← Ch.574 | Ch.576 → |
Từng đạo hào quang từ trong Ma Diễm cốc bay ra, nhưng không chờ bọn chúng trốn ra, hỏa lực Hồng Vũ tiên pháo đã sớm chờ bọn chúng. Đạn pháo vô cùng vô tận rơi vào trong Ma Diễm cốc, uy lực nổ tung hết sức khổng lồ, phong tỏa trọn Ma Diễm cốc. Không cần biết bọn chúng muốn chạy đi, hay là muốn trốn dưới mặt đất, tất cả đều bị nổ thành từng mảnh nhỏ.
Ba trăm khẩu Hồng Vũ tiên pháo bắn ba lần, bắn ra chín trăm phát đạn pháo phổ thông, cả Ma Diễm cốc đã là trở nên hoang tàn một mảnh, trên căn bản không thấy được người nào còn sống.
- Dẫn phát Cửu U Ma Hỏa, liều mạng với hắn!
Đám Ma tu tuyệt vọng gào thảm một tiếng.
Cửu U Ma Hỏa vốn chỉ có thể phát động một lần, bất quá lần trước bọn Đồng trưởng lão thảo phạt Ma Diễm cốc, Cửu U Ma Hỏa chưa tính là phát động chân chính.
Bọn Đồng trưởng lão còn chưa đáng được Quỷ Lệ Danh dùng Cửu U Ma Hỏa, chỉ bất quá lúc ấy Nam Hoang chưa hoàn toàn bình định, thực lực trong Ma Diễm cốc chưa đủ, Quỷ Lệ Danh vì muốn giảm bớt tổn thất của mình, đích thân động thủ dẫn xuất một tia Cửu U Ma Hỏa, đã đánh lui đại quân của bọn Đồng trưởng lão.
Lần này, đám Ma tu trong cơn tuyệt vọng, không cố kỵ chút nào phát động Cửu U Ma Hỏa.
Cả mặt đất Ma Diễm cốc nứt ra thành một cái khe hình chữ thập khổng lồ. Ngọn lửa màu đen vô cùng mãnh liệt giống như lệ quỷ trong Cửu U Minh Ngục từ dưới lòng đất vọt lên.
- Ẩm...
Một tiếng nổ vang thật lớn, khe nứt hình chữ thập kia nháy mắt mở rộng ra gấp mười lần. Ma Hỏa vô cùng vô tận bay lên không, lên tới độ cao ba ngàn trượng, bao phủ gần nửa Bôn Quỷ sơn trong một biển Ma Hỏa.
Một ít Ma tu trong Ma Diễm cốc không thoát được, bị diệt toàn quân.
Bọn Vũ La mạnh ai nấy thi triển thủ đoạn của mình đối kháng Ma Hỏa. Vũ La đang định vận dụng Bách Vạn Nhân Đồ, lấy lực Hung Sát vô tận áp chế Ma Hỏa như đến từ Cửu U này, thình lình cảm thấy trong Minh Đường Cung của mình có thứ gì đó thoáng động.
Không đợi hắn kịp phản ứng, một điểm huyết quang không bị khống chế từ mi tâm hắn bay ra.
Điểm huyết quang kia đâm rách Cửu U Ma Hỏa xung quanh, bay thẳng lên cao, không ngừng xoay tròn giữa không trung, càng ngày càng lớn, rất nhanh hóa thành một huyết sắc cự tháp hết sức khổng lồ.
Cự tháp tiếp tục bành trướng, mau đến mức khó lòng tin được.
Cũng không lâu sau, cả Bôn Quỷ sơn đều bị huyết sắc cự tháp bao phủ.
Vũ La ngẩng đầu nhìn lại, bên dưới huyết sắc cự tháp là một lỗ đen rất lớn, không thể nhìn rõ tình cảnh bên trong. Từ trong lỗ đen kia toát ra một cỗ hấp lục hùng mạnh, hút mạnh một cái.
