← Ch.0417 | Ch.0419 → |
Vương Tranh không chút do dự đáp ứng rồi, dù sao cũng là Lan Lăng yêu cầu, điểm việc nhỏ ấy đều hoàn thành không được, coi như là người sao.
Ngày hôm sau, sáng sớm lão Lan Tượng liền giết đến tới cửa:
- Tên nhóc, theo ta, vừa lúc ta thiếu trợ thủ.
- Ta không cần trở về Ngân Minh sao?
Vương Tranh cố ý nói, đôi khi mấy ông lão sợ tịch mịch, trêu chọc một chút cũng vui vẻ.
- Không nên không nên, làm sao được, thân phận của ngươi còn không có biết rõ ràng, hơn nữa, còn không có trả tiền nha, ngươi có biết trị liệu ngươi tốn bao nhiêu tiền không, đó là tiền riêng của con bé.
Cái đầu của Lan Tượng lắc như trống bỏi.
Về chuyện tình hành tinh Titan, Lan Tượng có hiểu biết nhiều nhất, trí giả là người thấp bé, người dũng cảm là cao to khí phách, trí giả nắm giữ tri thức, người dũng cảm là chiến sĩ trời sinh, vũ khí gì đến trong tay bọn họ, đều có thể phát huy ra mức tốt nhất, bao gồm vũ khí của nhân loại.
Người Dida đã bắt đầu thích ứng nhân loại khoa học kỹ thuật, nhà họ Lan vì người hành tinh Titan Dida thiết kế vũ khí cùng áo giáp cận chiến. Phải biết rằng ở trong này, vũ khí laser không có hiệu quả, khiên năng lượng cũng không có tác dụng, sau khi chiến sĩ của hành tinh Titan Dida trưởng thành có chiều cao khoảng 5-6m, hơn nữa lực lượng thật lớn, sau khi phối hợp thêm vũ khí chuyên môn, lực chiến đấu kinh người.
Lão Lan có địa vị, không chỉ có là vì lý lịch của hắn, còn ở chỗ hắn có thiên phú thiết kế vũ khí.
Nhân loại thích dùng là vũ khí laser nhất, đến hành tinh Titan Dida sẽ không có tác dụng, mà thiết kế vũ khí lạnh nhất là nhằm vào điều kiện thân thể người Dida. Cơ bản đều xuất ra từ bàn tay của lão Lan, mọi người đều nói, Lan Tượng không nói không, "Tượng" cái tên này, Vương Tranh lại hoài nghi đây là chính hắn tự sửa tên, danh hiệu Lan Búa Tạ tuyệt đối không có tốt như Lan Tượng, ít nhất không thành được danh hiệu tông sư.
Thời điểm tông sư Lan Tượng muốn làm nghiên cứu, cho tới bây giờ đều là nhốt Vương Tranh trong một căn phòng nhỏ bên cạnh, nếu không có trà cùng thức ăn còn có TV để xem, có khác gì phòng giam đâu?
Chẳng qua TV là thật sự.... Khó coi!
Quay đi quay lại, cũng chỉ có hai kênh!
Một cái là kênh giải trí Dida, bên trong truyền phát nội dung là ghi hình tiết mục một năm trước của Ngân Minh, hiện tại truyền phát tin tức là thiên tài vấn đáp, một đám được xưng là thiên tài khiêu chiến các loại cửa ải khó khăn. Còn về nội dung, dù sao Vương Tranh nhìn xem một lát thì mặt đã đen lại.
Một cái kênh khác, là kênh nhi đồng, không xem cũng thế, không thể tưởng tượng được cho đến ngày nay còn có địa phương lạc hậu như vậy.
Tắt TV, Vương Tranh uống ngụm trà, tuy rằng không hiểu về thưởng thức trà cũng biết là trà ngon, đậm đà lưu hương, hớp một ngụm đều cảm thấy thoải mái.
Có một số việc, tuy rằng trong đánh tâm nhãn muốn làm nhạt, nhưng dư chấn đánh sâu vào vẫn mãi mãi là không thể không nhìn, có nghi vấn cũng có không cam lòng.
Còn may mắn là Vương Tranh luôn có thể tìm được chút việc để làm cho bản thân hắn, một bên góc tường còn có vài bản giấy nháp, mặt trên viết vài đề toán học, nhưng mà nó...
Vương Tranh từ một bên rút lấy bút, lão Lan giống như rất thích dùng mấy thứ nguyên thủy gì đó, Vương Tranh cũng rất thích khoái cảm khi vung bút, người có chữ viết khó coi khẳng định sẽ không biết, Vương Tranh viết chữ cũng rất đẹp.
Lưu loát, càng viết càng nhanh, cũng càng đắc ý, vẫn là đề khó, liên quan đến nhiều tri thức.
