Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 590

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 590: Đông Hồ địa cung (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Lazada


Mọi người vội vàng xem xét một phen, rốt cục có người nói:

- Không thấy Long Hổ Sơn Trương huynh!

Lưu trưởng lão cùng Vũ La cảm thấy tim mình như chìm xuống.

Long Hổ sơn là một trong những minh hữu kiên định nhất của Chu Thanh Giang, tương lai quật khởi mạnh mẽ là chuyện có thể đoán trước. Không ngờ rằng đã chết đi một cách không minh bạch như vậy, Lưu trưởng lão rối loạn trong lòng, trong lúc nhất thời không có chủ ý gì cả.

Trong lòng Vũ La đã nhận định Côn Luân và Long Hổ Sơn là minh hữu của mình, hiện tại xuất sư bất lợi, tổn thất một đồng minh, mặc dù hắn không sợ hãi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy bứt rứt.

Chẳng qua hắn cũng không ngờ rằng, quái vật này thế tới rất mạnh, trước khi công kích cơ hồ không có chút gì là báo trước, chỉ là mặt nước khẽ nhộn nhạo một chút. Hơn nữa còn có thể ẩn tàng khí tức cơ hồ không thể tìm ra.

- Lưu trưởng lão, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút, quái vật kia hẳn là ẩn núp dưới nước, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh lén chúng ta lần nữa.

Vũ La nhắc nhở.

Lưu trưởng lão gật đầu:

- Mọi người hãy theo ta thối lui lên trên bờ đi. Các ngươi đi trước, ba lão già chúng ta đoạn hậu!

Mọi người chậm rãi thối lui, mặt hồ sau cơn náo loạn vừa rồi đã khôi phục yên tĩnh trở lại, nhìn qua dường như chưa từng xảy ra một màn chí mạng như vừa rồi. Nhưng mọi người nhìn xuống mặt nước kia, ai nấy đều có cảm giác không rét mà run.

Thuyền đá rộng bốn mươi trượng lại bị một cái cắn đứt đôi như vậy...

Sau khi bước lên nền đất cứng, dường như trong lòng mọi người cảm thấy vững vàng hơn. Lưu trưởng lão triệu tập tất cả lại:

- Chư vị cũng là cao túc của Cửu Đại Thiên Môn, bình thường khẳng định cũng từng nghe các trưởng bối nói về Đông Hồ, tất cả mọi người thử nghĩ xem, quái vật này có thể là thứ gì?

Mọi người còn đang trầm tư, Vũ La thình lình dang rộng hai tay, trong phút chốc sát khí đáng sợ phóng lên cao, hung uy kinh khủng, sóng sau cao hơn sóng trước, giống như ngọn lửa bốc cao, bức tới chín tầng trời.

- Ngươi nổi điên làm gì vậy?

Ngự Trảm Đài Vương Cầm Hổ có chút bất mãn:

- Dù muốn biểu hiện thực lực của ngươi, cũng không cần làm như vậy...

Vũ La đang cản trước mặt mọi người, mặt quay về phía Đông Hồ.

Vương Cầm Hổ vừa mới dứt lời, mọi người chợt thấy bờ hồ bỗng nhiên nổi vồng lên một đường dài, nhanh chóng tiến về phía mọi người.

Lưu trưởng lão hét lớn một tiếng:

- Thứ kia xông tới rồi!

Đường nổi lên kia có tốc độ cực nhanh, chỉ trong thoáng chốc đã tới trước mắt. Nhưng gặp phải hung uy mang theo sát ý ngập trời của Vũ La, nhất thời dừng bước không tiến nữa, chỉ uốn éo vài cái, rốt cục chìm xuống lòng đất trở lại.

Mọi người hết sức khẩn trương, cũng cho là phản ứng không kịp nữa rồi. Vừa rồi đường kính của đường đất nổi lên kia đạt đến hai mươi trượng, e rằng quái vật dưới lòng đất phải to chừng bốn mươi trượng. Nếu là quái vật loại mãng xà, há miệng ra chí ít cũng to trăm trượng, cắn một cái đứt đôi thuyền đá rộng bốn mươi trượng quả thật là chuyện rất dễ dàng.

Trong những người ở đây, người nhát gan sau lưng đã toát mồ hôi lạnh ướt đẫm, kẻ gan lớn cũng toàn thân cứng ngắc, một lúc lâu sau vẫn chưa buông lỏng được. Lưu trưởng lão thản nhiên nhìn Vương Cầm Hổ một cái, không nói gì, Vương Cầm Hổ cũng đỏ bừng mặt mũi.

