← Ch.605 | Ch.607 → |
- Như vậy sợ rằng không được...
Vũ La còn chưa nói hết, đã bị Hồ Thiên Trảm trách móc một trận:
- Không được ư, làm sao ngươi biết không được? Nếu ngươi cảm thấy không được, hẳn ngươi cũng đã nghĩ ra một phương pháp có thể giải quyết chứ gì? À, ta hiểu rồi, là ngươi phát hiện ra nguy hiểm nơi này, e rằng ngươi vẫn hi vọng tự mình nghĩ ra biện pháp giải cứu mọi người, làm ân nhân cứu mạng mọi người một phen, để cho mọi người cảm đại ân đại đức của ngươi chứ gì?
Vũ La giận dữ, năm ngón tay xòe rộng chuẩn bị phát tác, Tào Long Báo lập tức kéo hắn lại:
- Vũ Đại nhân, xin bớt giận...
- Chúng ta cũng không nghĩ ra biện pháp gì, vậy cứ để cho y thử một chút xem sao.
Tào Long Báo đưa mắt ra hiệu với hắn, Vũ La không biết là có ý gì, nhưng vẫn là nghe theo lời khuyên của y, hừ một tiếng đứng qua một bên.
Lưu Thư Lương cũng bất đắc dĩ thở dài:
- Được rồi, thử một lần xem sao, chuyện này giao cho ngươi.
Hồ Thiên Trảm mừng rỡ:
- Hai vị tiền bối cứ yên tâm đi, ta làm ngay tức khắc!
Sau khi y hưng phấn chạy đi, Tào Long Báo mới thở dài nói với Vũ La nói:
- Chúng ta cũng thật sự là không nghĩ ra biện pháp, cứ để cho y thử một chút xem sao, hơn nữa tội danh khinh nhờn thi thể y đã gánh lấy, so ra chúng ta vẫn tốt hơn...
Vũ La vẫn lắc đầu, thủy chung vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Hắn nhìn Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương một, không muốn nói gì nữa, xoay người rời đi.
Tào Long Báo cũng lắc lắc đầu, nói với Lưu Thư Lương:
- Chúng ta đi thăm Bạc trưởng lão một chút xem sao.
Trong địa cung vang lên những tiếng ồn ào, hiển nhiên Hồ Thiên Trảm đã nói ra chủ ý của mình với mọi người. Hiển nhiên biện pháp này vừa đưa ra lập tức có tranh cãi, nhưng chuyện này liên quan tới sinh tử của mọi người, cho nên được mọi người ủng hộ rất nhanh.
Hồ Thiên Trảm hưng phấn không thôi, triệu tập mọi người thu thập tất cả tài liệu kim loại, sau đó lại thu xếp luyện chế sợi xích và lưỡi câu.
Vũ La tìm tới ba người Vương Cầm Hổ, bất động thanh sắc nói:
- Đợi tới lúc bọn họ động thủ đừng đi tới đó, cứ ở bên cạnh ta...
Mạnh Liên Ẩn nhìn bên kia bận rộn khí thế ngất trời, do dự một chút mới nói:
- Vũ Đại nhân, mặc dù biện pháp này có chút khinh nhờn người chết, nhưng dù sao người sống vẫn là quan trọng hơn...
Vũ La khoát tay:
- Ta không phải là có ý này...
Về vấn đề khinh nhờn thi thể, hắn đã sớm nghĩ thông suốt. Trên thực tế ý nghĩ không muốn dùng thi thể làm mồi nhử này chỉ là thoáng qua trong lòng hắn. Nguyên nhân thật sự khiến cho hắn phản đối biện pháp này chính là cảm giác mơ hồ bất an trong lòng kia, cảm thấy như mình bỏ sót chuyện gì.
Mạnh Liên Ân nói không sai, người sống vốn quan trọng hơn so với người chết, hắn đường đường một đời Đế Quân, tự nhiên sẽ không cổ hủ như thế.
Hồ Thiên Trảm được trải nghiệm cảm giác của một "thủ lĩnh", tất cả mọi người đều nghe theo lời y mà hành động. Cảm giác nắm "quyền lực" như vậy thật sự là quá tốt, khiến cho y đắm chìm trong đó. Mọi người nhanh tay nhanh chân, hiệu suất làm việc rất cao, chỉ mất thời gian nửa ngày đã sắp xếp chuẩn bị hết thảy công tác xong xuôi, thậm chí Hồ Thiên Trảm có chút lưu luyến.
