← Ch.013 | Ch.015 → |
"Hây!" Tần Vũ toàn thân vận trang phục mầu đen, cưỡi trên một con hắc mã cao lớn lao nhanh trên đường, một mình thẳng tiến đến Viêm kinh thành. Bay phía trên Tần Vũ là một con hắc ưng đang tung cánh, chính là sủng vật của Tần Vũ "Tiểu Hắc". Cảm thụ được những luồng gió tạt tới, Tần Vũ thích thú.
"Ha ha, cảm giác này thật sảng khoái. Bỏ hai trăm cân vật nặng trên người ra toàn thân ta phiêu diêu phảng phất như mây như gió." Tần Vũ hưng phấn lộn một vòng, giang rộng hai tay để cảm thụ gió thổi sau đó chuẩn xác hạ xuống trên lưng ngựa.
Tám tuổi Tần Vũ đã bắt đầu được huấn luyện. Trải qua cực hạn huấn luyện suốt năm năm, gần như nó không để lãng phí một khắc thời gian nào. Thêm vào đó cơ bắp toàn thân lại không ngừng hấp thụ nội lực và biến đổi, khiến Tần Vũ tu luyện năm năm đã bằng người khác trải qua cực hạn huấn luyện mười năm. Tần Vũ xứng đáng được coi là một cao thủ ngoại công tại kinh thành.
Thân pháp nhẹ nhàng phiêu dật, tốc độ nhanh như thỏ, lực bạo phát và sức mạnh, tất cả đều không phải là thứ mà các cao thủ bình thường có thể đạt được.
"Hây, hây!"
Tần Vũ hưng phấn điều khiển tuấn mã phi tới để lại sau lưng một đám bụi mù, bóng người đã biến mất nơi phía cuối con đường.
oOo
Ngựa lao tới, cảnh vật hai bên đường nhanh chóng tuột lại sau, Tần Vũ đột nhiên giảm tốc độ và dừng lại, sau đó liền nhảy xuống ngựa chạy theo con đường nhỏ dẫn đến một thôn làng. Tần Vũ mỗi năm đều một hai lần đến kinh thành, lần đầu tiên rời Vân Vụ sơn trang đến kinh thành nó đã vào thôn này xin nước uống và cùng với những hài đồng trong thôn kết thành hảo hữu. "Đại Sơn, Tiểu Lộ." Tần Vũ vừa chạy vào làng vừa hét lên.
"Tiểu Vũ." Một thanh niên tráng kiện trong tay cầm xẻng vui mừng chạy tới.
Thân trên của thanh niên cởi trần để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, trong đó ẩn chứa sức mạnh rất lớn. Đó chính là hảo hữu của Tần Vũ năm nay mười sáu tuổi tên là Thiết Sơn.
"Vũ ca ca." Từ phía sau xuất hiện một tiểu nữ hài chạy tới ôm lấy cổ Tần Vũ. Tiểu nữ hài này chính là muội muội của Thiết Sơn tên là Thiết Tiểu Lộ năm nay mới tám tuổi.
"Tiểu Vũ tới đó à." Chung quanh vài người thôn dân nhiệt tình chào hỏi, đối với Tần Vũ vô cùng quen thuộc.
Tần Vũ liền vẫy tay chào lại họ. Tần Vũ không phải là người thường nhưng đối đãi với mọi người rất tốt, đó chính là lý do những thôn dân rất quý Tần Vũ.
"Tiểu Lộ, Đại Sơn, đã hơn nửa năm ta không tới đây các người vẫn ổn chứ." Vừa âu yếm xoa đầu Tiểu Lộ, Tần Vũ vừa hỏi.
"Mọi việc đều hoàn hảo." Thiết Sơn cười đáp.
Bên cạnh đó Tiểu Lộ hai mắt bỗng mở lớn đột nhiên sáng lên nói, "Vũ ca ca huynh khát nước rồi, để muội đi lấy nước cho huynh" nói rồi không chờ Tần Vũ trả lời đã chạy vào trong nhà. Lần đầu tiên Tần Vũ tới nơi này vì nó khát nước nên đến xin nước uống.
"Đại Sơn, ta phải đi ngay tới kinh thành. Các ngươi có muốn mua gì không ta sẽ mua giúp cho."
Nghe Tần Vũ hỏi, Thiết Sơn nghĩ một lát rồi lúng túng cười nói, "ta muốn mua một thanh chiến đao. Ta đã để dành một số tiền để có thể mua một thanh đao tốt."
