Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 618

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 618: Phượng Ngô sơn
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Lazada


Chỉ một lúc sau, bên ngoài có người cười lạnh một tiếng:

- Vũ La, ngươi thật là kiêu ngạo! Trước khi ta tới đây đã nghe nói ngươi tính tình ương ngạnh, dưới mắt không người, thật đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, quả thật là như vậy.

Người nọ vừa nói vừa đi tới, một thân sắc phục màu xanh đen của Trưởng lão hội, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt cao ngạo. Sau khi đi vào, quay đầu đánh giá chung quanh một lượt, sau đó gật đầu nói:

- Nơi này không tệ, đáng tiếc sau này ngươi cũng không thể ở đây được nữa. Dọn dẹp một chút, cút ra khỏi Nhược Lô Ngục đi, bắt đầu từ bây giờ, ngươi cũng không phải là Giám Ngục Nhược Lô Ngục, cũng không phải là người Nhược Lô Ngục nữa!

Vũ La bất động thanh sắc:

- Ngươi là ai?

Người nọ run tay, một miếng ngọc bay tới trước mặt Vũ La, tốc độ rất nhanh, súc tích đầy linh quang. Nếu như tu vi Vũ La kém một chút, miếng ngọc này nhất định đánh vào cổ họng của hắn. Đối với tu sĩ, mặc dù thương thế như vậy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng phải tu dưỡng hơn nửa tháng.

Vừa gặp mặt đã nói năng lỗ mãng, hạ thủ âm độc, hảo cảm của Vũ La đối với người này đã hạ đến mức thấp nhất.

Vũ La tiện tay chộp ra một trảo, miếng ngọc kia vững vàng rơi vào trong tay, thì ra là một phần bổ nhiệm, bãi miễn chức Giám Ngục Nhược Lô Ngục của Vũ La, bổ nhiệm Phương Quỷ Hùng là tân Giám Ngục Nhược Lô Ngục

Vũ La gật đầu, hỏi:

- Nói như vậy, ngươi chính là Phương Quỷ Hùng rồi?

Người nọ nhướng mày:

- Đúng vậy, Vũ La, hiện tại ngươi không còn là Giám Ngục nữa, ta cho ngươi nửa canh giờ, dọn dẹp một chút rồi cút đi, sau nửa canh giờ, nếu ta còn nhìn thấy ngươi trong Nhược Lô Ngục, ta phải hạ lệnh bắt người. Hắc hắc, bắt ngươi nhốt vào Nhược Lô Ngục, nếu quả thật ngươi có tình cảm thâm hậu với nơi này, vậy cứ ở lại đừng đi.

- Ngươi cũng biết Nhược Lô Ngục là địa phương nào, nếu ngươi tiến vào, ta đoán rằng những ngục tốt ở đây sẽ niệm tình hương hỏa ngày trước, hạ thủ lưu tình đối với ngươi.

Y lại lạnh lùng cười một tiếng:

- Cho dù là bọn họ muốn chiếu cố ngươi, ta cũng sẽ không đáp ứng.

Vào nửa ngày trước, Trương Thiên Tuyệt liên lạc tất cả chưởng môn sáu đại Thiên Môn, cửu đại môn phái, âm thầm bố trí, triệu tập Trưởng lão hội. Bọn Đồng trưởng lão khó có thể chống đỡ, cuối cùng kết quả là bỏ phiếu bãi miễn Vũ La. Phương Quỷ Hùng tới đây nhậm chức tự nhiên là người của đối phương.

Trước khi Phương Quỷ Hùng tới nhậm chức đã được những người khác dặn dò tùy cơ hành động, lần này phải làm cho Vũ La hoàn toàn rơi đài, không cần khách sáo nể mặt chút nào cả.

Phương Quỷ Hùng thình lình được một chức quan béo bờ như Giám Ngục Nhược Lô Ngục, bản thân cũng có hơi đầu váng mắt hoa. Lại thêm bị người khác xúi giục, bèn chạy thẳng tới Nhược Lô Ngục, tìm đến Vũ La gây phiền phức.

