Vay nóng Tima

Truyện:Tinh Chiến Phong Bạo - Chương 0093

Tinh Chiến Phong Bạo
Trọn bộ 1398 chương
Chương 0093: Rình coi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1398)

Siêu sale Lazada


Toàn bộ buổi biểu diễn trong ngoài bị vây chật như nêm cối, là thần tượng của tuổi trẻ, đại biểucho sự hoàn mỹ cho một thế hệ, nhất là thỏa mãn không ít người trẻ tuổi theo đuổi sự hồn nhiên, phương diện này quả thật Lâm Hồi Âm là đương thời có một không hai, hơn nữa gắn thêm chiêu bài đế quốc Aslan nên dù đi đến chỗ nào đều nhận được ủng hộ.

Học viện Chiến Thần, đại học Thượng Kinh cùng các trường đại học cao đẳng, tất cả học viên lại nhiệt tình vô hạn, vườn trường khó được sự khoan khoái nhẹ nhàng như vậy.

Phòng 007 trong ký túc xá trừ Vương Tranh ra thì tất cả các thành viên cũng đều xuất động, nữ sinh bên kia lại không cần phải nói, hoàn toàn giống như là ngày hội.

Tất cả truyền thông đều hết bài này đến bài khác nói về buổi biểu diễn trực tiếp lần này, đi ở trên đường, màn hình lớn trên các cao ốc chọc trời đều phát ra sân khấu của buổi biểu diễn. Quả nhiên là toàn thành cùng ca, người xem đến từ những thành phố khác ở hệ Mặt Trời cũng không ít, tuy rằng hiện tại giao thông rất nhanh và thuận tiện, nhưng đi tới đi lui giữa các tinh cầu vẫn là một khoản chi tiêu xa xỉ, nhưng vẫn ngăn không được sự nhiệt tình của đám đông mê ca nhạc.

Ca khúc mới nhất Not Afraid làm cho mọi người kinh hỉ, ngay cả các nhà bình luận âm nhạc khắt khe cũng phải giành cho lời tán thưởng, cho rằng Lâm Hồi Âm chẳng những có bộ dạng xinh đẹp, còn có được chất giọng ôn nhu, khả năng biến hóa âm điệu cũng rất lớn, nhất là chỉ số thiên phú âm nhạc có thể nói cực cao.

Buổi biểu diễn lần này còn có một mánh lới khác, là ở trước khi Lâm Hồi Âm trên đường đi tới Địa Cầu, linh cảm phát ra, lại sáng tác một ca khúc mới, ca khúc này sẽ được đưa ra ở trong buổi biểu diễn.

Đây chính là ủng hộ rất lới đối với người mê ca nhạc ở Địa Cầu, ai cũng không nghĩ tới Lâm Hồi Âm coi trọng buổi biểu diễn ở Địa Cầu như vậy, tuy rằng rất Hot, nhưng thẳng thắn mà nói thị trường tại Địa Cầu cũng không lớn, chuyện quan trọng như vậy đều tiến hành ở Aslan, chỉ có thể nói Lâm Hồi Âm thích Địa Cầu cũng không phải tùy tiện nói ra.

Ở phía sau sân khấu, đoàn đội hậu cần khổng lồ làm việc đâu vào đấy, sự nhiệt tình của người mê ca nhạc ở Địa Cầu cũng quả thật vượt quá sự tưởng tượng của đoàn đội Lâm Hồi Âm, đôi khi nếm thử quả thật có thể được thu hoạch cực lớn.

Tất cả mọi người rất hưng phấn, bao gồm Lâm Hồi Âm, âm nhạc là lạc thú của nàng, cũng là thứ mà nàng yêu nhất.

Thời điểm khi mọi người lâm vào cuồng hoan, Vương Tranh lại một người đi tới tiệm sách.

Chuẩn xác mà nói, là một cái quán nhỏ bán bánh tiêu ở phía đối diện tiệm sách.

Một cuộc điện thoại kỳ quái nhưng Vương Tranh lại không chút do dự đến đây.