"Ngươi cứ giữ lại tiền để dành, mọi việc cứ để ta lo! Ta sẽ mua một thanh chiến đao thật tốt cho ngươi." Tần Vũ vỗ vai Thiết Sơn cười nói.
Thiết Sơn hơi lúng túng nhưng lập tức nói, "như vậy sao được, một thanh chiến đao tốt đắt lắm đó, làm sao..."
"Vũ ca ca, nước nè." Tiểu Lộ mang một cốc nước chạy tới.
Tần Vũ đón lấy cốc nước, cười vui vẻ rồi nói với Tiểu Lộ: "Tự nhiên lại quan tâm thế này, có chuyện gì, nói đi, để Vũ ca ca giải quyết." Tần Vũ đã nhìn thấu tâm tư của tiểu nha đầu Tiểu Lộ.
"Ách...chuyện đó!"
Tiểu Lộ cúi đầu xuống, sắc mặt hơi hồng lên sau cùng ngượng ngùng nói: "Vũ ca ca, muội muốn có một con búp bê vải, trên đầu có thêu một bông hoa màu hồng thật lớn!"
Tần Vũ vừa cười vừa véo mũi Tiểu Lộ một cái nói: "Ta rõ rồi, một con búp bê vải trên đầu có thêu một bông hoa màu hồng thật lớn. Muội yên tâm, huynh nhất định sẽ mua cho muội."
Tần Vũ rất quý tiểu nha đầu Tiểu Lộ. Khi Tần Vũ tới đây lần đầu thì Tiểu Lộ mới bốn năm tuổi.
Uống nước xong Tần Vũ đưa cốc lại cho Tiểu Lộ, nhìn sang Thiết Sơn và Tiểu Lộ nói: "Đại Sơn, Tiểu Lộ, ta phải tới kinh thành đây. Khi quay lại ta sẽ mang về các thứ các ngươi cần."
"Tiểu Vũ, còn tiền." Thiết Sơn trong tay cầm một đồng tiền, không biết nói gì cho phải.
Nhưng Tần Vũ đã chạy tới tuấn mã, nhảy cao hai ba mét rồi trực tiếp ngồi trên lưng ngựa, sau một tiếng ngựa hí vang, Tần Vũ đã biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
"Vũ ca ca, tái kiến." Tiểu Lộ vẫy vẫy tay chào.
oOo
Về đến Viêm kinh thành Tần Vũ liền trực tiếp hướng tới Vương phủ.
"Lý thúc, giữ ngựa hộ ta!"
Tần Vũ từ trên lưng ngựa lộn một vòng rồi hạ xuống đất với tốc độ cực nhanh. Từ trên bầu trời hắc ưng cũng hạ xuống đậu thẳng lên vai Tần Vũ.
Hai vụ đại hán thủ vệ của Trấn Đông Vương phủ nhìn thấy Tần Vũ liền cung kính quỳ xuống nói: "Tham kiến tam điện hạ."
Tần Vũ mỗi lần đến Viêm kinh thành đều quay về vương phủ nên mọi gia nhân trong vương phủ đều biết Tần Vũ. Lần này có lẽ Tần Vũ muốn thăm phụ vương nên quay về.
Tổng quản Vương phủ Cát Mân lập tức bước tới nói: "Tiểu Vũ đó à, vuơng gia chưa quay về."
Cát Mân trực tiếp nói vì Cát Mân biết mỗi lần Tần Vũ về vương phủ đều đến thăm vuơng gia nên đã nói trước để Tần Vũ khỏi mất công.
"À."
Tần Vũ thở dài một cái, nhưng lập tức cười nói, "Cát gia gia, gia gia đưa ta đến Tàng Binh khố."
"Ngươi đi với gia gia." Cát Mân cười nói.
Tàng Binh Khố không phải là nơi mà phàm nhân có thể đi vào. Trong vương phủ có một số nơi vô cùng bí mật như Tàng Binh khố, Bí Tịch Tàng các, bất quá có thể vào nơi này cũng có vài người. Ngoài vương gia Tần Đức và ba vị điện hạ còn có Từ Nguyên, Liên Ngôn và tổng quản của vương phủ. Phó tổng quản của vương phủ cũng không có tư cách tiến nhập. Đình đài lầu các, nóc mái chạm trổ, hành lang quanh co, đình viện trùng trùng.
