Vay nóng Tinvay

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 798

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 798: Nhiệm vụ diệt vong
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Shopee


Liêu Tồn Nghĩa đã chuẩn bị há miệng mắng to, nhiệm vụ giống như tiêu diệt Lôi thị Tiên tộc, tối đa cùng chỉ được vài trăm vạn tiên ngọc, căn bản không đạt tới tiêu chuẩn quy định tối thiểu của Tiên Ma thương hành. Nhưng y vừa định thóa mạ, chợt ngừng lại:

- Ngươi nói cái gì, thù lao nhiệm vụ là cái gì, ngươi lặp lại lần nữa...

Lão Hắc trong lòng dương dương đắc ý:

- Lục phẩm hạ, một đạo Phù Vận Tiên Văn.

Liêu Tồn Nghĩa cũng hít một hơi khí lạnh, Phù Vận Tiên Văn lục phẩm hạ! Thứ này trân quý tới mức nào, không ai biết rõ hơn những người công tác ở Tiên Ma thương hành.

Tiên Ma thương hành là đệ nhất thương hành trên Cửu Giới Tinh Hà, mối mua bán lớn như vậy, hàng năm trải qua tay vượt qua vạn ức, nhưng hàng năm có được bao nhiêu tác phẩm Tam Phù lưu thông qua tay bọn họ?

Tiên Ma thương hành từng có thống kê, kỷ lục cao nhất là năm món.

Năm món này bao gồm cả mới lẫn cũ, tất cả Phù Linh Tiên Đan, Phù Hạch Tiên Binh, Phù Vận Tiên Văn đều có trong đó.

Mà mỗi loại chia đều số lượng là bao nhiêu? Một năm hai món.

Mà hai món này thông thường chỉ là Phù Hạch Tiên Binh cùng Phù Linh Tiên Đan. Có thể xuất hiện một đạo Phù Vận Tiên Văn, thu hoạch kinh doanh một năm này coi như là rất khá.

Huống chi còn là một món cấp bậc không thấp: Lục phẩm hạ...

Sau khi Liêu Tồn Nghĩa sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, tức giận nói:

- Các hạ là ai, phải biết là Tiên Ma thương hành chúng ta không phải là dễ bị người bắt nạt. Truyền âm trên bình đài này có khả năng truy tung ngược lại, nếu ngươi trêu chọc chúng ta để làm vui, nhất định Tiên Ma thương hành chúng ta sẽ không bỏ qua chuyện này!

Lão Hắc không hiểu:

- Ngươi nói như vậy là có ý gì, vì sao lúc nào ngươi cũng nghi ngờ là ta muốn trêu chọc ngươi?

Liêu Tồn Nghĩa tim đập thình thịch, thầm nhủ chẳng lẽ lão tử đã tới lúc chuyển vận, cho nên mới gặp phải chuyện tốt như vậy?

Y hít một hơi thật sâu, âm thầm dặn dò mình phải trấn tĩnh, phải trầm trụ, phải ổn định...

- Nói như vậy nhiệm vụ tiêu diệt Lôi thị Tiên tộc này, các hạ thật muốn trả thù lao là một đạo Phù Vận Tiên Văn lục phẩm hạ sao?

- Không sai, ta biết thù lao như vậy đối với nhiệm vụ này có hơi đắt giá, nhưng chủ nhân nhà ta muốn chính là hiệu quả này. Có đạo Phù Vận Tiên Văn này, Cửu Giới Tinh Hà nhất định chen chúc nhau đuổi giết người của Lôi thị Tiên tộc. Chủ nhân nhà ta nói, cần phải làm cho Lôi thị Tiên tộc gà chó không còn!

Liêu Tồn Nghĩa nói:

- Được, Tiên Ma thương hành chúng ta có thể ban bố nhiệm vụ ủy thác này. Ngươi có biết quy củ hay không, trước hết mang thù lao treo thưởng tới đây, sau khi chúng ta nghiệm chứng xong mới có thể báo lên trên. Sau đó ở trên sẽ ban bố treo thưởng cho ngươi.