Bất quá dù sao tính mạng vẫn quan trọng hơn, y triệu tập đám đông lại, đích thân đi mời Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương. Bạc trưởng lão đã có thể xuống đất đi lại, cũng được mời tới đây.
Một vị trưởng lão khác bị thương lúc trước đã không có chuyện gì e ngại nữa, bất quá địa vị của lão hơi thấp, Hồ Thiên Trảm chẳng qua chỉ phái một tên đệ tử đi mời lão tới.
Về phần bốn người Vũ La, Hồ Thiên Trảm cố ý quên bẵ.
- Chuẩn bị xong rồi ư?
Tào Long Báo hỏi, Hồ Thiên Trảm không che giấu được hưng phấn đáp:
- Xong rồi, ngài xem không phải có thể bắt đầu rồi sao?
Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương nhìn nhau, Tào Long Báo gật đầu:
- Tốt, vậy thì bắt đầu đi.
Hồ Thiên Trảm vung tay lên, có người đem sợi xích đã luyện chế xong tới.
Sợi xích cực kỳ thô to, to khoảng chừng đùi người lớn. Hồ Thiên Trảm đích thân ra sức, cùng bảy tên đệ tử khác lôi sợi xích lại móc thi thể Triệu Dực Tông vào lưỡi câu. Trên lưỡi câu đầy những móc ngược nhọn hoắt sắc bén.
Tám người khệ nệ đi tới chỗ lối ra, Hồ Thiên Trảm hít sâu một hơi, xách thi thể Triệu Dực Tông lên, không chút do dự ném ra ngoài.
Vù!
Xoảng...
Thi thể bay vào giữa hồng quang, sợi xích cũng bị kéo ra.
Nhưng giữa hồng quang không có chút phản ứng nào, mọi người núi thở, Hồ Thiên Trảm cũng cảm thấy thất vọng: Chẳng lẽ thất bại như vậy sao?
Xoảng...
Thình lình sợi xích căng ra thẳng tắp, một cỗ lực lượng mạnh mẽ vọt tới kéo sợi xích rất mạnh. Tám người vội vàng không kịp chuẩn bị, thoáng cái tất cả đều kéo về phía hồng quang.
Hồ Thiên Trảm thét lên một tiếng kinh hãi:
- Hỗ trợ...
Những đệ tử khác lập tức cùng nhau nhào tới, tất cả mọi người níu lấy sợi xích. Mà quái vật bên trong hồng quang dường như đã bị lưỡi câu móc vào miệng, đau đớn gầm lên giận dữ, ra sức kéo mạnh. Những đệ tử khác hỗ trợ cũng không có tác dụng gì, vẫn bị kéo về phía hồng quang.
Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương đồng loạt ra tay, hai người ra sức kéo sợi xích lại. Bạc trưởng lão cùng khác một vị trưởng lão cũng biết đây là lúc sống chết ngay trước mắt, cũng bất chấp thương tích trong người, dốc hết toàn lực thôi thúc linh nguyên xông lên hỗ trợ.
Duy chỉ có bốn người Vũ La bất động tại chỗ. Vương Cầm Hổ có hơi xấu hổ, muốn chạy tới giúp một tay, nhưng nhìn sắc mặt Vũ La lại không dám động.
Vũ La không nhìn hồng quang ở cửa ra, mà là nhìn chằm chằm xuống đất.
Dường như cảm nhận được tâm trạng biến hóa của ba người xung quanh, hắn thản nhiên nói:
- Nếu như lần này ta đoán sai, tối đa chúng ta cũng chỉ mang tiếng xấu mà thôi. Nếu như ta đoán đúng, vậy tính mạng của tất cả những người này sẽ nằm trong tay chúng ta.
Ba người sửng sốt, Vũ La không nói thêm gì nữa.
Bên kia mọi người ra sức kéo, rốt cục đã lùi lại khỏi phạm vi hồng quang.
Quái vật kia bị lưỡi câu móc vào miệng lộ ra vẻ cực kỳ tức giận, không ngừng gầm thét rống giận. Đáng tiếc cho dù lực lượng của nó hùng mạnh tới mức nào, bị nhiều người lôi kéo như vậy, nhất là kéo đúng ngay vết thương, nó cũng có chút lực bất tòng tâm.
Hồ Thiên Trảm đã nhìn ra, lập tức rống to một tiếng:
- Mọi người cố gắng lên, nó sắp sửa không chịu được nữa rồi!