Vương phủ chiếm một diện tích rất lớn, Tần Vũ đi theo sau Cát Mân một lúc lâu mới đến bí khố. Bí khố nằm sâu dưới lòng đất chính là Tàng Binh khố, mỗi loại binh khí trong đó đều là những thứ binh khí khó tìm.
"Tiểu Vũ ngươi cứ chọn b ất cứ binh khí gì ngươi cần. Gia gia lui trước đây." Cát Mân cười nói.
"Cát gia gia, gia gia cho người chuẩn bị cho ta một thanh chiến đao, là huyền thiết chiến đao nhé! Với cả chuẩn bị cho ta một con búp bê vải, nhớ là trên đầu phải có thêu một bông hoa màu hồng thật lớn." Tần Vũ hướng về Cát Mân thúc giục.
Viêm kinh thành cực lớn, Tần Vũ biết nơi để mua chiến đao nhưng không biết phải mua búp bê ở đâu. Để cho gia nhân trong phủ lo liệu là tốt nhất.
Cát Mân ngây người: "Búp bê vải? Trên đầu thêu một bông hoa thật lớn màu hồng?"
Cát Mân cẩn thận nhìn sang Tần Vũ, không thể tưởng tượng được một người cao lớn như Tần Vũ lại thích một con búp bê vải. Bất quá Tần Vũ đã yêu cầu thì lão không thể cự tuyệt.
"Được rồi, Tiểu Vũ đã thích búp bê vải có thêu một bông hoa thật lớn màu hồng thì gia gia sẽ sai người đi mua ngay."
Cát Mân vừa cười nói vừa rời khỏi Binh Khí bí khố.
"Nhưng..." Tần Vũ nhất thời chấn động, "ta thích búp bê vải có thêu một bông hoa màu hồng thật lớn?"
Tần Vũ lập tức phản ứng, quay người cấp thiết nói: "Cát gia gia..." nhưng lúc đó Cát Mân đã sớm rời khỏi.
Tần Vũ chẳng biết làm gì, chuyện như thế này. Tự nhiên bị ngộ nhận là bản thân thích búp bê vải có một bông hoa màu hồng thật lớn trên đầu.
"Không tính toán nữa."
Tần Vũ cười một tiếng sau đó quay lại cẩn thận tìm kiếm Ngư Trường kiếm. Trong Binh Khí bí khố có vô số binh khí, tất cả đều thuộc loại tiên phẩm. Đại đa số đều từ các khoáng vật tìm thấy trong Hồng hoang và nhiều thứ khác luyện hóa mà thành. Binh khí được phân ra làm phàm phẩm và tiên phẩm.
Phàm phẩm là những binh khí từ các khoáng vật và nguyên liệu của Tiềm Long đại lục chế xuất mà thành. Còn tiên phẩm thì vô cùng khó để sở hữu, phải từ khoáng vật trong Hồng hoang hoặc lấy nguyên liệu từ các bộ phận của yêu thú trong Hồng hoang chế tạo thành. Tất nhiên đối với phàm phẩm có sự phân biệt thành thượng trung hạ thì tiên phẩm cũng có sự phân biệt thượng trung hạ tiên phẩm. Ngư Trường kiếm chính là một đoản kiếm thuộc loại hạ cấp tiên phẩm. Bất quá trong các loại trung, đoản kiếm thì nó là thứ duy nhất.
"Ngư Trường kiếm."
Tần Vũ nhìn vào thanh đoản kiếm. Đoản kiếm rộng khoảng một thốn dài hơn bẩy thốn, bề mặt có màu đen trông rất tầm thường. Nhưng thanh đoản kiếm màu đen này thực sự rất quý hiếm, "từ chất liệu đặc thù của vẩn thiết rơi từ vũ trụ xuống chế tạo mà thành."
Tần Vũ cầm lấy thanh đoản kiếm, màu đen trên thân kiếm căn bản không hề phản chiếu ánh sáng. Trong đêm tối sát nhân thì tuyệt đối không thể bị phát giác. -
"Hây!"
Tần Vũ hươ tay một cái, Ngư Trường kiếm đã hoàn toàn biến mất trong tay Tần Vũ.
