Vay nóng Homecredit

Truyện:Tinh Chiến Phong Bạo - Chương 0086

Tinh Chiến Phong Bạo
Trọn bộ 1398 chương
Chương 0086: Tử Tô lợi hại
0.00
(0 votes)


Chương (1-1398)

Siêu sale Shopee


Vương Tranh bị cô gái nhỏ ép buộc thê thảm, đổi tới đổi lui gần như hôn mê, nhưng thấy Diệp Tử Tô như vậy vui vẻ cũng đáng giá, cho tới hôm nay Diệp Tử Tô giúp hắn không ít việc, bản thân mình cũng không có gì tỏ vẻ, có thể làm cho giai nhân tươi cười, trong lòng cũng dễ chịu một chút.

Chờ hai người xuống dưới, lại phát hiện không thấy Lâm Hồi Âm, đứng đợi chỉ là một người phụ nữ sắc mặt không chút tươi cười.

- Xin chào hai người, Lâm tiểu thư có việc gấp đã đi trở về, vì cảm ơn hai vị, nàng đã chọn sẵn bữa tối ở Kavebab rồi, cảm ơn hai vị hôm nay chiêu đãi, mặt khác, đây là lễ vật nho nhỏ.

Nói xong đưa ra một cái hộp quà nhỏ, xem kích cỡ, hẳn là đĩa nhạc.

Đĩa nhạc nhựa kiểu cổ điển đã biến thành nghệ thuật hưởng thụ, cái này cùng đồng hồ báo thức lên dây cót bằng tay là cùng một cái đạo lý, nghe nói một ít quý tộc trong xã hội thượng lưu vẫn không thích dùng điện thoại di động.

Ra khỏi khu giải trí, xe điện từ phương tiện di chuyển của Lâm Hồi Âm đã chờ ở cửa, hiển nhiên trước mắt vị Lâm Hồi Âm này trợ lực đem bọn họ đã đưa thì đưa đến cùng.

Kavebab là một trong các nhà hàng tên tuổi nổi tiếng nhất Thượng Kinh, tiêu chuẩn cấp năm sao, nghe nói bữa tối đều đặt trước một tháng, VIP cao cấp cũng phải một tuần, bạn học Vương bị cô bé kia lừa đảo ép buộc suốt một ngày, ít ra phải ăn nhiều một chút mới đủ vốn.

Nhưng mà hắn cũng thật không ngờ sẽ là địa xa sa hoa như thế này.

- Hai vị, tiểu thư đã chuẩn bị hết thảy, xin mời từ từ dùng bữa.

Khu vực VIP, nằm ở tầng 188 của trung tâm thương mại Thượng Kinh, vị trí ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, cảnh sắc hạng nhất, đương nhiên quan trọng hơn nhất các món ăn ngon ở nơi này, cho dù bao tử làm bằng sắt cũng khó mà cự tuyệt.

Diệp Tử Tô đã tai tới lần, nhưng là mà thực sự cảm ơn Lâm Hồi Âm đã an bài, dường như cũng tốt quá mức đi.

Có ăn, Vương Tranh tự nhiên là không biết khách khí, món ăn ở đây có hương vị quá ngon, Lâm Hồi Âm chọn rất nhiều món ăn, Vương Tranh khẩu vị lại càng tốt, phàm là cái gì đưa đến cũng không cự tuyệt, mồm to ăn uống, Diệp Tử Tô ăn không nhiều lắm, phần nhiều là nhìn Vương Tranh ăn.

Chung quanh không ít nam nữ trẻ tuổi có khí độ bất phàm, đối với Vương Tranh hoàn toàn hết chỗ nói rồi, người đẹp ở bên cạnh, nơi này lại là nơi hữu tình như vậy, tên này vẫn có thể ăn hung mãnh như thế.

- Thật hâm mộ khẩu vị của ngươi.

Diệp Tử Tô cười nói:

- Thự Quang tụ hội bạn học cũ, ngươi có đi không, quen biết một ít bạn bè cũng có ích đối với ngươi sau này.