Bốp!

Ra ngoài dự liệu của Vũ La, Vương Cầm Hổ đột ngột tát mạnh vào mặt mình một cái, sau đó sải bước đi tới trước mặt Vũ La, ôm quyền hổ thẹn nói:

- Vũ Đại nhân, lúc trước đắc tội đã nhiều, là lỗi của Cầm Hổ. Kính xin Vũ Đại nhân khoan hồng độ lượng, lượng thứ cho Cầm Hổ một phen!

Vũ La thấy má y sưng phồng đỏ ửng cũng không khỏi bật cười:- Cũng không phải là chuyện lớn lao gì, không cần để trong lòng.

Vương Cầm Hổ lại xá một xá, lui về cúi đầu không nói thêm lời nào, dường như trong lòng đã có quyết định nào đó.

Nếu Vũ La không nhìn lầm, người như Vương Cầm Hổ vô cùng thẳng thắn, một là một, hai là hai. Nếu y đã không thích ai, làm sao cũng không thích, nếu y cảm thấy y đã sai, vậy có nghĩa là chân tâm thật ý với mình.

Vũ La vừa cảm ứng được quái vật kia đột kích, lập tức đứng chắn trước mặt mọi người, lấy khí thế hung hãn của mình bức lui quái vật. Nếu không nhờ hắn, e rằng quái vật kia chui từ dưới lòng đất lên bất thình lình, nhất định trong số mọi người sẽ có người phải chết.

Lưu trưởng lão vội vàng dẫn người rút lui về phía sau, cũng hết sức nghi hoặc không giải thích được: Đông Hồ địa cung đã mấy lần cử hành Thiên Môn diễn võ, mỗi một lần tụ hội cũng ở trên bờ hồ chỗ này, cũng chưa bao giờ nghe nói có người thấy qua hung thú đáng sợ như vậy. Quái vật này cũng không phải chỉ trưởng thành trong ngày một ngày hai, ít nhất cũng có trăm năm đạo hạnh, vì sao xuất hiện thình lình như vậy?

Một mực thối lui ra ngoài ba mươi dặm, mọi người mới dừng lại. Nơi này là một mảnh hoang nguyên, gió đêm xào xạc thổi khiến trong lòng mọi người lạnh lẽo như băng.

Ba vị trưởng lão tụ lại một chỗ thương lượng một phen, rốt cục quyết định lập tức hồi báo chuyện này cho Cửu Đại Thiên Môn. Người Long Hổ sơn đã chết, chuyện này không thể nào che giấu được.

Lưu trưởng lão viết thư cả đêm, dùng bí pháp liên lạc Trưởng lão Hội, những người khác đả tọa điều tức xung quanh. Bất quá lần này mọi người đặc biệt an bài người gác đêm.

Dường như quái vật kia cũng không thể rời khỏi hồ nước quá xa, phần đêm còn lại bình an vô sự.

Xế chiều ngày hôm sau, người của Long Hổ Sơn đã tới. Kẻ xấu số duy nhất hôm qua là Trương Thạc, nghe nói là con riêng của chưởng môn hiện nhiệm Long Hổ Sơn, tư chất rất tốt, thân mang Phong Mậu Tuệ Căn, một trong Nhị Thập Đại Tuệ Căn, là nhân vật thiên tài chân chính được Long Hổ Sơn dốc lòng bồi dưỡng. Hiện tại y đã chết đi một cách bất minh bất bạch như vậy, lẽ nào Long Hổ sơn lại bỏ qua?

Người Long Hổ Sơn tới đây là Đại Trưởng lão Tào Long Báo, có địa vị trong môn gần với chưởng môn Trương Thiên Tuyệt. Y và Trương Thiên Tuyệt là sư huynh đệ nhất mạch, tình cảm rất tốt. Chuyện gió trăng của Trương Thiên Tuyệt năm xưa, y biết rất rõ ràng, cho nên cũng hiểu Trương Thạc có ý nghĩa thế nào với Trương Thiên Tuyệt.

Lưu trưởng lão nhìn thấy Tào Long Báo từ xa, lập tức quỳ gối nghênh đón, liên tục khấu đầu xin lỗi. Tào Long Báo không nể mặt chút nào, vung tay hừ lạnh:

- Lưu Thư Lương, chúng ta giao đệ tử Long Hổ Sơn cho lão, kết quả còn chưa tiến vào Đông Hồ địa cung, người đã không còn, lão ăn nói thế nào với chúng ta đây?

