← Ch.0427 | Ch.0429 → |
- Hành tinh Dida có bao nhiêu người khổng lồ?
Laladuri bị hỏi nghẹn, nhức đầu:
- Cái này ta cũng không biết, rất nhiều rất nhiều a, hành tinh Dida chúng ta vô cùng rộng lớn, về cụ thể trưởng lão Mộc Sâm biết nhiều nhất, Ada, ngài có thể hỏi hắn.
Vương Tranh cười cười:
- Ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi, đến, để cho ta kiểm nghiệm một chút thành quả huấn luyện của ngươi.
Mai Hoa Thung hay gì đó tương tự là không thích hợp Laladuri, hơn nữa cũng không có điều kiện huấn luyện mấy thứ đó. Nhưng mà Vương Tranh sẽ truyền thụ cho hắn một ít kỹ xảo cận chiến cơ bản, cùng với một ít chiêu số có vẻ thực dụng, đủ để cho Laladuri chiếm ưu thế trong chiến đấu.
Bộ lạc River ở trong khu vực này coi như có địa vị không thấp. Nhưng ở ở trong cộng đồng bộ lạc Dida thì cũng không lớn lắm, chủ yếu là bởi vì có Mộc Sâm một vị trưởng lão như vậy mới trở nên có danh tiếng.
Cảm giác ở trong cộng đồng người Dida cũng tràn ngập cạnh tranh cùng các trận chiến vinh quang.
Hơn nữa vài ngày sau, bộ lạc River cùng bộ lạc Lăng Sơn sẽ tổ chức trận chiến của dũng sĩ một năm một lần, đây cũng là nguyên nhân vì sao bộ lạc River muốn chọn ra dũng sĩ đứng đầu, trận chiến của dũng sĩ là nghi thức cùng hoạt động rất quan trọng giữa các bộ lạc.
Vì chiến đấu mà sinh, vì chiến đấu mà chết.
Đây là câu Laladuri thường xuyên đặt tại cửa miệng, nửa câu đầu Vương Tranh có vẻ tán thành, nửa câu sau nghẹn liền xin miễn cho kẻ bất tài.
Mỗi lần nhìn thấy Laladuri một lần lại một lần đánh sâu vào vách đá, cảm giác này vừa đồ sộ lại lại rất thích thú, Vương Tranh điều chỉnh một chút góc độ cùng tư thế cho Laladuri. Ngộ tính khá cao, hoặc là chiêu thức như vậy vốn rất thích hợp người khổng lồ, Vương Tranh có cảm giác Laladuri có độ tôi luyện rất tốt, về sau chỉ cần luyện tập thêm, một đòn tông nổ tung áo giáp hay robot đều không là vấn đề.
Hơn nữa gần đây sức ăn của Laladuri đã tăng lên, trước kia hắn chưa bao giờ ăn nhiều như vậy.
Mộc Sâm lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh Vương Tranh, làm cho Vương Tranh cũng có chút ngoài ý muốn:
- Trưởng lão Mộc Sâm có thân thủ rất tốt a.
Lấy trạng thái hiện tại của Vương Tranh lại có người đi vào trong phạm vi 3m hắn mới phát hiện được.
Mộc Sâm mỉm cười, nếp nhăn trên mặt giãn mở ra:
- Trí giả Dida chúng ta sẽ không chiến đấu, chẳng qua là do lòng của ta yên tĩnh.
- Lòng yên tĩnh?
- Đúng vậy, tiên sinh Vương Tranh, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy thế giới của người Dida chúng ta rất đẹp hay sao?
- Đúng vậy, đây là nơi xinh đẹp nhất mà ta đã thấy qua, hơn nữa sinh cơ bừng bừng.
Vương Tranh cảm thán nói.
Mộc Sâm nhìn thoáng qua Laladuri đang rất chăm chú huấn luyện:
- Bước chân chinh phục của nhân loại như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, kỳ thật làm như vậy sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ tốt đẹp, hành tinh Dida chúng ta là ngôi sao hạnh phúc.
