← Ch.718 | Ch.720 → |
Hóa Long cổ là địa đầu xà của Dạ Ma Quật, phán đoán của nó có ít nhất tám phần chính xác.
Vũ La nhìn chăm chú làn sương máu kia tan đi, trong lòng đã có thể khẳng định, tối nay nhất định Sử Tiền Ma Thủ sẽ xuất hiện ở nơi này. Bởi vì trong làn sương máu kia ẩn giấu một loại lực lượng mơ hồ rất giống với lực lượng của Thần Huyết Thạch.
Đêm nay ba người Ca Nguyệt thương nghị, quyết định cho tất cả mọi người rút lui ra khỏi ngoài mười dặm, chỉ có ba người bọn họ ở lại phế tích phụng bồi Vũ La.
Vũ La cũng không phản đối, nhưng rất rõ ràng nếu Sử Tiền Ma Thủ thật sự xuất hiện, e rằng đám người này cũng không giúp đỡ được gì.
Lực lượng Thần Huyết Thạch cực kỳ hùng mạnh, Vũ La suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy nên lấy ổn thỏa làm trọng.
Ba người Ca Nguyệt không giúp đỡ được gì, chỉ có một trợ thủ là Hóa Long cổ, có vẻ hơi mỏng yếu. Hắn thoáng động tâm niệm, kéo hai con rùa còn đang ngủ say trong Thiên Phủ Chi Quốc ra ngoài.
Người Giản Thị bộ lạc trong Thiên Phủ Chi Quốc tu luyện Phượng Nhăn Thần Văn có hiệu quả vô cùng. Gần đây ở Tây Vực, Vũ La cơ hồ không có thời gian ngồi xuống tu luyện, nhưng nhờ có lực lượng Phượng Nhãn Thần văn của gần vạn người Giản Thị bộ lạc hỗ trợ, khiến cho lực lượng của hắn cũng gia tăng theo, gần đây mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
Vốn hai con rùa đang ngủ say trong bộ lông Động Động, thình lình bị kéo ra ngoài, đang định nổi trận lôi đình. Thình lình chúng cùng nhau ngẩng đầu, mũi hít hít trong không khí, ngay sau đó vô cùng hưng phấn, bốn con mắt đen nhánh lúng liếng đảo tròn. Sau đó chúng chạy loạn khắp nơi một trận rốt cục, va vào nhau đánh ầm một tiếng, chổng bốn vó lên trời.
Vũ La lắc đầu không dứt, nhưng cảm giác được ý niệm hoảng sợ do Hóa Long cổ truyền đến.
- Chúng... Chúng...
Hóa Long cổ lắp bắp không nói nên lời, lúc này tâm tư nó đang muốn trèo lên người Vũ La. Vũ La còn đang sửng sốt, hai con rùa đã ra sức lật người, lúc này đã có kinh nghiệm, theo đuổi mùi vị mà tới.
Chỉ nghe Hóa Long cổ kêu to một tiếng:
- Cứu mạng!
Hai con rùa hùng hổ đuổi tới bên cạnh Hóa Long cổ. Vốn lúc trước Hóa Long cổ từng áp chế Cự Kiêu Cổ không thể cử động, hiện tại như nếm phải báo ứng, bị hai con rùa áp chế không thể nhúc nhích.
Hai con rùa chảy nước miếng nhào tới, đang định há miệng ra đánh chén, chợt bị người nắm đuôi kéo lên.
Trên cõi đời này cũng chỉ có Vũ La dám đối xử với chúng như vậy.
Hai con rùa ương ngạnh ngẩng đầu, giơ chân nhỏ chỉ Hóa Long cổ bên dưới, sau đó chỉ chỉ vào miệng mình.
Vũ La lắc đầu:
- Không ăn được.
Hai con rùa ngơ ngác "nhìn, nhau, đôi mắt to đen đảo mấy lượt, nghĩ mãi mà không ra vì sao một món ngon như vậy lại không thể ăn được.
Vũ La hiểu rất rõ ràng muốn giải thích cho hai tiểu gia hỏa ngốc trời sinh này là không thể, chỉ kiên quyết lắc lắc đầu:
- Không ăn được!
Hai con rùa không nghe lời, theo tay của hắn bò tới trên vai hắn, hai cái đầu tròn nhỏ cọ cọ vào cổ Vũ La ra vẻ vô cùng thân thiết.
Vũ La vô cùng kinh ngạc, hai tiểu gia hỏa này học được nịnh bợ như vậy từ bao giờ?
Sau khi cọ cọ một hồi, hai tiểu gia hỏa giơ chân chỉ vào Hóa Long cổ, miệng mấp máy. Hàm răng chúng kêu lên ken két, Hóa Long cổ sợ tới nỗi suýt chút nữa hôn mê.
- Thánh Chủ, ngài ngàn vạn không thể...
Vũ La nổi hứng chơi ác:
- Nhưng hai tiểu gia hỏa này còn hữu dụng hơn ngươi...
Nước mắt Hóa Long cổ cũng đã rơi xuống, nắm lấy đùi Vũ La van xin:
- Thánh Chủ, Thánh Chủ, ta van ngài... Van xin ngài ngàn vạn lần đừng để cho bọn chúng ăn ta...
Hai trảo của nó ôm đùi Vũ La, đầu không ngừng đập vào đùi, quả thật bị dọa cho sợ hãi không ít.
Ba người Ca Nguyệt bên cạnh há hốc mồm, Ca Nguyệt không có chút hình ảnh thục nữ nào, há miệng thật to, nước miếng chảy đến nỗi chính mình cũng không biết.
