Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 636

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 636: Bồi lễ tạ tội (hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ba người Hướng Cuồng Ngôn về thẳng biệt viện Yên sơn, chỉ còn lại một mình Vũ La, hắn đến cửa Nhược Lô Ngục, không có đi vào mà bày chín vò rượu ra, cung kính hướng về phía hai pho tượng Bệ Ngạn lạy ba lạy:

- Đa tạ hai vị lão thúc.

Tượng Bệ Ngạn vẫn không nhúc nhích.

Vũ La cười khổ:

- Các ngài còn không chịu hiện thân ư?

Tượng Bệ Ngạn vẫn là bộ dạng đó.

Tròng mắt của Vũ La chợt đảo vài vòng:

- Hai vị lão thúc, mỹ tửu này chỉ có chín vò, không có khả năng chia đều, ai đi ra trước là có thể uống nhiều hơn một vò.

Hắn còn chưa nói xong, con Bệ Ngạn bên trái đã vù một tiếng vươn một trảo nắm lấy một vò rượu.

- Lão bất tử ngươi thật giỏi, dám xuống tay trước!

Con Bệ Ngạn bên phải cũng không chịu tỏ ra yếu kém, lập tức hiện hình, nắm lấy một vò rượu bắt đầu uống.

Vũ La nhịn không được mỉm cười, ngồi ngay ngắn một bên, cũng không nói nhiều.

Hai con Bệ Ngạn uống mạnh một hồi, một vò mỹ tửu đã thấy đáy. Hai con Bệ Ngạn mặc dù đã hiện hình nhưng cũng không nói nhiều, chỉ một mực uống rượu, rất nhanh trên mặt đất đã có sáu vò rượu không.

Đến lúc này, hai con Bệ Ngạn mới cùng thở dài, ngừng lại.

- Tiểu tử, Nhược Lô Ngục này, trăm ngàn năm qua là chỗ dơ bẩn, cũng chỉ có ngươi được hai người chúng ta thích.

- Chúng ta năm đó ẩn núp nơi này cũng là vì bất đắc dĩ, thế nhưng hôm nay đã hiện hình, cũng không ở đây được nữa rồi.

Vũ La sửng sốt:

- Hả?

Bệ Ngạn bên trái lắc lắc móng vuốt:

- Ngươi không cần tự trách, trong Nhược Lô Ngục này chỗ dơ bẩn rất nhiều, chỗ thần bí cũng nhiều. Hai người chúng ta ở nơi này cũng đủ rồi. Ngươi chỉ cần nhìn chúng ta một mực thủ đại môn không chịu đi vào là hiếu.

- Cũng may tiểu tử ngươi tiền đồ vô lượng, không giống những tên ngu ngốc của thế giới này, chúng ta nhất định còn có ngày gặp lại.

- Tiểu tử, ngươi phải cẩn thận, có một nữ nhân sẽ gây bất lợi với ngươi.

Trong lúc nói, Bệ Ngạn dùng linh lực huyễn hóa ra bộ dạng của một nữ nhân, thật sự giống như đúc, ngay cả vẻ mặt oán độc của Hồng Hạc lúc rời đi đều hiện ra rõ ràng.

Vũ La bừng tỉnh:

- Là nàng.

Vũ La lúc đó đánh đuổi Hồng Hạc đi cũng không suy nghĩ nguyên nhân, lúc này được Bệ Ngạn nhắc nhở, cũng đã hiểu được chỉ sợ mục đích của Hồng Hạc khi tiến vào Nhược Lô Ngục lúc đó không đơn thuần.

Hắn mặc dù không thèm để ý Hồng Hạc, cũng không dám bỏ qua ân tình của hai con Bệ Ngạn, cung kính cúi đầu:

- Đa tạ hai vị lão thúc.

Khi nói mấy câu nói đó, hai con Bệ Ngạn đã uống hết hai vò mỹ tửu trong ba vò còn lại. Bốn con mắt cực lớn nhìn chằm chằm một vò cuối cùng, thèm thuồng trần trụi.

Cuối cùng, vẫn là con bên trái kia thở dài một tiếng:

- Mà thôi, vò mỹ tửu này tiểu tử ngươi giữ lại, ngày khác khi chúng ta tạm biệt lấy ra cùng uống.

Con Bệ Ngạn bên phải cũng chỉ có thể gật đầu:

- Phải nên như vậy.

- Được rồi, nên nói đều đã nói rồi, tiểu tử, ngươi tự giải quyết cho tốt, hai ta cũng đi.

Một tiếng long ngâm thẳng lên chín tầng trời.

