Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Tuyệt - Chương 815

Tiên Tuyệt
Trọn bộ 862 chương
Chương 815: Lôi Đình Nhãn
0.00
(0 votes)


Chương (1-862)

Siêu sale Shopee


Lập tức luồng ánh sáng xanh kia hút lên một quả cầu nước rất lớn từ dưới sông. Nữ tử kia tỏ ra hơi cật lực. Khống chế luồng nước có đường kính chừng mười trượng kia chậm rãi dâng lên.

Mà trong luồng nước có một bóng vàng rất lớn lồng lộn không ngừng, mỗi lần va chạm làm cho luồng ánh sáng xanh kia run lên kích liệt, nhưng rốt cục vẫn vững vàng trở lại.

Vũ La thấy cảnh tượng này cũng sợ hết hồn:

- Tiên Hồn Nhiếp Vật!

Lương Mạt Vũ cũng trợn mắt há mồm, một lúc lâu mới hơi lắp bắp nói:

- Ít... Ít nhất cũng là nhị phẩm thượng, rất có thể là nhất phẩm hạ...

Tiên hồn không thể dùng để chiến đấu, ít nhất trước khi trở thành Tiên Nhân nhất phẩm là không thể.

Nhưng nữ tử này lại có thể dùng tiên hồn hút một quả cầu nước khổng lồ như vậy từ dưới sông lên, hơn nữa rõ ràng trong quả cầu nước ấy còn nhốt một vật gì đó. Lực lượng tiên hồn hùng mạnh tới mức nào có thể tưởng tượng được.

Cho dù là nguyên hồn của Vũ La hùng mạnh, cũng cảm thấy mình không làm được chuyện này.

Rốt cục nữ tử kia hút quả cầu nước lên không, cũng mệt đến ngất ngư. Trong tay nàng ánh sáng chợt lóe một thanh đao nhọn hình dáng kỳ quái vèo một tiếng đâm vào bóng vàng kia. Ngay sau đó một mảng điện quang li ti từ trong thanh đao này phát tán ra chui vào trong vết thương.

Bóng vàng kia lộ ra vẻ cực kỳ đau đớn, run mạnh vài cái, rốt cục bất động.

Bộp!

Cả bóng vàng và quả cầu nước cùng nhau rớt xuống, thì ra là một con quái thú thân đầy vảy vàng, dài chừng ba trượng, giống như cá sấu.

Lương Mạt Vũ nhướng mày:

- Không ngờ là Kim Thân Loan Ngạc...

Loài vật này có thể nói toàn thân là bảo, từ da thịt đến xương răng, thứ nào cũng có thể bán được giá cao. Chỉ bất quá vật này trời sinh giác quan thứ sáu bén nhạy, đặc biệt rất khó bắt. Lương Mạt Vũ cũng hiểu tại sao nữ tử kia phải dùng tiên hồn xuất thủ, bắt lấy con vật này, bởi vì dùng thủ đoạn khác, chỉ sợ hơi có động tĩnh, con Kim Thân Loan Ngạc này sẽ lập tức chui xuống nước biến mất không thấy.

Nữ tử kia giết được Kim Thân Loan Ngạc cũng đã mệt thở không ra hơi, đặt mông ngồi phệt xuống đất không có phong độ chút nào. Hai tay chống sau lưng ngửa mặt lên trời thở hào hển, khiến cho bộ ngực không quá hùng vĩ phập phồng từng đợt.

Thấy bọn Vũ La, sắc mặt nữ tử chợt biến, tỏ ra cảnh giác:

- Các ngươi muốn làm gì?

Tay áo nàng quét qua mặt đất, lập tức thu con Kim Thân Loan Ngạc dài ba trượng vào trong không gian trữ vật.

Tổ Thiên Thu vội vàng khoát khoát tay:

- Cô nương không nên hiểu lầm, chúng ta tuyệt không ác ý, chẳng qua là đi ngang qua nơi đây, cho nên tới xem một chút.

