Vay nóng Tima

Truyện:Tinh Chiến Phong Bạo - Chương 0414

Tinh Chiến Phong Bạo
Trọn bộ 1398 chương
Chương 0414: Chỉ mảnh treo chuông
0.00
(0 votes)


Chương (1-1398)

Siêu sale Shopee


Hiện tại hắn đi một con đường, là một lối chưa từng có người nào đi qua, giống như sờ tảng đá qua sông, có chút nghiêng ngả lảo đảo, không thuận lợi, nhưng xác thực luôn tiến về phía trước.

Một trận chiến cùng Atlantis, Vương Tranh đã giải trừ các mặt có lý giải riêng của hắn đối với tinh thần ấn ký, tinh thần bạo phá, tinh thần. Nhưng so sánh với Atlantis còn có chút thô ráp, thắng ở nhanh chuẩn độc, ở mặt chiến đấu bằng thân thể, Khô Lâu đã dạy đến cực hạn, mà ở mặt này cần phải nhờ chính hắn.

Đây là một lần du hành vũ trụ dài dòng, phi thuyền vận chuyển cũng không dừng lại ở địa phương nào, không gián đoạn ở trong á không gian phi hành hơn ba trăm giờ, mới nhảy ra từ á Không Gian.

Mà sau khi nhảy ra á không gian, rốt cục mạng điện thoại có tín hiệu, nhưng mà sau đó lại còn có một ký hiệu hạn chế màu đỏ, không thể liên tiếp mạng thông tin vũ trụ, chỉ có thể tiến vào mạng tín hiệu của hành tinh ở gần đó. Thiết bị viễn thông vũ trụ ở nơi này bị mã hóa, nói cách khác, điện thoại này chỉ có thể tiếp thu tín hiệu từ Titan Dida, tin tức từ bên ngoài đều bị ngăn chặn.

Dùng mũi ngón chân đều biết nói, Titan Dida nơi này tuyệt đối không phải là nơi tốt đẹp.

Đi đến cửa sổ trong suốt dọc theo mạn tàu, đã nhìn đến một hành tinh xanh thẳm xuất hiện ở trước mắt, có chút giống Trái Đất, phi thuyền đang bay nhanh về hành tinh này.

Tiến vào trong tầng khí quyển của hành tinh, phi thuyền không ngừng rung lên.

Đúng lúc này, trong lòng Vương Tranh run lên, là cảm giác nguy hiểm!

"Ò E.."

Đồng thời, phi thuyền vận chuyển vang lên âm thanh cảnh báo chạy trốn.

Thông qua cửa sổ bên mạn tàu, một chiếc phi cơ tiêm kích từ tầng mây chui ra, thật giống như đang cố thủ ở nơi đó.

Ba chùm ánh lửa sáng lên, là tên lửa Nọc Rắn Độc, loại rẻ tiền, tính năng tin cậy, có hệ thống trí năng khóa mục tiêu, kiểu thể tích nhỏ lại có lực sát thương rất lớn, sát khí cuối cùng chỉ được dùng để phá huỷ thuyền thương mại có vũ trang hoặc phi thuyền vận chuyển.

Trong nháy mắt, mỗi một tế bào trên người Vương Tranh đều hoạt động lên, một cước thật mạnh đá văng cửa khoang thuyền, ở cuối một hành lang thật dài, chính là khoang thuyền chạy trốn.

Một quyền nện võ trang bị bảo hộ phòng, mở ra khoang thuyền chạy trốn, dùng sức đè xuống, quá trình trước sau chỉ mới 3s mà thôi.

Khoang thuyền chạy trốn mở ra cửa chính, Vương Tranh chui vào, bên trong khoang là một mảnh tuyết trắng dùng làm vách ngăn, vật liệu là sợi plastic mềm mại phòng nổ phòng cháy. Thời điểm cửa khoang thuyền tự động đóng cửa lại, ba phát tên lửa Nọc Rắn Độc lấy tốc độ kinh người đánh trúng phi thuyền vận chuyển.

