← Ch.117 | Ch.119 → |
Thanh Long cùng Tam Nhãn lão yêu tận lực đem chuyện tốt của mình nói ra, bởi vì bọn họ biết ...... việc bọn họ muốn giết Hầu Phí căn bản không chối được. Bây giờ kể nhiều như vậy chỉ hy vọng cuối cùng Lan thúc có thể khoan thứ tha cho bọn họ một mạng.
- Các ngươi cứu tiểu Vũ ra khỏi ngục, cũng từng phá Lục Hợp Thiên Môn Trận cứu tiểu Vũ.
Lan thúc gật gật đầu nói, rồi đột nhiên Lan thúc nhướng mày nói:
- Nhưng ta vừa rồi lại chính mắt nhìn thấy các ngươi muốn giết đồ đệ ta, các ngươi giải thích chuyện này ra sao hả?
Tim của Thanh Long cùng Tam Nhãn lão yêu bắt đầu đập gấp rút lên, miệng thì phát đắng.
- À, Tam Nhãn, ngươi nói trước đi.
Lan thúc nhìn Tam Nhãn lão yêu nói.
Tam Nhãn lão yêu lúc này có hình dáng lục y thiếu niên, bộ dạng rất lanh lợi. Nếu là người phàm thì hoàn tòan có thể lầm tưởng đó là một thiếu niên ngoan ngoản.
- Tiền bối, lúc nảy nói đến.., lúc nảy nói đến ......
Trong lòng Tam Nhãn lão yêu xoay chuyển nhanh như điện, hắn bây giờ như là kiến bò trong chảo nóng, nhưng hắn buộc phải trả lời vì cái quái gì mà muốn giết đồ đệ người ta. Nếu không chỉ cái cớ này thì người ta đã có đủ lý do giết hắn.
Trong đầu Tam Nhãn lão yêu chợt lóe lên một tia sáng. Tam Nhãn lão yêu nói:
- Tiền bối, chúng ta sở dĩ phải động thủ thì phải nói đến kẻ khởi đầu cũng là các vị điện hạ của Cửu Sát điện.
Tam Nhãn lão yêu mỉm cười liếc mắt nhìn bốn huynh đệ Địch Long, bốn huynh đệ Địch Long càng tức giận Tam Nhãn lão yêu.
- Cửu Sát điện, Bích Thủy phủ, Thanh Long cung là ba thế lực lớn của hải để tu chân giới. Đối với nhau có chút tình bẳng hửu. Hầu Phí giết Địch Loan, Địch Phong hai vị điện hạ của Cửu Sát điện, bọn người Địch Long lửa giận ngút trời chỉ muốn giết chết Hầu Phí. Chỉ là thực lực của Hầu Phí huynh đệ quá cường đại nên bọn họ không làm gì được, chúng ta là đồng minh thì tự nhiên cần ra tay giúp đở.
Tam Nhãn lão yêu nói ra được thì trong lòng trở nên nhẹ nhàng.
Thanh Long cũng vội nói:
- Tiền bối, đích xác là như vậy, Cửu Sát điện tốt xấu gì cũng cùng chúng tôi từng có ngàn năm tình nghĩa bằng hửu, chúng tôi không thể nào không ra tay giúp đở.
Trên thực tế Thanh Long cùng Tam Nhãn lão yêu thấy thần thú Hầu Phí thực lực quá mức lợi hại, đối với bọn họ có uy hiếp quá lớn, mới quyết định giết Hầu Phí. Chì là tình huống chân thật tự nhiên không thể nói, nếu nói ra thì cái mạng nhỏ của chúng mười phần tám chín phần là chết chắc.
Sắc mặt Lan thúc vẫn lạnh lùng như cũ.
Trong lòng Tam Nhãn lão yêu và Thanh Long phút chốc lạnh như băng, phảng phất như rơi xuông vực sâu vạn trượng.
Lan thúc lạnh nhạt nói:
- Hôm nay nếu không phải ta rượt tới thì đồ đệ ta có thể thọ độc thủ của các ngươi. Dù nói là các ngươi chỉ giúp người khác, nhưng chuyện muốn giết đồ đệ ta cũng có chứng cớ xác thực không thể chối cãi.
Tam Nhãn lão yêu và Thanh Long nhìn nhau, lập tức khom người cùng đồng thanh nói:
- Vãn bối nhất thời hồ đồ. Ước mong tiền bối có thể khai ân.