Y dùng một chút, sau đó nói tiếp:

- Ngươi chờ một chút, theo quy định nội bộ của Tiên Ma thương hành, lúc tiếp nhận nhiệm vụ ban bố treo thưởng, nhất định phải có hai người trở lên có mặt tại chỗ.

Lão Hắc đáp ứng một tiếng, bắt đầu chờ.

Trên tinh cầu Cô Nguyệt Giáp, trước hết Liêu Tồn Nghĩa cắt đứt truyền âm cùng Lão Hắc, sau đó sau đó lấy tay đặt lên ngực mình, chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên thình thịch vô cùng mãnh liệt. Từ lúc mình tiến vào Tiên Ma thương hành tới nay, kỳ ngộ lớn nhất đang hiện ra trước mắt.

Y hít ra thở vào thật sâu ba hơi, sau đó mở ra truyền âm mới, cơ hồ rống lên:

- Tôn Tiểu Thất, ngươi mau mau cút tới đây cho ta!

- Liêu Tồn Nghĩa ngươi bị làm sao vậy, chẳng lẽ hóa điên rồi?

- Bớt nói nhảm, mau tới đây, chuyện tốt bằng trời, ngươi không đến ta coi như không đợi ngươi!

Nói xong, Liêu Tồn Nghĩa lập tức cắt đứt truyền âm.

Tôn Tiểu Thất chính là người có quan hệ tốt nhất cùng Liêu Tồn Nghĩa trong số những người xung quanh. Cho nên có chuyện tốt bậc này, người đầu tiên mà Liêu Tồn Nghĩa nghĩ tới chính là Tôn Tiểu Thất.

Chỉ trong thoáng chốc, Tôn Tiểu Thất đã chạy vội tới:

- Liêu Tồn Nghĩa, rốt cục là có chuyện gì?

Trước hết Liêu Tồn Nghĩa đóng cửa lại, sau đó tỏ vẻ thần bí nói với Tôn Tiểu Thất:

- Có người muốn ban bố nhiệm vụ.

Tôn Tiểu Thất nhanh nhạy quỷ quái, lập tức giống như ruồi đánh hơi được thức ăn xông lên:- Nhiệm vụ gì? Treo thưởng là cái gì?

Y hỏi thẳng tới điểm mấu chốt.

Liêu Tồn Nghĩa khoát tay:

- Nhiệm vụ rất bình thường, nhưng thù lao lại vô cùng đáng sợ, là một đạo Phù Vận Tiên Văn lục phẩm hạ...

- Ngươi nói cái gì!

Tôn Tiếu Thất lập tức nhảy dựng lên:

- Thật ư? Mau mau, bảo người kia truyền tống tới đây, nếu như là thật, con bà nó, lần này tiểu tử ngươi có thể phát tài rồi!

Liêu Tồn Nghĩa bình tĩnh hơn nhiều, cười híp mắt nói:

- Chuyện tốt này không phải là ta nghĩ tới ngươi trước tiên hay sao?

Tôn Tiểu Thất cười ha hả, đập vào vai y một cái thật mạnh:

- Hảo huynh đệ, rất có nghĩa khí!

Liêu Tồn Nghĩa lại kết nối truyền âm cùng Lão Hắc một lần nữa:

- Các hạ, ngài có thể truyền tống Phù Vận Tiên Văn tới đây.

Không bao lâu sau, đạo Phù Vận Tiên văn này đã xuất hiện trên tay hai người. Liêu Tồn Nghĩa nói một tiếng "xin chờ", lại cắt đứt truyền âm, cẩn thận tra xét đạo Phù Vận Tiên Văn này.

Đây chính là hai người lần đầu tiên tiếp xúc với Phù Vận Tiên Văn, bảo vật trong truyền thuyết đang ở trên tay mình, có thể tưởng tượng được hai người kích động tới mức nào.

