Vay nóng Tinvay

Truyện:Tinh Chiến Phong Bạo - Chương 0435

Tinh Chiến Phong Bạo
Trọn bộ 1398 chương
Chương 0435: Tranh giành trung đội trưởng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1398)

Siêu sale Shopee


Nói không chừng Vương Tranh thật sự phải ở hành tinh Titan Dida dưỡng lão, trừ phi là chủ động buông xuôi kiếp sống người lính, nhưng mà nếu Vương Tranh thật sự làm như vậy, cũng hoàn toàn mất đi uy hiếp cùng ảnh hưởng đối với Lear, không hề có tư cách làm đối thủ của Lear.

.......

Hành tinh Titan Dida, Vương Tranh thật sự nước sôi lửa bỏng, hoặc là nói chính hắn đã tẩu hỏa nhập ma, mười lăm robot đã hoàn thành vệ sinh bảo dưỡng. Nhưng mà Vương Tranh cũng không có tính trở về nghỉ ngơi, lại nấu thêm hai gói mì, từ trong tủ đá lấy ra một chân giò hun khói cuối cùng, sau khi xử lý xong đống đồ ăn này, hắn lại robot thám báo kia ra, hiển nhiên đã thật lâu không ai dùng qua, một lần nữa lắp đặt ở trên cánh tay treo máy móc.

........

Cùng lúc đó, xa xôi liên bang hệ Mặt Trời, khu quân đội Trái Đất, trong văn phòng tham mưu, Mông Điềm đang xử lý lượng lớn văn bản, nàng mặc chế phục sĩ quan quân đội liên bang, khí chất lạnh nhạt, giống như bông hoa băng trên núi tuyết, làm cho người ta quý trọng nhưng không cách nào giữ lấy cũng không dám tiếp cận.

- Mông Điềm, trước tiên ngươi nghỉ ngơi một chút, thuận tiện, đem phần văn kiện này giao cho tướng quân Mông Ngao, nhờ hắn phê chỉ thị một chút.

Thái độ của rưởng phòng phòng tham mưu rất thân thiện đối với Mông Điềm, nếu không phải Mông Điềm yêu cầu hắn phải kiên trì dùng đãi ngộ nghiêm khắc dành cho người mới đến, thậm chí hắn sẽ không giao nhiều việc cho Mông Điềm.

Toàn bộ phòng tham mưu đều rõ ràng thân phận của Mông Điềm, con gái tướng quân Mông Ngao, người có năng lực X thuộc tính Hàn Băng hiếm có, cũng có quân công là công tích IG, hiện tại ở trong này chỉ là làm lớp mạ vàng, về sau tương lai sẽ không có giới hạn, nói không chừng vài năm sau sẽ trở thành thủ trưởng của bọn họ.

- Vâng, thưa trưởng quan.

Mông Điềm đứng lên, một chút cũng không câu nệ tiếp nhận văn kiện, sau đó rời khỏi văn phòng bộ tham mưu cất bước, nhìn thẳng không chớp mắt, gặp đồng nghiệp chào hỏi, mới có thể lộ ra một nụ cười gật đầu đáp lại.

Đi tới trước cửa phòng Mông Ngao, Mông Điềm nhẹ nhàng gõ cửa:

- Báo cáo, phòng tham mưu Mông Điềm.

- Vào đi.

Giọng Mông Ngao truyền ra.

Mông Điềm đẩy cửa mà vào:

- Thưa tướng quân. Đây là văn kiện từ bộ tham mưu.

- Ha ha, trước buông xuống đi. Ừm, trông được lắm, càng ngày càng có bộ dáng của người lính, ở bộ tham mưu có quen không?

- Tốt, thưa tướng quân.