- Trưởng lão Mộc Sâm, vì sao các ngươi luôn xưng hô bản thân là người Dida, ta nhớ hành tinh của các ngươi là tên là hành tinh Titan Dida a?
Mộc Sâm cười cười:
- Hành tinh chúng ta quả thật tên là hành tinh Titan Dida, nhưng cách gọi này là có từ thời đại Titan.
- Ta nghe Laladuri nói qua, hình như là gần như là truyền thuyết về thần linh.
- Cái này không phải truyền thuyết. Titan là có tồn tại, hơn nữa ở trên lịch sử người Dida chúng ta xuất hiện qua hai lần, chẳng qua là chuyện quá xa xưa, từng dũng sĩ người Dida mạnh nhất đều có thể trở thành Titan.
Mộc Sâm nói, ánh mắt nhìn Laladuri tràn ngập từ ái:
- Đa tạ tiên sinh Vương Tranh khẳng khái truyền thụ lực lượng như vậy cho người trong tộc chúng ta, kỳ thật lấy ngộ tính của ngài, nhất định có thể đạt được ban ân từ thần Titan của chúng ta.
Vương Tranh từ chối cho ý kiến, kỳ thật nguyên khí sung túc đã làm cho thân thể hắn khôi phục nhanh hơn, điều này quan hệ đến sức bật cùng lực kéo dài, bí quyết Quy Nhất không ngừng chữa trị thân thể, ngày hôm qua vừa đứng lên liền cảm giác rất thoải mái.
- Bình thường thần của các ngươi sẽ ban ân cái gì?
Vương Tranh nói giỡn.
Mộc Sâm chỉ chỉ lên bầu trời:
- Gió.
Gió?
Mộc Sâm đi về, Vương Tranh lại nhìn Laladuri tập chiến đấu, bỗng nhiên phát hiện một ít chi tiết không quá giống nhau.
Đó là dường như người khổng lồ có thể khống chế dòng khí, nhưng càng nhiều là do bản năng kéo theo, đây là một thế giới ngũ hành chuyên chúc hệ Mộc, tràn ngập sinh mệnh cùng lực lượng của gió và sấm sét.
Bí quyết Quy Nhất của hắn quyết định bởi độ dung hợp của lực lượng ngũ hành, hắn hiện tại đã lĩnh ngộ Hỏa cùng Thủy, tuy rằng không xem như thông hiểu đạo lí, nhưng ít ra chính hắn có thể thể hiện dưới dạng năng lực X, mà bản thân hắn đang ở trên một hành tinh thuộc tính Mộc, vì sao phải bỏ qua cơ hội tốt như vậy đây?
Ngũ hành của trời đất vô cùng uyên bác, việc hắn phải làm không phải là lý giải hoàn toàn, làm như vậy sẽ chỉ làm cho bản thân hắn lâm vào vũng bùn, mà việc phải làm là thuận theo tự nhiên, dùng tâm để cảm nhận.
Laladuri bên kia đang vang lên những tiếng "Ầm Ầm", Vương Tranh thì lại ở trong sân vắng lững thững tiêu sái.
Người nương theo gió mà động, gió tùy theo tâm mà động.
"Vút Vút..."
Thân thể Vương Tranh vụt sáng rồi bỗng dừng lại, mỗi một bước đều mang theo tiết tấu kỳ diệu, hơn nữa dường như không gian tùy theo đó mà du động, khi thì thong thả, khi thì nhanh chóng.
Cứ tự nhiên như thế, Vương Tranh bước theo bộ pháp Mai Hoa Thung, theo gió mà du động, mà lần này gió chính là gió ở trong lòng.
Xoay tròn, xông lên, vung đi, phiêu động, xơ xác tiêu điều hay lạnh thấu xương, thậm chí là cuồng bạo.
Đây đều là chân lý của gió.
