Vay nóng Tima

Truyện:Tinh Chiến Phong Bạo - Chương 0169

Tinh Chiến Phong Bạo
Trọn bộ 1398 chương
Chương 0169: Khuê mật
0.00
(0 votes)


Chương (1-1398)

Siêu sale Lazada


Vương Tranh cảm thấy ngượng ngùng, hắn quả thật nói sẽ đi ra ngay, lúc ấy không nghĩ tới Ina sẽ đến.

Bản đồ trên điện thoại chỉ thật rõ ràng, nhưng Vương Tranh tìm nửa giờ mới đến nơi.

Chỗ ngồi gần cửa sổ, một cô gái xinh đẹp đang si ngốc nhìn tách cà phê đến xuất thần.

Lúc này bồi bàn đã đi tới:

- Tiểu thư, xin lỗi, chúng ta phải đóng cửa, ngươi xem...

Diệp Tử Tô sửng sốt một chút, nhìn nhìn thời gian:

- A, xin lỗi, ta có thể đợi thêm một lát nữa không?

Có lẽ là xem cô gái xinh đẹp như vậy, bồi bàn gật đầu:

- Có thể, nhưng nhiều nhất chỉ thêm nửa giờ, kỳ thật, người mà ngài phải đợi hẳn sẽ không đến đây.

Trái tim con gái vô cùng mẫn cảm, trong lòng Diệp Tử Tô cũng biết nhưng nàng lại không muốn đi.

Đôi chân Vương Tranh giống như hóa đá, làm sao cũng không nhấc lên nổi, dường như hắn đã mang rất nhiều phiền toái đến cho Tử Tô.

Thẳng thắn nói, Nghiêm Tiểu Tô, Diệp Tử Tô xem như những người bạn thân cận nhất của Vương Tranh, nhưng mà hắn không nghĩ tới sẽ như thế này, bản thân lại làm ra nhiều chuyện phức tạp cho Tử Tô đến như vậy.

Vương Tranh cũng không phải tảng đá, lúc hắn đang do dự có nên quay đầu hay không thì dường như Diệp Tử Tô cảm ứng được cái gì đó nên quay đầu lại, thấy Vương Tranh đang ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Nàng có chút hơi kinh ngạc, nhưng là lại nở ra nụ cười:

- Ngươi đã đến rồi.

Việc này giống như một người bạn gái đã chờ thật lâu, thấy bạn trai đến muộn nửa ngày nhưng không có phát giận, chính vì thế Vương Tranh lại càng không biết nên nói cái gì.

- Chúng ta đi thôi.

Diệp Tử Tô vén màn cửa, anh bạn bồi bàn trẻ tuổi cũng nhịn không được lộ ra ánh mắt hâm mộ, đầu năm nay đi chỗ nào để tìm được cô gái có tính tình tốt như vậy, đổi thành bạn gái hắn, chờ nửa ngày, miễn bàn, không cần nói nữa, chỉ tới trễ 10' thì sẽ có gia pháp hầu hạ.

- Xem ra buổi tiệc hôm nay có niềm vui bất ngờ nha.

Diệp Tử Tô nói, trong giọng nói lại nghe không ra gì khác.

Vương Tranh không biết nên nói như thế nào, làm rõ chuyện này sao, từ chối nàng? Ít nhất Vương Tranh cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất đối với Diệp Tử Tô.

Nhưng mà như thế này cũng quá mức, ít nhất nàng cũng không có thổ lộ cái gì, nếu thật sự làm như vậy e rằng đến bạn bè cũng không thể làm, dường như coi bản thân mình là tình thánh không bằng.

Tình huống này, quả thật vượt qua phạm vi Vương Tranh có thể giải quyết. Hắn cùng Diệp Tử Tô rất quen thuộc, đối với bạn bè Vương Tranh chỉ có thể thẳng thắn.

Xem bộ dáng Vương Tranh muốn nói lại thôi, Diệp Tử Tô nhịn không được cười một tiếng:

- Nhìn bộ dáng rối rắm của ngươi, có phải sợ ta thích ngươi hay không?

