Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 740

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 740: Phúc Vận Tiên Văn 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thời gian một đêm này Vũ La đã khoan xuyên dưới lòng đất thuận lợi thăm dò một nơi mà hắn cho là khả nghi. Đáng tiếc nơi đó cũng không có thứ mà hắn cần.

Cũng không phải không thu hoạch được gì, trên tiết điểm của Tiên Thiên trận pháp kia thai nghén một khối tài liệu trân quý, Thất Thải Ngọc Ngưng tam phẩm hạ, to bằng đầu người. Nếu khối tài liệu này bị Lão Hắc nhìn thấy, nhất định hai mắt sáng rực lên, sẽ cướp ngay tức khắc.

Vũ La thu lấy khối Thất Thải Ngọc Ngưng tam phẩm hạ kia, nhưng lại có vẻ buồn bã không vui.

Một đêm cực khổ vốn hắn ôm kỳ vọng rất lớn, kết quả lại là thất vọng. Những ngày qua hắn đã lục soát dưới lòng đất Ngọc Thiết lâm trường một lượt, chỉ tìm được ba chỗ khả nghi. Địa điểm mà hôm nay hắn đào bới chính là điểm mà hắn cho rằng có khả năng lớn nhất.

Mà khả năng có thiên địa Linh Vật của hai địa điểm còn lại cộng lại cũng không bằng địa điểm này. Cho nên hy vọng chỗ này thất bại, hai chỗ còn lại e rằng cũng sẽ làm cho hắn thất vọng.

Thời gian đã không cho phép hắn thăm dò địa điểm thứ hai, không thể làm gì khác hơn là đẩy giường đá trở về chỗ cũ, thu linh văn phong ấn lại, đả tọa chốc lát, đã sắp sửa bắt đầu một ngày làm việc mới.

Ly Hằng đối với Vũ La cơ hồ một tấc cũng không rời, lão không làm gì Vũ La, nhưng bảo đảm Vũ La không ra khỏi tầm mắt lão.

Đến ban đêm, Vũ La lại phong ấn nhà đá của mình lại, sau đó dùng Vu lực màu vàng sẫm đào hố dưới đất, nhờ nguyên hồn chỉ đường, đào tới địa điểm thứ hai.

Nguyên hồn chỉ có thể xuyên qua tầng nham thạch hai mươi trượng, ngày hôm qua đào bới, Vũ La đã bị sai bốn lần. Hôm nay may mắn hơn một chút, chỉ sai ba lần.

Địa điểm này cũng là một tiết điểm của trận pháp Tiên Thiên khổng lồ này, bất quá tiết điểm này phức tạp hơn hôm qua không ít. Chuyện phá vỡ trận pháp xung quanh tiết điểm làm cho Vũ La vất vả vô cùng, ai bảo hắn không tinh thông trận pháp làm chi.

Lúc đào bới chỉ cần thời gian rất ít, nhưng tới lúc phá trận lại rất mất thời gian, tóm lại là tiến độ cũng giống như ngày hôm qua.

Sau khi đả thông trận pháp, hắn tiến vào tiết điểm này, lại thất vọng một lần nữa: Bên trong tiết điểm này trống trơn không có gì cả.

Hắn lắc lắc đầu rời đi, chỉ còn lại một hy vọng cuối cùng.

Sang hôm sau, lúc hoàn thành công tác cả ngày trời, rõ ràng Vũ La đã nôn nóng khó dằn nổi muốn trở lại gian phòng của mình, nhưng hắn vẫn làm ra dáng vẻ ung dung tự tại, để tránh làm cho người khác nghi ngờ.

Vũ La lững thững đi sau Ly Hằng giống như đang tản bộ, cứ theo tốc độ ngày thường của mình từ từ đến cửa, nhưng bất thình lình có một cánh tay thò ra, dùng sức ngăn hắn lại.

- Hắc Đại nhân mời ngươi tới một chuyến.

Đây là tên giám công trước kia phụ trách giám thị Vũ La.

Nói ra cũng hơi kỳ quái, Lão Hắc cũng trang bị một người hầu cho Vũ La, nhưng bản thân Lão Hắc lại không có một người hầu nào cả. Khi y có chuyện gì muốn truyền lời, cũng là do những tên giám công làm.

Sắc mặt giám công hết sức lạnh lùng, trong lòng Vũ La có linh cảm bất thường. Giám công thấy hắn có vẻ chậm chạp, bèn trợn mắt nói:

- Mau mau một chút, đừng để Hắc Đại nhân chờ lâu.

Vũ La thấy từ thái độ của y cũng không moi được tin gì hữu dụng, bèn khẽ gật đầu, chuyển hướng đi về phía đài cao giữa lâm trường.