Tất cả Cửu U Ma Hỏa tràn ngập gần nửa Bôn Quỳ sơn, đều bị hút vào trong huyết sắc cự tháp.
Trong khe nứt hình chữ thập khổng lồ kia vẫn còn Cửu Ư Ma Hỏa không ngừng bay lên. Huyết sắc cự tháp hơi điều chỉnh, nhắm ngay khe nứt kia, lại khẽ hút một cái.
Ngọn lửa màu đen kêu ầm một tiếng, bị hút ra hết, Ma Diễm cốc tan nát thành bụi phấn. Đây cũng chưa tính là gì, sau đó một hỏa mạch màu đen giống như Ma Long uốn éo thân thể, bị lực hút của huyết sắc cự tháp lôi từ dưới khe lên.
Cửu U Hỏa Mạch này giống như một khối mặc ngọc mềm mại, điêu khắc mà thành, vẫn chưa trở thành tinh quái, nhưng cũng có một chút ý thức tự chủ, dường như không cam lòng thần phục, nhưng cũng không thể làm gì được. So với huyết sắc cự tháp, nó quả thật quá nhỏ bé. Huyết sắc cự tháp dễ dàng nuốt lấy Cửu U Hỏa Mạch, sau đó mới từ từ nhỏ lại, chui vào trong mi tâm Vũ La.
Sau quá trình này, trong Bôn Quỷ sơn cơ hồ không còn sinh linh nào sống sót. Ma Diễm cốc cũng không thấy đâu.
Quỷ Lệ Danh chạy như điên mà đến, đến gần Ma Diễm cốc phụ cận, đã chuẩn bị hô to một tiếng: "Tặc tử nhận lấy cái chết". Nhưng huyết sắc cự tháp trên không trung đã chặn tiếng kêu của y trong cổ họng không phát ra được.
Sau đó tính cách sợ mạnh hiếp yếu của Quỷ Lệ Danh đã lấn át tất cả, không nói nửa lời quay đầu bỏ chạy.
Nhưng y là đường đường Nam Hoang Đế Quân, hang ổ bị càn quét lại không nói một lời quay đầu bỏ chạy, nếu tin này truyền đi, chắc chắn không còn uy tín gì đáng nói. Bất kể thực lực của bản thân ngươi thế nào, một kẻ nhát gan như vậy làm sao có thể thống lĩnh Nam Hoang?
Chu Hoành cũng rất tinh mắt, lập tức chỉ vào Quỷ Lệ Danh kêu to:
- Quỷ Lệ Danh chạy, muội phu, mau mau, Quỷ Lệ Danh bỏ chạy...
Cái mà Vũ La muốn chính là chuyện này, lúc này lập tức đuổi theo.
Bọn Hướng Cuồng Ngôn cũng vội vàng đuổi theo.
Quỷ Lệ Danh chạy về phía Đông, phía Đông Bôn Quý sơn một vạn hai ngàn dặm có một mảng ao đầm diện tích khổng lồ. Nơi này là hung địa Lệ Vũ Chiểu nổi danh Nam Hoang. Địa vị của Lệ Vũ Chiểu ở Nam Hoang cũng tương đương địa vị Yên sơn ở Trung Châu. Một vạn hai ngàn dặm đối với phàm nhân mà nói chắc chắn là xa không thể chạm, nhưng đối với tu sĩ chỉ là một chuyến đường xa.
Quỷ Lệ Danh thường xuyên tiến vào Lệ Vũ Chiểu tiềm tu, đối với nơi này có thể nói là vô cùng quen thuộc.
Y lại vô cùng giảo hoạt, lúc y nhìn thấy Hồng Vũ tiên pháo, đã nhìn ra những người này đến từ Trung Châu. Y vừa chạy vừa thầm mắng, tu sĩ Trung Châu thật là giảo hoạt, vừa giết Lâm Tuyệt Phong đã lập tức âm thầm phái ra một tiểu đội hùng mạnh như vậy đến đây ám sát mình.