Vương Tranh thiếu chút nữa chân trái vấp chân phải

- Khụ khụ. Chuyện này, làm sao được, ta cũng không tự kỉ giống đại gia Tô.

Huynh đệ a, thời khắc mấu chốt liền để ngươi làm tấm chắn một chút.

- Kỳ thật, ta có một chút thưởng thức ngươi. Cũng rất hâm mộ tình cảm giữa ngươi cùng Ina, như là trong chuyện cổ tích, nhưng ngươi cũng không cần tự sướng, ta cũng không kém so với ngươi!

Diệp Tử Tô cười nói, khoác tay qua bả vai Vương Tranh,

- Chúng ta chỉ là khuê mật thôi!

Vương Tranh đổ mồ hôi một chút:

- Có thể đổi làm anh em không?

- Cũng giống nhau mà, đi thôi,

Vương Tranh nhẹ nhàng thở ra. Hồi hộp muốn đứng tim, gần nhất khuynh hướng tự sướng có chút nghiêm trọng, Diệp Tử Tô làm sao lại coi trọng hắn, đây là bạn bè quan tâm cùng thói quen giữ chữ tín mà thôi.

Nhưng mà Vương Tranh lại không có chú ý tới, ở chỗ sâu trong ánh mắt của Diệp Tử Tô tràn ngập ưu thương. Diệp Tử Tô rất hiểu con người của Vương Tranh, rất hiểu, hắn sẽ tự trách bởi vì mình yêu hắn, cho nên chỉ có thể như vậy.

- Mở đèn trước mắt chỉ là căn phòng to cùng chiếc giường tịch mịch

- Tắt đèn tất cả đều cùng giống như vết thương trong lòng, không thể chia sẻ

- Tuổi thanh xuân cứ trôi dần theo dòng thời gian

- Mặc cho đầu bạc già đi

- Từ lúc anh rời đi thì đã không còn niềm vui

- Mặc cho chuyện cũ đạm dần đi

- Mặc cho cảnh ngủ trong mơ

- Mặc cho trái tim tê dại dần dần đi xa

- Em rất nhớ anh, rất nhớ anh, cũng không thể lộ ra dấu vết

- Em chỉ còn lại những nỗi nhớ

- Em để mặc trí nhớ xoay quanh

- Em chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt rơi lệ

- Em chỉ có thể làm bộ như không sao cả

- Em rất nhớ anh, rất nhớ anh

- Tự lừa bản thân mình

- Em rất nhớ anh, rất nhớ anh

- Cứ coi như đó là bí mật

- Em rất nhớ anh, rất nhớ anh

- Liền ẩn sâu ở trong....

- Lòng....

Đây là tiếng lòng của một người con gái.

.........

Tuy rằng IG vòng đấu loại thứ nhất đã kết thúc, nhưng không ai biết khiêu chiến chân chính mới vừa mới bắt đầu.

Mặt Trăng, học kỳ kết thúc, học viện Ánh Trăng cũng được nghỉ. Thời gian còn sớm một chút so với Trái Đất, cuộc sống ở Mặt Trăng càng có trật tự, đúng quy luật.

Tám ngôi sao mới Mặt Trăng tổ chức một buổi tiệc nhỏrồi liền rời đi, đối với mặt thực lực, tuy rằng Athos bị người khác chơi lén nên phải rời đi, nhưng bọn hắn vẫn là kẻ mạnh nhất.

Đổng Tiêu Sái cùng Bì Tiểu Tu đều đến từ thành phố Ảnh Quang, đó là thành thị lớn nhất bên mặt trái của Mặt Trăng, mặt trái từng bị bao phủ trong bóng tối vĩnh viễn, hiện tại đã có vô số tia sáng thắp sáng lên.

Đi tuyến giao thông đến thành thị bên mặt trái của Mặt Trăng, Đổng Tiêu Sái đang xem tiểu thuyết, mà Bì Tiểu Tu thì đang cùng người nhà nói chuyện phiếm qua điện thoại.