Rốt cục hai con rùa kia là thứ gì, nhìn qua hết sức đáng yêu lại dọa cho Hóa Long cổ sợ tới nỗi như vậy?
Ba người bọn họ theo bên cạnh Vũ La cũng không lâu lắm, nhưng cơ hồ cũng đã có kinh nghiệm: Đi theo Vũ La lúc nào cũng sẽ co chuyện đáng kinh ngạc xảy ra. Vũ La thấy dáng vẻ Hóa Long cổ như vậy, không nhịn được cười lên ha hả:
- Được rồi được rồi, ta chỉ trêu ngươi một chút mà thôi. Yên tâm đi, ta sẽ không để cho bọn chúng ăn ngươi.
- Có thật không?
Hóa Long cổ mừng rỡ, vừa ngẩng đầu lên không ngờ rằng nước dãi của một con rùa vừa lúc rơi xuống.
Xoạch...
Đường đường Hóa Long cổ, một trong những cổ trùng mạnh nhất Tây Vực hai mắt trợn trắng, ầm một tiếng ngã lăn ra đất hôn mê vì quá sợ hãi.
Vũ La há hốc mồm, sau đó không nhịn được ôm bụng cười lớn lên.
Hai con rùa còn tưởng rằng Vũ La đã chấp thuận rồi, bèn nối đuôi nhau xông tới. Tốc độ của chúng nhanh tới mức khó lòng tin được, há miệng cắn xuống, món ngon sắp sửa vào miệng, nhưng lại bị nắm đuôi lôi trở lại.
Hai con rùa vung chân nhỏ lên kháng nghị một trận, Vũ La lắc lắc ngón tay trỏ của mình:
- Không thể ăn nó được!
- Chờ ta tìm món khác ngon hơn cho các ngươi.
Hai con rùa chỉ chỉ Hóa Long cổ trên mặt đất lúc này đã sợ hãi tới nỗi bất tỉnh, kiên định lắc đầu. Ý của chúng là không có thứ gì ngon hơn Hóa Long cổ này nữa...
Vũ La cảm thấy cãi nhau với hai con rùa về vấn đề "Có còn món nào ngon hơn nữa hay không quả thật là không đủ kiên nhẫn, cho nên quyết định làm ra thái độ cứng rắn:
- Đây là tiểu đệ, không thể ăn được! Nếu các ngươi ăn rồi, sau này còn ai dám tới đầu nhập vào chúng ta?
Hai tiểu gia hỏa ngơ ngác nhìn Vũ La.
Vũ La vò vò đầu mình:
- Quả thật ta không biết làm thế nào nói đạo lý với các ngươi...
- Thế này nhé, không ăn được, ta nói không ăn được chính là không ăn được! Các ngươi còn đòi ăn nó, ta sẽ lột mai rùa của các ngươi xuống làm bát đựng canh!
Hai con rùa run lên một, nghe rất rõ ràng những lời này, chúng theo bản năng sờ lên mai mình nhưng không tới, chỉ có thể sờ lẫn cho nhau, phát hiện vẫn còn, cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Vũ La lại phì cười một trận.
Một luồng nước lạnh tưới xuống, Hóa Long cổ bị hành hạ tinh thần tỉnh lại.
Thấy hai con rùa vẫn "nhìn, chằm chằm mình, nước dãi lòng thòng bên mép, Hóa Long cổ sợ quá, chuẩn bị ngất đi lần nữa.
Vũ La lập tức túm chặt lấy nó:
- Chúng sẽ không ăn ngươi, đừng nói nữa, có biến!
Trên mặt đất, đủ loại thực vật bất ngờ nới lỏng rễ của mình, những tảng đá trước đây bị chúng quấn chặt hiện tại bắt đầu bay lên từng khối từng khối. Chúng lơ lửng giữa không trung giống như không có trọng lượng, chậm chạp mà chỉnh tề hợp lại thành từng pho tượng Dạ Ma khổng lồ, giống như từng vị Ma Thần đứng sừng sững trong bóng đêm.
Vũ La liếc quét qua một vòng, tổng cộng là chín chín tám mươi mốt pho tượng Dạ Ma tư thế khác nhau, trợn mắt dữ tợn.
Tất cả những pho tượng Dạ Ma này quay xung quanh một pho tượng hết sức khổng lồ. Pho tượng ở giữa này không giống như những pho tượng xung quanh, toàn thân nó ánh lên sắc vàng chói, khoác một thân khôi giáp dày nặng. Nó có tất cả tám cánh tay, trong mỗi cánh tay nắm một món binh khí kỳ quái.
Nhưng đặc biệt hơn là pho tượng này không có đầu, từ cổ trở lên không có gì cả.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, trên cổ pho tượng kia thình lình xuất hiện một đầu người máu chảy đầm đìa.
Cho dù là ba người Ca Nguyệt cũng sợ hãi run rẩy, một lúc lâu sau mới nhớ ra, bên kia là Sử Tiền Ma Thủ trong truyền thuyết Tây Vực.
Sử Tiền Ma Thủ này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Vũ La, so ra không hề nhỏ hơn một số ít pho tượng Dạ Ma đặc biệt khổng lồ.
Mà trên Sử Tiền Ma Thủ ngũ quan đầy đủ, dù trên đỉnh đầu cũng có một mái tóc màu đen dày nặng.
Trong khoảnh khắc Sử Tiền Ma Thủ vừa xuất hiện, Vũ La đã có thể khẳng định đây thật sự là một khối Thần Huyết Thạch. Nhưng vì sao Thần Huyết Thạch lại có hình dáng giống như đầu người, Vũ La cũng không biết rõ.
← Ch. 718 | Ch. 720 → |