Vương Tranh hoàn toàn đắm chìm trong đó, cả người cùng hoàn cảnh hòa hợp thành một thể, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, hắn biết lần lĩnh ngộ này cao hơn nhiều nếu so với hai lần lĩnh ngộ băng và lửa trước đó. Hai lần trước nhiều lắm là bắt chước, đã biết phương thức mà có điều hiểu được, nhưng lần này là cảnh giới đã nâng lên.
Đây là cảnh giới gió trong hệ Mộc.
Nhưng mà một góc núi băng cũng đã làm cho Vương Tranh được lợi rất nhiều, vào lúc này trời đất giống như không còn trói buộc, theo gió mà động!
Hết thảy yên lặng.
Không phải gió nhích động, là tâm động.
Vương Tranh hoàn toàn yên lặng, giống như thời gian đã ở dừng lại giây phút này.
Cũng không biết qua bao lâu, chờ đến lúc Vương Tranh mở to mắt. Bầu trời đã đã là lúc hoàng hôn, xa xa là ánh nắng chiều kinh diễm, đẹp đến làm cho người ta si mê.
Laladuri nghiêm túc đứng ở một bên, cầm trong tay một cái gậy gộc rất lớn.
Vương Tranh buồn cười:
- Laladuri, ngươi đang làm cái gì?
- Ada, ngài quá lợi hại, ta nghe nói chỉ trí giả có trí tuệ cực cao mới có thể ngộ đạo, ở bộ lạc River chúng ta chỉ có trưởng lão Mộc Sâm từng ngộ đạo qua. Cho nên hắn mới trở thành trưởng lão của chúng ta, ngài là người thứ hai.
Ánh mắt của Laladuri không chỉ có là tôn kính, mà là sùng bái, thậm chí mang theo một chút kính sợ.
Ở trong cộng đồng người Dida, dũng sĩ cùng trí giả là tách ra. Dũng sĩ không thể ngộ đạo lại đạt được lực lượng, trí giả mất đi lực lượng lại nhận được trí tuệ, mà ngộ đạo lại chính là trí tuệ cực hạn.
*****
Vương Tranh nở nụ cười:
- Tại sao ngươi biết ta đang ở ngộ đạo?
Laladuri lại nhức đầu:
- Mới vừa rồi Ada giống như dung hợp với thế giới, hình như là gió. Nhưng giống như cũng không phải.
Vương Tranh hơi hơi sửng sốt, không nghĩ tới Laladuri có ngộ tính cao như vậy:
- Có lẽ, có một ngày ngươi cũng có thể ngộ đạo.
- Ta?
Laladuri chỉ vào chính mình, vội vàng xua tay:
- Không. Không, Ada, ta rất ngốc, chỉ cần có thể học giỏi kỹ thuật mà ngài truyền thụ cho thì tốt rồi.
Là một người dũng sĩ cùng trí giả kết hợp, mang đến sự rung động không gì sánh kịp.
- Sắc trời đã tối muộn. Chúng ta trở về đi, đã đói bụng.
Vương Tranh sờ sờ cái bụng đang sôi kêu ọt ọt, nghe Cục Than Đen nói, tu luyện đến trình độ nhất định, tất nhiên không cần đếm xỉa đến thức ăn. Thiếu đi thú vui ăn uống, khẳng định cuộc sống sẽ không có ý nghĩa đi.
Nếu để cho đại gia Tô lựa chọn, hắn khẳng định lựa chọn ăn.
Một lớn một nhỏ đi về tới bộ lạc, trong rừng cây lưu lại bóng dáng loang lổ, dường như biểu thị cái gì.
.........
Lan Lăng cùng Calic tìm hiểu tình huống bộ lạc River, nàng cũng không phải đến để du ngoạn, chủ yếu là đặt ra cơ hội vì sự phát triển của bộ lạc River. Bộ lạc River coi như là một trong các bộ lạc cùng nhân loại thân cận nhất, hơn nữa có đủ điều kiện mang tính đại biểu, thông qua tiếp xúc cùng bộ lạc River, cũng có thể tổng kết ra điểm mấu chốt của cả hai bên, về sau kết giao đặt ra giới hạn, đối với hai dân tộc dung hợp lẫn nhau, đây là việc rất quan trọng.