Liêu Tồn Nghĩa tỏ ra thận trọng hơn:

- Hãy xem thử rốt cục là thật hay giả.

Hai người trợn mày trừng mắt một lúc lâu, cũng không ai phân biệt được. Nhưng thứ này vừa phức tạp vừa thâm ảo, cầm trong tay là có thể cảm giác được sự bất phàm của nó, trong lòng hai người đã có tám thành nắm chắc vật này là thật.

- Con bà nó, hai ta thật là may mắn!

Tôn Tiếu Thất văng tục, có thể tưởng tượng được trong lòng y kích động tới mức nào.

Liêu Tồn Nghĩa khẽ cắn răng, tỏ ra bất đắc dĩ nói:

- Vẫn phải cầm đi cho lão bà kia xem qua một chút, nghĩ đến chuyện công lao lần này phải chia cho mụ ta một nửa, ta cảm thấy không cam lòng...

Tôn Tiếu Thất cũng tỏ ra bất đắc dĩ, an ủi y:

- Được rồi, đây là chuyện không có cách nào khác, mau đi đi, đừng để cho bên kia chờ lâu không tốt.

Hiện tại trong lòng bọn họ, Lão Hắc là một vị khách nhân tôn quý tới mức không thể nào quý hơn được nữa, tự nhiên không thể để cho y chờ lâu.

Liêu Tồn Nghĩa thận trọng cho đạo Phù Vận Tiên Văn này vào trong hộp, nâng trên tay đi ra ngoài, Tôn Tiêu Thất đi theo phía sau y, hai người bước nhanh ra khỏi cửa đi gặp Mộ Già Vân. Ngày thường Mộ Già Vân vẫn ngồi trên một ngôi lầu trúc nhỏ cách đó không xa, trên lầu trúc có tiên trận, có thể khuếch tán tiên hồn của nàng đi xa gấp mấy lần, giám thị nhất cử nhất động của mỗi một thủ hạ xung quanh.

Hành động của Liêu Tồn Nghĩa cùng Tôn Tiểu Thất tự nhiên không qua mắt được nàng.

Hôm nay Mộ Già Vân quả thật rất khó chịu, tối hôm qua nàng coi trọng một thiếu niên Tiên Nhân, kết quả người ta không chút khách sáo nói cho nàng biết mình không có hứng thú với cô già. Thế nhưng với thân phận của thiếu niên kia, bằng vào Mộ Già Vân không chọc nổi. Sáng sớm hôm nay nàng lập tức lôi tất cả những người có thể mắng được ra mắng qua một lượt, nhưng vẫn cảm thấy chưa trút hết cơn giận trong lòng, đang rầu rĩ không tìm được cớ tiếp tục thóa mạ. Lần này có hai người dâng lên tới cửa, Mộ Già Vân ngồi trên lầu trúc, miệng nở một nụ cười tàn nhẫn.

- Mộ đại nhân...

Hai người Liêu Tồn Nghĩa lên tới lầu trúc, cung kính lên tiếng.

Mộ Già Vân âm trầm cười một tiếng:

- Liêu Tồn Nghĩa, Tôn Tiểu Thất, cút vào đây cho ta.

Hai người trợn trắng mắt, nhưng cũng chỉ có thể bắt đắc dĩ chịu đựng.

Sau khi đi vào, hai người quỳ xuổng làm lễ ra mắt. Tôn Tiểu Thất phủ phục xuống đất, Liêu Tồn Nghĩa cũng giơ hai tay lên thật cao, nâng đạo Phù Vận Tiên Văn kia lên cao quá đầu.

