Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 712

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 712: Thần bí khách tới (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Tiếp tục đi thôi.

Tâm trạng mọi người vô cùng phức tạp đi theo sau Vũ La tiến sâu vào trong Dạ Ma Quật.

Xế chiều hôm đó Thiểm Điện đi phía trước mở đường chợt phát hiện ra một chút dấu vết kỳ quái. Y bèn mời Vũ La tới:

- Đại nhân xem thử...

Trên mặt đất có một chuỗi dấu vết hỗn loạn, dường như có vật gì đó to lớn nặng nề mới vừa bỏ qua.

Hồng Lôi vẫn theo bên cạnh Vũ La. Thấy dấu vết kia nhất thời vui mừng nhướng mày:

- Rất to, rất có thể là cổ trùng nhất phẩm!

Cổ trùng nhất phẩm ở bên ngoài cực kỳ hiếm thấy, cho dù là ở Dạ Ma sa mạc. Cũng là độc bá một phương. Nhưng nơi này là Dạ Ma Quật, cổ trùng nhất phẩm cũng không hiếm thấy.

Dọc trên đường đi bọn họ không gặp gỡ quá nhiều cổ trùng tập kích, hoàn toàn là vì Vũ La thân mang Phù Cổ. Bằng không chỉ cần bọn họ bước vào rừng rậm. Nhất định là nửa bước cũng khó đi.

Mặc dù Thảo Mộc cổ kia đang âm thầm nhìn trộm bọn họ, nhưng dù sao thủy chung không dám ra tay.

Đám Vu tộc không biết vật to lớn kia cũng là vì cảm ứng được bên trong thân thể Vũ La có một cỗ khí tức kinh khủng, cho nên mới tranh thủ liều mạng bỏ chạy, để lại một chuỗi dấu vết rõ ràng như vậy.

Hồng Lôi mong đợi nhìn Vũ La, Vũ La gật đầu:

- Truy tung đi.

- Dạ!

Lần này đổi lại là Hồng Lôi đi trước. Y lần theo dấu vết kia vô cùng cẩn thận tiến tới, những người khác đều đi theo phía sau.

Vũ La cũng đoán ra Phù Cổ trên người mình có lực uy hiếp vô thượng, cho nên cố ý dẫn mọi người theo sau xa, để tránh dọa cho con mồi của Hồng Lôi chạy mất. Hồng Lôi bây giờ là Vu Sĩ Vương cấp, cho dù là gặp phải cổ trùng nhất phẩm cũng có thể dễ dàng thu phục.

Y giống như bóng ma phi hành xuyên qua rừng, thỉnh thoảng nhẹ nhàng lướt qua trên lá cây, thỉnh thoảng vọt tới nhánh cây ở cách xa ba mươi trượng. Y đi qua nơi nào, không hề gây ra chút tiếng gió, giống như y chưa từng đi qua nơi đó vậy.

Tuy rằng hiện tại y chỉ sử dụng lực lượng của Vu Sĩ nhất phẩm, nhưng vì sau khi tăng lên cảnh giới Vương cấp, nhãn quang y đã thay đổi, sử dụng rất nhiều kỹ xảo càng thuận buồm xuôi gió hơn trước.

Rất nhanh đã tới một mảnh đất trống, cách đó không xa có một nguồn suối. Nước từ đó chảy róc rách ngày ngày tạo thành một vũng không lớn, trong đó nước đầy ắp, sau đó tràn ra thành một dòng suối nhỏ.

Bên cạnh vũng nước này có một con cổ trùng to như con tê giác đang nằm sấp, toàn thân và lớp vỏ cứng rắn phát sáng, có sáu chân sau vô cùng cường tráng. Phía trước còn có một đôi chân đao khổng lồ, lúc này đang thu lại giấu bên người. Trên đầu cổ trùng này có hai chiếc sừng kỳ quái giống như sừng hươu, nhưng lại sắc bén hơn sừng hươu rất nhiều.

Hồng Lôi mừng rỡ, nhận ra đây là một con Thiên Ngưu cổ nhất phẩm, hơn nữa nhìn qua dường như vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. Nói cách khác nó vẫn còn có thể tăng trưởng, nói không chừng có thể trở thành cổ trùng Vương cấp.

Tâm thần y vừa dao động, Thiên Ngưu cổ kia vốn thiên tư cực tốt lập tức cảnh giác, ngẩng phắt cái đầu to đang uống nước lên, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng.

Lúc này Hồng Lôi không thèm ẩn nấp nữa, thoải mái từ trong rừng cây đi ra.

Đôi mắt Thiên Ngưu cổ vốn có màu xanh đậm, nháy mắt đã hóa thành màu đỏ, đây là dấu hiệu nó sắp sửa phát động công kích. Gần như cùng lúc đó, bên cạnh nó đã dùng Vu lực ngưng kết ra ba mươi mũi băng trùy khổng lồ, vù một bắn hết về phía Hồng Lôi.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, trong rừng cây nhất thời trở nên bừa bãi. Hồng Lôi cũng không vội va chạm chính diện với nó, mà bằng vào thân pháp linh xảo, không ngừng tránh né công kích của Thiên Ngưu cổ.

Bọn Vũ La chạy tới chỉ sau mười mấy lần hô hấp, nơi nà đã có mười mấy gốc đại thụ bị gãy, đá vụn ngổn ngang khắp nơi, trên mặt đất xuất hiện nhiều rãnh to.

Lần này không cần Lam Thạch nói thêm gì nữa, những Vu Sĩ kia vô cùng sốt sắng, gào thét bày ra vòng vây, bao vây Thiên Ngưu cổ kia vào giữa.

Cương Chuy bĩu môi một:

- Tên Hồng Lôi này quả thật vô cùng may mắn, lần này lại tìm được một con cổ trùng nhất phẩm.

