← Ch.704 | Ch.706 → |
Vũ La vừa nói như vậy Ca Nguyệt thình lình phục hồi tinh thần lại cuống quít gỡ mặt nạ xuống, quỳ rạp xuống đất:
- Giấu đầu lòi đuôi trước mặt tôn giá như vậy thật sự là vô cùng bất kính, kính xin tôn giá khoan thứ cho Ca Nguyệt ngu xuẩn vô ý.
Vừa rồi Vũ La phóng xuất Vu văn như vậy thật ra cũng là thủ đoạn gian lận. Bên trong đó chỉ có chừng hai thành là Vu Văn, còn lại toàn là kỹ xảo linh văn. Nhưng Ca Nguyệt không biết, cho nên nháy mắt sợ hãi đến nỗi choáng váng đầu óc.
Nàng gỡ mặt nạ ra, Vũ La cũng cảm thấy bất ngờ, hắn không ngờ ở Tây Vực cũng có nữ nhân xinh đẹp mỹ lệ như vậy. Bất quá Vũ La gặp qua mỹ nữ đã nhiều, bất kể là Cốc Mục Thanh, Chu Cẩn hay Tả Sư Dạ Vũ toàn là giai nhân tuyệt sắc. Cho dù là Chu Cẩn cũng không kém hơn Ca Nguyệt trước mặt.
Ca Nguyệt ở Tây Vực được xưng tụng đệ nhất mỹ nhân, đến Trung Châu cũng chỉ coi như trăm người chọn một mà thôi.
Vũ La cũng chỉ bất ngờ một chút.
- Không phải nàng có chuyện gì muốn nói với ta ư, nói đi. Vũ La lạnh nhạt nói.
Ca Nguyệt quỳ dưới đất không dám đứng lên. Nếu như lúc trước nàng đi sau Vũ La nửa bước chỉ là biểu hiện bề ngoài, như vậy hiện tại nàng mới thật sự kính trọng Vũ La đến mức quỳ rạp xuống đất.
Nàng được coi như Vu Văn sư có hy vọng tấn thăng Vương cấp nhất trong ngàn năm qua của Hải Thiên bộ lạc. Hải Thiên bộ lạc thừa thãi Vu Văn sư, cơ hồ đại biểu cho trình độ Vu Văn sư cao nhất của cả Tây Vực. Thật ra nếu như không tính Vu văn sư của Hải Thiên bộ lạc, chỉ tính những bộ lạc khác, cả Tây Vực đã năm ngàn năm qua không có xuất hiện Vu Văn sư Vương cấp.
Mà trước mặt nàng, chính là một vị Vu Văn sư Thần cấp!
Mặc dù Ca Nguyệt tự tin, nhưng nàng cũng hiểu rất rõ ràng, "có hy vọng trở thành" không có nghĩa là nhất định sẽ trở thành. Chỉ sợ cho dù mình thật sự thành Vu Văn sư Vương cấp, vậy cũng còn kém người trước mặt hai cấp, đây chính là ải trời khó có thể vượt qua đối với Vu Văn sư.
- Đại nhân, ta muốn chân thành công bố một số chuyện với ngài.
Ca Nguyệt thành khẩn nói:
- Sử Tiền Ma Thủ đối với Hải Thiên bộ lạc chúng ta, đối với bản thân ta... Đều có tác dụng cực kỳ quan trọng.
Chợt nàng nghiến răng một:
- Nhưng nếu như Đại nhân thật sự cần Sử Tiền Ma Thủ, ta có thể hy sinh bản thân mình, nhưng xin Đại nhân có thể mang theo Sử Tiền Ma Thủ gia nhập Hải Thiên bộ lạc chúng ta. Ta biết ta không đủ tư cách nói với ngài chuyện này, hẳn là để thủ lĩnh bộ lạc chúng ta đích thân ra mặt giải quyết mới phải. Nhưng chuyện này xảy ra quá bất ngờ, kính xin ngài lượng giải.
