← Ch.108 | Ch.110 → |
Như một luồng ánh sáng vàng, Tần Vũ ngự kiếm xuyên phá thủy lưu, nhắm hướng tây nam bay vụt đi.
- Thanh Long cung, Bích Thủy phủ các ngươi tính toán cũng hay lắm, có điều...
Tần Vũ chân đạp phi kiếm, mắt lóe sáng nghĩ tiếp:
- Ta không cho các ngươi được yên thân đâu mà mơ, sẵn đã thế này thì chơi lớn luôn đi.
Tần Vũ chân đạp phi kiếm, người kiếm hợp nhất, tốc độ đã đạt đến mức cao nhất. Ngay cả bọn Địch Long bảy vị Điện hạ còn lại của Cửu Sát điện bay với tốc độ nhanh nhất cũng kém xa, ít nhất ba bốn phần.
Tất nhiên là Tần Vũ cố ý.
Cả bảy Tử Sắc Giao Long lửa giận vọt tận trời, bay đan qua lại dưới đấy biển với tốc độ cũng nhanh kinh người. Lúc này Địch Long và Địch Tiến hợp cùng các Giao Long huynh đệ truy đuổi. Có thực lực mạnh nhất trong các huynh đệ nên Địch Long và Địch Tiến dẫn đầu bay gấp rút đuổi theo Tần Vũ.
Địch Dương, Địch Húc, Địch Năng ba huynh đệ, đều bay ở giữa, tốc độ chậm đều. Tuốt lại phía sau là Tử Sắc Giao Long Địch Loan, Địch Phong hai kẻ yếu nhất.
- Lũ côn trùng này cứ bám riết không thôi, nếu lát nữa tại Hắc Thạch Hải Điểu khi Đằng Sơn và Lâu Kha thấy ta bị bảy con tiểu trùng rượt phía sau, vẻ mặt sẽ trông ra sao nhỉ?
Tần Vũ mắt lộ tiếu ý, bay xuyên lượn ở đáy biển cực nhanh. Phía sau là những tiếng gầm rú vang dội.
Tuy không phải là tử địch, nhưng thanh Ngọc kiếm thứ tám còn có quan hệ với Tần Vũ. Nếu có khả năng bảy huynh đệ họ buông tha cho Tần Vũ, thì trong lòng bọn họ vẫn phẫn nộ vì Tần Vũ đã cướp đi vật trọng yếu nhất là Tàng Bảo điện của Cửu Sát điện.
Long nhãn nhìn xuyên dòng nuớc chiếu ra ánh sáng kinh người, vảy rồng lạnh như băng vượt mọi lực cản, móng vuốt cào dòng nước đáy biển làm tăng thêm tiếng gầm rú điên cuồng.
- Ha ha, bảy con trùng kia, có ngon thì bám theo gót chân ta đi!
Tần Vũ hét lớn, âm thanh vang cả trăm dặm. Bảy huynh đệ của Cửu Sát điện nghe được trong lòng giận dữ càng tăng lên. Tần Vũ trong lúc cười vang, thẳng hướng phía trên mà bay, xuyên qua mặt biển rộng lớn bay thẳng lên bầu trời.
Tần Vũ thấy trời xanh cùng với những đám mây trắng thì trong lòng thật sảng khoái, vì đã lâu Tần Vũ không rời mặt biển.
- Tần Vũ! Đừng hòng chạy thoát!
Tiếng rồng vang dội.
- Chà! Mấy Tử Sát Giao Long này đã hiện bản thể mà vẫn có thể nói chuyện được sao?
Tần Vũ cảm thấy vô cùng kỳ quái. Hắn cũng biết, cổ họng động vật không thích hợp để nói tiếng người. Chuyện này không đúng với Tử Sắc Giao Long sao?
Tần Vũ thật không biết, giới tu yêu ở hải để có tuyệt kỹ là Phúc ngữ, chính là dùng yêu nguyên lực thi triển, không cần phải có yêu nguyên lực hùng hồn mà chỉ là chút kỹ xảo phi thường thôi. Tu yêu giả cũng có không ít những tuyệt kỹ giống loài người.
Rào... rào...rầm!
Mặt biển lập tức nổi sóng mười phần cuồng bạo, nước cuộn ra hai bên như vòm huyệt động. Tử Sắc Giao Long cơ hồ đồng thời phá thủy xông ra, trong mắt rồng lửa giận ngùn ngụt và đầy sát ý.