Hiện tại Cương Chuy chính là Vu Sĩ nhị phẩm, mắt thấy Hồng Lôi đã đề thăng Vương cấp, nói không hâm mộ là không có khả năng. Mọi người quan chiến có thể thấy, con Thiên Ngưu cổ kia rõ ràng nôn nóng rất nhiều, công kích càng thêm mãnh liệt. Đáng tiếc Hồng Lôi giống như đang dạo trên sân vắng, thân pháp uyển chuyển dường như vừa chợt nghĩ ra, nhưng lại ảo diệu uyên thâm tới cực điểm. Bất kể Thiên Ngưu cổ kia công kích cuồng bạo tới mức nào, cũng không chạm được vào một sợi tóc của y.

Đám Vu tộc xung quanh vừa nhìn đã hiểu, con Thiên Ngưu cổ này tư chất thật tốt, nếu được tiếp tục sinh trưởng ở nơi này, chỉ sợ có thể bước vào Vương cấp. Dù là hiện tại, cũng là cường giả trong đám cổ trùng nhất phẩm.

Nhưng đối mặt Hồng Lôi, cho dù Hồng Lôi chỉ vận dụng lực lượng của Vu Sĩ nhất phẩm lại có vẻ không chịu nổi một đòn, đây chính là thể hiện tuyệt hảo của chênh lệch lực lượng.

Chúng Vu tộc ở một bên reo hò trợ uy, đồng thời trong lòng càng thêm hâm mộ Hồng Lôi.

Hồng Lôi thấy cũng đã đến lúc, bèn không tránh né nữa, thân hình y bỗng nhiên hạ xuống, giống như một cây đinh đóng xuống mặt đất hết sức vững vàng.

Con Thiện Ngưu cổ kia sớm đã đỏ mắt, gầm thét một tiếng vọt tới thật nhanh, mở ra đôi chân đao khổng lồ dài tới năm trượng. Trên chân đao lóe ra hào quang Vu lực, chém mạnh về phía Hồng Lôi.

Sau lưng Hồng Lôi dâng lên một đạo hư ảnh cổ trùng, gia trì trên hai tay, tỏ ra không hề sợ hãi, vung lên ngăn cản đôi chân đao sắc bén kia.

Một tiếng bùng trầm đục vang lên, Thiên Ngưu cổ lại phải lui về phía sau một bước.

Rống!

Thiên Ngưu cổ cực kỳ không phục, xông lên chém loạn xạ một trận về phía Hồng Lôi. Công kích của nó mạnh mẽ như bão tố, chân đao mang theo Vu lực công kích cắt mặt đất ra thành từng khối từng khối, khiến cho người ta trông thấy phải giật mình.

Nhưng Hồng Lôi thủy chung vững như non Thái, mặc cho Thiên Ngưu cổ cuồng bạo kia phát uy thế nào, cũng không thể làm rung chuyển y được mảy may.

Mọi người ra sức cổ vũ, luôn miệng trầm trồ khen ngợi, ngay cả Ca Nguyệt cũng không nhịn được âm thầm gật đầu. Nếu so sánh Hồng Lôi với nàng đương nhiên là còn có chênh lệch không nhỏ, nhưng y vừa thăng lên Vương cấp đã có thể đạt được trình độ như vậy, cũng thật sự không dễ dàng.

Cổ Mô ở bên cạnh thấy vậy hai mắt sáng lên, âm thầm lặng lẽ tiến tới bên cạnh Ca Nguyệt, nhẹ giọng nói:

- Ngươi cũng thấy rồi, đây cũng là nhờ có Thánh Chủ.

Ca Nguyệt không nhịn được cau mày:

- Tam Thần Tế, ý của ngài là...

Cổ Mô thở dài:

- Cho tới bây giờ thủ lĩnh Đại nhân cũng không có liên lạc cùng ta, ta đoán... E rằng tình huống vô cùng tệ hại, muốn phục hưng tộc ta, nhất định phải có được lực ủng hộ mạnh mẽ. Ngươi là Tây Vực đệ nhất mỹ nữ, nếu Thánh Chủ có thể khuynh tâm ngươi, toàn lực ủng hộ tộc ta...

Ca Nguyệt cười khổ cắt dứt lời bà:

- Tam Thần Tế, ngài nghĩ thật là hoàn hảo, nếu Thánh Chủ nhìn trúng ta, tự nhiên ta mừng còn không kịp, thế nhưng... Ôi, dường như Thánh Chủ không xem nhan sắc của ta ra gì...

Cổ Mô sửng sốt:

- Không thể nào, ngươi là Tây Vực đệ nhất mỹ nữ kia mà?

Ca Nguyệt cũng cảm thấy mình bị đả kích:

- Không biết vì sao mỗi lần Thánh Chủ nhìn thấy ta, ánh mắt ngài cũng vô cùng trong sáng, không có vẻ gì là si mê bởi nhan sắc của ta.

Cổ Mô trầm ngâm một phen:

- Ôi, tộc ta phục hưng còn phải đi qua một quãng đường rất dài. Thánh Chủ không phải là phàm nhân, e rằng dùng tâm tư chúng ta tính kế với ngài, hẳn là không có tác dụng...

Lực chú ý của mọi người đang tập trung vào chiến trường, Vũ La chợt ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt hắn ngẩng đầu, giữa không trung thình lình xuất hiện một bóng khổng lồ, ngay sau đó có người quát to một tiếng:

- Hồng Lôi huynh, ta tới giúp ngươi!

Cái bóng kia thình lình phóng xuất một đạo điện quang màu xanh đậm. Một tiếng soạt vang lên, mở ra hóa thành một lưới điện khổng lồ, đột ngột bao lấy con Thiên Ngưu cổ kia vào trong đó. - Tiếp tục đi thôi.