Dung mạo nữ tử cũng xếp vào hàng trung thượng, ngược lại vóc người thon dài, có vẻ hút hồn.

Chẳng qua là trong đôi mắt nàng lúc nào cũng thoáng qua một tia sáng khiến cho người ta kiêng kỵ. Chuyện này khiến cho Vũ La cảm thấy không thoải mái, bởi vì hắn nhất thời không thể nhớ ra tia sáng ấy đại biểu cái gì.

Lương Mạt Vũ có chút kính nể:

- Cô nương quả thật là hảo thủ đoạn, bắt được một con Kim Thân Loan Ngạc, lập tức thu ba mươi vạn tiên ngọc vào tay.

Nghe như vậy, trong mắt nữ tử lộ vẻ đắc ý, ánh sáng kia trong mắt nàng càng mãnh liệt hơn:

- Hắc hắc, đúng vậy. Nếu nói về thủ đoạn kiếm tiền, không ai so được với bản tiểu thư!

Vũ La vỗ đầu một cái:

- Ta nhớ ra rồi, đó là ánh mê tiền...

- Ủa, ngươi nói gì vậy?

Nữ tử tỏ ra ngạc nhiên, Vũ La vội vàng cười khỏa lấp:

- Hắc hắc, không có gì.

Nữ tử nghỉ ngơi đã khỏe, không có hảo ý quan sát bọn Vũ La một lượt:

- Các ngươi cũng tới tìm bút ký Mãng Ứng Long ư?

Vũ La không khỏi cười:

- Xem ra trên Tiên Ngưu Giác Tinh, thật sự mọi người đều biết chuyện này.

Nữ tử vung tay lên:

- Hừ, đừng nói nữa. Các ngươi cho là bị gạt, cho nên rất buồn bực đúng không? Bản tiểu thư ta còn buồn bực hơn nhiều! Kim Thân Loan Ngạc này chỉ có dưới Tử Khê hà trên Tiên Ngưu Giác Tinh, nhưng vật này tinh minh như quỷ. Cả Tư Khê hà chỉ có Băng Nguyệt nhai này là địa phương thích hợp nhất để mai phục bắt Kim Thân Loan Ngạc. Nhưng cũng không biết tên trời đánh nào lại tung ra tin tức ngu xuẩn này, nói là bút ký của Mãng Ứng Long chôn ở chỗ này. Kết quả mỗi ngày có bảy tám lượt người tới, người ta vô cùng cực khổ mai phục cả buổi, lại bị một đám người tới khuấy động cả lên.

- Những bọn ngu xuẩn này cũng không chịu suy nghĩ, Tiên Ngưu Giác Tinh này người đến người đi, phồn hoa tới mức nào. Nếu thật sự có bút ký Mãng Ứng Long, còn có thể tới phiên các ngươi khám phá hay sao?

Mọi người ho khan một trận.

Có lẽ nữ tử cũng không nghĩ tới lời mình nói chính là chỉ chó mắng mèo, chỉ muốn nói cho sướng miệng, trút cơn tức tối một phen với bọn họ mà thôi. Nàng nói xong lại nhìn mọi người một lượt, ánh mắt sắc bén làm cho người ta phải giật mình:

- Chẳng lẽ ngươi là Tam Phù Thiên Công?

Vũ La sửng sốt, ngón tay n rõ ràng chỉ về phía mình.

- Ủa, vì sao nàng biết?

Nữ tử cười đắc ý, ngón tay khoa trương trước đôi mắt của mình:

- Đôi mắt bản cô nương nhìn người từ trước tới nay không bao giờ sai trật. Bọn người các ngươi, tu vi của ngươi thấp nhất, nhưng những người kia nói gì làm gì cũng phải trông chừng sắc mặt của ngươi. Ngay cả tên xấu nhất nhưng cho rằng mình mạnh nhất kia cũng vậy. Tuy rằng ngoài miệng y chắc chắn không thừa nhận, nhưng trên thực tế chính là như

Vậy...

