← Ch.0074 | Ch.0076 → |
- Lão đại, ngươi hẳn là nên nhìn xem.
Vương Tranh cười cười:
- Có ngươi ở đó là được.
Vương Tranh cũng không có nóng lòng tìm đối thủ, kỳ thật nội dung CT rất phong phú, không hề thiếu các mục huấn luyện, bao gồm nhắm bắn, di động, các loại thích ứng hoàn cảnh, trước kia Vương Tranh cũng không để ý, kỳ thật ngày hôm nay không rất thích hợp để chiến đấu, dùng lời nói của huấn luyện viên Khô Lâu, tâm tình không bình tĩnh.
Nghiêm Tiểu Tô đã gia nhập vào đám đông nói chuyện phiếm, hắn tìm được chuyện sung sướng hơn so với chiến đấu, liền cùng mọi người cùng nhau đoán, cùng nhau tưởng tượng.
Từ lúc robot cao cấp xuất hiện, sẽ đi cùng các loại trang bị phụ trợ có tính chuyên dụng.
Ví dụ như trước kia Vương Tranh gặp qua trường bão từ, quả thật rất phiền toái, có thể làm công kích chếch đi, đây chỉ là một trong số đó, còn có bão điện từ ... có thể phát huy tác dụng hoàn cảnh đến mức lớn hơn nữa. Có thể nói có thêm mấy trang bị phụ trợ cao cấp này thì cục diện chiến đấu cũng trở nên càng thêm phức tạp, chiến thuật đa dạng hóa, càng yêu cầu phối hợp.
Dùng cao thủ mà nói thì khu vực người chơi mới chỉ là đơn giản thô bạo không cần đầu óc, mà tiến vào khu vực cao cấp nếu muốn trở thành vua ở đây cần phải có phối trí toàn diện, nắm toàn cục trong tay, đều phải hiểu rõ các loại vũ khí, quan trọng hơn là sự phối hợp trong chiến thuật.
Ở trong tác chiến cá nhân, càng phải khắc sâu việc lý giải về robot cùng vũ khí.
Bạn học Vương cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, một lần trước đó, thời điểm gặp được trường bão từ, hắn liền sinh ra một ý tưởng cổ quái.
Hiện tượng tia laser chếch đi, làm hắn suy nghĩ nếu tăng tốc hoặc là có thêm trường lực từ có thể làm cho tia laser sinh ra phản ứng kỳ diệu.
Bỗng nhiên trong lúc này, Vương Tranh lại có khát vọng nếm thử, sau đó tự mình mở một phòng huấn luyện, điều khiển Chiến Thần Số 1 hưng trí bừng bừng bắt đầu huấn luyện.
Chuyên chú huấn luyện quả thật có thể quên đi phiền não.
Mọi người cũng đang chờ, nhưng mà nhìn thấy Khô Lâu tiến vào khu vực huấn luyện, mọi người tiếp tục quan sát, khu vực huấn luyện cũng chỉ có khu vực người chơi mới mới có, cao thủ cũng sẽ không tai nơi này huấn luyện, có luyện cũng luyện không ra cái gì.
- Không phải đâu, đến trình độ của Khô Lâu này còn cần gì huấn luyện nữa?
- Đúng vậy, đều là một ít kiến thức đối với robot cùng trang bị, không có gì khó khăn a.
- Không hiểu được, đáng tiếc hắn không mở ra cho người bên ngoài xem, thật lòng rất muốn nhìn xem một chút.
Mọi người tán gẫu khí thế ngất trời, Nghiêm Tiểu Tô bạn học thật có chút không chịu nổi tính tình, gỡ thiết bị kết nối ra, nhìn qua bên lão đại.
Vương Tranh đang luyện tập bắn súng. Nhưng mà kỹ thuật bắn súng như thế này lại giống như bắn chim, hình như là đang làm trò cười...