Trong quán bánh tiêu, một ông lão đang mồm to ăn rất thoải mái, vợ chồng chủ quán bánh tiêu cũng rất nhiệt tình.

- Lão Cổ, ngươi đã trở lại, tính ở lại lâu dài sao?

Lão Cổ cười cười, lắc đầu:

- Có chút việc cần xử lý, người cũng già rồi, phải nắm chặt thời gian.

- Ha ha, Vương Tranh đứa nhỏ này có tương lai nha, hiện tại là học viên của học viện Chiến Thần, cũng không uổng ngươi dạy bảo nhiều năm như vậy.

Hai vợ chồng này quả thực là người thành phố, vẫn giữ vững tay nghề truyền thống truyền từ thế hệ trước, nhưng người biết món ngon càng ngày càng ít, sáng sớm làm sữa đậu nành cùng bánh giò cháo quẩy, thời gian khác làm bánh tiêu, hai người rất vừa lòng đối với cuộc sống hiện tại, tuy rằng không phải giàu sang phú quý, nhưng cũng thật thoải mái.

Từ thật xa, Vương Tranh liền thấy được bối cảnh quen thuộc, nhịn không được mà kích động, từ nhỏ không có cha mẹ ở bên người, lão Cổ là thân nhân duy nhất của hắn.

Gặp Vương Tranh nhanh như chớp lủi lên, lão Cổ cười cười:

- Thằng nhóc, lớn như vậy, còn không học xong ổn trọng.

Vương Tranh tùy tiện ngồi xuống, cũng không nói gì, chính là nhìn chằm chằm lão Cổ.

Lão Cổ sờ sờ râu, tạo hình tương đương có khí phách:

- Thế nào, đoán được ta là ai không, không cần sùng bái, cũng không cần quá cảm động.

Vương Tranh đảo cặp mắt trắng dã, vươn tay:

- Lão già thối, tiền đâu!

Lão Cổ nét mặt già nua ngẩn ngơ, sau đó Vương Tranh ôm lão Cổ một cái nhiệt tình.

- Ông lão, hoan nghênh trở về!

- Tốt rồi, nhẹ tay chút, cái bộ xương già này của ta chịu không được ngươi dùng sức như vậy.

Alan Tuco cười nói, vỗ vỗ bả vai Vương Tranh:

- Ngươi làm rất khá, so với ta dự đoán còn tốt hơn.

Vương Tranh gọi năm cái cái bánh tiêu loại to, hơn nữa đều là có nhét thêm bánh bò, khẩu vị của hắn lúc này càng ngày càng lớn.

Kỳ thật trong khoảng thời gian này trong lòng Vương Tranh đã có suy đoán, đương kim các nhà khoa học có thể có tri thức uyên bác như vậy, chỉ có một người Alan Tuco!

Vương Tranh tra xét một chút về tư liệu Alan Tuco, mười năm trước biến mất, cũng là đoạn thời gian đó lão Cổ xuất hiện ở trong này.

- Lão Cổ, rốt cuộc là sao, ta là đầy một bụng vấn đề, Ma Phương kia rốt cuộc là cái thứ quỷ gì?

Lão Cổ cười cười:

- Ma Phương chính là Ma Phương, Ma Phương lựa chọn ngươi!

Kế tiếp lão Cổ nói gì đó, quả thật làm cho Vương Tranh trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi Lão Cổ lẩn trốn cách xa tinh vực Galile, vốn tính đi hành tinh Norton, nơi đó là quê nhà của lão Cổ, nhưng mà gặp không giạn loạn lưu, loại không gian loạn lưu này khu vực gần tinh vực Galile có rất nhiều, hạm đội còn phải cẩn thận, huống chi là một phi thuyền loại nhỏ đang lẫn trốn. Vốn tưởng rằng chạy trời không khỏi nắng, nhưng mà Ma Phương khối sắt vụn nghiên cứu nhiều năm không chút sứt mẻ lại khởi động, hoàn thành khoảng cách di động siêu dài mà xuyên qua không gian.