Những hạt nước chảy xuống từ thân rồng phản chiếu dưới ánh dương quang, hòa cùng màu tím từ vảy rồng phát ra ánh sáng lòe.
Giao long xuất hải, quang cảnh thật hoành tráng.
Tần Vũ người như lưu tinh màu vàng thẳng hướng tây mà bay đi, bảy Tử Sắc Giao Long vùn vụt đuổi theo sau, gầm rú liên tục.
Rời khỏi mặt biển tốc độ bay của Tử Sắc Giao Long bị giảm đôi chút còn đối với Tần Vũ mà nói, bay trên không thích hợp hơn nhiều. Có điều hắn muốn dẫn dụ bảy Tử Sắc Giao Long đến Hắc Thạch Hải Điểu, cho nên Tần Vũ cũng không gấp gáp làm gì.
o0o
Cẩm Sơn đảo tại hải ngoại tu chân giới là một khu vực tiên đảo bình thường, không lớn lắm chỉ dài độ ngàn dặm. Trên đảo Cẩm Sơn có một môn phái, là Cẩm Sơn phái. Tên đảo cũng vì Cẩm Sơn phái mà ra.
Giờ phút này mười đệ tử Cẩm Sơn phái đang ngự kiếm phi hành trên đảo.
- Sư đệ! Ngươi lần đầu ngự kiếm phi hành nên cẩn thận một chút, không nên bay cao.
Một đại hán lưng hùm vai gấu quay về người lục y trẻ tuổi mặt mũi thanh tú như thiếu nữ mà dặn dò.
- Tuân lệnh, sư huynh.
Lục y nhân trẻ tuổi cố gắng điều hòa hơi thở đang kích động, khống chế phi kiếm rồi sau đó gượng bay lên.
Lục y nhân từ từ bay đến đích, không dám bay nhanh, cũng không dám bay cao. Vị sư huynh đứng nhìn bên cạnh, thỉnh thoảng đề tỉnh thiếu niên lục y sử lý phi hành yếu quyết. Sau đó một lúc, người lục y trẻ tuổi cuối cùng cũng điều khiển thân mình được bình ổn.
Đột nhiên.
- Vù!
Một lưu tinh sắc vàng phá không gian, thẳng qua bầu trời hoa Cẩm Sơn đảo. Một luồng gió thổi mãnh liệt làm cây cối ngả nghiêng.
- Á!
Lục y nhân đang phi hành bị kình phong thổi bạt đi, chợt hoảng hốt la lên. Thân thể hắn lắc lư như muốn rơi xuống. Nhưng gã cũng có phản ứng nhanh nhẹ khống chế phi kiếm, cuối cùng cũng tạm ổn lại. Nhưng mà, lúc này thì...
- Gừm...Gừm.....
Tất cả tu chân giả trên Cẩm Sơn đảo luống cuống biến sắc mặt vì tiếng rồng gầm không dứt trên bầu trời. Hai Tử Sắc Giao Long dài cả trăm trượng bay qua thẳng hướng lưu tinh ánh vàng mà rượt theo, sau đó lại là ba Tử Sắc Giao Long, rồi lại là hai Tử Sắc Giao Long nữa.
Liên tiếp thấy bảy Tử Sắc Giao Long giữa trời nên tu tiên giả trên Cẩm Sơn đảo sắc mặt đều tái nhợt. Chưởng môn Cẩm Sơn phái lúc này đã đến, nhìn theo đạo lưu tinh màu vàng cùng bảy Tử Sắc Giao Long, trong mắt đầy kinh hãi.
- Chưởng môn sư huynh! Người có nhìn thấy không vậy?
Một lão già cũng khiếp sợ tiến đến bên cạnh hỏi. Chưởng môn sắc mặt nghiêm túc nói:
- Đúng! Đó là Tử Sắc Giao Long! Tại tu yêu giả hải để thế giới, chỉ có Cửu Sát điện có đại cao thủ như vậy. Bọn họ mỗi một người đều đạt đến Đổng Hư cảnh giới, thực lực rất mạnh, cho dù là cao thủ Không Minh kỳ đến chứa chắc đã cự nổi.
- Cửu Sát điện phái bảy đại cao thủ truy đuổi theo lưu tinh màu vàng, vị đạo hữu kia là ai nhỉ?