Động tác của robot rất kỳ quái, không ngừng di chuyển súng laser, như là đang tăng cao tốc độ bắn vậy, nhưng là biên độ quá lớn làm cho tỉ lệ trúng mục tiêu tương đối cùi bắp, Nghiêm Tiểu Tô nhìn trong chốc lát cũng chỉ có thể lắc đầu, không biết Vương Tranh đang làm cái gì.
Hắn hiện tại đã có một kế hoạch có vẻ thích hợp để kiếm số tiền lời đầu tiên của bọn họ.
Lúc ban đầu tiểu Tô nói rất hùng hồn nhưng bây giờ nhìn lại trong mắt bắt đầu hơi có chút hơi nước.
Vương Tranh ở đằng kia càng luyện càng cảm thấy thú vị, mục tiêu của hắn là robot có chứa trang bị bão từ, bởi vì Vương Tranh nhắm bắn quá mức kinh khủng, kết quả bị robot huấn luyện PK bạo một lần lại một lần.
Mà ở bên cạnh đại gia Tô nhìn một lần cũng không nhìn được nữa, nếu không phải thấy được ID. Bạn học Nghiêm thực cảm thấy đây là nằm mơ, trình độ cỡ này, hắn dùng một bàn tay cũng có thể thu phục.
Mà Vương Tranh bên này đã bị bị robot huấn luyện bạo không biết bao nhiêu lần, vẫn là vui vẻ không chán. Vẫn giữ nguyên tư thế nhắm bắn quái dị của hắn.
Vương Tranh cũng không có phát hiện ấn ký Ma Phương trên của ngực hắn lại bắt đầu tản ra tia sáng nhàn nhạt.
- Thu thập dữ liệu... 1%... 10%... Phân tích... Phân tích... Tiếp tục thu thập...
Cũng không biết bị ăn hành đã bao lâu, Vương Tranh cũng không biết bị giết bao nhiêu lần, Nghiêm Tiểu Tô đã chiến đấu được vài bàn, từ khi biết được Vương Tranh là Khô Lâu, Nghiêm Tiểu Tô giống như được Chiến Thần nhập vào, trình độ lập tức tăng cao không ít, trong một lần hiếm thấy lại giành được ba trận thắng liên tiếp, phát huy siêu khả năng, giành được không ít lời bình tốt đẹp của đồng đội.
Mà nhìn xem Vương Tranh bên kia vẫn còn đang huấn luyện cùng robot. Khi nhìn xem thành tích thông số huấn luyện bên cạnh, vô cùng thê thảm nha.
Cũng không biết Vương Tranh đang luyện cái gì. Nghiêm Tiểu Tô cũng lười động não, hắn chủ yếu bồi Vương Tranh giải sầu, bất quá chuyện này phải cân nhắc thật cẩn thận. Muốn đi ra từ một đoạn tình cảm lưu luyến, biện pháp tốt nhất chính là bắt đầu một đoạn tình cảm lưu luyến mới, bản thân hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm, sau khi cùng An Mỹ có tình cảm tốt đẹp, liền ném mất xác đoạn tình cảm với Nhạc Tinh, tâm tính cũng dần thành thục, coi như là mối tình đầu tốt đẹp mà thôi.
Diệp Tử Tô cùng Mông Điềm cũng không tệ, tuyệt đối là lựa chọn số một, nhưng dường như tình huống của hai cô gái này cũng chẳng phải dễ đối phó.
Mệt a, xem ra hắn phải động não một chút, trong hai người toàn mỹ lựa ra một chị dâu cho lão đại.
Lăn lộn đến nửa đêm, hai người mới rời đi, hiếm khi Khô Lâu xuất hiện nhưng không có thi đấu, bất quá quân đoàn Khô Lâu lại náo nhiệt như cũ, đều suy đoán Khô Lâu đang luyện cái gì mà cần luyện lâu đến như vậy. Phải biết rằng huấn luyện trong CT cũng không phải là huấn luyện chân thật, không cần tích lũy tháng ngày, nhưng mà không làm mất đi sự nhiệt tình của mọi người.