Vu thị nhất kiếm có nói đến tàng kiếm, xuất kiếm. Tần Vũ tu luyện trong hai năm kĩ năng tàng kiếm đã đến mức lô hỏa thuần thanh. Đoản kiếm đã giấu thì ngoại nhân cản bản không thể phát hiện được, hơn nữa Ngư Trường Kiếm chỉ dài có bẩy thốn đối với khả năng cận chiến của Tần Vũ thì không hề ảnh hưởng. Đột nhiên Tần Vũ lại huy động hữu thủ, trong không khí xuất hiện hai âm thanh nhưng tay phải của Tần Vũ vẫn như bình thường không có gì khác lạ
Nếu như có cao thủ thì sẽ nhìn thấy ngay thời khắc đó Ngư Trường Kiếm xuất hiện trên tay Tần Vũ, nhanh chóng huy động hai lần sau đó lại biến mất trong tay với tốc độ cực nhanh, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới tàng kiếm.
"Phương pháp tàng kiếm trong Vu thị nhất kiếm quả nhiên vô cùng lợi hại, bất quá trong Tổ Long quyết đã miêu tả rằng để luyện đến cảnh giới tàng kiếm thì phải mất đến mười năm Có vẻ như mô tả trong Tổ Long Quyết không hoàn toàn chính xác." Tần Vũ cảm thán nói. Tần Vũ đã sai.
Đối với các cao thủ bình thường chính xác phải cần đến mười năm nhưng trên thân Tần Vũ cơ bắp được hấp thu nội lực nên tính linh hoạt cực lớn. Hơn nữa Tần Vũ lại thường xuyện luyện tập tốc độ và sự linh mẫn của thủ chỉ, đối với cơ bắp thì năng lực khống chế cực cao. Cơ bắp linh hoạt khiến cho khả năng điều khiển cơ bắp lớn, nên Tần Vũ có thể dễ dàng ẩn dấu Ngư Trường kiếm. Những cao thủ bình thường làm sao có thể tu luyện đến cảnh giới như vậy?
Tần Vũ mới tu luyện tàng kiếm hai năm nhưng cũng bằng người khác tu luyện cả mười năm. Lúc này có thể thấy điều Triệu Vân Hưng nói "trước tiên phải luyện một thân thể hoàn mĩ, sau đó mới luyện các phương pháp công kích" nguyên lý này hoàn toàn chính xác. Mài đao không để chặt củi thì là đạo lý gì!
Trong Binh Khí khố có nhiều loại binh khí khác, đao thương côn bổng và nhiều thứ nữa nhưng Tần Vũ căn bản không hề nhìn qua.
"Nếu ta tăng cường thêm lực công kích thì rất tốt."
Tần Vũ cẩn thận nhìn quanh. Lực công kích của Tần Vũ là rất lớn nhưng không thể kết hợp với các thần binh lợi khí để chiến đấu, nếu như có thể có thêm hộ thủ để bảo hộ quyền đầu thì rất tốt.
*****
Tìm được một lúc, Tần Vũ rất tiếc phải đầu hàng, trong Tàng Binh khố chỉ có một cái hộ quyền, cũng hoàn toàn bọc hết cả thủ chưởng, loại hộ quyền đó Tần Vũ cơ bản không thích, đeo loại hộ quyền này trên tay, Tần Vũ không thi triển được một vài loại công kích.
"Đành vậy, sau này kiếm được khoáng vật tốt luyện chế sau." Tần Vũ chỉ có thể tự an ủi, sau đó rời Tàng Binh khố.
oOo
Ngựa chạy như bay, hơn trăm người cưỡi ngựa rất nhanh chạy trên đường lớn, người đi đầu thân cao gần hai mét là một đại hán man rợ cơ bắp cực kỳ phát triển, trên thân đại hán đó vận một bộ hắc bào, trùm kín cả người, ánh mắt lạnh lùng, rất âm ám.
"Dừng!" Đại hán man rợ dẫn đầu đột nhiên giơ tay lên, quát một tiếng, lập tức hơn trăm kị binh đột nhiên dừng lại.
"Lão tam, dẫn một đội nhân mã, cướp toàn bổ tiền tài và nữ nhân của thôn đó, cho ngươi năm phút. Ta và lão nhị đi trước. Chờ ngươi tại dốc núi La Đình sơn." Đại hán man rợ dẫn đầu hạ lệnh.
"Một cái tiểu thôn như thế, năm phút? Thời gian quá đủ rồi, đại ca yên tâm! Các huynh đệ, đi." Một nam tử gầy độc nhãn mang loan đao dài hét một tiếng, rồi dẫn năm mươi người phóng tới thôn trang gần đó.
Còn tên dã man đại hán cường tráng dẫn theo hai đội nhân mã thẳng hướng La Đình sơn.