Quả thật bộ lạc River phát triển khá tốt, đã vận dụng đến một vài thứ của nhân loại, nhất là áo giáp chiến đấu, loại áo giáp to lớn này có trang bị động lực nhất định, mà vũ khí hợp kim lại hung mãnh, thứ này thì dùng tốt hơn nhiều vũ khí nguyên thủy của người Dida, nhưng Lan Lăng phát hiện, những vũ khí này đều là bị cất đi, bình thường người Dida huấn luyện vẫn dùng vũ khí nguyên thủy, một loại khúc gỗ cứng rắn.
- Trưởng lão Calic, lần này chúng ta mang tới một số trang bị vũ khí không tốt hay sao, ta xem ở thời điểm huấn luyện mọi người cũng không hay sử dụng?
Lan Lăng hỏi, thời điểm săn bắn, nếu dùng vũ khí của nhân loại, khẳng định sẽ thuận lợi hơn nhiều, ở hành tinh Dida trừ có người khổng lồ, dã thú hung mãnh cũng rất to lớn, trọng lượng vài tấn tùy ý có thể thấy được, đương nhiên là có loài vô hại, cũng có loài thì có được tính công kích rất mạnh, đây cũng là nguyên nhân tại sao đa số nhân loại lại ở lại trong thành thị.
Calic lắc đầu:
- Các ngươi đưa vũ khí rất lợi hại, thực sự kinh người, nhưng mà chúng ta sử dụng vũ khí với lý do khác nhân, nhân loại là vì chinh phục, mà chúng ta là vì sinh tồn. Thông thường săn bắn chỉ cần như vậy là đủ rồi, chúng ta hy vọng thông qua cố gắng để duy trì sinh sống, đây là một loại cảm ơn đối với thiên nhiên, không đến vạn bất đắc dĩ, chúng ta cũng không muốn dùng.
Lan Lăng gật gật đầu:
- Ta hiểu được.
Calic cười cười:
- Nhà họ Lan mấy năm nay giúp chúng ta nhiều như vậy chúng ta là biết đến, đám trang bị này đều có làm huấn luyện định kỳ, Ngân Minh xét duyệt còn không có thông qua hay sao?
- Thương hội bên kia tạo không ít chuyện, vẫn đang co kéo, người của chúng ta vẫn đang cố gắng, nhưng bọn hắn có lực lượng không thể coi thường, cho nên chúng ta phải làm chuẩn bị cả hai tay.
Lúc này Lan Lăng thật sự nói.
Calic đứng lên, cúi đầu hành lễ Lan Lăng thật sâu, Lan Lăng vội vàng đứng lên ngăn cản, nhưng Calic rất kiên trì:
- Tiểu thư Lan Lăng, ta đại biểu người Dida cảm tạ các ngươi vẫn luôn theo đứng chung một chỗ với ta, hành tinh Dida này không chỉ có là của chúng ta, cũng là các ngươi, chúng ta cùng nhau bắt tay, nhất định có thể bảo vệ quê nhà!
Lan Lăng biết, nàng chính thức được người Dida thừa nhận, trở thành đại biểu thế giới nhân loại ở hành tinh của người Dida.
Đúng lúc này ngoài phòng truyền đến một tiếng kêu to:
- Đói muốn chết, có cơm ăn hay không.
Người Dida làm thức ăn thật sự không phải người bình thường có thể ăn, ít nhất Lan Lăng là chịu không nổi, rất thô ráp quá khó để ăn, , Lan Lăng tỏ ra vô cùng nể Vương Tranh bởi vì đối phương có thể ăn được.
Nàng làm sao biết, càng khó ăn Vương Tranh đều nếm qua, thịt dã thú cùng trái cây ở nơi này quả thực ăn ngon gấp trăm lần so với tộc trùng.