Vũ La nghe lời của y bèn gật đầu. Ngoài mặt lạnh như băng, nhưng trong lòng hắn thì tức đến nổ phổi.

Cục diện Trung Châu hiện tại có thể nói là công của Vũ La bình định. Trước đây không lâu hắn còn ra sức bảo vệ mấy tên đệ tử cùng Tào Long Báo trong kiếp nạn Đông Hồ, nhưng không ngờ rằng có người đâm lén sau lưng, giở trò này ra với mình.

Hiện tại Vũ La cũng không coi chức Giám Ngục Nhược Lô Ngục này ra gì. Nhưng cho dù là không làm nữa, cũng phải là mình tự rời đi, không thể nào bị bãi miễn.

Tiền kiếp hắn đã bị người bãi miễn một lần rồi, cả đời này tuyệt đối không thể có một lần nữa bị người khác chiếm vị trí!

- Nói như vậy, ngươi muốn ta đuổi tận giết tuyệt ư?

Phương Quỷ Hùng cười to một trận cuồng vọng:

- Vũ La, danh tiếng của ngươi quá thịnh, chẳng lẽ không biết đạo lý cây cao gió lớn hay sao? Rơi vào hoàn cảnh hôm nay chỉ có thể tự trách bản thân ngươi mà thôi. Cho dù ngươi hùng mạnh thì đã sao, rốt cục ngươi chỉ có một mình, chẳng lẽ muốn chống lại sáu đại Thiên Môn và cửu đại môn phái?

Vũ La sờ sờ cằm mình:

- Rơi vào hoàn cảnh hôm nay? Vì sao ta nghe ngươi nói, lại cảm thấy dường như hiện tại mình rất thảm?

- Chẳng lẽ còn không thảm?

Phương Quỷ Hùng cười khẩy nói:

- Ngươi nhìn lại mình mà xem, tận tâm tận lực vì Cửu Đại Thiên Môn, nhưng kết quả thì sao? Chim chết bẻ cung, thỏ chết giết chó, cuối cùng ngay cả chức vị Giám Ngục Nhược Lô Ngục nho nhỏ này cũng không giữ được.

Vũ La làm ra dáng vẻ như vừa bừng tỉnh ngộ:

- Theo như vậy, quả thật là thê thảm.

- Đó là đương nhiên.

Phương Quỳ Hùng dương dương đắc ý:

- Tiểu tử, nếu bàn về đánh nhau, có thể ta không bằng ngươi, nhưng bàn về làm người, ngươi còn kém ta xa lắm. Hôm nay ta dạy cho ngươi một bài học, sau này hãy nhớ cho kỹ, hiện tại cút mau cho ta!

Vũ La khoát tay:

- Ngươi nói không sai, chỗ này không tệ, ta cũng không muốn đi.

- Ngươi...

Vũ La không để cho y có cơ hội nói chuyện:- Nhưng ngươi lại tới đây, hơn nữa còn cầm thư bãi miễn của Nhược Lô Ngục, chuyện này làm khó cho ta.

- Có câu nói một núi không thể chứa hai cọp, Nhược Lô Ngục này cũng không thể có hai Giám Ngục. Nếu là như vậy, không thể làm gì khác hơn là diệt trừ một người...

Phương Quỷ Hùng giận dữ:

- Vũ La ngươi dám!

Vũ La giơ tay chộp ra một trảo, giữa không trung xuất hiện một bàn tay khổng lồ chộp xuống. Phương Quỷ Hùng điên cuồng hét lên một tiếng, linh quang nổ tung, một thanh phi kiếm to bằng lòng bàn tay vù một tiếng bay ra, đâm thẳng vào mi tâm Vũ La.

Vũ La căn bản không để ý tới phi kiếm kia, mặc cho phi kiếm đâm mạnh vào mi tâm mình.

