Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 581

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 581: Khách đến từ Ma Uyên
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Lazada


Trong lúc nhất thời, Vũ La không kịp phản ứng, sau khi sững người một lúc mới hiểu ra:

- Ùa, Cốc Mục Thanh tới rồi sao, sao không bảo nàng tới thẳng Vọng Sơn các?

Mã Hồng cười khổ:

- Vũ Đại nhân, Cốc thần bộ nói lần này là việc chung, sẽ không tới chỗ ở của ngài.

Lúc này Vũ La mới nhớ ra mình làm ra vẻ cao ngạo phát công văn cho Thẩm Phán Đình, khiến cho tính đàn bà của Cốc Mục Thanh đã nổi lên.

Hắn cười ha hả một tiếng:

- Được rồi, nàng ở đâu, ngươi hãy dẫn đường.

Mã Hồng có khổ mà không nói nên lời, vốn y không muốn can dự vào chuyện của cặp tình nhân Vũ La. Mã Hồng chính là kẻ quen cô độc, sống chung với đám ngục tốt kia vô cùng lanh lợi, nhưng đứng trước mặt nữ nhân làm sao cũng không được tự nhiên. Hơn nữa y cũng rất rõ ràng, cặp tình nhân người ta xảy ra chuyện, nếu mình đi theo nhất định là sẽ chịu vạ lây.

Thế nhưng Kiều Hổ sáng sớm không biết chạy đi đâu, y không thể làm gì khác hơn là mang vẻ mặt đau khổ dẫn Vũ La đi tới đó.

Nhược Lô Ngục có một đại đường, chỉ là lúc trước Diệp Niệm Am không thích nơi này, có chuyện gì cũng tới Vọng Sơn các thương nghị. Hôm nay Cốc Mục Thanh tới đại đường ngồi chờ, lúc trước Kiều Hổ đã phái người quét dọn qua, nhưng vì bỏ lâu không dùng, trong đại đường vẫn bốc lên mùi ẩm mốc.

Cốc Mục Thanh ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế, lưng thật thẳng, dáng vẻ hiên ngang.

Mã Hồng vừa đến cửa, lập tức lặng lẽ chuồn êm.

Vũ La cũng không để ý, lúc cất bước tiến vào cố ý nện mạnh một chút, dường như Cốc Mục Thanh không nghe thấy, Vũ La không thể làm gì khác hơn là ho khan một tiếng. Lúc này Cốc Mục Thanh mới quay mặt lại, sau đó đứng dậy ôm quyền xá một xá:

- Vũ Đại nhân!

Vũ La bị tiếng kêu Vũ Đại nhân của nàng làm cho sặc sụa, trong mắt Cốc Mục Thanh chợt lộ vẻ cười.

- Được rồi, ta biết lần này ta làm như vậy có chỗ không đúng, nàng cũng không cần như vậy...

Vũ La vẫn còn có chút oán trách, nữ nhân có tính xấu, nam nhân cũng vậy.

Giọng Cốc Mục Thanh lạnh như băng:

- Vũ Đại nhân nói gì vậy, Nhược Lô Ngục chính là căn bản luật pháp của Trung Châu ta, Vũ Đại nhân có chuyện gì xin cứ việc dặn dò.

Vũ La bất đắc dĩ ngồi xuống, nhìn nàng một chút đột nhiên hỏi:

- Nàng có khỏe không? Nàng ấy có làm thương tổn nàng chăng?

Cốc Mục Thanh chợt nghe trong lòng mềm nhũn, từ trong giọng nói có thể nghe được, chuyện mà hiện tạiVũ La quan tâm nhất chính là nàng, mà không phải Tống Kiếm Mi chết như thế nào.

Nhưng thần sắc nàng vẫn tỏ ra bình thản:

- Ta rất khỏe.

Vũ La gật đầu:

- Vậy thì tốt. Chuyện này... Thật ra thì ta hẳn phải cảm tạ nàng.

Nói ra lời này, trong lòng Vũ La cũng không dễ chịu gì, nhưng quả thật là hắn có suy nghĩ như vậy.

Cốc Mục Thanh không nói gì, Vũ La vẫy vẫy tay với nàng, vỗ vỗ vào chiếc ghế dài canh đó:

- Lại đây ngồi đi. Nhưng Cốc Mục Thanh vẫn bất động, Vũ La dứt khoát kéo nàng lại, thân thể hai người va chạm vào nhau trên ghế dài, Vũ La rất tự nhiên ôm vai Cốc Mục Thanh, Cốc Mục Thanh nguẩy người một cái, rốt cục cũng tựa vào người hắn.

