← Ch.0982 | Ch.0984 → |
Công việc của Vương Tranh rất đơn giản, thời gian làm ít nhất mười mấy giờ, nhiều việc không ai quản, mười người một tổ nhỏ phụ trách một mảng, tiền lương và số lượng cùng chất lượng quặng có liên quan, đương nhiên chỉ dựa vào số lượng là không có, nếu vận khí tốt đào được tài nguyên khoáng sản hiếm có, quả thật có cơ hội thay đổi vận mệnh, ít nhất có thể phát tài nho nhỏ.
Nghe nói là có người đào được Thiên Tinh Thạch cực lớn, chẳng những gỡ bỏ vòng tay, mà còn được một khoản thưởng bây giờ ở Đọa Lạc Thiên Đường tìm một phần công việc vui vẻ.
Vương Tranh đối với cái này không có gì hứng thú, hắn là một thợ mỏ phi thường tốt, bởi vì nơi này dùng thế mà lại là cơ giáp Đại Lực Sĩ, trang bị xẻng khoan các loại công cụ khai thác mỏ.
Không chơi cái gì hoa mỹ, càng không nghĩ trực tiếp mở một đường máu, Vương Tranh rất bình tĩnh rất chăm chỉ đào quặng, sản lượng một tuần là mấy lần người thường, làm việc xong liền nghỉ ngơi, cũng không gây chuyện.
Ngay cả tiểu đầu mục khu này của hắn cũng cảm thấy người trẻ tuổi này là có tài có thể đào tạo, người thành thật chịu khó đi đâu cũng được hoan nghênh, mặc dù là đào quặng, cho nên liên quan thức ăn của Vương Tranh tiểu tử này cũng tốt hơn nơi khác một chút, ít nhất có thịt.
Tuy thời gian nói chuyện phiếm không nhiều, nhưng Vương Tranh vẫn rất nhanh từ chỗ người khác nghe được không ít tin tức, một người Mala khá quen thuộc với Vương Tranh đã làm ở nơi này mười năm, lúc trước vì sao tới đây cũng đã quên, hắn cũng lười rời nơi này. Do là làm lâu, mỗi tháng có ba bốn ngày nghỉ, còn có thể xin phép, hắn cũng không cất tiền, cơ bản đều tiêu hao ở Đọa Lạc Thiên Đường trong mô tiêu vàng này. Người ở đây đều gọi hắn lão Tiêu, có lẽ với hắn mà nói, nơi này là phần công việc không tệ.
Lão Tiêu người này rất nhiệt tình, nhưng thích chém gió, nói hắn ở bên ngoài lợi hại cỡ nào, đi đâu cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi, chuyện gì hắn cũng có thể ôm, rất quen thuộc với ba đại lão của Đọa Lạc Thiên Đường linh tinh linh tinh. Người này nói chuyện hài hước lại thú vị, lúc nghỉ ngơi nghe hắn cao hứng bàn luận một phen mọi người đều có thể thoải mái cười to. Người bạn này thật ra có thể làm người kể chuyện.
Rất quen thuộc với ba đại lão tự nhiên không có ai tin, thậm chí hắn ngay cả tiểu đầu mục cũng chưa lăn lộn lên, nhưng quả thật thời gian đủ dài, một số việc nhỏ, tiểu đầu mục cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi.
Cơm nước xong, mọi người cũng đều tự về khu vực của mình, một người phụ trách một cửa hàng, cảm giác như là động chủ, thật ra làm việc nơi này phi thường mệt, trừ lão Tiêu coi đây là vui, người khác đều không quá muốn nói chuyện, dù sao chỉ có lão Tiêu là thật đem cái này coi là công việc.
Rất nhanh người đã đi hết, Vương Tranh không mệt. Bọn họ khu vực này, trừ tối một chút, ẩm một chút, bẩn một chút, hình như cũng không có nguy hiểm gì quá lớn, hiển nhiên phương hướng hắn còn là thắng được thêm điểm, được phân phối đến nơi tương đối không tồi.
Thời gian có chút xa xa không hẹn, còn hơn nửa tháng mới có thể ra ngoài. Đọa Lạc Thiên Đường bị ba đại thế lực khống chế, muốn hoàn thành nhiệm vụ ở lại nơi này hiển nhiên là không được, vẫn cần nghĩ cách tiếp xúc đến ba đại thế lực này.
Sòng bạc? Đấu tay bo dưới lòng đất? Hay là cái gì?
Mấu chốt là nên tới gần như thế nào, Vương Tranh từng soi gương, hắn cũng không cảm thấy mình người như vậy có thể che dấu, không biểu hiện, ai cũng sẽ không để ý hắn, nhưng nếu biểu hiện ra thực lực bất phàm, hắn cũng không cảm thấy người loại địa phương này đều là lợn, nhưng không biểu hiện, lại có thể nào tiếp xúc đến?