Nửa thân trên cởi trần, Thiết Sơn tại đầu thôn cuốc đất, mồ hôi lấm tấm trên lưng hắn, Tiểu Lộ đứng cạnh nhìn hoa hai bên đường, ánh mắt ngó nghiêng, thả hồn theo suy tư.
"Ca ca, Vũ ca ca lúc nào về?" Tiểu Lộ ngước nhìn trời, trên trời một tầng mây đen, hiển nhiên thời tiết không tốt lắm.
Thiết Sơn cười nói: "Tiểu Lộ, yên tâm, Tiểu Vũ hắn không quên đâu."
Lúc này tâm trạng Thiết Sơn không kìm được lại nghĩ về chiến đao mà Tần Vũ sẽ mua, Thiết Sơn bình thường vẫn thích thương, lộng, bổng, nhưng thích nhất vẫn là một cây chiến đao sắc bén.
"A, có tiếng ngựa, Vũ ca ca tới rồi." Tiểu Lộ hưng phấn nhìn ra phía xa.
Thiết Sơn cảm thấy mặt đất chấn động kịch liệt: "Không phải, không phải một người."
Thiết Sơn tử tế quan sát, chỉ thấy xa xa mấy chục bóng người ngựa nhanh chóng tới gần, Thiết Sơn nghĩ đến một khả năng, không tự chủ được sợ đến hồn phi phách tán.
"Tiểu Lộ, chạy nhanh!"
Thiết Sơn ôm Tiểu Lộ vội vàng chạy về phía thôn, quay đầu nhìn lại, lúc này mấy chục tên mã tặc đã tới gần, một tên mã tặc giơ chiến đao trong tay lên, Thiết Sơn lập tức hướng về thôn hét lớn: "Mã tặc tới. Mã tặc tới rồi!"
Mã tặc so với cường đạo bình thường lợi hại hơn nhiều, bọn chúng có ngựa, tới không thấy bóng bỏ đi không thấy dấu vết, lại còn khát máu. Cường đạo bình thường nhiều lắm cũng chỉ cướp bóc thôn dân. Nhưng mã tặc giết sạch cả thôn thì thật là một chuyện kinh hoàng. Mã tặc tới rồi!
Cả thôn hoảng loạn, những người trưởng thành đều lấy vũ khí trong nhà, hoặc là xẻng, hoặc rìu chặt củi, phụ nữ người già trẻ em thì nấp ở phía sau.
"Hây!"
Độc nhãn nam tử giục ngựa chạy nhanh, ánh mắt lạnh lùng, tốc độ của ngựa rất nhanh, đuổi theo Thiết Sơn, người trong thôn đều lo lắng cho huynh muội Thiết Sơn, nhưng không ai dám xông lên phía trước.
Cự ly giữa Thiết Sơn tới thôn còn xa khoảng trăm mét, phía sau độc nhãn man tử chỉ cách hắn có mười mét, một tia sáng lóe lên, một thanh loan đao dài xuất hiện trên tay độc nhãn nam tử, ánh mắt độc nhãn nam tử đỏ rực như máu.
"Dừng tay!" Đột nhiên, một người cường tráng xông tới, đó là phụ thân của Thiết Sơn.
Độc nhãn nam tử nhếch mép cười lạnh, đột nhiên vung cánh tay, thanh loan đao trong bàn tay hóa thành một luồng sáng bay thẳng về hướng Thiết Sơn, Thiết Sơn lúc này đang chú ý sau lưng, thấy thế liền lộn mình lăn dưới đất, may là bình thường vẫn thường luyện tập nên Thiết Sơn tránh được một đòn đó.
Độc nhãn nam tử sắc mặt biến động, hừ một tiếng lạnh lẽo, đột nhiên chân đạp một cái, trực tiếp từ trên lưng ngựa phi tới, loan đao đột ngột vòng lại, độc nhãn nam tử dễ dàng bắt lấy.
"Viu!"
Lại một luồng sáng, Thiết Sơn vội vàng lăn người, thoát được một đao hiểm, nhưng...
"A!"
Tiểu Lộ hét một tiếng đau đớn, Thiết Sơn quay đầu nhìn, cánh tay phải của Tiểu Lộ đã bị chặt đứt, cánh tay đó rơi bên cạnh, Tiểu Lộ sắc mặt trắng bệch. Lúc Thiết Sơn vừa né được, hắn thấy cánh tay của Tiểu Lộ thật sự đã rời thân, bị chặt đứt liền chạy tới đó. Nhưng phụ thân Thiết Sơn xông lên cản, thấy cảnh đó, mở to mắt nhìn như rách khóe mắt.