Vương Tranh khoát tay:

- Quên đi, đó là tinh anh tụ hội bạn học cũ, không có quan hệ gì với ta, Triệu Lăng Phong hôm nay coi như khách khí, hắn mời ngươi, nếu như ta chen vào sợ là sẽ có phiền toái.

Diệp Tử Tô nhẹ nhàng thở dài:

- Ta biết ngươi khinh thường chúng ta.

Vương Tranh sửng sốt:

- "Nói gì thế, ta hâm mộ còn không hết.

- Nếu hiện tại ngươi còn không phải tinh anh, chúng ta đây tính là cái gì, một trong các nhà sáng tạo ra lý luận định vị tọa độ trong không gian di động, kỹ thuật điều khiển robot của ngươi khẳng định sẽ được chọn lựa để tham dự thi đấu của IG năm nay, phóng tầm mắt toàn bộ Địa Cầu, cũng không có thể xem ngươi là hạng người vô danh.

Diệp Tử Tô có chút u oán nói, nàng không thèm để ý đến thực lực của Vương Tranh, mà là để ý thái độ của Vương Tranh, ít nhất nàng cảm thấy bản thân mình có thể xem như là là bạn bè của Vương Tranh.

Khả năng phản xạ với tình cảm của Vương Tranh có vẻ thấp, nhưng lúc này cũng ý thức được, nhức đầu:

- Tô, xinh lỗi, xem ra ta tự nhận là bình tĩnh, hôm nay vẫn là bị kích thích một chút, ta khẳng định với ngươi, ngươi là bằng hữu của ta.

Thấy Vương Tranh trịnh trọng như thế, Diệp Tử Tô thản nhiên cười, nàng biết bắt đầu từ giờ khắc này, Vương Tranh đã thật sự chấp nhận nàng.

- Kỳ thật ta thật sự hy vọng ngươi sẽ đi, quét sạch uy phong của bọn họ, nghe nói mấy tháng này ở Đại Học Thượng Kinh Triệu Lăng Phong lăn lộn không tệ, nhà của hắn làm ăn trên thị trường Sao Hỏa, lợi nhuận rất nhiều, lần này sẽ không thiếu việc khoe khoang một chút, mặc dù có chút tục khí, kỳ thật cũng là một loại cuộc sống.

Vương Tranh cắt một khối thịt bò lớn mềm nhét vào trong miệng, trước có nghe Nghiêm Tiểu Tô ca cẩm qua nói về loại bò thuần tự nhiên này, đây là loại bò được nuôi dưỡng ở khu vực vũ trụ Moriarty, loại bò này mỗi ngày chẳng những ăn ngon đầy đủ hơn nữa còn được uống bia, có chuyên gia làm spa, một miếng nhỏ có giá 1000 đồng tiền liên bang, một miếng ở đây bao nhiêu tiền a, ăn rất ngon.

- Không sao cả, ta cảm thấy rất tốt, mỗi người đều có cách sống riêng, nếu ngươi cảm thấy cần thiết, ta cùng ngươi đi là được, tốt xấu ở học viện Chiến Thần chúng ta cũng là đại biểu, đúng rồi, còn phải kêu Nghiêm Tiểu Tô nữa.

- Đó là tự nhiên, hai người các ngươi là anh em như hình với bóng, thực sự rất hâm mộ.

Diệp Tử Tô tự đáy lòng nói, nàng gặp qua rất nhiều cái gọi là bạn tốt, nhưng những thứ đó khó có thể so sánh với Vương Tranh và Nghiêm Tiểu Tô, thời khắc nguy nan gặp chân tình.

- Vị Lâm Hồi Âm này rất hiếu khách a. Chúng ta cũng không làm cái gì lại khách khí như vậy, chuyện tốt như vậy nếu có thể đến thêm vài lần thì rất tốt.

