← Ch.1004 | Ch.1006 → |
Lear phi thường, hai điều đơn giản trực tiếp, không cần giải thích g phức tạp, giống như Pogba muốn xử Nhạc Tình, Nhạc Tinh cũng muốn xử lý Pogba, tiếp theo, lui một vạn bước mà nói, cho dù kế hoạch ban đầu là như thế, vận mệnh có thể thay đổi. Giết Nhạc Tinh rồi, Pogba còn sống, Makulu cần người thống trị, cuối cùng còn chỉ có thể là hắn, mấu chốt là, Lear sẽ nâng đỡ hắn, hắn ở trong Thánh giáo có người.
Nếu giết Lear, kết cục của hắn sẽ tốt sao?
Đáp án là phi thường rõ ràng, Pogba dân đầu ra tay, một cước đá ra, tám người áo đen phía sau đồng thời ra tay, tia laser nổ vang, người của Hồng Nhan Dung vừa thò đầu ra đã bị dọn sạch.
Vương Tranh thấy rất rõ, những người áo đen này đều là người mang năng lực X cấp C, hai người trong đó hắn là loại xạ thủ, tập trung cùng ra tay chuẩn, hoàn toàn không phải người thường có thể ngăn cản.
Roi của Nhạc Tinh đấy ra Pogba, hai sủng vật phía sau nháy mắt vô ra ngoài, hai thằng cha này giây thoát xiềng xích, thế mà là người mang năng lực X cấp B sơ đoạn.
Vương Tranh cũng trợn mắt há hốc mồm, năng lực đến loại trình độ này thế mà lại cam nguyện làm loại sự tình này. Chỉ có thể nói, trên thế giới này không có không làm được chỉ có không nghĩ tới, phương pháp khống chế con người quả thật rất nhiều, cao thủ cũng là người, cũng có điểm yếu.
Vương Tranh tuy không biết Lear đang làm gì, nhưng đã thành công khiến hai thế lực bắt đầu chém giết.
Người của Hồng Nhan Dung cuồn cuộn không ngừng trào ra, ở dưới Lear ra hiệu, Pogba dân người xử lý người khác.
Lear muốn đích thân, hắn cũng tức giận hiếm có, tuy đã khống chế cục diện, nhưng chưa đạt tới hiệu quả lúc ban đầu. Hơn nữa Lear ghét nhất bị chuyện ngoài kế hoạch.
Nhạc Tinh phẫn nộ tự mình lui về phía sau, hiện tại nàng đã không phải nàng năm đó, có cái gì phải sợ hãi, roi như tia chớp quét qua.
Bính...
Bóng người nổ tung, lại chỉ là tàn ảnh Lear.
Lear lau lau máu khóe miệng."Vì sao phải phản kháng, thật không dễ nhặt được một cái mạng, làm cho không tốt sao."
Nhạc Tinh cắn răng, roi quét về phía Lear, mỗi một lần công kích đều mang theo một trận nổ tung, nhưng ngay cả góc áo Lear cũng không sờ tới.
Vương Tranh xem rất rõ, Nhạc Tinh hắn là thông qua cải tạo nào đó làm thân thể và tốc độ đều tăng, nhưng đối mặt cao thủ cổ võ, phương thức công kích đơn giản thô bạo như vậy là vô dụng.
Liên tục công kích đều thất bại, Nhạc Tinh đã lui không thể lui nữa. Lear đã tới trước người Nhạc Tinh, tay phải bắt được roi, tay trái bóp chặt cổ Nhạc Tinh.
"Cô xem, năm đó cô ở trước mặt tôi, không hề phản kháng, hiện tại vẫn như thế, vì sao tiểu nhân vật luôn muốn phản kháng."
Lear lắc đầu.
Bỗng nhiên Nhạc Tinh nước mắt lưng tròn nhìn Lear, nhẹ nhàng cắn môi, bộ ngực lớn tựa như bởi vì động tác kịch liệt mà bắn ra. Nhạc Tinh lộ ra một tia xấu hổ, "Tôi làm chó của anh, anh sẽ... buông tha tôi sao?"
Lear cười, "Lúc này còn muốn dùng mị công, cô là thật không biết chết!"
Nói xong, một chưởng của Lear nhìn như mềm nhũn vỗ xuống.
Oành...
Một chương này đập rất chuẩn trúng yếu hại ở ngực. Nhạc Tinh giống như diều đứt dây trực tiếp nện ở trên bình phong, bình phong nổ tung, Nhạc Tinh mềm nhũn ngã xuống.
Lear thấy được Vương Tranh, sát khí trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mât.
Nhạc Tinh phun ra một ngụm máu lớn, tóc tai bù xù giống như nổi điên lao về phía Lear. Lear bỗng nhiên bay ngược, mà Pogba luôn chờ cơ hội này, trực tiếp lao về phía Nhạc Tinh, nắm đấm mang theo thép hợp kim trực tiếp đập bộ ngực đầy đặn của Nhạc Tinh.