Tổ đội trong quân đoàn Khô Lâu càng ngày càng nhiều, dù sao có nhiều người có cùng sở thích, thua cùng nhau thua, thắng cùng nhau thắng, đều rất vui vẻ, Rainbow cùng Johnson thì bị rất nhiều người lôi kéo truyền thụ kinh nghiệm chiến đấu, hai người còn chuyên môn mở cửa dạy học về cách chiến đấu, đồng thời cũng có rất nhiều người cổ động, trình độ của hai người khẳng định cũng rất lợi hại.
Bởi vì nguyên nhân thân thể hạn chế cho nên Johnson chỉ có thể dạy về thi đấu cá nhân, nhưng mà ở trong hoàn cảnh bóng tối thì vô địch, đối với việc vận dụng cùng cảm nhận robot đã đạt đến tình trạng thấm đến tận xương tủy rồi.
Đánh đối phương làm cho đối phương hoàn toàn phân không rõ phương hướng, đây là phản ứng thời gian, bóng tối không có ảnh hưởng gì đối với Johnson, nhưng đối với người bình thường, cho dù dựa vào dụng cụ thì phản ứng cũng sẽ chậm hơn, khi làm ra động tác thì càng chậm hơn, toàn bộ cộng lại chênh lệch liền quá lớn.
Mà Rainbow trừ robot rất bò bía, ở phương diện năng lực lãnh đạo rất xuất sắc, có thể làm ra phán đoán đại cục, đưa ra phương thức công kích đột phá, sát phạt quyết đoán, chiến đấu khiến cho quân đoàn Khô Lâu từng trận ủng hộ.
Mà Diêu Ngả Luân cùng Trần Tú trở thành nhà bình luận cho các trận thi đấu ở trong, hai người một khi hợp lại cũng không kém so với đồng chí Nai Con cùng Tiểu Mạt, quan trọng là mọi người đều là rất vui vẻ!
*****
Vương Tranh cũng không có trở lại trường học, mà là trở về khu phố cũ, Ina rời đi, cũng làm cho hắn bình tĩnh không ít, lão Cổ rốt cuộc là ai mà lại có được tri thức sâu sắc như vậy về khoa học, một ít lời nói của hắn lại có thể tạo ra cách mạng khoa học. Người như vậy vì sao cam tâm tình nguyện ngồi ở một chỗ nho nhỏ như vậy, mà ngồi một lần chính là mười năm, thứ Ma Phương này lại là thứ gì, vì sao lại đưa cho hắn?
Hắn rất muốn hỏi để biết được tất cả, vận mệnh của hắn là gì, muốn để cho hắn làm cái gì?
Thời điểm Vương Tranh trở về, cửa hàng sách vẫn đóng cửa, trước cửa còn dán giấy chuyển nhượng, người đi nhà trống, lão Cổ sẽ không còn trở lại.
Nhìn bầu trời, các ngôi sao rất đẹp, lúc này đại khái Ina đã ở dưới một bầu trời khác, bỗng nhiên hắn có chút mê mang.
Trở lại trong căn phòng nhỏ của mình, trong phòng đầy tro bụi. Bỗng nhiên tròng mắt Vương Tranh sáng lên, có dấu chân.
Người bình thường hoàn toàn không nhìn ra, nhưng lấy năng lực thấy rõ của Vương Tranh lại có thể phát hiện, phòng ở này có người đã tới, ở đây hắn chỉ là kẻ nghèo hai bàn tay trắng, cũng chưa sơn phết tấm ván gỗ nào, có mời kẻ trộm đến thì bọn chúng cũng không thèm đến, trừ khi là...
Quét một vòng, trên bàn có một tờ giấy, Vương Tranh mừng rỡ, vội vàng bước qua, nói gì thì nói hắn cũng chỉ là thiếu niên mới mười sáu tuổi, khát vọng có được người thân, cho dù chỉ là một chút tin tức.