Tâm trạng mọi người vô cùng phức tạp đi theo sau Vũ La tiến sâu vào trong Dạ Ma Quật.

Xế chiều hôm đó Thiểm Điện đi phía trước mở đường chợt phát hiện ra một chút dấu vết kỳ quái. Y bèn mời Vũ La tới:

- Đại nhân xem thử...

Trên mặt đất có một chuỗi dấu vết hỗn loạn, dường như có vật gì đó to lớn nặng nề mới vừa bỏ qua.

Hồng Lôi vẫn theo bên cạnh Vũ La. Thấy dấu vết kia nhất thời vui mừng nhướng mày:

- Rất to, rất có thể là cổ trùng nhất phẩm!

Cổ trùng nhất phẩm ở bên ngoài cực kỳ hiếm thấy, cho dù là ở Dạ Ma sa mạc. Cũng là độc bá một phương. Nhưng nơi này là Dạ Ma Quật, cổ trùng nhất phẩm cũng không hiếm thấy.

Dọc trên đường đi bọn họ không gặp gỡ quá nhiều cổ trùng tập kích, hoàn toàn là vì Vũ La thân mang Phù Cổ. Bằng không chỉ cần bọn họ bước vào rừng rậm. Nhất định là nửa bước cũng khó đi.

Mặc dù Thảo Mộc cổ kia đang âm thầm nhìn trộm bọn họ, nhưng dù sao thủy chung không dám ra tay.

Đám Vu tộc không biết vật to lớn kia cũng là vì cảm ứng được bên trong thân thể Vũ La có một cỗ khí tức kinh khủng, cho nên mới tranh thủ liều mạng bỏ chạy, để lại một chuỗi dấu vết rõ ràng như vậy.

Hồng Lôi mong đợi nhìn Vũ La, Vũ La gật đầu:

- Truy tung đi.

- Dạ!

Lần này đổi lại là Hồng Lôi đi trước. Y lần theo dấu vết kia vô cùng cẩn thận tiến tới, những người khác đều đi theo phía sau.

Vũ La cũng đoán ra Phù Cổ trên người mình có lực uy hiếp vô thượng, cho nên cố ý dẫn mọi người theo sau xa, để tránh dọa cho con mồi của Hồng Lôi chạy mất. Hồng Lôi bây giờ là Vu Sĩ Vương cấp, cho dù là gặp phải cổ trùng nhất phẩm cũng có thể dễ dàng thu phục.

Y giống như bóng ma phi hành xuyên qua rừng, thỉnh thoảng nhẹ nhàng lướt qua trên lá cây, thỉnh thoảng vọt tới nhánh cây ở cách xa ba mươi trượng. Y đi qua nơi nào, không hề gây ra chút tiếng gió, giống như y chưa từng đi qua nơi đó vậy.

Tuy rằng hiện tại y chỉ sử dụng lực lượng của Vu Sĩ nhất phẩm, nhưng vì sau khi tăng lên cảnh giới Vương cấp, nhãn quang y đã thay đổi, sử dụng rất nhiều kỹ xảo càng thuận buồm xuôi gió hơn trước.

Rất nhanh đã tới một mảnh đất trống, cách đó không xa có một nguồn suối. Nước từ đó chảy róc rách ngày ngày tạo thành một vũng không lớn, trong đó nước đầy ắp, sau đó tràn ra thành một dòng suối nhỏ.

Bên cạnh vũng nước này có một con cổ trùng to như con tê giác đang nằm sấp, toàn thân và lớp vỏ cứng rắn phát sáng, có sáu chân sau vô cùng cường tráng. Phía trước còn có một đôi chân đao khổng lồ, lúc này đang thu lại giấu bên người. Trên đầu cổ trùng này có hai chiếc sừng kỳ quái giống như sừng hươu, nhưng lại sắc bén hơn sừng hươu rất nhiều.

Hồng Lôi mừng rỡ, nhận ra đây là một con Thiên Ngưu cổ nhất phẩm, hơn nữa nhìn qua dường như vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. Nói cách khác nó vẫn còn có thể tăng trưởng, nói không chừng có thể trở thành cổ trùng Vương cấp.

Tâm thần y vừa dao động, Thiên Ngưu cổ kia vốn thiên tư cực tốt lập tức cảnh giác, ngẩng phắt cái đầu to đang uống nước lên, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng.

Lúc này Hồng Lôi không thèm ẩn nấp nữa, thoải mái từ trong rừng cây đi ra.

Đôi mắt Thiên Ngưu cổ vốn có màu xanh đậm, nháy mắt đã hóa thành màu đỏ, đây là dấu hiệu nó sắp sửa phát động công kích. Gần như cùng lúc đó, bên cạnh nó đã dùng Vu lực ngưng kết ra ba mươi mũi băng trùy khổng lồ, vù một bắn hết về phía Hồng Lôi.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, trong rừng cây nhất thời trở nên bừa bãi. Hồng Lôi cũng không vội va chạm chính diện với nó, mà bằng vào thân pháp linh xảo, không ngừng tránh né công kích của Thiên Ngưu cổ.

Bọn Vũ La chạy tới chỉ sau mười mấy lần hô hấp, nơi nà đã có mười mấy gốc đại thụ bị gãy, đá vụn ngổn ngang khắp nơi, trên mặt đất xuất hiện nhiều rãnh to.

Lần này không cần Lam Thạch nói thêm gì nữa, những Vu Sĩ kia vô cùng sốt sắng, gào thét bày ra vòng vây, bao vây Thiên Ngưu cổ kia vào giữa.

Cương Chuy bĩu môi một:

- Tên Hồng Lôi này quả thật vô cùng may mắn, lần này lại tìm được một con cổ trùng nhất phẩm.