Keng!

Một tiếng giòn tan vang lên, Vũ La bình yên vô sự, phi kiếm lại vỡ tan thành phấn vụn.

- A...

Phương Quỷ Hùng kinh hãi thất sắc. Trongư không bàn tay to tướng kia đã từ nhanh chóng giáng xuống, bắt được Phương Quỷ Hùng.

- Vũ La, ngươi giết ta chính là tạo phản!

Phương Quý Hùng tuyệt vọng kêu to.

Vũ La bật cười ha hả:

- Tạo phản ư, vì sao bản tọa phải quan tâm tạo phản hay không, vì sao không tạo phản?

Hắn hỏi liên tiếp ba câu ngược lại, Phương Quỷ Hùng bị làm cho sợ đến nỗi hồn phi phách tán. Vũ La chợt vẫy tay một, Vu lực màu vàng sẫm hóa thành một cơn trốt xoáy cuồng bạo quét qua, Phương Quỷ Hùng đã tan thành tro bụi bay theo gió.

Giết Phương Quỳ Hùng xong, Vũ La thản nhiên phủi tay, cơn trốt xoáy Vu lực màu vàng sẫm nhanh chóng mất đi, chui vào bên trong cơ thể Vũ La.

Kiều Hổ cùng Mã Hồng bên cạnh nhìn tới nỗi trợn mắt há mồm, Vũ La khẽ mỉm cười:

- Các ngươi trở về đi thôi, những chuyện này không liên quan gì với các ngươi.

Vũ La dứt lời, bước ra khỏi Vọng Sơn các theo đại đạo ra khỏi Nhược Lô Ngục, lúc này mới bay lên trời, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Cả Nhược Lô Ngục lập tức nổ tung.

Lư Niệm Vũ thấy Vũ La đi rồi quay lại có chút kỳ quái:

- Vì sao ngươi trở lại nhanh như vậy?

Vũ La vẫn chưa trả lời, Lư Niệm Vũ lại nói:

- Đúng rồi, tên Tào Long Báo kia mới vừa rồi sau khi tĩnh lại đã lập tức muốn đi, làm sao cũng không ngăn được.

Vũ La cười lạnh trong lòng, đương nhiên là y phải đi rồi, y còn mặt mũi nào gặp ta?

- Cứ mặc y đi.

Trong lòng Vũ La đã sớm quyết định chủ ý nên làm như thế nào, đang muốn nói cùng Lư Niệm Vũ, ngoài cửa chợt có người cung kính nói:

- Vũ Đại nhân, Đường Tử Phong cầu kiến.

Vũ La có chút kỳ quái, lúc này Đường Tử Phong tới làm gì.

- Vào đi.

Đường Tử Phong đi vào, trước tiên hành lễ với Lư Niệm Vũ, sau đó mới xấu hổ nói với Vũ La:

- Vũ Đại nhân, chuyện này... Thật sự là xấu hổ...

- Tại sao? Có chuyện gì cứ việc nói.

Đường Tử Phong cúi đầu, không dám nhìn hắn:

- Vũ Đại nhân, mới vừa rồi đường đệ của ta tới nói với ta, y không muốn trông coi mỏ Ô Thiết của ngài nữa.

Vũ La sững sờ, không nhịn được cười lạnh:

- Được lắm, được lắm, không ngờ rằng tin tức đường đệ của ngươi cũng rất linh thông. Tốt, y không trông coi nữa cũng không sao, trước hết dừng công việc mỏ Ô Thiết lại đã, chờ ta xử lý xong những việc vặt này rồi hãy nói.

Mặt Đường Tử Phong bất chợt đỏ bừng:

- Vũ Đại nhân, thật sự xin lỗi, ta... Ta thật không ngờ y lại là người như thế. Mấy năm trước lúc ta rời nhà, đường đệ vẫn còn trung hậu đàng hoàng, không ngờ rằng... Ôi... Xin ngài hãy yên lòng, ta sẽ tới mỏ Ô Thiết ngay bây giờ. Trước khi ngài tìm được người thích hợp, ta nhất định giúp ngài xử lý tốt mỏ Ô Thiết.