Mông Ngao sờ sờ cái mũi, bản thân hắn chỉ có một đứa con gái, tuy rằng mình càng ngày càng vừa lòng biểu hiện của nàng, tiếc nuối lúc trước không sinh con trai đã hoàn toàn buông xuống. Nhưng mà đã lâu rồi hắn cũng không nghe được Mông Điềm gọi hắn một tiếng cha rồi, đây là việc rất nghiêm trọng, hiện tại, ở nhà Mông Điềm đều gọi hắn là tướng quân.

Phải nghĩ biện pháp.

" Tít Tít.."

Đúng lúc này, điện thoại của Mông Ngao nhẹ nhàng chấn động, Mông Ngao khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn tin tức điện thoại truyền đến. Nhất thời sửng sốt, bỗng nhiên cười to một tiếng:

- Ha ha, trời không tuyệt đường người, tên nhóc này, cái mạng rất lớn. Không tệ, không tệ, vô cùng không tệ!

Mông Điềm ngẩn ra, cho dù thân là con gái của Mông Ngao, nàng cũng rất ít khi thấy Mông Ngao có bộ dáng cao hứng như thế. Một lần trước đó, vẫn là ở trên IG có đột phá mang tính lịch sử.

- Tướng quân, sự tình gì mà cao hứng như vậy?

Vốn không nên hỏi, nhưng mà rốt cục Mông Điềm vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ.

Mông Ngao hơi có thâm ý nhìn Mông Điềm liếc mắt một cái, về Vương Tranh, vốn là tính vĩnh viễn không chủ động đề lên, nhưng mà hiện tại cũng có thể nói ra.

- Không phải ngươi vẫn muốn biết Vương Tranh ở nơi nào sao?

Mông Điềm ngẩng đầu, ánh mắt rõ ràng có chút chớp động, sau một lúc lâu, nàng mới khẽ gật đầu, trong lòng đã có cảm giác không thoải mái, trực giác nói hiện tại trạng thái của Vương Tranh không phải tốt lắm.

Nhưng mà lý trí lại nói cho nàng, điều này sao có thể! Vương Tranh là thiên tài như vậy, công thần như vậy, làm sao có thể sẽ không tốt? Sở dĩ bây giờ còn không có tin tức, hẳn là ở một ngành đặc thù.

Giống như Trương Như Nam, biến mất nửa tháng, lần trước xuất hiện ở quân khu Trái Đất, đã là sĩ quan thiếu úy dự bị.

Ngay cả không đáng tin cậy nhất như Trương Sơn cũng được đi vào thực tập trong bộ đội Robot đặc chủng của liên bang.

Huống chi là Vương Tranh phóng ra tia sáng kỳ dị ở IG?

Mông Ngao mỉm cười, thản nhiên nói:

- Vương Tranh bị phái đến hành tinh Titan Dida.

Cái gì!

Mông Điềm có tính cách lạnh như băng, đều phải mở to hai mắt nhìn!

Bọn họ vài người của học viện Chiến Thần đều luôn luôn suy đoán Vương Tranh đi về phía nào, vài ngành đặc biệt thần bí là có khả năng nhất.

Nhưng mà, hành tinh Titan Dida!

Lần trước mới ở trong tin vắn quân đội Mông Điềm đã trông thấy đến hành tinh lạc hậu này, đầu tiên hấp dẫn lực chú ý của nàng, là hành tinh này có hạn chế với vũ khí năng lượng, khẳng định người Maya sẽ không có hứng thú đối với hành tinh này, sau đó là khoáng thạch Titan siêu trọng lực đại biểu cho lợi ích thật lớn.

Lúc ấy, nàng phán đoán thế cục hành tinh Titan Dida là hành tinh này tất nhiên sẽ lâm vào trong lửa chiến tranh không có chừng mực, cấp bậc nguy hiểm màu cam.

- Thế này không công bình!