Viết đến một nửa, Vương Tranh nhíu mày, giải không nổi nữa, cái đề này thiếu một cái yếu tố chưa cho, hẳn là không ở trên hai bản giấy nháp này.
Quên đi, khó hiểu.
Tùy tiện ném bản giấy nháp ở trên bàn, đặt lực chú ý ở một giá sách bên trên, nếu muốn hình dung chỉ có hai chữ là sạch sẽ.
Một chút tro bụi đều không có, tiện tay rút ra quyển sách, "Lịch sử phát triển của thiết kế Robot", không ngờ là bản sách cũ có từ hai trăm năm trước, một khi nhìn lại, nội dung là thổi phồng quá mức sự thật, cũng có chút ghi lại đối với người Maya, đáng tiếc là rất ít.
Lại rút ra một quyển sách, "Các bí ẩn trong lịch sử nhân loại", ôm hứng thú với tên sách mở ra vài trang, ối giời, không ngờ là tiểu thuyết, đọc vài trang sách chỉ biết, lão Lan thường xuyên lật xem quyển sách này, được rồi, bên trong là về chiến sĩ Đao Phong thành thần, thứ này căn bản là không phải tiểu thuyết, mà là giống như chuyện xưa trong kinh thánh, dường như mấy quyển sách này đều xuất xứ từ Trái Đất, chẳng lẽ lão nhân này cảm thấy hứng thú đối với Trái Đất?
Lại lấy thêm một quyển, rốt cục thì có quyển sách bình thường, bên trong đa số là những hình ảnh ăn mặc sexy lady, rõ ràng là tạp chí playboy rồi, trang sách còn cũ hơn so với quyển tiểu thuyết kia về chiến sĩ Đao Phong.
Chẳng qua vừa thấy ngày xuất bản, Vương Tranh quyết đoán ném tới một bên, người đẹp năm mươi năm trước, cũng chỉ có ông lão phiền phức kia chịu khó như vậy.
"Két" cửa chính phòng nghiên cứu bị mở ra, lão Lan Tượng miệng lẩm bẩm nói ra xong một chuỗi con số, đột nhiên nhìn thấy Vương Tranh, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại:
- Tại sao ngươi còn ở nơi này!
- Không phải ngươi bảo ta tới?
- À, không có chuyện gì, trở về đi.
Lão Lan phất phất tay, để cho Vương Tranh cút đi.
Bạn học Vương hiển nhiên sẽ không chấp nhặt với ông lão già mà không nên nết này, ném quyển sách về chiến sĩ Đao Phong rồi trở về phòng của hắn.
Phòng là phòng hai người cùng ở, không phải hắn ở một người, còn có một hộ vệ, 40 tuổi, chân thối có thể làm cho tầng ozone lủng một lỗ, không có người nguyện ý cùng hắn ở cùng một phòng.
- Tên nhóc, thối thì nói, mẹ nó, đừng có bịt mũi nghẹn chết.
Vẫn là bgyiuwf rất tốt, miệng mắng hai câu, rồi đi buồng vệ sinh rửa chân, rửa hai lần xà phòng.
Cũng không biết là thật sự tẩy hết mùi thối, hay là lâu mà không nghe thấy mùi thối cũng thói quen, dù sao tránh xa một chút, cũng không có gì không khoẻ, Vương Tranh cười cười, hắn cũng đi vệ sinh cá nhân, rồi lật sách xem để giải rtis.
Hộ vệ La Sẹo tầm bốn mươi tuổi. Đang chụp hình, đang tạo kiểu để tự sướng, miệng kêu tiểu Điềm tâm can bảo bối, vừa nghe chỉ biết là người tình mà không phải vợ cả, điện thoại của hắn cũng không thể liên lạc ra ngoài, nhưng có thể đi phòng vệ tinh truyền hình chụp rồi share cho người nhà xem.
Vương Tranh đang đọc sách, thời điểm nhìn thấy phần hấp dẫn thì Tôn Hân đến đây.
- Có việc?
Tôn Hân hừ một tiếng rồi đi về phia trước:
- Ngày mai sẽ có các bộ lạc trí giả của Dida tiến đến bàn công việc, gặp được ai cũng đừng nói cho bọn họ biết ngươi là người Ngân Minh.
Về quan hệ xem người Dida cùng lớp di dân trước như khá tốt, dù sao không hề thiếu ích lợi chung, nhưng mà đối với các tập đoàn thương mại cùng bộ đội giám sát đặc biệt của Ngân Minh cũng chỉ có cừu hận thấu xương.
Người Dida cũng không dễ dàng tin tưởng người ngoài, việc này cũng không kỳ quái, dù sao cũng là chủng tộc khác nhau, nhưng một khi bọn hắn có được tín nhiệm với ai đó thì cũng không dễ dàng phản bội.