- Liêu Tồn Nghĩa, tốt nhất ngươi phải có lý do thật hay giải thích, vì sao ngươi không làm việc, còn cùng Tôn Tiêu Thất giở trò quỷ quái gì đó, lại quấy rầy bản tọa thanh tu, chạy lên lầu trúc của ta như vậy?Trong lòng Liêu Tồn Nghĩa mắng vô số lần "xú bà nương, xú bà nương", sau đó trình cái hộp kia lên:

- Mời Đại nhân xem qua.

Mộ Già Vân nhướng mày, mở hộp gỗ ra nhìn qua, vốn sắc mặt rất khó coi của nàng lập tức trở nên khó coi hơn.

Liêu Tồn Nghĩa cùng Tôn Tiểu Thất quỳ bên dưới nhìn nhau cười thầm, ch rằng lần này lão bà kia đã giật mình kinh hãi.

Dường như Mộ Già Vân phải mất rất nhiều sức lực mới có thể từ từ đứng lên, có chút khó có thể tin nhìn vật trong tay:

- Đây... Đây là... Phù Vận Tiên Văn!

- Không sai, chính là Phù Vận Tiên Văn.

Liêu Tồn Nghĩa dương dương đắc ý, kể lại chuyện ban bố nhiệm vụ lần này. Y đang suy nghĩ một phần công lao lớn bằng trời như vậy, lão bà này không cần làm gì cũng được một nửa công lao, cũng phải đối xử tốt một chút với chúng ta mới đúng...

Nhưng không ngờ rằng một bàn chân to tướng bay tới, nhanh chóng khuếch đại trước mắt Liêu Tồn Nghĩa. Sau đó bịch một tiếng to rõ, dán vào mặt y.

Mộ Già Vân chính là Tiên Nhân, không có thói quen bó chân, cho nên bàn chân nàng có diện tích khá lớn, dấu chân hết sức rõ ràng, chia gương mặt Liêu Tồn Nghĩa thành hai nửa.

Vết chân bắt đầu sưng to với tốc độ hết sức nực cười. Mà lúc này Mộ Già Vân đã ôm lấy hộp kia xông ra ngoài nhanh như gió, chỉ còn lại tiếng thóa mạ của nàng truyền tới:

- Hai tên phế vật này, chuyện trọng yếu như vậy cũng dám trì hoãn? Vì sao không lập tức báo lên? Làm trễ nải chuyện này, hai con tép các ngươi gánh vác nổi sao!

Tôn Tiểu Thất nhìn Liêu Tồn Nghĩa với vẻ thương hại, y nghiến răng nghiến lợi:

- Xú bà nương đáng chết này...

Mộ Già Vân nói như vậy không sai, dù sao hai người Liêu Tồn Nghĩa cấp bậc quá thấp, lại mù mờ không rõ tầm quan trọng của chuyện này. Nếu thật sự vì chậm trễ để khách nhân đổi sang giao dịch ở thương hành khác, không ban bố ở Tiên Ma thương hành của bọn họ, đây chính là một tổn thất trọng đại.

Đừng nói là Liêu Tồn Nghĩa cùng Tôn Tiểu Thất rồi, cho dù là Mộ Già Vân cũng không gánh vác nổi.

Mộ Già Vân lao thật nhanh ra khỏi lầu trúc, chỉ sau vài lần hô hấp đã xuất hiện ở ngoài trăm dặm, trước mặt thượng ti của nàng. Giống như Liêu Tồn Nghĩa nịnh hót lấy lòng Mộ Già Vân, Mộ Già Vân cũng thận trọng hầu hạ đối với cấp trên của mình.

Sau khi dâng Phù Vận Tiên văn lên, một cảnh tượng đầy kịch tính diễn ra.

Bốp!

Cấp trên tung một cước đạp ngã Mộ Già Vân:

- Thủ hạ ngươi ngu xuẩn, ngươi cùng ngu xuẩn luôn sao? Làm trễ nải thời gian dài như vậy, có vấn đề gì ngươi gánh vác nổi sao!

Mộ Già Vân sững sờ.

