Vay nóng Homecredit

Truyện:Tinh Chiến Phong Bạo - Chương 0165

Tinh Chiến Phong Bạo
Trọn bộ 1398 chương
Chương 0165: Thổ lộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1398)

Siêu sale Shopee


- Bà chị, cảm giác một mình không tốt lắm, đi vào cùng luyện đi?

Trương Sơn chỉ vào phòng trọng lực.

- Đi.

10' sau...

Trương Sơn bị Từ Dĩnh đè trên mặt đất, Từ Dĩnh hiển nhiên thực ngoài ý muốn:

- Trở nên mạnh rồi à nha.

- Vô nghĩa, ka đi ra từ huấn luyện doanh IG, thử lại lần nữa.

- Ngươi không phải đối thủ của ta.

Từ Dĩnh rất bình tĩnh, trụ cột của Trương Sơn khá tốt, đáng tiếc là chưa từng huấn luyện hệ thống, chiêu số xem như toàn tự chế, đối với nàng mà nói loại chiêu số này, cho dù mạnh hơn nàng gấp đôi, cũng có thể dễ dàng ném đi, công phu không phải luyện không.

Một giờ sau...

Liên tục bị đánh bại 16 lần, rốt cục bạn học Trương Sơn thành công cũng đè được bà chủ nhỏ Từ Dĩnh xuống đất, làm cho Trương Sơn nhịn không được phát ra tiếng hú như thú hoang.

- Đánh ngã một nữ nhân có đáng giá cao hứng như vậy sao?

Một câu, lập tức dập tắt hùng tâm đang cao chót vót của người nào đó.

- Cũng đúng.

- Ha ha, tốt lắm, tiềm lực của ngươi mạnh hơn ta, đáng tiếc là không có huấn luyện theo hệ thống đúng tiêu chuẩn, xuất ra hoàn toàn dựa vào cậy mạnh, cận chiến là cần kỹ xảo.

Vui đùa đủ rồi, bà chủ nhỏ họ Từ bắt đầu dạy dần cho Trương Sơn.

Có thứ gì đó không phải cứ đến trường học là có thể học được, một ít kỹ xảo cá nhân, tuy rằng phương pháp không phải bí mật, nhưng là muốn luyện được không có sự dạy bảo chuyên nghiệp, khẳng định làm nhiều công ít.

Lại một giờ trôi qua.

- Tốt, hôm nay kết thúc ở đây thôi.

"Ah..."

Trương Sơn có điểm lưu luyến, ánh mắt như có lửa nhìn Từ Dĩnh:

- Đột nhiên cảm thấy kết giao cùng ngươi có lẽ cũng không tệ.

- Cút.

Từ Dĩnh hung hăng nhìn Trương Sơn trừng mắt một cái.

- Chỉ làm ra vẻ, tom boy, ta đi đây, ngày mai lại đến chiến.

Trương Sơn xoa bả vai có chút ê ẩm, phất phất tay, kỳ thật hắn đang gắng sức nói, quan trọng không phải muốn thắng, mà là từ trong chiến đấu học tập một số kỷ xảo, về mặt này Từ Dĩnh mạnh hơn hắn rất nhiều.

Đúng lúc phải rời khỏi, đột nhiên Trương Sơn nhớ tới một chuyện:

- Tại sao ngươi biết ta chuyển khoa?

Biết hắn tham gia IG không có gì, nhưng mà chuyện hắn chuyển sang khoa điều khiển robot, hẳn vẫn được giữ bí mật.

- Em gái ngươi nói cùng ta, không phải ngươi chưa nói cho người nhà của ngươi là ngươi đã chuyển khoa đó chứ?

- Ta ngất, xong đời

Đưa đầu cũng một đao, lui đầu cũng là một đao, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Trương Sơn mới vừa về đến nhà, liền nhìn thấy em trai em gái đều thành thật ngồi ở giữa phòng khách, mẹ của mình đang bận rộn ở trước bàn ăn, dọn ra các món ăn, cha thì ngồi nghiêm chỉnh ở chủ vị nhìn báo điện tử.