*****
Vương Tranh gật gật đầu. Hắn một binh lính đơn độc, trước mắt còn không nghĩ đi gây thêm chuyện gì.
Lúc này ở trong phòng Lan Tượng, Lan Lăng đang pha cho một ông lão trà, vừa nói.
- Ông nội, ngài cảm thấy hắn thế nào, có phải là do ta có ảo giác hay không?
Lan Tượng mỉm cười:
- Chỉ sợ tên nhóc này không đơn giản, nhìn không thấu, nhưng tâm nhãn không xấu, chỉ có điều thế cục hiện tại khá mẫn cảm, vẫn phải chú ý nhiều hơn một chút.
Lan Lăng gật đầu, bởi vì cũng có thể Vương Tranh là gian tế do Ngân Minh thậm chí là liên minh buông bán phái tới, mặc dù khả năng này có tính cực thấp, bởi vì nếu không phải là một âm mưu, một khoang thuyền cứu hộ rơi xuống như thế làm sao có người có thể còn sống, không phải trọng thương, trực tiếp liền tan thành tro bụi.
......
Thế lực nhà họ Lan có bao nhiêu lớn, từ lần hội nghị này có thể nhìn ra nhận được.
Nói là các bộ lạc, kỳ thật là hai phần ba bộ lạc người Dida đều phái ra trưởng lão cũng là trí giả của bọn họ.
Bầu trời trong xanh, không có một đám mây, ánh mặt trời nóng bừng bừng thiêu nướng vạn vật trên mặt đất, một đám người Dida t đi ra ừ núi sâu rừng thẩm. Tiến vào thành Lan Khảo, đi tới nhà họ Lan.
Toàn bộ nhân loại trên thế giới cũng chỉ có nhà họ Lan có thể vẫn duy trì quan hệ tương đối thân thiện với người Dida, đây cũng là vì nhà họ Lan coi như là một trong các lãnh tụ của di dân.
Một gã trưởng lão trí giả, bên cạnh có là bốn gã dũng sĩ Dida đi theo, dũng sĩ chân chính, ở bộ lạc Dida, phải thông qua mười hai loại khảo nghiệm mới có thể đạt được danh hiệu vinh dự này.
Nhìn một đội tiếp một đội người Dida đi vào nhà họ Lan, lúc này Vương Tranh mới cảm giác được địa vị của nhà họ Lan, một trong ba thế lực lớn, cũng không phải tự mình thổi ra đến.
Chẳng qua, nhìn người Dida, lão Lan lại nổi điên, nhe răng trợn mắt, ánh mắt đỏ hồng kéo lấy trí giả đến từ bộ lạc River:
- Calic, ngươi biết!
Calic thấp bé giống như là ném ôn dịch quăng Lan Tượng đi, hai cái chân ngắn chạy còn nhanh hơn trốn so với con thỏ, bốn gã dũng sĩ hộ vệ của hắn lại sải bước theo, nháy mắt không còn bóng dáng.
Những người Dida cùng nhà họ Lan giao thiệp đều biết rõ, nhà họ Lan có lão điên, luôn nghĩ bắt người Dida đến giải phẫu để nghiên cứu, cũng không muốn xác chết, mà là muốn sống.
Người Dida gặp Lan Tượng đều coi hắn là ôn dịch, tức quá xoay người đã bắt lấy Vương Tranh xả giận.
Nhưng mà đánh hai quyền ở trên cánh tay Vương Tranh, liền xoa nắm đấm của hắn hùng hùng hổ hổ tiêu sái chém gió:
- Tên nhóc có cơ thể còn tạm được nha, đánh ngươi không có lời, ngươi cũng không đau, còn làm đau tay của lão tử.
Hộ vệ đội có điểm sứt đầu mẻ trán, trí giả người Dida theo quy củ một người đấu một người, nhưng mà đám dũng sĩ hộ vệ của bọn hắn cũng không giống với, một người so với một người có thể ăn, một người so với một người không giảng đạo lý, trong thời gian ngắn, cũng đã bạo phát năm lần quyết đấu, bị thương nặng ba người, đã chết một người.
Còn có một đôi đang ở trên khán đài điên cuồng chiến đấu.
Vương Tranh nhìn náo nhiệt, người Dida chỉ cần không phải trí giả, thì chính là chiến sĩ trời sinh, thân cao chia đều khoảng 5m mét, do ba trái tim nổ lực cung cấp sức lực, đầu rất lớn, dung lượng não gấp năm lần nhân loại. Từ lão Lan nơi đó nhìn được tư liệu nghiên cứu, người Dida có tiểu não phát triển vượt bậc, người Dida bình thường vận động về năng lực phản xạ còn mạnh hơn so với chiến sĩ nhân loại nhận qua huấn luyện gian khổ, huống chi ở nơi này đều là dũng sĩ nổi bật của người Dida.
