← Ch.632 | Ch.634 → |
Khôi giáp tồn tại, chính là vì bị thần kiếm đâm thủng.
Phập!
Hộ tâm kính vỡ vụn, thần kiếm Thiên Tinh đâm sâu vào cơ thể Thần Tướng.
Thần Tướng vốn đờ đẫn lúc này cũng không nhịn được nữa, phát ra một tiếng rống giận trầm thấp, dưới sự thao túng của Trương Thiên Tuyệt hung hãn dang hai tay ra, nắm mạnh lấy thần kiếm Thiên Tinh.
Trên hai bao tay sắt của khôi giáp có móc câu đặc biệt để kìm giữ binh khí địch nhân, giữ chặt lấy thần kiếm Thiên Tinh.
Mà một tên Thần Tướng khác đã chạy như điên mà đến, vung tay lên, một thanh phi kiếm màu vàng nhạt dài chừng một trượng hóa thành một đạo hoàng quang đâm vào ngực Vũ La.
Thần Tướng đầu tiên cũng đã múa may gậy gỗ, xông tới tấn công.
Trương Thiên Tuyệt muốn ép Vũ La phải buông bỏ thần kiếm Thiên Tinh.
Vũ La sẽ buông tha thần kiếm Thiên Tinh sao? Dĩ nhiên là không! Một kiếm nơi tay, quét ngang thiên hạ. Kiếm ý tức là sát ý, há có thể buông tha cho?
Bị ba tên Thần Tướng giáp công, nhưng Vũ La vẫn trấn định tự nhiên, không nhanh không chậm giơ tay trái của mình lên. Tay trái được Lực Bạt Sơn và Kỳ Lân Tý gia trì, có lực sát thương hết sức khổng lồ, một chưởng ấn vào trán tên Thần Tướng đang giữ thần kiếm Thiên Tinh.
Thần Tướng này thân mặc áo giáp, trên đầu đội đầu khôi chắc chắn vô cùng.
Nhưng một chưởng này của Vũ La đánh vào chỉ nghe vang lên một tiếng bốp nhẹ, đánh nát cả đầu khôi lẫn đầu của Thần Tướng kia.
Vu lực màu vàng sẫm có lực phá hoại vô cùng đáng sợ, Vũ La lại ngưng tụ Vu lực màu vàng sẫm vào một điểm, bạo phát ra một lần. Mặc dù khôi giá của Thần Tướng này có cấp bậc cực cao, nhưng không được thêm Úy Phong Thiết trong đó, cơ hồ không có chút lực chống cự nào với Vu lực màu vàng sẫm.
- A!
Cả Long Hổ Sơn vô cùng khiếp sợ, không ngờ rằng Vũ La lại đánh chết một tên Thần Tướng!
Thần Tướng này chết đi làm ảnh hưởng đến nguyên hồn Trương Thiên Tuyệt, giống như vô số cương châm đâm vào huyệt Thái Dương lão. Lão gầm nhẹ một tiếng, hoàn toàn nổi giận. Sáu tên Thần Tướng còn lại lập tức phóng về phía Vũ La, bất chấp mọi giá phải giết chết Vũ La cho bằng được.
Vũ La vung chưởng đánh nát đầu tên Thần Tướng kia, hai tên Thần Tướng sau lưng đã vọt lên. Phi kiếm màu vàng nhạt kia sắp sửa đâm vào lưng hắn, còn gậy gỗ đang nện xuống đầu hắn, mang theo bóng lửa đầy trời.
Nhưng hai đòn mà Trương Thiên Tuyệt cho rằng chắc chắn trúng đích này vừa tới trước người Vũ La, chợt biến mất một cách vô cùng khó hiểu.
Dường như phi kiếm và gậy gỗ kia chưa từng xuất hiện qua bao giờ.