Đối phi thuyền vận chuyển loại nhỏ không có khiên năng lượng, so sánh với chủ pháo laser, tên lửa giá rẻ càng có lực sát thương.

Nhưng mà trong nháy mắt, phi thuyền vận chuyển đã bị uy lực bùng nổ của tên lửa Nọc Rắn Độc nuốt hết.

Sóng xung kích thật lớn lập tức quăng khoang thuyền chạy trốn đi ra ngoài, "Ầm" một tiếng, cửa khoang thuyền còn chưa hoàn toàn đóng cửa, giống như là lỗ đen, điên cuồng hút tất cả mọi thứ bên trong khoang thuyền cứu hộ ném ra ngoài.

Vương Tranh dùng sức bắt được một cái ghế, cả người đều bị hấp lực kéo ngang bay ở giữa không trung, sắc mặt Vương Tranh trở nên khó coi, hắn thật không ngờ chờ đợi hắn sẽ là bắn rơi!

Không kịp nghĩ nhiều, bởi vì sóng xung kích, hơn nữa cửa khoang thuyền không thể đóng cửa, một bên dụng cụ sáng lên một đống đèn trục trặc, trang bị dưỡng khí mất đi hiệu lực, tín hiệu trên trang bị mất đi hiệu lực.

Làm cho Vương Tranh biến sắc là trang bị dù để nhảy đã sáng lên đèn đỏ, không có dù để nhảy giảm tốc độ, khoang thuyền chạy trốn cũng không khác gì quan tài.

Vương Tranh buông tay, sức gió mạnh mẽ, nháy mắt hút hắn vào hướng về cửa khoang thuyền, ngay tại trong nháy mắt trước khi bị hút ra ngoài, Vương Tranh dùng tay bắt được cửa khoang thuyền, hai chân dùng sức chặn hai bên, đối kháng áp lực cực lớn.

Thiết bị đóng bằng tay trên cửa khoang thuyền bị mở ra, Vương Tranh dùng hết toàn lực, mới đóng cửa khoang thuyền lại được, rốt cục áp suất ổn định lại, nhưng mà, nguy cơ cũng chưa giải trừ, phải mở ra dù để nhảy.

Vọt tới trước thiết bị khống chế dù để nhảy, một chưởng mở ra tầng bảo hộ bên ngoài, một mùi đốt trọi lập tức bốc lên, toàn bộ chip điều khiển đều bị thiêu hủy.

"Tít tít"

Máy dò xét độ cao trong khoang thuyền cứu hộ không ngờ không bị phá hư, vào lúc này, vang lên âm thanh thông báo làm cho người ta vô cùng buồn bực, khoảng cách cách mặt đất chỉ còn lại có 8. 000m, hơn nữa con số này còn đang không ngừng giảm xuống.

6. 000m...5. 000m.

4. 000m!.

Dùng tay khống chế, mồ hôi từ trên đầu Vương Tranh nhỏ xuống.

"Xoạt"

Ở ở cự li cách mặt đất còn 3. 000m, rốt cục ô dù thật lớn đã được mở ra.

Nhưng mà bởi vì có dù nên tốc độ rơi xuống của khoang thuyền cứu hộ hơi chựng lại một chút, phi cơ tiêm kích kia lại xuất hiện, tập trung khoang thuyền cứu hộ.

"Ầm Ầm"

- Phá hủy mục tiêu, có điều tra, cần lảng tránh!

Robot ở trong không trung lại quay về, nhanh chóng bay đi.

Khoang thuyền chạy trốn bị trúng oanh kích tốc độ rơi xuống càng nhanh, nếu lần này ngã trên mặt đất chỉ có thể là một đống thịt vụn.

"Ầm"

Khoang thuyền cứu hộ đang lao nhanh xuống bỗng nhiên từ bên trong bạo vỡ ra!

Một bóng đen bị tàn phá thật lớn bao vây lấy Vương Tranh!

"Ầm"

Khô Lâu cũng không có mang theo Vương Tranh bay lên, mà nện rơi trên mặt đất thật mạnh, Khô Lâu giống như băng tuyết tan rã, chạm mặt nham thạch cứng rắn nháy mắt dập nát tan vỡ ra, bốc lên một đám khói bụi thật lớn.