Lão Hắc ngồi một mình trong nhà đá, so với Vũ La, nhà đá của y vô cùng rộng lớn, lớn gấp sáu lần của Vũ La. Nghe tiếng gõ cửa, Lão Hắc lên tiếng bảo Vũ La tự đi vào, từ giọng nói của y, Vũ La cũng không biết được y đang vui hay buồn.

Giữa trần nhà dùng xích sắt thô to treo một chiếc đèn bằng đồng thô kệch đơn giản, giống như một nồi lớn.

Trong đèn có một loại khoáng thạch đang cháy, loại khoáng thạch này hết sức rẻ tiền, Hồng Lang tinh cũng có sản xuất, tuy rằng không khói nhưng ánh lửa bừng bừng. Ngọn lửa chập chờn hất bóng lên vách, Lão Hắc ngồi dưới đèn, tỏ ra thư giãn, dường như rất hài lòng với cảm giác đắm chìm trong bóng tối dưới chân đèn.

Trước mặt y là một lò đất không nhỏ đang nấu nước sôi sùng sục, hơi nước trắng xóa bốc lên nghi ngút.

Hết thảy nơi này cực kỳ đơn giản, thậm chí kém xa động phủ của những tu sĩ có chút thân phận ở Ngũ Phương giới. Chuyện này khiến cho người ta khó lòng tưởng tượng đây lại là Tiên giới.

- Ngồi xuống đây nếm thử.

Lão Hắc khẽ uốn thân thể trong bóng tối lấy nước vừa sôi pha một bình nham trà.

Vũ La lạnh nhạt ngồi xuống, cũng không hề tỏ ra câu nệ hoặc là sợ hãi. Lão Hắc khẽ gật đầu, có vẻ cảm khái:

- Không hổ là phi thăng mà tới, chỉ riêng phần khí độ này, đám nhà quê Tiên giới không cách nào so sánh được.

Y đẩy một chén trà bằng sứ trắng vô cùng sạch sẽ tới trước mặt Vũ La, nước trà màu hồ phách sóng sánh trong chén, mơ hồ c cảm giác giống như máu tươi. Lão Hắc uống một ngụm trà, để chén xuống cảm thán một tiếng:

- Mùi vị rất quen thuộc, đáng tiếc vẫn còn kém một chút.

- Đây là nham trà ba mươi năm tuổi, năm xưa ta uống loại ba trăm năm tuổi. Ngươi đoán thử xem rốt cục khác nhau chỗ nào?

Lão Hắc nhìn Vũ La với vẻ hứng thú, hỏi một câu có vẻ như không đâu vào đâu. Nham trà để càng lâu càng thơm, ba trăm năm tuổi cùng ba mươi năm tuổi đương nhiên không giống nhau rồi.

Vũ La không nhìn Lão Hắc, nâng chén trà lên, động tác của hắn cực kỳ vững vàng, bình tĩnh thưởng thức một ngụm. Loại trà này đúng là hết sức đặc biệt, không giống với những loại trà mà hắn từng uống ở Ngũ Phương giới.

Hắn nâng chén trà, thổi vài cái, khẽ nhướng mắt nhìn Lão Hắc:

- Trà chỉ là chuyện phụ... Năm xưa ngươi tung hoành thiên hạ, hiện tại ở một nơi chật hẹp như vậy, há chỉ khác nhau đôi chút?

Hương vị thật ra chính là ký ức, hơn nữa còn là một ký ức hỗn hợp. Lão Hắc năm xưa oai phong một cõi, dù là uống một chén trà cũng nổi hào tình: Hôm nay hồ lạc đồng bằng, cho dù là sơn hào hải vị cũng chỉ vô vị như rễ cây trong miệng.

Lão Hắc nghe lời của hắn, một lúc lâu sau vẫn không mở miệng, chẳng qua chỉ cúi đầu, thong thả uống trà từng ngụm từng ngụm.

- Ta cũng biết ngươi có thể hiểu được.

Lão Hắc lại uống một ngụm, từ đầu mày của y loáng thoáng có thể thấy được phong thái năm xưa.

- Cho nên, ta cũng hiểu ngươi.

Lão Hắc thong thả đặt chén trà xuống:

- Hành động mấy đêm rồi của ngươi có hơi nôn nóng, không hợp với tính cách bản thân ngươi. Ta đoán hẳn là có chuyện gì quan trọng.