Nhưng bản Đế Quân có thể bị giết một cách dễ dàng vậy sao?
Mục đích của Quỳ Lệ Danh là dẫn dụ bọn họ vào Lệ Vũ Chiểu, nơi này hoàn cảnh cực kỳ phức tạp, cho dù là Đại Năng Ma tu Nam Hoang, đi vào mười người có thể ra được năm người đã là khá lắm.
Quỷ Lệ Danh có lòng tin lợi dụng hoàn cảnh đặc thù nơi này, tiêu diệt tất cả những người này.
Chỉ sau thời gian nửa ngày, người trước chạy trốn kẻ phía sau đuổi theo, đã đến bên ngoài Lệ Vũ Chiểu. Quỷ Lệ Danh cười dài một tiếng:
- Ha ha ha, nơi này chính là Nam Hoang đệ nhất hung địa, các ngươi không thể bắt được bản Đế Quân!
Tính cách y vốn đa nghi, thường hay làm ra những chuyện thừa thãi như vậy.
Đến nơi này rồi lại cố ý chỉ ra, khích tướng truy binh sau lưng. Nói thật đây là vẽ rắn thêm chân.
Nhưng Vũ La căn bản không cần suy nghĩ đã đuổi theo vào. Quỷ Lệ Danh cho là đắc kế, trong lòng mừng thầm.
Hướng Cuồng Ngôn ngăn mọi người phía sau lại, Vũ La báo thù, không tiện có người khác ở một bên:
- Chúng ta chớ có đi vào, nơi này thật là Nam Hoang đệ nhất hung địa, các ngươi chưa quen hoàn cảnh nơi này, đi vào quá nguy hiểm.
Chu Hoành gấp gáp:
- Nhưng muội phu hắn...
Hướng Cuồng Ngôn khoát tay:
- Chẳng lẽ ngươi còn chưa tin Vũ La?
Chu Hoành há miệng, không nói gì, nhưng hiển nhiên còn có chút lo lắng.
Hướng Cuồng Ngôn nói:
- Chúng ta ở bên ngoài chờ, nếu Vũ La có chuyện gì xảy ra, còn có thể tiến vào cứu viện.
Nếu tất cả cùng nhau xông đi vào, nói không chừng tất cả đều bị kẹt ở bên trong.
Lư Niệm Vũ suy nghĩ một chút:
- Hướng tiên sinh nói rất có đạo lý, chúng ta nên nghe lão.
Rốt cục trong Lệ Vũ Chiểu có cái gì, không ai biết được rõ ràng. Hoặc có thể nói rằng trong Lệ Vũ Chiểu thứ gì cũng có.
Thượng cổ hung thú, vạn niên hung hồn, đại ma di tích, ma trận sâu thẳm... Đại hung hiểm cũng có nghĩa là đại cơ duyên, không riêng gì Quỷ Lệ Danh, hàng năm tiến vào Lệ Vũ Chiếu cũng không ít hơn ba trăm người.
Đám Ma tu còn cực đoan hơn cả Tu Chân Giới phe Chính đạo, tin rằng không thành công cũng thành nhân, tiến vào Lệ Vũ Chiếu, nói không chừng đi ra ngoài chính là một đời cao thủ, tốt hơn nhiều so với cả đời chỉ ở bên ngoài.
Nhưng trên thực tế, trong số ba trăm người này, có thể đi ra không hơn năm người, mà trong năm người này, có thể có một người chân chính tìm được cơ duyên đã là khá lắm.
Sau khi Quỷ Lệ Danh tiến vào Lệ Vũ Chiểu, lập tức chạy theo con đường mình quen thuộc, ngoặt trái rẽ phải rất nhiều lần, dần dần tiến sâu vào trong Lệ Vũ Chiểu.
