← Ch.0052 | Ch.0054 → |
Mac Lauren gật gật đầu:
- Ích lợi là có, nhưng là công ty chúng ta là chú ý đến lợi nhuận, loại mở rộng này sẽ đánh vỡ tiền lệ, đồng thời cũng chiếm rất nhiều tài nguyên tuyên truyền của công ty, phương diện này ngươi cũng biết, cho nên thưởng phạt rõ ràng...
- Mac Lauren tiên sinh, ta chỉ vì cái này kế hoạch đưa ra giả thuyết cùng làm người chấp hành, cảm ơn mọi người nguyện ý cho ta cơ hội này, nếu là có gì ngoài ý muốn, ta sẽ toàn quyền phụ trách!
Sauron bình tĩnh nói ra, đến một bước này, đã như tức nước vỡ bờ, làm được thì phải làm, không làm được cũng phải làm.
Đối với hắn mà nói, kỳ thật cũng không có khó xử như vậy, nghĩ lại mấy tháng trước, hắn đã cùng đường, mà hiện tại ít nhất có lựa chọn, dốc toàn bộ lực lượng còn có thể cược một trận.
- Tốt lắm, ngươi hiểu được là tốt rồi, kế hoạch này được thông qua, các bên có liên quan phối hợp một chút, ta không hy vọng nhìn thấy có công đoạn nào đó xảy ra vấn đề, ai có vấn đề người đó sẽ chịu trách nhiệm liên đới!
Mac Lauren nghiêm túc nói, làm một trong các tổng tài của công ty CT có quyền lực xử lý công việc, quyền uy của hắn là không thể nghi ngờ.
Thực hiển nhiên, đối với chuyện này, Mac Lauren biểu hiện thái độ ủng hộ.
Sauron có vấn đề của Sauron, Mac Lauren tự nhiên có vấn đề của Mac Lauren.
Ở hệ Mặt Trời, Địa Cầu biểu hiện bình thường, ở liên minh Ngân Hà hệ Mặt Trời biểu hiện cũng rất bình thường, nhưng cần phải có một vài điểm tỏa sáng!
Đến vị trí như Mac Lauren, đã không đến mức quan tâm đến sự dao động, mà là cần mặt mũi!
Hội nghị chấm dứt viên mãn, tiếng vỗ tay một mảnh, nhưng mà trong nụ cười của mọi người đều là sự giả dối, bọn họ đang đợi để chế giễu, lăn lộn nhiều năm như vậy mới có thể đi đến vị trí này, đều là dựa vào ổn thỏa mới có được như ngày hôm nay. Cái này rõ ràng là đem hy vọng ký thác ở trên người một người, rất không đáng tin cậy, hơn nữa làm gì có ai có thể mãi mãi giành thắng lợi được?
Tên này Sauron cũng là được ăn cả ngã về không mà thôi.
Sauron ngẩng đầu mà bước tiêu sái đi ra ngoài, đến tuổi này bỗng nhiên lại toả sáng mùa xuân thứ hai, có chút nhớ lại công việc đã làm. Làm việc ở CT nhiều năm như vậy, từ một lập trình viên nho nhỏ đi từng bước một đến chức vụ phó tổng của khu vực Địa Cầu, người phụ trách khu vực Châu Á. Hắn đã quên mất niềm vui khi phấn đấu, bản thân cả ngày ngồi như con rối gỗ, hôm nay thật sự cảm thấy vui sướng một trận.
Đôi khi, chính là trực giác, tuy rằng hắn cùng Khô Lâu chưa gặp mặt lần nào nhưng là một fan bí mật của CT, Sauron đã nhìn vô số lần ghi hình chiến đấu Khô Lâu, không bỏ sót một chi tiết nào.
Kỹ thuật, thể lực, kinh nghiệm, thậm chí tâm lý, toàn bộ đều có thể từ chi tiết nhỏ khai quật ra.
Đây tuyệt đối là một chiến sĩ chân chính đáng sợ.