Y nói dứt lời lập tức đứng dậy ôm quyền thi lễ Vũ La, sau đó xoay người rời đi.

- Không cần...

Vũ La kêu lên một tiếng, Đường Tử Phong không dừng lại, vẫn bước nhanh đi.

Lư Niệm Vũhiểu gì bèn hỏi:

- Rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Vũ La cười lạnh một tiếng, kể lại mọi chuyện. Lư Niệm Vũ nghe xong giận tím mặt:

- Đường Từ Lăng nghe nói ngươi sắp thất thế, cho nên cũng không giúp ngươi xử lý mỏ Ô Thiết nữa chứ gì?

Vũ La cười lạnh:

- Còn nguyên nhân nào khác sao?

Đường Tử Lăng chính là đường đệ của Đường Tử Phong. Gần đây Đường Tử Phong đi theo Lư Niệm Vũ học tập Đan đạo, những chuyện này Lư Niệm Vũ cũng hơi có hiểu rõ.

- Tiểu nhân vô sỉ!

Lư Niệm Vũ vỗ bàn vỡ tan thành bốn mảnh:

- Thật là trơ trẽn!

Vũ La khoát khoát tay:

- Bỏ đi, theo cát tránh hung là chuyện thường tình của con người, trách y làm chi? Lúc này y bỏ ta đi là tổn thất của y, chẳng qua là y không biết mà thôi.

Vũ La cũng không phải là khoác lác. Theo người ngoài thấy, sáu đại Thiên Môn cùng cửu đại môn phái phản đối hắn, dường như là tai họa ngập đầu, nhưng bản thân hắn có mười phần tin chắc mình sẽ vượt qua cửa ải này.

Lúc này Đường Tử Lăng rời đi, chắc chắn là tổn thất của bản thân y.

Nếu y tiếp tục kiên trì, vài chục năm sau, chắc chắn Vũ La sẽ an bài cho y một đoạn cơ duyên không thua gì Đường Tử Phong.

Lư Niệm Vũ cũng không giận lâu vì những nhân vật nho nhỏ như vậy, khoát tay nói:

- Nói cũng đúng, không cần để ý tới bọn chúng. Ngươi nói ta nghe, kế tiếp có tính toán gì không?

Vũ La nở một nụ cười có vẻ tà ác:

- Đợi lát nữa lão sẽ biết.

Hướng Cuồng Ngôn, Vu Thiên Thọ cũng ở gần đây, Vũ La bảo Vương Cầm Hổ lúc này đã đi lại được mời hai lão tới, bốn người tụ tập với nhau một lần nữa, Vũ La buông ra lời nói kinh người:

- Ta muốn tiêu diệt Trưởng lão hội, có ai đi cùng chăng?

Chuyện này Vũ La không để cho Kiều Hổ cùng Mã Hồng tham dự, thật sự là bởi vì hai người tu vi quá thấp. Chuyện ở cấp bậc này, dù là hai người có lòng hỗ trợ cũng không làm gì được.

Nhưng ba người Hướng Cuồng Ngôn lại khác.

Vũ La vừa dứt lời, Lư Niệm Vũ vốn hiền lành ổn trọng lập tức kinh nghi:

- Ngươi định phản thật sao?

Vu Thiên Thọ chỉ e thiên hạ không loạn, bật cười to:

- Ha ha ha! Phản rồi, phản rồi! Lão tử đã thấy gai mắt Cửu Đại Thiên Môn từ lâu, ai nấy giả nhân giả nghĩa một phường. Trước giết Trưởng lão hội, sau diệt Cửu Đại Thiên Môn, giết con bà nó đi!