Phi kiếm như đâm vào một không gian nào khác, lập tức biến mất không thấy, nhưng gậy gỗ kia nằm trên tay Thần Tướng, đoạn đầu của nó biến mất khó hiểu. Mà lực lượng nuốt lấy gậy gỗ theo gậy xâm nhập lên trên, rất nhanh đã tới tay Thần Tướng.
Thần Tướng ra sức kéo ra, gậy gỗ bị kéo trở lại một chút. Nhưng ngay sau đó lực lượng hùng mạnh hơn nữa vọt tới, Thần Tướng lảo đảo một, suýt chút nữa ngay cả bản thân cũng bị kéo vào.
Y vội vàng buông tay, hoảng sợ lui về phía sau mấy trăm trượng né tránh cỗ lực lượng kia.
Gậy gỗ kia nhìn bề ngoài tầm thường, trên thực tế cũng là một bảo vật gần như Thần khí. Tên Thần Tướng này khi còn sống chính là Trung Châu đệ nhất võ tu tiếng tăm lừng lẫy, đệ nhất cường giả Long Hổ Sơn năm ấy, chiến lực được xếp vào ba hạng đầu trên toàn Trung Châu. Gậy gỗ này là do y xông vào Nam Hoang, đoạt lấy một cây Vạn Niên Thông Thiên Mộc từ trên tay ba đại môn phái Nam Hoang, mời Trung Châu đệ nhất khí sư thời ấy khổ tâm luyện chế ba năm, mới thành món binh khí này.
Cho dù Vũ La có được thủ đoạn đặc biệt gì, cũng không thể nào trừ khử gậy gỗ kia thành vô hình chỉ trong nháy mắt.
Thông qua cảm giác của Thần Tướng, Trương Thiên Tuyệt phát hiện rõ ràng, Thông Thiên Bổng bị một lực lượng không thể chống cự kéo vào trong một không gian độc lập.
Không gian này có chút tương tự với Cửu Huyền Vấn Thiên trận. Trương Thiên Tuyệt giật mình kinh hãi, kinh hô thất thanh:
- Đây là thiên hạ đệ nhất trấn phù Thiên Địa Tù Lao của Long Hổ Sơn, không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào!
Năm xưa lúc tổ sư đời đầu của Long Hổ Sơn lấy được Thiên Địa Tù Lao, vui mừng khôn xiết. Nhưng lão cũng phát hiện ra rất nhanh, Thiên Địa Tù Lao không thích hợp với mình. Bất kể là tính cách hay thuộc tính cũng không hợp, nếu miễn cưỡng dung hợp e rằng sẽ bị Thiên Mệnh Thần Phù cắn trả.
Bất quá tổ sư đời đầu là bậc kỳ tài ngút trời, mặc dù không có biện pháp khắc phục vấn đề người phù tương khắc, nhưng nghĩ ra được một biện pháp, mượn Cửu Huyền Vấn Thiên trận phát huy ba thành lực lượng của Thiên Địa Tù Lao.
Căn bản nhất của Cửu Huyền Vấn Thiên trận không phải là Cửu Đại Thần Đàn, mà là Thiên Địa Tù Lao. Điều bí mật này cũng chỉ có các đời chưởng môn Long Hổ Sơn mới được biết.
Trên thực tế chưởng môn Long Hổ Sơn cũng vô cùng đau khổ, biết rõ rằng sơn môn mình có một đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, nhưng cũng không dám thử thăm dò xem có hữu duyên với mình không.
Lời Trương Thiên Tuyệt vừa thốt lên, cả Long Hổ Sơn khiếp sợ:
- Cái gì, thiên hạ đệ nhất trấn phù Thiên Địa Tù Lao ư, không ngờ rằng lại là của Long Hổ sơn chúng ta, vì sao lại lọt vào tay Vũ La?
- Không phải là Vũ La đã có Thiên Mệnh Thần Phù ư, vì sao có thể có hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù cùng một lúc?