Lan thúc trầm tư, một câu không nói.
Tam Nhãn lão yêu cùng Thanh Long cảm thấy thấp thỏm bất an, bọn họ biết giờ khắc này thần bí cao thủ đang suy nghĩ, giờ khắc này quyết định sự sống chết của bọn họ. Thời gian Lan thúc trầm tư thật không dài, tuy nhiên đối với Tam Nhãn lão yêu và Thanh Long mà nói thì một giây dài như một năm.
- Ừm, các ngươi muốn giết đồ đệ ta, tội vốn đáng giết không tha. Bất quá niệm tình các ngươi từng cứu trợ tiểu Vũ, nên tạm thời lưu lại tánh mạng các ngươi, nếu sau này tái phạm loại sự tình này thì chớ trách ta vô tình.
Lan thúc lạnh nhạt nói. Tam Nhãn lão yêu và Thanh Long như từ quỷ môn quan trở về, cả hai cảm thấy cả thế giới dường như đều bừng sống trở lại.
- Tạ ơn tiền bối khai ân.
Tam Nhãn lão yêu cùng Thanh Long vội vàng khom người nói.
- Nhớ kỹ lời sư tôn ta nói. Ngày sau tái phạm, hừ ......
Hầu Phí hừ lạnh nói. Thanh Long vừa nghe trong lòng cũng mắng: "Chỉ có đồ khùng mới chịu đi giết ngươi, biết sau lưng ngươi có cao thủ ít nhất lục kiếp Tán tiên, ta ngại sống quá lâu sao?"
Thanh Long và Tam Nhãn lão yêu đều là người thông minh, đều vâng dạ rối rít.
- Bốn tiểu tử Cửu Sát điện, các ngươi không phải có chuyện muốn nói sao, cứ việc nói đi.
Lan thúc nhìn về phía bốn huynh đệ Địch Long nói.
Địch Long hít sâu một hơi, lúc này áp lực trong lòng Địch Long thật lớn, vì hắn nói tốt hay xấu đều quan hệ đến mạng sống của cả bốn huynh đệ.
- Đại ca, cứ việc nói, trường hợp xấu nhất thì chúng huynh đệ phải chết, bất quá chết chung là cùng.
Địch Tiến nhìn Địch Long nói. Địch Hải, Địch Húc hai người nhìn Địch Long gật đầu. Nếu vẫn còn có một tia hy vọng sống sau thì tu yêu giả có thể nhịn nhục cầu toàn, kiểu như Thanh Long và Tam Nhãn lão yêu. Nhưng quả hết hy vọng sống còn thì bọn họ tỏ ra mình quật cường trước cái chết.
Bốn người Địch Long vốn cho rằng mình không còn hy vọng sống, tại trường nếu là người khác đối bọn họ kiểu như vậy, thì bọn họ đã sớm giết chết đối phương.
- Tiền bối, sự tình rất đơn giản, Bát đệ ta chết. Ta chỉ mong điều tra ai là hung thủ. Tần Vũ là kẻ biết được chân tướng của hung thủ, nên ta bèn bắt hắn chuẩn bị cho Kinh Chập thôn phệ, và theo trí nhớ của hắn mà truy ra ai là hung thủ. Sau đó Tần Vũ trốn ra, đoạt mất Tàng Bảo Điện của Cửu Sát điện của ta, chúng tôi bèn đuổi giết hắn, một mạch đuổi giết tới nơi này. Sự tình sau đó, hai vị Thanh Long cung chủ và Tam Nhãn lão yêu đã nói qua rồi. Ta không còn gì hơn để nói hết.
Địch Long thẳng thắn nói, chỉ vài câu là xong.
Địch Tiến cũng nói:
- Tiền bối, huynh đệ chi cừu, không báo không được. Như quả tiền bối muốn giết bọn ta, thì cứ việc giết đi.
Địch Hải, Địch Húc cùng nhìn Lan thúc.
- Ha ha ......
Lan thúc đột nhiên bắt đầu cười to.
- Tiểu bối, vốn ta cũng làm biếng tính toán với các ngươi, chuẩn bị mở một sinh lộ cho các ngươi. Nhưng do huynh đệ các ngươi không cần muống được chết, ta đây sẽ theo sở nguyện của các ngươi, đưa các ngươi lên đường.