Nàng dứt lời lại quỳ xuống vái một vái.
Vũ La thầm cân nhắc trong lòng, những lời này của Ca Nguyệt nhìn qua dường như không có nội dung thực chất gì, nhưng Vũ La đã có thể đoán được giới hạn cuối cùng của Ca Nguyệt.
- Nói tiếp đi.
- Dạ.
Ca Nguyệt vâng dạ, vươn thẳng nửa người trên, sau đó nói tiếp:
- Nếu như ngài bằng lòng gia nhập Hải Thiên bộ lạc chúng ta... Ta dám cam đoan, ngài sẽ được chúng ta cung cấp hết thảy những gì cần thiết.
Nàng nhìn Vũ La, lại phát hiện ra Vũ La không có bất kỳ phản ứng nào đối với lời của nàng, Ca Nguyệt thầm thở dài trong lòng, biết cho dù là mị lực của mình cũng không có chút tác dụng gì đối với nhân vật truyền kỳ này.
Trong lúc lòng nàng thất vọng sắp sửa chuyển sang tuyệt vọng, chợt Ca Nguyệt nghe Vũ La thản nhiên nói:
- Nói về Sử Tiền Ma Thủ ta nghe thử. Vì sao các ngươi muốn Sử Tiền Ma Thủ, có lẽ... Ta sẽ suy nghĩ lại.
Ca Nguyệt mừng rỡ, vội vàng nói:
- Tuân lệnh Đại nhân. Dường như Sử Tiền Ma Thủ đã tồn tại kể từ khi lịch sử Tây Vực bắt đầu. Ở Tây Vực, bất kể bộ lạc nào, tin tưởng Chân Thần nào, Sử Tiền Ma Thủ đều là tế phẩm mà bọn họ rất muốn có được. Nói cách khác từ trước tới nay, đối với bất cứ một vị Chân Thần nào, Sử Tiền Ma Thủ đều là đệ nhất tế phẩm.
- Bởi vì điểm này, cơ hồ mỗi một lần Sử Tiền Ma Thủ xuất thế cùng sẽ khiến cả Tây Vực chú ý, tất cả cường giả cũng sẽ ùa về Da Ma sa mạc. Bây giờ chúng ta tra ra được, số lần Sử Tiền Ma Thủ xuất hiện là bảy mươi lần, còn có truyền thuyết đoán rằng có tới cả trăm lần. Tuy rằng nhiều lần xuất thế như vậy, nhưng Sử Tiền Ma Thủ chưa từng bị ai lấy được.
Vũ La cũng cảm thấy bất ngờ, Tây Vực diện tích rộng lớn, bộ lạc nhiều vô số kể, vài ngàn năm qua thế nào cũng phải xuất hiện vài chục hay hơn trăm thiên tài. Nhưng những người này cũng không lấy được Sử Tiền Ma Thủ, rốt cục vật này là thứ gì mà lại cường hãn như thế?Nói đến đây, Ca Nguyệt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc không giải thích được:
- Kỳ quái hơn nữa chính là, tất cả những người đơn độc gặp được Sử Tiền Ma Thủ sau này đều trở thành nhân vật hùng mạnh, nổi danh Tây Vực một thời. Nhưng nếu có nhiều người cùng nhau gặp gỡ, vậy cơ hồ không ai có thể sống sót.
- Những người nhờ có ân tứ của Sử Tiền Ma Thủ mà trở thành tuyệt thế cường giả, cũng không hề đề cập tới quá trình bọn họ gặp gỡ Sử Tiền Ma Thủ.
- Lần này chúng ta quyết lấy cho bằng được Sử Tiền Ma Thủ, là vì Đông Dạ bộ lạc.
Ca Nguyệt chỉ nói vài câu, Vũ La đã hiểu.