Nàng cảm thấy mình đã rất nhanh rồi, không ngờ rằng vẫn không thể làm cho cấp trên hài lòng.

Thương hành chính là thương hành, chỉ cần là chuyện liên quan tới ích lợi, vậy tuyệt đối phải làm cho xong chuyện với hiệu suất cao nhất. Bất quá một khắc thời gian, chuyện này được báo lên trên tầng tầng, đến tầng có thể quyết định, rốt cục cũng đã xác định đạo Phù Vận Tiên Văn lục phẩm hạ này chắc chắn là thật.

Sau đó nhiệm vụ được giao trở xuống từng tầng một, Liêu Tồn Nghĩa thấy dấu chân trên mặt Mộ Già Vân, không ngừng cười trộm, làm động vết thương trên mặt, lại đau đến nỗi y phải méo miệng.

Thật ra kết quả khiến cho Liêu Tồn Nghĩa rất thất vọng, đừng nói là y, ngay cả Mộ Già Vân cũng bị trực tiếp đá ra ngoài chuyện này, bất quá luận công ban thưởng, phần của bọn họ là không thiếu được.

Phía trên phái xuống một vị Tam chưởng quỹ tuổi trẻ tài cao, trực tiếp phụ trách giao dịch cùng Lão Hắc.

Kết cấu quyền lực của các đại thương hành thật ra không khác nhau gì mấy. Hoặc có thể nói đại đa số các đại thương hành đều bắt chước theo Tiên Ma thương hành. Một vị Tam chưởng quỹ, ở Tiên Ma thương hành cũng có thể trông coi một tinh cầu thương nghiệp cấp thấp. Phái ra một nhân vật như vậy, có thể tưởng tượng được bọn họ coi trọng nhiệm vụ lần này tới mức nào.

Vị Tam chưởng quỹ kia hành động mau lẹ nhanh gọn. Lúc tới đây, Mộ Già Vân đã nhận được chỉ thị của cấp trên, biết người ta lai lịch không nhỏ, chăng những không dám có chút bất mãn, còn rất cung kính mang theo Liêu Tồn Nghĩa cùng Tôn Tiểu Thất đứng ở cửa nghênh tiếp. Đáng tiếc người ta căn bản không thèm để ý bọn họ, nói thẳng công vụ quan trọng hơn, lập tức vào phòng truyền âm cùng Lão Hắc, mặc ba người ở bên ngoài.

Có vị Tam chưởng quỹ lai lịch khá lớn này trấn giữ, hết thảy thương lượng đều vô cùng thuận lợi. Lão Hắc đã được Vũ La dặn dò, vô cùng vui vẻ đáp ứng tiền phí là ba mươi vạn tiên ngọc. Mà vị Tam chưởng quỹ này cũng hết sức phóng khoáng, tặng cho Lão Hắc một ngọc bài khách quý cao cấp nhất của Tiên Ma thương hành, sau này bất luận hưởng thụ Tiên Ma thương hành phục vụ hạng mục nào, cũng được chiết khấu còn bảy thành.

Chiết khấu như vậy có nghĩa gì? Nếu như mua tài liệu, Tiên Ma thương hành hầu như không có lãi, cũng giống như giúp Vũ La thu mua, vận chuyển tới mà thôi. Lần hội đàm này hết sức thoải mái, sau khi giải quyết xong hết thảy, Vũ La tung ngọc bài khách quý chữ vàng kia trên tay, không nhịn cười được:

- Xem ra chúng ta đưa ra giải thưởng như vậy, có hơi cao.

Ánh mắt Lão Hắc rực sáng:

- Tiên sinh, sau này chúng ta mua tài liệu sẽ rất dễ dàng...

Vũ La đưa ra giải thưởng như vậy quả thật quá cao.

Nhiệm vụ này vừa ban bố trên bình đài giao dịch vượt không gian của Tiên Ma thương hành, lập tức làm cho tất cả Tiên Nhân đang ở bình đài giao dịch lúc ấy chú ý.