Nói xong, Lan thúc muốn phất tay áo.
- Khoan đã.
Địch Long lập tức la lớn, Lan thúc liền dừng lại, cười nhạt nhìn Địch Long. Địch Long lập tức quỳ xuống nói:
- Tiền bối, bốn huynh đệ vãn bối lỗ mãng, chúng huynh đệ vãn bối mộng tưởng có một ngày có thể vượt qua Cửu Cửu Thiên Kiếp và có thể phi thăng. Tiền bối đại lượng, cho vãn bối một cơ hội này. Như quả tiền bối vẫn muốn giết người thì cứ giết vãn bối đi. Vừa rồi vãn bối nói sai, sự tình không liên quan đến huynh đệ vãn bối.
Lan thúc trên mặt có nụ cười.
- Địch Long.
Lan thúc cất tiếng. Địch Long lập tức cung kính chịu mệnh.
- Địch Long, huynh đệ Cửu Sát điện ngươi cảm tình với nhau không tệ, tuy nhiên xem sinh mệnh người khác như cỏ rơm, muốn giết thì giết. Như là tiểu Vũ, các ngươi căn bản không có tra ra Tiểu Vũ cùng các ngươi có cừu oán gì, cứ tùy tiện chuẩn bị giết hắn. Ý nghỉ độc ác như vậy, quả là cay độc.
Lan thúc giáo huấn nói.
Bốn người Địch Long khom người nghe lệnh, căn bản không dám cãi lại.
Lan thúc lại nói:
- Mặc dù nói con đường tu chân giả là nghịch thiên mà đi, phần lớn là ích kỷ tìm lợi. Tuy nhiên lúc các ngươi biết Bát đệ các ngươi đã chết, bèn chuẩn bị đem tất cả hung thủ giết hết, thà giết lầm ngàn người chứ không tha lầm một người(1), chính ý nghĩ ác độc đó đã vượt quá mức độ ích kỷ rồi.
Lan thúc cười nói:
- Ta hôm nay có thể báo cho các ngươi là Bát đệ các ngươi do tiểu Vũ giết. Các ngươi bây giờ tính sao đây?
Nghe Lan thúc nói, sắc mặt bốn người Địch Long liền thay đổi.
Tần Vũ gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngày ấy Địch Đồng giết Tra Hồng vì muốn đoạt đệ Bát ngọc kiếm, sau đó ta bèn ra tay, trực tiếp giết Địch Đồng. Tiện tay bắt sẻ, đoạt được đệ Bát ngọc kiếm.
Tần Vũ liền ngửa tay, một thanh ngọc kiếm xuất hiện trên tay Tần Vũ. Ánh mắt Thanh Long, Tam Nhãn lão yêu liền sáng ngời.
Bốn huynh đệ Địch Long nhìn nhau, Địch Long lập tức cung kính nói:
- Tần Vũ huynh đệ quả nhiên lợi hại, huynh đệ bọn ta cũng không phải loại người ngu xuẩn không biết xoay sở. Tranh đoạt bảo bối thì ngươi chết ta sống. Bát đệ đấu không lại ngươi, nên mới bị giết chết. Người chết thì đã chết đi rồi, quan trọng là người còn sống cần tiếp tục sống.
Bây giờ lòng báo thù của Địch Long đã nguội lạnh.
Báo cừu? Nếu quả cần báo cừu thì không chửng sợi lông địch nhân còn không đụng tới, mà chính mình cũng sẽ không còn.
Trải qua một phen nói chuyện, chung cuộc Lan thúc không hề giết một ai.
- Tiền bối, vãn bối có một đề nghị.
Thanh Long đột nhiên cất tiếng. Tam Nhãn lão yêu lập tức dùng linh thức truyền âm nói:
- Thanh Long, ngươi phát ngốc hả? Tiền bối này không giết chúng ta, còn không mau mau chạy, để hắn đổi ý thì coi chừng tiêu đời.
Tam Nhãn lão yêu ích kỷ thủ lợi, tự nhiên vô cùng chú ý đến cái mạng nhỏ của mình.
- Nói đi.
Lan thúc nhìn Thanh Long nói. Thanh Long cười nói:
- Hôm nay chín huynh đệ của Cửu Sát điện đã mất năm, chỉ còn lại bốn. Thế lực này căn bản không đủ mạnh để so với Thanh Long cung và Bích Thủy phủ, bọn họ ngày nay đã không còn đủ thực lực để bá chiếm chín ngàn vạn dặm thủy vực.
