Vay nóng Homecredit

Truyện:Tinh Thần Biến - Chương 339

Tinh Thần Biến
Trọn bộ 636 chương
Chương 339: Thanh danh viễn bá
0.00
(0 votes)


Chương (1-636)

Siêu sale Lazada


(Thanh danh vang vọng)

Lời của Ngao Vô Hư khiến đám người Tần Vũ sững lại, một hơi đã giết chết hai mươi sáu tiên đế, không ngờ còn chưa hài lòng!

-Mạnh nhỉ!

Dã Cù hai mắt sáng lên, cười ngặt nghẽo:

- Không ngờ ngươi cái khối băng này, ngoài việc tu luyện và chiến đấu nhạt nhẽo ra, khả năng nói những lời ngông cuồng cũng sớm đã vượt ta rồi.

Tần Vũ nghe Dã Cù nói vậy không khỏi bật cười. Trên mặt Ốc Lam cũng có nét tiếu ý.

Chỉ là Ngao Vô Hư vẫn vẻ lạnh lùng, nhìn Tần Vũ lạnh nhạt nói:

-Tần Vũ, ta đề tỉnh ngươi một lần...

Tần Vũ sững người:

-Đề tỉnh gì?

Ngao Vô Hư tiếp lời:

-Hai lần cơ hội mà ngươi có thể mệnh lệnh cho ta thì đã sử dụng một rồi, hiện giờ chỉ còn lại một lần thôi. Ngoài ra...từ hôm nay, ngươi không được bắt ta vào Vạn Thú Phổ nữa, ta cần phải tiếp tục ở trong Khương Lan giới. Điều này ngươi đã đáp ứng ta rồi.

Tần Vũ gật đầu:

-Ta biết.

Ngao Vô Hư gật nhẹ đầu, rồi đi về bãi cỏ phía xa ngồi xếp bằng xuống không lý gì tới Tần Vũ nữa.

Ốc Lam nhìn Tần Vũ cười khuyên:

-Tần Vũ, không cần để ý, tình cách của Vô Hư là như vậy, không thích nói quá nhiều với người khác.

Tần Vũ tịnh không có để tâm.

Dã Cù cười hắc hắc:

-Tần Vũ, mặc kệ cái khối băng lạnh nhạt đó, Dã Cù ta thì lại cực kỳ nhiệt tình. Ta vẫn luôn thấy buồn chán, ngươi mà rảnh có thể tìm ta bất cứ lúc nào.

Bá Vương Long Dã Cù này thực là một hán tử cục mịch thẳng thắn.

Tần Vũ gật đầu.

-Ốc Lam tiên sinh.

Sâu trong lòng Tần Vũ vẫn luôn ẩn chứa một nghi vấn:

-Ta có một vấn đề tuy là có điểm đặc trưng, nhưng vẫn không cách gì làm cho rõ được, không biết các người có thể thành thật nói cho ta được hay không đây.

Ốc Lam mỉm cười bảo:

-Nói đi.

Dã Cù cũng nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ gật đầu hỏi:

-Theo như ta được biết, lúc trước ba người Ốc Lam tiên sinh đều đã đáp ứng Nghịch Ương, trong lúc sinh tử quan đầu sẽ bảo hộ Nghịch Ương, nhưng Nghịch Ương cuối cùng vẫn chết? Đây có thể được coi như các người bảo hộ không chu toàn hay không?

Câu hỏi của Tần Vũ có chút châm biếm, chỉ là Ốc Lam và Dã Cù tịnh không hề quan tâm.

-Bảo hộ không chu toàn. Tần Vũ, ba người bọn ta khi xưa đáp ứng Nghịch Ương trong lúc nguy hiểm thì bảo hộ hắn. Vũ Hoàng, Huyền Đế vốn là cậy thế bức người, bắt Nghịch Ương cùng bọn chúng cùng nhau đến Mê Thần Điện. Lúc đó, Nghịch Ương đã chịu theo.

Ốc Lam chầm chậm nói.

Tần Vũ giật mình: "Mê Thần điện? Đó là nơi nào."