Mặc dù đôi khi cũng sẽ có một chút tình huống không thể hiểu, nhưng trực giác nói cho hắn, tuổi của đối phương hẳn sẽ không rất lớn, nhưng là từ phương diện chiến đấu nhìn xem thì có vẻ đây là một chiến sĩ hơn 40 tuổi có đẳng cấp cao cấp mới làm ra được.
Nhưng chuyện này thì đã làm sao?
Chuyện đã quyết định làm, sẽ không cần cả ngày miên man suy nghĩ nữa.
Bạn học Vương cũng không nghĩ tới mọi chuyện phức tạp như vậy, lại càng không nghĩ đến biểu hiện của hắn đã làm liên lụy đến đấu tranh bên trong của CT.
Giang hồ chỗ nào cũng có.
.......
Hiện tại quân đoàn đang rất Hot, quân đoàn Khô Lâu ổn định tại vị trí khá cao, người chơi rất nhiều, Rainbow cùng Chúa Tể Hoang Dã hai cao thủ gia nhập cũng mang đến hỏa lực thật lớn.
Rainbow cùng Chúa Tể Hoang Dã đều có thể dẫn người đánh đoàn chiến, Rainbow là dựa vào trang bị để nghiền áp còn Chúa Tể Hoang Dã là thuần bạo lực, không thể không nói, một thám báo đẳng cấp pro có thể nghịch chuyển chiến cuộc, điều này làm cho không ít người đều hưởng thụ cảm giác lật ngược trận đấu.
Cổ ngữ có nói, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, tuy rằng năng lực đồng đội có hạn mà là nếu gặp một đội trưởng tốt, vẫn là có thể sáng tạo kỳ tích.
Rainbow cùng Chúa Tể Hoang Dã cũng chưa bao giờ hưởng thụ qua như thế, như mặt trăng được vô số vì sao vây quanh, có thời gian nghỉ ngơi liền đi lên đùa giỡn, thuận tiện nhìn xem có thể gặp được Khô Lâu hay không.
Kỳ thật mọi người luôn tưởng tượng có thể cùng Khô Lâu đánh đoàn chiến, khi đó sẽ là tình cảnh gì?
Một lần Penta Kill trước đó quả thật làm cho trí nhớ người ta khắc sâu!
Diêu Ngả Luân, Trần Tú cùng đại gia Tô là chiếm tiện nghi nhiều nhất, do chức vị nên ba người có thể đi theo Rainbow chiến đấu nhiều trận. Trên cơ bản đến thời điểm đoàn chiến, bọn họ chỉ cần phụ trợ là được rồi nhìn Rainbow phát ra bạo lực, giết đối thủ đến long trời lỡ đất.
...........
Chương trình học buổi sáng chấm dứt, Vương Tranh nhận được điện thoại Diệp Tử Tô, muốn mời hắn dẫn theo Thi Thi ăn cơm.
Đương nhiên là không thể từ chối, sớm muộn gì cũng phải chạm mặt, hơn nữa cũng phải dặn dò thêm một chút, trừ Tiểu Tô, cũng chỉ có Tử Tô mới có thể nhận ra Ina.
Diệp Tử Tô có chuẩn bị tâm lý, nàng biết nữ hài tử mà Vương Tranh có thể coi trọng tuyệt đối là rất tốt, nhưng nàng tự nhận bản thân cũng không tệ, nhưng là khi Vương Thi Thi xuất hiện, Diệp Tử Tô vẫn là sợ ngây người.
Trong ngày sinh nhật, công chúa Aslan đột nhiên giá lâm quả thật làm không ít người sợ ngây người, nhưng cũng không có người để ý thật sự.
Đây là hai đường thẳng song song, thậm chí là hai thời song song, mà hiện tại Ina, công chúa Aslan lại đang ngồi ở trước mắt, tuy rằng tóc đã nhuộm đi, nhưng mà Tử Tô chỉ nhìn một lần liền nhận ra.