Hiện tại Cương Chuy chính là Vu Sĩ nhị phẩm, mắt thấy Hồng Lôi đã đề thăng Vương cấp, nói không hâm mộ là không có khả năng. Mọi người quan chiến có thể thấy, con Thiên Ngưu cổ kia rõ ràng nôn nóng rất nhiều, công kích càng thêm mãnh liệt. Đáng tiếc Hồng Lôi giống như đang dạo trên sân vắng, thân pháp uyển chuyển dường như vừa chợt nghĩ ra, nhưng lại ảo diệu uyên thâm tới cực điểm. Bất kể Thiên Ngưu cổ kia công kích cuồng bạo tới mức nào, cũng không chạm được vào một sợi tóc của y.

Đám Vu tộc xung quanh vừa nhìn đã hiểu, con Thiên Ngưu cổ này tư chất thật tốt, nếu được tiếp tục sinh trưởng ở nơi này, chỉ sợ có thể bước vào Vương cấp. Dù là hiện tại, cũng là cường giả trong đám cổ trùng nhất phẩm.

Nhưng đối mặt Hồng Lôi, cho dù Hồng Lôi chỉ vận dụng lực lượng của Vu Sĩ nhất phẩm lại có vẻ không chịu nổi một đòn, đây chính là thể hiện tuyệt hảo của chênh lệch lực lượng.

Chúng Vu tộc ở một bên reo hò trợ uy, đồng thời trong lòng càng thêm hâm mộ Hồng Lôi.

Hồng Lôi thấy cũng đã đến lúc, bèn không tránh né nữa, thân hình y bỗng nhiên hạ xuống, giống như một cây đinh đóng xuống mặt đất hết sức vững vàng.

Con Thiện Ngưu cổ kia sớm đã đỏ mắt, gầm thét một tiếng vọt tới thật nhanh, mở ra đôi chân đao khổng lồ dài tới năm trượng. Trên chân đao lóe ra hào quang Vu lực, chém mạnh về phía Hồng Lôi.

Sau lưng Hồng Lôi dâng lên một đạo hư ảnh cổ trùng, gia trì trên hai tay, tỏ ra không hề sợ hãi, vung lên ngăn cản đôi chân đao sắc bén kia.

Một tiếng bùng trầm đục vang lên, Thiên Ngưu cổ lại phải lui về phía sau một bước.

Rống!

Thiên Ngưu cổ cực kỳ không phục, xông lên chém loạn xạ một trận về phía Hồng Lôi. Công kích của nó mạnh mẽ như bão tố, chân đao mang theo Vu lực công kích cắt mặt đất ra thành từng khối từng khối, khiến cho người ta trông thấy phải giật mình.

Nhưng Hồng Lôi thủy chung vững như non Thái, mặc cho Thiên Ngưu cổ cuồng bạo kia phát uy thế nào, cũng không thể làm rung chuyển y được mảy may.

Mọi người ra sức cổ vũ, luôn miệng trầm trồ khen ngợi, ngay cả Ca Nguyệt cũng không nhịn được âm thầm gật đầu. Nếu so sánh Hồng Lôi với nàng đương nhiên là còn có chênh lệch không nhỏ, nhưng y vừa thăng lên Vương cấp đã có thể đạt được trình độ như vậy, cũng thật sự không dễ dàng.

Cổ Mô ở bên cạnh thấy vậy hai mắt sáng lên, âm thầm lặng lẽ tiến tới bên cạnh Ca Nguyệt, nhẹ giọng nói:

- Ngươi cũng thấy rồi, đây cũng là nhờ có Thánh Chủ.

Ca Nguyệt không nhịn được cau mày:

- Tam Thần Tế, ý của ngài là...

Cổ Mô thở dài:

- Cho tới bây giờ thủ lĩnh Đại nhân cũng không có liên lạc cùng ta, ta đoán... E rằng tình huống vô cùng tệ hại, muốn phục hưng tộc ta, nhất định phải có được lực ủng hộ mạnh mẽ. Ngươi là Tây Vực đệ nhất mỹ nữ, nếu Thánh Chủ có thể khuynh tâm ngươi, toàn lực ủng hộ tộc ta...

Ca Nguyệt cười khổ cắt dứt lời bà:

- Tam Thần Tế, ngài nghĩ thật là hoàn hảo, nếu Thánh Chủ nhìn trúng ta, tự nhiên ta mừng còn không kịp, thế nhưng... Ôi, dường như Thánh Chủ không xem nhan sắc của ta ra gì...

Cổ Mô sửng sốt:

- Không thể nào, ngươi là Tây Vực đệ nhất mỹ nữ kia mà?

Ca Nguyệt cũng cảm thấy mình bị đả kích:

- Không biết vì sao mỗi lần Thánh Chủ nhìn thấy ta, ánh mắt ngài cũng vô cùng trong sáng, không có vẻ gì là si mê bởi nhan sắc của ta.

Cổ Mô trầm ngâm một phen:

- Ôi, tộc ta phục hưng còn phải đi qua một quãng đường rất dài. Thánh Chủ không phải là phàm nhân, e rằng dùng tâm tư chúng ta tính kế với ngài, hẳn là không có tác dụng...

Lực chú ý của mọi người đang tập trung vào chiến trường, Vũ La chợt ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt hắn ngẩng đầu, giữa không trung thình lình xuất hiện một bóng khổng lồ, ngay sau đó có người quát to một tiếng:

- Hồng Lôi huynh, ta tới giúp ngươi!

Cái bóng kia thình lình phóng xuất một đạo điện quang màu xanh đậm. Một tiếng soạt vang lên, mở ra hóa thành một lưới điện khổng lồ, đột ngột bao lấy con Thiên Ngưu cổ kia vào trong đó. - Tiếp tục đi thôi.