Vũ La âm thầm thở dài, quả nhiên là như vậy, hắn cũng biết mình có chút nóng vội, nhưng hắn cũng không muốn hao tốn thời gian ở nơi này. Nếu không tìm được thiên địa Linh Vật, vậy Linh Long của Động Phòng cung cũng chỉ có thể dùng phương pháp thứ nhất, hắn sao thể cam lòng?

Vũ La gật đầu, cũng không tiếc khen ngợi đối thủ:

- Quả nhiên ta đã xem thường anh hùng Tiên giới.

Lão Hắc cười:

- Tiên giới rất nhiều cẩu hùng, nếu ngươi không gặp ta, vậy cũng có thể che mắt được người khác.

Vũ La ngồi ngay ngắn lại, nhìn y hỏi:

- Nói đi, ngươi tính toán xử trí ta như thế nào?

Lão Hắc cau mày, tay nhịp nhịp trên mặt bàn:

- Biết nói sao đây... Tiểu tử ngươi vô cùng may mắn, tới rất đúng lúc. Vốn ta đã nhận mệnh rồi, Ngọc Thiết lâm trường này coi như nhà của ta, ta ở chỗ này xưng vương xưng bá, cũng không cần hao phí tâm tư làm gì nữa, cũng tốt.

Vũ La cười nhẹ:

- Lời này chỉ là lừa người dối mình.

Lão Hắc cũng tỏ ra không tức giận, thở dài nói:

- Ngươi nói không sai, lúc trước ta nghĩ như vậy bất quá là lừa mình dối người thôi. Giống như kỳ thủ quốc đạo, đã quen giao phong với kỳ thủ đỉnh cấp trên đời, làm sao đủ sức nhẫn nhịn chơi đùa cùng bọn trẻ quê mùa...

- Nham trà mà Lôi Ba đưa tới đã hoàn toàn làm dậy lên ký ức năm xưa của ta. Mà ngươi cũng xuất hiện đúng vào lúc này.

Lão Hắc giơ một tay lên, vén áo choàng trên người sang bên, lộ ra một thân cơ bắp màu cổ đồng cường hãn.

Trên cơ bắp màu cổ đồng của y hiện đầy hoa văn chi chít. Từ cổ y chạy dọc đến ngang lưng, trước ngực, sau lưng, trên hai tay toàn là hoa văn loại này.

- Có lẽ ngươi không nhận ra, đây là Phúc Vận Tiên Văn.

- Người bình thường cũng cho là Phúc Vận Tiên Văn đại biểu cho chiến lực hùng mạnh, pháp thuật cao thâm, nhưng bọn họ không biết trong Phúc Vận Tiên văn còn có một loại tiên văn phong ấn cực kỳ âm độc khác.

- Chính là một thân tiên văn phong ấn này đã phong ấn chín thành lực lượng trong thân thể của ta. Ta có thể cảm giác rõ ràng phần lực lượng kia của ta, nhưng lại không thể sử dụng được.

Lão Hắc nghiến răng nghiến lợi, mặt mày méo mó, trông vô cùng dữ tợn trong bóng đêm.

Vũ La cau mày nhìn những Phúc Vận Tiên văn kia. Không nói một lời.

Sau cơn cuồng nộ, Lão Hắc thở ra một hơi thật dài, mặc y phục vào trở lại:

- Ngươi không cần hỏi ta là ai phong ấn loại tiên văn ác độc như vậy, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết.

- Hiện tại nói tới chuyện giữa chúng ta một chút.

- Ta mơ hồ cảm giác được, ngươi là một cơ hội của ta. Nếu ngươi chỉ dựa vào chính mình, có lẽ cả đời này cũng không có hy vọng. Nhưng ta có thể giúp đỡ cho ngươi, nếu tương lai có ngày ngươi vỗ cánh bay cao, chớ có quên còn thiếu ta một món nợ nhân tình.

Vũ La chậm rãi gật gật đầu.

Nói trắng ra, chính là Lão Hắc coi trọng hắn. Trong địa bàn của Lão Hắc, Lão Hắc có thể dung túng hắn, nhưng cần có một lời hứa của hắn.

Lão Hắc giơ ra ba ngón tay:

- Ta cho ngươi thời gian ba tháng, cho ta xem thành tích của ngươi, nếu không hợp tác giữa chúng ta sẽ trở thành phế bỏ. Lúc ấy nên xử trí ngươi thế nào, ta cũng sẽ không chút nương tay.

- Nhớ kỹ, ba tháng, ngươi chỉ có thời gian ba tháng.

Vũ La nhìn y một, thản nhiên nói:

- Ngươi không nghĩ rằng nếu thái độ hiện tại của ngươi với ta khá hơn một chút, tương lai ta sẽ trả nợ nhân tình cho ngươi nhiều hơn một chút sao?