"Phốc!"
Loan đao thiểm động, đầu phụ thân Thiết Sơn bay ra, chớp mắt đã bị giết. Một nông phu làm sao có thể so cùng một trong ba tên đầu lĩnh mã tặc đây?
"Các ngươi nghe đây, có bao nhiêu tiền tài và nữ nhân trẻ tuổi mang hết ra, ta tự nhiên sẽ tha cho tiểu thôn của bọn ngươi, còn không...giết sạch."
Độc nhãn nam tử cười lạnh, tay cầm thanh loan đao nhỏ máu. Những tên mã tặc còn lại cưỡi ngựa xông lên, bao vây thôn dân.
"Chết!"
Một luồng gió lướt qua, một cái xẻng mang theo một luồng sức mạnh cương mãnh đập chính giữa đầu một tên mã tặc.
"Oanh!" âm thanh đó vang vọng vô cùng, đầu tên mã tặc bị đập vỡ, máu chảy đầy đất. Sắc mặt méo mó hung tợn Thiết Sơn hai tay cơ bắp cuồn cuộn, nắm chặt xẻng sắt trong tay căm hận nhìn tên mã tặc trước mặt.
"Ồ, dám giết một huynh đệ của ta. Các huynh đệ, thẳng tiến tiêu diệt cả cái thôn này. Chỉ được lưu lại nữ nhân." Độc nhãn nam tử chầm chậm nói, lúc này hắn đang rất tức giận.
Những tên mã tặc khác cũng phẫn nộ không kém, trong mắt chúng một cái thôn bình thường chỉ như thịt cá, ai ngờ một huynh đệ lại chết nơi này.
"Cha, Tiểu Lộ." Phụ thân đã bị giết, lại thêm muội muội bị chặt tay đang ngất, Thiết Sơn bừng bừng phẫn nộ, hắn hiện tại chỉ muốn báo cừu, trừng mắt như rách cả khóe nhìn độc nhãn nam tử trước mặt. Tay đứt rơi ra, máu tươi bắn tung tóe.
Độc nhãn nam tử dễ dàng sát tử từng thôn dân một, những người thôn dân bị hắn giết không chống trả được chút nào, một người bình thường làm sao so được với một nội công cao thủ? Từng người thôn dân một, từ đại thúc, đại thẩm, đều bị giết chết, Thiết Sơn hai mắt đỏ rực, trừng rách cả khóe mắt.
"Tới đây, giết ta đi." Thiết Sơn với lấy chiến đao trên thân tên mã tặc vừa bị hắn giết, hướng phía độc nhãn nam tử, nhưng tên độc nhãn nam tử đó dường như đang chọc tức hắn, không hề giết hắn mà lợi dụng khinh công cao minh dễ dàng giết người khác, để Thiết Sơn sau lưng không ngừng đuổi theo.
Nhìn người người thân quen bị giết, Thiết Sơn đau đớn phát điên.
"Dừng tay!"
Đột nhiên...một tiếng hét lớn như chớp nổ vang lên, lập tức làm tất cả mọi người rung động.
Một tay huyền thiết chiến đao, một tay búp bê vải, Tần Vũ xuất hiện.
Độc nhãn nam tử nhìn Tần Vũ, nhíu mày rồi cười nói: "Vị bằng hữu, tại hạ "Hắc Phong" mã tặc lão tam – Bạch Tam, mọi người gọi là Loan Đao Tam, không biết bằng hữu xưng hô thế nào?"
Tên Bạch Tam là một nội gia cao thủ, hắn nhận ra thiếu niên trước mặt không phải là người thường.
"Tiểu Lộ."
Tần Vũ nhìn Tiểu Lộ bị chặt đứt tay sắc mặt tái nhợt, tâm trạng đau đớn. May mà Tần Vũ tinh thông y đạo, lập tức điểm huyệt cầm máu cánh tay bị chặt.
Tiểu Lộ từ từ mở mắt, thấy Tần Vũ, khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười: "Vũ ca ca."
Tiểu Lộ lại nhìn phụ thân đã chết bên cạnh cùng những người trong thôn, không cầm được nước mắt trào ra.
"Cha, đại bá, thúc!"
Nước mắt Tiểu Lộ không ngừng tuôn rơi, đồng thời không chịu được đau nhức, đối với một tiểu nữ hài, sự đau đớn do bị chặt đứt cánh tay thật là khủng khiếp.