Chưởng môn lâm râm tự hỏi. Cửu Sát điện khả năng mạnh ngang ngửa Bồng Lai Tiên vực. Cẩm Sơn phái cao thủ bất quá mới có về sau này, căn bản thế lực không thể so bì với Cửu Sát điện. Khả năng đối địch cùng Địch Long tuyệt đối chỉ có một Không Minh kỳ tu tiên giả.
- Mọi người nhìn cho rõ, thực lực siêu cấp cao thủ có thể tưởng tượng được đã có ngay trước mắt. Các ngươi đều liệu mà bình tâm tu luyện cho tốt đi.
Cẩm Sơn phái chưởng môn quay về phía môn hạ đệ tử quát. Có thể so sánh đẳng cấp với cao thủ, Cẩm Sơn phái căn bản cũng là không phải môn phái tầm thường.
o0o
Tần Vũ trong lúc phi hành cảm thấy bả vai đau đớn, bị địch nện một quyền vào bả vai nên huyết nhục muống phân ly, xương cốt như tê liệt một nửa. Tuy thời gian vận công không có nhưng Tần Vũ sắc mặt vẫn không đổi, chỉ là tia nhìn nhẹ run thôi.
Phi hành gần nửa ngày thì trước mặt Tần Vũ xa xa có thể nhìn thấy Hắc Thạch đảo. Lúc này Tần Vũ nhìn qua vai phía sau lưng chỉ thấy vài cơn sóng bạc nhàn nhạt hiếm hoi.
Trường bào phất phơ gió thổi, Đằng Sơn đứng trên tảng đá trên núi từ xa thấy Tần Vũ như ánh vàng bay tới thì trên mặt nhất thời lộ vẻ tươi cười. Lâu Kha cũng đứng bên hắn thoải mái nhìn Tần Vũ.
- Tần Vũ huynh đệ!
Đằng Sơn cất cao giọng gọi.
- Đằng đại nhân, Lâu đại nhân, ta bị bảy con trùng nhỏ đả thương. Mong nhị vị cứu mạng.
Tần Vũ giơ cao tay hô lên, đồng thời bay thẳng vào Hắc Thạch hải đảo, đáp xuống ngay phía sau Đằng Sơn và Lâu Kha...
Tần Vũ đồng thời tay xuất Truyền Tấn lệnh:
- Phí Phí! Ta cùng bọn Cửu Sát điện đang ở hai mươi dặm hướng tây nam, trên đảo. Đảo tên là Hắc Thạch, ngươi chạy gấp tới đây nhé. Mau lên nha!
Sau khi truyền gọi cho Hầu Phí tới, Tần Vũ thoải mái nhìn Đằng Sơn và Lâu Kha đang đối mặt với bảy vị Điện hạ của Cửu Sát điện đang giận điên lên.
Đằng Sơn cùng Lâu Kha thấy bảy Tử Sắc Giao Long liên tục bay tới, trên mặt không khỏi có một tia cười khổ.
- Dừng lại!
Đằng Sơn cùng Lâu Kha đồng thét lớn. Đằng Sơn đại diện Thanh Long cung, Lâu Kha đại diện Bích Thủy phủ, cả hai người đã lên tiếng thì Địch Long cũng không dám không nghe. Dù sao luận về chân thực lực, Cửu Sát điện so với Thanh Long cung hay Bích Thủy phủ đều phải nhường đôi phần.
Chỉ thấy ánh sáng chớp lên, bảy con giao long đồng thời lập tức hóa thành bảy đại hán trường bào màu tím đáp xuống, người đứng đầu là Địch Long.
- Đằng Sơn, Lâu Kha, đây là ý gì?
Địch Long quay về Đằng Sơn và Lâu Kha gầm lên hỏi. Sáu huynh đệ cũng mặt mày giận dữ. Tới lúc này dù như thế nào bọn họ cũng nắm được Tần Vũ trong tay rồi, nhưng từ đâu lại lòi ra Đằng Sơn cùng Lâu Kha đứng cản đường.
Đằng Sơn ho khan một tiếng, nói:
- Địch Long, bất tất phải tức giận. Dường như Tần Vũ cùng các ngươi Cửu Sát điện tựa hồ cũng không có cừu oán gì lớn mà. Còn cái chết của Địch Đồng cũng không nhất định Tần Vũ có liên quan. Nếu đã như vậy thì Địch Long điện hạ nể mặt Thanh Long cung ta, cho Tần Vũ một lối thoát đi...