Y rất giảo hoạt, lúc ban đầu tốc độ cũng không nhanh, còn cố ý lưu lại một chút dấu vết để cho Vũ La theo kịp. Sau khi dẫn Vũ La vào sâu trong Lệ Vũ Chiểu, lúc này mới đột ngột gia tăng tốc độ biến mất. Nơi đây đã là một mảnh sương mù dày đặc, ngoài trăm trượng không thể nhìn rõ được gì.
Nói là ao đầm, trên thực tế trong Lệ Vũ Chiểu không chỉ có ao đầm, còn có núi cao, thậm chí nghe nói dưới đất còn có sông ngầm. Hoàn cảnh kỳ quái như vậy cũng chỉ có ở địa phương như Nam Hoang mới có thể xuất hiện.
Sau khi Quỷ Lệ Danh "bỏ rơi" được Vũ La, âm thầm lặng lẽ nấp sang bên, tìm cơ hội đưa Vũ La vào một nơi tử địa gần đó.
Nơi tử địa này trong Lệ Vũ Chiểu cũng là tiếng tăm lừng lẫy, chính là một sơn cốc hẹp dài, vách núi hai bên sắc bén như đao, trong sơn cốc cũng là ao đầm, trong đó có hung thú còn sót lại từ thời thượng cổ sinh sống là Thanh Thi Trùng, mỗi con Thanh Thi Trùng dài chừng ba trượng, trên thân là lớp vỏ cứng rắn không thể phá vỡ. Đáng sợ nhất chính là số lượng Thanh Thi Trùng này rất nhiều.
Thử tưởng tượng mà xem, loại quái trùng này hoàn toàn không có thiên địch bên trong Lệ Vũ Chiểu. Chúng đã chiếm cứ sơn cốc này từ thời Hồng Hoang, bao nhiêu năm qua, số lượng bầy đàn của chúng đã khổng lồ tới mức nào?
Huyết sắc cự tháp cùng ba trăm Hồng Vũ tiên pháo của Vũ La quả thật đã hù được Quỷ Lệ Danh. Bất quá theo suy nghĩ của Quỷ Lệ Danh, cho dù Vũ La lợi hại tới mức nào, có thể giết sạch Thanh Thi Trùng, nhưng nơi này là Lệ Vũ Chiểu, các loại hung hiểm vô cùng vô tận, ta sẽ dẫn ngươi qua từng bước từng bước, để xem ngươi có thể chịu được bao lâu.
Quỷ Lệ Danh tính toán vô cùng chu đáo, nhưng y chờ thật lâu, vẫn không thấy bong dáng Vũ La đâu. Y lấy làm kinh ngạc vô cùng, chẳng lẽ tiểu tử kia chưa tới nơi này đã bị hãm trong Lệ Vũ Chiểu?
Y lại chờ trong chốc lát, vẫn không thấy Vũ La xuất hiện, suy nghĩ một chút, lặng lẽ chui ra khỏi nơi ẩn nấp.
Y cẩn thận tìm trong chốc lát, đột nhiên cảm giác được có điểm gì là lạ, y đột ngột xoay người. Sau lưng trống không, chỉ có lớp sương mù màu xám mãi mãi không tiêu tan của Lệ Vũ Chiểu bồng bềnh sau lưng.
Quỷ Lệ Danh lắc đầu, thầm nghĩ mình trông gà hóa cuốc rồi.
Nhưng tính y vốn đa nghi, thình lình quay lại thật nhanh quan sát phía trước. Chỉ thấy một gốc cây khô nghiêng ngã khẽ run trong gió lạnh, đúng là không có người nào.
Quỷ Lệ Danh tự cười giễu mình một cái, rốt cục cảm thấy yên lòng. Nơi này chính là Lệ Vụ Chiểu, cho dù là Ma tu Nam Hoang sinh trưởng ở bản địa cũng không có bao nhiêu người hiểu rõ tình huống trong đó, huống chi là đám tu sĩ Trung Châu.