Mở tờ giấy ra quả nhiên là chữ viết của lão Cổ, xiêu xiêu vẹo vẹo, rất xấu.
- Tri thức là tài sản, tin tưởng vào bản thân, nam nhi chí ở bốn phương. Phòng này sắp bán, không nghĩ tới giá cả lại tăng lên cao như vậy, đừng quá nhớ ta — lão Cổ.
Vương Tranh chớp chớp mắt, xé rồi tiếp tục xé.
Lão già chết tiệt này, trở về để lấy tờ chứng nhận bất động sản của hắn, Vương Tranh kéo ngăn tủ ra, quả nhiên không có, con bà nó, hắn cũng có chút lo lắng cùng thất vọng nha!
Trên cửa quả nhiên dán một thông báo giao phòng, cũng chỉ còn có mấy ngày là đến hạn, té xỉu nha.
Ngao ngao kêu suốt một hồi, Vương Tranh ngã vào giường, cửa hàng sách không có, phòng ở cũng không có, một chút liên hệ cuối cùng giữa hắn cùng lão Cổ không có.
Cái này gọi là chuyện gì đây.
Đúng lúc này, Ma Phương ở trên ngực bắt đầu tản ra ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lấy Vương Tranh.
Cảm giác điện giật lại đánh úp lại, lần cuối bạn học Vương trông mong nhìn trần nhà, không phải như thế chứ, cái này chẳng lẽ là nhà dột đêm khuya lại gặp mưa trong truyền thuyết sao?
Khô Lâu, thời hạn hai năm còn chưa tới mà, ngươi có biết đếm số hay không?
Chờ Vương Tranh mở mắt ra, lại thấy được gương mặt quen thuộc của Khô Lâu. Có chút nghiêm túc.
- Ha ha, huấn luyện viên Khô Lâu thân ái, đã lâu không gặp, thật nhớ ngươi nha!
Dùng tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười, đối với Khô Lâu không ra bài theo lẽ thường, Vương Tranh cảm thấy khiêm tốn một chút thì sẽ tốt hơn.
Trầm mặc... Trầm mặc... Trầm mặc...
Vương Tranh có chút đổ mồ hôi, thời điểm mỗi khi Khô Lâu trầm tư, chính là thời điểm có chuyện xảy ra, hơn nữa hai tròng mắt lóe ra tia sáng đỏ quét tai quét lui ở trên người hắn, quét đến mức Vương Tranh có chút run run. Nếu nói trước kia là người không biết không sợ, hiện tại vừa mới cảm nhận được chút tư vị của cuộc sống, bạn học Vương cũng không muốn cứ như vậy đi đời nhà ma.
- Xuất hiện biến cố, chưa kiểm tra đo lường đến sự tồn tại của đế quốc Rand, trải qua tính toán, xuất hiện không gian không xác định vượt qua mức độ chiều không gian thứ mười ba, chấp hành pháp tắc thứ nhất của đế quốc Rand!
Người máy Khô Lâu cẩn thận tỉ mỉ nói.
Vương Tranh bất đắc dĩ nhún nhún vai:
- Dù sao nói Đông là ngươi, nói Tây cũng là ngươi, pháp tắc thứ nhất là cái gì, không phải lại muốn hủy diệt ta a?
- Trùng kiến đế quốc Rand, ngài đăng cơ nhậm chức quốc vương thứ 521của đế quốc Rand, ta phụ trách tìm di dân ở thế giới này cho ngài.
Nhìn vẻ nghiêm trang của Khô Lâu, bạn học Vương há miệng thở dốc, đây là ép buộc trong truyền thuyết người chết không đền mạng sao, còn quốc vương, còn di dân a, xong rồi, không phải hệ thống xảy ra vấn đề đó chứ?
