Vay nóng Tima

Truyện:Tinh Thần Biến - Chương 021

Tinh Thần Biến
Trọn bộ 636 chương
Chương 021: Luyện Khí Tông Sư
0.00
(0 votes)


Chương (1-636)

Siêu sale Shopee


"Đây là cái gì nhỉ?" Tần Vũ nhíu mày, cẩn thận quan sát hoả hồng sắc tinh thạch trên tay, "tinh thạch này trọng lượng thật phi thường, lại phát ra ánh sáng sắc hoả hồng, bản thân tinh thạch lại âm ấm."

Tần Vũ tại Bảo khố trong vương phủ, đã thấy vô số bảo bối, tại Vân Vụ sơn trang lại đọc không ít thư tịch, nhận biết được rất nhiều bảo vật tại Tiềm Long đại lục, tuy nhiên đối với hoả hồng sắc tinh thạch này, hắn hoàn toàn không có khái niệm. Tần Vu buông hoả hồng sắc tinh thạch xuống đất, một tiếng "Oanh!"vang lên, trọng lượng đích thực kinh nhân.

"Trước hết thử xem ngươi cứng như thế nào, tinh thạch này nặng như vậy, một chưởng của ta đánh vào, cự thạch vỡ mà tinh thạch không sao, xem ra rất cứng."

Tần Vũ thủ biến thành trảo, triển khai Ưng Trảo công, hướng về phía hoả hồng sắc tinh thạch đánh tới. Tiếng va chạm của kim thiết vang dội khắp nơi, hoả hồng sắc tinh thạch vẫn trơ trơ không chút tỳ vết.

"Chà!"

Tần Vũ liền hít một hơi lãnh khí, cảm giác của ngũ chỉ vừa công kích trở nên tê dại, tự nghĩ bản thân dùng toàn lực tấn công cũng không để lại một chút dấu vết nào, có thể tưởng tượng độ cứng của tinh thạch như thế nào, liền lắc đầu nói: "Tiểu Hắc, ngươi thử đi, xem tinh thể này cứng rắn đến đâu."

Tiểu Hắc hưng phấn gật đầu hai cái, song dực vũ động, trước tiên bay vọt lên trời, rồi từ trên cao đáp xuống, song lợi trảo toàn lực bổ xuống tinh thạch.

Một lần nữa tiếng kim thiết lại vang rền, tinh thạch vẫn không hề hấn gì. Tiểu Hắc hạ xuống, cặp nhãn chớp chớp nhìn Tần Vũ, lộ vẻ chán nản, tựa như vì lợi trảo của bản thân thất bại mà buồn bực trong lòng.

Tần Vũ trừng mắt há mồm lộ vẻ si ngốc, một lúc lâu sau nhãn tình mới xuất hiện tia hưng phấn: "Ha, phát tài, phát tài, ưng trảo của Tiểu Hắc có thể xé toạc huyền thiết dễ dàng như xé giấy, độ cứng có thể sánh với tiên phẩm vũ khí, có thể làm tê liệt ưng trảo của ngươi, tinh thạch trên tối thiểu cũng là luyện khí tài liệu trân quý hạng nhất, à, có lẽ nên dùng Ngư Trường kiếm để thử."

"Hưu!"

Tần Vũ đơn thủ huy lên, một đạo hắc quang loé sáng, phóng thẳng về phía hoả hồng sắc tinh thạch.

Thanh âm lại một lần nữa vang dội, Tần Vũ trong tay nắm chặt Ngư Trường kiếm, hưng phấn nhìn hoả hồng sắc tinh thạch trước mắt: "Khoáng thạch lớn như vậy, chắc chắn là vật báu vô giá. Nói không chừng có thể luyện thành tiên phẩm thượng cấp binh khí." Ngư Trường kiếm, tiên phẩm hạ cấp binh khí.

Khoáng thạch, trải qua nhiều trình tự phức tạp, cuối cùng tinh luyện thành binh khí, binh khí đích thực so với nguyên bản khoáng thạch còn kiên ngạnh hơn. Ví như lúc đầu từ vẫn thạch chế luyện thành Ngư Trường kiếm, tuyệt đối vô phương phủ nhận sự sắc bén của nó. Hoả hồng sắc tinh thể có thể va chạm với Ngư Trường kiếm mà không chút dấu vết, độ cứng rắn của nó tuyệt đối đạt đến cảnh giới kinh nhân.

Ngay cả trung kỳ tiên phẩm khoáng thạch, chịu một trảm của Ngư Trường kiếm cũng phải có ngân tích lưu lại, vậy thì hoả hồng sắc tinh thể này là gì?

"Khoáng thạch thượng cấp tiên phẩm, không phải...có lẽ còn hơn thế nữa." Tần Vũ song nhãn phát quang, một tu luyện cao thủ có được tối thượng cấp binh khí là điều cầu mà không được, căn bản không ai có thể tưởng tượng nổi, Tần Vũ đương nhiên mộng tưởng có được một món thần binh lợi khí.

Chỉ riêng bản thân tinh thạch này, độ cứng rắn đã không kém gì Ngư Trường kiếm, nếu quả luyện chế thành binh khí, thì...

