Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 707

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 707: Mai phục tru diệt (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cổ Mô có chút cảm động trong lòng. Vu văn sư địa vị cao quý, ai cũng mắt cao hơn trán. Mình đắc tội Vũ La như vậy, nhưng hắn rất khiêm tốn, chủ động lấy lòng mình, chỉ riêng phần khí độ này đã không hổ là Vu Văn sư Thánh cấp.

Cổ Mô lại càng không dám trì hoãn, vội vàng đứng dậy đi theo Lam Thạch.

Thật ra thì Vũ La không có hảo tâm như vậy.

Mấy ngày qua hắn một mực nghiên cứu Vu Văn, nhưng tư liệu Vu Văn mà hắn biết được hầu như không có.

Hắn rất không ưa Cổ Mô, không muốn nhờ tới bà ta. Nhưng nếu so sánh giữa bà và Ca Nguyệt, mặc dù Ca Nguyệt cấp bậc cao hơn nhưng vẫn còn trẻ. Vũ La hiểu rất rõ ràng muốn tìm hiểu một môn kỹ xảo, cần phải tìm người có quá trình từng trải, tích lũy lâu dài.

Cho nên hắn mới phái người đi mời Cổ Mô, hắn là phù sư, chuyện theo đuổi quy tắc lực lượng vượt trên tất cả.

Hắn biết Cổ Mô nhất định sẽ tới, bởi vì Cổ Mô là Vu Văn sư.

Quả nhiên Lam Thạch đi không bao lâu đã quay trở lại:

- Đại nhân, Tam Thần Tế Đại nhân tới.

Cổ Mô bên ngoài hầm cát quỳ sụp xuống nói:

- Cổ Mô ngu xuẩn vô tri, cầu xin Đại nhân chỉ điểm!

Vũ La đã biểu hiện thiện ý trước, làm cho Cổ Mô thấy được hắn vô cùng "rộng lượng". Tự nhiên Cổ Mô vô cùng sợ hãi, còn chưa gặp Vũ La đã biểu hiện nhún nhường trước.

Sau đó trao đổi cũng rất thuận lợi. Thật ra Vũ La cũng không biết, mình làm bừa như vậy lại coi như phù hợp với truyền thống Tây Vực. Ở nơi này, quan niệm đối với sư thím hết sức mỏng manh. Giữa hai Vu Sĩ với nhau, chỉ cần cả hai bên bằng lòng, hoàn toàn có thể trao đổi kỹ xảo của mình.

Vu Văn sư cũng vậy.

Vũ La vô cùng uyển chuyển nói rằng mình muốn xem điển tịch Vu Văn sư của Cổ Mô. Cổ Mô lập tức cho là Vũ La là muốn tiến hành trao đối kỹ năng, mặc dù không rõ đường đường Vu Văn sư Thánh cấp, vì sao lại coi trọng điển tịch Vu Văn của mình, nhưng bà vẫn rất hưng phấn đem toàn bộ điển tịch Vu Văn của mình ra cho Vũ La.

Vũ La cũng không thể nào không biểu hiện thành ý một phen, cho nên chỉ điểm cho Cổ Mô chút đỉnh. Tuy rằng Vũ La chẳng qua chỉ nói đơn giản mấy câu, nhưng nhờ mấy câu này, Cổ Mô nhất thời thông suốt, được ích lợi không nhỏ, vô cùng cảm tạ Vũ La.

Sau khi Cổ Mô đi rồi, cả ngày Vũ La cũng không ra khỏi hầm, một mực ở bên trong nghiên cứu Vu Văn.

Vũ La cảm thấy may là mình đã tìm tới Cổ Mô. Tuy rằng tính tình lão Vu bà này đáng ghét, nhưng tích lũy Vu Văn lại hết sức bao la. Vũ La chỉ đọc qua một lượt, sau đó ghi lại tất cả những điển tịch này vào trong một ngọc giản. Sau hai lần như vậy, hắn đã có hiểu biết hết sức cụ thể về tổng thể Vu Văn.

Vũ La lại bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để dung hợp Vu Văn, linh văn và trận pháp lại với nhau, lúc này cảm thấy như nước chảy thành sông. Rất nhiều nghi vấn lúc trước không hiểu được, lúc này cũng giải quyết dễ dàng.

Một ngày một đêm trôi qua, Vũ La thu hoạch cực kỳ to lớn.

Sáng sớm hôm sau, giọng Hồng Lôi vang lên ngoài động:

- Đại nhân, Ca Nguyệt Đại nhân muốn gặp ngài.

Vũ La kêu một tiếng:

- Mời nàng vào đi.