Bất kỳ tu sĩ nào cũng chỉ có thể tu luyện một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, đây là lẽ thường. Nhưng chuyện Vũ La có thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ hiện tại đã không còn là bí mật. Hắn đã có Bách Vạn Nhân Đồ, lại đoạt được Thiên Địa Tù Lao của Long Hổ Sơn, một người có được hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, khiến cho người ta phải ghen tị tới mức phát điên.
Vũ La khẽ mỉm cười, cố ý nói:
- Chuyện này phải cảm tạ hảo đồ đệ của lão.
Tự nhiên Trương Thiên Tuyệt hiểu ra vì vừa rồi Ôn Tây Lăng nóng lòng biểu hiện, đã bị Vũ La chiếm lấy Thiên Địa Tù Lao. Nhưng nghe chính miệng Vũ La nói ra, lão vẫn cảm thấy nổi giận tới mức linh nguyên của mình hơi rối loạn.
Đây là hiệu quả mà Vũ La muốn thấy.
Động tác của đám Thần Tướng kia rõ ràng chậm lại, Vũ La phát lực, thần kiếm Thiên Tinh trong tay trở ngược xuất ra một kiếm bức lui một tên Thần Tướng xông lên. Hắn lại phát động thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ, vạn trượng huyết quang, khôn cùng sát khí ngưng tụ thành một cơn bão màu máu khổng lồ, quét qua tên Thần Tướng sử dụng Thông Thiên Bổng. Chỉ nghe một tiếng hự trầm đục vang lên, thân thể Thần Tướng kia vỡ nát.
Thân thể Thần Tướng là dùng bí pháp đặc thù tế luyện thân thể và nguyên hồn tiền bối Long Hổ sơn mà thành, có khuynh hướng như pháp bảo.
Vì vậy một khi bị tan vỡ, lập tức hóa thành mưa lửa bay tán loạn đầy trời, sau đó trút xuống bên dưới.
Trương Thiên Tuyệt đau lòng đến cực độ, điên cuồng hét lên một tiếng, cả người cũng trở nên nóng nảy vô cùng. Bảy tên Thần Tướng còn lại đã chạy tới tất cả, bao vây xung quanh Vũ La.
May là Vũ La có thần kiếm Thiên Tinh trong tay, Bách Vạn Nhân Đồ trên đầu, nhưng khí thế thua kém đối phương không chỉ một bậc.
Khí thế của bảy tên Thần Tướng nối liền thành một mảng, như biển mênh mông ép tới, lập tức bao phủ Vũ La. Trương Thiên Tuyệt rống giận tới nỗi khàn cả giọng:
- Vũ La, sau khi ngươi chết, ta nhất định sẽ trấn áp nguyên hồn ngươi vĩnh viễn bên trong Tù Nhân Đàn, khiến cho ngươi vĩnh viễn bị đau đớn hành hạ, cầu sống không được, cầu chết không xong!
- Dám hủy Thần Tướng Long Hổ Sơn ta, hắn nhất định phải chết!
Các đệ tử Long Hổ Sơn cũng lớn tiếng rống giận.
Dường như Vũ La không hề cảm thấy mình đang ở thế hạ phong, nhìn qua hắn vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh. Ánh mắt của hắn căn bản không thèm nhìn tới những Thần Tướng xung quanh đang uy hiếp tính mạng của mình, mà nhìn về phía Trương Thiên Tuyệt ở hậu sơn xa xa:
- Ban đầu lão làm rùa đen rút đầu, bất kể ta khiêu khích thế nào, lão cũng rụt cổ không chịu đi ra ngoài, chính là vì đợi chờ Cửu Đại Thần Tướng thức tỉnh. Lão cho rằng có Cửu Đại Thần Tướng trong tay nhất định có thể giết ta, có đúng không?Trương Thiên Tuyệt hừ lạnh một tiếng:
- Trong thiên hạ này không ai có thể chạy thoát khỏi tay Cửu Đại Thần Tướng Long Hổ Sơn ta!