Lưu Thư Lương toát mồ hôi trán:

- Tào Đại nhân, chuyện này... Thật sự xảy ra vô cùng đột ngột, ngài có thể hỏi tất cả mọi người, cũng không phải là Lưu mỗ không hết lòng chiếu cố, thật sự là... Ôi...

Tào Long Báo cười lạnh một tiếng:

- Lão muốn nói rằng đệ tử Long Hổ Sơn ta xui xẻo mắc phải tai kiếp ư? Thế nhưng Trương Thạc sư diệt ta Thiên Đình đầy đặn, tướng mạo đường đường, không giống như một kẻ yếu mệnh chút nào.

Lưu Thư Lương bất đắc dĩ:

- Tào Đại nhân, chuyện này Lưu mỗ cũng thật bất ngờ, nhưng quả thật không thể trách ta tất cả được...

Tào Long Báo lại vung tay lên:

- Nhiều lời vô ích! Trước hết dẫn ta đi xem quái vật kia là thứ gì, đợi sau khi ta giết chết nó báo thù cho đệ tử Long Hổ Sơn, hãy nói tới những chuyện khác.

Lưu Thư Lương vẻ mặt đau khổ:

- Tào Đại nhân, vật kia thật sự vô cùng lợi hại, ngài nên cẩn thận..

- Lưu Thư Lương lão thực lực không đủ, không đối phó được một con súc sinh, làm liên lụy đệ tử Long Hổ Sơn ta chịu khổ, đó là sự bất lực của lão...

Tào Long Báo không chút khách sáo:

- Nhưng không có nghĩa là thần thông Long Hổ Sơn ta không chém giết được một con yêu nghiệt!

Lưu trưởng lão lập tức im lặng, lão có lòng tốt nhắc nhở, lại bị cho là trốn tránh trách nhiệm, cố ý khuếch đại thực lực hung thú.

Vũ La ở bên cạnh thấy hết chuyện này, thật lòng hắn cảm thấy đồng tình với Lưu trưởng lão. Trưởng lão Trưởng lão hội do những môn phái khác chọn ra như lão, nhìn qua hết sức oai phong, trên thực tế nếu so với những trưởng lão có thực quyền chân chính của Cửu Đại Thiên Môn không bằng con chó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người đánh chửi, chẳng khác nô tài. Tào Long Báo thấy Vũ La, hơi sững sờ, lập tức chắp tay khách sáo nói:

- Vũ Đại nhân cũng ở đây ư...

Quan hệ giữa Long Hổ Sơn và Chu Thanh Giang rất tốt, mặc dù Tào Long Báo là Đại Trưởng lão Long Hổ Sơn, nhưng hiểu rất rõ ràng địa vị thật sự của Vũ La, không dám lên mặt chút nào.

Vũ La ôm quyền đáp lễ:

- Tào Đại nhân mạnh giỏi.

Tào Long Báo quay đầu lại liếc nhìn Lưu Thư Lương một cái, đưa tay ra hiệu mời Vũ La. Hai người kéo nhau đi sang một bên, Tào Long Báo nghi hoặc hỏi:

- Đêm qua Vũ Đại nhân cũng ở đây sao?

- Đúng vậy.

Vũ La gật đầu xác nhận, sắc mặt Tào Long Báo khẽ biến:

- Có Vũ Đại nhân ở đây, quái vật kia còn có thể cắn đứt thuyền đá...

Vũ La thấy y không phải là kẻ ngốc, cũng nhắc nhở một câu:

- Quái vật kia thật là lợi hại, Tào Đại nhân vẫn nên cẩn thận một chút là hơn.

Tào Long Báo gật đầu:

- Đa tạ Đại nhân nhắc nhở.

Hai người trở về, Tào Long Báo thở dài:

- Lưu trưởng lão, chuyện này ta đã hiểu rõ ràng, không thể trách lão tất cả được, sau khi trở về ta sẽ nói rõ ràng cùng chưởng giáo.

Tào Long Báo nói riêng với Vũ La vài câu, lập tức thay đổi thái độ khác hẳn, Lưu trưởng lão còn tưởng rằng Vũ La nói giúp cho lão, nhất thời nhìn Vũ La với ánh mắt vô cùng cảm kích.

Vũ La biết chuyện này khó lòng giải thích, cũng không nói gì thêm.

- Tào mỗ muốn mời Lưu trưởng lão cùng Vũ Đại nhân giúp ta chém giết con súc sinh kia, mong rằng hai vị ra tay viện thủ.