Trước đại môn Nhược Lô Ngục, một đôi hư ảnh quang vụ màu xám bay lên trời, tinh quang màu vàng chảy xuôi khắp bầu trời, chiếu rọi bầu trời đêm thành một mảnh mê huyễn, vô cùng mỹ lệ.

Trong quang vụ màu xám kia cũng lóe ra kim quang loang lổ bay vút lên, khi thì kéo dài khi thì co lại, biến ảo bất định trên bầu trời Nhược Lô Ngục, dường như cũng rất lưu luyến.

Cuối cùng hóa thành hai đạo quang long cực lớn, ở trong bầu trời đêm phát ra một tiếng long ngâm rung trời, thân hình uốn lượn chui vào trong hư không.

Mắt thấy hai con Bệ Ngạn sắp đi rồi, chợt có một long trảo thò xuống, trong ánh mắt sững sờ của Vũ La nhẹ nhàng nắm lấy vò mỹ tửu cuối cùng trước mặt hắn, vù một tiếng rụt trở về.

Trên chín tầng trời truyền đến tiếng rít gào phẫn nộ của con Bệ Ngạn bên phải:

- Hay cho lão bất tử nhà ngươi, lại đùa giỡn ta.

Tiếng cười không dứt vang vọng phía chân trời.

Bầu trời chậm rãi trở nên ảm đạm, hai con Bệ Ngạn đi rồi. Vũ La kinh ngạc một chút, trong lòng phiền muộn. Năm xưa mới vào Nhược Lô Ngục, một mình lẻ loi, cũng chỉ có đôi Bệ Ngạn này âm thầm chiếu cố mình, giống như thân nhân.

Lúc này hai đại Thần Thú vừa đi, trong lòng hắn dù sao cũng có vẻ trống vắng.

Thế nhưng nghĩ đến vò mỹ tửu trước khi chia tay kia, Vũ La cũng không nhịn được lộ ra một tia mỉm cười, dáng tươi cười này giống như gió xuân thổi qua mặt đất, giống như phá băng, khóe miệng nhanh chóng hé ra, cuối cùng đã thành cười to không thể áp chế.

- Ha ha ha...

Ngày thứ hai, hắn vốn muốn ngủ thêm một lúc, thế nhưng sáng sớm đã bị Mã Hồng vội vàng gọi dậy, Tào Long Báo tới rồi.

Đối với Tào Long Báo, ít nhiều gì hắn cũng cảm thấy có chút hổ thẹn. Lúc trước đã đáp ứng Tào Long Báo chỉ giết Trương Thiên Tuyệt, không diệt Long Hổ Sơn, thế nhưng hiện tại Long Hổ Sơn cũng chỉ là tồn tại trên danh nghĩa.

Mặc dù đây là Long Hổ Sơn gieo gió gặp bão, nhưng dù sao cũng là Vũ La thất tín với người.

Hắn vốn tưởng rằng Tào Long Báo chính là tới hưng sư vấn tội, lại không ngờ rằng Tào Long Báo nhìn thấy hắn sắc mặt như thường, chỉ là than thở một phen tiếc nuối cho Long Hổ Sơn, liền mời Vũ La đi xem biệt viện, dường như thỏa mãn.

Nếu là người khác, vô luận như thế nào cũng không thể tha thứ cho Vũ La, thế nhưng tính tính của Tào Long Báo lại không như vậy. Giống như hắn ở trong Đông Hồ, vào thời điểm mấu chốt không chút do dự bỏ lại mấy người Lưu Thư Lương một mình chạy trốn, mặc dù Tào Long Báo đau lòng nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ Vũ La mà đi thật sự.

Chẳng những không có như vậy, ngược lại hắn còn xây dựng rầm rộ ở trong Yên sơn, kẻ canh cửa này tự bỏ tiền túi xây dựng biệt viện Yên sơn lớn thêm mấy phần.

Hướng Cuồng Ngôn, Lư Niệm Vũ, Vu Thiên Thọ và Vũ La, bốn người đều có một chỗ biệt viện không nhỏ của mình.

Trong lòng bản thân hắn biết rõ ràng, hắn tuy là Đại Năng, thế nhưng Long Hổ Sơn mới là vốn liếng lớn nhất của hắn. Long Hổ Sơn ngã rồi, Vũ La lại là một chỗ dựa lớn hơn. Nếu như hắn không dựa vào Vũ La, những cừu nhân trước đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

Tào Long Báo tốt xấu gì cũng là người đã làm Đại trưởng lão Thiên Môn, hơi có chút kiến thức, cẩn thận suy đoán tâm tư của bốn người, biệt viện này xây dựng thật ra rất hợp sở thích của mọi người.