-Nhưng Nghịch Ương cũng chỉ là trả vờ thuận theo mà thôi. Sau khi vào Mê Thần điện, Nghịch Ương nhờ vào sự quen thuộc đối với Mê Thần điện, dùng một chút tiểu kế bất ngờ loại bỏ hai kẻ Vũ Hoàng, Huyền Đế. Tuy nhiên vui tận thì sinh khổ, lúc Nghịch Ương vào đến nơi yếu địa nào đó của Mê Thần điện, vô tình đạp lên độc trùng của Thần giới, ba người chúng ta lúc đó lại ở trong Vạn Thú phổ. Ai biết được Nghịch Ương không may như vậy chứ? Đến khi chúng ta biết được thì đã hết cách cứu chữa rồi.

Ốc Lam cười nhạt:

-Đúng là vui tận sinh khổ a. Nghịch Ương đã quên mất là vào trong Mê Thần điện lúc nào cũng phải tập trung, không thể buông lỏng.

Tần Vũ kinh hãi hỏi:

-Độc trùng của Thần giới quả thực lợi hại đến vậy sao?

Từ vị trí Tần Vũ mà nhìn, một độc trùng của Thần giới mà thôi, còn Nghịch Ương tiên đế đã là bát cấp tiên đế, có đến mức thái quá vậy không?

Sắc mặt Ốc Lam thoáng có vài phần biến đổi, một lúc lâu vẫn chưa nói gì thêm, tựa hồ như đang chìm đắm trong những hồi ức.

Tần Vũ hô gọi:

-Ốc Lam tiên sinh?

Ốc Lam tỉnh lại, cười xin lỗi:

-Nói đến độc trùng ở Thần giới, Tần Vũ, ta có thể nói với ngươi như thế này....Bất cứ thứ gì của Thần giới đều không thể xem thường được. Cho ngươi biết, độc trùng ở Thần giới, dù là người đã phi thăng lên Thần giới, trúng phải độc của nó, vẫn có thể hồn phi phách tán!

Tần Vũ sợ hãi.

Người đã phi thăng lên Thần giới, vẫn có thể dính phải độc trùng trên người. Độc trùng này thực quá khủng khiếp.

-Độc trùng của Thần giới cũng phân cấp bậc, có độc trùng thì lợi hại, có độc trùng thì độc tính lại yếu. Độc trùng của Thần giới dù có chết, một vài bộ vị nhọn như răng, đuôi vẫn còn có kịch độc, một khi trúng phải...Nghịch Ương bất quá chỉ là một tiên đế mà thôi, sao có thể không chết được?

Ốc Lam nói như đó là lẽ đương nhiên vậy.

Trong lòng Tần Vũ đã có một khái niệm.

« Người trong Thần giới có phân cao thấp. Độc trùng của Thần giới cũng có các cấp bậc, nhưng để có thể sinh tồn ở Thần giới, thì không được xem thường những độc trùng đó, dù cho...là thi thể của nó đi chăng nữa. »

Tần Vũ hỏi:

-Ốc Lam tiên sinh, người có thể kể cho ta một vài chuyện của Thần giới hay không?

Ốc Lam nhìn Tần Vũ, cười nhạt đáp:

-Tần Vũ, đừng vội vàng, ngươi hiện giờ cần phải làm là bình tâm tu luyện. Đợi khi ngươi sắp phi thăng lên Thần giới, ta nhất định sẽ đêm những gì ta biết nói cho ngươi.

Tần Vũ liền lúng túng cười trừ.

Đối với những điều không biết, người bình thường đều có hiếu kỳ. Tần Vũ tự nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng Ốc Lam nói không sai, hiện giờ biết những thứ đó thì đối với Tần Vũ cũng không có tác dụng gì.

-Ừm, Ốc Lam tiên sinh, phóng mắt khắp tiên ma yêu giới này, có lẽ không người nào có hiểu biết về Thần giới? Sao người lại biết về Thần giới như vậy?

Tần Vũ nghĩ đến liền hỏi tới.

Ốc Nghĩ thoáng nín lặng.

Dã Cù tự hào cười đáp:

-Ốc Lam đại ca đương nhiên hiểu về Thần giói. Trong cả tiên ma yêu giới, nói đến việc thông hiểu Thần giới, còn có thể có người hơn được Ốc Lam đại ca của ta sao.