Lương Mạt Vũ nhất thời không phản ứng kịp, sau phát hiện Lăng Hổ Quy nửa cười nửa không nhìn mình chằm chằm, y mới nhảy dựng lên:

- Nói ta ư, hồ đồ!

Y bày ra bộ mặt lạnh lẽo ngạo nghễ đứng đó, dùng tư thế bất cần này bày tỏ mình tuyệt không thừa nhận điểm này. Nhưng tất cả mọi người đều đang cười trộm, cảm thấy nữ tử này nói không sai.

- Cho nên hoặc ngươi là một tên con trời có chỗ dựa thâm hậu, hoặc ngươi chính là một vị Tam Phù Thiên Công cao quý.

Vũ La cũng cảm thấy nàng suy đoán như vậy rất hay, bèn cười hỏi:

- Vậy vì sao ta không thể là một tên con trời có chỗ dựa thâm hậu?

Nữ tử cố ý khoa trương tài suy đoán của mình:

- Bởi vì ngươi đến tìm bút ký Mãng Ứng Long, hơn phân nửa chính là một vị Tam Phù Thiên Công rồi. Hơn nữa một tên con trời có chỗ dựa thâm hậu nhìn qua vô cùng đáng ghét, nhưng ngươi đỡ hơn nhiều, chỉ hơi đáng ghét một chút, không nghiêm trọng như vậy.

Vũ La:

- Sặc...

Lương Mạt Vũ ở bên cạnh cười ha hả, Vũ La nghiến răng hỏi:

- Là một tên con trời ư?

- Một tên.

- Thật sự là một tên?

- Chắc chắn là một tên!

Nữ tử nghe hai người đối đáp với nhau không hiểu, sắc mặt Lương Mạt Vũ tái xanh, Vũ La vuốt ngực dài xuống:

- Ha ha ha, ta cảm thấy sảng khoái rồi, ý niệm thông đạt!

Hiện tại Lăng Hổ Quy cũng không nhịn được phải phì cười, Lương Mạt Vũ đùng đùng nổi giận, hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái.

Vũ La cười nói:

- Cô nương là một người rất hay, tại hạ Vũ La, còn chưa thỉnh giáo phương danh cô nương.

Nữ tử kia liếc hắn một cái, đường hoàng cười to:

- Phương danh hay không phương danh cái gì, chỉ là tên gọi mà thôi. Không phải là không thể nói cho các ngươi biết, bất quá nói cho các ngươi biết trước, ta với ngươi là tuyệt đối không thể nào có quan hệ gì vượt qua quan hệ nam nữ bình thường!

Câu này nghe hơi sượng, nàng nói không được tự nhiên, Vũ La nghe cũng cảm thấy mệt, cả hai cùng cau mày. Ngược lại Lương Mạt Vũ bên cạnh thình lình bĩu môi tỏ vẻ khinh thường:

- Nàng là một vị cô nương táo bạo như vậy, có gì là hay ho chứ? Vượt qua quan hệ nam nữ bình thường, không phải là giao hợp với nhau sao?

Vũ La toát mồ hôi lạnh toàn thân, nữ tử lại vỗ tay đánh bốp một tiếng, lớn tiếng tán thưởng:

- Chính là ý này, con người ngươi thật là sảng khoái, vốn ta còn lo lắng không ai nói ra giúp ta, dù gì bản tiểu thư cũng là một cô nương, không thể nói thẳng ra những lời như vậy...

Lăng Hổ Quy tiếp lời nói:

- Thái độ của nàng như vậy còn đáng sợ hơn là nói thẳng ra...

Ữ tử kia không để ý tới y, tiếp tục nói với Vũ La:

- Bản tiểu thư tên gọi Diêu Yểu, nếu ngươi là Tam Phù Thiên Công, bản tiểu thư có thể mua bán với ngươi một chuyến... - Chờ một chút, nàng tên gì?