Thân hình y thấp thoáng một cái, hóa thành một tia Ma Hỏa màu đen nhỏ như ngón cái, dán sát mặt đất trượt đi nhanh chóng như một con lươn.
Sau khi tìm xung quanh một vòng, vẫn không thấy bóng dáng Vũ La. Chuyện này khiến cho Quỷ Lệ Danh hết sức lấy làm kỳ, y bèn hiện ra chân thân, núp ở một gốc cây khô chỉ còn lại một nửa khẽ cau mày: Chẳng lẽ tiểu tử kia thật sự xui xẻo như vậy, đã gặp phải Quỷ Chiếu trăm năm hiếm thấy, lọt vào đó chết đi một cách bất minh bất bạch rồi?
Quỷ Chiểu chính là thứ hung hiểm khó lường nhất trong Lệ Vũ Chiểu, không ai biết rõ Quỷ Chiểu này là từ đâu tới, xuất hiện theo quy luật thế nào. Chẳng qua chỉ biết đến lúc nó xuất hiện, tự nhiên sẽ xuất hiện dưới chân của ngươi. Chờ nó xuất hiện, cái gì cũng không kịp nữa. Giống như là thông đạo không gian nối thẳng tới Cửu U Minh Ngục, bất kể thế nào cũng không thể tránh thoát.
Mỗi lần Quỷ Lệ Danh tiến vào Lệ Vũ Chiểu cũng vô cùng cẩn thận, chỉ sợ rơi vào trong Quỷ Chiểu.
Y đang suy tư, bỗng nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh thấu xương, khiến cho lông tóc toàn thân y dựng đứng cả lên. Quỷ Lệ Danh thình lình quay phắt người lại, chỉ thấy phía sau mình cách chừng một trượng, có một cây non vừa mới nảy mầm chưa được bao lâu. Cây non này yếu ớt vô cùng, chỉ to bằng ngón cái, cao độ nửa người, trên cây có lưa thưa vài chiếc lá màu xanh, có vẻ như không đủ dinh dưỡng.
Trên lá cây có một người đang đứng, dường như người nọ không có trọng lượng, ngay cả phiến lá cũng không chìm xuống. Gió nhè nhẹ động, người nọ lung lay theo cây, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng vẫn dính chặt trên lá cây.
Không phải là Vũ La còn là ai nữa?
Quỷ Lệ Danh kêu lên một tiếng quái dị, hai đường lửa dưới chân giống như hai con trăn nhanh chóng cháy lan về phía Vũ La, song chưởng lăng không vỗ mạnh. Phụt một tiếng vang lên, một màn lửa khổng lồ màu đen cuốn về phía Vũ La. Y lại xoay người, vù một tiếng hóa thành một ngọn Ma Hỏa đen sì, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Một hơi chạy ba trăm dặm, Quỷ Lệ Danh mới thở dốc một hơi, hiện ra chân thân cau mày trầm tư: Rốt cục tiểu tử này có lai lịch thế nào, vì sao dường như hắn cũng không xa lạ gì nơi này?
Cả Nam Hoang, có thể có thực lực, có tư cách, có điều kiện tiến vào Lệ Vũ Chiểu tu luyện bất cứ lúc nào, không hơn mười người. Hiện tại Quỷ Lệ Danh là Nam Hoang Đế Quân trên danh nghĩa, những người khác cho dù là ở trong Lệ Vũ Chiểu, cũng sẽ tránh xa y. Vì vậy Quỷ Lệ Danh hẳn là người hiểu rõ Lệ Vũ Chiểu nhất cả Nam Hoang hiện tại. Nhưng y thật sự không nghĩ ra, vì sao thiếu niên này lại quen thuộc nơi này như vậy?
- Ngươi chạy đi vội vã như vậy làm gì?