Vũ La mấp máy môi, giờ phút này hắn có muôn ngàn lời muốn nói với nàng, nhưng lời lên đến miệng rồi lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Lúc này tâm tình hắn vô cùng phức tạp, chỉ sợ trong thiên hạ không ai hiểu được.

- Hai đời qua, giữa chúng ta luôn có chướng ngại ngăn trở, nghĩ lại những khi hai ta được ngồi bên nhau như hiện tại cũng không nhiều...

Mắt Cốc Mục Thanh chợt đỏ lên, Vũ La vẫn đang ôm lấy nàng. Không hiểu vì sao, hôm nay Cốc Mục Thanh cảm thấy ngực Vũ La ấm áp hơn nhiều.

- Ta biết thiệt thòi cho nàng... Tống Kiếm Mi... Đáp án là...

Hắn ngập ngừng một chút, rốt cục cũng không hỏi:

- Bỏ đi, thật ra ta hẳn phải đích thân diệt trừ nàng ấy, mới coi như không có lỗi với nang. Nước mắt Cốc Mục Thanh đã âm thầm lặng lẽ lăn dài trên má.

Vũ La ôm chầm lấy nàng:

- Được rồi, đừng khóc nữa, ta đã báo được đại cừu, những kẻ đáng chết đều đã chết. Sau này chúng ta giữ nhà mình, nếu nàng thích làm thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ, vậy cứ tiếp tục phát uy.

- Hai kiếp làm người, ta cũng không hề ham muốn công danh lợi lộc, ta chỉ canh giữ Nhược Lô Ngục này, các nàng ai muốn thì cứ tới đây. Mặc dù đây là ngục giam, nhưng có ta ở đây, bảo đảm vừa an toàn vừa ấm áp...

Vũ La hạ giọng thủ thỉ, Cốc Mục Thanh lẳng lặng nghe. Vũ La không ba hoa lắm lời, Cốc Mục Thanh bình thản ôn nhu. Giữa đại đường trống trải, hai người nép sát vào nhau không hề có cảm giác lạnh lẽo, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Cốc Mục Thanh ở Nhược Lô Ngục ở ba ngày, đáng tiếc thủy chung không chịu cùng Vũ La đột phá giới hạn cuối cùng, mỗi khi trời tối nàng lại bỏ một mình Vũ La, khiến cho hắn vô cùng nhớ tới Chu Cẩn. Ba ngày sau Cốc Mục Thanh còn có công vụ khác, phải rời đi Nhược Lô Ngục.

Vũ La đưa ra ngoài ba trăm dặm, cũng chỉ có thể lưu luyến từ biệt giai nhân.

Lúc trở về, nửa đường hắn rẽ sang mỏ Ô Thiết, thăm bọn ba người Hướng Cuồng Ngôn một chút. Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ cũng đang bế quan, một kẻ luyện đan một người chế khí, chỉ có Hướng Cuồng Ngôn coi như rảnh rỗi. Hai người hàn huyên cả buổi chiều, Vũ La vòi vĩnh Hướng Cuồng Ngôn đãi một bữa thịt ưng nướng, sau đó mới hài lòng trở về.

Khi hắn về tới Vọng Sơn các, đã là nửa đêm.

Hắn thi triển pháp thuật, tắm rửa sạch sẽ, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, đang chuẩn bị bắt đầu một ngày tu luyện, đột nhiên cảm giác có điểm gì là lạ, dường như có một cỗ dao động kỳ dị từ trong Vọng Sơn các lan tràn ra.

Cảm giác này cũng giống như một người đang ngâm mình trong nước, chợt có thứ gì đó bơi tới từ một hướng nào đó, mặc dù không nhìn thấy nhưng có thể cảm giác được dao động nước chảy.

Nhưng nơi này là Nhược Lô Ngục, người ngoài không vào được. Vũ La là Giám Ngục Nhược Lô Ngục, càng không có người nào có can đảm xông vào Vọng Sơn các vào lúc này.

Vũ La nghi hoặc, lần theo dao động này từ từ tìm tới, rốt cục đi tới một căn phòng, trong phòng có một cánh cửa nhỏ, dao động kia đang từ trong cửa nhỏ ấy truyền ra.

Vũ La giật mình kinh hãi, hắn hết sức quen thuộc cánh cửa này, phía sau của ấy chính là Ma Lạc Uyên, một trong Tam Đại Ma Uyên đại danh đỉnh đỉnh của Nhược Lô Ngục.