Vương Tranh cười cười:
- Tử Tô, Thi Thi tới nơi này học tập mấy tháng, thân phận tạm thời phải giữ bí mật.
Diệp Tử Tô mỉm cười, vươn tay
- Thi Thi bạn học, hoan nghênh ngươi, ta nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn tốt!
Hai cô gái nhẹ nhàng nắm tay, Ina cũng lộ ra nụ cười, dường như nàng nhìn ra đối phương rất tự tin.
Diệp Tử Tô có một ưu thế mà Ina không có.
- Thi Thi, ở Thượng Kinh có việc cần thì tìm Tử Tô khẳng định chắc chắn hơn, đại gia Tô l không đáng tin cậy.
- Ha ha, hiện tại ngươi cũng gọi hắn đại gia Tô.
Diệp Tử Tô buồn cười, cũng thật không biết tiểu Mỹ nghĩ như thế nào, lại đặt cho Nghiêm Tiểu Tô cái biệt hiệu này. Còn không thể nói là, lanh lảnh đọc thuộc lòng, rất làm người khác ưa thích.
Ăn cơm trưa ở căn tin trong trường học, rất đơn giản, nhưng mà khẩu vị của hai nữ hài tử đều rất tốt, kỳ thật những thức ăn này hiển nhiên không phải tiêu chuẩn của hai người nhưng mà...
Bạn học Vương cũng không chú ý đến chi tiết này, hắn rất đói bụng, mỗi ngày đều rất đói bụng, phải ăn rất nhiều đồ ăn, quả thật là lượng ăn gấp vài lần so với người bình thường.
- Ngươi thật sự có thể ăn, khẳng định không dễ nuôi.
Diệp Tử Tô cười nói.
- Có thể ăn là chuyện vui vẻ nhất trên thế giới.
Ina nói.
- Đúng là như thế, mà này Đỗ Thanh Thanh có ý kiến, ngươi đáp ứng người ta đến câu lạc bộ mỹ thuật làm người mẫu, sao đến bây giờ còn không đi báo danh? hục đám người này
*****
- A, đã quên, gần đây xảy ra khá nhiều chuyện, buổi chiều tan học sẽ đi.
Vương Tranh quả thật đã quên mất chuyện này, đại khái là mỗi khi nhớ đến câu lạc bộ mỹ thuật có tổ trưởng là siêu nam thì có chút rùng mình.
- Cũng không trách được, có mỹ nhân ở bên cạnh, đổi thành là ta cũng không biết phương hướng.
Diệp Tử Tô trêu chọc nói, nàng thích Vương Tranh, là từ ngày đầu tiên ở trung học thì nàng bắt đầu chú ý tới đối phương, ước chừng bốn năm, vốn tưởng rằng sẽ không có cơ hội cùng xuất hiện, kết quả vận mệnh luôn rất thú vị, đã xảy ra một loạt chuyện, lại còn cùng nhau thi vào học viện Chiến Thần.
Nàng cũng không tự kỷ đến mức cho rằng bản thân sẽ không có đối thủ, Mông Điềm xem như một người, nhưng đều không nghĩ tới sẽ xuất hiện đối thủ giống Ina.
Bất quá nàng biết, nàng có một ưu thế, cho dù là Ina cũng không có biện pháp so sánh.
Diệp Tử Tô cùng Ina quả nhiên thành bạn bè, đề tài chung của hai người rất nhiều, Vương Tranh cũng hy vọng ở trong khoảng thời gian này Ina có thể có thêm nhiều bạn bè hơn.
Bất quá một khi nhớ đến câu lạc bộ mỹ thuật, đầu của Vương Tranh liền to ra, người mẫu cái nghề này hắn thật sự là chưa làm qua.
........
Buổi chiều sau khi kết thúc mấy khóa học, Vương Tranh vẫn kiên trì đi, nam tử hán đại trượng phu, nói được là làm được.
Lại nói cho dù đến đó cũng không có chuyện xẻo thịt hắn.
Lúc đến câu lạc bộ mỹ thuật, Đỗ Thanh Thanh đã đợi ở cửa.