- Thanh Long cung chủ, ngươi nói vậy là có ý quỷ quái gì đây?
Sắc mặt Địch Long biến đổi nói.
Lúc trước chín huynh đệ bọn họ cùng ở một khỏan thời gian, đủ để chúng huynh đệ bố trí đại trận, liên thủ đối phó Thanh Long hoặc Tam Nhãn lão yêu. Thế mà bây giờ đã chết hết năm huynh đệ, tuy là số huynh đệ còn lại đều năng lực cực mạnh. Nhưng chỉ còn bốn người nên đại trận lợi hại vô phương bố trí, bọn họ đích xác đã hết tư cách so sánh với Bích Thủy phủ và Thanh Long cung.
- Ta có ý tứ quái gì à?
Thanh Long cười nói tiếp:
- Địch Long điện hạ, lẻ nào ngươi còn cho rằng mình còn đủ sức bá chiếm chín ngàn vạn dặm thủy vực. Ta ở đây đề nghị, chín ngàn vạn dặm thủy vực của Cửu Sát điện, trong đó một nửa thủy vực gần với Tiềm Long Đại Lục nên giao cho Xích Huyết động phủ quản lý. Với thực lực Tần Vũ huynh đệ cùng Hầu Phí huynh đệ, đủ để đảm đương.
- Hảo!
Tam Nhãn lão yêu lập tức tán thành, nhưng trong lòng thầm mắng Thanh Long muốn lập công.
Ánh mắt Hầu Phí sáng ngời nói:
- Hảo à, Cửu Sát điện còn tám đại động phủ. À! Không cần phải tính toán chuẩn xác, chúng ta cũng không cần nhiều, gần Xích Huyết động phủ có hai động phủ tóm lại là đưa về cho chúng ta. Nếu thêm lên như vậy thành ra ba động phủ rồi.
Nói đến sự tình này thì Hầu Phí rất là hưng phấn.
- Địch Long điện hạ, ngươi có ý kiến gì không?
Thanh Long nhìn về phía Địch Long. Hầu Phí cũng nhướng mày nhìn về phía Địch Long.
Địch Long đành nói:
- Thực lực của Hầu Phí huynh đệ, mọi người chúng ta đều biết. Thêm vào Tần Vũ huynh đệ, hai người đủ để chưởng quản tam đại động phủ thủy vực, gần như ba ngàn vạn dặm thủy vực nay toàn bộ quy vào quản lý của Xích Huyết động phủ quản lý đi.
Thanh Long đột nhiên lại nói:
- Tần Vũ huynh đệ, Hầu Phí huynh đệ. Đáy vực phía tây Xích Huyết động phủ là địa bàn Thanh Long cung. Ta cũng đưa ra hai đại động phủ trực tiếp quy về quản lý của Xích Huyết động phủ, có được không?
- Ha ha, Thanh Long cung chủ, ngươi thật có hào khí, Địch Long cho chúng ta hai động, ngươi cũng cho chúng ta hai động phủ thủy vực.
Hầu Phí đặc ý nhấn mạnh hai chữ hào khí.
Thanh Long cười khan vài tiếng. Thanh Long cung và Bích Thủy phủ nắm trong tay diện tích thủy vực thật rộng lớn, vượt xa Cửu Sát điện. Đưa ra hai đại động phủ thủy vực trong tay cho Tần Vũ, đối với bọn họ mà nói thì cũng chẳng phải tổn thất to lớn gì.
Hầu Phí lập tức hướng ánh mắt tinh anh về phía Tam Nhãn lão yêu, Tam Nhãn lão yêu lập tức nặn ra nụ cười nói:
- Phía đông Xích Huyết động phủ, hai động phủ của Bích thủy phủ cũng đưa hết quy về cho ngươi.
Do đó bọn Tần Vũ ngay lập tức được tới sáu đại động phủ thêm vào cho mình, bèn có tới bảy đại động phủ thủy vực, trở lại vượt qua năm đại động phủ của Cửu Sát điện.
Hầu Phí nhíu mày nói:
- À, tốt xấu gì chúng ta cũng trở thành hải để tam đại thế lực.