Lão Hắc cười giảo hoạt, thình lình khoát tay một thật rộng:

- Ngươi có điều không biết.

- Ta và ngươi là cùng một loại người, ân oán phân minh. Ngươi muốn báo ân, nhất định sẽ làm đủ mười phần, tuyệt sẽ không vì thái độ của ta mà có điều tăng giảm. Nếu là như vậy, cũng không phải là nguyên tắc của ngươi rồi, đã vậy, ta cần gì phải ăn nói khép nép với tiểu tử ngươi?

Vũ La cũng không khỏi cười khổ, trong số anh hùng Tiên giới, Lão Hắc này có thể coi như một. Vũ La tới đây đã hơn nửa tháng, tiếp xúc toàn là loại người thấp nhất trên Tiên giới. Duy chỉ có hôm nay nói chuyện cùng Lão Hắc một phen, hắn mới thật sự sờ được tới Tiên giới chân chính.

- Ba tháng đã đủ rồi.

Hắn đứng lên kết thúc nói chuyện, cũng có nghĩa đạt thành giao dịch.

Lão Hắc không ngăn hắn, bưng chén trà lên nói sau lưng hắn:

- Ta thường uống trà khi bàn chuyện làm ăn với đồng bạn.

- Uống trà tỉnh táo, thích hợp cò kẻ mặc cả. Cùng bằng hữu uống rượu nhẹ nhàng vui vẻ, lời nên nói hay không nên nói cũng nói ra tất cả. Ba tháng sau, ta hy vọng chúng ta ngồi với nhau, trên bàn sẽ bày rượu ngon.

Vũ La gật đầu:

- Sẽ là rượu ngon. Bất quá, ta chỉ cùng bằng hữu tốt nhất uống rượu mạnh.

Lão Hắc nghẹn lời, không nói được gì. Cho đến khi Vũ La đi ra ngoài, y mới hung hăng thở ra một hơi, căm tức vứt chén trà trên bàn:

- Tiểu tử thối này, nhất định là ứng phó qua loa cùng lão tử, hừ!

Rượu ngon không nhất định là rượu mạnh, bằng hữu kêu gọi nhau thường nói: "Ta mời ngươi uống rượu ngon." Đây là lời đưa đẩy đầu môi của phàm nhân ở thế tục giới, còn chuyện rốt cục có phải là rượu ngon không, đó là chuyện khác.

Vũ La đi ra ngoài, một mình Lão Hắc ngồi trong phòng, trong tay cầm chén trà. Ánh lửa lóe lên chiếu rọi gương mặt y lộ vẻ già nua. Trước đây gương mặt y lộ vẻ già nua, tối đa cũng chỉ nhìn ra có chút phong sương tuế nguyệt.

Nhưng giờ phút này gương mặt y bỗng nhiên hiện lên thần quang sáng rực. Toàn thân Lão Hắc chợt tỏa sáng, chỉ trong thoáng chốc giống như thời gian quay ngược lại, y đã trở về với tuổi thanh xuân.

Ầm...

Tiếng cửa đá chợt vang lên, Lão Hắc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lại trở về hình dáng Đại đương gia âm trầm hung ác của Ngọc Thiết lâm trường.

Người tiến vào là một thanh niên tuổi chừng hai mươi, làn da trắng trẻo nhẵn nhụi, tướng mạo thanh tú. Cả Ngọc Thiết lâm trường cũng biết, chỉ có một người có thể tùy ý ra vào nhà đá của Đại đương gia Lão Hắc: Triển Ngọc Long.

Triển Ngọc Long vóc người không cao không thấp, không mập không gầy, tướng mạo thanh tú. Kể từ khi y tiến vào Ngọc Thiết lâm trường, Lão Hắc nhìn y với ánh mắt đặc biệt, trong ba năm qua, quan hệ giữa y và Lão Hắc đột nhiên tăng mạnh.

Ai cũng cho là Triển Ngọc Long chính là nhân tình của Lão Hắc, Lão Hắc cũng cố ý để cho người ta nghĩ như vậy.

Nhưng trên thực tế, trong lòng Triển Ngọc Long cùng Lão Hắc cũng hiểu là không có chuyện như vậy.

Trong khoảnh khắc Triển Ngọc Long vừa tới, lập tức bỏ đi vẻ ngoài "mị hoặc" thanh tú của mình, ngồi ngay ngắn trước mặt Lão Hắc:

- Hắn cũng là ngươi chọn lựa đó sao?

Lão Hắc gật đầu, lạnh nhạt nói:

- Cũng giống như ngươi năm xưa vậy!