Ở thời điểm cuối cùng Khô Lâu ra tay, nhưng mà phải trả cái giá rất lớn, Khô Lâu vẫn chưa làm xong căn bản không có sức chiến đấu gì, nhưng mà ở thời gian cuối cùng chống đỡ được một chút, nháy mắt đã hỏng rồi.

Toàn thân Vương Tranh chấn động mạnh, giống như là búp bê vải bị phá tan ném đến trên mặt đất, máu tươi giống như là nước suối trào ra từ miệng. Robot Khô Lâu mới chỉ bước đầu hoàn thành ngoại hình, tuy rằng thay hắn chặn tuyệt đại đa số lực đánh vào, nhưng mà lực đánh vào còn lại cũng không phải thân thể con người có thể chống lại, cho dù là xương cốt như sắt thép cũng phải nát, phổi bị xương sườn đâm thủng, gan thận đều ít nhiều bị xuất huyết, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Bóng tối.

Vô biên vô hạn.

Muốn động đậy, lại lười, muốn mở mắt ra, lại cảm giác rất buồn ngủ.

Mệt mỏi quá, đang nằm mơ hay sao?

- Tiểu thư, thế này không khoa học, hắn nên chết mới đúng.

Một giọng nói truyền vào trong tai, mẫn cảm mà cảnh giác.

Hẳn là đã chết.

- Sóng điện não có dao động, hắn có thể nghe thấy?

Một giọng nữ dễ nghe, cảm giác trong suốt mà sạch sẽ.

- Hẳn là đầu óc có phản xạ tự nhiên đối với âm thanh, không phải có ý thức nghe thấy, không tốt, thân thể hắn đang chống cự người máy chữa trị nano. Mạch đập quá giới hạn, tiêm 100cc thuốc an thần số 9.

Bóng tối lại tràn vào giống thủy triều, nuốt hết ánh sáng mới nổ tung, cảm giác khốn đốn lại bao phủ ý thức.

Hồi lâu, hồi lâu.

Lại một ánh sáng làm ý thức của Vương Tranh tỉnh lại, nhưng mà mơ mơ màng màng.

*****

Tại sao cũng thấy không rõ lắm, chỉ là cảm thấy âm thanh có người nói chuyện như là từ chân trời thì thào truyền vào trong ý thức.

- Tại sao lại sốt cao không lùi? Chứng viêm của hắn hẳn là đã bị khống chế rồi được mới đúng.

- Tiểu thư, tại sao người lại tới đây nữa?

- Tình huống của hắn thế nào?

- Này.... Ngày hôm qua đã chết, nhưng mà hiện tại xem ra, hắn có lực lượng sinh mạng cực kỳ tràn đầy, đổi thành bất luận kẻ nào, bị trọng thương như vậy, cho dù là có mười cái mạng cũng không đủ để chết. Nhiệt độ cơ thể hắn vẫn không hề hạ xuống. Rất kỳ quái, tìm không thấy nguyên nhân. Chỉ có điều, tiểu thư, ngươi xác định muốn cứu hắn? Đã kiểm tra qua nhìn hắn mang theo trên người gì đó, hắn hẳn là người Ngân Minh.

Cô gái kia phát ra một tiếng hô kinh ngạc:

- Không thể nào? Thật sự không phải hải tặc?

- Đã xác nhận nhiều lần, hẳn là không phải hải tặc.

- Nhưng mà dựa vào vệ tinh của chúng ta ghi lại, đánh rơi hắn chính là phi cơ tuần tra của Ngân Minh.

Giọng cô gái này nhỏ đi, nhưng vẫn giống như tiếng sét đánh vào.

Nháy mắt sơng mù mông lung đã tán đi, ý thức của Vương Tranh từ trong mơ hồ tỉnh táo lại, nhưng mà thân thể vẫn không thể nhúc nhích, ngay cả ánh mắt đều không mở ra được.