- Đã biết, đúng rồi, Tiêu Sái sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm chiều, mẹ chuẩn bị đồ ăn nhiều một chút, tên này ăn rất nhiều

- Đổng vị vương cũng tới? Anh cả tại sao anh không nói sớm!

Một đầu nho nhỏ thò lại, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, thân hình thon dài, đã có đường nét quyến rũ của một cô gái, nhưng quần áo mặc trên người cũng là tiêu chuẩn trung học, học sinh lớp sáu chính tông.

- Khiêm tốn một chút! Ảnh lưu niệm có kí tên không cho phép giống nhau, anh cho em hình có kí tên được không?

Bì Tiểu Tu có chút đau đầu đối với đứa em gái này, 14 tuổi bộ dạng lại giống như 18 tuổi, đã muốn là người mẫu nổi danh Mặt Trăng, lại cảm thấy hứng thú với loại tự kỷ cuồng như Đổng Tiêu Sái.

- Yên tâm đi, Tiểu Tiêm ra ngựa, một cái đủ chống đỡ ba cái, đều thu phục, em chọn ảnh lưu niệm.

Bì Tiểu Tiêm cười tủm tỉm, sau đó bị mẹ của nàng khõ nhẹ vào đầu, đuổi ra khỏi màn ảnh điện thoại:

- Đến một bên đi, tiểu Đổng còn ở đó sao? Ha ha, Tiểu Tiêm còn nhỏ, không hiểu chuyện, ba năm nữa thì tốt rồi, các ngươi phải kiềm chế một chút ...

Đổng Tiêu Sái đang xem tiểu thuyết khóe mắt run rẩy, cái gì gọi là kiềm chế một chút, hắn không muốn phát sinh sự tình gì đó, loại con gái có dáng người giống như sân bay thì có lực hấp dẫn con khỉ khô!

Bì Tiểu Tu tắt điện thoại, hướng Đổng Tiêu Sái cười cười:

- Đến nhà của ta thì khiêm tốn một chút.

- Đã biết, cậu em vợ, ái chà, mị lực lớn chính là không có biện pháp.

*****

Đổng Tiêu Sái bất đắc dĩ nhún nhún vai.

- Cậu em vợ vô mặt, cả nhà ngươi đều là cậu em vợ!

Bì Tiểu Tu nổi sùng nói.

Theo tuyến giao thông rất nhanh đến thành phố Ảnh Quang, xuống xe, vô luận vẻ mặt của Bì Tiểu Tu hay là Đổng Tiêu Sái đều trở nên trang trọng, quê hương là chùm khế ngọt, nơi này chính là quê hương.

- Đi thôi.

Bì Tiểu Tu nói.

Đổng Tiêu Sái gật gật đầu, hai người đều tắt điện thoại.

Nửa giờ sau, hai người xuất hiện ở trước cửa lớn của một khu trường học.

Trường trung học số 7 ở Ảnh Quang.

Cửa chính được lau chùi không nhiễm một hạt bụi, lòe lòe tỏa sáng, một ông lão đang khom mình xách theo thùng nước, vẩy nước ở trước cửa, một bên còn mang theo cái chổi, chuẩn bị quét rác.

Đổng Tiêu Sái cùng Bì Tiểu Tu hai người không nói chuyện, tự giác đi lên, Đổng Tiêu Sái cầm thùng nước của ông lão, Bì Tiểu Tu nhặt chổi ở một bên rồi quét, hai người bắt đầu dọn vệ sinh.

Rất nhanh, hai người liền quét dọn sạch sẽ trước cửa, thu thập công cụ, liền đến đứng ở trước mặt ông lão lưng còng, đứng thẳng tắp giống như cọc tiêu, vẫn không nhúc nhích.

- Còn ở đây làm gì? Vào đi thôi.

- Vâng, thưa thầy.

Hai người đi vào trong trường học, sân cỏ vườn hoa, vừa quen thuộc lại xa lạ, ngay thời gian nghỉ, không khí trong trường học có chút lạnh tanh, không thấy được một người.

