← Ch.0105 | Ch.0107 → |
Hoàn thành một hồi thích thích chiến đấu, Vương Tranh cùng Nghiêm Tiểu Tô kề vai sát cánh trở lại trường học.
- Em Gái Lưu Manh người này rất giảo hoạt, haizz, đáng thương một củ cải trắng nõn, cứ như vậy bị gặm.
Nghiêm Tiểu Tô cười to nói, một đám người ở quân đoàn điên cuồng châm chọc, Tiểu Mạt được xem là nữ thần của không ít người trong quân đoàn a, thế nhưng bị Rainbow tán tới tay.
- Ta cảm giác trình độ của mọi người đã được tăng lên rồi a.
- Còn phải nói, cảm xúc của toàn bộ quân đoàn đều rất cao, hơn nữa mọi người đều bắt đầu chú ý tăng lên thực lực, mà không phải là tấn công điên cuồng với bắn loạn xạ như trước kia nữa, tự nhiên sẽ có đề cao
Nghiêm Tiểu Tô cười nói:
- Tuy rằng trình độ của Diêu Ngả Luân cùng Trần Tú bình thường nhưng mà năng lực phân tích của bọn hắn quả thật rất pro, hơn nữa hai vị này lại thích lên mặt dạy đời, nơi nơi chỉ điểm, không thể không nói cũng có tác dụng.
Vương Tranh mỉm cười, vừa mới chuẩn bị mở miệng, điện thoại liền vang lên:
- Vương Tranh, em lại chạy đi đâu, lập tức đến phòng thí nghiệm!
Bên trong điện thoại truyền đến tiếng "gầm thét" của Tiếu Phỉ.
Nghiêm Tiểu Tô vui vẻ:
- Hoàng thượng triệu hồi, Tiểu Tranh Tử, mau đi đi.
Vương Tranh cười khổ:
- Không phải hoàng thượng, là nữ hoàng bệ hạ.
Mới vừa rồi khi chiến đấu thì tắt điện thoại, dựa theo tính tình của Tiếu Phỉ khẳng định là bão nổi lên rồi.
Vương Tranh vừa chạy đi không được bao lâu thì Nghiêm Tiểu Tô liền nhận được điện thoại, thầm nghĩ khẳng định là baby Mỹ Mỹ rồi. Buổi tối tuyệt vời như thế này, sau khi chiến đấu có phải kế tiếp nên đến một hồi kích tình rồi hay không?
Nhưng mà vừa thấy số điện thoại lại sửng sốt một chút, dãy số này hắn là thật vất vả mới xin tới, nhưng mà cũng không dùng qua lần nào.
Nhạc Tinh.
Nàng chủ động liên hệ với mình?
Bất quá Nghiêm Tiểu Tô vẫn là nghe máy.
- Bạn học Tiểu Tô sao, ta là Nhạc Tinh.
Thanh âm phía đối diện rất ôn nhu.
Nghiêm Tiểu Tô ho khan vài tiếng:
- Bạn học Nhạc Tinh, có chuyện gì không?
- Ta ở Thượng Kinh, muốn cùng ngươi tâm sự, có thể chứ?
Nhạc Tinh nói, trong giọng nói hàm chứa khẩn cầu.
Nghiêm Tiểu Tô do dự một chút, dù sao cũng là đối tượng mà mình từng thầm mến, dù sao cũng cũng chỉ là gặp mặt, cũng không đến mức ăn luôn mình.
Buổi tối quả thật là An Mỹ tìm Nghiêm Tiểu Tô, nhưng mà trong câu lạc bộ diễn kịch có chuyện lớn, người mà thời trung học nàng từng xem là thần tượng, nam ngôi sao nổi danh Trịnh Khắc đến!
Trịnh Khắc từng học tập qua ở học viện Chiến Thần, nhưng sau đó bị thợ săn ngôi sao phát hiện liền trực tiếp tiến vào vòng giải trí, vô cùng nổi tiếng, cũng trở thành tình nhân trong mộng ở trong lòng vô số cô gái.