Trương Đức Dục nghe thấy âm thanh Trương Sơn trở về, ngẩng đầu, nhìn Trương Sơn liếc mắt một cái.

- Đã về rồi, ăn cơm, ăn cơm trước.

Mẹ của Trương Sơn nói.

Trương Đức Dục thản nhiên nhìn thoáng qua Trương Sơn, Trương Sơn lập tức vô cùng thành thật ngồi xuống.

- Nghe người ta nói, con chuyển sang khoa điều khiển robot?

Trương Sơn gật gật đầu:

- Vâng, thưa cha...

- Ta và chủ nhiệm khoa của con đã nói chuyện, việc học tập của con không có khó khăn gì, cũng không có vấn đề, thành tích của cuộc thi cũng rất lý tưởng, tại sao lại không thích Vật Lý?

Trương Đức Dục có điểm đau lòng, hắn không phải là người cha cũ kỹ, nhưng mà mắt thấy con mình không khôn ngoan như thế, vô cùng đau đớn a.

- Cha, con cảm thấy khoa điều khiển robot càng thích hợp với con, so sánh với việc làm nghiên cứu thì con càng thích cảm giác chiến đấu, con muốn tòng quân.

- Tòng quân?

Trương Đức Dục vẫn cảm thấy hắn rất hiểu rõ đứa con lớn cao ngạo này, giờ trở nên có chút xa lạ, hắn chính là dòng dõi đèn sách, thế nhưng sinh ra đứa con muốn làm binh, Trương Đức Dục đều có chút chuyển không kịp.

- Đại Sơn, mẹ không tán thành tham gia quân ngũ. Nguy hiểm rất nhiều, lại nói nếu làm nhà khoa học giống cha của con cũng được người khác tôn kính thật tốt.

Mẹ của Trương Sơn cũng phản đối

- Cha, trước kia con cảm thấy học Vật Lý quả thật rất vui vẻ, bởi vì người chung quanh đều vì con học rất tốt mà khích lệ con. Nói con không hổ là con trai của cha, cha cọp không sinh con chó, làm cho con cũng từng cho rằng đây là thứ con cần. Nhưng mà lên đại học con mới phát hiện loại vui vẻ này không phải là giấc mộng, mà là hư vinh. Con vẫn luôn lấy sự chờ mong của cha xem là giấc mộng, thẳng đến khi con phát hiện robot, cái loại cảm giác này mới là thứ mà con muốn.

Đến một bước này, Trương Sơn cũng có cái gì thì nói cái đó.

Trương Đức Dục nhíu chân mày, đây cũng không là lý do:

- Con cũng không nhỏ, hẳn là phải nhìn vào sự thật, hơn nữa ở mặt Vật Lý thì con cũng rất có thiên phú.

Trương Sơn có thiên phú, hắn mới kỳ vọng cao đối với con mình, một người có lẽ trên nhiều khía cạnh đều có thể có thiên phú. Nhưng lmà Vật Lý hiển nhiên càng thích hợp cho Trương Sơn phát triển tương lai, thân là một người cha, hắn cũng muốn giúp cho Trương Sơn.

- Chuyện này con cũng không phủ nhận, nhưng mà con người còn sống là vì làm chuyện bản thân mình muốn, loại cảm giác này không giống với, con cảm giác từng tế bào đều sôi trào, hơn nữa cho dù làm một chiến sĩ robot, những gì trước kia con học được cũng có thể dùng được. IG huấn luyện doanh giai đoạn thứ ba huấn luyện ngoài vũ trụ, con trai của cha đạt được hạng nhất. Cha, con là do cha dạy dỗ, cha cảm thấy, con sẽ qua loa làm ra quyết định lớn đến như vậy sao? Con tự hỏi suốt một học kỳ rồi mới quyết định.

Trương Sơn thật sự nói, mấu chốt nhất là hiện tại Trương Sơn đã trưởng thành, trên người đã có một cỗ khí thế.

- Không được, rất nguy hiểm, cho dù cha con đồng ý, mẹ cũng không đồng ý!

Một khi mama mở miệng chính là hạ quyết định.

Ở nhà này tuy rằng do cha làm chủ, nhưng mà thường thường mama mới là tổng chỉ huy ở sau màn, nói một không hai.

- Khụ khụ, mẹ, tốt xấu gì con cũng xuất thân từ học viện Chiến Thần, không phải như mẹ tưởng tượng, con phải làm thống soái, không phải loại binh lính đi đầu như mẹ tưởng tượng đâu.

Trương Sơn cười nói, đối phó với mama kỳ thật dễ dàng hơn nhiều.

- Nói như vậy không nguy hiểm?

- Đương nhiên, bằng không ai thèm đi!

Trương Sơn vỗ bộ ngực cam đoan:

- Hơn nữa, chỉ số thông minh của con có thể miễu sát toàn bộ bọn hắn.

Trương Sơn thi triển ba tấc miệng lưỡi mới làm hai lão đại trong nhà nói đến không trả lời được, từ giấc mộng đến cuộc sống, đạo lý lớn một chuỗi tiếp một chuỗi, cuối cùng cũng lừa dối được.

Buổi tối..

Em gái chui vào phòng Trương Sơn:

- Anh cả, vừa rồi chị Từ nhắn tin cho em, hỏi anh ngày mai mấy giờ đi ra võ quán? Anh cùng chị Từ sẽ không phải... Ấy ấy cái kia rồi nha? Làm sao chhị ấy lại có số điện thoại của anh?

- Người nào? Là cô tom boy kia à? Bộ dạng lớn lên trông còn tạm được đi, nhưng không là kiểu mà anh thích, đúng rồi, em không có việc gì thì ít tiếp xúc với cô ấy.

Nghĩ đến người theo đuổi của Từ Dĩnh hai phần ba đều là nữ sinh nhỏ tuổi, Trương Sơn cảm thấy phải đề phòng tiểu muội đi ra bên ngoài.

*****

- Anh cả không cho phép anh vũ nhục chị Từ, chị ấy rất ôn nhu, nói đi, mấy giờ đi đây?

- Buổi chiều trễ một chút khoảng bốn giờ, buổi sáng anh có kế hoạch huấn luyện khác.

- Ừm, à, anh cả, em cảm thấy so với trước kia thì anh càng đẹp trai, em ủng hộ anh, cố lên.

Em gái nhỏ quơ quơ nắm đấm nhỏ bé, kỳ thật đây mới là mục đích chủ yếu để nàng vào phòng của anh mình

- Đi làm bài tập của em đi, nhóc con xảo quyệt.

Em gái mới vừa đi, em trai lại chạy chạy vào.

= Thằng nhóc, có chuyện gì nói thẳng đi?

- Em nói đại ca anh muốn làm cái trò gì, thiên phú Vật Lý tốt như vậy, lại đi khoa điều khiển robot gì gì đó, vừa rồi cha hỏi em bài tập, cái này xong rồi, danh tiếng cùng gánh nặng Vật Lý của nhà họ Trương toàn bộ áp trên người của em, anh nhẫn tâm nhìn em bị tàn phá như vậy sao?

Em trai liền đặt mông ngồi xuống trên giường Trương Sơn, quen thuộc từ bên dưới nệm rút ra một quyển tạp chí người lớn...

- Thằng nhóc khốn khiếp, tại sao lại giấu mấy loại này ở trong phòng của anh?

- Dù sao đại ca anh giờ lên đại học cũng không còn ở trong nhà, giấu chút ít này nọ cũng không... Anh chơi xấu nha, có phải là anh em ruột thịt hay không?

Trương Sơn túm lấy thằng em trai một hơi xách ra ngoài cửa:

- Đừng ở trong phòng anh xem mấy thứ này.