Vì sao bên trong Ma Lạc Uyên lại có dao động kỳ quái truyền ra như vậy? Lúc Diệp Niệm Am còn tại nhiệm chưa từng xảy ra chuyện này, thậm chí trong cả lịch sử của Nhược Lô Ngục cũng chưa từng có, bằng không nhất định đã có điển tịch ghi lại.

Trong lúc Vũ La còn đang nghi hoặc không thôi, dao động từ sau cánh cửa nhỏ kia tăng lên rất nhiều, khiến cho trong lòng hắn vô cùng cảnh giác. Thình lình đúng vào lúc này, cánh cửa nhỏ kia chợt mở ra.

Vũ La cơ hồ không cần suy nghĩ, một tay rút thần kiếm Thiên Tinh nắm trong tay. Thần kiếm Thiên Tinh nhạy cảm hơn xa Vũ La, dao động này quá mức kỳ dị, thần kiếm Thiên Tinh xuất hiện rất đúng lúc.

Chỉ thấy cánh cửa nhỏ kia bị một cánh tay từ từ đẩy ra. Màu da cánh tay kia tái nhợt, không biết là trời sinh đã có màu sắc như vậy, hay là vì mất máu quá nhiều.

Cho dù là Vũ La hiện tại cũng hết sức khẩn trương. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa biết rõ ràng tất cả bí mật bên trong Ma Lạc Uyên. Bên trong Nhược Lô Ngục này ấn chứa quá nhiều thứ đáng sợ, người này có thể từ trong Ma Lạc Uyên đi ra, nhất định không đơn giản.

Chủ nhân của cánh tay kia rất nhanh cũng theo đó ra ngoài, bước ra khỏi cánh cửa nhỏ. Đây là một nam tử thanh niên nhìn qua xấp xỉ tuổi Vũ La, để đầu tóc hết sức bình thường, dường như là tiện tay cắm một cây gì đó vào búi tóc, Vũ La cũng không nhận ra. Thân y khoác một chút trường bào màu xanh ngọc, bất quá đã rách mướp. Bắt mắt nhất chính là, trên ngực y ở vị trí trái tim cắm một thanh chủy thủ đen bóng.

Thanh chủy thủ kia hết sức cổ quái, giống như là đao đá mà Nhân tộc vào thời kỳ viễn Cổ Mông muội, dùng đá tảng đập vỡ làm thành, bề mặt gồ ghề lởm chởm. Nhưng loại "đao đá" như vậy gây ra thương tổn đối với thân thể không thể nghi ngờ là vô cùng to lớn. Vết thương trên ngực người nọ đã vỡ ra, máu tươi phun ồ ồ như suối, để lại một đường máu trên mặt đất.

Vũ La hỏi:

- Ngươi là ai?

Người nọ cũng không nói gì, đôi mắt tràn đầy cảnh giác nhìn Vũ La chằm chằm.

Vũ La tiến lên một bước, người nọ lập tức cảnh giác, bỗng nhiên vung tay chỉ ra.

Vũ La sắc mặt đại biến, ngón tay người nọ dường như không có chút sức mạnh nào, nhưng chỉ tùy ý điểm ra một chỉ khiến cho hắn cảm giác như tất cả con đường tiến tới của mình đã bị phong kín. Cơ hồ theo bản năng, Vũ La vung thần kiếm Thiên Tinh trong tay lên, mũi kiếm chỉ về phía người nọ.

Ngón tay người nọ chỉ về một phía, Vũ La chỉ cảm giác thần kiếm Thiên Tinh của mình không đâm ra được. Rõ ràng ngón tay kia yếu ớt vô lực, nhưng khiến cho người ta cảm thấy nó đã phong kín tất cả đường tới của thần kiếm Thiên Tinh.

Vũ La khẽ cau mày, Độc Long Bích Ngọc Đẳng vươn ra ngoài mấy chục dây, giống như trường mâu đâm về phía người nọ.

Người nọ thủy chung vẫn chỉ một ngón tay, lại điểm ra lần nữa, tất cả Độc Long Bích Ngọc Đằng đều ngưng đọng lại giữa không trung, không thể tiến thoái.

- Chuyện gì vậy?

Vũ La gầm lên giận dữ, hắn quyết không tin tà, lại phóng xuất Bách Vạn Nhân Đồ. Nhưng một gian phòng nhỏ như vậy làm sao có thể chứa được hung uy của Bách Vạn Nhân Đồ?

Bách Vạn Nhân Đồ vừa bay lên không, bỗng nhiên một ngón tay xuất hiện, ngăn trở tất cả hung uy mà nó sắp sửa phóng xuất.