Hắn đến làm đoàn kịch Hot lên, đối với các học viên mà nói đây chính là chuyện lớn, Fan cuồng vây chật đoàn kịch như nêm cối.
Trịnh Khắc chẳng những tiêu sái anh tuấn, hơn nữa có khí chất mà học viên ngây ngô không thể đánh đồng, ánh mắt thâm tình kia đủ để cho một nữ sinh lòng mang giấc mộng ngất đi.
Mặc dù An Mỹ không đến mức khoa trương như vậy nhưng trong lòng cũng rất kích động, cho nên lúc biểu diễn cũng phát huy hết khả năng diễn xuất của mình.
Lần này Trịnh Khắc lấy thân phận bạn học đến chỉ đạo đàn em một chút, nhưng cũng đủ làm cho cả đoàn kịch phấn chấn.
Sau khi diễn xuất xong, Trịnh Khắc chủ động mời mọi người ăn cơm khiến cho toàn bộ câu lạc bộ hoan hô, thế này mới gọi là thần tượng, danh vọng lớn cũng không ra vẻ ta đây, vẫn còn bình dị gần gũi đến như vậy.
An Mỹ đi vào đúng chỗ, lại phát hiện chỉ có một người.
- Học trưởng, những người khác đâu?
Trịnh Khắc mỉm cười, chủ động giúp kéo ghế ngồi ra giúp An Mỹ:
- Ngồi đi.
Đồng thời nhìn như lơ đãng chạm một chút vào thắt lưng An Mỹ.
- Biểu diễn rất phấn khích, chúc mừng."
Nói xong giơ lên chén rượu nho, ánh mắt nhìn An Mỹ, em gái này điện nước thực đầy đủ nha, quả nhiên là cái vưu vật gợi cảm.
- Cảm ơn.
An Mỹ vẫn là tương đối phóng khoáng
- Ha ha, tốt, sảng khoái, lần này một mình hẹn ngươi, ta cũng vậy có tư tâm, An Mỹ, khả năng diễn xuất của ngươi rất tốt, rất có tiềm chất, ta cảm thấy ngươi nên phát triển ở trong vòng giải trí, tuy rằng còn có chút vấn đề nhỏ nhưng ta cảm thấy tích lũy một chút kinh nghiệm là có thể, nếu có hứng thú thì ta có thể giới thiệu người đại diện của ta cho ngươi.
Trịnh Khắc trực tiếp tung ra quả bom nặng ký, An Mỹ là một cô gái thích biểu hiện, nàng thích cảm giác biểu diễn trên vũ đài, bày ra sự xinh đẹp của chính mình, phương diện này Nghiêm Tiểu Tô cũng không phản đối, nhưng mà cạnh tranh kịch liệt, nhưng mà nàng cũng không nghĩ tới sẽ có cơ hội như vậy.
An Mỹ nhịn không được kinh hỉ nói:
- "Thật vậy chăng, học trưởng, ta thật sự có thể chứ?
Trịnh Khắc vẫn lộ ra nụ cười mê người kia:
- Chẳng lẽ ngươi không tin ánh mắt của ta.
Nói xong nắm lấy bàn tay của An Mỹ.
An Mỹ hơi hơi sửng sốt, bất động thanh sắc rút tay lại
- Trịnh tiên sinh, hình như là có điều kiện gì đi, không ngại nói thẳng.
- Ha ha, sảng khoái, ngươi là một cô gái thông minh, ta cũng sẽ không quanh co lòng vòng, ngươi không có gốc gác gì, người muốn một bước lên trời luôn phải có chút trả giá, ở Thượng Kinh ta chính là núi dựa của ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta làm sao lại bạc đãi ngươi đây!
Trịnh Khắc tươi cười rất tự nhiên, bởi vì phàm là cô gái có cách suy nghĩ này đều đã làm tốt phương diện chuẩn bị này, bằng không biểu hiện làm cái gì, không phải là muốn thành ngôi sao lớn để thỏa mãn hư vinh sao.
.....
Lại nhìn thấy nữ thần từng là trong mộng, ít nhiều Nghiêm Tiểu Tô vẫn có chút kích động, tuy rằng vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng thoạt nhìn Nhạc Tinh có chút tiều tụy.