Tâm trạng mọi người vô cùng phức tạp đi theo sau Vũ La tiến sâu vào trong Dạ Ma Quật.

Xế chiều hôm đó Thiểm Điện đi phía trước mở đường chợt phát hiện ra một chút dấu vết kỳ quái. Y bèn mời Vũ La tới:

- Đại nhân xem thử...

Trên mặt đất có một chuỗi dấu vết hỗn loạn, dường như có vật gì đó to lớn nặng nề mới vừa bỏ qua.

Hồng Lôi vẫn theo bên cạnh Vũ La. Thấy dấu vết kia nhất thời vui mừng nhướng mày:

- Rất to, rất có thể là cổ trùng nhất phẩm!

Cổ trùng nhất phẩm ở bên ngoài cực kỳ hiếm thấy, cho dù là ở Dạ Ma sa mạc. Cũng là độc bá một phương. Nhưng nơi này là Dạ Ma Quật, cổ trùng nhất phẩm cũng không hiếm thấy.

Dọc trên đường đi bọn họ không gặp gỡ quá nhiều cổ trùng tập kích, hoàn toàn là vì Vũ La thân mang Phù Cổ. Bằng không chỉ cần bọn họ bước vào rừng rậm. Nhất định là nửa bước cũng khó đi.

Mặc dù Thảo Mộc cổ kia đang âm thầm nhìn trộm bọn họ, nhưng dù sao thủy chung không dám ra tay.

Đám Vu tộc không biết vật to lớn kia cũng là vì cảm ứng được bên trong thân thể Vũ La có một cỗ khí tức kinh khủng, cho nên mới tranh thủ liều mạng bỏ chạy, để lại một chuỗi dấu vết rõ ràng như vậy.

Hồng Lôi mong đợi nhìn Vũ La, Vũ La gật đầu:

- Truy tung đi.

- Dạ!

Lần này đổi lại là Hồng Lôi đi trước. Y lần theo dấu vết kia vô cùng cẩn thận tiến tới, những người khác đều đi theo phía sau.

Vũ La cũng đoán ra Phù Cổ trên người mình có lực uy hiếp vô thượng, cho nên cố ý dẫn mọi người theo sau xa, để tránh dọa cho con mồi của Hồng Lôi chạy mất. Hồng Lôi bây giờ là Vu Sĩ Vương cấp, cho dù là gặp phải cổ trùng nhất phẩm cũng có thể dễ dàng thu phục.

Y giống như bóng ma phi hành xuyên qua rừng, thỉnh thoảng nhẹ nhàng lướt qua trên lá cây, thỉnh thoảng vọt tới nhánh cây ở cách xa ba mươi trượng. Y đi qua nơi nào, không hề gây ra chút tiếng gió, giống như y chưa từng đi qua nơi đó vậy.

Tuy rằng hiện tại y chỉ sử dụng lực lượng của Vu Sĩ nhất phẩm, nhưng vì sau khi tăng lên cảnh giới Vương cấp, nhãn quang y đã thay đổi, sử dụng rất nhiều kỹ xảo càng thuận buồm xuôi gió hơn trước.

Rất nhanh đã tới một mảnh đất trống, cách đó không xa có một nguồn suối. Nước từ đó chảy róc rách ngày ngày tạo thành một vũng không lớn, trong đó nước đầy ắp, sau đó tràn ra thành một dòng suối nhỏ.

Bên cạnh vũng nước này có một con cổ trùng to như con tê giác đang nằm sấp, toàn thân và lớp vỏ cứng rắn phát sáng, có sáu chân sau vô cùng cường tráng. Phía trước còn có một đôi chân đao khổng lồ, lúc này đang thu lại giấu bên người. Trên đầu cổ trùng này có hai chiếc sừng kỳ quái giống như sừng hươu, nhưng lại sắc bén hơn sừng hươu rất nhiều.

Hồng Lôi mừng rỡ, nhận ra đây là một con Thiên Ngưu cổ nhất phẩm, hơn nữa nhìn qua dường như vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. Nói cách khác nó vẫn còn có thể tăng trưởng, nói không chừng có thể trở thành cổ trùng Vương cấp.

Tâm thần y vừa dao động, Thiên Ngưu cổ kia vốn thiên tư cực tốt lập tức cảnh giác, ngẩng phắt cái đầu to đang uống nước lên, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng.

Lúc này Hồng Lôi không thèm ẩn nấp nữa, thoải mái từ trong rừng cây đi ra.

Đôi mắt Thiên Ngưu cổ vốn có màu xanh đậm, nháy mắt đã hóa thành màu đỏ, đây là dấu hiệu nó sắp sửa phát động công kích. Gần như cùng lúc đó, bên cạnh nó đã dùng Vu lực ngưng kết ra ba mươi mũi băng trùy khổng lồ, vù một bắn hết về phía Hồng Lôi.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, trong rừng cây nhất thời trở nên bừa bãi. Hồng Lôi cũng không vội va chạm chính diện với nó, mà bằng vào thân pháp linh xảo, không ngừng tránh né công kích của Thiên Ngưu cổ.

Bọn Vũ La chạy tới chỉ sau mười mấy lần hô hấp, nơi nà đã có mười mấy gốc đại thụ bị gãy, đá vụn ngổn ngang khắp nơi, trên mặt đất xuất hiện nhiều rãnh to.

Lần này không cần Lam Thạch nói thêm gì nữa, những Vu Sĩ kia vô cùng sốt sắng, gào thét bày ra vòng vây, bao vây Thiên Ngưu cổ kia vào giữa.

Cương Chuy bĩu môi một:

- Tên Hồng Lôi này quả thật vô cùng may mắn, lần này lại tìm được một con cổ trùng nhất phẩm.