Nghe nói như vậy, sắt mặt bốn huynh đệ Địch Dương càng thêm cay đắng. Hầu Phí nói tiếp:
- Bất quá chúng ta vẩn còn giữ cái tên Xích Huyết động phủ. Mà cái tên Xích Huyết động phủ do lúc trước Tra Hồng đặt, cần đổi, cần đổi hoàn toàn.
Tần Vũ cũng gật đầu, đích xác là cần đổi tên. Người ta là Cửu Sát điện, Thanh Long cung, Bích Thủy phủ; lẽ nào mình lại dùng cái tên Xích Huyết động phủ.
Thanh Long lập tức lớn tiếng cười to kiến nghị:
- Ha ha, ta thấy không những chỉ tên cần đổi, mà hơn nửa kiến trúc bên trong động phủ cần phải sửa lại, làm lớn một phen, quy mô ít nhất gia tăng gấp mười. Có bảy đại động phủ, ít nhất phải có bảy phủ tương xứng.
- Lan thúc, xin ngươi giúp cho một danh tự.
Tần Vũ suy nghĩ rất lâu cũng chẳng quyết định được đặt tên là gì, Lan thúc nghe rồi liếc nhìn Tần Vũ và tiện thể nói:
- Tiểu Vũ, ngươi với tinh thần thật hữu duyên, hay đặt tên là Tinh Thần Các nhé, cho nên kiến trúc không nên quá sức phải xa hoa và chiếm diện tích quá rộng, chủ yếu tinh xảo thì có thể tiết kiệm.
- Hảo, vậy ta đặt tên là Tinh Thần Các.
Trong long Tần Vũ đã quyết định, trên thực tế Tần Vũ cũng không nghĩ nên làm cung điện lớn, xa hoa. Tần Vũ thật không thích phô trương thái quá.
- Tinh Thần Các, một cái tên nghe làm sao sao đó.
Hầu Phí nháy mắt hai tay tát miệng nói tiếp:
- Nên kêu là Hầu Gia Phủ, vậy mới có khí thế, phủ đệ của bổn hầu gia phải là Hầu Gia phủ, ha ha, không tệ, không tệ ......
- Cốp!
Lan thúc gõ trên đầu Hầu Phí một cái, Hầu Phí lập tức không dám nói năng nữa.
- Thanh Long cung chủ, người giúp thông báo ngay đi, ước chửng ba năm sau là ngày Tinh Thần Các ta chánh thức khai các.
Tần Vũ quay về phía Thanh Long hô lên. Thanh Long cung chủ gật đầu cười nói:
- Tần Vũ huynh đệ yên tâm, ta nhất định giúp ngươi thông báo.
- Đi, chổ này khoảng cách tới Xích Huyết động phủ tương đối xa. Ta giúp các ngươi trở về.
Lan thúc nắm lấy cánh tay hai người Tần Vũ và Hầu Phí, sau đó ba người vụt tan biến trong khỏang không.
- Thuấn Di?(2)
Tại tràng mọi người đều chấn động, trong truyền thuyết chỉ có Tiên nhân mới có tài năng thi triển Thuấn Di, lại còn mang theo hai người thuấn di thì năng lực này thật ra là cấp bực nào đây?
- Thanh Long, mang theo hai người Thuấn Di đó là năng lực quái quỷ gì đây?
Tam Nhãn lão yêu nhìn về phía Thanh Long hỏi. Thanh Long thầm thở ra một hơi, bình tĩnh tâm tính rồi sau đó mới nói:
- Không biết, theo ta được biết thì tứ kiếp Tán tiên mới có thể Thuấn Di, tiền bối này có thể mang theo hai người mà Thuấn Di, năng lực này ...... ta cũng cần phải hỏi lại tiền bối trong tộc mới có thể xác định. Đúng rồi, ta cần phải thông báo cho Bồng Lai Tiên Vực và Tử Diễm Ma Vực về sự tình Tinh Thần Các.
Tam Nhãn lão yêu cũng gật đầu.
Thực lực Tần Vũ và Hầu Phí vốn cũng không tệ, lại thêm vào đó Lan thúc thần bí kia. Năm thế lực lớn của hải ngoại Tu Chân Giới, trên thực tế từ ngày nay trở đi sẽ biến thành sáu thế lực lớn ở hải ngoại Tu Chân Giới.
----- (1) Trích Tam quốc chí- câu nói của Tào Tháo.
(2) Chớp mắt di chuyển.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |