← Ch.0287 | Ch.0289 → |
Con nít quỷ.
Lâm Hồi Âm cũng cười:
- Dường như chơi đùa rất tốt, đúng rồi, em dẫn chị đi xem xem phòng thu âm của em.
- Vừa lúc chị cũng có chút linh cảm.
- Thật vậy chăng, thật tốt quá!
Nhắc tới đến âm nhạc, Hồi Âm lại chuyển về tới trạng thái công chúa nhỏ vui vẻ hoạt bát, không hề giả dạng làm thục nữ nữa.
Kéo bàn tay Tử Tô, một lớn một nhỏ hai người đẹp liền vội vã rời đi quán cà phê.
Sau khi hai người biến mất, mọi người cũng nhịn không được nghị luận, cô gái này rốt cuộc là ai, lại có thể cùng công chúa nhỏ thân thiết như vậy.
Phòng thu âm của Hồi Âm tương đối hoa lệ, giới thiệu choDiệp Tử Tô các loại tác phẩm kinh điển, nhưng đối với một cái người thường mà nói, hiển nhiên đều không có ý nghĩa gì, mà đối với ca sĩ chuyên nghiệp mà nói nếu có thiết bị như vậy là tương đương có lực rung động. Chỉ là giá trị kiến tạo phòng thu âm này chính là con số trên trời, vừa mới bắt đầu chỉ là từ sở thích nhỏ của Hồi Âm, sau lại ngẫu nhiên xảy ra tư tưởng kỳ diệu mới bắt đầu ca hát.
So sánh với chính trị đầy chuyện phức tạp, âm nhạc là bến cảng yên tĩnh của Hồi Âm.
- Chị Tử Tô, chị có ý tưởng mới gì?
Lâm Hồi Âm đã muốn có điểm khẩn cấp.
Diệp Tử Tô đưa ra ca khúc đã được chế tác thô sơ giản lược của mình, Diệp Tử Tô tự mình lên.
Hồi Âm hưng phấn cầm lấy rồi đưa tới đưa vào thiết bị, nàng rất muốn biết Diệp Tử Tô sẽ có ý tưởng mới gì.
Diệp Tử Tô có điểm ngượng ngùng:
- Chị hát loạn ấy mà.
Đơn thuần theo âm sắc mà nói, bản lĩnh ca hát của Diệp Tử Tô hiển nhiên không có cách nào khác so với Hồi Âm, nhưng quan trọng là nội dung, Hồi Âm thích nhất chính là Diệp Tử Tô luôn có thể biểu đạt một ít cảm xúc, mà đối với một cô gái thích nghệ thuật mà nói, loại lực dụ hoặc này là lớn nhất.
Đây cũng là nguyên nhân Hồi Âm thân cận Diệp Tử Tô.
Từ loa truyền ra giọng ca của Diệp Tử Tô, Hồi Âm lẳng lặng nghe, đến khi ca khúc hát xong đều không nói chuyện.
- Thế nào?
Diệp Tử Tô hỏi.
Hồi Âm hơi hơi nhíu một chút mày:
- Đây là một ca khúc trữ tình, ca từ cùng âm điệu đều tốt lắm, nhưng mà cuối cùng em cảm thấy thiếu chút gì đó, để em thử xem.
Hồi Âm thực lực cũng kinh người, chỉ nghe xong một lần, thế nhưng đều nắm giữ ca từ cùng âm điệu, mà bộ phận âm hưởng bậc cao, Hồi Âm lại thoải mái tự nhiên nắm giữ.
- Thế nào?
- Rất êm tai, so với chị dễ nghe hơn, nhưng hình như là thiếu chút gì.
- Có thể là về cảm tình hay không?
Diệp Tử Tô bỗng nhiên nói.
- Ca khúc này thực sự rất trữ tình, chỉ là chúng ta không nắm chắc thật tốt.
Lâm Hồi Âm gật gật đầu.
Tiếng ca là tốt, nhưng đôi khi quả thật cần tình cảm đến tỉnh lại linh hồn gì đó bên trong tiếng ca.
Tuy rằng chất giọng Diệp Tử Tô không phải chuyên nghiệp, nhưng suy diễn của khúc tình ca ngắn này rất tốt, mấu chốt là cảm tình để nhập vào ca khúc.
Nhưng ca khúc này, nàng không viết vì mình, mà là vì Vương Tranh.
- Có biện pháp, gọi đại ca tới, để cho hắn thử xem!
Diệp Tử Tô bỗng nhiên nói.
Lâm Hồi Âm lắc cái đầu nhỏ:
- Anh ấy? Biết ca hát?
Bạn học Vương bị mạc danh kỳ diệu lôi lại đây, ánh mắt An Cát Lợi nhìn hắn vẫn không hữu nghị, giống như lúc nào hắn cũng sẽ dạy hư công chúa.
Vừa thấy Vương Tranh, Hồi Âm lập tức liền chạy lại đây, giữ chặt tay Vương TranhL
- Mau tới, có việc để cho anh làm.