Chiến đấu đầy dã tính, từng quyền đau đến thịt, nhưng mà hai gã dũng sĩ Dida đều không thèm quan tâm, Vương Tranh nhìn ra một gã người Dida dùng nắm đấm nện hụt, đập thật mạnh lên trên mặt vách tường, vách tường ngay cả súng lục đều chỉ có thể lưu một lỗ nhỏ lập tức sụp đổ xuống một miếng to, mà nắm đấm của người dũng sĩ Dida này ngay cả lớp da đều không có trầy xước một chút.
- Đám quái vật có xương cốt như thép, đối phó bọn họ tốt nhất là đạn xuyên thép hoặc đạn nổ.
Lão Lan Tượng không biết khi nào thì lại đã trở lại, cầm trong tay một bao đậu phộng lớn, vừa nhìn vừa bốc ăn.
Vương Tranh cười cười, dùng tay cũng hốt một nắm đậu phộng ăn, Lan Tượng nhìn Vương Tranh liếc mắt một cái, rõ ràng nhét túi đậu phộng vào trong tay Vương Tranh:
- Không có vị mặn.
Người già đi cần giảm ăn ít muối, nhưng mà người càng già thì lại càng muốn ăn mấy thứ có mùi có vị gì đó.
Quyết đấu đã có kết quả, không có gì ngoài ý muốn, lại là một người bị trọng thương, một người bị vết thương nhẹ. Trường hợp vô cùng máu tanh, nhưng mà người Dida ở bốn phía đều phát ra tiếng hoan hô như sói như cọp, hai dũng sĩ này đại biểu hai bộ lạc cũng không bởi vì thế mà kết thù.
Lan Tượng nhìn người Dida bị thương, ánh mắt lại đỏ bừng, xông lên suy nghĩ muốn mượn danh nghĩa trị liệu làm chút nghiên cứu, kết quả bị người ta hất ra ngoài.
Thời kỳ trưởng thành của người Dida chia làm ba giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất là thời kỳ thơ ấu, ở cái thời kì này, tất cả người Dida đều giống nhau.
Giai đoạn thứ hai là thời kỳ lựa chọn, khi 12 tuổi, người Dida sẽ lựa chọn con đường sinh trưởng của chính bản thân, là trở thành chiến sĩ hay là trở thành trí giả của bộ lạc.
Cái giai đoạn thứ ba, chính là thời kỳ trưởng thành, đến lúc sau sẽ xuất hiện phân hoá giữa chiến sĩ cùng trí giả.
Lan Tượng muốn nghiên cứu vì sao người Dida sẽ có thời kỳ lựa chọn, có thể tự lựa chọn phương hướng tiến hóa, đây thật sự là một việc thật thần kỳ.
Vì thế người Dida coi hắn là một tên điên ôn dịch cũng không quá kỳ quái, không có một quyền đánh chết hắn cũng đã xem như nể mặt mũi cho người nhà họ Lan rồi.
- Ngươi không đi vào họp?
Vương Tranh đưa mắt nhìn Lan Tượng, tìm đề tài để hỏi hắn.
Lan Tượng hừ hừ:
- Ta muốn làm khoa học, tên nhóc, có biết không? Tay chân phát triển, ý nghĩ đơn giản. Ngay cả lý luận bẻ cong không gian của Lauren Lý là cái gì cũng không biết, còn làm sao mà trao đổi?
Rõ ràng là người ta coi ngươi là quái vật. Vương Tranh mỉm cười, câu được câu không phụ họa lão Lan nói chuyện, thỉnh thoảng khóe mắt lại hơi liếc về là hai gã dũng sĩ vừa mới lên khán đài đối chiến.
Hai gã dũng sĩ này có thực lực lẫn thể lực ngang nhau, hơn nữa đều là loại hình chiến đấu dẻo dai, căn bản phân không ra thắng bại.
- Đừng xem thường bọn hắn tại sao cần đánh cho đến chết, đây là tập tục, bộ lạc tụ hội, không chết ba năm người, sẽ không thể gọi là náo nhiệt, có phải là rất thích hay không?
- Những người này đều là dũng sĩ, làm thế này không phải tự giảm chiến lực?
Vương Tranh cảm thấy càng như là bệnh thần kinh.
- Tập tục luôn luôn có lý do để tồn tại. Tạm trời trước mắt còn không có tìm hiểu được là chuyện gì xảy ra, bộ lạc có dũng sĩ đã chết, đời tiếp theo sẽ sinh ra dũng sĩ sẽ có hiệu quả như giếng phun.
Vương Tranh trừng mắt nhìn.
← Ch. 0417 | Ch. 0419 → |