Mọi người phấn chấn tinh thần, có kẻ còn lấy đan dược gia tăng công lực uống vào.
Bên mạnh lên, bên yếu đi, rốt cục lực lượng cân bằng đã bị phá vỡ.
Trong tiếng gầm gừ cuồng nộ của quái vật, sợi xích bị kéo ngược trở lại từng chút một, hồng quang cũng theo đó di chuyển vào trong địa cung.
Bỗng nhiên sợi xích bất động, dường như quái vật kia đã dốc hết lực lượng toàn thân, không chịu tiến ra thêm một bước nào nữa.
Hồ Thiên Trảm lại càng mừng rỡ:
- Nó sắp bị kéo vào rồi, thêm chút lực nữa đi...
Mọi người cực kỳ phấn chấn, Tào Long Báo gầm lên giận dữ, linh quang trên người hóa thành một cột sáng phóng lên cao. Đã đến lúc tối hậu quan đầu, y liều mạng công lực giảm sút ba năm, đề thăng thực lực của mình lên thêm ba thành.
Rốt cục quái vật giữa hồng quang kia không còn chịu được, bị kéo phải tiến về phía trước thêm một bước.
Chỉ một bước này, nó đã tiến vào Đông Hồ địa cung.
Theo một bước này, hồng quang bao phủ bên ngoài thân thể quái vật nhất thời biến mất không thấy.
Một cái đầu vô cùng dữ tợn, lại ghê tởm hết mức, cực kỳ khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhưng đến lúc này, sắc mặt Vũ La thình lình đại biến. Trong số mọi người, nguyên hồn hắn hùng mạnh nhất, hắn cũng là người đầu tiên cảm giác được sâu trong địa cung xảy ra một ít biến hóa thần bí khôn lường.
- Có chuyện rồi!
Vũ La dang rộng hai tay đẩy ba người Vương Cầm Hổ về phía sau, đồng thời bản thân mình cũng bay ngược lại, bốn người nháy mắt đã dán người trên vách đá.
Nhưng vào lúc này Vũ La cảm giác được những linh văn mà mình bố trí dưới địa cung, cùng những trận pháp mà năm xưa các tiền bối cao nhân bố trí đã vỡ tan tành cùng một lúc. - Xảy ra chuyện gì?
Vương Cầm Hổ không hiểu gì cả.
Bên kia, tất cả mọi người bị vẻ xấu xí kinh khủng của quái vật trước mặt làm cho sợ hãi ngây người. Dù Tào Long Báo đã sống gần ngàn năm, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa từng thấy hung thú xấu xí như vậy.
Quái vật này hết sức khổng lồ, chỉ có cái đầu của nó bị kéo ra mà thôi.
Cho dù chỉ là cái đầu cũng đã to hơn cửa động trước kia gấp mấy lần, hiện tại cửa động đã bị nó làm vỡ toang ra. Cái đầu này làm cho người ta có cảm giác hết sức kỳ quái, giống như là vô số đầu của độc trùng, độc thú, hung thú tụ hợp lại với nhau. Từ trên đầu này có thể nhìn ra bóng dáng của mười mấy loại độc trùng, độc thú.
- Đây là thứ gì?
Tất cả mọi người đang tự hỏi.
Một cự thú dữ tợn như vậy nhưng lúc này mặt nó xám như tro tàn, sợ hãi ngó vào sâu trong địa cung.
Miệng nó đã rách toạc ra một vết thương đáng sợ, lưỡi câu đã móc vào xương quai hàm, nó thật sự không thể nào chạy trốn.
- Có gì đó không đúng...
Tào Long Báo mới vừa nói xong, cả địa cung chợt run lên một. Sau đó phía sau ba tầng mê cung lúc trước liên tiếp xuất hiện sáu lối ra.
Lưu Thư Lương là người có phản ứng đầu tiên:
- Không xong, trận pháp mà các tiền bối gia trì phong ấn mất đi hiệu lực rồi!
Mê cung vốn có sáu tầng, tầng thứ nhất có chín cửa động. Sáu của còn lại hẳn đã bị phong ấn chặt chẽ, hiện tại xuất hiện một cách khó hiểu như vậy, hiển nhiên trận pháp mà những tiền bối cao nhân gia trì không biết vì nguyên nhân gì đã mất đi hiệu lực.
Tào Long Báo có chút luống cuống, nhìn xung quanh tìm Vũ La:
- Vũ Đại nhân, Vũ Đại nhân ngài ở đâu?