Da mặt lão thật dày, không biết xấu hổ vì bị Vũ La vạch trần tâm tư.
- Ha ha ha!
Vũ La cười:
- Nếu lão vận dụng cả Cửu Đại Thần Tướng nhưng vẫn không phải là đối thủ của ta, vậy lão sẽ làm sao?
- Lúc trước ta đã cho lão cơ hội, cho dù Cửu Đại Thần Tướng chưa thức tỉnh, vẫn không xuất thủ, chính là muốn giết chết Cửu Đại Thần Tướng ngay trước mặt lão, khiến cho tất cả hy vọng của lão tan vỡ hoàn toàn, chết đi trong tuyệt vọng lạnh lùng.
Trương Thiên Tuyệt giận tím mặt:
- Ngươi quả thật là cuồng vọng vô tri tới cực điểm, ngươi cho rằng may mắn giết được hai Thân Tướng của ta là có thể không xem Cửu Đại Thần Tướng ra gì ư? Bảy Thần Tướng còn lại này vẫn thừa sức giết chết ngươi như bóp một con kiến.
Trương Thiên Tuyệt cuồng nộ, khẽ động ý niệm, từ trong mắt bảy tên Thần Tướng đồng thời phun ra ngọn lửa màu vàng.
Sau lưng bọn chúng dâng lên kim quang, kết nối với nhau thành một mảnh, một cỗ khí thế có thể hủy thiên diệt địa ép về phía Vũ La.
Bảy tên Thần Tướng dốc hết toàn lực, tất cả đều phóng xuất pháp bảo. Trong lúc nhất thời bảo quang như nước thủy triều không ngừng quay xung quanh Vũ La, áp lực cực mạnh khiến cho người ta phải ngạt thở.
Trên hai vai Vũ La không biết từ lúc nào xuất hiện mỗi bên một con rùa nhỏ.
Hai con rùa gục trên vai hắn, lộ ra vẻ uể oải lười biếng. Gần đây trong Thiên Phù Chi Quốc, trái Bích Ngọc Đằng chín có hạn, mầm ngọc trúc lại không thích hợp khẩu vị của hai tiểu gia hỏa, chúng quả thật là rất đói.
Con trên vai trái hơi sơ ý một chút, trượt khỏi vai Vũ La theo tay áo rơi xuống đất. Tiểu gia hỏa đáng thương ngọ nguậy bốn chân nhỏ xíu, cố gắng bắt lấy ống tay áo Vũ La, nhưng lại thất bại vô cùng xấu hổ, rơi xuống đất đánh bẹp.
Tư thế nằm dưới đất của nó lại là chổng bốn vó lên trời, nó nỗ lực mấy lần vẫn không thể nào lật mình lại, chỉ có thể xoay vòng tròn tại chỗ.
Trên chiến trường khốc liệt như vậy thình lình xuất hiện hai tiểu gia hỏa tức cười, vốn là chuyện khiến cho người ta phải ôm bụng cười ngất. Nhưng bảy tên Thần Tướng lại cảm thấy một sự uy hiếp tới từ bản năng, tới từ thứ còn hùng mạnh hơn cả mình.
Vũ La cười khổ, nhặt tiểu gia hỏa kia lên:
- Có biết vì sao ta không muốn cho các ngươi ra ngoài không, bởi vì các ngươi thật là mất mặt. Ta vốn là phong thái cao thủ, hai tên các ngươi vừa ra đã lập tức trở thành trò cười...
Đám môn nhân Long Hổ Sơn đang quan chiến ngoài xa, bởi vì cảnh giới quá thấp, không cảm nhận được hai con rùa uy hiếp, có không ít đệ tử tu vi quá thấp đã bắt đầu quát tháo inh ỏi:
- Có chuyện gì vậy, chỉ là hai lỏi con đã dọa cho Thần Tướng chúng ta sợ hãi. Rõ ràng là tiểu tử này cố ý dọa người, chưởng môn Đại nhân mau giết hắn đi, để báo thù cho hai Thần Tướng!