Hai người quen thuộc đi vào phòng học thể dục. Chỉ chốc lát, ông lão cũng đi đến, mở miệng nói rất nhẹ nhàng:

- Cùng vào đi.

Nói xong lời này, bản thân ông lão lưng khòm đứng ở chỗ cũ, bộ dáng đúng là kiểu già thiếu đánh.

Nhưng mà Đổng Tiêu Sái cùng Bì Tiểu Tu vô cùng chăm chú, trái phải tách ra. Cũng là đồng thời xông lên công kích lão nhân.

"Vù"

Trong nháy mắt khí thế trên người ông lão thay đổi, vô cùng cuồng bạo!

Bóng người lần lượt thay đổi, ba hiệp, Đổng Tiêu Sái cùng Bì Tiểu Tu hai người chia thành một trước sau vây lấy ông lão.

Khí thế trên người lão nhân từ từ thu liễm, gật gật đầu:

- Bì Tiểu Tu ngươi rất tốt, tìm được con đường riêng của mình. Đổng Tiêu Sái, về sau lực lượng của ngươi có thể buông ra, không cần cố kiềm chế. Từ giờ trở đi, ta không có gì để dạy cho các ngươi nữa.

- Thầy...

- Đứng lên, dưới đầu gối nam nhân có hoàng kim, trừ cha mẹ tổ tông, đầu gối không trúng đạn, cũng đừng quỳ xuống cho ta.

Đổng Tiêu Sái cười hì hì nói

- Trúng đạn cũng không quỳ, nằm thôi.

Ông lão bị chọc cười:

- Miệng vẫn tiện như vậy, đi, đi làm vài chén.

Đổng Tiêu Sái yên lặng từ lấy ra hai bình rượu trong ba lô mà hắn mang đến.

- Ah, là rượu Gạo cất trăm năm, rượu ngon.

- Có một chai là do ta kiếm được.

Đổng Tiêu Sái khó dằn nổi khoe thành tích.

- Ta cũng không phải lão hồ đồ, cái miệng nổ như ngươi, khẳng định là Tiểu Tu kiếm được, đi, hôm nay tâm tình tốt, tự tay làm hai phần ăn sáng cho hai thằng nhóc nhà ngươi nếm thử.

Một căn nhà nhỏ tam thất một thính, một mình ông lão sống ở đây, đồ vật không nhiều lắm, rất mộc mạc.

Nhưng mà Đổng Tiêu Sái cùng Bì Tiểu Tu đều biết rõ, bên trong tủ bảo hiểm ở trong phòng ngủ, cất giấu vô số huy chương chiến công, trong đó đều không ít huy chương đại biểu cho vinh quang, huân chương anh hùng. Ngày xưa, ông lão chính là người có thể gọi mưa gọi gió trong quân đội liên bang, cũng không biết vì sao hiện tại ẩn cư tại địa phương này, cũng không biết hai người bọn họ ăn phải cái gì mà may mắn có thể trở thành đệ tử của ông lão.

Ba người uống rượu, cũng không dùng chén, mà là dùng bát, không cần mời, không cần giúp, tự rót tự uống, uống bao nhiêu, phải xem tửu lượng của mình cùng sự hứng khởi.

Đổng Tiêu Sái không biết uống rượu, uống xong hai bát liền gục lên sô pha.

Bì Tiểu Tu cùng lão nhân uống vui vẻ, đều là càng uống càng lên tinh thần.

Lão nhân hưng khởi lên, chỉ vào Bì Tiểu Tu:

- Thằng nhóc nhà ngươi, cái gì cũng tốt, chính là thiếu đi dục vọng cùng dã tâm!

- Say rượu vui ca, cuộc sống có bao nhiêu lâu, thưa thầy, cần gì phải tranh đến tranh đi, vui vẻ là tốt rồi.

Bì Tiểu Tu cười nói.

- Thầy, trông cậy vào hắn, còn không bằng trông cậy vào ta.