Y vừa kêu lên như vậy, tất cả mọi người dường như vừa vớ được cọng rơm cứu mạng. Đột nhiên tất cả nhớ ra kể từ khi tiến vào Đông Hồ địa cung, biểu hiện của Vũ La luôn luôn ra ngoài dự liệu của mọi người, nói không chừng hắn thật sự có biện pháp.
- Vũ Đại nhân!
Mọi người cùng nhau hô lên, Hồ Thiên Trảm giận dữ:
- Gọi hắn làm gì, không biết hắn trốn đi chỗ nào rồi. Quái vật này đã bị chúng ta dùng kế làm cho trọng thương, đừng lo nghĩ nhiều làm gì. Hiện tại chúng ta nhanh chóng giết nó, dọn sạch cửa động, lúc ấy chúng ta có thể ra ngoài.
Y vừa dứt lời lập tức nhào tới. Mặc dù quái vật kia xám như tro tàn, nhưng lực lượng vẫn còn đó, tuy rằng vết thương trên miệng nó rất lớn, nhưng không phải là thương tốn chí mạng.
Hồ Thiên Trảm nhào tới, bỗng nhiên một bóng đỏ bắn ra ngoài, người tinh mắt có thể nhìn ra đây là lưỡi của quái vật kia.
Đầu lưỡi vốn phải mềm mại, nhưng đánh trúng vào người Hồ Thiên Trảm lại giống như một ngọn núi va vào người y.
- A...
Hồ Thiên Trảm hét thảm một tiếng ngã lăn ra đất, nửa người huyết nhục lẫn lộn, xương cốt toàn thân vỡ nát.
Địa cung run lên lần nữa, Vũ La cảm giác dường như có thứ gì đó đang từ dưới đất chui lên, vội vàng quát to một tiếng:
- Cẩn thận, tất cả dựa vào vách đá!
Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương lập tức bay về phía vách đá, những đệ tử khác vứt sợi xích sang bên, vội vàng chạy về phía vách đá.
Những người phản ứng chậm chạp rớt lại phía sau, vừa chạy được vài bước còn chưa kịp bay lên, bỗng nhiên cảm thấy dưới chân hụt hẫng, cả địa cung đang sụt xuống.
Bọn Vũ La hết sức nhanh nhẹn, bàn tay cắm vào vách đá, treo mình trên vách đá. Các đệ tử chạy tới vách đá cũng bất chước, giống như thằn lằn bám mình trên vách đá.
Những người chạy tới không kịp lập tức bị lún xuống cùng với mặt đất.
Cả địa cung nhanh chóng biến thành một vực sâu không đáy.
Hồ Thiên Trảm hét thảm một tiếng, ra sức trèo lên. Đất đá bên người y không thể ngăn được chảy ào ào xuống, y cất tiếng kêu thảm thiết:
- Vũ La, Vũ sư huynh, van cầu ngươi, cứu ta...
Vũ La lạnh lùng nhìn y:
- Tại sao ta phải cứu ngươi?
Hồ Thiên Trảm sửng sốt ngây người, toàn thân cũng bị vùi xuống cùng đất đá xung quanh.
Ầm...
Mấy tên đệ tử rơi xuống cùng Hồ Thiên Trảm, vực sâu kia đen ngòm không thấy đáy, chỉ có thanh âm khiến cho người ta dựng tóc gáy truyền đến.
Sợi xích còn mắc trong miệng quái vật, đầu kia rũ xuống cạnh miệng vực sâu. Quái vật kia không còn bị lôi kéo, bỗng nhiên linh hoạt trở lại, muốn chạy trốn ngay lập tức.
Nhưng không ngờ vừa mới động, chỉ nghe xoảng một tiếng, sợi xích kia chợt căng thẳng trở lại.
Quái vật đau đớn hét thảm một tiếng, trong vực sâu vẫn không có tiếng động nào. Nhưng chính hoàn cảnh yên tĩnh này, lại thêm tiếng hét thảm của quái vật khiến cho người ta cảm thấy sợ đến nỗi dựng đứng lông tóc.
- Phía dưới có thứ gì đó...
Cũng không biết là người nào kêu lên một tiếng.
Vũ La lòng thầm cảm thán, mình còn kém xa tiền bối trước kia bố trí mê cung này.