"Tiểu Hắc, chúng ta về sơn trang." Tần Vũ cởi áo khoác ngoài chùm lên hoả hồng sắc tinh thạch, rồi ôm lấy nhấc lên. Đối với trân bảo, Tần Vũ cũng hiểu không nên cho nhiều người biết, cho dù hắn không lo sợ, nhưng cũng hiểu rõ quy củ trong vương phủ, ngay Ngư Trường kiếm còn là binh khí tối bảo mật, huống hồ là thứ trân quý như hoả hồng sắc tinh thể.

Vác theo khối tinh thể nặng hai nghìn cân, Tần Vũ lập tức chạy một mạch về Vân Vụ sơn trang, có lẽ chỉ có tài năng biến thái của hắn mới làm được điều này. Tại Vân Vụ sơn trang, Tần Vũ nhẹ nhàng chui vào mật thất.

"Mang theo hai nghìn cân chạy từ trong sơn lâm về đây, quả là có chút mệt mỏi."

Tần Vũ vung mạnh hai tay, trên mặt biểu thị nét tiếu ý, tâm trạng khi có được trân bảo đương nhiên rất tốt, "nếu phụ vương biết điều này, khẳng định sẽ rất cao hứng."

Tần Vũ vừa cười vừa đi về phía phòng của Liên Ngôn, đột nhiên có hai người âm thầm đến trước mặt, một người là thanh niên cao sấp sỉ hắn, người kia là một lục y thiếu nữ dáng vẻ nhu nhược,,thanh niên thì vô cùng cường tráng, còn lục y thiếu nữ có ngũ quan thanh tú, mặc dù khí chất nhu nhược nhưng lại vô cùng hấp dẫn.

"Vũ ca ca."

Lục y thiếu nữ vừa nhìn thấy Tần Vũ, nhãn tình tức thì phát sáng, chạy nhanh tới, "Vũ ca ca, lần này huynh ra ngoài tu luyện lâu quá, không thèm ngó ngàng gì đến ta." Thiếu nữ lầm bầm nói.

"Tiểu Lộ, chờ khi ta rảnh rỗi, nhất định sẽ bù đắp cho muội." Tần Vũ âu yếm xoa đầu Tiểu Lộ.

Lục y thiếu nữ này chính là Tiểu Lộ, còn thanh niên bên cạnh là Thiết Sơn. Huynh muội họ đã bái Liên Ngôn làm sư phụ. Tiểu Lộ không thích chém chém giết giết, nên chỉ tu luyện nội công, bình thường rất hay thổi sáo, ngọc địch nàng đeo ở eo lưng chính là của Tần Vũ tặng cho.

"Lúc nào cũng nói vậy, nhưng huynh có lúc nào rảnh rỗi đâu, Vũ ca ca, chẳng lẽ huynh không thể nghỉ ngơi sao." Tiểu Lộ có chút bất mãn, Vũ ca của nàng thường nói nếu rảnh sẽ chơi với nàng, nhưng có lúc nào hắn rỗi rãi đâu?

"Nghỉ ngơi ư?" Tần Vũ khẽ run run, từ lúc mới tám tuổi, đến giờ khi đã mười tám tuổi, thời gian rảnh rỗi chân chính của hắn có thể tính được trên đầu ngón tay. Trong tâm hắn luôn chỉ có nỗ lực tu luyện, nỗ lực tu luyện, hy vọng có thể sớm trợ giúp cho phụ vương, có thể trở thành tả hữu tin cậy của người.

"Tiểu Lộ, không được sinh sự nữa." Thiết Sơn giáo huấn, rồi quay sang Tần Vũ cười nói: "Tiểu Vũ, ngươi tìm sư phụ phải không, người đang nghỉ trong đình viện."

"Phải, ta đang kiếm Liên gia gia." Tần Vũ nói lớn, đoạn bước nhanh về phía đình viện của Liên Ngôn.

Tiểu Lộ tức thì ngưng mi nhìn theo bóng dáng Tần Vũ, mũi hơi nhăn lại: "Vũ ca ca huynh ấy luôn bận rộn, dường như không có phút nào thảnh thơi." Tiểu Lộ sống ở Vân Vụ sơn trang đã gần năm năm, tự nhiên biết Tần Vũ tu luyện cực kỳ khắc khổ.

"Tiểu Lộ, đừng nói vậy, Tiểu Vũ và chúng ta không giống nhau, hắn ta mặc dù là tam thái tử tôn quý của Trấn Đông Vương, nhưng lại tu luyện tối khổ ngoại công. Nhớ khi trước ta đã có lần thấy hắn ta dùng tay không để xúc thiết sa."

Thiết Sơn tựa hồ như hồi tưởng lại cảnh đó. Xúc thiết sa, Tần Vũ chỉ bắt đầu luyện sau khi chỉ lực đã đạt đến trình độ cực cao. Như quả ngay từ đầu đã dùng thiết sa, thủ chỉ của hắn tuyệt đối không thể toàn vẹn.