Hiện tại Cương Chuy chính là Vu Sĩ nhị phẩm, mắt thấy Hồng Lôi đã đề thăng Vương cấp, nói không hâm mộ là không có khả năng. Mọi người quan chiến có thể thấy, con Thiên Ngưu cổ kia rõ ràng nôn nóng rất nhiều, công kích càng thêm mãnh liệt. Đáng tiếc Hồng Lôi giống như đang dạo trên sân vắng, thân pháp uyển chuyển dường như vừa chợt nghĩ ra, nhưng lại ảo diệu uyên thâm tới cực điểm. Bất kể Thiên Ngưu cổ kia công kích cuồng bạo tới mức nào, cũng không chạm được vào một sợi tóc của y.

Đám Vu tộc xung quanh vừa nhìn đã hiểu, con Thiên Ngưu cổ này tư chất thật tốt, nếu được tiếp tục sinh trưởng ở nơi này, chỉ sợ có thể bước vào Vương cấp. Dù là hiện tại, cũng là cường giả trong đám cổ trùng nhất phẩm.

Nhưng đối mặt Hồng Lôi, cho dù Hồng Lôi chỉ vận dụng lực lượng của Vu Sĩ nhất phẩm lại có vẻ không chịu nổi một đòn, đây chính là thể hiện tuyệt hảo của chênh lệch lực lượng.

Chúng Vu tộc ở một bên reo hò trợ uy, đồng thời trong lòng càng thêm hâm mộ Hồng Lôi.

Hồng Lôi thấy cũng đã đến lúc, bèn không tránh né nữa, thân hình y bỗng nhiên hạ xuống, giống như một cây đinh đóng xuống mặt đất hết sức vững vàng.

Con Thiện Ngưu cổ kia sớm đã đỏ mắt, gầm thét một tiếng vọt tới thật nhanh, mở ra đôi chân đao khổng lồ dài tới năm trượng. Trên chân đao lóe ra hào quang Vu lực, chém mạnh về phía Hồng Lôi.

Sau lưng Hồng Lôi dâng lên một đạo hư ảnh cổ trùng, gia trì trên hai tay, tỏ ra không hề sợ hãi, vung lên ngăn cản đôi chân đao sắc bén kia.

Một tiếng bùng trầm đục vang lên, Thiên Ngưu cổ lại phải lui về phía sau một bước.

Rống!

Thiên Ngưu cổ cực kỳ không phục, xông lên chém loạn xạ một trận về phía Hồng Lôi. Công kích của nó mạnh mẽ như bão tố, chân đao mang theo Vu lực công kích cắt mặt đất ra thành từng khối từng khối, khiến cho người ta trông thấy phải giật mình.

Nhưng Hồng Lôi thủy chung vững như non Thái, mặc cho Thiên Ngưu cổ cuồng bạo kia phát uy thế nào, cũng không thể làm rung chuyển y được mảy may.

Mọi người ra sức cổ vũ, luôn miệng trầm trồ khen ngợi, ngay cả Ca Nguyệt cũng không nhịn được âm thầm gật đầu. Nếu so sánh Hồng Lôi với nàng đương nhiên là còn có chênh lệch không nhỏ, nhưng y vừa thăng lên Vương cấp đã có thể đạt được trình độ như vậy, cũng thật sự không dễ dàng.

Cổ Mô ở bên cạnh thấy vậy hai mắt sáng lên, âm thầm lặng lẽ tiến tới bên cạnh Ca Nguyệt, nhẹ giọng nói:

- Ngươi cũng thấy rồi, đây cũng là nhờ có Thánh Chủ.

Ca Nguyệt không nhịn được cau mày:

- Tam Thần Tế, ý của ngài là...

Cổ Mô thở dài:

- Cho tới bây giờ thủ lĩnh Đại nhân cũng không có liên lạc cùng ta, ta đoán... E rằng tình huống vô cùng tệ hại, muốn phục hưng tộc ta, nhất định phải có được lực ủng hộ mạnh mẽ. Ngươi là Tây Vực đệ nhất mỹ nữ, nếu Thánh Chủ có thể khuynh tâm ngươi, toàn lực ủng hộ tộc ta...

Ca Nguyệt cười khổ cắt dứt lời bà:

- Tam Thần Tế, ngài nghĩ thật là hoàn hảo, nếu Thánh Chủ nhìn trúng ta, tự nhiên ta mừng còn không kịp, thế nhưng... Ôi, dường như Thánh Chủ không xem nhan sắc của ta ra gì...

Cổ Mô sửng sốt:

- Không thể nào, ngươi là Tây Vực đệ nhất mỹ nữ kia mà?

Ca Nguyệt cũng cảm thấy mình bị đả kích:

- Không biết vì sao mỗi lần Thánh Chủ nhìn thấy ta, ánh mắt ngài cũng vô cùng trong sáng, không có vẻ gì là si mê bởi nhan sắc của ta.

Cổ Mô trầm ngâm một phen:

- Ôi, tộc ta phục hưng còn phải đi qua một quãng đường rất dài. Thánh Chủ không phải là phàm nhân, e rằng dùng tâm tư chúng ta tính kế với ngài, hẳn là không có tác dụng...

Lực chú ý của mọi người đang tập trung vào chiến trường, Vũ La chợt ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt hắn ngẩng đầu, giữa không trung thình lình xuất hiện một bóng khổng lồ, ngay sau đó có người quát to một tiếng:

- Hồng Lôi huynh, ta tới giúp ngươi!