Nghiêm Tiểu Tô cùng Vương Tranh cũng không phải là dạng người ưa mang thù, nhất là loại sự tình này, qua cũng đã qua rồi, huống chi lần này là Nhạc Tinh chủ động làm hòa.
Hai người hàn huyên một ít chuyện vui ở trường học, tiếng cười không ngừng, Nghiêm Tiểu Tô cũng cảm giác được Nhạc Tinh như là thay đổi thành một người khác, lại thành nữ thần của hắn.
- Tiểu Tô, nghe nói ngươi có bạn gái, lại là người rất xinh đẹp của câu lạc bộ diễn kịch, có mới quên cũ thực nhanh, ta cảm thấy thương tâm nha.
Nhạc Tinh trêu chọc nói.
Bình thường có vẻ sảng nhưng lúc này khoái Nghiêm Tiểu lại có chút ngượng ngùng:
- Ta cũng rất may mắn khi có người thích."
- Tiểu Tô, kỳ thật ngươi cùng Vương Tranh đều là người có tài năng, chỉ là các ngươi xem mọi người không quá chuẩn, là một cô gái, cũng là bạn bè, ta nghĩ phải nói một nữ nhân có dã tâm bừng bừng muốn phát triển ở trong vòng giải trí là không đáng tin cậy.
Nhạc Tinh nói.
Nghiêm Tiểu Tô trên mặt vẫn ngây ngốc tươi cười:
- Đúng vậy.
- Ngươi hiểu được ý của ta sao?
Nhạc Tinh nói, người này như thế nào còn ngu xuẩn như vậy.
- Hiểu được, ngươi nói nữ nhân có dã tâm là không đáng tin cậy."
Nghiêm Tiểu Tô nói.
Nhạc Tinh gật gật đầu:
- Đúng vậy, bọn họ vì hướng về phía trước mà không từ thủ đoạn, bao gồm bán đứng bản thân.
*****
- Haizz, thật đáng thương, biển khổ vô biên quay đầu là bờ.
Nghiêm Tiểu Tô thở dài.
Nhạc Tinh trong lòng thầm mắng, tại sao người này còn không rõ, lúc này điện thoại vang lên, Nhạc Tinh nhìn thoáng qua, khóe miệng nở ra nụ cười, nhưng trong nháy mắt liền biến thành khiếp sợ cùng phẫn nộ.
Lập tức đứng lên:
- Tiểu Tô, ngươi xem, rất làm cho người ta tức giận, An Mỹ người này tại sao có thể như vậy, vì nổi danh lại có thể làm ra loại chuyện không thể tha thứ này.
Điện thoại truyền đến mấy tấm ảnh chụp, một tấm là Trịnh Khắc sờ thắt lưng An Mỹ, một tấm là Trịnh Khắc sờ tay của An Mỹ, mà trên mặt An Mỹ còn mang theo nụ cười.
Vừa mới bắt đầu Nghiêm Tiểu Tô thật Sự nghĩ đến Nhạc Tinh thay đổi, nhưng nghe một chút liền cảm thấy có mùi vị lạ, cho nên đại gia Tô liền châm chọc vài câu, nhưng mà đối phương căn bản không có nghe, nhưng không nghĩ tới sẽ có ảnh chụp như vậy.
Hắn rất thật lòng với đối An Mỹ, nhất thời cơn tức xông lên đỉnh đầu.
- Tiểu Tô, đừng khổ sở, ngươi còn có ta.
Nói xong nắm tay Nghiêm Tiểu Tô, còn nhẹ nhàng vuốt ve, cùng Nghiêm Tiểu Tô dựa vào rất gần, đem đầu Nghiêm Tiểu Tô dựa vào bộ ngực ba đào mãnh liệt của mình:
- Tiểu Tô, ngươi rất tuyệt, trước kia không thấy được là sai lầm của ta, chúng ta bắt đầu một lần nữa đi.
...........
Ở bên khác, chuyện xưa như thế cũng đang được diễn ra.
