Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Chiến Phong Bạo - Chương 0197

Tinh Chiến Phong Bạo
Trọn bộ 1398 chương
Chương 0197: Cố nhân đến
0.00
(0 votes)


Chương (1-1398)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trên xe, Vương Tranh nhịn không được hắt xì vài cái. Không biết ai đang nói xấu hắn, bọn họ tính trước đi Thiên Sư giáo bái phỏng một chút, nếu có cơ hội nói không chừng còn có thể nhìn thấy giáo chủ Thiên Sư giáo, kế tiếp chính là nghe buổi biểu diễn của Lâm Hồi Âm.

Kỳ thật đối với Vương Tranh mà nói, lần này coi như là một cơ hội. Vốn chính là chuẩn bị vì Radon, hiển nhiên Liệt Tâm cùng Liệt Nghiễm đều rất xem trọng Radon, cũng gắng sức để có thêm một đồng minh, Vương Tranh xem như dính ké hào quang, nhưng luận về mặt cá nhân, hắn còn chưa đủ tư cách để cho Liệt Nghiễm tốn công phu lớn như thế.

Về phần họp cái gì, Vương Tranh để lại cái lời nhắn cho Tiếu Phỉ, liền tắt điện thoại, đây là yêu cầu cơ bản khi tiến vào khu vực của Thiên Sư giáo.

- Liệt Nghiễm, rốt cuộc có hy vọng hay không?

Ngay cả Radon luôn bình tĩnh trầm ổn đều nhịn không được.

Liệt Nghiễm cùng Liệt Tâm liếc nhau, rốt cục bật cười:

- Radon, ta cũng muốn nhìn ngươi có thể bình tĩnh đến mức nào.

Liệt Tâm nói:

- Xem ra ngươi cũng không bình tĩnh như trong tưởng tượng.

- Liệt Tâm, ta chỉ là một người thường, bình thường cũng chỉ là giả bộ mà thôi, làm gì có chỗ nào mà bình tĩnh, nếu có thể gặp mặt giáo chủ một lần chính là vinh quang trong cuộc đời này của ta.

Tuy rằng không phải người Sao Hỏa, nhưng người Karaka cũng không có nhiều lắm trụ cột văn hóa, nhưng vẫn hướng tới đối với lực lượng truyền kỳ còn sống của Sao Hỏa.

Nhớ đến năm nào, có thể cùng so sánh với Thiên Sư giáo, toàn bộ hệ Mặt Trời cũng chỉ có Thánh Đường của Trái Đất, nhưng từ sau khi Thánh Đường biến mất, Thiên Sư giáo liền trở thành tồn tại thần bí duy nhất. Tuy rằng theo Tinh Tế Đại Hàng Hải, hệ Mặt Trời với điểm ấy lực ảnh hưởng đã không tính là cái gì, nhưng đối với bản thân hệ Mặt Trời mà nói, Thiên Sư giáo cũng vẫn vĩ đại như trước.

Tin hay không, hắn đều ở nơi nào.

Rất hiển nhiên Radon là tin, Vương Tranh chỉ là nghe thấy Thiên Sư giáo, cộng thêm một ít lịch sử, cái gì nắm giữ vận mệnh linh tinh, thật sự khó mà nói, mắt thấy mới là thực.

- Ta nghĩ muốn gặp ngài ấy cũng không dễ dàng, căn bản không có quyền lực mở miệng, đã quên, trước mắt vị này mới là người tâm phúc giáo chủ, đệ tử cuối cùng.

Liệt Tâm bĩu môi với Liệt Nghiễm.

Không thể không nói, nguyên nhân nhà họ Liệt coi trọng Liệt Nghiễm phần nhiều đến từ chỗ Thiên Sư giáo coi trọng, thứ mà Liệt Nghiễm muốn là một ngôi nhà chân chính ấm áp, mà không những thứ mà người khác coi trọng, nhưng cuộc sống đôi khi cũng không thể tùy theo ý mình.

- Chuyện này ta không dám bảo đảm, chỉ cùng sư phụ nói một tiếng, sư phụ không có trả lời, chỉ nói đến Trái Đất thì sẽ biết.