Cái bóng kia thình lình phóng xuất một đạo điện quang màu xanh đậm. Một tiếng soạt vang lên, mở ra hóa thành một lưới điện khổng lồ, đột ngột bao lấy con Thiên Ngưu cổ kia vào trong đó. Thiên Ngưu cổ đã chiến đấu với Hồng Lôi một lúc lâu lực lượng đã sớm bị tiêu hao hầu như không còn. Hồng Lôi mắt thấy đã có thể thu phục được nó không ngờ rằng nửa đường xuất hiện một tên Trình Giảo Kim xuất thủ đột ngột như vậy khiến cho y trở tay không kịp.

Lưới điện kia bao lấy Thiên Ngưu cổ, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Đáng thương cho Thiên Ngưu cổ cháy đen tại chỗ ngã lăn ra đất, mắt thấy là không sống nổi.

- A...

Đám Vu tộc ngàn vạn lần không ngờ tới kết quả như vậy, tất cả đều há hốc mồm.

Bóng người kia từ trên không hạ xuống, là một hán tử trung niên vóc người mập mạp, hơi thấp, ngồi trên một con cổ trùng hình dáng giống như đại điêu, cổ trùng vươn dài hai cánh có chừng ba trượng, lúc này đã đáp xuống đứng trên mặt cát, cũng cao hơn một người.

Hồng Lôi thấy hán tử kia, sửng sốt một chút mới nhận ra:

- Thì ra là Tát Ảnh huynh.

Hồng Lôi quay đầu lại nhìn lướt qua, ba người Ca Nguyệt đã mang mặt nạ, Vũ La thì lẫn giữa đám đông. Y thầm hiểu trong lòng, bèn vẫy Lam Thạch tới gần:

- Lam huynh, vị này chính là Tát Ảnh huynh của Băng Tổ bộ lạc.

Lam Thạch vừa nghe là Băng Tổ bộ lạc, lập tức cung kính thi lễ:

- Tát Ảnh Đại nhân vẫn khỏe.

Tát Ảnh cười ha hả, khoát tay:

- Không cần khách sáo, đúng rồi, các ngươi tới đây cũng là vì Sử Tiền Ma Thủ kia ư?

Y lập tức đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt quét qua cả đội ngũ. Tự nhiên Vũ La bị y bỏ qua ngay từ đầu, ba người Ca Nguyệt mang mặt nạ lại hấp dẫn sự chú ý của y. Bất quá lúc nãy Vũ La phát hiện ra có điểm khác thường, đã thêm cho ba người ba đạo Vu Văn ngụy trang. Cho nên tuy Tát Ảnh phát hiện ba người là Vu Sĩ tam phẩm, thực lực thực tế là nhị phẩm, tự cho là đã nhìn thấu, cười thầm trong lòng. Y thầm nhủ các ngươi ẩn giấu ba tên nhị phẩm, chỉ bằng vào chút thủ đoạn nho nhỏ này đã muốn tranh đoạt Sử Tiền Ma Thủ ư?

Lam Thạch thản nhiên nói:

- Đúng vậy.

Trong mắt Tát Ảnh, thực lực đội ngũ này có được ba tên Vu Sĩ nhất phẩm, hơn mười tên nhị phẩm, còn lại tam phẩm tứ phẩm cũng có không ít, thực lực coi như không tệ, nhất thời y nổi lên ý muốn lôi kéo.

Tát Ảnh dẫn Lam Thạch cùng Hồng Lôi đi sang một bên:

- Hai vị huynh trưởng, các ngươi chỉ bằng vào những người này, có thể đi thẳng tới đây cũng thật sự không dễ dàng, có thể thấy được hai vị cũng là người có đại tài.

Hai mắt y đảo tròn, nhìn hai người từ trên xuống dưới không ngừng, nhưng ngậm miệng không nói nữa.

Sắc mặt Lam Thạch cứng đơ không mở miệng, Hồng Lôi cười khổ nói:

- Tát Ảnh, chúng ta cũng có giao tình cùng nhau chém giết qua cổ trùng nhất phẩm, còn có chuyện gì không thể nói thẳng chứ?

Tát Ảnh cùng Hồng Lôi đúng là có chút giao tình, cũng chỉ là từng sóng vai chiến đấu qua mà thôi, so ra Lam Thạch cũng có vẻ không bằng.

Mới vừa rồi Tát Ảnh đi ngang qua gần đó, nghe được có tiếng chém giết bèn tới đây xem thử. Y phát hiện Thiên Ngưu cổ nhất phẩm đã là nỏ mạnh hết đà, bèn lập tức nhảy ra chiếm phần hơn. Lưới điện của y giết chết Thiên Ngưu cổ, dù sao những thứ trên người Thiên Ngưu Cổ cũng phải có một phần của mình.

Y không thể nào không nhìn ra Hồng Lôi sắp sửa chiến thắng, chẳng qua là muốn chiếm phần hơn mà thôi.

Nhưng giết Thiên Ngưu cổ rồi, y nhìn kỹ lại phát hiện thực lực đội ngũ này đúng là không tệ, lại nổi lên tâm tư khác.

- Hồng Lôi, hãy nghe ta nói, có lẽ các ngươi cũng chỉ đi được tới đây thôi. Đi xa hơn một chút, không nhà nào là không có một vị cường giả Vương cấp chủ trì, bọn ngươi như vậy tiến vào chỉ là đi chịu chết.

Nghề diễn kịch của Lam Thạch không tồi, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi.

Tát Ảnh lại nói:

- Các ngươi đừng trách ta nói khó nghe, nhưng là đây là sự thật. Nghe nói thậm chí Đông Dạ bộ lạc đã xuất động một vị cường giả Thần cấp tọa trấn, quyết lấy cho bằng được Sử Tiền Ma Thủ.

Tin này thật ra khiến Hồng Lôi cùng Lam Thạch có chút giật mình, không nhịn được trao đổi bằng mắt với nhau.