Vũ La gật đầu:

- Được.

Lưu Thư Lương nào dám không đáp ứng, gật đầu lia lịa tỏ vẻ bằng lòng.

Tào Long Báo không thèm để ý tới hai vị trưởng lão còn lại, đừng nói là đám đệ tử của bọn họ, duy chỉ tỏ ra lễ phép với Vũ La. Tất cả đệ tử Cửu Đại Thiên Môn đều hiểu tại sao, bất quá trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy hơi chua xót.

Ba người vừa đi khỏi, mọi người không kìm nén được nữa, đệ tử Không Động Triệu Dực Tông bất mãn nói:

- Huênh hoang gì chứ, bất quá là may mắn có được một đống bảo bối mà thôi. Chờ sau khi vào Đông Hồ địa cung, chỉ bằng vào cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thai của hắn, e rằng chỉ có thể xếp hạng chót.

Cửu Long Thôn Nhật của Vũ La là Tiên quyết, khác với tu sĩ thông thường. Mặc dù hiện tại hắn đã đạt đến cảnh giới Long Đan, tương đương với cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thành, nhưng nhãn quang của bọn Triệu Dực Tông vô cùng hữu hạn, cho nên không thể nhìn ra cảnh giới thật sự của Vũ La.

Đừng nói là bọn họ, cho dù hai vị trưởng lão kia cũng cho là Vũ La chỉ đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thai. Bất quá bọn Triệu Dực Tông cố ý hạ thấp Vũ La, cho rằng hắn chỉ đạt tới Đan Thai sơ cấp, mà hai vị trưởng lão không có quan hệ lợi hại gì, cho nên suy đoán hẳn là Vũ La đã đạt tới Đan Thai đỉnh phong.

Lần Thiên Môn diễn võ này, ba vị trưởng lão chủ trì đương nhiên đều là Đại Năng, những đệ tử kia phần lớn đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thành. Có mấy người thực lực xếp hàng đầu cố ý hạ thấp cảnh giới của mình, trên thực tế đã đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng.

Lúc những người này đối mặt với Vũ La, nếu so về chiến lực còn kém xa không bằng, nhưng so về cảnh giới, ai nấy cũng có lòng tin cao hơn hắn.

Triệu Dực Tông nói xong, đệ tử Nga Mi Quách Lãnh Nguyệt lập tức tiếp lời:- Triệu sư huynh nói rất có lý, ai trong chúng ta không có cảnh giới cao hơn hắn, chẳng qua là chúng ta không may mắn như hắn mà thôi. Nếu chúng ta cũng có may mắn, thành tự của chúng ta nhất định vượt qua hắn.

Quách Lãnh Nguyệt chính là một trong hai nữ nhân tham gia Thiên Môn diễn võ lần này, dung mạo dáng người cũng là tuyệt hảo, thiên tư lại cao, là đệ tử kiệt xuất của Nga Mi, đối với kẻ xuất thân từ Nhược Lô Ngục như Vũ La, tự nhiên là hết sức không phục.

Vương Cầm Hổ nhướng mày:

- Các ngươi có cái gì bất mãn, vì sao không nói trước mặt người ta? Bàn tán sau lưng quả thật không phải là hành vi của người quân tử.

Quách Lãnh Nguyệt cười hắc hắc:

- Vương huynh cũng nói ngay trước mặt, nhưng vì sao lại tự vả miệng mình?

Vương Cầm Hổ đỏ bừng cả mặt, y là một hán tử lỗ mãng, nếu nói về tranh chấp bằng miệng lưỡi, sao là đối thủ của một nữ nhân chưa ngoa như Quách Lãnh Nguyệt được? Lập tức á khẩu nghẹn lời.

Mọi người cười vang, mỗi người một câu nhao nhao, cất lời thề phải cho Vũ La một bài học đích đáng bên trong Đông Hồ địa cung.

Đệ tử Côn Luân Thương Điệp Lệ cũng là nữ nhân, thấy mọi người phát thệ như vậy không nhịn được cau mày, lặng lẽ đứng bên cạnh Vương Cầm Hổ, thở dài thấp giọng nói:

- Vương huynh không cần chấp nhất cùng bọn họ. Huynh lòng dạ bao la, dám làm dám chịu, là chân quân tử, Cốc tiền bối không có nhìn lầm người.