- Diêu Yểu, thế nào? Là chữ Yểu trong "yểu điệu thục nữ

Lăng Hổ Quy phì cười:

- Diêu (lảo đảo, nghiêng ngả) ư, ta cũng cảm thấy nghiêng ngả đây...

Diêu Yểu giận dữ:

- Lấy tên người khác đùa giỡn là không lễ phép!

Vũ La cũng thầm nhủ cái tên này thật kỳ quái, hơn nữa hắn cũng biết mang tên của một vị Tiên Nhân nhị phẩm thượng ra đùa giỡn là rất nguy hiểm. Bất quá cùng may vị nhị phẩm thượng này nhìn qua không quá nghiêm nghị, mình cũng không quá ngại.

- Được rồi được rồi. Cười đủ chưa vậy? Bản tiểu thư nói chuyện đứng đắn với ngươi một chút.

Diêu Yểu tỏ ra thật sự nghiêm trang:

- Nếu ngươi thật sự là Tam Phù Thiên Công, vậy mối mua bán này quá nửa có thể thành. Trong tay ta có một phần bút ký Tam Phù Thiên Công, bất quá không phải là của Mãng Ứng Long, ngươi ra giá đi.

Vũ La sửng sốt một chút, đây thật là nỗi vui ngoài ý muốn.

Thật ra hắn cũng không quan tâm bút ký là của ai, hắn chẳng qua là cần một phần tài liệu nhập môn Tam Phù Thiên Công mà thôi, vốn hắn cho là lần này nhất định phải thất vọng mà về, không ngờ tình thế thay đổi, vô tình tìm được như vậy.

- Nhưng ta còn chưa nhìn thấy là bút ký gì, làm sao biết nên trả nàng bao nhiêu tiền?

Diêu Yểu suy nghĩ một chút:

- Cũng đúng, hay là như vậy đi, ta cho ngươi xem phần đầu trước, sau khi ngươi xem xong sẽ quyết định giá bao nhiêu, có được chăng?

Vũ La đáp ứng:

- Được.

Diêu Yểu vung tay lên:

- Được, đi lấy với ta.

Diêu Yểu cũng không có đem theo tất cả mọi thứ ở trên người, trên thực tế, phần lớn tài sản của nàng đều gửi trong tiền trang. Trên người nàng chỉ mang theo một ít tiên ngọc, còn có vài viên tiên đan, ít ỏi tới mức đáng thương.

Vũ La kinh ngạc hỏi:

- Vì sao vậy?

Tiên Nhân có đủ các loại thủ đoạn, cho dù là muốn mang theo một tinh cầu trên người cũng không phải việc khó gì.

Diêu Yểu khoát khoát tay:

- Vậy cũng không được, mang theo bên người, nếu như bị người đánh cướp, vậy coi như ta phải tự nhận mình xui xẻo. Gửi ở tiền trang, có chuyện gì xảy ra ta có thể tìm tiền trang đền cho ta.

Trên Cửu Giới Tinh Hà này có lẽ đã hàng vạn năm không gặp tên cướp nào ngu xuẩn, có chỉ số ngu vượt qua Cửu Đầu Đại Vương, có như vậy mới dám đi đánh cướp một vị Tiên Nhân nhị phẩm.

Diêu Yểu rất thích nói chuyện, chỉ cần là chuyện không liên quan tới "cơ mật buôn bán", cơ hồ nàng hỏi gì đáp nấy.

Đi không bao xa, Vũ La đã hiểu rõ tính cách vị cô nương này, đệ nhất chính là yêu tiền. Lăng Hổ Quy có vẻ không chịu nổi điểm này:

- Nàng kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?

Diêu Yểu rất nghiêm túc:

- Ngươi không thể nói như vậy, không có tiền làm sao được? Không có tiền nửa bước khó đi.