Trong năm đại bộ lạc hùng mạnh nhất Tây Vực, có Hải Thiên bộ lạc và Đông Dạ bộ lạc. Hải Thiên bộ lạc và Đồng Dạ bộ lạc minh tranh ám đấu đã rất lâu, tự nhiên là vì danh hiệu Tây Vực đệ nhất bộ lạc.
Hải Thiên bộ lạc đã nhận được tin tức, gần đây Đông Dạ bộ lạc bắt được một nhóm tế phẩm cực kỳ trân quý, nếu để bọn họ cướp được Sử Tiền Ma Thủ, cùng nhau hiến tế hai loại tế phẩm, Hải Thiên bộ lạc sẽ hoàn toàn mất đi ưu thế trong cuộc tranh chấp này.
Cho nên, Hải Thiên bộ lạc phải đạt được Sử Tiền Ma Thủ, tử chiến đến cùng, không thể để mất.
Mà bản thân Ca Nguyệt tràn đầy mong đợi về kỳ tích những cường giả đơn độc gặp được Sử Tiền Ma Thủ, cho nên cũng quyết lấy cho bằng được.
Lại là hiến tế... Sắc mặt Vũ La cổ quái, cũng may Ca Nguyệt cúi đầu nên không nhìn thấy.
Sau khi Ca Nguyệt nói xong lẳng lặng cúi đầu, chờ Vũ La quyết định.
Đột nhiên Vũ La ngó nghiêng xung quanh, lên tiếng nói:
- Ủa, dường như có khách nhân đến...
Ca Nguyệt cũng đã cảnh giác, thân thể mềm mại của nàng chợt căng lên như dây đàn, bùng một tiếng bắn nhanh ra ngoài.
Nàng vừa nhảy vọt lên khỏi cồn cát, lập tức vượt qua khoảng cách ngàn trượng, xuất hiện ở một cồn cát khác không lớn lắm, cất tiếng thóa mạ giận dữ:
- Giấu đầu lòi đuôi, không phải là hảo hán!
Đệ nhất nữ chiến thần của Hải Thiên bộ lạc xòe rộng năm ngón tay, lăng không búng ra. Chỉ thấy Vu Văn trên người nàng đột ngột toát ra một chùm ánh sáng mãnh liệt, sau lưng một hư ảnh cổ trùng có hình dáng như bươm bướm khổng lồ bay lên. Theo tay nàng vung lên, hư ảnh cổ trùng bươm bướm bắn ra một đuổi như đuôi bò cạp, đến trên bầu trời cồn cát kia lại phun ra một tấm lưới ánh sáng như lưới nhện. Lưới ánh sáng này bao phủ cả cồn cát, thình lình nhấc bổng cồn cát lên cao.
Ầm!
Dưới cồn cát thình lình xuất hiện năm đạo hào quang, vô cùng mau lẹ bắn về phía Ca Nguyệt.
Ca Nguyệt cười lạnh một tiếng:
- Ngũ Canh Đao của Đồng Dạ bộ lạc cũng dám giở trò trước mặt bản tọa ư?
Năm ngón tay nàng búng mạnh ra, hư ảnh bươm bướm khổng lồ sau lưng khẽ đập cánh, cuồng phong nổi lên cuốn cho cát vàng đầy trời, năm đạo hào quang kia cùng nhau gầm lên, nhưng không có chút lực phản kháng nào, bị cuốn vào trong cuồng phong.
Một giọng nói bất ngờ vang lên:
- Không ngờ Ca Nguyệt nàng đã bước vào Thần cấp!
Một bóng người khổng lồ từ sa mạc bay lên, vung chưởng lăng không vỗ tới. Không khí gợn sóng từng vòng giống như mặt nước, lực lượng chất chồng chấn động. Đến cực hạn rốt cục nổ ầm một tiếng, khiến cho cuồng phong của Ca Nguyệt bị chia năm xẻ bảy.
Năm đạo hào quang chật vật thoát ra được, rơi xuống mặt cát, hóa thành năm tên Vu tộc vóc người nhỏ bé.