Đổng Tiêu Sái chỉ vào bản thân nói.

- Chỉ bằng ngươi, cũng chỉ có thân thể còn tạm, có thể dùng ngăn đạn.

- Thầy, không nên có đãi ngộ khác biệt như vậy, khẳng định ngài uống quá nhiều rượu, còn lại để ta giúp ngài uống.

Nói xong liền muốn ra tay cướp đoạt.

- Thằng nhóc thối, dám đoạt rượu lão tử đang uống, đưa thêm mười bình ta cũng uống hết!

Một lão một nhỏ, không hề có phong phạm bắt đầu cướp rượu.

.........

Trái Đất, ở chỗ sâu trong Đại Tây Dương, một tiểu đảo mà kinh độ và vĩ độ không cách nào xác định, ở trên bản đồ cũng không thể hiện ra.

Hòn đảo số 1 của gia tộc Cronus.

Đảo nhỏ thuộc sở hữu riêng của gia tộc Cronus, 200 hải lý xung quanh tất cả đều thuộc về gia tộc Cronus.

Lúc này, trên bề mặt đảo nhỏ, một đám người đang dưới sự huấn luyện nghiêm khắc theo kiểu quân sự hóa, cường độ cũng không thua gì huấn luyện doanh của IG, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, phương diện này còn có đội cận vệ tư nhân của gia tộc Cronus.

Giữa đám người, một tên mập mạp thở hổn hển, nhìn qua, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống trong lúc huấn luyện, nhưng mà hắn lại có thể kiên trì.

Mập mạp không phải người khác, đúng là La Phi.

Thật vô cùng đáng tiếc nha, vốn tưởng rằng ngày nghỉ có thể thoải mái chơi bời nhưng một cuộc điện thoại của Lear, nói là đi đến đảo Vacation thuộc tư nhân, mập mạp hưng phấn bừng bừng, cũng không mang cái gì, mặc quần bơi vào liền leo lên phi thuyền do Lear phái tới.

Kết quả...

Ở đây làm sao có thể gọi là đảo Vacation, rõ ràng là trại tập trung mà.

Mang quần bơi đến cũng phát huy ra công dụng, lúc cách đảo còn có một trăm hải lý, mập mạp bị người ta ném từ trên phi thuyền xuống dưới, làm cho hắn trực tiếp bơi qua!

Bơi thì cũng bơi đi, dù sao đã trải qua huấn luyện doanh của IG, cũng đã có thói quen, bơi xong một trăm hải lý da mặt cũng không nhăn một chút.

Nhưng mà mập mạp vừa bò lên bờ, mới uống được một ngụm nước, đã bị sắp xếp vào đội ngũ huấn luyện, các hạng mục trong nội dung huấn luyện còn khổ hơn so với IG.

Dù vậy trong lòng mập mạp cũng rõ ràng, chỉ sợ đảo này cũng là đảo nhỏ bí mật mà gia tộc Cronus dùng để bồi dưỡng nhưng thành viên trung thành. Từ giờ trở đi, xem như hắn hoàn toàn dung nhập vào trong hệ thống của Lear, trở thành thành viên trung tâm chân chính, từ góc độ nào đó mà nói, Lear cũng là bắt đầu xây dựng lực lượng của riêng mình.

Đây là chuyện vô cùng không dễ dàng, gia tộc Cronus quá lớn, lớn đến trung tâm căn bản là không cần thu nhận nhân tài đến từ bên ngoài, trung tâm đều là người một nhà, cái gì gọi là người một nhà?

Từ nhỏ gia tộc Cronus đã nhìn trúng, nhậ được bồi dưỡng giáo dục, thậm chí có khi là các gia tộc con cháu nhiều thế hệ phục vụ vì gia tộc Cronus, mà những gia tộc chính là đầu sỏ có lực ảnh hưởng lớn ở khu vực Châu Âu.

Gia tộc Cronus phát triển đến nay, lại có điểm như đế chế quân chủ thời cận đại.

Cái gọi là nội tình của một cái gia tộc, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thội.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1398)