- Trịnh tiên sinh, ta nghĩ ngươi hiểu lầm, chúng ta không cần thiết bàn nữa, gặp lại sau.
An Mỹ đứng lên, loại sự tình này ở trong vòng giải trí cũng không tính là mới mẻ gì, nhưng mà không nghĩ tới sẽ phát sinh ở trên người của mình.
Trịnh Khắc cũng không nghĩ tới, An Mỹ nhìn như nóng vội thế nhưng cự tuyệt đề nghị của hắn:
- Tiểu Mỹ, ngươi là một cô gái tốt, nhưng tên đại gia gì đó không phải là thứ tốt gì, ngươi nhìn xem.
Đúng là hình chụp đoạn Nhạc Tinh an ủi Nghiêm Tiểu Tô, miêu tả bộ ngực kia rất sắc nét.
Trịnh Khắc cười cười:
- Còn sống chính là cần phải vui vẻ, tên kia trừ có chút tiền dơ bẩn, chẳng bao lâu, một khi ngươi có danh tiếng, tiền tính là cái gì, cần gì phải ủy khuất bản thân, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta còn không bằng hắn?
An Mỹ cầm lấy ly rượu, trên mặt lộ ra nụ cười, nụ cười càng ngày càng thâm, bỗng nhiên đột ngột hất ly rượu trực tiếp vào mặt Trịnh Khắc, đồng thời tay trái rút một cái đĩa trực tiếp nện lên đầu củaTrịnh Khắc, hai chiêu liên tục hành văn liền mạch lưu loát, trực tiếp đánh gục Trịnh Khắc.
- Khi dễ bà cô ngươi, cũng không hỏi thử An Mỹ ta là loại người nào, loại này chỉ là chút tài mọn, nói cho cái tên cặn bã đê tiện đứng phía sau, có bản lĩnh cùng bà cô nó solo, đừng chơi mấy trò lén lút
Trịnh Khắc sờ đầu một chút, một tay đầy máu, tức sùi bọt mép:
- Con gà này, muốn chết!
Nói xong liền đánh về phíaAn Mỹ, mà An Mỹ tương đối thuần thục đá ra một cước.
Một tiếng kêu thảm thiết chấn động trời đất truyền ra, trứng...trứng... không còn nguyên vẹn nữa rồi.
An Mỹ lại đi tới Trịnh Khắc đang lăn lộn trên đất đá thêm hai cước nữa, thầm nghĩ trong lòng may mắn, may mắn bị Mông Điềm bắt buộc học mấy chiêu võ thuật phòng mấy tên dê cụ.
Nhạc Tinh nữ nhân này thật sự là âm hồn không tiêu tan a, thấy Tiểu Tô phát đạt thì liền bám lấy.
.........
Nghiêm Tiểu Tô vẫn tỏ ra ngây ngốc hưởng thụ Nhạc Tinh an ủi.
- Tiểu Tô, chúng ta mới là trời sinh một đôi.
Đúng lúc này điện thoại của Nghiêm Tiểu Tô vang lên:
- Bạn học Nghiêm, chiếm tiện nghi cũng đủ rồi, làm như bà cô không tồn tại nha!
Nghiêm Tiểu Tô giật mình, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, Nhạc Tinh cũng ngẩn ngơ.
Đại gia Tô lộ ra ra cười:
- Ngượng ngùng, trong nhà có lão bà, bất quá nếu ngươi chịu làm nhỏ mà nói, ta cũng có thể nhận, đương nhiên phải được lão bà nhà ta đồng ý.
- Ngươi, ngươi đang diễn trò!
Nhạc Tinh nổi giận nói, mới vừa rồi tay của người này khó trách vẫn không thành thật, hơn nữa, thời điểm một người nam nhân phẫn nộ, làm sao lại bi thương như thế?
Đại gia Tô tương đối bất đắc dĩ khoát tay:
- Bạn học Nhạc Tinh, ta không phải phối hợp ngươi sao, ta sợ ngươi khổ sở nha.
- Ngươi đang nói cái gì, tại sao ta lại cảm thấy hồ đồ, Tiểu Tô, lần này là ta thật sự muốn cùng ngươi giải hòa.