Khi tòa biệt viện rộng lớn ở trong Yên sơn hoàn thành, ngay cả bản thân Tào Long Báo cũng không dự đoán được, biệt viện Yên sơn đã là một thế lực hết sức quan trọng của Trung Châu xuất hiện ở trong ý thức của tất cả tu sĩ.

Mục Tuyền Dương khổ khổ sở sở chạy đến Nhược Lô Ngục, thầm than mình xấu số, chuyện mỗi lần bôn ba, xuất lực không có ích lợi gì, tất cả đều thuộc về mình.

Nhược Lô Ngục giống như một con cự thú tiền sử khổng lồ dựa vào trong Yên sơn hung hiểm vô tận. Mục Tuyền Dương từ phía xa nhìn lại, sửa sang lại quần áo, dựa theo quy củ sớm từ trên đụn mây hạ xuống, đi vào.

Khi Mục Tuyền Dương được mời tiến vào, Vũ La vừa mới xuất quan.

Lần này từ Long Hổ Sơn trở về đã trải qua một phen đại chiến, trong lòng hắn có cảm ngộ, sau khi xử lý chuyện của biệt viện Yên sơn trở về liền chuyên tâm tư luyện. Thế nhưng rõ ràng cảm giác được mình gần đột phá, lại hết lần này đến lần khác luôn luôn kém một chút, vẫn bị trói buộc ở cảnh giới hiện tại.

Lần này bế quan ba ngày, vẫn như trước không có thu hoạch.

Nhìn thấy Mục Tuyền Dương, Vũ La lộ ra bộ dáng tươi cười:

- Tiền bối đại giá quang lâm, Nhược Lô Ngục cảm thấy vô cùng vinh hạnh!

Nhược Lô Ngục chính là một cơ cấu thuộc Trưởng lão hội, Trưởng lão hội chính là con rối của Cửu Đại Thiên Môn. Vũ La nói như vậy vốn cũng không có vấn đề gì, thế nhưng Vũ La hôm nay còn ai dám ra vẻ ở trước mặt hắn.

Mục Tuyền Dương cười khổ một chút:

- Vũ Đại nhân ngươi đừng làm ta tổn thọ. Vì sao ta đến, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?

Một tên ngục tốt trẻ tuổi lanh lợi tiến lên rót trà, sau đó ngoan ngoãn lui ra ngoài. Trong Vọng Sơn Các chỉ còn lại hai người Vũ La và Mục Tuyền Dương. Mục Tuyền Dương coi như hiểu biết v`Vũ La, đơn giản không hề vòng vo nói thẳng vào vấn đề:

- Ta đây là để đăng môn tạ tội.

Vũ La hiểu ý mỉm cười, làm cho Mục Tuyền Dương trên mặt có chút nóng lên. Vũ La vội vã xua tay:

- Tiền bối chớ trách.

Mục Tuyền Dương thở dài, mặc dù cảm thấy xấu hổ, thế nhưng tình thế người ta mạnh hơn, vô luận là Trường Bạch Sơn hay là Mục Tuyền Dương hắn, hôm nay đều không có vốn liếng gì để có thể làm giá.

- Chuyện lần này Trường Bạch Sơn chúng ta cũng bị cuốn vào. Cũng tại ta không thể khuyên được chưởng giáo sư huynh. Ài, Vũ Đại nhân có thể nể mặt Mục mỗ không tính toán nữa được không?

Hắn vừa nói vừa lấy lễ vật của chưởng giáo ra đưa lên:

- Đây là của chưởng giáo sư huynh chuẩn bị, chút lễ mọn không đủ thành ý, xin Đại nhân vui lòng nhận cho.

Mục Tuyền Dương thật sự không quen tặng lễ vật cho một vãn bối. Trên thực tế đời này đăng môn tặng lễ xin lỗi, đây cũng là lần đầu tiên của hắn, trước đây thật sự là không có người nào đáng để Cửu Đại Thiên Môn làm như vậy.

Vũ La nhìn khối Cổ Ngọc Băng Hồn lớn bằng nắm tay này, Vu lực màu vàng sẫm trong cơ thế bỗng nhiên nhộn nhạo một chút. Trong Minh Đường Cung, trên dòng sông màu vàng sẫm đã nổi lên từng vòng sóng gợn.

Hắn trầm ngâm một chút, giơ tay đặt lên trên khối Cổ Ngọc Băng Hồn kia.