Thiết Sơn nhãn trung biểu lộ sự kinh ngạc tột độ: "Xúc thiết sa, ngón tay hẳn đau buốt như kim châm. Mười ngón tay thông với tim, nỗi thống khổ đó muội khó lòng cảm nhận được. Tuy nhiên mỗi ngày huấn luyện, rèn luyện chỉ lực chỉ là một phần trong cực hạn huấn luyện của hắn. Từ sáng sớm đến tối mịt, Tần Vũ mỗi lần huấn luyện đều công kích thân thể cực hạn. Thân thể luôn phải chịu sự tổn thương cực hạn hẳn là không dễ dàng gì. Vả lại phương pháp huấn luyện này...hắn ta đã bắt đầu khi mới tám tuổi." Thiết Sơn nhìn theo hướng Tần Vũ, tỏ ra kính phục vô cùng.

Trong mắt Tiểu Lộ lúc đó loé lên tia sáng rực rỡ.

Trong tim nàng, Vũ ca ca vĩnh viễn là ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, là vị huynh trưởng cực tốt, là vầng thái dương đem lại hơi ấm cho mọi người. Vũ ca ca, thân là thế tử của Trấn Đông vương, từ khi mới tám tuổi đã bắt đầu biết dùng cực hạn để huấn luyện thân thể bất chấp tổn thương.

Tuy vậy khi đã có Lưu Tinh lệ, lại có thể phát huy hiệu lực của nó, đã giúp Tần Vũ huấn luyện đến cực hạn sinh lý. Ngón tay luyện đến mức đau đớn như muốn gãy, tập xuống tấn để huấn luyện cơ chân đến mức đầu óc choáng váng, bắp chân nứt ra...chỉ đến khi đạt cực hạn sinh lý, Lưu Tinh lệ mới phát huy hiệu lực thần kỳ của nó. Muốn đạt được điều gì, tất nhiên phải trả giá.

Để đạt được đến cảnh giới như bây giờ, cái giá Tần Vũ phải trả thật nhiều, vô cùng nhiều.

Trong đình viện của mình, Liên Ngôn nằm dài trên trường kỷ, uống trà và hưởng thụ sự tĩnh mịch.

"Liên gia gia."

Vừa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nhãn tình Liên Ngôn liền lộ nét tiếu ý, quay đầu về phía Tần Vũ cười nói: "Tiểu Vũ a, hiếm khi con có thời gian rảnh rỗi như lúc này."

Nhìn Tần Vũ, ông không nén nổi cao hứng trong lòng. Tựa như gia gia chợt gặp mặt tôn tử của mình, không kiềm chế nổi niềm cao hứng. Tần Vũ từ viên môn bước tới, hiện đã có hoả hồng sắc tinh thạch, Tần Vũ cần tìm một luyện khí cao thủ, đương nhiên, khi tìm luyện khí cao thủ, Tần Vũ nghĩ ngay đến Liên Ngôn.

*****

"Liên gia gia, con vừa tìm được một khoáng thạch cực kỳ trân quý, câu con đoán chắc là khoáng thạch tiên phẩm thượng cấp." Tần Vũ đầu vừa dứt, Liên Ngôn đã đứng bật dậy.

Trong mắt Liên Ngôn nhất thời chấn kinh, nhìn Tần Vũ đầy vẻ hồ nghi, một lúc lâu sau mới nói: "Tiểu Vũ, đây không phải là chuyện đùa, tiên phẩm thượng cấp a, loại khoáng thạch đó tiên thiên cao thủ dẫu nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, để luyện chế vũ khí thì tuyệt đối là thần binh. Loại thượng cấp khoáng thạch đó làm sao có khả năng tìm được."

Đối với nhân loại tại Tiềm Long đại lục, vũ khí đơn giản có thể phân chia làm hai loại: phàm phẩm và tiên phẩm. Tiên phẩm lại phân chia làm thượng, trung, hạ tam cấp, khoáng thạch cũng như vậy. Trấn Đông vương quyền thế rất lớn, trong tàng binh khố thu gom được chừng vài chục kiện, đại đa số là tiên phẩm hạ cấp, một bộ phận là tiên phẩm trung cấp, tiên phẩm thượng cấp chỉ có hai kiện mà thôi.

"Liên gia gia, con cũng đã nghi ngờ như người, đã dùng Ngư Trường kiếm chém thử một nhát, nhưng không hề có dấu vết. Nếu không phải tiên phẩm thượng cấp thì là gì?" Tần Vũ liền giải thích.

"Ngư Trường kiếm chém xuống, lại không để lại dấu vết sao?" Trong tâm Liên Ngôn đã minh bạch, nếu quả thực Ngư Trường kiếm cũng không thể để lại ngân tích, đó tuyệt đối phải là khoáng thạch tiên phẩm thượng cấp, "Tiểu Vũ, khoáng thạch đó có hình dạng như thế nào, có to không, có bằng một nắm tay không?"

Khoáng thạch càng trân quý, thì càng nhỏ. Nếu nó nhỏ bằng một nắm tay, thì tốt nhất là dùng để luyện chế loại binh khí như đoản đao đoản kiếm.

"Nắm tay?" Tần Vũ kinh ngạc hỏi.

Hoả hồng sắc tinh thạch hắn tìm được cao đến gần một mét, hình dạng trên to dưới bé, nhưng xem ra lớn hơn nắm tay rất nhiều.