Mông Điềm hơi có chút tức giận, nàng có lý do để nổi giận, không chỉ có bởi vì Vương Tranh là bạn học của nàng, là bạn bè của nàng, liên bang hệ Mặt Trời muốn quật khởi, làm sao có thể còn đùa giỡn loại thủ đoạn chính trị này? Vương Tranh là nhân tài, nên để cho hắn bừng sáng lên mới đúng, nếu so với các thành viên IG khác như bọn hắn cùng vị trí hiện tại, hành tinh Titan Dida kia tính là cái gì?

Mông Ngao im lặng nhìn Mông Điềm, thẳng đến ánh mắt của nàng bình tĩnh trở lại, mới lại tiếp tục thản nhiên nói:

- Phi thuyền vận chuyển Vương Tranh đi đến hành tinh Titan Dida, xảy ra chút sự cố, tín hiệu phi thuyền bị Ngân Minh phán định là hải tặc nên đã khai hỏa. Nhưng mà ai cũng không ngờ, tên nhóc này lại còn sống, lại có đảm lượng đi Ngân Minh bên kia báo danh, mạng rất cứng rắn, lá gan đủ lớn, ha ha, tốt lắm, rất tốt.

Mông Điềm nghe được hết hồn:

- Là ai làm?

Nhưng mà Mông Ngao đứng lên, vỗ vỗ bả vai con gái:

- Tốt, việc này con biết đến là được, đừng tìm người khác nói, tên nhóc này nạn lớn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, liên bang, lão Mông ta còn không có thói quen bỏ qua cho người khác! Đi ra ngoài đi, tương lai, còn có rất nhiều chuyện cần con đi làm.

Mông Điềm miệng hơi mấp máy, sau đó gật đầu thật mạnh, một chút không câu nệ xoay người rời đi, nàng biết, phụ thân là cố ý nói cho nàng, là nàng đừng quá ngây thơ.

Nhìn bóng dáng Mông Điềm, Mông Ngao cũng khe khẽ thở dài, có một số việc kỳ thật hắn cũng chỉ có bất đắc dĩ. Hắn có thế lực mạnh đến cỡ nào, lực ảnh hưởng cũng chỉ là ở giới quân đội, huống chi, hắn cũng có đối đầu, muốn làm chút chuyện, sẽ có trở ngại. Ở trên chuyện tình của Vương Tranh, cũng không phải hắn chưa từng ra sức, nhưng mà đối thủ mượn thế quá lớn, nghiền áp lại đây, hắn cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận.

*****

Cũng may, Vương Tranh tên nhóc khốn khiếp kia cuối cùng không uổng phí sự chờ mong của hắn! Lại trực tiếp mạnh mẽ kháng cự cho tới bây giờ, nhưng lại dám dựa theo mệnh lệnh đi báo danh, hiện tại cổ thế kia đã bị làm nhạt, đám người này cũng không dám ra tay đối với Vương Tranh đang ở sâu trong bộ đội Ngân Minh. Mà hắn, cũng có thể thoáng bố trí một phen, hắn Mông Ngao cũng không phải là loại đã trúng một côn liền hèn nhát không phản kích!

......

Hành tinh Titan Dida, thành Hạp Cốc.

Quán bar Cáo Lửa.

Vừa thấy tên này, chỉ biết, đây là địa bàn của tiểu đội thứ ba.

Sự thật cũng là người của tiểu đội thứ ba mở quán bar, chỉ có điều người này đã xuất ngũ, lựa chọn định cư ở hành tinh Titan Dida.

Bên trong quán bar là một mảnh khói lượn lờ, trên vách tường là màn hình điện tử thật lớn, đang truyền phát tin tức một trận thi đấu bóng chày, đám người Kinh Long, một bên nhìn trận bóng, một bên hút thuốc uống bia, nơi này là địa phương bọn họ thả lỏng chính mình. Chuyên tâm xem trận bóng, uống cho say mèm, ở trong này, bọn họ không là binh lính gì cả, mà là chính mình.