Liệt Nghiễm nhún nhún vai bất đắc dĩ nói, hắn rất muốn ở bạn bè trước mặt giành lấy mặt mũi, nhưng mặt mũi lần này thật đúng là không phải tùy tiện có thể lấy được.

- Ở chuyến đi này có thể chiêm ngưỡng đượcThiên Sư giáo một chút cũng không tệ, về phần có thể hay không nhìn thấy Thiên Sư thì xem vận khí.

Radon cũng biết, qua nét mặt của Liệt Nghiễm mà xem, kỳ thật chính là không có đất diễn.

Nếu muốn tới, trước tiên Thiên Sư khẳng định sẽ nói một tiếng, không có kết quả mười có chín là phủ định.

Cho dù là nghị trưởng hệ Mặt Trời đến đây cũng không mời được Thiên Sư, đây là siêu nhiên ra ngoài thế tục.

Đây cũng nhờ một điều kiện nên năm đó truyền thuyết Thiên Sư giáo mới được tiếp tục bảo tồn, nhưng mà vĩnh viễn không thể nhúng tay vào chuyện ở ngoài Sao Hỏa, đương nhiên đến hôm nay mấy chuyện này đều là bí ẩn khó hiểu trong lịch sử.

Chỗ của Thiên Sư giáo quả thật rất hẻo lánh, cũng vẫn nhất quán duy trì sự thần bí, vào sâu trong một ngọn núi gập ghềnh ở Sao Hỏa, rốt cục thấy được một tòa kiến trúc rất bình thường, nằm ở bên trong núi rừng, tuy rằng rất đơn giản, lại ngầm có cảm giác siêu nhiên ra ngoài thế tục.

Vương Tranh cùng Radon liếc nhau, không biết có phải bị truyền thuyết ảnh hưởng hay không, vẫn ra vẻ thần bí, dù sao hai người đều có loại cảm giác này.

Trên Trái Đất kỳ thật cũng tồn tại địa phương như vậy, nhưng đều có dòng người chuyển động tấp nập, rất nhiều ngày lễ lớn quan trọng đều đã có tín đồ dâng hương, rất náo nhiệt, nhưng nơi này lại vô cùng thanh tịnh.

Xe đệm từ liền ngừng lại ở chân núi, bốn người xuống xe, Liệt Nghiễm cười cười:

- Chúng ta đi bộ lên, đây là quy củ.

Không thể không nói một khi đến nơi đây, Liệt Nghiễm cùng Liệt Tâm đều thu hồi vẻ vui cười, trở nên vô cùng trang trọng, tín ngưỡng của người Sao Hỏa đối với Thiên Sư giáo là phát ra từ nội tâm.

Radon cũng không có cảm giác quá lớn, nhưng mà cảm thấy khí thế rất ra vẻ, nhưng ý tưởng này cũng chỉ có thể ngẫm lại, cho dù là đối với chủ nhân tôn kính cũng không thể nói lung tung.

- Vương Tranh, ngươi làm sao vậy?

Ba người đều đi ra hơn mười bước, thế nhưng Vương Tranh còn không nhúc nhích.

Vương Tranh quả thật ngây dại, hắn cảm nhận được một cổ lực lượng cường đại, rất không thể tưởng tượng, cổ lực lượng này to lớn này chính là từ kiến trúc trên núi truyền đến, như một khối độc lập giữa trời đất.

Chẳng lẽ truyền thuyết là thật?

Thật sự có lực lượng thần bí siêu phàm?

Nhưng mà vì sao hắn có thể cảm nhận được đây?

- Vương Tranh, đi thôi, đến trên có thể từ từ chiêm ngưỡng.

Liệt Tâm nói, mặc kệ nói như thế nào, Vương Tranh loại thành kính này vẫn làm cho Liệt Tâm cùng Liệt Nghiễm thoải mái.

Người khác tin hay không không quan trọng, nhưng cần phải tôn trọng đối với Thiên Sư giáo, nếu không như thế chính là muốn trở mặt cùng người Sao Hỏa.