Ca Nguyệt ở bên ngoài nói một tiếng "Đa tạ Đại nhân", sau đó lập tức tiến vào. Vũ La cảm giác được rõ ràng, ngoài động trừ Ca Nguyệt cùng Hồng Lôi ra còn có người thứ ba, nhưng chỉ có một mình Ca Nguyệt vào đây, hắn không khỏi nhìn Ca Nguyệt một.

Ca Nguyệt thở dài, nói:

- Đại nhân, tình cảnh chúng ta bây giờ không ổn, ta nghĩ ta không nói ngài cũng biết.

Vũ La thản nhiên nói:

- Là tình cảnh của các ngươi không ổn.

Ca Nguyệt vô cùng ảo não, chỉ có thể thừa nhận:

- Ngài nói rất đúng, tình cảnh chúng ta không ổn, Đại nhân ngài... Có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Thừa nhận điểm này, tư thái của Ca Nguyệt càng hạ thấp hơn nữa. Lại thêm mấy ngày qua tiếp xúc với Vũ La, đã hiểu phần nào về hắn, Ca Nguyệt nghiến răng một, quyết định đánh cuộc một phen:

- Đại nhân, ta muốn van xin ngài hỗ trợ.

Vừa nói, Ca Nguyệt vừa quỳ dưới đất vái lạy.

Vũ La không đỡ nàng dậy, vẫn ngồi bất động như núi.

Tiền kiếp hắn là Nam Hoang Đế Quân cao quý, được người quỳ bái như vậy đã trở thành thói quen, không hề vừa nhìn thấy người quỳ bái mình đã cảm giác không chịu nổi, vội vàng tiến tới đỡ dậy. Tư thái như vậy cũng không phải là ai cũng có được, còn phải xem là người nào.

- Nói thử ta nghe, muốn ta giúp chuyện gì?

Ca Nguyệt kể rõ ràng khốn cảnh hiện tại của Hải Thiên bộ lạc, sau đó cúi đầu vái lạy lần nữa:

- Cầu xin Đại nhân trợ giúp ta!

Vũ La trầm ngâm một chút, hỏi:- Theo lời nàng nói, e rằng Hải Thiên bộ lạc đã xong rồi, nàng còn miễn cưỡng chống đỡ làm gì nữa? Nàng và Cổ Mô gia nhập bất cứ bộ lạc nào khác, không phải là sẽ được đối xử trọng vọng hay sao?

Ca Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói:

- Mối thù diệt tộc bất cộng đái thiên, Ca Nguyệt tuyệt sẽ không chung sống với cừu nhân dưới gầm trời này, nếu không phải là y chết, chính là ta mất mạng! Quyết không thỏa hiệp!

Vũ La cảm thấy bất ngờ, đi tới Tây Vực mấy ngày qua, hắn cũng đã nhìn ra lòng trung thành ở nơi này khác với Trung Châu. Nơi đây Vu tộc thực tế hơn nhiều, tỷ như trong ái tình, nếu như một người qua đời, mặc dù người kia cũng đau lòng, nhưng sẽ không thủ tiết cả đời giống như những nữ nhân si tình ở Trung Châu, mà chỉ cần gặp phải Vu tộc khác làm cho họ động lòng, lập tức sẽ tiếp tục tình duyên.

Mà đối với bộ lạc của mình, nếu là tồn tại, tự nhiên trung thành hết sức, nhưng nếu như bộ lạc bị hủy diệt, bọn họ cũng đã thành Vu tộc lưu lạc, chỉ cần có bộ lạc khác chiêu dụ cũng sẽ hớn hở gia nhập.

Ca Nguyệt tỏ ra kiên trinh như vậy, ở Tây Vực chắc chắn là cá biệt.

Vũ La không khỏi có chút thưởng thức đối với nàng.

- Nói thử ta nghe, nàng muốn cho ta trợ giúp nàng thế nào?

Ca Nguyệt mừng rỡ:

- Đại nhân ngài đáp ứng rồi sao?

Vũ La còn cần những người này, hơn nữa cũng thấy thưởng thức nữ nhân này, cho nên cũng đáp ứng:

- Ta đáp ứng rồi, nói đi.

- Đa tạ Đại nhân!

Ca Nguyệt Ta nói thật nhanh:

- Ta dẫn Kiêu Ưng đến đây, y chính là Vu Sĩ nhị phẩm, thực lực cường hãn, y là kẻ bị thương nhẹ nhất trong mọi người. Trong thời gian một ngày qua, ta đã cho y dùng Vu đan trân quý nhất để cho y nhanh chóng phục hồi như cũ, hiện tại y đã là một vị Vu Sĩ khỏe mạnh. Ta muốn xin Đại nhân ngài xuất thủ, trợ giúp hắn gia tăng cấp bậc.