Lâu Kha cũng nói:
- Địch Long, Bích Thủy phủ ta...
- Im mồm!
Địch Long đột nhiên quát lớn. Lúc này các cơ trên mặt Địch Long đều co lại, trong mắt hiện lên vẻ sắc lạnh, hiển nhiên đang giận đến cực độ, giận dữ nói:
- Không có cừu oán gì sao? Các ngươi biết cái gì! Tần Vũ đã đoạt đi Tàng Bảo điện của Cửu Sát điện bọn ta.
- Không phải là Tàng Bảo điện chứ? Tàng bảo điện, à ngươi nói gì?
Lâu Kha sắc mặt cũng biến đổi.
Theo truyền thuyết về Cửu Sát điện, thì bọn họ có khả năng nhường bốn thế lực lớn ở hải ngoại Tu Chân Giới chính là vì tầm quan trọng của Tàng Bảo điện.
- Nói chơi rồi! Địch Long điện hạ nói chơi rồi. Tàng Bảo điện thể tích lớn dường nào ai mà không biết. Nếu dùng không gian giới chỉ để đựng, thì theo ta biết ở hải ngoại tu chân giới tựa hồ không hề có trong tay không gian giới chỉ nào có thể chứa nổi Tàng Bảo điện. Như quả chôm chỉa được, chỉ nói về lực lượng nhu yếu thì thật kinh khủng. Nhìn Tần Vũ mà xem, hắn có chôm chỉa cũng không đoạt nổi Tàng Bảo điện.
Đằng Sơn nói. Địch Tiến lạnh như băng nói:
- Không tin các ngươi có thể hỏi bản thân Tần Vũ xem có phải Tàng Bảo điện của Cửu Sát điện đã bị hắn đoạt rồi chưa.
- Không có khả năng!
Lâu Kha miệng nói xong không có khả năng, còn hướng về Tần Vũ mà nói:
- Tần Vũ huynh đệ, ngươi toàn quyền trả lời. Nếu ngươi nói bọn Cửu Sát điện vu khống, thì Bích Thủy phủ cùng Thanh Long cung sẽ minh oan cho ngươi.
Lâu Kha hào khí trùng thiên nói. Tần Vũ trên mặt nở một nụ cười bối rối.
Đằng Sơn với giọng khó tin nói:
- Không phải chứ... Ngươi không lấy Tàng Bảo điện bỏ vào không gian giới chỉ chứ?
Địch Long, Địch Tiến bảy huynh đệ nhìn Tần Vũ với ánh mắt lạnh lùng.
- Thật ra ... thì... ta có lấy Tàng Bảo điện.
Tần Vũ cuối cùng thừa nhận. Đằng Sơn cùng Lâu Kha mở to hai mắt to nhìn Tần Vũ. Phía sau Đằng Sơn một vài Thanh Long cung hộ pháp, phía sau Lâu Kha các Bích Thủy phủ hộ pháp môn mọi người cũng sững sờ nhìn Tần Vũ.
Đoạt Tàng Bảo điện của Cửu Sát điện! Đây quả là một kỳ tích, giờ phút này đại danh của Tần Vũ đã được truyền ra cả hải ngoại tu chân giới rồi.
- Địch Long!
Tần Vũ đột nhiên vẻ mặt hiện lên phẩn nộ nhìn Địch Long quát.
- Ngươi nói ta đoạt Tàng Bảo điện của ngươi thì ta thừa nhận. Nhưng ta hỏi ngươi, có phải ngươi chuẩn bị cho tên Kinh chập hộ pháp kia muốn giết ta, muốn cướp lấy ký ức ta? Ngươi có can đảm thừa nhận không!
Địch Long hơi cau mày, nhưng hắn kiên quyết đáp:
- Đúng, ta thừa nhận.