Diệp Tử Tô không khỏi mỉm cười, nàng thật sự thực thích Lâm Hồi Âm, lại bỗng nhiên phát hiện thật sự rất ít khi có cơ hội cùng Vương Tranh đi ra ngoài dạo chơi, một đường chỉ nhớ rõ trò chuyện cùng Vương Tranh, dường như quên mất Lâm Hồi Âm.

Nghĩ đến đây, mặt Diệp Tử Tô hồng lên, trong lòng thầm mắng, bản thân mình lại mê trai.

Vương Tranh một bên ăn uống. Diệp Tử Tô liền phụ Vương Tranh đổ thêm đồ uống. Dường như nhìn Vương Tranh ăn cũng là một sự hưởng thụ.

- Nước ấm ở đây cũng không tệ.

Vương Tranh một ngụm uống hết một ly. Bồi bàn đi ngang qua nghe thế thiếu chút nữa té nhào.

- Tiên sinh, không cần vũ nhục chúng ta, đây là nước tạo ra từ băng tuyết vạn năm ở Bắc Cực. Được đun sôi ở 99 độ, hương vị tốt nhất.

Bồi bàn này đối tương đối bất mãn đối với cách ăn của Vương Tranh, tên hai lúa này làm giảm thấp giá trị của nhà hàng.

Vương Tranh ngẩn ngơ:

- Thật sao, thì ra đây là loại nước trong truyền thuyết uống lên có thể trường sinh bất lão? Đầy máu ngay tại chỗ rồi sống lại?

Thầm nghĩ, còn không phải là nước đun sôi, nhiều lắm là nước Bắc Cực đun sôi.

Bồi bàn sắc mặt cứng đờ, vừa muốn nói thêm cái gì, Diệp Tử Tô nhịn không được:

- Chú ý lời nói của ngươi, bạn bè của ta có tính tình tốt, không có nghĩa là ngươi có thể lỗ mãng, xem ra tiêu chuẩn nơi này của các ngươi càng ngày càng thấp.

Bồi bàn ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ đến, nơi này là chỗ cấp bậc A, vội vàng nói xin lỗi rồi cúi đầu xám xịt chạy mất dép.

- Ha ha, thì ra Tử Tô cũng có thời điểm lợi hại.

*****

Diệp Tử Tô trắng mắt liếc một cái:

- Ngươi mới biết được à, kỳ thật ta chính là sói bà ngoại.

Vương Tranh cười ha ha:

- Sói bà ngoại mà đáng yêu như vậy ta thật sự muốn có đấy.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, bạn học Vương ăn rất thỏa thích, Diệp Tử Tô cũng rất vui vẻ, trong lòng càng thêm cảm kích Lâm Hồi Âm.

Mở lễ vật của Lâm Hồi Âm ra, có đĩa nhạc được kí tên, mấy tờ áp phích, còn có hai vé, hiển nhiên là vì chuẩn bị cho hai người, như thế này dường như có chút hơi quá chu đáo.

Vương Tranh cùng Diệp Tử Tô hai mặt nhìn nhau, có chút kinh ngạc, quá tốt rồi.

- Có lẽ bản thân nàng không tính là gì, hoặc là mọi người ở Aslan đều khách khí như vậy.

Diệp Tử Tô cười nói.

Nghe được Aslan, Vương Tranh hơi sửng người một chút, sau đó khôi phục thái độ bình thường rồi bắt đầu chén sạch thức ăn trên bàn.

Ăn cơm chiều xong, Diệp Tử Tô mời Vương Tranh cùng nhau tản bộ, bạn học Vương trừ huấn luyện ra, thật đúng là thiếu niên năm tốt, trừ chung quanh ở trường học ra thì nhưng nơi khác hắn đều không quen thuộc, kỳ thật Thượng Kinh thật sự rất đẹp.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lần đầu tiên nói chuyện về một ít chuyện thích thú thời trung học.

- Không phải đâu, nói như vậy ngươi luôn luôn rình coi ta?

Vương Tranh trêu chọc nói.