Vương Tranh biểu tình cũng trở nên yên lặng:

- Xin lỗi, có điểm ngây người, Thiên Sư giáo thật sự là tồn tại thần bí, nơi này là tổng bộ sao?

- Ha ha, ngươi suy nghĩ quá xa, ta cũng chưa đi qua tổng bộ, nơi này là phân bộ ở Jipu, cũng là một trong ba phân bộ lớn, cũng không phải là loại người nào đều có thể đến nha.

Liệt Tâm nói.

Liệt Nghiễm ánh mắt rùng mình, có điểm nghi hoặc, nhưng lại lắc đầu:

- Đi thôi, phàm là người thành kính đều phải nhận được ân huệ do trời xanh chiếu cố.

Liệt Nghiễm không hề nghi ngờ là dáng vóc tiều tụy.

Bốn người đi bộ đi tới đỉnh núi, không có ngả ngớn, Liệt Nghiễm cùng Liệt Tâm nhẹ nhàng bước từng bước một làm đến nơi đến chốn, chỉ có như vậy mới biểu lộ lòng thành, quả thật hai người cũng cuốn hút Vương Tranh cùng Radon.

Tiến lên với tốc độ như vậy đã bị ảnh hưởng rất lớn, tốn gần một giờ mới đi tới trước cổng ngay lối cầu thang lên núi.

Toàn bộ quá trình bốn người đều không nói gì, Liệt Tâm cùng Liệt Nghiễm đều giống như trải qua một hồi lễ rửa tội, lúc này Liệt Nghiễm mới mỉm cười:

- Ba vị xin chờ, ta đi trước gõ cửa.

Cái gọi là gõ cửa không phải gõ cửa thật sự, mà Liệt Nghiễm đi thông báo coi như là tôn trọng đối với Radon cùng Vương Tranh, có ý đây cũng là khách quý.

Nhưng không đợi Liệt Nghiễm nhúng nhích, bỗng nhiên có tiếng chuông thông thấu truyền đến từ bên trong giáo đường.

"Keng...Keng...Keng"

Liệt Nghiễm cùng Liệt Tâm biến sắc, tại sao có thể như vậy, ai sắp tới sao?

Khi tiếng chuông reo quá tám tiếng, Liệt Nghiễm cùng Liệt Tâm cũng không dám đi lên nữa.

*****

Cái này thuyết minh Thiên Sư giáo có khách quý đến cửa mới có thể...

Nhưng mà tiếng chuông này cũng không có dừng lại, ước chừng gõ mười hai tiếng, âm thanh ở trong hẻm núi quanh quẩn.

- Việc này... Tại sao có thể như vậy?

Liệt Tâm lẩm bẩm nói, nhìn Liệt Nghiễm tràn ngập nghi hoặc.

Liệt Nghiễm cười khổ:

- Sư phụ người thật sự đến đây, chỉ sợ không phải hướng về phía chúng ta, hẳn là trùng hợp có khách quý, dù sao cũng tốt, nói không chừng các ngươi sẽ có cơ hội gặp mặt ngài ấy một lần.

Đây là tiếng chuông lễ giáo chủ đón khách tiếp khách, nhưng mười hai tiếng dường như là quá mức trang trọng đi.

Cho dù là ở phân bộ, cũng đã nhiều năm không có dùng qua.

Cửa lối đi lên núi được mở ra, hai tiểu đồng thanh tú nhẹ nhàng đi xuống, bộ pháp rất nhẹ và mau, ước chừng một ngàn cái bậc thang, rất mau đã đến trước mắt.

Hai tiểu đồng tuổi cũng không lớn, một đôi mắt to đen nhánh sáng ngời đánh giá bốn người, mỉm cười với Liệt Nghiễm:

- Sư huynh, sư phụ đang ở đại điện, các ngươi nhanh đi vào thôi.

- Tiểu Hồng, ngươi nói sư phụ đang chờ chúng ta?

Liệt Nghiễm trợn mắt há hốc mồm:

- Cái này... gần đât ta cũng không có gây rắc rối nha.