An Cát Lợi ánh mắt giật giật, công chúa nhỏ cũng có chút rất không tị hiềm, Diệp Tử Tô cũng liền thôi, mặc kệ nói như thế nào Vương Tranh đều là nam nhân a.
- An Cát Lợi, ngươi ở bên ngoài chờ, đừng để cho những người khác quấy rầy chúng ta.
- Hoàng thân. Ta còn phải...
- Nhanh lên!
Lâm Hồi Âm cũng không có thời gian để dong dài
- Có một ca khúc, cần giọng nam, anh ca cho bọn em nghe một chút.
Vương Tranh vừa nghe, mặt nhất thời đen:
- Khụ khụ, anh không thể ca hát!
- Vì sao?
- Một khi anh hát, các em sẽ vào bệnh viện.
Vương Tranh bất đắc dĩ nhún nhún vai, trông mong nhìn nhìn An Cát Lợi, lúc này hắn thật hy vọng An Cát Lợi mang hắn đi.
Không biết như thế nào, An Cát Lợi nhìn thấy cái bộ dáng kia của Vương Tranh thì trong lòng đặc biệt thoải mái.
- Công chúa, ngài từ từ mà chơi, ta đợi ở bên ngoài.
An Cát Lợi mỉm cười nói.
Một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng cũng không có, Vương Tranh hối hận a, đã biết thế không cần ăn no chống đỡ đưa lên cửa sao.
- Anh báo trước rõ ràng, thực sự anh không biết ca, không tin em hỏi chị Tử Tô.
Diệp Tử Tô cười mà không nói.
- Người nhát gan, hát ca khúc thôi, sợ cái gì, trước hết em ca cho anh nghe, đây là sáng tác của chị Tử Tô, em cảm giác giọng nam sẽ tốt hơn một chút, cho nên anh cần phải phối hợp một chút.
Vương Tranh khoát tay:
- Dù sao anh đã nói rồi, nếu các em bị kích thích thì cũng đừng trách anh.
Diệp Tử Tô buồn cười, quả thật Vương Tranh rất ít ca hát, nhưng mà không kém như vậy.
Hồi Âm bắt đầu ngâm nga.
Em từng hoài nghi khi em đi ở trong sa mạc.
Cũng không kết quả là giấc mộng hay thứ gì đấy?
Đôi cánh mới mở ra lại trầm mặc khi gặp phải gió.
Cơn đau nhỏ theo thói quen có thể xem là thu hoạch hay không?
May mắn là em vẫn không quay đầu.
Vừa mới bắt đầu Vương Tranh còn không có phản ứng gì, nhưng mà nghe nghe, không khỏi nhớ tới đủ loại kí ức của mình, hắn thật sự không biết có bao nhiêu lần hoài nghi mình có thể trở thành chiến sĩ điều khiển robot hay không, có phải hẳn là đổi cái ngành nghề khác hay không, không cần thi cái gìmà trường quân đội, tìm một phần công việc im lặng để cuộc sống từ từ trôi qua.
Nhưng mà hắn không có, giấc mộng này là những thứ này thật sự là nghiện, buông tha giống như không thể sống nữa.
Rốt cục em phát hiện thật sự có ốc đảo.
Mỗi giọt mồ hôi chảy xuống làm cho bản thân trở nên vững chắc.
Mệt mỏi bước đi ra mới nhìn thấy được vũ trụ rộng lớn.
Phía sau trời cao biển rộng chỉ còn lại dũng cảm.
Muốn bắt lại những thứ chấp nhất mà đánh vỡ gông cùm vận mệnh.
Cơ thể không còn lạnh lùng.
Cám ơn những người đã từng xem nhẹ ta.
Để cho ta không cần cúi đầu tiếp tục sống thấp hèn như cặn bã.
Vương Tranh nhịn không được mà nhập tâm vào trong tiếng ca. Giống như giống chính hắn, có một loại tiếng ca có thể tỉnh lại linh hồn.
- Thế nào?Thử xem?
Lâm Hồi Âm hoàn mỹ suy diễn một lần.
Vương Tranh hiển nhiên còn đang chìm vòa hồi ức, đối với âm nhạc hắn cũng không mẫn cảm, nhưng mà một ca khúc xúc động nội tâm hoàn toàn chính là một chuyện khác.
- Để cho anh nghe thêm mấy lần.
Vương Tranh mang tai nghe điện thoại, lẳng lặng nghe bản cũ của Diệp Tử Tô.
Chất giọng không dễ nghe như Hồi, nhưng mà có thể biểu đạt lại mạnh hơn một ít, dường như đây là viết về mình.
Ta từng hoài nghi khi ta đi ở trong sa mạc.
Một khi Vương Tranh mở miệng, chất giọng trầm thấp kia lập tức liền cải biến hương vị của toàn bộ ca khúc.
← Ch. 0287 | Ch. 0289 → |