Nhạc Tinh bỗng nhiên ủy khuất nói.
- Chậc chậc, Nhạc Tinh a, để cho ta nói ngươi như thế nào mới tốt đây, ta phát hiện sau khi tốt nghiệp chỉ số thông minh của ngươi cũng không có tăng lên. Ngươi ra vốn lớn như vậy cũng mời một tên mặt trắng đến diễn trò, nhưng xin ngươi lần sau thiết kế cho kỹ, làm gì lại có chuyện trùng hợp đến như vậy, còn nữa a lúc diễn trò cũng phải có tinh thần chuyên nghiệp, thời điểm tới gần ta cũng đừng lộ ra ánh mắt chán ghét như vậy.
Đại gia Tô xấu xa cười nói, sau đó sửa sang lại kiểu tóc một chút:
- Ca hiện tại là nhân vật nổi danh, còn tưởng rằng là kẻ cùi bắp như là năm đó nha sao
Không thể không nói, đại gia Tô vừa rồi thật đúng là bị kinh ngạc một chút, nhưng đáng tiếc tiền án Nhạc Tinh quá nhiều, hơn nữa chuyện này rất trùng hợp, huống chi hai tấm ảnh chụp kia cũng không nói lên được cái gì. Quan trọng nhất là hiện tại Nghiêm Tiểu Tô đã không phải là Nghiêm Tiểu Tô trước kia.
Không có người nào là rơm rác cả đời.
- Ngươi hiểu lầm, chuyện này thật sự không quan hệ với ta, là nữ nhân kia...
Nhạc Tinh còn muốn biện giải.
Nghiêm Tiểu Tô khoát tay:
- Nhạc Tinh, đừng nói tiếp, đây là ngươi đang vũ nhục chỉ số thông minh của ta, ta rất ngạc nhiên. Chúng ta rốt cuộc có thù hận to lớn gì, đáng giá để ngươi từ phương xa trở lại gây sự với ta, rất kỳ quái. Khoan đã, giống như không chỉ tìm mỗi mình ta, còn có Vương Tranh. Oh. Chẳng lẽ ngươi thầm mến Vương Tranh, cũng không đúng, vậy ngươi câu dẫn ta để làm gì?
Nghiêm Tiểu Tô rung đùi đắc ý:
- Chuyện này có chút kỳ quái, không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận, ta ngửi được mùi âm mưu.
Nhạc Tinh trong lòng lộp bộp một chút. Nàng rất rõ ràng, nếu thật sự bị Nghiêm Tiểu Tô nghĩ ra chút gì đó, nàng liền hoàn toàn xong rồi.
- Đúng vậy, ta là hận ngươi, hận Vương Tranh, hận Diệp Tử Tô, uổng cho ta đối đãi với nàng như chị em, kết quả nàng chỉ biết nhìn xem ta bị chê cười, bây giờ còn cùng Vương Tranh trộn lẫn cùng một chỗ, ta chính là không muốn thấy các ngươi tốt đẹp, Nghiêm Tiểu Tô, ngươi nhớ kỹ, chỉ cần ta còn sống một ngày, thì không để yên cho các ngươi, chỉ bằng công ty nhỏ xíu kia, ta tốn vài phút có thể làm cho phá sản, hiện tại cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, nếu như không, ngươi ra ngủ ngoài đường cái đi!
Nhạc Tinh nổi giận nói.
Nghiêm Tiểu Tô nhịn không được nở nụ cười.
- Ngươi cười cái gì!
- Ha ha, nếu là một tháng trước, ta thật sự hơi sợ, đáng tiếc, hiện tại công ty Ngôi Sao May Mắn không phải là công ty ngươi có khả năng động được, hơn nữa nếu có thể lay động, ngươi còn chờ tới bây giờ sao, làm ơn đề cao chỉ số thông minh rồi hãy đến được không?
Đại gia Tô rung đùi đắc ý, vô cùng thất vọng, cặp véo trắng noãn của Nhạc Tinh dường như đã mất đi dụ hoặc với Đại gia Tô rồi
← Ch. 0105 | Ch. 0107 → |