Cho đến thời điểm Địa Cầu xuất hiện ở trước mắt lão Cổ, ngay cả bản thân hắn đều sợ ngây người.

Được Ma Phương chỉ dẫn, lão Cổ tìm được Vương Tranh, lúc này vẫn còn là một đứa bé.

Đây là vận mệnh của lão Cổ, sâu xa bên trong đều có chỉ dẫn.

Đối với Địa Cầu, lão Cổ cũng là rất xa lạ, nhưng mà rất nhanh. Lão Cổ liền yêu mến Địa Cầu, làm nhà khoa học đứng đầu, đối với vũ trụ đã lý giải hoàn toàn đến một cái mức độ vượt trội, trong khoảng thời gian này ở lại Địa Cầu. Hắn cảm nhận được một loại lực lượng khác ở Địa Cầu, một loại mà mỗi nhà khoa học chỉ khi đến bình cảnh mới nhìn đến.

Từ xưa đến nay, rất nhiều giai đoạn đầu nhà khoa học đều là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng từ khi bắt đầu nghiên cứu thì không ít bắt đầu nghiên cứu vận mệnh, bọn họ nghiên cứu một loại mặt khác, vũ trụ ở dưới quy luật tự nhiên thống trị mà vận chuyển, nhưng loại quy luật này có ý thức hay không?

Loại ý thức này không phải ý thức nhỏ bé của nhân loại, mà là ý thức khổng lồ, cũng chính là thần hoặc là vận mệnh.

Nhiều năm nghiên cứu. Alan Tuco đều tiến vào một loại điên cuồng càng chấp nhất nghiên cứu. Vì nghiên cứu Ma Phương, hắn không chỉ có tiếp thu kiến thức ở vật lý học, trong lĩnh vực khác đều có tài năng kinh người. Quả thật có thể xứng được với nhân vật vĩ đại có thể thay đổi lịch sử, nhưng bởi vì sự tồn tại của Ma Phương, hắn hoàn toàn không có đi phóng thích lực lượng này.

*****

Ngay sau khi đi vào Địa Cầu, một đoạn thời gian rất dài Alan Tuco đều suy nghĩ, vận mệnh của hắn rốt cuộc là cái gì?

Trở thành nhà khoa học vĩ đại nhất?

Chỉ cần hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể làm được, cái đó không thể gọi là vận mệnh.

Ngay tại đoạn thời gian tự hỏi này, Vương Tranh xuất hiện ở trước mắt hắn, Ma Phương lại có phản ứng, nhìn bé trai bướng bỉnh này. Alan Tuco bỗng nhiên hiểu được.

Căn nguyên là nằm ở nhân tài.

Tồn tại tức là hợp lý, Ma Phương xuất hiện, đứa nhỏ này xuất hiện, mà hắn từ tinh vực Galile xa xôi đi đến nơi đây, hết thảy mấy chuyện này cũng không đơn giản ngẫu nhiên.

Cha mẹ Vương Tranh cũng là người rất kỳ quái, luôn giữ vững truyền thống được truyền thừa từ xưa của gia tộc, nói là gia tộc đã xuống dốc thành người thường. Nhưng mà lúc nói chuyện với nhau, cha mẹ Vương Tranh vẫn rất kiêu ngạo, cho rằng Vương gia một mạch của bọn họ từng có giai đoạn rất huy hoàng. Đến đời Vương Tranh là đời tám mươi mốt, đương nhiên cũng chỉ là do bọn họ một phía nói ra, dù sao họ Vương là một họ rất phổ thông, người mang họ Vương nhiều lắm.

Vương Tranh là rõ ràng, cha của hắn hay đi khắp nơi nơi lừa dối mọi người, lừa dối một người tính một người, nhưng mà người nói vô tâm, người nghe cố ý, vách tường trong lòng Alan Tuco lại mở ra, hắn thấy được con đường của mình.