Tần Vũ nhìn mới nửa ngày trước những thôn dân này vẫn còn nhiệt tình chào hắn lúc này đã chết nhiều, sát huyết ẩn chứa trong huyết mạch Tần gia bắt đầu bùng lên, ánh mắt đột nhiên như có tia lửa. Tần Vũ cẩn thận bỏ con búp bê vải bên cạnh Tiểu Lộ, sau đó đứng dậy, lập tức ném huyền thiết đao trong tay qua cho Thiết Sơn: "Đại Sơn, tiếp đao."
Thiết Sơn tiếp nhận huyền thiết chiến đao, lúc này có huyền thiết chiến đao quả là hữu dụng.
Tần Vũ lại nhìn cánh tay nhỏ bé bị chặt đứt cạnh đó, hắn biết đó là cánh tay của Tiểu Lộ, từ nay về sau, Tiểu Lộ vĩnh viễn là một người tàn tật.
Độc nhãn nam tử Bạch Tam lúc này vội cười nói: "Bằng hữu, ngươi cũng là một cao thủ, sao lại vì đám dân thường này mà đối đầu với "Hắc Phong" bọn ta? Thế này đi, những nữ nhân này ngươi tùy ý chọn một người. Thế nào?"
Bạch Tam có thể nhận ra Tần Vũ là một cao thủ, bình thường cao thủ nào cũng có sư thừa, Bạch Tam không muốn tùy tiện đắc tội với người. Thêm vào thực lực thiếu niên trước mặt không tồi, muốn giết thiếu niên đó, mã tặc chết cũng không ít, không đáng.
"Bọn ngươi..." Tần Vũ lạnh lùng nhìn mấy chục tên mã tặc trước mặt, "tất cả phải chết!" Tần Vũ nghiến răng nói.
Đột nhiên...
Tần Vũ xuất hiện bên cạnh một tên mã tặc, thủ chưởng cong hình ưng trảo bóp vào yết hầu tên mã tặc đó, Tần Vũ lạnh lùng nhìn tên mã tặc, trong ánh mắt tên mã tặc đầy vẻ kinh hoàng. Tần Vũ ưng trảo dụng lực, cách một tiếng, tên mã tặc lập tức đoạn khí.
Đồng thời thân hình Tần Vũ chớp động, nhanh như chớp hướng tới tên mã tặc khác. Bước chân như sét, một cước hoành không, phá tan không khí, mạnh mẽ đập vào đầu tên mã tặc, "oanh!" một tiếng vỡ đầu, lại một tên mã tặc chết.
"Các huynh đệ, không cần lưu tình, giết!" Lúc này Bạch Tam đã tức giận, liền huy động mã tặc xông tới giết Tần Vũ.
Thân hình Tần Vũ cực nhanh, cả người nhanh chóng tránh ra xa.
"Bồng!"
Tần Vũ dùng chân đá bay một người, sau đó nhẩy lên dùng gối nện vỡ đầu đối phương.
"Cách!"
Tần Vũ xông lên tung cước đá thẳng vào yết hầu, một cước đoạt mạng.
"A!"
Tần Vũ hét lớn, quyền chỉ mạnh bạo xuyên thủng bụng đối phương, gan bị bóp nát, tên mã tặc mắt mở trừng trừng, quả thật đã chết rồi.
"Bồng!"
Tần Vũ xoay người đá, cước thẳng vào chỗ yếu đốt xương sống, tên mã tặc lập tức tê liệt cả người không động đây.
oOo
Tần Vũ thân pháp huyền diệu, người như gió lốc, bóng quyền bóng cước liên miên công kích, mỗi tên mã tặc riêng lẻ vô pháp chống lại sự công kích của Tần Vũ, bình thường Tần Vũ chỉ một chiêu giết chết đối phương, tối đa cũng chỉ hai chiêu giết chết đối phương. Công kích chỗ yếu hại, uy lực cực lớn.
Nguyên trước đây các kế hoạch huấn luyện của Tần Vũ đều rất hoàn mỹ, hiện tại nói ra Tần Vũ một tay có thể nâng vật nặng hơn trăm cân, lúc bình thường thân thể chịu được hai trăm cân mà nhẩy được. Sức mạnh quyền cước chắc chắn cực kỳ lợi hại, tuyệt đối có thể dễ dàng dồn địch nhân vào tử địa.