"Nếu nhỏ hơn một nắm tay, thì chỉ có thể chế tạo loại vũ khí như chuỷ thủ, đó là cách tốt nhất, bởi vì đó là loại tiên phẩm thượng cấp vũ khí nhỏ nhất." Liên Ngôn cười đáp, nhưng Tần Vũ ở bên cạnh đã hiểu ý tứ của ông ta, không nín nổi cũng bật cười.

"Liên gia gia, con tìm được một khoáng thạch rất lớn, có hình trụ, cao một mét, trên to dưới bé, và lớn hơn nắm tay rất nhiều." Tần Vũ diễn tả.

Liên Ngôn tức thì song nhãn trừng trừng, da mặt đỏ bừng xúc động.

"Hình trụ, cao một mét?"

Liên Ngôn không phải là Tần Vũ, ông nghĩ đến cái lớn hơn, đại khoáng thạch kia, hơn nữa còn là tiên phẩm thượng cấp, ví như luyện chế chiến đao, có thể luyện chế đến vài chục chiếc, đó là vài chục kiện tiên phẩm thượng cấp thần binh. Vài chục kiện, đó là một khái niệm rõ ràng.

"Đương nhiên là thật, lại còn phải hỏi." Tần Vũ đáp lời Liên Ngôn, ba phần như hỏi lại với vẻ không cam tâm, hắn đương nhiên không biết Liên Ngôn trong chốc lát khó lòng tin được đó là sự thật, vận may từ trên trời rơi xuống, khiến người khác khó có thể tưởng tượng nổi. "Nhanh, dẫn ta đến xem." Liên Ngôn vừa dứt lời, Tần Vũ liền gật đầu đồng ý, đoạn nhanh chóng dẫn Liên Ngôn xuống mật thất dưới đất.

Trong gian mật thất dưới đất, Liên Ngôn nhìn hoả hồng sắc tinh thạch, hai mắt phát sáng.

Hoả hồng sắc tinh thạch phát ra ánh hồng quang mông lung mờ nhạt, trong suốt có thể nhìn thấu qua, thậm chí có thể nhìn từng đường nét ở trong tinh thạch. Vừa thấy hình dạng tinh thạch, Liên Ngôn biết ngay đây đích thị là bảo vật vô giá. So với nó, trân châu mã não cũng phải còn kém xa.

Liên Ngôn từ eo lưng kéo ra, một thanh tử sắc nhuyễn kiếm đột nhiên xuất hiện, ông vẫy tay một cái, tử sắc nhuyễn kiếm tức thì thẳng như bút, sau đó hoá thành một đạo tử quang phách thẳng lên hoả hồng sắc tinh thạch.

"Quả nhiên." trong mắt Liên Ngôn phát ra tia sáng lăng lệ, nhìn thẳng vào hoả hồng sắc tinh thạch trước mắt, "đến Tử Tâm nhuyễn kiếm của ta cũng không thể để lại dấu vết, tuyệt đối là tiên phẩm thượng cấp."

Liên Ngôn quay đầu sang bên cạnh nhìn Tần Vũ, trịnh trọng nói: "Tiểu Vũ, hãy lập tức dùng ngựa đem trọng bảo kia về vương phủ, con cần luyện chế thần binh gì, có thể mời luyện khí tông sư Hắc tiên sinh giúp con luyện chế, nhiều tinh thạch như vậy, bất kể con luyện chế binh khí hay chiến giáp, đều sẽ còn dư, số dư ra sẽ lưu lại cho phụ vương con. Có được không?" Tần Vũ nghe lời Liên Ngôn, trong chốc lát đã hoàn toàn minh bạch.

Với khoáng thạch trân quý trên, nếu chế luyện binh khí tuyệt đối sẽ là thần binh, nếu số thần binh đó ở trong tay phụ vương, khả dĩ trên chiến trường có thể phát huy uy lực thần kỳ. Tần Vũ đối với tiền tài, bảo vật tuyệt không để ý.

"Tất nhiên, con chỉ cần một phần mười hoả hồng sắc tinh thạch thôi, còn lại giao hết cho phụ vương." Tần Vũ cười nói.

Liên Ngôn nhìn Tần Vũ, mục quang đầy vẻ tán thưởng: "Tiểu Vũ, ở tuổi con, không ngờ lại không bị trọng bảo mê hoặc, tâm tính của con đích thực vượt xa thường nhân."

Một người có thể đối diện với bảo vật mà sắc mặt không đổi, tâm cảnh tu vi của người đó thường nhân tuyệt đối không thể so sánh được. Một vũ giả muốn đột phá về mặt tâm tưởng, tất nhiên tâm tính và ngoại cảnh phải có sự phối hợp tương hỗ lẫn nhau.

Tần Vũ đối diện với mục quang của Liên Ngôn, xấu hổ nói: "Liên gia gia, đừng nhìn con như vậy. Con không quen được người khác khen đâu."

Thấy bộ dạng ngại ngùng của hắn, Liên Ngôn không nhịn được bất giác phá lên cười.