Trong dòng sông màu vàng sẫm vang lên một tiếng sấm trầm lắng, hình thành một vòng xoáy cực lớn. Trong vòng xoáy, hai tầng ấn ký của Băng Chi Tổ Vu chất chồng chậm rãi hiện lên.

Vũ La lòng có tính toán, khi thu trở lại cũng sảng khoái thu Cổ Ngọc Băng Hồn lại.

- Nếu như tiền bối cũng đã ra mặt, ta sao thể không nể tình?

Vũ La nói:

- Thứ này ta nhận, tiền bối trở về cũng có thể bảo Trọng Tôn Nộ Đạt an tâm, ta không có ý dây dưa. Chẳng qua sau này Trường Bạch Sơn có chuyện gì cũng đừng tới tìm ta, ta cũng không có rộng lượng như vậy.

Trường Bạch Sơn và La Phù Sơn lúc trước đều trung lập, sau đó ngã sang Lâm Tuyệt Phong, hiện tại ngã sang Chung Nam sơn. Trong đó Vũ La nổi lên tác dụng then chốt.

Cho nên hai môn phái này phản bội, thật ra Vũ La cũng không quá tức giận, thế nhưng khẳng định trong lòng khó chịu. Không đi gây phiền phức cho các ngươi đã là rộng lượng rồi, sau này có chuyện gì muốn bảo ta hỗ trợ, đó là chuyện không có khả năng.

Mục Tuyền Dương không suy nghĩ nhiều, Trường Bạch Sơn dù sao cũng là Trường Bạch Sơn, một trong Cửu Đại Thiên Môn, có thể có chuyện gì cần Vũ La ngươi hồ trợ?

Mục Tuyền Dương đạt được mong muốn, vui mừng quá đỗi:

- Đa tạ Vũ Đại nhân!

Mục Tuyền Dương vui mừng trở về, hắn còn không biết Vũ La đã gài lại nước cờ này. Sau này thật sự có chuyện bản thân Trường Bạch Sơn không giải quyết được, hắn lại bán cái mặt già tới tìm Vũ La.

Trường Bạch Sơn trong lòng đã ổn định, nhưng môn phái khác lại không ổn định. Sau khi Mục Tuyền Dương trở về không bao lâu, các môn phái khác cũng đã biết, Vũ La cũng không phải là muốn đuổi tận giết tuyệt.

Tin tức này có thể nói là làm cho bọn họ trong lòng nhẹ nhõm, thế nhưng cũng làm cho bọn họ âm thầm lo lắng: Vũ La đã chịu thiệt thòi lớn, dưới cơn giận dữ ngay cả Trưởng lão hội cũng diệt, Long Hổ Sơn cũng đánh phá rồi, cũng không biết cơn tức giận này đã xả hết chưa? Nếu như chưa xả hết, vậy chí ít còn có một kẻ xui xẻo.

Kẻ xui xẻo này sẽ là ai?

Năm đại Thiên Môn, chín đại môn phái còn lại ai cũng không muốn là mình.

Gần như tất cả mọi người đều nghĩ tới, ai là người cuối cùng nhận được sự tha thứ của Vũ La, người đó chính là kẻ xui xẻo. Vì vậy bọn họ xuất động giống như ong vỡ tổ, mạnh ai nấy đi tìm phương pháp nhờ vả quan hệ, làm sao cũng không thể trở thành "người cuối cùng".

Lúc này, "tội lớn" diệt Trưởng lão hội của Vũ La tuyệt đối không có ai dám nhắc tới.

Có người không có chuyện ngồi trong nhà, họa từ trên trời tới. Có người phẩm chất tốt, không có chuyện ngồi trong nhà, phúc từ trên trời tới.

Nói tỷ dụ như Mạnh Liên Ân.

Ngũ Dong Sư Cô gần đây bị đả kích chưa gượng dậy nổi, những môn nhân trước đây ân cần với nàng cũng đều tránh nàng như tránh ôn dịch.

Nhất mạch của Quan chủ Ngũ Liễu Đạo Nhân nở mày nở mặt, tư thế bước đi của cả đám đều không giống bình thường, ưỡn ngực ngẩng đầu, cái mông nhếch lên hận không thể nhảy nhót trong môn giống như gà trống.

Tất cả sư đệ, sư thúc đều tán tụng Mạnh Liên Ân lên tận mây xanh, hắn hiện tại một ngày ba bữa đều có người chuyện môn chạy đến thành trì cách mấy trăm dặm chọn tửu lâu tốt nhất, đầu bếp tốt nhất, làm thức ăn tại chỗ, sau đó mang về với tốc độ nhanh nhất.