Tiểu đồng gọi là tiểu Hồng bướng bỉnh lắc đầu:

- Sư phụ nói, có cố nhân đến, chuyện khác ta cũng không biết.

Bốn người đều có điểm trợn mắt há to mồm, trong bốn người bọn họ ai là cố nhân a???

Một đường đi tới đã làm bốn người đều biến thành mạc danh kỳ diệu, Vương Tranh đi rất chậm, rất kỳ quái, càng tới gần, cảm giác này càng tốt, hắn cảm giác được xúc giác càng thêm rõ ràng so với Trái Đất, cảm giác giống như cùng với ngọn núi này hòa hợp thành một thể, mà lúc này Vương Tranh cảm giác được ở chỗ này, có người đang chờ hắn.

Lần này dọc theo đường đi cũng không có người nói chuyện, nhưng thật ra hai tiểu đồng đang vụng trộm đánh giá bọn họ.

Đừng nói Radon, cho dù Liệt Tâm đều có chút khẩn trương, tuy rằng là nhà họ Liệt người, nhưng nàng cũng không có vận khí tốt như Liệt Nghiễm, cho dù là người đứng đầu nhà họ Liệt cũng không thể tùy tiện có thể nhìn thấy Thiên Sư.

Đến cửa đại điện, hai cái tiểu đồng ngăn cản đám người Liệt Tâm, ánh mắt chăm chú khom người:

- Mời.

Vương Tranh cũng không có bao nhiêu suy tưởng, rât tự nhiên hướng đi vào đại điện.

Một loại cảm giác này, cũng không cần nói rất nhiều.

Mà ba người Radon lại bị ngăn cản, Liệt Nghiễm nóng nảy:

- Tình huống gì, sư phụ không muốn gặp ta?

Một tiểu đồng mỉm cười:

- Sư huynh ngươi đã nhập thế, trong đoạn thời gian ngắn sư phụ sẽ không gặp lại ngươi.

- Tiểu Bạch, ngươi nói lần này sư phụ xuống núi là vì hắn?

Liệt Nghiễm trợn mắt há hốc mồm:

- Điều này sao có thể, ta căn bản không mời hắn, nếu không có Radon...

Ba người liếc nhau, quả thực giống như nằm mơ, Radon lại lần nữa trợn mắt há to mồm, lần này khẳng định không phải cố ý làm người tốt, ngay cả hắn cũng không biết ngẫu nhiên sẽ gặp phải Vương Tranh, Liệt Nghiễm khẳng định càng sẽ không biết, mà Thiên Sư...

Bỗng nhiên lúc này, Radon cũng tràn ngập tôn kính đối với Thiên Sư giáo, mặc dù hắn vô duyên nhìn thấy, nhưng có thể có trải qua chuyện như vậy cũng là một phần truyền kỳ.

Mà Vương Tranh...

Liệt Tâm đều có điểm hâm mộ ghen tị, có lầm hay không, tên mặt trắng nhỏ này dựa vào cái gì được Thiên Sư triệu kiến.

- Có phải có lầm lẫn hay không?

Liệt Tâm nhịn không được than thở nói.

Hai tiểu đồng cũng buồn cười, nhưng không nói lời nào, Liệt Nghiễm nhức đầu:

- Làm nửa ngày chúng ta lại là người tiếp khách, rốt cuộc thân phận tên nhóc này là gì mà trâu bò như vậy?

Vương Tranh cũng không có suy nghĩ phức tạp như vậy, ở giây phút bước vào đại điện kia, thế tục gì đó lập tức như là biến mất.

Hắn thấy được một ông lão bình thường, đang mỉm cười nhìn hắn, trước mặt hắn chỉ có một bồ đoàn, Vương Tranh cũng không nói gì, chỉ là chậm rãi ngồi ở trên bồ đoàn.

Nhưng mà trong nháy mắt, hình ảnh kỳ quái ở hành tinh Norton mà hắn đã thấy lại đã trở lại, như lại bị kích phát thêm một lần nữa.

Thiên Sư trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, ánh mắt sâu xa như muốn xuyên thấu thời gian. Có chút hoài niệm lại có chút thương cảm. Chân tướng là gì?