Tát Ảnh thấy lời mình đã có hiệu quả, lập tức bồi thêm mấy câu, rèn sắt khi còn nóng:

- Bất quá hai vị cũng không nên nhụt chí, thật không dám giấu diếm, ta cũng đã đột phá đến Vương cấp. Mặc dù không thể đối kháng chính diện với Đông Dạ bộ lạc, nhưng chúng ta đã tới đây cũng không thể tay không mà về. Có ta tọa trấn, các ngươi sẽ không quá thiệt thòi.

Lam Thạch và Hồng Lôi nhìn nhau, lúc này mới xem như hiểu ra ý địnhTát Ảnh.

Lúc Tát Ảnh nói mình đã là Vương cấp, tự nhiên có chút đắc chí, phóng xuất khí thế Vương cấp của mình, ý phô trương hết sức rõ ràng.

- Cứ để cho các đại bộ lạc tranh đoạt với nhau, chúng ta tạm thời ẩn nhẫn, đến lúc đó ngồi làm ngư ông đắc lợi.

- Các ngươi yên tâm, chỉ cần đi theo ta, bảo đảm sẽ không để cho các ngươi tay không mà về.

Chuyện này Lam Thạch cùng Hồng Lôi không ai làm chủ được, Hồng Lôi bèn kiên trì nói:

- Chuyện lớn như vậy, ta cũng không thể tự tiện làm chủ, để ta hỏi ý mọi người thử xem sao...

Tát Ảnh gật đầu:

- Được, ta đi cùng các ngươi, giúp các ngươi thuyết phục mọi người.

Ba người trở lại, không đợi Hồng Lôi nói chuyện, Tát Ảnh đã lớn tiếng nói ra đề nghị của y, trong lúc nhất thời đám Vu tộc yên lặng như tờ.

Vũ La phải làm chim đầu đàn, nếu hắn không mở miệng, ai dám quyết định?

- Khụ khụ, ta thấy như vậy cũng tốt.

Tát Ảnh cười ha hả, tiến lên vỗ vai Vũ La:

- Vị huynh đệ này thật là sảng khoái, yên tâm, đi theo ta có rất nhiều ích lợi!

Bọn Hồng Lôi buồn cười nhưng không dám, nhịn rất cực khổ.

Vũ La cười tủm tỉm nói:

- Vậy sau này phải nhờ Tát Ảnh Đại nhân chiếu cố nhiều hơn rồi.

- Không thành vấn đề!

Tát Ảnh tỏ ra rộng rãi.

Chuyện này đã được quyết định rất nhanh, Tát Ánh nhìn lại thi thể con Thiên Ngưu cổ trên mặt cát, ánh mắt có vẻ lưu luyến không rời. Hồng Lôi biết tên này ham thích món lợi nhỏ, nhưng không ngờ rằng y đã là Vương cấp rồi vẫn còn hẹp hòi như vậy, không nhịn được cười nói:

- Thiên Ngưu cổ này chính là Tát Ảnh ngươi chém giết, hẳn là thuộc về ngươi.

- Ồi, không, cho ngươi vậy, coi như là lễ ra mắt ngươi gia nhập đội ngũ của ta.

Tát Ảnh ra vẻ rộng lượng, mọi người ai nấy âm thầm lắc đầu.

Hồng Lôi vất vả lắm mới bắt được một con cổ trùng nhất phẩm, lại bị y giết chết như vậy, trong lòng vốn hết sức không thoải mái. Hiện tại thấy Tát Anh nói như vậy cũng không khách sáo nhận lấy, lập tức tiến lên thu thập tất cả tài liệu có thể sử dụng trên thi thể Thiên Ngưu Cổ, sau đó lại lấy đi cổ hạch quý giá nhất.

- Xong rồi, chúng ta đi thôi.

Từ đầu đến cuối, Tát Ảnh cũng ở bên cạnh âm thầm nuốt nước miếng, trơ mắt nhìn chằm chằm.

- À, đi... Đi thôi...

Tát Ảnh còn lưu luyến nhìn thi thể Thiên Ngưu cổ lần nữa, sau đó mới dẫn theo mọi người chậm rãi rời đi. Trên đường, Tát Anh khoác lác với mọi người về thế lực hiện tại của mình, Hồng Lôi mới biết thì ra lần này Tát Anh có dã tâm không nhỏ.

Y thăng lên Vu Sĩ Vương cấp trước khi Sử Tiền Ma Thủ xuất hiện không lâu, cho nên mời rất nhiều hảo hữu tề tụ Dạ Ma Quật.

Hôm nay, bên cạnh y đã tụ tập được bốn tên Vu Sĩ nhất phẩm, mười chín tên Vu Sĩ nhị phẩm, hơn ba mươi tên Vu Sĩ tam phẩm. Lần này Tát Ảnh đi ra ngoài vốn là muốn nghênh đón một đội Vu Sĩ khác, nhưng thời gian ước định đã qua thật lâu cũng không thấy những người đó đến, chỉ sợ là đã bị diệt trong Dạ Ma sa mạc rồi.

Tát Ảnh không hề cảm thấy đau lòng, y cố ý định ra địa điểm gặp gỡ bên ngoài Dạ Ma Quật, chính là muốn thông qua Dạ Ma sa mạc tiến hành một lần chọn lọc, tránh cho những kẻ thực lực kém cỏi lẫn vào đội ngũ của mình.

So với đội ngũ mà Tát Ảnh chờ đợi kia, thực lực của bọn Hồng Lôi mạnh hơn nhiều, cho nên Tát Ảnh hết sức hài lòng. Có bọn Hồng Lôi, thực lực đội ngũ Tát Ảnh lớn mạnh hơn gần gấp bội, đương nhiên đây là đánh giá của bản thân.

Crypto.com Exchange

Chương (1-862)