Thế nhưng dù sao uy lực của thiên hạ đệ nhất sát phù cũng hết sức kinh người, người nọ cũng không khỏi lảo đảo thân hình. Vũ La đang định sử dụng những thủ đoạn khác, vết thương người nọ dường như đã bị một chỉ vừa rồi làm động, máu tươi trào ra. Chỉ thấy y lảo đảo một cái, ngã ầm xuống đất.

Vũ La toát mồ hôi đầy người, có vẻ khó tin nhìn người nọ lúc này đã bất tỉnh dưới đất.

Rốt cục người này có lai lịch thế nào?

Mới vừa rồi chẳng qua chỉ trao đổi mấy chiêu, nhưng mức độ hung hiểm còn cao hơn gấp mười lần so với lúc hắn chiến đấu cùng Quỷ Lệ Danh, Lâm Tuyệt Phong.

Vũ La thở dài:

- Ngươi lợi hại lại hơn nữa thì đã sao, rốt cục cũng bị đả thương thành như vậy...

Hắn vừa nói vừa đóng cánh cửa dẫn vào Ma Lạc Uyên lại, sau đó cảm thấy vẫn không yên lòng, bèn liên tiếp gia trì vài đạo phong ấn. Cho dù bên trong có thứ gì đó muốn ra ngoài, hắn cũng có thể phát hiện.

Sau đó hắn mới khom lưng khiêng người nọ lên, mang vào một gian phòng trên lầu.

Người này là địch hay bạn, Vũ La cũng không biết, rốt cuộc có nên cứu y hay không đây? Trong lòng Vũ La có hơi do dự, lẽ ra một kẻ có lai lịch thần bí như vậy, nên để y chết đi cho rảnh việc. Nhưng vừa rồi một chỉ kia điểm ra trước mặt Vũ La đã khiến cho hắn cảm thấy trong lòng hết sức tò mò.

Hắn suy nghĩ một lúc, chợt vỗ bàn đánh rầm:

- Phong ấn y lại thật chặt, sau đó hãy cứu y!

Vũ La mất thời gian hơn nửa đêm, vẽ ra mười chín đạo linh văn gia trì phong ấn trên thân người này. Sau đó hắn lại triệu hồi Thần Điểu Đồng Hoàn, trói chặt y lại.

Lúc Vũ La làm xong những chuyện này, trời đã sáng.

Trong Thiên Phủ Chi Quốc của Vũ La còn có thánh dược chữa thương của Lư Niệm Vũ, hắn bèn lấy ra ba viên, cho người nọ uống vào trước hai viên, viên thứ ba nghiền nát chuẩn bị. Hắn lại nắm thanh đao đá kia xem thử, cảm thấy dường như có vẻ sắc bén. Hắn không suy nghĩ nhiều, thình lình ra sức rút mạnh đao đá ra đánh soạt một tiếng.

Máu tươi lập tức trào ra, Vũ La nhanh chóng rắc linh đan đã nghiền nát lên trên. Nhưng không biết là chuyện gì xảy ra, linh đan của Lư Niệm Vũ lại không thể cầm máu cho vết thương kia, bột linh đan vừa rắc vào đã lập tức bị máu cuốn trôi đi hết, không hề có tác dụng, Vũ La trợn tròn mắt.

- Cũng được, chết đi cũng tốt, nói không chừng một mối họa đã rời xa ta...

Vũ La lắc đầu.

Nhưng vào lúc đó, máu tươi lại ngừng chảy. Vũ La cười ha hả một tiếng:

- Ha ha, xem ra là hai viên linh đan lúc trước uống vào đã có tác dụng...

Nói tới đây, đột nhiên hắn cảm thấy có điểm gì là lạ, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện không biết người nọ tỉnh lại từ lúc nào, đôi mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Vũ La. Vũ La có hơi chột dạ:

- Ngươi...

Thần quang trong mắt người nọ bỗng nhiên tản ra, lại ngất đi một lần nữa.

Vũ La nhìn lại vết thương, máu tươi lại bắt đầu thấm ra bên ngoài, đột nhiên hắn hiểu ra: Thì ra là người ta tự vận công cầm máu, hiện tại bất tỉnh hôn mê, vết thương lại bắt đầu chuyển biến xấu.

Hắn không nhịn được nhìn thoáng qua thanh đao đá nằm chõng trơ bên cạnh. Quả thật đây là một thanh đao bằng đá, chất liệu đá đen bóng, cán đao làm bằng gỗ đen nhánh, cũng không biết là loại gỗ gì.