Trời mới biết nhiệm vụ lần này phải bao lâu mới có khả năng chấm dứt, ít nhất trước mắt xem ra, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có hy vọng, đám cặn bã kia đến mạ vàng, vơ vét đủ lý lịch xong đã bắt đầu vận tác, một đám rời đi, còn lại bọn họ đám lính lác không có phương pháp.

- Tay sạch sẽ một chút cho ta, thèm lắm sao, lão tử mời vài cô bé bán bia dễ dàng lắm à?

Một tên to con đầu trọc mang chân sắt rống to về phía vài tên đội viên đang đùa giỡn mấy cô bé bán bia.

Kinh Long cười lớn một tiếng, quay đầu liền mắng ngược đi qua:

- Bà mẹ nó đầu trọc hoa cúc của ngươi ngứa hay sao, người ta mấy cô bé đều không nói chuyện, ngươi đã đỏ mắt, điện thoại gọi vài cô em chuyên nghiệp lại đây không phải được rồi hay sao?

Nhóm cô bé bán bia đều cười ha ha, ỡm ờ bán miệng cười, chào hàng đại lý bia của các nàng, số rượu này các nàng sẽ chia ba chia bốn với quán bar và hãng rượu. Ở thành Hạp Cốc, không có cách kiếm tiền nào tốt hơn cách kiếm từ đám binh lính, nói thật, nếu thật sự có cơ hội, các nàng cũng muốn cùng người lính Ngân Minh kết làm bạn trai bạn gái, ở trong này, có thẻ quân sẽ có ưu đãi là tốt nhất.

Trong tiếng cười, cũng không biết tầm mắt mọi người đi xem bóng chày trên màn hình, hay là xem "quả bóng" của mấy cô bé.

Dù sao, loại bóng này đúng là vừa hấp dẫn lại đẹp mắt.

Lão đầu trọc kêu là Trần Cường, trước kia là thám báo tiểu đội thứ ba, một lần nhiệm vụ, bởi vì ngoài ý muốn, chặt đứt một chân, không cha không mẹ, chỉ có một đám anh em tiểu đội thứ ba cho nên hắn không có lựa chọn về nước làm "Anh hùng". Chuẩn xác mà nói, trở về cũng chỉ là kẻ tàn phế không có người thần, ở trong này gia nhập kế hoạch công dân trên hành tinh Titan Dida, mở quán bar Cáo Lửa này.

Kéo tên cơ bắp, liên tục rót cho mấy chai bia:

- Nghe nói trung đội muốn kiếm đường chạy, Ngân Minh không ai nguyện ý đến thu thập cục diện rối rắm này, Cáo Đỏ có phải có cơ hội hay không?

Đầu trọc làm một cái thủ thế mạnh hướng về phía trước.

- Làm cái đầu ngươi, chuyện tình cơ mật như vậy, từ chỗ nào nghe tới?

- Cơ mật con bà ngươi, toàn bộ thành Hạp Cốc, ngay cả chút mèo chuột đều nghe nói, ai mà chẳng biết việc này?

- Gần đây Cáo Đỏ đã bị kêu đi nói chuyện vài lần rồi, chỉ là cũng giống Cáo Bạc, sợ là phải cạnh tranh.

- Nghe lão Trác nói, trong đội vừa đến thêm một binh lính học viên? Không thành vấn đề chứ? Cáo Bạc bổ sung mấy tên thuộc hạ mới, đều là vài nhân vật hung ác, loại cứng đầu gai góc thật sự.

- Sợ cọng lông, để cho binh lính học viên đi làm hậu cần, hoặc là làm mồi. Mẹ nó, nói chuyện này để làm gì, xe đến trước núi ắt có đường, có tiểu đội Cáo Đỏ chúng ta, Cáo Bạc cũng đừng suy nghĩ, hắc hắc, dù sao trừ con cáo điên kia ra thì ai cũng không thể lấy chỗ tốt từ chúng ta.

- Đúng vậy, chơi tới bến! Chỉ có điều, vẫn phải cẩn thận Cáo Bạc, tên khốn kia không giống đội trưởng. Thích chơi trò bẩn thỉu, không dễ chọc.