Vương Tranh nghe lão Cổ ở đằng kia nói năng cao thâm khó hiểu, nếu không phải Ma Phương tồn tại, hắn thật cho rằng trước mắt là một lão thần côn xuất thần nhập hóa, rất biết lừa dối.

Chính mình là người mang vận mệnh có thể thay đổi thế giới?

Hiện giờ thế giới rất tốt, chuyện này cũng không dính đến bản thân mình, hơn nữa đây là thời đại nào, cái thời đại chủ nghĩa anh hùng cá nhân ngăn cơn sóng dữ đã như trong lịch sử sớm một đi không trở lại, hiện tại liên minh Ngân Hà vô cùng khổng lồ thống trị vô số chòm sao không đếm xuể, cùng thời đại năm đó chỉ có một Địa Cầu, một Mặt Trăng, nhiều nhất thêm một Sao Hỏa hoàn toàn bất đồng.

Cái khác không nói, chủng tộc trùng Zago vẫn tồn tại như cũ, cái này giống như con gián, rất khó tiêu diệt, ngươi có nghe nói con gián sẽ bị tiêu diệt sạch chưa?

Hiện tại chủng tộc trùng Zago cũng chỉ là một mục tiêu mà nhân loại cần thanh tẩy mà thôi, cực hạn của nhân loại chỉ có vũ trụ.

Đây cũng không phải là cách nhìn của Vương Tranh, đây là phần lớn cách nhìn của nhân loại.

Alan Tuco tất nhiên là hiểu được sự nghi ngờ của Vương Tranh, nhưng mà không đến hắn cái tuổi này, không có kinh nghiệm trải qua như hắn, lại làm sao có thể minh bạch ý nghĩa hai từ "còn sống".

- Thằng nhóc, ánh mắt của ngươi khá tốt a, Ina cô bé kia không tệ, cùng ngươi rất xứng.

- Đậu xanh, ông lão, ông rình coi a, không phải ông đi ra ngoài du lịch sao?

Vương Tranh nói.

Lão Cổ cười cười:

- Nhắc chuyện này làm gì, ngươi cũng phải chú ý, ngươi làm chuyện của ngươi, ta làm chuyện của ta, xa không nói, muốn kết hôn với công chúa Aslan, ngươi cần phải thêm sức lực.

Vương Tranh nhức đầu:

- Lão Cổ, ông nói ta có phải hay không có ý nghĩ kỳ lạ, nhưng ta thật sự cảm thấy, chỉ cần ta cố gắng nhất định có thể làm được.

Lão Cổ khoát tay áo chỉ:

- Ngươi sai lầm rồi, ngươi là tồn tại đặc biệt nhất trên thế giới này, vô luận thích ai, cũng không phải là ý nghĩ kỳ lạ gì!

Lời này người khác nói ra có thể là rất kiêu ngạo, nhưng hắn là Alan Tuco, từng đứng ở điểm cao nhất trên thế giới.

- Kỳ thật tương lai của ngươi chỉ có chính ngươi biết, ta tồn tại chính là giúp ngươi cung cấp một số kinh nghiệm, ngươi cùng Tiếu Phỉ làm chuyện kia rất không tệ.

Vương Tranh cười hắc hắc:

- Lão Cổ, vì vậy ta đoán được ông là ai, nhớ chừa chút tiền để đi đám cưới.

- Ha ha, điểm ấy cũng không đủ, việc này ngươi không cần quan tâm, ta sẽ giúp ngươi làm tốt, ngươi chỉ cần làm chuyện mình muốn làm là được.

Nói xong xuất ra một cái thiết bị lưu trữ:

- Nơi này là phương trình phần tiếp theo, ngươi tự phân chia rồi từ từ lấy ra.

Vương Tranh đổ mồ hôi một hồi:

- Cái này, kỳ thật lấy tình huống của ông, đi công bố mớ lý luận này, hoàn toàn có thể cho thế giới một lần nữa biết ông.