Diệp Tử Tô nhẹ nhàng đấm Vương Tranh một chút:

- Cái gì gọi là rình coi, người ta chỉ là cảm thấy ngươi rất tốt mà thôi, ngươi không biết ngươi không giống với người khác sao, đi học thường xuyên ngủ gà ngủ gật, mỗi lần đến cuộc thi đều đạt được điểm không cao không thấp, thuận lợi vượt qua.

Vương Tranh nhức đầu, chậc chậc, những cái này đều là lão Cổ gây ra, hiện tại nghĩ đến lão già mất nết này chắc là sớm có dự mưu, không chừng đang thiếu người khác một số tiền lớn thì phải?

- Chuyện này đều bị ngươi phát hiện, ngươi biết quá nhiều rồi a.

- Vậy ngươi muốn thế nào đây?

Diệp Tử Tô hơi nhẹ nhàng cắn môi nói.

Vương Tranh cười cười, vừa mới chuẩn bị trêu chọc vài câu, từ một ngõ nhỏ bên cạnh lập tức xông ra sáu tên.

- Chậc chậc, người đẹp nhỏ nhắn, múp như súp kờ no, con gà con này thế nào thì bọn anh không biết, nhưng mấy anh rất muốn từ từ nói chuyện với em một chút về cuộc sống.

- Đại ca, còn có lý tưởng nữa, nghe nói mấy bé sinh viên đều thích thứ này.

- Im đi, ta biết, khi nào lên trên giường, ta sẽ từ từ dạy!

- Đại ca, xem tướng đi của cô em này, hẳn vẫn còn thơm ngon, đại ca thật có phúc.

- Hắc hắc, nếu là hàng zin, mỗi người đều có thưởng.

Diệp Tử Tô căng thẳng, khắp nơi trên người của mấy tên này đều là hình xăm, nhìn dáng vẻ chắc chắn là lưu manh, trong tay còn mang theo dao nhỏ, dây xích linh tinh.

Dù sao cũng là học viên của học viện quân sự, Diệp Tử Tô cũng không sợ, thậm chí còn xắn tay áo thủ một tư thế chiến đấu.

- Chậc, cô em này đã luyện qua công phu, là loại đàn ông thích nhất, trong chốc lát bảo đảm hầu hạ cho đến khi em thích mới thôi, tụi bây lên, đập chết bà thằng nhóc con này đi.

Năm tên côn đồ đầu trọc đồng loạt xông lên, Vương Tranh rất bất đắc dĩ ngáp một cái, nháy mắt ra tay, nhẹ nhàng, êm ái, thoáng cái nằm sạch sẽ.

Tổng cộng cũng chỉ có năm đòn mà thôi, năm người liền lăn lộn nằm trên mặt đất, đối với loại người này Vương Tranh không có cảm tình gì cả, xuống tay tự nhiên là đủ mạnh để cấp cho đối phương khắc sâu trí nhớ, không nằm mấy tháng đừng nghĩ đứng lên.

Đại ca là tên trên mặt có một vết sẹo quả thật hoảng sợ, nhanh chóng lấy ra một khẩu súng

- Thằng nhóc, thân thủ không tệ, dám động anh em ta, ngươi có thể nhanh hơn súng của ta không!

Nói xong sẽ chuẩn bị bóp cò súng, Vương Tranh đã như tia chớp vọt qua, nháy mắt lấy cổ tay cầm súng của đối phương, răng rắc...

Tay bị bẻ gãy.

- Nói đi, là ai kêu ngươi đến.

Vương Tranh ngồi xuống dưới, nhẹ nhàng gõ lên đầu của mặt sẹo.

- Không biết, có bản lĩnh giết chết ta.

Mặt sẹo còn tỏ ra rất kiên cường.

Vương Tranh nhịn không được vui vẻ, nếu không phải Diệp Tử Tô còn ở một bên, hắn có một vạn phương pháp làm cho tên mặt sẹo này mở miệng, những thứ này hắn được Khô Lâu dạy dỗ qua. Loại cao bồi vườn này, ngoài miệng càng hò hét nhưng lá gan lại nhỏ.