- Thật ra yêu cầu của ta rất đơn giản, kiếm đủ ba ức tiên ngọc phòng thân, sau đó gả cho một tên con trời có chỗ dựa thâm hậu, lúc ấy có thể sống cuộc sống sung sướng không cần lo nghĩ.

Mọi người trợn mắt há mồm, Diêu Yểu cũng trợn mắt:

- Nhìn cái gì vậy? Tuy rằng con trời không tốt, đầy tật xấu, nhưng người ta có chỗ dựa. Sau này nếu có chuyện gì cũng không cần ta lo lắng, cho dù y không thể quan hệ như quan hệ nam nữ bình thường, ta cũng không ngại, đừng nói là chút tật xấu kia.

Vũ La thật sự muốn chĩa ngón tay cái lên cất lời khen từ tận đáy lòng:

- Cô nương, nàng thật là chí tại cao xa!

Kinh doanh tiền trang ở Tiên giới có hơi khó xử, cho nên cơ hồ các tiền trang đều kinh doanh thêm các ngành nghề khác. Cũng giống như tiền trang mà Diêu Yểu hay giao dịch, Hanh Đạt tiền trang, chính là một nơi mua bán tin tức. Đây cũng là do Diêu Yểu tiết lộ cho bọn Vũ La.

Hanh Đạt tiền trang một tháng cũng khó có người tới một chuyến, vị chưởng quỹ ốm yếu gầy nhom tỏ ra hết sức nhiệt tình với "thân chủ lớn" Diêu Yểu. Lão vội vàng dẫn mọi người ra phía sau, nơi đó có một ít mật thất nhỏ hẹp, dành cho người cất giữ đồ hay tránh né cừu gia. Nếu ngươi thích bế quan tu luyện ở chỗ này, vậy cũng tùy ngươi.

Mật thất của Diêu Yểu tự nhiên sẽ không để cho bọn Vũ La đi vào. Bọn Vũ La chờ ở bên ngoài, Diêu Yểu đi vào không bao lâu đã cầm một miếng ngọc đi ra giao cho Vũ La:

- Ngươi xem thử một chút, đây là thiên thứ nhất.

Vũ La dùng nguyên hồn đảo qua, lập tức biết rõ ràng nội dung bên trong, thiên thứ nhất này chính là thiên trụ cột mà Vũ La cần nhất. Trong đó giảng giải một ít nguyên lý cơ bản nhất của Tam Phù Thiên Công.

Vũ La gật đầu một cái:

- Có thể được, ta cho nàng... Năm mươi vạn tiên ngọc.

- Cái gì mà năm mươi vạn?

Diêu Yểu đang muốn kêu rên rằng mình thua thiệt, Vũ La đã khoát tay ngăn nàng lại:

- Nàng xem ta có giống như một con heo ngu xuẩn không?

Diêu Yểu tỏ ra bất đắc dĩ:

- Không giống.

- Vậy thì phải rồi, ta không phải là một con heo ngu xuẩn, tự nhiên nhìn ra được nàng một mực giữ lại bút ký này không bán đi, nhất định không phải là vì nó là thứ cao cấp gì đó, mà chỉ ghi một vài điều cơ bản nhất, tất cả Tam Phù Thiên Công đều biết. Bọn họ không chịu bỏ tiền mua, người khác lấy được cũng không có tác dụng gì. Ta cho nàng năm mươi vạn, chỉ là vì ta đã xem thiên thứ nhất, không tiện phủi tay rời đi, năm mươi vạn này không phải là mua bút ký của nàng, mà là ta giữ danh dự của mình.

Diêu Yểu bất đắc dĩ bĩu môi một cái:

- Được, lão nhân gia ngài là người tinh minh, được chưa? Năm mươi vạn, cho ngươi đó.