Vật này có vẻ rất cổ quái, tạo thành vết thương ngay cả linh đan của Lư Niệm Vũ cũng không trị được.

Vết thương người nọ vẫn chậm rãi ứa máu ra ngoài, Vũ La cũng bó tay hết cách. Để một người như vậy ở lại đây, Vũ La lại cảm thấy không yên lòng, không thể làm gì khác hơn là than một tiếng mạng khổ, thành thật ngồi bên cạnh canh giữ.

Đến trưa, vết thương chảy máu rốt cục đã giảm dần, dường như thương tổn do đao đá kia gây ra đã dần dần thuyên giảm.

Đến ban đêm, rốt cục máu không chảy nữa.

Đến nửa đêm, Vũ La nhìn người nọ đã cảm thấy hoa mắt, bèn vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật một đại chu thiên, mở mắt ra chợt phát hiện người nọ hơi động đậy.

Hắn vội vàng chuẩn bị sẵn sàng đủ các loại thủ đoạn, nếu người này tỉnh lại còn không thức thời như trước, vậy phải cho y nếm mùi đau khổ một phen. Phải đánh cho gương mặt trắng trẻo của y trở thành mẫu thân cũng không thể nhìn ra mới được...

Mí mắt người nọ khẽ run lên, sau đó chậm rãi mở ra, lộ vẻ hơi bất ngờ:

- Ta còn sống ư?

Vũ La nhếch miệng cười một tiếng:

- Có thể nói là tốt rồi, không phải là người câm.

Dù rằng hắn nói rất thoải mái, nhưng trên thực tế toàn thân hắn hết sức khẩn trương đề phòng, dường như đã chuẩn bị sẵn tất cả các thủ đoạn lấy mạng. Người này thật sự là đáng sợ, chỉ cần y lộ vẻ khác thường, Vũ La sẽ lập tức phát động công kích mãnh liệt nhất của mình.

Đồng thời trong lòng hắn cũng hết sức buồn bực: Rốt cục người này có lai lịch thế nào, vì sao lại đáng sợ như vậy?

Người nọ chỉ quét nhìn qua Vũ La, sau đó khinh thường bĩu môi một cái:

- Thu lại hết những thủ đoạn của ngươi đi, chúng ta không phải cùng một cấp bậc, nếu như ta muốn động thủ, ngươi không hề có chút lực hoàn thủ.

Trong lòng Vũ La khó chịu vô cùng, lại nghe người nọ nói với vẻ hâm mộ:

- Không ngờ rằng ngươi lại có nhiều bảo bối như vậy, ngay cả ta cũng cảm thấy động lòng...

Vũ La tỏ ra cảnh giác, nhưng chợt nhớ ra:

- Giọng của ngươi...

Giọng nói của người này hết sức thanh thúy dễ nghe, giống như chim hoàng oanh bay ra khỏi cốc vào tiết tháng Ba.

Từ nãy tới giờ Vũ La vẫn tỏ ra cảnh giác, cho nên quên mất chuyện này, lúc này mới chợt nhớ ra. Chỉ nghe người nọ hừ một tiếng, cũng không thấy y có động tác gì, Thần Điểu Đồng Hoàn trói trên người y chợt kêu xoảng một tiếng bung ra, út về thân thể Vũ La.

Những đạo linh văn phong ấn của Vũ La bay ra tùng đạo, vỡ tan tành trước mắt hắn.

Vũ La sững sờ, không phải vì người này quá hùng mạnh, mà là bởi vì sau khi Thần Điểu Đồng Hoàn trở lại, sinh hồn Phượng Hoàng ẩn nấp trong Thần Điểu Đồng Hoàn lặng lẽ cho hắn biết:

- Y là người của thế giới đẳng cấp cao.

Người nọ vẫn còn rất suy yếu, cố gắng ngồi dậy với vẻ khó khăn, nhìn Vũ La hỏi:

- Đây là thế giới nào vậy, vì sao cấp bậc năng lượng quá thấp?

Vũ La vẫn còn đang sững sờ kinh ngạc chưa hồi phục tinh thần lại. Thế giới đẳng cấp cao là có ý gì, nói đơn giản chính là Tiên Giới. Người từ Tiên Giới tới, chẳng lẽ lại là Tiên Nhân? Thế giới này trong mấy vạn năm qua không có ai phi thăng, thình lình xuất hiện một vị Tiên Nhân từ trong Ma Lạc Uyên đi ra, đây là một chuyện khiến cho người ta phải giật mình kinh hãi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-862)