- Phất!

Tên cơ bắp lời nói khá hùng hồn, dù sao có Cáo Đỏ chắn ở phía trước, sợ con chym?

Mọi người đều uống một hơi cạn sạch, uống rượu xong, ngủ luôn ngay tại quán bar, đầu trọc tên Trần Cường về bản lĩnh khác thì không có, vài hũ rượu bí phương tổ truyền, cam đoan ngày hôm sau đứng lên không đau đầu.

Vài người uống say không còn biết gì, đến đầu trọc nơi này tiêu sái, đều là chính mình no rồi cả nhà quỷ độc thân không đói bụng.

Sáng sớm, vài tên thành viên tiểu đội thứ ba từ bên ngoài đuổi tới quán bar, hi hi ha ha đá tỉnh nhóm tửu quỷ chính đang ngủ rất ngon, Cường đầu trọc đã sớm chuẩn bị canh tỉnh rượu, một người uống vào một chén lớn, tinh thần lập tức dâng lên, lúc này, xe trở căn cứ đã chờ ở ngoài cửa.

Một đám người lên xe, hừ hừ khúc nhạc, trò chuyện tin tức cuối tuần ở nơi này, sáng sớm mấy tên tới tìm quán bar, đều là người có gia đình ở trong thành Hạp Cốc, có khi là bà xã đi theo lại đây, có khi là tìm bạn gái cùng muốn di dân ở chung.

Đề tài nói chuyện nhiều nhất đương nhiên là về phụ nữ, trò chuyện thì trò chuyện, mọi người công nhận một việc, phụ nữ của ai đều không lớn bằng Cáo Đỏ.

Cũng chỉ có ở lúc này, mọi người mới dám lấy Cáo Đỏ ra để nói đùa. Trước mặt mặt vách đá dựng đứng không ai dám nói nửa từ, đó là tìm ngược.

Rất nhanh, đoàn người đã trở về căn cứ, thông qua chứng thực ở cửa chính, đến phòng thay quần áo thay quân trang, đã đến thời gian báo danh.

- Đúng rồi, tên cơ bắp, người mới đâu? Cáo Đỏ giao người cho ngươi quản.

- Mẹ kiếp, sớm đã quên, các ngươi đi tập hợp trước, ta đi tìm thử.

Tên cơ bắp vỗ ót, chạy tới khu nghỉ ngơi tiểu đội thứ ba tìm, không thấy được Vương Tranh, hơn nữa xem giường ngủ, dường như hai ngày này cũng không có người dùng qua, Kinh Long ngẩn người, một người mới binh lính học viên, ở dưới sự phòng vệ nghiêm mật Ngân Minh trong căn cứ mặt có thể chạy đi nơi đâu?

Kinh Long nháy mắt, nhìn nhìn đồng hồ, còn 30' nữa là tới giờ tập hợp, sờ sờ cái gáy. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nhớ Vương Tranh là ở kho chứa robot, đểcho hắn tự quen thuộc, đừng nói là tên nhóc kia đang dấu mặt ở chỗ này đi.

Một đường chạy chậm, đi vào kho hàng, quả nhiên cửa chính đã mở ra, lúc này, không có ai lại muốn tới nơi này. Trừ cái tên nhóc kia, hẳn là không có người khác.

Kinh Long có chút căm tức, làm cái gì đây? Kho hàng robot là khu vực quân sự quan trọng, không có nhiệm vụ, tại sao lại có thể ở lâu trong này? Quen thuộc không có nghĩa là để cho hắn ngụ ở bên trong!

Vài bước vọt vào kho hàng. Cơ bắp toàn thân Kinh Long đều đã bạo lên, tính giáo huấn cho tên binh lính học viên người mới một bài học trọn đời khó quên, phải biết rằng, nếu kho hàng robot xảy ra chuyện, hắn sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1398)