Chẳng lẽ bởi vì đào quặng tốt, cho mình một cái thợ mỏ mvp?
Vương Tranh cũng có chút đau đầu, chính như Tưởng Phong nói, có rất nhiều chuyện là dựa vào vũ lực không thể giải quyết, chính là chuyện như thế, cũng làm khó chiến sĩ Địa cấp.
Thật ra Vương Tranh cũng biết, không biểu hiện là khẳng định không được, mấu chốt xem biểu hiện như thế nào, tìm được điểm cắt vào như thế nào.
Fuck...
Bạn học Vương đang tự hỏi, trước mắt xuất hiện một cái bóng đen tuyền, một tạo hình phi thường nghiêm túc...
Sát!
Lúc nên xuất hiện không hiện ra, lúc không nên xuất hiện, mỗi lần đều đi ra dọa người!
Là Than Đen thật lâu không thấy!
Vương Tranh vừa định đùa giỡn Than Đen một chút, lại phát hiện, Than Đen vuông vức này tựa như lâm vào trong trạng thai bị thương nào đó.
... Người máy cũng biết bi thương?
Than Đen không nhúc nhích như vậy nhìn quặng mỏ đen sì, tựa như lâm vào trong trầm tư nào đó, thật ra cho dù không hạn chế trí năng người máy cũng tuyệt đối không có loại thần thái này của Than Đen, đây không phải bản thân máy móc, mà quả thật là biểu đạt ra cảm giác như vậy.
Thật lâu sau Than Đen xoay người nhìn Vương Tranh, vẻ mặt u oán kia khiên Vương Tranh cũng dựng tóc gáy.
"Khụ khụ, Than Đen, đã lâu không gặp, ngươi... có thể đừng dùng loại vẻ mặt này nhìn ta hay không."
Vốn đang muốn trêu chọc Than Đen một chút, Vương Tranh đoán nó đại khái là nhìn thấy cái gì cũ, dù sao hắn và Bộ Xương đều là tồn tại rất kỳ quái.
Than Đen gật gật đầu, vẻ mặt tựa như còn chưa thoát khỏi.
"Sao, nơi này người rất quen thuộc sao?" Vương Tranh hỏi.
Than Đen thở dài phi thường nhân tính hóa, "Nơi này rất giống địa phương ta và chủ nhân từng sống..."
Vương Tranh đã làm tốt chuẩn bị nghe chuyện xưa, dù sao ở nơi này có là thời gian, Vương Tranh cũng rất muốn tìm hiểu một chút lịch sử trưởng thành của nhân vật trong truyền thuyết.
Nhưng, khi bạn học Vương đã làm tốt chuẩn bị làm người nghe, Than Đen kẹt.
"Sau đó thì sao?" Vương Tranh nhịn không được hỏi.
Than Đen mắt to sáng ngời, bỗng nhiên lại khôi phục bộ dáng ngây ngốc bình thường, "Không có nữa."
Kháo, đây là đang trêu ta à, bọn này. Bộ Xương thích ngược đãi hắn, Than Đen này lại thích trêu hắn, thật muốn... thôi, tựa như cũng không thể đem bọn nó thế nào, hơn nữa đây là đòn sát thủ lớn nhất hắn đứng vững thế giới này, có thể nói là áo cơm cha mẹ.
"Than Đen, sao ngươi biến mất lâu như vậy, nếu không có Bộ Xương hỗ trợ ta thiếu chút nữa đã ngủm rồi." Vương Tranh tùy ý nói.
Về mặt Than Đen lại có chút ngưng trọng, "Thân thể người có vấn đề."
Vương Tranh nhún nhún vai không sao cả, "Bây giờ không có cảm giác đau, tựa như cũng không phải chuyện gì, chiến đấu càng tiện."
So với mạng nhỏ, Vương Tranh quả thật không cảm thấy mất đi đau đớn có gì to tát, ít nhất lúc đó có mặt Bộ Xương.
Than Đen khẽ lắc đầu, "Không biết đau, thì không biết yêu."
Vương Tranh rùng mình một cái, "Than Đen, đừng buồn nôn như vậy được không, chẳng lẽ ngươi gần đây bế quan bế ngu rồi?"
Than Đen lại không có ý tứ nói giỡn, "Mất đi đau đớn, sẽ làm nhân loại dần dần chết lặng, theo thời gian, phương thức tư duy cũng sẽ thay đổi, biết đau, mới là điều kiện tiên quyết nhân loại duy trì trật tự."
Một phen lời của Than Đen, làm Vương Tranh lâm vào trầm tư. Vương Tranh không ngốc, hắn tuy tin tưởng mình sẽ không thay đổi, nhưng không ngừng chết lặng, không ngừng không có cảm giác, mình sẽ biến thành dạng gì?
← Ch. 0982 | Ch. 0984 → |