Âm thanh ở bốn phía, càng tường tận truyền vào trong tai. Tiếng hít thở, tiếng bước chân, âm thanh máy móc kêu tít tít, đúng rồi, không thể động, laà bởi vì hiện tại hắn ở trong phòng chữa bệnh.

Vài tiếng bước chân rời khỏi phòng, sau đó là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, trừ âm thanh máy móc, rốt cuộc không nghe được gì khác.

Im lặng... Yên tĩnh..

Thân thể không thể động, đầu óc hoạt động nhanh hơn so với bình thường.

Khuôn mặt tươi cười của Ina từ trong óc xẹt qua, như sao băng, xinh đẹp đến như vậy, lại ngắn ngủi.

Ánh lửa, phi thuyền nổ mạnh, cảnh tượng ngay lúc đó không ngừng diễn lại ở trong đầu.

Vì sao trên toàn bộ chiến thuyền phi thuyền vận chuyển cũng chỉ có một mình hắn? Vì sao hai gã điều khiển viên khóa phòng điều khiển không chịu đi ra?

Rất rõ ràng, phi cơ tập kích máy bay vận tải, là chờ ở đó, mục tiêu là hắn.

Nhưng mà...vì sao...?

"Ầm Ầm"

Toàn bộ phòng đều như là chấn động, máy theo dõi điện não lại không có phản ứng gì, nhảy lên, dụng cụ đặt trên mặt bàn ở một bên đều lăng không bay lên.

Vương Tranh cũng không phải tượng gỗ hay thần phật!

Một trận thống khổ kịch liệt từ ngực dâng mạnh lên!

- Cảnh báo, cảnh báo, năng lượng siêu hạn tràn ra, khởi động trình tự khẩn cấp.

Đột nhiên vang lên âm thanh Cục Than Đen, Vương Tranh mạnh mẽ chấn động, lại lâm vào trong bóng tối vô hạn.

Cảnh trong mơ, một cảnh trong mơ đầy đen tối.

Ai muốn đối phó chính mình?

Là đối thủ IG bị mình đánh bại?

Không có khả năng!

Coi bản thân mình trở thành kẻ địch tuyệt đối không ít, nhưng mà những người này, một người so với một người càng kiêu ngạo hơn, cho dù là thua, cũng chỉ là tạm thời không như ý, phục hồi tinh thần lại, lại là lỗ mũi hướng lên trời, tự tin lão tử vẫn là đệ nhất thiên hạ, nhưng mà hiện tại tạm thời không phải, tương lai khẳng định sẽ có loại này.

Người như thế đều có một bệnh chung, bọn họ khinh thường dùng loại thủ đoạn tập kích thấp kém này, Vương Tranh tồn tại, chỉ biết kích thích bọn họ càng trở nên mạnh thêm.

Ngân Hà lớn như vậy, gặp được một chút thất bại nho nhỏ liền chơi trò thủ đoạn, cứ tiếp tụcnhư vậy, thiên tài cũng chỉ có thể biến thành phế vật.

Trừ bọn họ, còn có ai hy vọng hắn vĩnh viễn biến mất trên thế giới này?

Hoàng thất Aslan.

Một đáp án không muốn nghĩ đến, vẫn vọt ra từtrong óc, giống như dã thú thoát chuồng, ý thức Vương Tranh tru lên một trận u ám.

Nhưng mà nghĩ tới Ina tràn đầy nước mắt, bỗng nhiên Vương Tranh bất đắc dĩ, đây không phải là chuyện mà mình đã đoán trước hay sao. Đây là sự thật, đế quốc Aslan tuyệt đối không cho phép, đừng nói yêu đương, cho dù là chút chuyện xấu, cũng không cho phép có một chút khả năng.

Ý thức của Vương Tranh lâm vào trong suy nghĩ trầm trọng, dần dần, ngủ say rơi vào trong bóng tối, thân thể nặng nề, quá mệt mỏi, quá mệt mỏi.

......