Còn thân pháp của Tần Vũ, gió không còn là trở lực nữa, lại dung hợp thêm thuật kỳ môn độn giáp, trên có tốc độ bản thân, thân pháp của Tần Vũ còn xa đám người này mới có thể đạt tới. -
"Làm sao có khả năng? Làm sao có khả năng?"
Độc nhãn nam tử giữ chặt loan đao, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.
Một bóng người với tốc độ khủng khiếp đang di động...
Quyền nhanh như điện, cước nặng như núi!
Quyền xuất người đảo, cước xuất người bay.
Từng tên mã tặc trong khoảnh khắc đã bị giết, trong nửa phút ngắn ngủi, gần năm mươi tên mã tặc chết gần một nửa.
"Dừng lại, đánh với ta!" Độc nhãn nam tử nhanh chóng dùng khinh công truy cản.
Nhưng thân pháp của Tần Vũ quả là huyền diệu, sự rung động rất kỳ lạ dường như chứa đựng đạo lý huyền ảo, thoát ra ngoài vài mét, cơ bản không để hắn bắt kịp. Độc nhãn nam tử Bạch Tam giương đao, điên cuồng truy sát, nhưng chéo áo của Tần Vũ cũng không đụng nổi. Hắn đuổi theo không ngừng, ánh mắt nhìn từng tên mã tặc bị giết mà không làm gì được.
"Ngươi đánh với ta, có bản lãnh thì đừng chạy, ngươi không được chạy!" Bạch Tam điên cuồng hét, nhưng hét mấy cũng chẳng có tác dụng, từng tên mã tặc bị giết, thậm chí có vài tên lên ngựa định chạy cũng không thoát. Bởi vì...tốc độ của Tần Vũ còn nhanh hơn ngựa.
Tần Vũ lăng không như lốc tung cước, tại vị trí hiểm ở đầu một tên mã tặc đang kinh hoàng, chính là vị trí Thái Dương huyệt, tên mã tặc vỡ đầu, ngã vật ra đất chết ngay. Tần Vũ nhẹ nhàng hạ xuống đất, lạnh lùng nhìn tên mã tặc cuối cùng – Bạch Tam. Trong một phút ngắn ngủi, năm mươi tên mã tặc chỉ còn lại một người, "Hắc Phong" mã tặc lão tam – Bạch Tam.
Tay năm chặt loan đao, con mắt độc nhất của Bạch Tam không ngừng lóe sáng, cổ học phát ra một tiếng gào, một phút ngắn ngủi, toàn bộ thủ hạ của hắn chết hết, cả đoàn Hắc Phong mã tặc tổn thất một phần ba, Bạch Tam không kinh hoàng sao cho được.
"Chết đi!"
Bạch Tam thi triển khinh công nhanh chóng xông tới Tần Vũ, loan đao trong tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tần Vũ đứng im không động, nhìn Bạch Tam tới. Bạch Tam mắt đỏ rực, nội lực trong cơ thể toàn bộ bùng phát, loan đao trong tay như chớp phát ra đạo đạo quang mang, thân thể hắn đã đạt tới cùng cực, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tần Vũ, những nông dân may mắn sống sót xung quanh thấy Tần Vũ vẫn bất động, ai ai cũng lo lắng, trong khoảnh khắc đó...Đột nhiên thân thể Tần Vu rung lên, phóng tới cạnh Bạch Tam, một cước từ bên trực tiếp kích cho đầu gối hắn gẫy gập.
"Cách!"
Khớp gối là chỗ chịu lực rất kém, chớp mắt đã bị kích gẫy.
"A!" Bạch Tam lập tức hét lên thảm thiết, người run lên, Tần Vũ liền quặp tay phải thành trảo, bóp lấy cổ tay Bạch Tam, đột ngột vận lực. Cùng với tiếng xương gẫy, cổ tay phải của Bạch Tam bị bẻ gập.
"Phanh!"
Quyền chỉ xuất, trực tiếp kích vào yết hầu Bạch Tam, sức mạnh toàn thân Tần Vũ hoàn toàn tập trung một điểm tại ngón tay, lực phát ra mãnh liệt xuyên thủng, một tiếng gào thảm thiết, Bạch Tam hai mắt mở trừng trừng rồi ngã vật ra đất, không còn nhúc nhích. Một đội nhân mã Hắc Phong mã tặc năm mươi người chỉ trong hơn một phút, bị giết toàn bộ!
← Ch. 013 | Ch. 015 → |