Tâm tính của con người đích thực cần được rèn rũa, nhất là một thanh niên hiểu biết như Tần Vũ. Mỗi lần đột phá cực hạn, là một lần tâ m tính được rèn luyện, Tần Vũ đã bắt đầu rèn luyện từ năm lên tám tuổi, nên sự kiên cường cứng cỏi của hắn người thường không thể so bì.

Một kẻ cô độc, thì trên đường đời phần lớn là độc hành, tự tạo lập nên phong cách của riêng mình. Bởi vì người đó luôn cô đơn, nên mọi thứ có thể tự nhiên lĩnh hội được. Chiêm nghiệm về cuộc đời, về giá trị của bản thân, về nhiều thứ, thật nhiều thứ đã từng gặp, từng cảm nhận.

Tần Vũ là một kẻ như vậy, ngay từ khi ấu thơ hắn đã là một kẻ cô độc, một mình quan sát tinh tú, sau đó tự rút ra bài học cho mình, hiện giờ khi tâm trí đã thành thục, Tần Vũ hoàn toàn minh bạch cách đối nhân xử thế ra sao: con người sinh ra trên đời, tối quan trọng chính là tình thân, là tình cảm cùng chung huyết thống. Cho dù tiền tài, linh bảo nhiều như nước thì sao, chẳng qua cũng chỉ cần bảo đảm cho những sinh hoạt cơ bản là đủ, còn lại biết làm gì? Nếu hai nghìn lạng bạc đủ để sử dụng cả đời, thì có mười vạn lạng bạc không phải quá thừa thãi sao? Do vậy hắn tự nhiên không bao giờ có lòng tham.

Nhân loại đều có mộng tưởng, Tần Vũ cũng vậy. Cảm tình thân thuộc đứng thứ nhất, mộng tưởng đứng thứ hai. Sinh mệnh ư? Thiếu đi tình thân, không có mơ ước, cuộc sống chỉ là vô nghĩa.

Sau mỗi lần đột phá cực hạn, thì Tần Vũ vô cùng vui sướng với cảm giác nhiệt huyết trào dâng, hắn thích được cận thân chiến đấu, thích những tình cảm tuôn trào trong sát na quyết định sinh tử. Mộng tưởng của Tần Vũ là tự đốt cháy sinh mệnh của bản thân bằng sự nhiệt tình vô hạn, cũng giống như lưu tinh trong phút giây bùng cháy, nhân sinh, rất cần những ngọn lửa nhiệt huyết như vậy để thắp sáng thế gian...

"Liên gia gia, đã chuẩn bị nhân mã để hộ tống hoả hồng sắc tinh thạch về vương phủ chưa?" Tần Vũ cười nói.

"Đã xong, Mã Sơn đã bố trí nhân lực rồi." Liên Ngôn vội vàng nói, cũng bởi đây là việc đại sự, nên ông không thể trễ nải dù chỉ một chút, tất bật lo chuẩn bị nhân mã.

Tần Vũ liếc nhìn hoả hồng sắc tinh thạch, nói thầm trong bụng: "Không thể tưởng tượng nổi tinh thạch này lại hữu dụng với phụ vương, thật quá tốt." Hắn ta vừa cười vừa ly khai mật thất.

Vương phủ Trấn Đông vương, trong chốc lát tại biệt viện, đã có không ít người tụ tập, ba vị thế tử của Trấn Đông vương, Liên Ngôn, tổng quản Cát Mân, ba đại hán nửa thân trên để trần, và cuối cùng là một người trung niên áo đen, mọi người đang chăm chú quan sát hoả hồng sắc tinh thạch. "Hắc tiên sinh, ông có khả năng luyện chế được không?" Liên Ngôn đối mặt với hắc y trung niên hỏi.

Hắc y trung niên không trả lời, chỉ tiến lại gần hoả hồng sắc tinh thạch, song nhãn mở to trừng trừng, cẩn thận quan sát hoả hồng sắc tinh thạch từng ly từng tý một, tập trung tinh thần cao độ, bọn Tần Vũ ở bên cạnh thấy vậy, liền tự giác im lặng không dám làm phiền vị luyện khí tông sư này.

*****

Hắc y trung niên ngắm nhìn một lúc lâu, trên mặt liền lộ vẻ thoả mãn cực độ, quay đầu về phía Tần Vũ giọng tán thưởng: "Bình thường chỉ ở những nơi cực kỳ nguy hiểm không nơi nào bằng như Hồng hoang mới có khả năng xuất hiện loại trọng bảo này, tam điện hạ lại có thể ở một địa phương bình thường như Đông Lam sơn tìm được trọng bảo, quả là khiến người khác khó lòng tin được." "Do vận khí mà." Tần Vũ cười nói.

Hắc y trung niên hướng về phía Liên Ngôn: "Liên tiền bối, từ khi ở Đông Lam sơn phát hiện bảo vật, ông có tìm kiếm xung quanh nơi tìm được tinh thạch này xem có sót lại gì không?"

"Đương nhiên là đã tìm." Liên Ngôn thở dài, "bất quá với thiên địa chi bảo phải có duyên mới tìm được, Tiểu Vũ do vô ý mà tìm được kỳ trân, còn ta tuy phái xuất vài trăm cao thủ cơ hồ lật tung cả thạch lâm lên, đập nát toàn bộ cự thạch, nhưng đến một mẩu khoáng thạch cũng không phát hiện ra.