Khóa cửa lại, xoay người, xốc nệm lên, quả nhiên còn có không ít, mỗi bản đều là sách quý giá tận 100 đồng tiền Ngân Hà, mỗi một trang đều là giấy điện tử chứa hình động, còn có mười trang phải mang mắt kính 3D mới có thể nhìn thấy toàn cảnh các pha 3D...

Một nửa tiền tiêu vặt của thằng em đều ở trong này, Trương Sơn thật sự là vô cùng đau đớn nha, mở tạp chí ra, Trương Sơn quyết định lấy tinh thần phê phán đi xét duyệt thằng em mình rốt cuộc sa đọa đến mức nào...

Nhìn trong chốc lát, Trương Sơn phải bỏ đi ra ngoài chạy hai mươi cây số. Làm cho bản thân thanh tỉnh lại.

Nằm trên ban công, Trương Đức Dục nhìn bóng dáng đứa con lớn càng chạy càng xa, hừ một tiếng.

Mẹ Trương Sơn từ phía sau đi tới, bưng ra cà phê vừa mới pha ra:

- Vẫn còn tức giận sao? Con cũng lớn, đã có thể tự mình quyết định.

- Ai, thằng nhóc này thật sự có thiên phú ở mặt Vật Lý, đáng tiếc.

- Ông làm như giới Vật Lý thiếu nhà họ Trương các ông thì sẽ không thể chuyển động chắc, năm đó không phải ông cũng vụng trộm đi tòng quân rồi bị nắm trở về, đứa nhỏ này giống ông thế còn gì.

Trương Đức Dục mỉm cười, đó đều là chút chuyện lúc tuổi trẻ, cuối cùng hắn cũng bỏ đi giấc mộng hoàn thành lý tưởng của cha mình. Kiên trì theo ý của mình cũng không phải dể dàng làm được như vậy:

- Không phải bà cũng phản đối sao?

- Tôi chỉ là thử xem nó, có hiểu rõ mọi chuyện hay không, thằng nhóc này còn cố lừa gạt tôi, cũng không suy nghĩ lại là ai sinh ra nó?

Nhìn bóng dáng Trương Sơn, hai người đều hiểu ý lộ ra tươi cười.

- Nếu nó đã quyết định rồi thì mặc cho nó làm đi, nam tử hán đại trượng phu, sai rồi cũng không tính sai!

Trương Đức Dục nhẹ nhàng nói.

........

Trong lúc chạy như điên Trương Sơn phát ra tiếng sói tru đối với bầu trời đêm. Gái ơi là gái, mấy thứ dính dáng đến 18+ quả nhiên không thể nhìn a...

........

Vương Tranh vốn tưởng sẽ nhàn rỗi, nhưng lúc gần đi Tiếu Phỉ luôn mãi dặn dò, còn để cho Diệp Tử Tô nhìn chằm chằmvào hắn. Làm cho bạn học Vương bị buộc mặc vào tây trang, mang theo nơ.

- Đại ca, cũng không phải đi ra mắt, đi ra nhanh lên.

Nghiêm Tiểu Tô ở bên ngoài kêu lên, may mắn bọn họ không cần đi, từ nhỏ đến lớn, Nghiêm Tiểu Tô chịu không nổi chính là ở cùng một chỗ cùng với đám con ngoan trò giỏi ưa thích biểu hiện. Huống chi buổi tiệc ấy là học sinh giỏi trong học sinh giỏi, quả thực chính là địa ngục, cũng khó cho Vương Tranh phải đi chịu đựng.

- Đừng kêu nữa, nút thắt này để làm gì.

- Đại ca, cái đó gọi là nút cài tay áo!

Đại gia Tô tru lên nói:

- Ta xem ngươi đừng đi là tốt hơn.

- Nghiêm Tiểu Tô, anh da lại ngứa, đừng không có tiền đồ như vậy, tương lai Vương Tranh sẽ trở thành nhân vật lớn, trường hợp loại này khẳng định phải gặp rất nhiều.