Vũ La gật đầu:

- Nói cách khác, nếu Mộc Thác trở lại lần nữa, trong đội ngũ chúng ta sẽ xuất hiện một Vu Sĩ nhất phẩm, khiến cho y bất ngờ chứ gì?

Ca Nguyệt cười tủm tỉm nói:

- Chính là ý này.

Vũ La lắc đầu:

- Không tốt.

Ca Nguyệt vô cùng thất vọng:

- Đại nhân...

- Bất ngờ này quá nhỏ, ánh sáng của nó chỉ như đom đóm, không có ý nghĩa gì nhiều.

Ca Nguyệt sửng sốt:

- Ý của ngài là...

Vũ La sờ sờ cằm, lộ ra một nụ cười quỷ quyệt:

- Nếu Mộc Thác đánh tới lần nữa, tự cho là dẫn tới đại quân nắm chắc sẽ tiêu diệt bọn ta, kết quả lại phát hiện mỗi người trong đội ngũ chúng ta ít nhất cũng tăng lên một cấp, nàng thử nghĩ xem đây là một bất ngờ tới mức nào? Bất ngờ này hẳn cũng giống như bắn pháo hoa, hào quang sáng soi vạn trượng...

Ca Nguyệt vui mừng quá đỗi:

- Như vậy dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng ngài..

Vũ La khoát tay:

- Ta đã nói ra như vậy, nhất định có thể làm được.

Ca Nguyệt mừng rỡ không dứt, nhưng rất nhanh lại trở nên buồn bã:

- Thế nhưng trong đội ngũ chúng ta có rất nhiều người bị thương chưa khỏe, không có cách nào chịu đựng khắc họa Vu Văn...

Vũ La tiện tay lấy ra một bình linh đan đưa cho nàng:

- Phát cho mỗi người một viên, ta bảo đảm tới sáng mai, bọn họ sẽ hoàn toàn khỏe lại.

Ca Nguyệt há hốc mồm, mùi thuốc xông vào mũi khiến cho nàng cảm thấy toàn thân thoải mái. Mặc dù những "Vu đan" này nhìn qua không giống như những Vu đan thông thường, nhưng mùi thơm như vậy hẳn là không sai được.

Ca Nguyệt ngơ ngác hồi lâu mới lên tiếng hỏi:

- Đại nhân, không gì ngài không làm được ư, chẳng lẽ ngài còn là Vu đan sư?- Có thể coi như vậy.

Vũ La đáp một cách mơ hồ.

Bản thân hắn cũng có thể luyện dược nhưng tài nghệ quả thật còn kém lắm, kém hơn cả trận pháp.

Có linh đan của Vũ La. Quả nhiên đa số người bị thương trong đội ngũ đều bình phục chỉ sau một ngày, ngoại trừ tên Vu tộc xấu số bị thương nặng nhất.

Sau khi khỏe lại, bất kể là thủ hạ của Lam Thạch hay Hồng Lôi, tất cả đều xếp thành hàng chờ Vũ La khắc Vu Văn cho bọn họ.

Cổ Mô tận mắt chứng kiến kỳ tích xảy ra trước mắt mình: Mấy mươi người đứng ở bên ngoài, xếp hàng đi vào trong khoảng thời gian tàn một nén nhang đã trở ra. Vốn là Vụ Sĩ tứ phẩm sẽ biến thành tam phẩm. Vu Sĩ tam phẩm trở thành nhị phẩm. Vu Sĩ nhị phẩm trở thành nhất phẩm. Cho dù có những người trên thân thể không có một vị trí nào thích hợp để chịu đựng Vu Văn cũng có thể tiếp nhận được. Hơn nữa những người này lại gia tăng lớn nhất.

Chỉ mất thời gian hơn nửa ngày, trong cả đội ngũ tất cả Vu Sĩ nhất phẩm trở xuống đều tăng lên một cấp.

Là một Vu Văn sư chỉ có Cổ Mô mới biết muốn làm được như Vũ La là khó khăn tới mức nào.

Bất quá lần này gia tăng cấp bậc chỉ nhằm vào Vu Sĩ nhất phẩm trở xuống. Nhất phẩm trở lên không thể dùng phương pháp luyện chế Vu Văn đóng dấu đơn giản như vậy được, mà cần xác định cụ thể theo tình huống bản thân từng người.