Tần Phong liền nói: "Chỉ riêng khối hoả hồng sắc tinh thạch này đối với chúng ta cũng là quá đủ, Tiểu Vũ hữu duyên mà phát hiện được hoả hồng sắc tinh thể, chúng ta lại cố cưỡng cầu để tìm, không tìm không chịu được."

"Phải, một khối cực phẩm khoáng thạch khổng lồ như vậy, tại hạ đến nay cũng chưa từng nghe qua." Hắc y trung niên nhìn trân trân khối hoả hồng sắc tinh thể, phảng phất giống như mèo nhìn thấy cá.

"Hắc tiên sinh, ông có nắm chắc có thể luyện chế được hoả hồng sắc tinh thạch không?" Tần Vũ ở bên cạnh nghi hoặc hỏi, mọi người nhất tề nhìn về phía vị luyện khí tông sư, luyện binh khí tuyệt nhiên không phải việc đơn giản, có vật tư tốt đã đành, nhưng cũng cần cả một luyện khí cao thủ tài năng nữa.

Vị Hắc tiên sinh trên, Trấn Đông vương Tần Đức để mời về đã phải trả một cái giá cực lớn, đã sống tại vương phủ được mười năm.

Hắc tiên sinh lắc đầu, chúng nhân liền chết lặng.

"Nếu không thử, tại hạ quả thực không dám chắc chắn." Hắc tiên sinh liền cởi áo khoác ngoài, lộ ra nửa thân trên vô cùng tráng kiện, Hắc tiên sinh bất giác trên môi lộ nét tiếu ý, biểu thị sự hưng phấn cực độ, "tại hạ đã lâu không phải toàn lực xuất thủ."

"Đem Lam Viêm thuỷ lại đây!" Hắc tiên sinh hạ lệnh.

"Vâng!"

Một đại hán cởi trần tức thì chạy nhanh về phòng, lát sau mang ra một chiếc bình thuỷ tinh, trong bình có chứa một thứ nước màu xanh lam, quả thật rất kỳ quái, trên bề mặt nước mầu xanh không tưởng tượng nổi lại có một đốm hoả diệm nhàn nhạt. Hắc tiên sinh đón lấy bình thuỷ tinh, đột nhiên, song thủ của ông ta bắt đầu đỏ rực, một luồng nhiệt lượng bắt đầu ngập tràn khắp nơi.

Bên cạnh là ba đại hán cởi trần mục quang không chớp.

"Sư phụ chúng ta cuối cùng cũng chịu xuất thủ, đã lâu rồi không thấy người trịnh trọng như vậy."

"Phần Thiên quyết của sư phụ đã đạt đến cảnh giới cực cao, không biết sẽ lợi hại đến đâu." Ba đại hán sôi nổi đàm luận với nhau, cả ba người đều là chân truyền đệ tử của Hắc tiên sinh, đương nhiên cũng là đối tượng được Trấn Đông vương phủ đặc biệt bồi dưỡng. Tần Vũ, Tần Phong, Tần Chính, Liên Ngôn và Cát Mân đều chăm chú nhìn Hắc tiên sinh.

Hắc tiên sinh mở chiếc bình thuỷ tinh, đồng thời khẽ nghiêng bình, "Lam Viêm thuỷ" lập tức chảy xuống, trực tiếp rỏ lên hoả hồng sắc tinh thạch, liền có thanh âm vang lên "xèo xèo", Lam Viêm thuỷ phát sinh biến hoá kịch liệt. "Hoả hồng sắc tinh thể quả nhiên lợi hại, đến Lam Viêm thuỷ cũng không thể để lại dấu vết." Một đệ tử của Hắc tiên sinh kinh ngạc nói.

Một lúc sau, Lam Viêm thuỷ hoá thành một màng mỏng màu bạc, hoàn toàn bao bọc lấy khối hoả hồng sắc tinh thể.

"Hừ!"

Hắc tiên sinh kêu lên một tiếng, tinh quang trong mắt đột nhiên loé sáng, song thủ tức thì phát xuất hai làn hoả diễm nóng bỏng đánh thẳng vào màng bạc bao quanh hoả hồng sắc tinh thể, màng bạc đó là do Lam Viêm thuỷ hoá thành, tuy nhiên hoả hồng sắc tinh thể đến một biến hoá nhỏ cũng không có.

"Sư huynh, Phần Thiên Hoả Diễm của sư phụ kết hợp với Lam Viêm thuỷ, không ngờ lại không có chút kết quả, sao lại có chuyện đó được?" Một đệ tử của Hắc tiên sinh chấn kinh.

"Phần Thiên Hoả Diễm của sư phụ lại không có khả năng biến đổi tinh thạch tiên phẩm thượng cấp, chuyện này..." Một đệ tử khác nghi hoặc.

Hắc tiên sinh nhãn trung càng thêm hưng phấn, đột nhiên, sắc mặt ông ta trở nên hồng rực, rồi chợt chuyển thành xanh xám, đồng thời trên tay ông xuất hiện một đoá tiểu hoả diễm, nhiệt độ trong đình viện bỗng nhiên tăng vọt.