Bọn họ không biết Trương Thiên Tuyệt ở hậu sơn lúc này đã toát ra mồ hôi lạnh như mưa. Lão cũng chưa nhìn ra rốt cục hai con rùa này là giống gì, nhưng bảy Thần Tướng vô cùng đặc biệt, chính là kỳ vật phong ấn nguyên hồn trong thân thể mà luyện ra, cho nên vô cùng nhạy cảm.
Mà Trương Thiên Tuyệt thông qua nguyên hồn của mình, liên lạc với bảy Thần Tướng.
Chẳng khác gì cảm nhận của cả bảy Thần Tướng chồng vào một chỗ, tác dụng lên nguyên hồn lão.
Lão cảm nhận được gì từ chỗ bảy Thần Tướng?
Chính là sợ hãi!
Sợ hãi hết sức rõ ràng, sợ hãi tới nỗi nhất quyết không chịu tiến lên.
Bảy đại Thần Tướng liên thủ, lại có cảm giác sợ hãi? E rằng cho dù là có Tiên Nhân rơi xuống thế giới này, bảy Thần Tướng liên thủ cũng có thể giết chết. Nhưng bọn chúng lại cảm thấy sợ hãi hai con rùa nho nhỏ ngu xuẩn kia.
Nhất thời Trương Thiên Tuyệt cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, nghe thấy đám môn hạ đệ tử kêu la ỏm tỏi, lão bèn quát to một tiếng vô cùng giận dữ:
- Câm miệng!Thanh âm giận dữ của lão quanh quần trong sơn cốc, lúc chìm dưới sơn cốc, lúc bay tận trời cao, khiến cho đám đệ tử nhất thời sửng sốt, không biết vì sao chưởng môn lại nổi giận như vậy.
Trương Thiên Tuyệt hít thật sâu một hơi:
- Vũ La, chẳng trách ngươi biết rõ có Cửu Đại Thần Tướng ở đây vẫn dám xông lên Long Hổ Sơn ta, thì ra là dua vào hai Thần Thú này.
Lão cảm thấy hết sức đau lòng, mặc dù bảy Thần Tướng có chút sợ hãi, nhưng Trương Thiên Tuyệt vẫn tin rằng nhất định bảy Thần Tướng sẽ giết được Vũ La. Chỉ bất quá muốn giết Vũ La, e rằng phải trả một giá không nhỏ, Thần Tướng hao tổn quá nhiều, lực uy hiếp của Long Hô sơn sẽ giảm xuống không ít.
Nhưng đau lòng thì đau lòng, hiện lão đã ở vào thế cưỡi hổ khó xuống. Nếu không giết Vũ La, kết cục của Long Hổ Sơn lại càng thảm hại hơn.
Bất quá chỉ bằng vào hai Thần Thú này, muốn ra khỏi Long Hổ Sơn là không có khả năng.
Trương Thiên Tuyệt quát to một tiếng:
- Bảy đại Thần Tướng, giết địch!
Bảy Thần Tướng bị lão thôi thúc, mạnh ai nấy đẩy khí thế mình lên tới mức cao nhất. Bên cạnh Vũ La lập tức nổi lên bảy đạo long quyển phong khổng lồ, đá núi dưới chân hắn không chịu nổi áp lực nặng nề, bốp một tiếng vỡ thành cát vụn.
Vũ La chỉ mỉm cười lắc đầu:
- Ta không phải dựa vào bọn chúng.
Vũ La tiện tay vuốt ve hai con rùa, trên đầu hắn thình lình mở ra một không gian trữ vật rất lớn, từng khẩu Hồng Vũ tiên pháo lộ ra ngoài. Khác với trước kia chính là lần này, Hồng Vũ tiên pháo cũng không xếp thành phương trận, mà cứ năm mươi khấu hợp lại thành một tầng hình tròn, tầng sau chồng lên tầng trước tổng cộng sáu tầng, hợp thành một tháp pháo khổng lồ.