Đáp án cuối cùng kia có lẽ chỉ có hắn đã biết.

Thời gian không ngừng xóa nhòa tất cả, không nghĩ tới một ngày này vẫn là đến, nhưng dường như năng lượng lại không đủ, có một chút hắn nhìn không thấu xem không rõ gì đó.

Như là truyền thừa nhưng cái gì cũng không có, chỉ là một cái ấn ký, dường như có càng sâu gì đó, lại hoàn toàn không biết gì cả.

Từ từ Thiên Sư hiểu ý cười, hắn giác ngộ.

Có duyên hay không có duyên thì đều thuận theo tự nhiên đi.

Một già một trẻ, cứ như vậy lẳng lặng ngồi đối diện, Vương Tranh dường như cái gì cũng chưa suy nghĩ, nhưng dường như lại thấy rất nhiều rất nhiều ...

Chờ thời điểm mở to mắt, phát hiện đã không thấy Thiên Sư, tinh thần cả người đều sảng khoái, bỗng nhiên lúc này, hắn cũng không còn chấp nhất ở vấn đề năng lực X, lực lượng cùng tu vi đều ở trong lòng, con đường hắn đi vốn bất đồng với người thường.

Phải buông xuống mới có thể lấy được thứ tốt hơn.

Đẩy cửa ra, bầu trời bên ngoài đã đầy sao.

- A, mới trong chốc lát tại sao trời đã tối.

- Đại ca, ngươi quá trâu bò, chúng ta đứng ở bên ngoài hơn sáu giờ.

Liệt Nghiễm cũng không nhịn được mà chém bậy.

- Chính xác là sáu giờ mười phút, Vương Tranh nói đi, Thiên Sư nói với ngươi cái gì.

Liệt Tâm tỏ ra vô cùng hiếu kỳ.

Vương sửng sốt vỗ vỗ đầu:

- Thôi chết, cơ hội tốt như vậy cũng đã bỏ lỡ, sau khi ta vào thì ngồi xuống bồ đoàn, giống như đang ngủ, thời điểm mở mắt ra thì Thiên Sư đã đi mất.

- Không phải đâu, có lầm hay không, cơ hội tốt như vậy mà ngươi thế nhưng đalạing ngủ???

Radon đều nhịn không được giơ chân.

- Vương Tranh a, Vương Tranh, ngươi bắt ta nói ngươi thế nào mới tốt đây, ngươi quả nhiên chính là tên chuyên ăn cơm nhuyễn!

Liệt Tâm đều có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Liệt Nghiễm lắc đầu:

- Không phải là vừa đi vào ngươi sẽ nhập định đó chứ?

- Nhập định gì?

- Nói như thế nào đây, chính là cảnh giới rất huyền diệu, dù sao thời gian trôi qua rất nhanh, vãi hàng... Còn giống như là thật sự, tiểu tử ngươi thực sự có phúc, đáng tiếc a, ngươi không phải đệ tử Thiên Sư giáo, nếu không chỉ bằng vào phần thể ngộ này thì tiền đồ sẽ không thể đo đếm được, đáng tiếc, đáng tiếc...

Vương Tranh cười cười:

- Có thể có được cơ duyên lần này đã là hiếm thấy, nếu có cơ hội nhất định phải cảm tạ Thiên Sư chỉ giáo.

Một đôi tiểu đồng tiểu Hồng cùng Tiểu Bạch đã đi tới:

- Sư huynh, sư phụ đã ly khai, hôm nay các ngươi có thể ngủ lại ở trong này.

- Tiểu Hồng, sư phụ có nhắn nhủ thêm cái gì không?

Liệt Nghiễm hỏi.

Tiểu Hồng hơi hơi lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì:

- Đúng rồi, sư phụ lúc gần đi nói, duyên đến duyên đi duyên như nước, hoa nở hoa rơi đã bao lần.

Bốn người đưa mặt nhìn nhau, hiển nhiên sư phụ lại bắt đầu nhàn du khắp nơi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1398)