"Quá mạnh." Tần Vũ nhất thời kinh hãi, hắn hoàn toàn cảm giác được sự khủng bố của đoá hoả diệm, trong tâm thức của hắn như có cảm giác...hắn hiện giờ tuyệt không phải là đối thủ của Hắc tiên sinh. Hắn cảm giác không khí tron g đình viện vì nhiệt lượng tăng cao mà lay động.

Tần Vũ suy đoán cực kỳ chính xác, Hắc tiên sinh vốn là một luyện khí tông sư, bản thân đã đạt đến đỉnh cao tiên thiên, là cao thủ nhất nhì của Trấn Đông vương.

"Đặc thù của tiên thiên chân khí là sản sinh ra hoả diễm, uy lực so với lửa thường lợi hại hơn nhiều, vậy mà cũng không thể dung hoá nổi tiên phẩm khoáng thạch." Tần Vũ than thở, ngây người nhìn hoả hồng sắc tinh thể. Giống như lần đầu, hoả hồng sắc tinh thể vẫn không chút biến hoá.

"Hử!"

Sắc mặt của Hắc tiên sinh đột nhiên đen sạm, "Oanh!" thanh âm vừa vang lên, Hắc tiên sinh toàn thân bốc lửa, hoả diễm thiêu cháy sạch sẽ y phục của ông ta, chỉ còn sót lại chiếc khố trên người, chiếc khố được dệt bằng hắc kim ti.

Tông phái của Hắc tiên sinh, hiển nhiên biết rõ khi vận công tới cực hạn, toàn thân sẽ phát hoả, do vậy hắc kim khố được truyền qua nhiều đời tới giờ, nó được dệt từ hắc kim ti, sư môn trưởng bối của Hắc tiên sinh dã dành dụm rất lâu được một số lượng lớn hắc kim.

"Cái khố này với cái hắc kim bối tâm của ta như cùng một chất liệu." Tần Vũ thầm tự nhủ.

Tức thì hoả diễm trong tay Hắc tiên sinh thu nhỏ hơn, và nhiệt lượng cũng gia tăng hơn trước, cả đình viện như bị lật nhào bởi từng cơn sóng nhiệt, mọi người trong đình viện không chịu nổi đều lùi ra xa.

"Hoả diễm này, ví thử là thân thể của một tiên thiên cao thủ, cũng bị đốt ra tro, không sót một mảnh." Tần Vũ than khẽ trong lòng, hoả diễm này, có thể dung hoá tiên thiên khoáng thạch, huống hồ là thân thể thường nhân.

Ba huynh đệ Tần Vũ, Liên Ngôn...cũng như ba sư huynh đệ, trừng mắt nhìn hoả hồng sắc tinh thể, trong lòng hy vọng tinh thể sẽ bị dung hoá, nếu quả vô phương dung hoá, làm sao có thể luyện chế đây? Từng phút từng giây trôi qua, mục quang mọi người hoàn toàn ngưng tụ trên hoả hồng sắc tinh thể. Bỗng nhiên...

"Phụt!"

Từ miệng Hắc tiên sinh một đạo tiên huyết phún ra, sắc mặt đang sạm đên bỗng nhiên trở nên trắng bệch, hoả diễm toàn thân cũng lập tức biến mất.

"Sư phụ!"

Một đệ tử đằng sau lập tức dâng áo khoác lên, Hắc tiên sinh liền mặc vào, mắt nhìn hoả hồng sắc tinh thể thở dài một tiếng, rồi quay đầu lại nói với bọn Tần Vũ: "Các vị, đối với hoả hồng sắc tinh thể này tại hạ quả thật vô phương."

Mắt thấy một nhất đại luyện khí tông sư như Hắc tiên sinh sắc mặt trắng bệch, mọi người đều hiểu ông ta đã tận lực.

"Sao lại thế? Vài năm trước Hắc tiên sinh cũng đã luyện chế cho ta một tiên phẩm thượng cấp thần binh, sao hiện tại lại không thể dung hoá?"

Tần Phong tay nắm chặt chiến đao ở eo lưng, chất vấn Hắc tiên sinh, sau khi Tần Phong đạt đến cảnh giới tiên thiên, Tần Đức để thưởng cho hắn, đã cho luyện hoá một khối khoáng thạch tiên phẩm thượng cấp thành thần binh cấp cho Tần Phong.

Hắc tiên sinh mắt nhìn chiến đao, khẽ lắc đầu cười khẩy: "Đồ ngốc, vậy mà cũng không hiểu. Khối tinh thể hoả hồng sắc này đương nhiên tốt hơn cả tiên phẩm thượng cấp."

Tần Vũ thất kinh, nghi hoặc hỏi: "Chẳng nhẽ khoáng thạch này lại là tiên phẩm thượng cấp tối cao?" Trong tâm hắn binh khí phân làm phàm phẩm, tiên phẩm. Theo lý mà nói thì tiên phẩm thượng cấp chính là tối cao rồi mới phải. Chẳng nhẽ lại còn có cấp cao hơn tiên phẩm thượng cấp?