Phía sau trận pháp của tiền bối còn ẩn giấu hai phần ba, nhưng không ngờ rằng một khi hai phần ba trận pháp này phát động, đã khuếch đại mê cung lớn lên mấy chục lần.
Giống như vực sâu dưới chân này, nguyên hồn Vũ La phóng xuất thăm dò cũng không thấy đáy.
Cũng không biết là người nào không chịu nổi sợ hãi trong lòng, vứt một viên dạ minh châu xuống. Một điểm sáng rơi nhanh xuống dưới, khiến cho mọi người có thể nhìn thấy tình hình dưới vực.
Khoảng cách dưới chân mọi người chừng trăm trượng có vô số cửa động. Theo dạ minh châu bay xuống, tối thiểu cũng có vài trăm cửa động.
Mọi người còn đang kinh ngạc, thình lình ánh sáng của dạ minh châu biến mất.
Lập tức có người kinh hô thất thanh:
- Bên dưới có thứ gì đó đã nuốt mất dạ minh châu...
Y còn chưa dứt lời, sợi xích đột ngột run lên, quái vật kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, thình lình bị kéo sâu xuống hàng chục trượng.
Thân thể quái vật vốn ở cạnh bờ vực, bị kéo ra thêm vài chục trượng nữa, vô cùng to lớn. Toàn thân nó đầy vảy đỏ, giống như giao long, nhưng trên lưng có những chiếc gai nhọn dựng đứng, hai bên có hai hàng chân rất nhỏ giống như chân rết.
Lúc này Vũ La đã hiểu ra, những vết thương nhỏ chi chít trên người Bạc trưởng lão là do những chiếc chân nhỏ này tạo thành.
Nói như vậy, quái vật này hẳn là còn có một đuôi giống như đuôi cá.
Mọi người đều bị tiếng kêu thảm thiết của quái vật khiến cho trong lòng hoảng sợ, lực chú ý đều tập trung vào thân quái vật này. Thình lình có người tinh mắt chỉ xuống vực sâu kêu to:
- Đó là gì vậy?
Mọi người sợ hết hồn, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong vực sâu đen ngòm có một bóng dáng mơ hồ, lặng lẽ không tiếng động xuất hiện.
Bóng dáng này cực kỳ to lớn, quái vật to hàng chục trượng kia trước mặt nó cũng vô cùng nhỏ bé.
Mọi người chỉ cảm thấy đến một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống, lông tóc toàn thân cũng dựng đứng lên.
Vũ La nhìn kỹ, ma vật kia càng ngày càng gần, rốt cục cũng có thể thấy đại khái rõ ràng. Ma vật này cuốn mình thành một vòng như một con răn, cơ nhục thân thể vô cùng mạnh mẽ, chỉ dựa vào cơ nhục co rút ma sát với vách đá sinh ra lực lượng, âm thâm lặng lẽ trườn lên.
Thình lình đầu nó thò ra, ma vật này cũng không đẹp đẽ gì hơn quái vật kia. Miệng nó như mỏ gà, trán hơi giống như cá sấu, phía sau lại có một vòng xúc tua giống như bờm, tua tủa chi chít, vô ý thức ngọ nguậy, trông ghê tởm vô cùng.
Sau cái đầu này lại có bảy cái đầu nữa thò ra liên tiếp.
Tám cái đầu cùng trên một thân thể.
Vũ La khẽ cau mày, bởi vì hắn cảm thấy thân thể ma vật này dường như quá mức khổng lồ, không hề cân xứng. Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, ma vật kia vung đuôi lên, giống như sắt thép đâm vào vách đá, thoải mái chống đỡ sức nặng thân mình.
Mà sau đó lại là một đuôi khác vung ra, ngay sau đó cái thứ ba, cái thứ tư... Đâm vào trong vách đá, vững vàng chịu đựng thân thể khổng lồ của nó.
Ma vật không thèm nhìn tới bọn Vũ La đang treo lơ lửng trên vách đá, tám cái đầu của nó nhìn chằm chằm quái vật kia. Quái vật run rẩy toàn thân, sợ hãi không làm gì được.
Đột nhiên dường như nó bất chấp tất cả, thình lình giơ lên hàng chục cái chân nhỏ tát mạnh vào xương quai hàm của mình.
Máu tươi lập tức bắn ra, nó đã đánh nát xương quai hàm, sợi xích lập tức rơi ra ngoài. Quái vật thoát khốn, lập tức chui trở lại vào trong cửa động.
← Ch. 605 | Ch. 607 → |