Hướng Cuồng Ngôn lộ vẻ khinh thường:

- Không phải chỉ là một đám trưởng lão phế vật thôi sao, chỉ là một bọn điếc không sợ pháo, ngươi còn làm ra vẻ trịnh trọng như vậy, làm như là có đại sự gì không quyết định được vậy...

Ba người Vũ La không biết nói gì.

Vu Thiên Thọ lại ngó sang Lư Niệm Vũ:

- Lão Lư, lão có dám không?

Lư Niệm Vũ chẳng qua là cẩn thận mà thôi, bị Hướng Cuồng Ngôn tỏ ra không sợ trời không sợ đất một phen như vậy, lại bị Vu Thiên Thọ khích tướng, lão trợn trừng mắt:

- Ai nói không dám! Dù ta phá hủy Trưởng lão hội, bọn chúng dám làm gì ta?

Bốn người hào khí ngất trời, quyết định làm chuyện đại nghịch bất đạo này.

Lập tức bọn họ để đám vãn bối lại trong biệt viện, bốn người đằng vân giá vũ, chạy thẳng tới Phượng Ngô sơn, trú xứ của Trưởng lão hội.

Mấy ngày qua Đồng trưởng lão có cảm giác toàn thân mệt mỏi.

May là lão tu luyện đã gần ngàn năm, đã trông thấy hết thế thái nhân tình, lòng người ấm lạnh. Nhưng lão cũng không ngờ rằng sau khi Lâm Tuyệt Phong chết đi, chỉ mới một thời gian ngắn, tình thế đã chuyển biến vô cùng nhanh chóng.

Trong hội nghị nửa ngày trước, Đồng trưởng lão dốc hết bản lĩnh của mình cũng không thể ngăn cản được quyết nghị kia thông qua. Không ít đồng minh của lão lúc trước, lúc này quay giáo đâm một. Đồng trưởng lão ứng phó không kịp, đối thủ đã chuẩn bị đầy đủ, trong mười ba vị trưởng lão có hết chín vị ủng hộ bãi miễn Vũ La.

Còn lại bốn người, trừ ba vị Đồng trưởng lão ra, cũng chỉ có một vị của Côn Luân âm thầm ủng hộ.

Thậm chí bản thân Đồng trưởng lão cũng nhận được mặt hàm của Long Hổ Sơn, bảo lão ủng hộ việc bãi miễn Vũ La. Đồng trưởng lão cắn răng chống lại mệnh lệnh này, lão biết môn phái mình từ nay về sau sẽ không còn được Long Hổ Sơn ủng hộ nữa.

Nhưng lão vẫn quyết định làm như vậy.

Trừ đạo nghĩa ra, tao ngộ của Đường Tử Phong cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến cho Đồng trưởng lão từ bỏ Long Hổ Sơn, đứng về phía Vũ La.

Lúc này bốn vị trưởng lão đang ngồi cùng một chỗ với nhau, mọi người mặt nhăn mày nhó, than ngắn thở dài.

Bỗng nhiên ngoài cửa có người chạy nhanh vào:

- Sư tôn, sư tôn...

Đồng trưởng lão giận dữ:

- Càn rỡ! Không được lão phu cho phép, ai cho ngươi tiến vào?

Tên đệ tử kia quỳ sụp xuống, hai tay trình lên một miếng ngọc:

- Sư tôn, chuyện này vạn phần khẩn cấp.

Tên đệ tử này xui xẻo, hôm nay xuống núi có việc, không ngờ rằng lúc trở về bị mấy người bắt đi dễ như trở bàn tay, sau đó dùng lời lẽ đe dọa một phen bắt y trở lại đưa tin, kết quả lại bị sư tôn mắng một trận.

Đồng trưởng lão nghi hoặc nhận lấy, sau khi xem xong, sắc mặt lão có vẻ kỳ quái.

- Lão Đồng, chúng ta làm sao bây giờ?