Bóng người to lớn kia thản nhiên nói:
- Đi giải quyết những người khác, nữ nhân này giao cho ta. Ca Nguyệt lạnh lùng nhìn bóng người kia:
- Mộc Thác, ngươi biết ta đã bước vào Thần cấp còn dám ở lại một mình, hẳn là đã có chỗ dựa. Để ta đoán thử, phải chăng là trước nhiệm vụ lần này, Đông Dạ bộ lạc đã bỏ vốn ra không ít, trang bị thêm Vu văn cho ngươi?
Bóng người kia cười ha hả:
- Quả nhiên là đệ nhất nữ chiến thần, liệu sự như thần. Không sai, đạo Vu Văn thứ năm này hao phí vô số tài liệu trân quý của bộ lạc, bất quá vô cùng xứng đáng, gia tăng chiến lực của ta lên năm thành. Cho dù hiện tại cảnh giới của Ca Nguyệt nàng cao hơn ta một bậc, cũng không phải là đối thủ của ta!
Ca Nguyệt cười lạnh một tiếng, giọng châm chọc:
- Hao phí vô số tài liệu trân quý cũng chỉ để chiến lực tăng lên năm thành, lại không thể thăng ngươi lên Thần cấp, Vu Văn sư Đông Dạ bộ lạc quả thật là nhân tài!
Mộc Thác bị chọc trúng chỗ đau, giận tím mặt:
- Nữ nhân thối tha này, Vu Văn có tác dụng hay không, phải đánh mới biết được!
Ca Nguyệt cười lạnh một tiếng, đã dấy lên đầy trời cát vàng, tranh trước một bước vọt tới chỗ Mộc Thác.
Bùng! Hai người va chạm thật mạnh một, sóng xung kích cường hãn khuếch tán tầng tầng, quét ra phạm vi mấy ngàn trượng xung quanh, cát vàng bay lên đầy trời.
Đông Dạ bộ lạc chuẩn bị đầy đủ, đột nhiên tập kích, ngoại trừ năm người Ngũ Canh Đao ra, bốn phương tám hướng đều có người Đông Dạ bộ lạc xuất hiện, gào thét cùng nhau xông vào doanh địa.
Cương Chuy vừa ra khỏi trướng bồng đã bị một tên Vu Sĩ bay tới húc cho ngã lăn ra đất. Y nổi giận kêu lên oai oái, nhưng tên Vu Sĩ kia có cấp bậc nhị phẩm, bất kể y nổi giận thế nào thủy chung không phải là đối thủ của người ta.
Cho đến khi Lôi Vân một quyền đánh ngã đối thủ của mình xông lại trợ quyền, mới giúp y giải vây.
Thấy Lôi Vân đã trở thành Vu Sĩ nhất phẩm, trong lúc chém giết tỏ ra vô cùng uy vũ, trong lòng Cương Chuy hâm mộ muốn nổi điên.
Vừa bắt đầu khai chiến, tác phong cao thủ giả vờ của Mộc Thác trước đó hoàn toàn biến mất, các loại hào quang từ tay y bắn ra không ngừng về phía Ca Nguyệt. Trong cùng lúc đó, miệng lưỡi y cũng tuôn ra những lời hạ lưu ô uế không ngừng, liên miên bất tuyệt tập kích về phía Ca Nguyệt.
Ca Nguyệt đánh nhau với y cũng không phải là mới vài lần, mặc dù cũng đã hơi quen, nhưng lời của Mộc Thác thật sự là quá khó nghe. Ca Nguyệt vô cùng phẫn nộ, Vu lực tầng tầng quay cuồng, hận không thể nện cho y một quyền thành bánh thịt.
Người Đồng Dạ bộ lạc phán đoán sai lầm thực lực của đội ngũ này, không ngờ rằng Lôi Vân cũng là một Vu Sĩ nhất phẩm, vì vậy kế hoạch vốn vạn vô nhất thất của bọn chúng xuất hiện chút sai lầm.