Nàng ném cả bản bút ký cho Vũ La. Vũ La cũng thật sự không để ý lắm tới vật này, thờ ơ bắt lấy, sau đó đưa cho Diêu Yểu năm mươi vạn tiên ngọc. Diêu Yểu chỉ cần kiếm tiền, lập tức mặt mày hớn hở, cầm tiên ngọc nhảy chân sáo đi gửi cho lão chưởng quỹ.

Đến lúc nàng trở lại, thần sắc lại có hơi đổi khác, kéo mấy người Vũ La sang bên với vẻ thần bí, hạ giọng nói:

- Lão chưởng quỹ có tin tức trong tay, trước mắt lão vẫn chưa bán đi. Tin này liên quan tới một Lôi Đình Nhãn.

- Lôi Đình Nhãn?

Lăng Hổ Quy thét một tiếng kinh hãi:

- Thật ư?

Diêu Yểu gật đầu:

- Lão chưởng quỹ làm chuyện này dựa vào danh tiếng, tuyệt đối sẽ không bán tin tức giả cho ta.

Tiên giới tu luyện cũng giống như hạ giới, hấp thu khí tiên linh bên ngoài vào cơ thể, ngưng đọng lại, chuyển hóa thành tiên nguyên của mình. Tiên nguyên càng hùng hậu, lực lượng cũng càng hùng mạnh.

Mà nồng độ của khí tiên linh bên ngoài không nghi ngờ gì liên quan tới chuyện cơ thể có thể ngưng đọng bao nhiêu tiên nguyên.

Lôi Đình Nhãn tương tự với động thiên phúc địa ở Ngũ Phương giới, quá trình sinh ra khác hẳn nhau. Có khi vì nơi này sắp ra đời một hằng tinh, có khi vì nơi này đã có một viên Hắc Minh Tinh Nhãn từng biến mất, có khi vì nơi này đã từng tọa hóa một con tinh thú nhất phẩm.

Thậm chí còn có rất nhiều nguyên nhân ly kỳ cổ quái.

Bên trong Lôi Đình Nhãn, khí tiên linh nồng đậm tới mức khó lòng tin được, tu luyện trong đó làm ít ăn nhiều.

Chỗ khác duy nhất với động thiên phúc địa của hạ giới chính là, thọ mệnh của Lôi Đình Nhãn quá ngắn. Nghe nói Lôi Đình Nhãn ngắn nhất ba ngày liền tiêu vong, cho tới hiện tại Lôi Đình Nhãn kéo dài nhất cũng chỉ duy trì ba năm mà thôi.

Tuy rằng thời gian ngắn ngủi như vậy, nhưng Lôi Đình Nhãn giúp cho Tiên Nhân tu luyện rất nhiều, tăng lên một, hai cấp là chuyện bình thường.

Vì vậy Lăng Hổ Quy vừa nghe nói chuyện liên quan đến một Lôi Đình Nhãn, nhất thời cảm thấy hứng thú.

Vũ La cùng Lương Mạt Vũ có chút hoài nghi nhìn Diêu Yểu:

- Vì sao nàng lại nói tin tức này cho chúng ta biết?

Hai bên chẳng qua là bình thủy tương phùng, chỉ có một lần mua bán mà thôi. Tin tức về Lôi Đình Nhãn trân quý như vậy, bất kể người nào cùng muốn độc chiếm mới phải.

Diêu Yểu tỏ ra bất đắc dĩ:

- Lão nhân kia mở miệng đã đòi ba trăm vạn tiên ngọc, bản tiểu thư phải bao nhiêu năm mới có thể kiếm được ba trăm vạn tiên ngọc? Không bằng chúng ta hợp tác, dù sao khí tiên linh trong Lôi Đình Nhãn nồng đậm vô cùng, mấy người chúng ta cùng nhau đi vào, hiệu quả cũng không hơn kém gì mấy. Các ngươi đông người, ta chỉ cần bỏ ra một phần sáu tổng số tiền là được.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-862)