Bất kể bọn họ có năng lực hoàn thành nhiệm vụ này hay không, cũng không nhịn được nhìn đi nhìn lại mấy lần.

Sau đó bởi vì nhiệm vụ này, người gia nhập bình đài giao dịch càng ngày càng nhiều. Cũng may vị Tam chưởng quỹ kia có tầm nhìn xa, đã sớm chuẩn bị kỹ càng, tạm thời bổ sung mấy vạn nhân thủ vào bình đài giao dịch, mới có thể duy trì tiên trận khổng lồ trên bình đài vận chuyển không tới nỗi tê liệt.

Mà những cỗ thế lực ở gần Lôi thị Tiên tộc gần như có phản ứng trước tiên, triệu tập tất cả lực lượng có thể triệu tập, đánh về phía Lôi thị Tiên tộc.

Chuyện này làm cho Vũ La chợt hiểu ra, có rất nhiều phiền phức có thể không cần đích thân mình động thủ giải quyết. Giống như lần nà, đương nhiên Vũ La cảm thấy tự mình cầm kiếm xông vào Lôi thị Tiên tộc, chém đầu tất cả cừu nhân sẽ khoái chí hơn, nhưng khoanh tay ngồi nhìn vô số Tiên Nhân nối gót xông lên đạp bằng Lôi thị Tiên tộc, cũng không kém là bao.

Mới vừa xử lý xong chuyện này, Dạ Huy liền xuất hiện ngoài cửa:

- Tiên sinh, Tổ Thiên Thu tới.

Vũ La nhìn sang Lão Hắc, Lão Hắc có chút chột dạ:

- Lần này thật sự không phải là ta thông báo cho lão...

Vũ La khoát tay chặn lại:

- Được rồi, tới cũng đã tới rồi, cứ mời lão vào đây.

Mặc dù bởi vì chuyện của Phương Địch Hương, hảo cảm của Vũ La với Thập Phương thương hành giảm xuống rất nhiều. Nhưng dù sao Tổ Thiên Thu cũng từng giúp mình, cũng không thể trở mặt vô tình.

Chỉ chốc lát sau, Tổ Thiên Thu được mời vào, vừa gặp mặt, Tố Thiên Thu liền cười khổ chắp tay:

- Tiên sinh, ta... Ôi, ta thật sự không biết nên nói cái gì cho phải... Hay là ngài thu nhận ta đi, cũng không trở về Thập Phương thương hành nữa, ở lại nơi này không đi đâu nữa.

Mặc dù không biết lão nói lời này là thật hay giả, nhưng làm cho người nghe cảm thấy hết sức thoải mái. Vũ La cũng chỉ cười cười:

- Tổ huynh không cần áy náy, chuyện này không quan hệ gì với ngươi.

Lão Hắc vội vàng dâng trà cho Tổ Thiên Thu, Tổ Thiên Thu cũng biết tính Vũ La, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:

- Ta cũng đã tới đây mấy lần, chắc ngài cùng hiểu ta bị ép phải tới. Hội trưởng đã hạ tử mệnh lệnh cho ta, nhất định phải sửa chữa quan hệ với ngài.

Vũ La không lên tiếng, chỉ lặng lẽ uống một ngụm trà.

Tổ Thiên Thu nói tiếp:

- Mấy lần trước tới đây, ta cũng không tiện lên tiếng nói với ngài. Nếu ta bị ép như vậy mãi, đã sớm hoàn toàn đoạn tuyệt lui tới với Thập Phương thương hành. Bất quá lần này ta mang tới một cái tin, tiên sinh không ngại nghe qua thử, sau đó hãy quyết định.

Vũ La gật đầu một cái:

- Tiên sinh cứ nói.

Tổ Thiên Thu uống một hớp trà thấm giọng:

- Có lẽ tiên sinh đã nghe qua cái tên Mãng Ứng Long?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-862)