Ở một con thuyền khác trở lại hệ Mặt Trời, trên phi thuyền, những người khác đều cùng một chỗ, đám người Mông Ngao cũng không biết có chuyện gì, dọc theo đường đi đều không có lộ mặt.

Mông Ngao cũng không có cách nào, kỳ thật khi nhìn thấy công chúa biểu hiện liền đoán được muốn gặp chuyện không may, may mắn phản ứng của Aslan còn không tính rất kịch liệt. Nhưng mà nói yêu cầu tách hai người ra, đồng thời không cho phép tiếp tục gặp mặt, vì thế, công chúa bị đưa đến Atlantis, nói là học tập, tương đương với giam lỏng, quân đội vì lấy lòng Aslan da mặt cũng không cần.

Chẳng qua ba người Mông Ngao đi theo cố gắng nói vào, mới đáp ứng đưa Vương Tranh đến hành tinh Titan Dida hai năm, nơi đó mặc dù có chút đặc biệt. Nhưng mà đối với Vương Tranh mà nói có lẽ là chuyện tốt, bình tĩnh bình tĩnh, đối mặt sự thật có thể càng đỡ hơn, bọn họ thật sự không đành lòng nhìn một nhân tài như vậy ngã xuống, về phần chuyện khác, Vương Tranh phải vượt qua cửa ải tâm lý của chính hắn, thế giới này có phân chia giai cấp.

- Mệt nha, Vương Tranh đãi ngộ sẽ không giống nhau, còn có chuyên cơ.

- Còn phải nói, ngươi cũng không nhìn xem Vương Tranh là ai, đó chính là ông vua không ngai của chúng ta, trâu bò nhất!

Trương Sơn cười nói, mọi người đều bị phân phối nhiệm vụ, Trương Sơn phải ở hạm đội liên bang hệ Mặt Trời thực tiễn hai năm, nghĩ đến mấy nữ quan quân xinh đẹp trong đồng phục, Trương Sơn liền mừng rỡ cười toe tóe.

Tất cả mọi người cao hứng phấn chấn, Lear vẫn im lặng. Có thể là không thích nghe, một mình đi ra ngoài. Mọi người cũng không để ý đến, La mập mạp lập tức theo đi ra ngoài.

- Đại ca, kỳ thật ngươi đừng để ý bọn họ nói như thế nào, đều là một ít dân quê mùa chưa thấy qua quen mặt.

La Phi vuốt mông ngựa nói, nếu không phải Vương Tranh, Lear mới là phong cảnh vô hạn.

Lear hơi hơi lắc đầu:

- Kỳ thật, đôi khi Vương Tranh tên nhóc này cũng đủ thú vị, con người thật sự rất nhỏ bé, giống như một giọt nước cũng khát vọng tới gần mặt trời, nháy mắt đã bị bốc hơi rồi.

La Phi nghe được Lear ca ngợi lại cười không nổi. Trong lòng lộp bộp một chút, bởi vì làm thời điểm Lear ca ngợi một người, thì người kia đã không cách nào tạo thành uy hiếp đối với hắn.

- Đại ca, ngươi là nói..

Lear vỗ vỗ bả vai La Phi:

- Ta là, Vương Tranh không tệ, hiểu được?

La Phi ngơ ngác gật gật đầu, lời ngầm là người chết đều là tốt nhất.

Khó trách gần đây Lear vẫn rất bình tĩnh, rất bình tĩnh.

Nhìn ra vũ trụ xa xôi, trên khóe miệng Lear nở ra một nụ cườiý cười mơ hồ, hoặc như là trào phúng, nếu không phải đắc tội Aslan, thì làm sao có cơ hội như vậy, đáng tiếc a, vẫn không có phân ra thắng bại, hệ Mặt Trời nhất định thuộc riêng một người.

Lear King!

....

Cũng không biết trôi qua bao lâu, chỉ biết là tỉnh lại hai lần.

Lần tỉnh lại này, Vương Tranh lại nghe được giọng nữ dễ nghe kia, lần này chỉ có một mình nàng.

Nói liên miên cằn nhằn lại nói liên miên cằn nhằn, nói rất nhiều.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1398)