An Mỹ trừng mắt nói.

- Không phải đâu, anh cùng đại ca quan hệ mật thiết lớn lên, tình huống của hắn là gì anh còn không biết sao? Loại địa phương câu thúc như thế này không thích hợp với bọn anh, mặc tây trang còn mang nơ.... Không thể tưởng tượng.

Nghiêm Tiểu Tô bất đắc dĩ khoát tay, hai người bọn họ đều là chuyên gia mặc đồ thoải mái, từ lần trước hắn mặc tây trang bị nói thành tên nhà quê liền không bao giờ nữa mặc.

Một lát sau Vương Tranh đi ra:

- Nút thắt này sao lại chặc như vậy, quá chặc đi. Tại sao các ngươi nhìn ta chằm chằm?

- Chậc, nhìn không ra ngươi rất có thân hình nha.

An Mỹ cười nói.

Diệp Tử Tô gật gật đầu:

- Cỡ vừa chuẩn, thật không tệ.

Vương Tranh cười cười:

- Mặc thứ này trên người rất là phiền toái, vẫn là đồ bình thường thoải mái hơn.

- Hắc hắc, cái này gọi là trang phục, kỳ thật chính là ngụy trang, dù sao ở loại trường hợp này vẫn là phải áp dụng, đi làm sạch bọn họ đi!

Nghiêm Tiểu Tô nói.

- Nghiêm Tiểu Tô, đừng cả ngày e sợ cho thiên hạ không loạn, lần này đi đều là người có uy tín cùng danh vọng, không thể làm cô giáo Tiếu Phỉ mất mặt.

- Đừng gõ đầu của ta, ta chỉ tùy tiện nói thôi.

- Không có việc gì, ta cũng chỉ là một người đi ngang qua, xuất phát đi.

An Mỹ kéo Diệp Tử Tô nhỏ giọng nói:

- Kích cỡ vừa khớp, thực dụng tâm nha, Diệp đại tiểu thư.

- Chỉ biết giễu cợt ta.

- Không nghĩ tới Vương Tranh tên này mặc trang phục tử tế lại menly như thế, chậc chậc, xem ra ta phải bức đại gia của nhà chúng ta đi rèn luyện, nhìn cái bụng phệ của hắn kia.

An Mỹ vừa đi miệng cũng không ngừng nói.

- Ngươi cũng không cần cả ngày khi dễ Tiểu Tô, tính tình tốt như vậy rất khó tìm.

- Ta làm như thế cũng vì muốn tốt cho hắn.

An Mỹ cười nói.

Bốn người lái xe đệm từ đến hội trường, nhưng chỉ có Vương Tranh đi vào.

- Các ngươi không có việc gì thì có thể đi dạo ở khu vực này quanh đây, nói không chừng ta sẽ đi ran gay.

Vương Tranh nói.

- Đi đi, cố gắng làm quen nhiều một chút, ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt, chúng ta chờ ngươi.

Diệp Tử Tô nói.

Vương Tranh sửa sang lại cái nơ một chút, thứ này cảm giác giống mấy ông lão, nha, đây là cái ngày gì mà khổ bức như thế.

Lúc Vương Tranh đến cũng không tính là sớm, hơn nữa vừa vào cửa liền gặp được người quen cũ Nikaisi.

Nikaisi thấy hắn đến cũng không có gì ngoài ý muốn

- Vương Tranh, hoan nghênh a, mời vào, mọi người đều đang chờ để làm quen với ngươi đây này.

Trong đại sảnh đã có hơn mười thanh niên, đều mặc trang phục trịnh trọng, những người con gái còn lại là tranh nhau khoe sắc, các nàng cũng không bởi vì đam mê học tập liền xem nhẹ bề ngoài. Đây là thiên tính của phái nữ, cái loại trạch nữ học đến hết thuốc chữa là chuyện từ mấy trăm năm trước, từ trên người Tiếu Phỉ liền có thể thấy được lốm đốm.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1398)