Giọng Vũ La lại vang lên từ phía sau một lần nữa. Quỷ Lệ Danh giống như thấy quỷ lập tức bay vút đi, người đang lơ lửng trên không thình lình quay phắt lại. Chỉ thấy Vũ La ở phía sau mình, có vẻ lười biếng đứng trên một gốc cây khô. Y không nói hai lời giơ tay lên đấm ra một quyền.
Bùng!
Ba vòng lửa màu đen hình thành quấn lấy đầu quyền y, một đạo hỏa diễm lưu tinh to bằng căn phòng ầm ầm bay về phía Vũ La. Quỷ Lệ Danh còn cảm thấy chưa đủ, hai quyền liên tục huy động, mấy chục đạo hỏa diễm lưu tinh nổ ầm ầm quanh mình Vũ La. Nhất thời lửa đen bùng lên đầy trời, khói đen bốc lên.
Lần này Quỷ Lệ Danh hóa thành một mảnh khói đen sì, tan ra vào trong sương mù màu xám của Lệ Vũ Chiểu không thấy bóng dáng.
- Phù phù...
Thoát ra bảy trăm dặm, Quỷ Lệ Danh chật vật đáp xuống mặt đất, mệt thở hồng hộc. Nếu nói ra đường đường Nam Hoang Đế Quân, không ngờ bị người đuổi theo giống như chó nhà có tang, dùng hết thủ đoạn cũng không trốn thoát, chỉ sợ cả Tu Chân Giới cũng không có người tin được.
Lần này, sau khi y hiện ra chân thân hết sức cảnh giác, trước tiên dùng nguyên hồn dò xét hoàn cảnh xung quanh mình trăm trượng một lần. Sau khi xác định ngoài mình cùng mấy con sâu nhỏ ra không còn sinh vật nào khác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị suy tư một phen xem kế tiếp nên làm gì.
Đến bây giờ Quỷ Lệ Danh vẫn cảm thấy sách lược của mình không sai, nhưng thiếu niên không biết từ đâu ra kia, vì sao lại quen thuộc Lệ Vũ Chiểu của Nam Hoang như vậy?
- Khốn kiếp!
Quỷ Lệ Danh không nhịn được mắng một câu.
Giống như đáp lời, y vừa dứt lời đã có người nói tiếp:
- Ngươi chạy làm gì? Chớ có hoảng sợ, tới đây, chúng ta trò chuyện một chút.
Quỷ Lệ Danh run lên một cái, lần này cũng không chạy nữa, cất tiếng thở dài từ từ xoay người lại. Quả nhiên Vũ La đang ở phía sau y một trượng, ngồi trên một tảng đá lớn, bên cạnh tảng đá là một đầm nước nho nhỏ.
Quỷ Lệ Danh tỏ vẻ khó hiểu nhìn Vũ La hỏi:
- Rốt cục ngươi là người phương nào? Ngươi từ Trung Châu tới, hẳn là ta đoán không sai, nhưng vì sao ngươi lại quen thuộc Lệ Vũ Chiểu này đến mức như vậy?
Vũ La cười, đến lúc này, ngược lại hắn tỏ ra khí định thần nhàn, kìm chế máu nóng trào sôi trong lòng, thu lại thành một tia lửa đè nén xuống:
- Không sai, ta tới từ Trung Châu, ta còn có thể nói cho ngươi biết, ta tên là Vũ La.
Quỷ Lệ Danh run lên lẩy bẩy:
- Là ngươi... Là ngươi giết Lâm Tuyệt Phong!
- Chính là ta!
Vũ La lạnh nhạt nói. Hắn giơ tay chỉ Lệ Vũ Chiểu xung quanh:
- Ngươi cho rằng mình vô cùng quen thuộc Lệ Vũ Chiểu này, vậy ngươi có biết vì sao đầm lầy mà quỷ thần cũng phải dừng bước này lại có tên Lệ Vũ Chiếu hay không?
Sắc mặt Quỷ Lệ Danh có chút khó coi, không phải là y không biết, mà là y không muốn nói.
← Ch. 574 | Ch. 576 → |