Nhưng dù sao Đông Dạ bộ lạc đến cũng có chuẩn bị, định ra kế hoạch đối ứng. Trong đợt tập kích thứ nhất đã làm cho ba tên Vu Sĩ nhất phẩm thủ hạ của Lam Thạch mất đi lực chiến đấu. Dù có Lôi Vân gia nhập vào cũng chỉ miễn cưỡng kéo cục diện trở lại cân bằng.
Đám Vu tộc lâm vào khổ chiến.
Cổ Mô vẫn thất hồn lạc phách rốt cục cũng tỉnh lại, hai tay nắm một cây trượng gỗ khô héo múa tít, một mình cầm chân ba tên Vu Sĩ của Đông Dạ bộ lạc.
Cổ Mô cũng là Vu Sĩ nhất phẩm, lực chiến đấu kinh người.
- Ha ha ha! Ca Nguyệt, đáng tiếc cho một mỹ nhân như nàng, chi bằng theo Đông Dạ bộ lạc đi thôi. Nàng yên tâm, có ta ở đây không ai dám khi dễ nàng, chỉ có mình ta khi dễ nàng mà thôi, sao hả? Ha ha ha...
Mộc Thác ngoài miệng nói liên tục, tay cũng không ngừng, liên tiếp phát động công kích. Y chính là Vu Sĩ nhất phẩm đỉnh phong, trong cơ thể lấy bí pháp chăn nuôi chín con cổ trùng, chín con cổ trùng không ngừng thay phiên dùng các loại cổ thuật trợ trận Vu lực, thủ đoạn công kích biến ảo đa đoan, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Vũ La ở bên cạnh quan sát, nhưng không có ý định động thủ.
Cục diện hiện tại căn bản không phải là thời cơ động thủ. Có lẽ người bình thường không rõ tại sao, nhưng trong lòng Vũ La hết sức rõ ràng.
Nhìn Mộc Thác cùng Ca Nguyệt động thu, Vũ La cũng có chút cảm thán.
Ở phương diện khác, Vu tộc quả thật kém xa không bằng Nhân tộc, nhưng ưu điểm thủ đoạn chiến đấu biến hóa đa đoan của bọn họ, Nhân tộc lại không theo kịp.
Đám Vu Sĩ nuôi dưỡng cổ trùng bên trong cơ thể lấy máu huyết bản thân nuôi dưỡng cổ trùng. Cổ trùng tâm ý tương thông cùng chủ nhân nên thi triển hết sức dễ dàng, sử dụng cổ trùng cơ hồ không có thời gian ngừng trệ. Mà tu sĩ Nhân tộc nếu cần thay đổi thủ đoạn công kích, pháp bảo công kích, tuyệt đối không thể làm được thoải mái như vậy.
Nếu thật sự là tu sĩ và Vu Sĩ cùng cấp chiến đấu với nhau, e rằng vừa lên, tu sĩ sẽ bị thủ đoạn công kích như vậy của Vu Sĩ làm cho hoa mắt ứng phó không kịp, khả năng thất bại của tu sĩ là rất lớn.
- Ca Nguyệt, nàng đi theo Mộc Thác ca ca đi thôi, nàng còn mộng mơ gì nữa, nàng cho rằng Hải Thiên bộ lạc sẽ có viện binh sao? Ta không ngại nói cho nàng biết, vì nàng, ca ca ta đã trả giá rất đắt, e rằng lúc này Hải Thiên bộ lạc đã tan tành. Lần này Hải Thiên bộ lạc các ngươi không thể nào thoát khỏi tai kiếp, nếu nàng hầu hạ ca ca ta thoải mái, ta còn có thể giữ lại thân nhân nàng, bằng không, hừ hừ...
- Nghe nói các muội muội nàng rất đẹp, mẫu thân nàng cũng còn phong vận xế chiều, ca ca ta sẽ thu các ngươi vào phòng, ha ha ha...