- Chỗ dựa của ta là thứ này.
Ba trăm khẩu Hồng Vũ tiên pháo theo tâm niệm Vũ La thoáng động, cùng nhau bùng lên hào quang sáng chói.
Cả Long Hổ Sơn, mọi người cùng nhau biến sắc. Từ trưởng lão cho tới đệ tử mới nhập môn có bối phận thấp nhất gần như kêu lên cùng một lúc:
- Hồng Vũ tiên pháo... Chạy cho mau.
Long Hổ sơn vốn đã bị Vũ La hoành hành vài lần tới nỗi hoang tàn không chịu nổi, lại phải nghênh đón một lần đào tẩu tơi bời của đám môn nhân.
Trong lúc nhất thời, mọi người tranh giành lẫn nhau cướp đường mà chạy, thậm chí nóng nảy xuất ra pháp bảo đánh nhau, cả Long Hổ Sơn vô cùng hỗn loạn.
Rầm rầm rẩm...
Tầng thứ nhất Hồng Vũ tiên pháo trên đầu Vũ La đã khai hỏa, nòng pháo hướng về phía trước bắn ra theo thứ tự.
Uy lực kinh khủng của Hồng Vũ tiên pháo lại một lần nữa hiện ra trước mắt các tu sĩ Trung Châu.
Cho dù là ba người Hướng Cuồng Ngôn đã được Vũ La truyền âm báo trước, tránh ra ngoài xa, nhưng sắc mặt bọn lão vẫn tái nhợt:
- Người Long Hổ Sơn thật sự đã chọc giận tiểu tử này.
Đúng vậy, Vũ La đã thật sự nổi giận.
Vốn Vũ La đã hứa với Tào Long Báo chỉ giết Trương Thiên Tuyệt, không diệt Long Hổ Sơn. Nhưng sau khi tới đây, mặc dù hắn đã báo trước chỉ cần đệ tử Long Hổ Sơn không khiêu khích, hắn tuyệt không làm thương tổn những người khác, nhưng đệ tử Long Hổ Sơn vẫn không ngừng lên tiếng châm chọc, gây hấn gây chuyện. Dường như đã nhận định Vũ La hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên mọi người không cố kỵ chút nào.
Năm lần bảy lượt như vậy, Vũ La đã thật sự nổi nóng. Cho nên hắn nhân dịp này giết chết bảy Thần Tướng, dùng Hồng Vũ tiên pháo bắn loạn một trận, cũng dạy cho đám đệ tử Long Hổ Sơn không biết trời cao đất rộng là gì này một bài học.
Trong thân thể bảy Thần Tướng đã tuôn ra ngọn lửa màu vàng nồng đậm. Bảy người liên thủ vây quanh Vũ La, lúc Hồng Vũ tiên pháo bắt đầu oanh kích, tự nhiên là bọn họ đứng mũi chịu sào. Trương Thiên Tuyệt lại không dám hạ lệnh cho bảy Thần Tướng rút lui, bởi vì một khi thiếu đi bọn chúng làm bình phong che chắn, Hồng Vũ tiên pháo của Vũ La sẽ bắn thẳng vào đệ tử Long Hổ Sơn, lão tuyệt đối không chịu nổi tổn thất này.
Cũng may bảy Thần Tướng không làm cho lão thất vọng, ngọn lửa màu vàng nồng đậm giống như một bức tường thành kiên cố, chặn đứng đợt oanh kích đầu tiên của Hồng Vũ tiên pháo.
Nhưng không đợi Trương Thiên Tuyệt thoải mái cười to, Hồng Vũ tiên pháo đã bắt đầu đợt oanh kích thứ hai.
← Ch. 632 | Ch. 634 → |