Kế tiếp trong cuộc sống, Mộc Sâm cùng Calic mang theo Lan Lăng đi thăm chung quanh, cũng gặp xong vài tộc trưởng của các bộ lạc ở chung quanh, đương nhiên muốn thương thảo một ít chuyện quan trọng, Mộc Sâm cũng phụ trách giới thiệu Lan Lăng cho mọi người, từ nay về sau, Lan Lăng chính là một thế hệ đại biểu mới cho nhà họ Lan.
Về phần Vương Tranh thì lại mỗi ngày cùng Laladuri cùng nhau huấn luyện, biến mất ở trong tầm mắt mọi người, thẳng đến bộ lạc Lăng Sơn đến trao đổi.
Bộ lạc Lăng Sơn là bộ lạc lớn thứ nhất ở khu vực này, nếu không phải ra Mộc Sâm vị trưởng lão này, bọn họ vẫn là lãnh tụ, nhưng Mộc Sâm xuất hiện làm cho bọn họ chỉ có thể đành chấp nhận đứng thứ hai, nhưng từ mặt dân cư cùng tổng hợp lại về mặt chiến lực, bộ lạc Lăng Sơn càng mạnh hơn.
Hằng năm dũng sĩ bộ lạc Lăng Sơn đều phải cùng bộ lạc River luận bàn, từ chiến tích qua lại mà xem, bộ lạc Lăng Sơn lấy được chín thành thắng lợi, gần đây lại là thắng liên tiếp sáu năm.
Lần này tộc trưởng Sơn Càng của bộ lạc Lăng Sơn dẫn dắt hai trăm danh sĩ đi vào bộ lạc River.
Những bộ lạc tương đối nhỏ hơn đã sớm đến, bộ lạc Lăng Sơn xem như khoan thai đến chậm, bởi vì Mộc Sâm tồn tại, bộ lạc River chính là bộ lạc thủ lĩnh ở khu vực Kamla, nhưng mà dũng sĩ bộ lạc River quá yếu vẫn không thể làm cho dũng sĩ bộ lạc Lăng Sơn bội phục.
Trong thế giới người Dida cũng không phức tạp, Mộc Sâm là trưởng lão, bộ lạc River sẽ là bộ lạc lãnh tụ, nhưng điều này cũng không thể mang đến vinh quang cho bộ lạc River.
Năm nay, Laladuri trở thành một thế hệ dũng sĩ mới của bộ lạc River, chiến đấu một trận với đại biểu cùng bộ lạc Lăng Sơn, trận chiến của dũng sĩ.
Bộ lạc Lăng Sơn đưa ra dũng sĩ là Sơn Mông, người thắng liên tục ba năm, cháu của Sơn Càng. Về thực lực ở trong toàn bộ các bộ lạc Dida thì Sơn Mông cũng có danh tiếng.
Cái đầu của Sơn Mông còn cao lớn hơn so với người khổng lồ bình thường, còn cao hơn Laladuri một cái đầu, dáng người cũng rất cường tráng, quả thực là quái thú trong đám người khổng lồ, hơn nữa vẻ mặt hung ác, nếu thật sự thả người này đi ra ngoài tuyệt đối có thể làm cho bạn nhỏ nín khóc vào ban đêm.
- Ha ha. lão đệ Mộc Sâm, ta đã tới chậm, xin thứ lỗi a, đường xá nơi này của các ngươi có chút không dễ đi.
Sơn Càng cười nói.
- Sơn Càng, trường hợp quan trọng như vậy tại sao ngươi lại có thể tới muộn, để cho tiểu thư Lan Lăng chê cười.
Calic nói, âm thanh có chút nghiêm khắc.
Sơn Càng nhìn thoáng qua Calic:
- Chỉ là chút chuyện nhỏ, cô bé kia, nếu nhân loại các ngươi gặp được vấn đề gì thì cứ tìm Sơn Càng ta, ở khu vực Kamla, chuyện mà ta Sơn Càng làm không được sẽ không có người có thể làm được, ha ha ha.
← Ch. 0427 | Ch. 0429 → |