Ca Nguyệt giận dữ quát to một tiếng, sau lưng dâng lên một đạo hào quang, một hư ảnh cổ trùng chưa từng xuất hiện lần nào chậm rãi dâng lên. Hư ảnh cổ trùng này vừa xuất hiện, thần sắc Mộc Thác rốt cục cũng đã trở nên nghiêm nghị:
- Ma Điệp Cổ nhất phẩm... Hừ, Hải Thiên bộ lạc cũng không tiếc bỏ vốn trên người nàng. Chẳng lẽ ngoại trừ nàng thân mật với ca ca ta ra, còn ngấm ngầm qua lại với lão già Sơn Văn kia?
Sơn Văn chính là thủ lĩnh Hải Thiên bộ lạc.
Lúc này Ca Nguyệt hết sức bình tĩnh, cũng không nói lời nào, sau khi Ma Điệp cổ khổng lồ kia xuất hiện, cơ thể nàng theo thứ tự dâng lên chín đạo hư ảnh cổ trùng.
Mộc Thác giật mình kinh hãi:
- Ca Nguyệt, nàng điên rồi sao, nàng mới vừa tiến vào Vương cấp, căn bản không có năng lực một lần vận dụng thập đại cổ trùng. Nàng làm như vậy ắt sẽ tạo thành tổn thương vĩnh viễn!
Ca Nguyệt chỉ cười lạnh, cũng không nói lời nào.
Tình huống phe Hải Thiên bộ lạc không tốt, nếu không phải Lôi Vân đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ hiện tại Vu Sĩ Hải Thiên bộ lạc có thể đứng vững được không hơn năm người.
Cho dù là hiện tại, bọn họ cũng lâm vào khổ chiến, có ít nhất một nửa Vu Sĩ đang lấy một địch nhiều. Nếu còn tiếp tục như vậy, thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Ca Nguyệt khống chế thập đại cổ trùng, từ từ hóa thành mười viên quang châu sáng rực. Quang châu xâu thành một chuỗi, giống như một chiếc vòng tay mỹ lệ.
Thập đại cổ trùng cùng nhau phát động, uy lực kinh người, Mộc Thác điên cuồng hét lên một tiếng, gắng gượng đón đỡ được tám, rốt cục không chống nổi nữa, giữa tiếng kêu gào thê thảm phun ra một ngụm tiên huyết viễn độn mà đi, vừa chạy vừa hô to:
- Nhiệm vụ thất bại, rút lui!
Người Đông Dạ bộ lạc nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường.
Người Hải Thiên bộ lạc căn bản vô lực truy kích. Mọi người mệt thở hồng hộc, tất cả đều nằm co rút trên mặt cát, bao gồm cả bọn Cương Chuy.
Cổ Mô không để ý mỏi mệt, lao đến thật nhanh:
- Ca Nguyệt, Ca Nguyệt, ngươi có sao không?
Ca Nguyệt ngồi trên mặt cát, mồ hôi cũng ướt đẫm toàn thân. Nàng nhẹ nhàng khoát khoát tay:
- Không có chuyện gì, ta nghỉ ngơi một hồi là được...
Lời còn chưa nói hết, thân thể đã mềm nhũn ngất đi.
- Ca Nguyệt...
Trường đại chiến này tới nhanh, đi cũng nhanh.
Nếu bàn về tổn thất, thật ra cũng không có bao nhiêu, chẳng qua là những Vu Sĩ tinh anh thủ hạ của Lam Thạch, vừa bắt đầu tập kích đã trở thành mục tiêu công kích trọng điểm của địch nhân. Ba người mất đi lực chiến đấu tại chỗ, trong đó hai người tử trận, một người trọng thương.
Ngoại trừ hai người này ra, không còn người nào tử trận, nhưng cơ hồ trên thân mỗi người đều có vết thương
← Ch. 704 | Ch. 706 → |