- Khụ khụ, Khô Lâu thân ái, đến, ngồi đi, đừng phụng phịu, chuyện này chúng ta từ từ thương lượng, ngươi xem còn chưa tới hai năm, ngươi liền kéo ta vào, ta ở bên ngoài còn có việc bận, ngoan nào, để cho ta đi ra ngoài, hai năm sau ta bảo đảm gom đủ năng lượng chiến đấu.
Bạn học Vương bắt đầu chơi trò kéo dây thun.
- Bệ hạ, phục quốc là sứ mệnh thứ nhất để ta tồn tại, vì thế ta chấp hành cùng giám sát kế hoạch, xin ngài phối hợp, nếu không thì ta phải áp dụng thủ đoạn cưỡng chế.
Khô Lâu vẫn không nhúc nhích nói, bạn học Vương quả nhiên là đau đơn không nguôi nha, chơi không đẹp, tính gộp cả hai phía cũng là không giảng đạo lý, làm bệ hạ như thế này cũng rất chi là nghẹn khuất.
- Nói đi, bắt ta làm gì?
Vương Tranh nói.
- Bệ hạ, tư liệu không đủ, cần nhiều tin tức của chiều không gian này, hiện tại ngài bắt đầu giai đoạn huấn luyện thứ hai, dựa đặc điểm của không gian này mà điều chỉnh nhất định.
Khô Lâu nói.
- Khô Lâu, thoải mái một chút, không cần giống như có thù hận sâu đậm như vậy, không phải chỉ là phục quốc thôi sao, yên tâm đi, trước tiên chúng ta nói chút thực tế, lần trước khi ta đặc huấn đột nhiên bệnh nặng, năng lượng chiến đấu cũng không có, đây là chuyện gì?
- Bệ hạ, năng lượng chiến đấu của ngài cũng là nguồn năng lượng chủ yếu của Ma Phương, nếu muốn chấp hành kế hoạch phục quốc cần gien cùng năng lượng của bệ hạ, cho nên tạo thành đoạn thời gian suy yếu đó, chủ yếu là bởi vì ngài rất yếu ớt.
Bạn học Vương há miệng thở dốc. Xem như đã hiểu được, đế quốc Rand kia khẳng định là đế quốc quân sự biến thái, từ cao đến thấp đều là cao thủ, thật không biết bọn họ sinh tồn như thế nào nữa.
Bất quá có thể xác định là thời hạn hai năm gì đó thật ra đã hủy bỏ, Ma Phương cần nhiều năng lượng chiến đấu để hoàn thành kế hoạch mà thôi.
Vốn Vương Tranh muốn lừa dối một chút, quyền tự chủ ở trong tay hắn, muốn tìm phương pháp kéo dài, nhưng mà bỗng nhiên lúc này lại nghĩ tới Ina.
Có lẽ, đây mới là cơ hội của hắn!!!
Ma Phương, đây là thứ lớn nhất để cho hắn dốc sức phấn đấu trên thế giới này.
Nhưng mà giai đoạn huấn luyện thứ hai lại làm cho bạn học Vương có điểm phát điên.
Tầng thứ nhất bí quyết Quy Nhất chính là rèn luyện thân thể, dựa theo lời nói của Khô Lâu đây là giai đoạn sơ cấp để trở thành Chiến Thần, cũng chính là cái gọi là da lông, nguyên bản lực lượng cường đại nhất của nhân loại nằm ở tinh thần, đơn giản mà nói nhưng mà khai phá đối với não vực, sử dụng, tinh luyện, tinh túy, đến giai đoạn Chiến Thần, lấy Ma Phương làm công cụ, có thể phát huy lực lượng cá nhân đến chân trời cực hạn, trở thành cái gọi là "Chiến Thần".
Sau khi thông suốt, mới có thể đi vào giai đoạn thứ hai!
Bạn học Vương liền coi lời này như nhạc thiếu nhi.
Đất, Nước, Gió, Lửa, Không Gian, năm nguyên tố lớn, đây là Ma Phương kết hợp không gian đặc tính dùng để huấn luyện giai đoạn thứ hai
← Ch. 0074 | Ch. 0076 → |