- Bất quá so ra hắn vẫn kém ngươi, lúc ngươi vừa tới Ngọc Thiết lâm trường, ta đã nhìn ra được chỗ bất phàm.

Thần sắc Triển Ngọc Long có vẻ ngạo nghễ:

- Vậy vì sao ngươi phải cần tới hắn, muốn hai tầng bảo hiểm hay sao?

Lão Hắc nhìn y một, thần sắc có hơi phức tạp. Triển Ngọc Long bị Lão Hắc nhìn chằm chằm, lộ vẻ không thoải mái, nhấp nha nhấp nhổm. Lão Hắc lắc đầu:

- Ngọc Long, hẳn là ngươi rất rõ ràng, nơi này là Tiên giới. Cho dù nơi này hẻo lánh hoang vu, khác xa Tiên giới trong suy nghĩ của các ngươi, nhưng vẫn là Tiên giới thật sự chân chính.

- Tiên giới cái gì cũng thiếu, cho nên các Tiên Nhân dùng hết các loại thủ đoạn lừa gạt ở các thế giới đủ các cấp bậc, thậm chí là giơ đuốc cầm gậy cướp bóc. Nhưng có một thứ mà Tiên giới chưa bao giờ thiếu: Thiên tài!

Triển Ngọc Long thở dài một tiếng: "Ta hiểu." Thần thái của y trở nên ảm đạm.

- Ngươi hiểu là tốt rồi.

Lão Hắc gật đầu:

- Thiên tài có rất nhiều, cho dù là ở Ngọc Thiết lâm trường, trong số đám lao công ngoài kia cũng có nhiều tên có thể được xưng là thiên tài. Nhưng không có tài nguyên cung cấp, thiên tài cũng chỉ là cái rắm!

Triển Ngọc Long lặng im không nói, y biết lời Lão Hắc nói cũng là sự thật.

Lão Hắc văng tục một câu, dường như lửa giận vừa rồi do Triển Ngọc Long khơi lên cũng đã trút hết ra ngoài, vẻ sắc bén toàn thân lập tức thu liễm lại.

- Ngươi yên tâm, ở chỗ này của ta, ngươi vẫn là đệ nhất như trước. Hắn chỉ có một điểm ta không nhìn thấu, bất quá nếu nói về tư chất, hắn thủy chung vẫn không bằng ngươi. Ta có tài nguyên gì cũng sẽ cung cấp cho ngươi trước hết, thỏa mãn cho nhu cầu của ngươi trước hết, hắn thủy chung sẽ không bằng ngươi.

Triển Ngọc Long đứng lên, im lặng không lên tiếng đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa, lạnh lùng bỏ lại một câu:

- Ngươi sẽ không hối hận!

Vũ La trở lại nhà đá của mình, nhà đá này có hai gian trong ngoài, Vũ La ở bên trong, Ly Hằng ở bên ngoài.

Ly Hằng đang ngáy ầm ầm, cho dù là tiếng Vũ La mở cửa không nhỏ, nhưng cũng không đánh thức lão. Vũ La đoán rằng Ly Hằng đã nhận được chỉ thị của Lão Hắc, dùng phương pháp này để tỏ ý "ta chỉ là làm cho có lệ mà thôi".

Hiện tại đã đạt thành hiệp nghị cùng Lão Hắc, Vũ La hiểu rằng mình gần như không cần kiêng kỵ gì nữa ở Ngọc Thiết lâm trường.

Hắn còn một địa điểm cuối cũng chưa đi thăm dò, nhưng sau khi trở lại chỗ mình, Vũ La vẫn vô cùng cẩn thận bố trí linh văn pha lẫn Vu văn, phong ấn cả gian phòng.

Bất quá sau khi bố trí xong xuôi hết thảy, Vũ La cũng không lập tức bắt đầu thăm dò, mà là một mình ngồi trước bàn đá, chìm vào trầm tư. Theo suy nghĩ của hắn phát triển, ngón tay hắn vô ý thức hoạt động qua lại trên bàn đá. Nếu có Hướng Cuồng Ngôn ở đây, nhất định có thể nhìn ra những cử chỉ theo bản năng này của Vũ La, trên thực tế đang vẽ ra từng đạo linh văn thâm ảo.

- Phúc Vận Tiên Văn...

Vũ La lẩm bẩm mấy chữ. Những mảng hoa văn màu đen trên thân thể Lão Hắc không ngừng hiện ra trong đầu hắn. Với trình độ nguyên hồn cường hãn của Vũ La, gần như có thể phục hồi những hoa văn này như trước mười phần.

Crypto.com Exchange

Chương (1-862)