Hiện tại trong đội ngũ nho nhỏ này, đẳng cấp thấp nhất cũng là Vu Sĩ tam phẩm, hơn nữa chỉ có hai người là Vu Sĩ tam phẩm, số lượng Vu Sĩ nhị phẩm đạt đến hai mươi người. Vu Sĩ nhất phẩm có tới mười hai người, còn có một tên Vu Sĩ Vương cấp. Đội hình hùng mạnh như vậy, e rằng cho dù Đông Dạ bộ lạc dốc hết toàn bộ lực lượng cũng chưa chắc đã có thể chiến thắng.

Đám Vu tộc đã chuẩn bị sẵn sàng, lẳng lặng sống trong hầm cát. Lúc trước lúc nào cũng lo lắng Mộc Thác đột kích, sống cuộc sống nơm nớp hoảng sợ, hiện tại bọn họ cảm thấy mình như một thợ săn đang rình mồi đã đào xong bẫy rập chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.

Không có ai biết rốt cục Mộc Thác sẽ tới lúc nào nhưng ngày mai đúng là ngày Hồng Giáp Trùng trong Hồng Trùng than cùng nhau đi săn. Sẽ có chín thành Hồng Giáp Trùng trong Hồng Trùng than ra ngoài, ở lại một thành để trông chừng ốc đảo này. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, vào ngày này đám Hồng Giáp Trùng ở lại trấn thủ sẽ không chủ động xuất kích.

Nếu như Mộc Thác muốn tới, ngày mai là cơ hội tốt nhất.

Lúc trời hừng sáng, Vũ La đứng trên một cồn cát.

Tối hôm qua, Ca Nguyệt nói cho hắn biết, thời gian này chính là thời điểm tốt nhất để quan sát Hồng Giáp Trùng ra khỏi ổ.

Mặt trời đang dâng lên từ phía Đông, nổi lên ánh bạc trên đường chân trời. Dưới ánh bình minh bao phủ, Dạ Ma sa mạc biến thành một màu vàng đỏ vô cùng quỷ dị.

Ốc đảo này vốn xanh biếc, hiện tại chìm trong mảng ánh sáng màu vàng đỏ, cực kỳ diễm lệ.

Những tiếng sa sa quái dị chợt vang lên, ốc đảo nháy mắt như bắt lửa, giáp trùng màu đỏ máu bay ra đầy trời. Chúng làm đủ các động tác trên không, tạo hình tạo dáng đủ loại, từ xa nhìn lại giống như ngọn lửa bị gió thối lan đi. Vẻ đẹp này có tính chí mạng khiến cho người ta khó lòng tưởng tượng.

Cảnh tượng hùng tráng mỹ lệ này kéo dài trong khoảng thời gian tàn một nén nhang, đám Hồng Giáp Trùng cũng muốn đi kiếm thức ăn, bắt đầu tán thành sáu bầy, chia nhau bay theo các phương hướng khác nhau.

Có một bầy Hồng Giáp Trùng bay về phía Vũ La, Vũ La lại không hề có chút ý tránh né. Hồng Giáp Trùng mà cả Tây Vực ai ai cũng sợ, lúc bay qua đỉnh đầu Vũ La chăng những không có hung tàn ập xuống, ngược lại tự động chia làm hai tốp. Tựa hồ bọn chúng sợ hãi cái gì, bay vòng qua hai bên trên đầu Vũ La, bay thêm một khoảng mới nhập lại thành đàn như trước. Thậm chí khoảng không trên đỉnh đầu Vũ La, chúng cũng né tránh không dám tới gần.

Bầy Hồng Giáp Trùng qua rồi, Vũ La cũng thưởng thức xong vẻ đẹp hiếm có này, một mình đi xuống cồn cát.

Ca Nguyệt từ trong hầm cát chui ra:

- Đại nhân, ngài nghỉ ngơi một chút đi, Mộc Thác chính là chân tiểu nhân, nhất định y sẽ chờ bầy Hồng Giáp Trùng bay đi xa mới phát động công kích, làm sao cũng phải tới xế chiều.

Vũ La gật đầu:

- Tốt, chúng ta sẽ chờ y!

Thật ra Vũ La cảm thấy hơi ngứa nghề

Hắn mới vừa trở thành Đại Năng, mấy ngày qua đã củng cố xong tâm cảnh, hiện tại đã đứng vững vàng trong hàng ngũ Đại Năng. Bất kể là người nào cũng đừng mơ đánh rớt cảnh giới của hắn.

Hắn nghiên cứu Vu Văn cũng có chút thành tựu, suy nghĩ ra được vài kỹ xảo. Nếu có kẻ nào có mắt như mù, toan tính múa rìu qua mắt thợ trước mặt Vũ La, hắn cũng rất săn lòng cho đối phương một bất ngờ. Hiện tại Vũ La cũng có chút hối hận, mình thăng cấp bọn Vu Sĩ này quá mức lợi hại, e rằng lần này Mộc Thác sẽ bị diỴ toàn quân ở chỗ này, cơ hồ mình sẽ không có cơ hội xuất thủ.