Vương Cầm Hổ cười khổ một tiếng, bên kia Triệu Dực Tông lại giơ cao tay phải lên:

- Các vị, ta đề nghị chúng ta vào Đông Hồ địa cung, trước hết phủ đầu Vũ La một đòn, sau đó đá hắn ra ngoài, lúc ấy chúng ta mới tiến hành tỷ thí, có được chăng?

Quách Lãnh Nguyệt lớn tiếng trầm trồ khen hay:

- Nên làm như thế, để cho một tiểu tử cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thai xuất thân từ Nhược Lô Ngục tỷ thí với chúng ta, đối với chúng ta chính là làm nhục, hẳn phải đuổi cổ hắn ra ngoài.

Xung quanh vang lên một mảnh trầm trồ khen ngợiThương Điệp Lệ cùng Vương Cầm Hổ cùng lắc đầu, không biết nên nói gì cho phải.

Lúc này ba người Vũ La, Tào Long Báo ở trước nhất, Vũ La bên trái, Lưu Thư Lương bên phải, xếp hình tam giác chậm rãi tiến tới. Bọn họ đã đến mặt Đông Hồ, phía dưới ba mươi trượng, bên dưới mặt hồ yên tĩnh kia chính là hiện trường xảy ra thảm án tối hôm qua.

Giống như trước khi quái vật kia xuất hiện, xung quanh một mảnh yên lặng, không có chút gì là bất ổn.

Tào Long Báo khẽ cau mày, Vũ La chợt cảm giác được có một cỗ lực lượng tinh thần lan tràn ra, từ từ ngưng tụ thành một cụm, chui xuống dưới hồ.

Đó là nguyên hồn của Tào Long Báo, bất quá y tu luyện nguyên hồn thật sự chưa ra hình dáng gì, chỉ có thể ngưng đọng lại to cỡ thùng nước.

Đêm qua Vũ La cũng từng sử dụng nguyên hồn tìm tòi một lượt, cũng không phát hiện chuyện gì khác thường, huống chi là Tào Long Báo. Nhưng y cũng không tin tà, tìm trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, mệt tới nỗi hai mắt thâm quầng đen kịt, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

- Kỳ quái thật...

Nguyên hồn y vô cùng thuận lợi phát hiện thuyền đá bị cắt thành hai đoạn nằm dưới đáy hồ, tức là Lưu Thư Lương không dẫn sai chỗ. Nhưng dưới mặt nước hết sức bình lặng, không có cả một con cá nhỏ.

Tào Long Báo tự nhiên không cam lòng, muốn tiếp tục dùng nguyên hồn tìm tòi, thế nhưng có lòng mà không đủ lực. Rốt cục y không thể làm gì khác hơn là mang theo Vũ La cùng Lưu Thư Lương dạo qua mấy vòng trên mặt hồ. Sau y lại cảm thấy có thể là vì thực lực của mình quá hùng mạnh, quái vật kia bị làm cho sợ đến nỗi không dám ra, bèn cố ý hạ thấp cảnh giới của mình xuống dưới Đại Năng, thậm chí không tiếc dùng bản thân làm mồi nhử, thi triển đủ các loại thủ đoạn một phen, nhưng vẫn không phát hiện gì cả.

Vũ La cũng âm thầm cho Phù Cổ dò xét một phen, cũng không có phát hiện gì.

Trong lòng hắn thầm suy tư một chút, e rằng quái vật kia vốn cũng không phải là sinh vật ở nơi này, nếu không đã sớm bị người phát hiện rồi. Không biết vì nguyên nhân gì chạy tới đây náo loạn một phen, e rằng trong đêm qua đã rời đi.

Tào Long Báo không thu hoạch được gì, nhưng không có ý định trở về như vậy:

- Lưu Thư Lương, ta cũng sẽ ở lại giúp lão chủ trì Thiên Môn diễn võ, ta có linh cảm lần này, sớm muộn gì cũng gặp lại quái vật kia.

Lưu trưởng lão trong lòng âm thầm kêu khổ, tự nhiên là lão ước gì quái vật kia cũng đừng xuất hiện nữa. Nói thật ra lão cũng không tin Tào Long Báo có thể đối phó được quái vật kia.

Lão biết rõ chiến lực Vũ La thế nào, cho dù lời đồn tối thiểu Vũ La có thể chống lại cao thủ Đại Năng cảnh giới Khấu Thiên chỉ có thể tin được ba phần. Nhưng khi nãy sát khí của Vũ La phóng xuất cũng đủ khiến cho quái vật kia biết khó mà lui, hiện tại Tào Long Báo xông lên, nếu gặp phải chuyện gì lão cũng không biết phải giải thích thế nào.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-862)