Nhưng Pogba lại chưa tiếp tục ra tay với Nhạc Tinh, mà là hướng tới Vương Tranh lao qua.
Pogba không ngốc chút nào, hắn rõ ràng nhu cầu của Lear, hắn phải khúm núm lấy lòng Lear, bởi vì hắn không phản kháng được Thánh giáo. Người ở thế giới hắc ám, không có thế lực có thể ngăn cản Thánh giáo, chỉ có Lear có thể bảo vệ hắn, mà giá trị tồn tại của hắn trừ Makulu, chính là biết nhìn ánh mắt.
Giết Vương Tranh, khẳng định là Lear hiện tại khát vọng nhất, mà chuyện này, bản thân Lear tuyệt đối không thể động thủ.
Pogba có thể ngồi tới vị trí hôm nay, tuyệt không chỉ là quát tháo hiếu chiến, nhân lực cũng là hạng nhất. Ở lúc hắn lao về phía Vương Tranh, thậm chí quét được một chút khen ngợi của ánh mắt Lear.
Vậy là đủ.
Mắt thấy Pogba đã đến trước mặt, Vương Tranh biết, cơ hội vẫn là không có.
Lear gã này thật là cẩn thận, cũng một bước này rồi, thế mà còn không chịu trực tiếp ra tay.
Oành...
Xiềng xích trên thân trực tiếp bùng nổ, Vương Tranh đã ra tay, một cú đấm thẳng không chút hoa mỹ, trực tiếp đem Pogba đánh bay.
Cũng tương đương gián tiếp cứu Nhạc Tinh một mạng. Nhạc Tinh thì vẻ mặt khó có thể tin, "Cậu sao có thể..."
Vương Tranh mim cười, "Cô vẫn đã xem nhẹ tôi..."
"Vòng tay..."
Đồ chơi này, thật ra còn không hữu dụng bằng cái thứ nhất, không thể sử dụng năng lực X tựa như cũng không phải chuyện to tát lắm."
Ngay từ đầu Vương Tranh đã tỉnh táo, hắn biết rõ cục diện trước mắt, không vào hang cọp sao bắt được cọp, chỉ có để Nhạc Tinh hoàn toàn yên tâm mới có cơ hội, loại gây tê kia thật ra vẫn không áp chế được Vương Tranh, đổi thành vòng tay áp chế năng lực X thì càng vô dụng, dựa vào Quy Nhất quyết thì không mấy ai là đối thủ của hắn.
Năng lực X có thể áp chế, công pháp là không áp chế được.
Đáng tiếc, Lear vẫn cẩn thận, trong nháy mắt đó, ngay cả bản thân Vương Tranh cũng cho rằng Lear muốn ra tay, thằng cha này thật đúng là cầm tinh con rùa đen.
Tạch...
Chỉ là khoảnh khắc này, Nhạc Tinh cứng lại, ngực có thêm một đoạn mũi đạo, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lear.
Vẻ mặt Lear lại rất bình tĩnh, "Vương Tranh, đối đầu kẻ địch mạnh, chúng ta muốn hoàn thành nhiệm vụ thì không thể bận tâm tình bạn lúc nhỏ."
Tốc độ đổi sắc mặt của Lear cũng kinh người. Hầu như đồng thời Pogba đã cảm giác được không ổn, tên khốn đáng chết này muốn giết người diệt khẩu.
Tuy Pogba nghĩ tới, nhưng tốc độ vẫn chậm, Vương Tranh là muốn ra tay, nhưng năng lực X bị khống chế vẫn không nhanh bằng Lear. Thực lực Lear hiển nhiên là có tăng lên rõ ràng, hầu như là như tia chớp đã tới bên người Pogba, tay đã xuyên thấu trái tim đối phương.
Pogba và Nhạc Tinh vừa chết, Vương Tranh với Lear đồng thời ra tay, giải quyết người khác cũng không phí công phu gì, rất nhanh cũng chỉ còn lại Vương Tranh và Lear hai người.
Nhạc Tinh lo lắng thân phận Lear, cho nên gọi tới đều là tâm phúc, Pogba cũng chỉ dẫn theo cao thủ, đồng thời người bên ngoài được mệnh lệnh cũng không dám tiến vào.
Trên mặt đất Nhạc Tinh chỉ còn lại có một hơi, Vương Tranh chậm rãi nâng Nhạc Tinh dậy. Nói thật ra, như thế nào nữa cũng là bạn học.
"Còn có tâm nguyện gì chưa xong sao?" Vương Tranh hỏi.
Nhạc Tinh lộ ra một nụ cười thê lương, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Vương Tranh. Nàng nhìn thấy không phải Vương Tranh, mà là mình từng đơn giản vui vẻ, lúc này Nhạc Tinh rốt cuộc bỏ đi vỏ ngoài Hồng Nhan Dung, ánh mắt khôi phục thanh minh, Vương Tranh cũng tựa như thấy được mỹ nữ lúc trước đi ở giữa vườn trường, hoạt bát chân dài.
← Ch. 1004 | Ch. 1006 → |