"Cậu tương đối hiểu rồi đấy." Hắc tiên sinh trong mắt liên phát xuất luồng khí tức ngạo nghễ.

Trong nghề luyện binh khí, hắn tuyệt đối là một nhân vật đứng trên đỉnh Kim tự tháp.

"Cái gì mà binh khí được phân phàm phẩm và tiên phẩm, đó chỉ là hiểu biết của bọn phàm nhân chúng ta. Ta hỏi mọi người, chúng thượng tiên họ sử dụng loại binh khí gì? Hừm, kể cả chiến đao tiên phẩm thượng cấp, khi đối đầu với phi kiếm của thượng tiên, cũng sẽ dễ dàng bị chém nát như xé giấy." Trên môi Hắc tiên sinh bất chợt có nét tiếu ngạo.

Tại đương trường, mọi người tức thì trong lòng chấn động.

Phải rồi, ngao du chín tầng mây, giết địch ngoài ngàn dặm chính là các thượng tiên, vậy vũ khí của họ phải ở đẳng cấp nào? Bọn Tần Vũ cũng đã từng nghe nói họ có thể dụng kiếm phi hành đi rất xa, giết người ngoài ngàn dặm, nếu quả như vậy, ngay cả tiên phẩm thượng cấp vũ khí cũng không thể bì kịp.

"Phàm phẩm, tiên phẩm chỉ là cách phân biệt của bọn phàm nhân chúng ta. Nhãn giới của chúng ta cũng thật quá rộng, căn bản không thể tưởng tượng nổi thế giới thượng tiên như thế nào. Nhưng tinh thể hoả hồng sắc này, nếu ta không lầm, có thể là vật chất để luyện chế vũ khí thượng tiên." Hắc tiên sinh nhìn hoả hồng sắc tinh thể, giọng quả quyết.

Tần Vũ lại quan sát tinh thể hoả hồng, thấy nó không chút hư tổn, vẫn phát tán một luồng hồng quang ảm đạm.

"Tinh thể hoả hồng sắc này chẳng nhẽ không có tác dụng gì, không thể dung hoá, vậy làm sao luyện chế thành vũ khí được." Tần Vũ buồn bã lắc đầu, bọn Tần Vũ, bao gồm cả Liên Ngôn, đều lộ rõ vẻ chán nản. Phải a, không dung hoá được, thì sao luyện chế thành vũ khí được?

Tần Vũ lại lắc đầu cười khổ: "Thế là xong, ngay cả Hắc tiên sinh cũng vô phương dung hoá, thiên hạ này không còn ai khả dĩ có thể dung hoá luyện chế được rồi."

"Hì, tam điện hạ, đừng quá thất vọng. Mặc dù tại hạ không thể dung hóa, nhưng một luyện khí tông sư chân chính sẽ có thể dung hoá luyện chế mà." Hắc tiên sinh cười cười, ông ta vừa dứt lời, mọi người, kể cả ba vị đồ đệ của ông, đều nhìn vẻ nghi hoặc. Luyện khí tông sư chân chính?

"Vị luyện khí cao thủ nào có thể sánh được với Hắc tiên sinh? Tần Chính nghi hoặc hỏi, mọi người tại đương trường đều nhìn Hắc tiên sinh với vẻ hoài nghi.

Hắc tiên sinh tự tin cười nói: "Vì mọi người không biết, ta sẽ kể cho nghe một bí mật, các người sẽ minh bạch, thực tế mỗi thượng tiên tuyệt đối không chỉ là một cao thủ vô địch, hơn nữa...mỗi thượng tiên còn là một luyện khí tông sư."

"Hả?" mọi người ở đây đều biết thượng tiên vô địch, thượng tiên dễ dàng phi kiếm sát nhân, nhưng không ai biết chúng thượng tiên còn là tông sư luyện khí.

"Mỗi thượng tiên có thể sử dụng một loại hoả diễm, hoả diểm này so với chân khí hoả diễm của ta thì lợi hại gấp trăm lần. Có hoả diễm thượng đẳng này, luyện chế nhất kiện vũ khí cũng không mấy khó khăn. Kỳ thực mọi người thử suy nghĩ xem, chúng thượng tiên có phi kiếm, nhưng họ lấy phi kiếm ở đâu, chắc chắn không phải tự nhiên mà có, rõ ràng là do luyện chế." Hắc tiên sinh đối mặt với chúng nhân thần bí giảng giải. Chúng nhân lập tức tán đồng.

"Đúng rồi, ta sẽ lập tức phái người đi mời thượng tiên Phong Ngọc Tử." Liên Ngôn bỗng nói.

Tần Vũ ngửa cổ kêu to một tiếng, rồi quay lại nói với chúng nhân: "Tốc độ của Tiểu Hắc cực nhanh, ta và Tiểu Hắc sẽ đi mời Phong bá bá." Trong sát na, từ trên không trung một đạo hắc quang đáp thẳng xuống, chính là hắc ưng, Tần Vũ nhanh như điện xẹt, nhảy lên mình Hắc ưng, Hắc ưng kêu to một tiếng, nhằm bên ngoài bay đi cực nhanh.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-636)