Những sư muội có chút nhan sắc đều có chút ý tứ với hắn, trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, đã thu được mười một bộ xiêm y, cộng thêm sáu cái hà bao, bảy chiếc đai lưng, bốn đôi giày vải của các sư muội tự tay làm.

Tối hôm qua không ngờ có ba vị sư muội mang nước rửa chân tới cho hắn.

Ba nàng bất ngờ chạm trán ở trong phòng của hắn, xấu hổ vô cùng. Mạnh Liên Ân đời này chưa từng hưởng qua đãi ngộ như vậy, vội vàng bỏ chạy trối chết.

Tuy nói những ngày gần đây sống thoải mái có chút quá phận, thế nhưng Mạnh Liên Ân lại luôn cảm giác có chút hoảng hốt. Lẽ ra đến tu vi như hắn, cho dù là không ngủ cũng sẽ không có gì không ổn. Thế nhưng mấy ngày gần đây hắn lại nảy sinh triệu chứng khác thường, giống như nắm mơ giữa ban ngày, trước mắt thường hiện lên một hình ảnh mê ảo.

Sau vài lần, hắn liền biết mình có chút không ổn rồi.

Suy nghĩ một chút, hắn ở trong Đông Hồ địa cung có tiếp xúc nhiều với những cổ trùng kịch độc kia, chỉ sợ là có chút không ổn, rất có khả năng đã trúng độc rồi.

Thế nhưng bản thân hắn nội thị mấy lần lại không có phát hiện gì.

Trong lòng hắn mặc dù hồ nghi, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là tạm thời áp chế sự lo lắng này xuống. Hắn biết, một khi mình nói ra, những sư thúc, sư huynh đệ trong môn đang lo không có cớ nịnh bợ mình, khẳng định sẽ như ong vỡ tổ kéo đến ân cần hỏi thăm, chỉ phiền phức thôi cũng có thể làm chết hắn.

Hắn muốn tìm một cơ hội đi thỉnh giáo Vũ La một chút, để hắn giúp mình xem thử, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Chuyện này dày vò hắn mấy ngày nay tâm phiền ý loạn, nói tới cũng kỳ quái, chỉ có ngồi ở bên bờ Hoài Sơn Hà, nhìn nước sông cuồn cuộn hắn mới có thể bình tĩnh lại.

Đây cũng là chỗ không giống với sư huynh đệ khác của Mạnh Liên Ân.

Hoài Sơn Hà chính là bãi luyện binh của Ngũ Trang Quan, đệ tử của Ngũ Trang Quan có ba phần đều tốn hại ở trong Hoài Sơn Hà. Nơi này có thể nói là nơi chôn xương của đệ tử Ngũ Trang Quan, đệ tử khác đối với nơi này không có chút tình cảm nào, chỉ có khi bất đắc dĩ nhận được mệnh lệnh chặn hung thú trong Hoài Sơn Hà lại mới có thể tới nơi này.

Chỉ có Mạnh Liên Ân cực kỳ có cảm tình với Hoài Sơn Hà, có thể nói rằng không có Hoài Sơn Hà sẽ không có Ngũ Trang Quan. Trước đây luận điệu này đã mang đến không ít ánh mắt đối địch, chỉ có sư tôn của hắn Ngũ Liễu Đạo Nhân âm thầm gật đầu.

Hôm nay, bầu trời Hoài Sơn Hà đã lóe lên một đạo độn quang sáng rực, giống như sao băng xẹt qua trên đỉnh đầu Mạnh Liên Ân, rơi xuống trong Ngũ Trang Quan.

Mạnh Liên Ân ngồi dưới một gốc cây liễu lớn, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một chút.

Độn quang kia đã đến trước cửa Ngũ Trang Quan vừa chuyển hóa thành một nam tử trung niên trang phục chỉnh tề, lưng đeo minh ngọc, khí độ bất phàm.

Hai tên đệ tử gác cửa của Ngũ Trang Quan không dám chậm trễ, cùng bước lên phía trước hỏi:

- Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối, tới Ngũ Trang Quan chúng ta có gì chỉ giáo? Người kia hơi chắp tay:

- Tại hạ La Phù Biện Tây Lương, cầu kiến Ngũ Liễu Quan chủ.

Biện Tây Lương chính là Đại trưởng lão của La Phù, đại danh đỉnh đỉnh, thân phận không phải chuyện đùa, hai gã đệ tử không dám chậm trễ, vội vàng nói:

- Đợi ta lập tức đi bẩm báo Quan chủ, mời tiền bối vào quan uống trà...

Crypto.com Exchange

Chương (1-862)