- Chà chà, vị ân nhân lớn của chúng ta cuối cùng cũng hiện thân, mời ngươi thật không dễ dàng a.
Đỗ Thanh Thanh trêu chọc nói.
- Khụ khụ, bạn học hanh Thanh, xem ở mặt mũi của Tử Tô bỏ qua cho ta đi, lát nữa nếu cảm thấy ta làm không được, trăm ngàn lần đừng khách khí, trực tiếp khai trừ ta là tốt rồi.
Đỗ Thanh Thanh vén mái tóc dài, nhìn ra được nàng chăm sóc rất tốt mái tóc của mình, mỗi một sợi đều trơn mượt, tóc dài làm cho nữ hài tử trông ôn nhu, có thể gây xúc động ở vị trí nào đó trong lòng nam nhân, cũng có vẻ rất hợp với khí chất hoạ sĩ.
- Còn chưa bắt đầu mà đã sợ rồi, đây cũng không phải là phong cách của ngươi.
Vương Tranh sờ sờ cái mũi, mình thì có phong cách gì cơ chứ.
Bên trong phòng vẽ tranh đã có hơn mười người đang đợi, đa số là nữ, vẻn vẹn chỉ có hai nam.
Trương Như Nam là tổ trưởng câu lạc bộ, mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Vương Tranh:
- Cởi!
Vương Tranh hoảng sợ, trước mặt nhiều người như vậy cởi quần áo?
Mọi người cười to, xem ra Vương Tranh không phải người thứ nhất bị hù, Đỗ Thanh Thanh cố gắng chịu đựng:
- À, bên cạnh là phòng thay quần áo, cởi áo là được, hôm nay chủ yếu là vẽ tranh về nửa thân trên.
Lúc này Vương Tranh mới nhẹ thở ra một hơi, thật là muốn mạng người a, làm sao mà ở đâu cũng có thói quen khi dễ người mới.
Thành viên câu lạc bộ đều chuẩn bị bút vẽ, vải, giấy, màu, Vương Tranh cũng mau chóng ra, cởi cái áo tất nhiên là không thành vấn đề.
Nhưng mà cho dù là ai bị Trương Như Nam một nữ hán tử nhìn chằm chằm đều đã có chút mất tự nhiên.
Nhưng thật ra các thành viên câu lạc bộ có điểm lấy làm kỳ, dáng người Vương Tranh cũng không phải rất ốm yếu, mặc áo thì không nhìn ra được nhưng là sau khi cởi áo ra thì quả thật thực là cảnh đẹp ý vui. Mỗi đường cong trên cơ thể đều rất đẹp, là vẻ đẹp điển hình của người châu Á.
Tiến vào trạng thái sáng tác, phòng vẽ tranh liền yên tĩnh lại, Vương Tranh dựa theo yêu cầu bảo trì một dáng tạo hình, một người hoạ sĩ cần một người mẫu tốt để làm tham chiếu, tính tình của họa sĩ rất khó, nguyên nhân vì cần quen thuộc mới yêu cầu rất cao.
Người mẫu tốt có thể mang đến linh cảm, họa sĩ chỉ cần vẽ là được.
Làm người mẫu rất mệt, một tư thế không thay đổi, một giờ sau, bạn học Vương Tranh kết thúc công việc làm người mẫu lần đầu tiên.
Bản thân hắn cũng rất hiếu kỳ, sẽ vẽ cái gì đây?
- Muốn nhìn sao?
Vương Tranh gật gật đầu, kết quả là bạn học Vương đổ mồ hôi, người này làm gì có chỗ nào giống mình a, quả thực giống quái vật?
- Đây là ta?
- Chúng ta cũng không phải vẽ truyền thần, người mẫu là tư liệu sống, từ đó sẽ vẽ ra tưởng tượng của bản thân, vẫn là tổ trưởng câu lạc bộ vẽ tốt nhất.
Đỗ Thanh Thanh tán thưởng nói.