- Đánh đánh giết giết rất dọa người nha. Anh bạn nói thử xem nếu ta bẻ gãy hết tay chân của anh bạn, anh bạn còn có thể tiếp tục lăn lộn tại khu vực này sao, hay là giao cho cảnh sát cho tiện, một đám côn đồ lại dám cướp hai sinh viên của học viện quân sự, nhân tài tương lai của quốc gia, hay là chúng ta hai bút cùng vẽ đây?

Đưa lưng về phía Diệp Tử Tô, ánh mắt của Vương Tranh lúc này giống như dã thú, mặt sẹo rùng mình một cái, dường như tên nhóc này đã từng giết người a.

- Đại... đại ca, ta sai rồi, kỳ thật bọn ta chỉ muốn hù dọa hù dọa hai người mà thôi, là có người cho bọn ta 50. 000 để cho bọn ta đi tâm sự với ngươi một chút. Chuyện thành công còn có thêm 50. 000.

- Là ai thuê các ngươi làm như vậy!

- Ta cũng không biết, đại ca, đại tỷ, là người đại lý giới thiệu.

- Nói như vậy, ngươi cũng không có tác dụng gì?

Vương Tranh cười tủm tỉm vươn tay làm cho mặt sẹo lạnh run một trận, người này thời điểm bẻ gãy xương cốt bọn họ tương đối thoải mái, tên này con mẹ nó quả thật là đã từng lăn lộn ngoài giang hồ rồi.

Mặt sẹo sợ tới mức vội vàng cầu xin tha thứ, điển hình chuyên bắt nạt kẻ yếu.

Vương Tranh có thể cảm giác được tinh thần dao động của mặt sẹo, đây là nói thật, cũng không biết là ai nhìn hắn không vừa mắt như vậy.

Cầm khẩu súng, vỗ vỗ ở trên đầu mặt sẹo:

- Có tay có chân không chịu làm việc đàng hoàng, hoàn lương đi, lần sau còn để cho ta nhìn thấy mấy người cũng các ngươi cò nữa thì không tốt như hôm nay đâu.

Nói xong kéo Diệp Tử Tô cùng nhau rời đi, Diệp Tử Tô thoạt nhìn ôn nhu, nhưng trong xương rất kiên cường, thậm chí có chút nóng lòng muốn thử, nhưng mà Vương Tranh ở đây nên hoàn toàn không có cơ hội.

Mặt sẹo giãy dụa nhặt lên súng, vừa xem liền hít một hơi khí lạnh, đầu súng bị bẻ cong.

Mẹ kiếp, thời buổi này thật khó lăn lộn a, hiện tại học viên của học viện quân sự đều hung tàn như vậy sao?

Vương Tranh không nói thêm gì, đây chỉ giống như là nhạc đệm nho nhỏ, đưa Diệp Tử Tô về ký túc xá, cũng may Diệp Tử Tô cũng không phải bé gái bình thường, tâm tình còn rất tốt, nhưng mà lại phá đi thời gian lãng mạn của hai ngươi

- Tử Tô, chúc ngủ ngon, gặp mộng đẹp, còn nữa cảm ơn ngươi.

- Vương Tranh, ngủ ngon.

Diệp Tử Tô nhẹ nhàng cắn cắn môi, cuối cũng không nói gì cả, hôm nay nàng đã rất cao hứng rồi.

Làm đại tiểu thư của OMG, từ nhỏ đã trải qua huấn luyện tự vệ cá nhân, Vương Tranh ra tay rất quyết đoán, ở người bình thường xem ra thậm chí có chút tàn nhẫn, nhưng mà theo Diệp Tử Tô thì đó lại là rất khí phách, trong nháy mắt đã tiêu diệt sạch, dường như ở hắn trên người hắn không có chuyện gì là không làm được.

Thời điểm Vương Tranh nhẹ nhàng kéo nàng ra phía sau, Diệp Tử Tô đều có thể nghe được nhịp tim của bản thân, là kịch liệt cùng hạnh phúc như vậy.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1398)