Lạc trưởng lão bên cạnh hỏi, Đồng trưởng lão đưa miếng ngọc cho bọn họ chuyền tay nhau đọc một lần, ba người cảm thấy vô cùng nghi hoặc:

- Lão Đồng, chúng ta làm sao đây?

Đồng trưởng lão cân nhắc một phen:

- Hắn chưa bao giờ làm chuyện gì mà không chuẩn bị, nếu nói như vậy nhất định là có dụng ý, chúng ta mau mau làm theo.

Bốn người lập tức tản đi, mang theo môn nhân lặng lẽ rút khỏi Phượng Ngô sơn.

Khác với bọn Đồng trưởng lão rầu rĩ, trên một ngọn núi khác, chín vị trưởng lão đang tụ tập với nhau nâng cốc vui vầy, ăn mừng bước đầu tiên của kế hoạch bức lui Vũ La thành công.

Đủ các món sơn hào hải vị mang lên như nước chảy, từng bình rượu ngon uống cạn, mọi người ai nấy hưng phấn vô cùng.

- Nào, mọi người cạn thêm chén nữa!

- Cạn nào...

- Ha ha, tên Vũ La kia lớn lối lâu như vậy, ta đã không ưa hắn từ sớm. Hắn cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất nhân ư, rốt cục cũng bị chúng ta hất xuống.

- Đúng vậy, đây chính là quy củ của Tu Chân Giới Trung Châu, Vũ La hắn toàn làm trái với quy củ này, sớm muộn gì cũng có người sẽ thu thập hắn. Tuy rằng lúc trước hắn dương dương đắc ý, đến lúc rơi đài nhất định sẽ chết rất khó coi.

- Đây vẫn chỉ là bước đầu tiên, ta đoán chừng sau đó còn liên hoàn kế. Tiểu tử kia lần này coi như xui xẻo, chúng ta làm chuyện này coi như là tướng tiên phong, tương lai luận công ban thưởng không thể thiếu chúng ta, ha ha!

Cả bọn còn đang cao hứng, bốn người Đồng trưởng lão mạnh ai nấy mang theo môn nhân của mình, đã tới địa điểm ước định. Vũ La đứng trên một tảng đá lớn, thấy mọi người tới lập tức nghênh đón:

- Sao hả, có còn sót lại người nào không?

Đồng trưởng lão nhìn những người khác một lượt, mọi người đồng loạt lắc đầu:

- Đã ra hết rồi.

Vũ La khẽ mỉm cười:

- Thật là tốt, các vị hãy đứng sang bên trước.

Đồng trưởng lão nghi hoặc:

- Vũ La, rốt cục ngươi muốn làm gì...

Lão còn chưa dứt lời, sau lưng Vũ La chợt xuất hiện một mảng hào quang tuyệt đẹp, Hồng Vũ tiên pháo khí thế hùng tráng xếp thành một hàng, ba trăm khẩu Hồng Vũ tiên pháo nhắm ngay Phượng Ngô sơn.

A...

Bốn vị trưởng lão trợn mắt há mồm.

Vũ La thoáng động trong lòng, bắn cho ta!

Oành...

Tiên pháo bắn một lượt, giống như pháo hoa bay lên bầu trời, ngay cả mặt trời cũng bị ánh sáng của tiên pháo lấn át.

Chín vị trưởng lão đang trong tửu yến đột nhiên cảm thấy có chuyện gì không đúng:

- Có chuyện gì vậy?

Chín người xông ra cửa, chợt thấy mấy trăm viên đạn pháo kéo theo đuôi hào quang thật dài, nhìn như chậm chạp, thật ra vô cùng nhanh chóng bay về phía bọn họ.

- Hồng Vũ tiên pháo!

Mọi người bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán, tranh nhau chạy trốn, đáng tiếc đã không còn kịp nữa. Đạn pháo rơi xuống đất nổ vang như sấm, cả vùng đất run rẩy.

Cả Phượng Ngô sơn trở thành một mảnh hoang tàn!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-862)