Hắn rất muốn thí nghiệm những kỹ xảo kia một phen, không khỏi quay đầu lại nhìn ốc đảo một, suy nghĩ một chút rốt cục vẫn thở dài, áp chế ý niệm dụ hoặc mê người này lại.

Buổi trưa toàn doanh nhìn qua hết sức yên tĩnh, không có gì khác so với bình thường, Cổ Mô lấy từ trong Vu Văn trữ vật của mình ra thức ăn nước uống, phân phát cho tất cả mọi người. Cũng chỉ có vào lúc này, mọi người mới đi ra ngoài hầm cát, hít thở không khí trong lành một chút.

Ăn được nửa bữa cơm trưa, sắc mặt Ca Nguyệt khẽ biến, nở một nụ cười quỷ dị:

- Lần này Mộc Thác không nhịn được, phát động công kích sớm hơn ta dự liệu nửa canh giờ, xem ra là đã nôn nóng khó dằn nổi, muốn bắt chúng ta ngay tức khắc.

Nụ cười của Cổ Mô còn xa mới đẹp như Ca Nguyệt. Gương mặt của bà già nua đầy nếp nhăn, nếu có một con ruồi nào đậu lên đó, lúc này nhất định đã bị chèn chết.

- Hắc hắc hắc...

Vẫn nụ cười khành khạch như quạ kêu, Cổ Mô lên tiếng nói:

- Tới đi, càng nhanh càng tốt, các con không đợi được, lão nhân gia ta cũng không đợi được!

Lúc Ca Nguyệt cau mày, Vũ La đã xuất hiện ở cồn cát mà lúc sáng hắn vừa quan sát bầy Hồng Giáp Trùng. Nơi đây chính là điểm cao nhất quanh đây, bốn bề vừa nhìn qua đã thấy hết.

Ngoài vài dặm, giữa mấy cồn cát, mặt cát không ngừng phập phồng, hiển nhiên có cự thú nào đó đang di chuyên dưới lòng sa mạc.

Mà không xa nơi mặt cát phập phồng bất thường kia, gần trăm tên Vu Sĩ bố trí thành hình cung tản ra, hai cánh vươn ra xa, giữa thối lui lại, lập nên trận thế bao vây tiêu diệt.

Khi mặt cát phập phồng di chuyển tới phía trước doanh địa đám người Ca Nguyệt chừng ba ngàn trượng, thình lình trồi lên đánh ầm một tiếng.

Sau tiếng nổ vang, cát vàng như hoa lửa bay tung tóe đầy trời, những tiếng sì sì vang lên xung quanh đó vô cùng quỷ dị.

Những hạt cát tung bay đầy trời không ngờ đã hóa thành màu đen như mực.

Rống!

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, một con cổ trùng đường kính một trượng, thân dài vượt qua ba mươi trượng, có hình dáng như con giun thình lình từ dưới cát vàng chui lên.

Cổ trùng khổng lồ này toàn thân trên dưới ngăm đen, toát ra từng trận khói độc, cho dù cát vàng dính vào cũng trở nên đen nhánh một mảnh.

Lực lượng của nó mạnh mẽ đáng sợ, nhảy vọt ra sa mạc một, giống như một thanh trường thương khổng lồ, vọt lên không cao chừng vài chục trượng.

- Ha ha ha!

Mộc Thác cười dài:

- Ca Nguyệt muội tử, ca ca ta tới đón muội về, nhưng muội nhất định phải phản kháng đó. Nếu quá ngoan ngoãn thuần phục cũng không có ý nghĩa gì, ca ca ta không thích như vậy.

Một bóng người nhảy vọt lên không, vững vàng đáp xuống đỉnh đầu cổ trùng khổng lồ kia. Cổ trùng lại phát ra tiếng gào thét một lần nữa, thân thể uốn khúc chuyển động, xông về phía mọi người rất nhanh.

Sắc mặt Lam Thạch đại biến:

- Xà Khâu Cổ nhất phẩm!

Xà Khâu Cổ này rõ ràng là cổ trùng hoang dã sau đó mới được thuần hóa, cổ trùng do Vu Sĩ lấy máu huyết thân mình nuôi dưỡng tuyệt đối không thể lớn như vậy được.

Cổ trùng hoang dã cũng có khả năng bị thuần hóa, thật ra là bị đánh cho sợ hãi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-862)