Lão Cổ cười cười:

- Đến cái tuổi này như ta cần gì phải để ý hư danh gì nữa, huống chi chuyện mười năm trước làm cho ta hiểu được quy tắc của trò chơi, mấy năm nay, ta cũng không chỉ nhàn rỗi kinh doanh một tiệm sách sắp đóng cửa.

Là một thiên tài có gien cấp bậc S, lão Cổ người như vậy một khi giác ngộ là phi thường đáng sợ. Huống chi hắn bên trong liên minh Ngân Hà ở cũng không phải không có tài nguyên.

Lão Cổ cũng không thèm hỏi số điện thoại. Khi Vương Tranh nói với lão Cổ về biến hóa của Ma Phương, lão Cổ cũng trợn mắt há hốc mồm, có thể làm nhà khoa học siêu cấp danh chấn thiên hạ chấn động đến sửng người, bạn học Vương cũng có chút đắc ý.

Đây không phải gọi là trong số mạng có định sẵn thì là cái gì?

Đối với hắn mà nói, thành hay bại đều đã đã không quan trọng, hắn có thể chứng kiến một cái thời đại mới tiến đến, như vậy là đủ rồi.

- Chuyện này không nên nhắc tới với bất luận kẻ nào.

- Yên tâm đi, ta lại không ngốc, đúng rồi. Phòng ở đã bán, ông giờ ở chỗ nào?

Vương Tranh hỏi.

- Ta còn có rất nhiều chuyện cần phải làm. Để phòng ngừa vạn nhất, vẫn là ta liên hệ ngươi đi.

Vương Tranh có thể hăng hái đi làm chuyện của bản thân, nhưng lão Cổ nhất định phải chú ý cẩn thận.

Một thiên tài chiến sĩ toàn năng. Các quốc gia đều muốn mượn sức, nhưng mà sau lưng có thêm hắn, một khi bị người khác phát hiện, chính là một chuyện khác.

Lão Cổ đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, dặn dò xong sốt hạng mục công việc mà Vương Tranh cần phải chú ý sau đó liền rời khỏi, Vương Tranh vui vẻ gần nửa ngày, toàn bộ bánh tiêu đều bị tiêu diệt sạch sẽ, độ tuổi như hắn, rất khát vọng có người nhà, trong suốt một đoạn thời gian dài Vương Tranh đều lâm vào mê mang. Đến khi mục tiêu của bản thân được xác định thì hắn cũng có thêm niềm tin.

Chẳng qua lão Cổ có tật xấu chính là thích trêu chọc vẫn là không sửa, khi đi tới cửa đột nhiên quay đầu:

- Cái cô gái gọi là Diệp Tử Tô cũng không tệ.

Bạn học Vương không nói gì, ông già này già mà không mất nết.

.....

Thời điểm Vương Tranh cùng lão Cổ tán gẫu về kế hoạch tương lai, buổi biểu diễn của Lâm Hồi Âm cũng là một đợt sóng tiếp một đợt sóng cao trào, mỗi ca khúc của nàng làm cho trong lòng những người trẻ tuổi ở đây đều nghe nhiều nên thuộc, trước kia phần nhiều là hấp dẫn phái nữ, mà khi ca khúc Not Afraid ra đời mang đến cho nàng vô số fan thuộc phái nam.

Khi tiếng ca ôn nhu bỗng nhiên yên lặng, trên màn hình lớn xuất hiện một robot Chiến Thần Số 1, người mê ca nhạc toàn trường đều yên lặng, tất cả mọi người biết kế tiếp là cái gì, là hát lại ca khúc nào, hơn nữa bước chân sống động nhảy múa, đối với Lâm Hồi Âm mà nói, cũng là một lần bay vọt về chất.

Hoa lửa bắn ra bốn phía, một chiếc Chiến Thần Số 1 thật lớn từ trên trời giáng xuống, toàn trường sôi trào, cabin mở ra, Lâm Hồi Âm từ trong thang cuốn trượt xuống, một thân quân trang, tư thế oai hùng hiên ngang.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1398)