Bạn học Vương cảm thấy hiếu kỳ.
Siêu nam tổ trưởng câu lạc bộ gật gật đầu:
- Không sai, hôm nay đến đây thôi, mọi người giao tranh vẽ hoàn thành cho ta.
Thẳng đến khi siêu nam tổ trưởng câu lạc bộ rời đi, Vương Tranh mới thở mạnh như bình thường.
- Nhìn ra ngươi có vẻ sợ tổ trưởng câu lạc bộ của chúng ta nha?
Đỗ Thanh Thanh cười nói.
- Chuẩn, khí tràng của tổ trưởng câu lạc bộ của các ngươi quá bức người.
- Hi hi, còn phải nói, bất quá khó mà được nghe tổ trưởng câu lạc bộ khen người, ngươi rất lợi hại nha, một giờ vẫn không nhúc nhích, quả thực là khối tài liệu trời sinh để làm người mẫu.
Những người mẫu đến đây trước kia, vô luận chuyên nghiệp hay là nghiệp dư luôn nhích tới nhích lui, người giống như Vương Tranh thì quá ít.
Hiện tại bạn học Vương sợ nhất chính là bị xem thành khối nguyên liệu tốt của cái gì đó, hắn tuyệt đối không muốn làm.
- Nhiệm vụ hoàn thành, ta đi trước
- Đi đi, cảm ơn, để cho Tô Tô mời ngươi ăn cơm đi.
Đỗ Thanh Thanh cười nói, nhìn Vương Tranh một đường chạy mất dép nhịn không được mỉm cười, thật sự là người thú vị, khó trách Tử Tô cùng Mông Điềm lại tranh đến tranh đi, kết quả người ta đã muốn có bạn gái.
Đáng tiếc a!
Bất quá vẫn là nghệ thuật tốt, ở trong thế giới của nghệ thuật, ngươi có thể làm chủ người khác.
Vừa ra khỏi cửa, Vương Tranh ngoài ý muốn phát hiện Ina đang ở đây chờ hắn, nhịn không được trong lòng ấm áp.
- Tại sao em lại ở đây?
- Em sợ anh bị một đám cọp mẹ ăn sạch, cho nên đến cứu anh.
- Vừa mới rồi em có gặp được tổ trưởng câu lạc bộ không?
- Vừa mới liền có một nam nhân đi ra, tổ trưởng câu lạc bộ không phải là nữ sao?
Ina kỳ quái hỏi, nhìn vẻ mặt cổ quái của Vương Tranh thì mới bừng tỉnh hiểu ra.
- Em đã hiểu a, anh bị nàng nhìn chằm chằm suốt một giờ, quả nhiên là dày vò mà!
- Anh đây là vì nghệ thuật kính dâng, quên đi, en thưởng cho anh một chút.
Nói xong hôn nhẹ vào mặt Vương Tranh, giống như chuồn chuồn lướt nước.
Lúc này đã bất kể là chỗ nào, Vương Tranh lập tức ôm lấy Ina rồi hôn một nụ hôn thật dài, hôn đến Ina khi không thở nổi.
Nếu không phải trước công chúng không nên quá mức, Vương Tranh thật sự là sẽ không buông tha.
- Anh càng ngày càng tệ!
Ina nhỏ giọng nói.
Vương Tranh vẻ mặt ủy khuất
- Đây cũng không thể trách anh, muốn trách cũng là em quá đẹp.
- Nhìn không ra anh còn rất biết ăn nói nha, tại sao trước kia em lại không thấy rõ được?
Ina trắng mắt liếc Vương Tranh một cái.
- Anh là thiên tài, không học cũng biết thôi!
- Con rùa đen chứ ở đó thiên tài!
- Giỏi, dám trêu chọc anh, muốn ăn đòn à?
- A, anh lại muốn khi dễ em!
Ina cười chạy đi, Vương Tranh ở phía sau đuổi theo, nếu là thời gian cứ tạm dừng thì thật tốt đẹp
← Ch. 0052 | Ch. 0054 → |