Tần Vũ mặt lạnh như băng, đầy sát khí nói:
- Hà, ngươi muốn giết ta, thậm chí muốn đoạt ký ức ta. Nếu không phải ta có bí pháp đào mệnh, không chừng giờ phút này tính mạng đã tiêu rồi. Ta vì ba vị Điện hạ mà rộng rãi tiếp đãi ngươi cả năm dài, từ Xích Huyết động phủ cho đến Cửu Sát điện, một mạch chưa bao giờ sơ xuất. Ta đối đãi các Điện hạ với một tấm chân tình, các ngươi đối đãi ta như thế nào? Ngươi muốn giết ta. Ta đoạt Tàng Bảo điện, ngươi còn tính toán gì nữa.
Tần Vũ giận đầy trời:
- Tàng Bảo điện dù trân quý cũng chỉ là vật ngoại thân, làm sa mà so sánh được với tính mạng. Tóm lại, ngươi muốn giết ta, ta đoạt bảo tàng ngươi thì có gì không nên?
- Thân phận ngươi là thứ gì?
Địch Long khinh khỉnh nhìn Tần Vũ nói:
- Ngươi bất quá ở tại Xích Huyết động phủ chỉ là Động chủ mà thôi. Ta muốn giết ngươi, là đã cho ngươi một đại vinh hạnh rồi. Ngươi chẳng những không cảm ân, lại đoạt Tàng Bảo điện ta, cũng là ngươi muốn chết.
Tần Vũ nhìn Địch Long lắc lắc đầu nói:
- Địch Long điện hạ! Lúc đầu ta cho ngươi là kẻ anh hùng, bây giờ ngươi chỉ là một lọai cẩu hung mà thôi. Ngươi cứ như thế trong mắt ta, thì ta đây vì sao còn muốn xem trọng ngươi chứ.
Tần Vũ ánh mắt như hàn tinh trừng Địch Long nói:
- Địch Long! Thực tế, với địa vị sư tôn của ta, lấy Tàng Bảo điện của ngươi, đã cho ngươi một đại vinh hạnh. Ngươi chẳng những bất cảm ân, ngược lại truy giết ta, cũng là ngươi muốn chết.
Vừa rồi Địch Long nói giết Tần Vũ là niềm vinh hạnh cho Tần Vũ, Tần Vũ bây giờ đáp lại một cú, không chút nhượng bộ. Điều này làm cho bảy vị Điện hạ tức đến nỗi toàn thân phát run, trên mặt tức muốn chết.
- Các người xin lắng tai nghe! Bắt đầu từ hôm nay Xích Huyết động phủ sẽ không cùng chung với Cửu Sát điện. Cửu Sát điện thì là Cửu Sát điện của ngươi. Xích Huyết động chỉ là Xích Huyết động của ta, không có một chút quan hệ gì với nhau, ngươi mà chỉ tay giơ chân thì ta chặt đứt tay chân ngươi liền!
Tần Vũ cười lạnh nói. Rồi sau đó Tần Vũ nhìn Đằng Sơn cùng các người khác chẳng những không biết ân còn nói:
- Đằng Sơn, ta không cảm ân hai vị đại nhân đâu. Nhưng nếu hai vị đại nhân tống bảy con trùng nhỏ này xéo đi, ta chẳng những đưa tin tức thanh Ngọc kiếm thứ tám nói hết cho hai vị mà đồng thời Tàng Bảo điện cũng hai tay dâng lên.
Đằng Sơn cùng người của hắn đều lập tức nhãn thần sáng ngời. Thanh Ngọc kiếm thứ tám còn ít nhưng Tàng Bảo điện thật là hấp dẫn quá đi. .
Tần Vũ mắt như ngọc châu nhìn qua bảy người Địch Long, giọng giận nói:
- Người không cần lớn lối, ta Tần Vũ không muốn Tàng Bảo điện và cũng sẽ không hạ giọng. Địch Long, bảy tên các ngươi lắng tai nghe đây! Từ hôm nay trở đi ta Tần Vũ sẽ cùng các ngươi đối mặt!
Địch Long bị Tần Vũ liên tiếp nói khích, sát khí đằng đằng, bảy vị điện hạ đều muốn trực tiếp cắt Tần Vũ làm bốn mảnh.
- Tần Vũ, chết đi!
Địch Long dành trước xuất thủ. Đằng Sơn cùng người của hắn nhìn nhau, đều có quyết định, Đằng Sơn lúc này mở lời:
- Địch Long điện hạ, dừng tay!
Nghe tiếng Đằng Sơn, Tần Vũ trên mặt lộ vẻ tươi cười.
← Ch. 108 | Ch. 110 → |