Tần Vũ truy hỏi.

-Vì sao?

Ốc Lam hít sâu một hơi, nhìn Tần Vũ đạm nhiên cười một tiếng, trả lời:

-Tần Vũ, bên trong Vạn Thú phổ đều là yêu thú, nhưng ta...chính là một yêu thú phổ thông yêu thú trong Thần giới.

Yêu thú của Thần giới!

Tần Vũ cảm giác như trong lòng đang nổi lên sóng gió. Hắn tuy đã nhận thấy Ốc Lam tiên sinh này lai lịch thần bí, nhưng khi biết sự thật vẫn không kìm được mà thấy chấn kinh vô cùng.

Thần giới?

Đó là thánh địa mà vô số cao thủ tiên ma yêu giới hướng đến trong lòng. Vô luận là Lâm Ẩn, Thanh Đế, hay các cao thủ khác đều mơ tưởng được phi thăng lên Thần giới.

Nhưng Ốc Lam, không ngờ chính là kẻ đến từ Thần giới.

-Ốc Lam tiên sinh, làm sao có thể vậy? Người là người của Thần giới, sao có thể đến được tiên ma yêu giới chứ?

Tần Vũ hỏi tiếp:

-Ngoài ra, thực lực của người chỉ là thất cấp yêu đế. Thực lực của yêu tộc trên Thần giới đáng lẽ phải rất mạnh mới phải.

Ốc Lam cười nhạt:

-Yêu thú của Thần giới thực lực ra sao, khi ngươi đến Thần giới sẽ biết. Nhiều thứ của Thần giới tịnh không như ngươi tưởng tượng. Về việc ta làm sao đến được tiên ma yêu giới...chính là bởi Mê Thần điện.

-Mê Thần điện?

Tần Vũ lại một lần nữa nghe đến cái tên Mê Thần điện.

-Được rồi, chuyện đó ta tạm thời không muốn nói nhiều...Tần Vũ, ta hiện giờ chỉ hi vọng ngươi tu luyện sớm ngày có thể phi thăng lên Thần giới, ta đã rất lâu rồi chưa có về lại quê hương.

Ốc Lam nhìn về Tần Vũ, trong mắt có một sự mong đợi.

Về nhà!

Thần giới mới là quê nhà của Ốc Lam. Tiên ma yêu giới đối với Ốc Lam chỉ là một nơi đất khách mà thôi.

Tần Vũ gật đầu:

-Ốc Lam tiên sinh, ta sẽ hết sức cố gắng tu luyện.

Tần Vũ hốt nhiên nhìn về vùng đất vô tận.

Cùng với cái nhìn của Tần Vũ....

Lập tức toàn bộ nguyên linh chi khí của Khương Lan giới liền bắt đầu lưu chuyển. Sau một thời gian bên trong Khương Lan giới đã lần lượt xuất hiện những dòng chảy, những con sông suối rộng lớn, rồi khắp nơi nổi lên những ngọn núi cao.

Cung điện, kiến trúc, lâu các, đinh đài, các loại cây cối, hoa cỏ...

Chỉ một cái chớp mắt.

Khương Lan giới to lớn đó đã hoàn toàn biến dạng, không giống như trước đây chỉ có độc một vùng đất vô biên nữa. Khương Lan giới hiện giờ tựa như một tinh cầu phổ thông. Nơi này là thế giới của Tần Vũ, Tần Vũ muốn biến nó thành cái gì thì nó sẽ thành vậy. -Đại thần thông a.

Ốc Lam nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt phát ra đạo đạo quang mang, cũng không khỏi cảm than trong lòng. Chỉ là Ốc Lam biết....chân chính sở hữu thần thông này tịnh không phải là Tần Vũ, mà là Lan thúc. Tần Vũ chỉ nhờ có Khương Lan giới mới có thể làm được thần thông như vậy.

Dã Cù nhìn cảnh tượng trước mặt, mắt trừng ngây ngốc.

Tần Vũ nhẹ cười nói.

-Ốc Lam tiên sinh, Dã Cù, Vô Hư huynh, và cả Vẫn Minh, nơi này cung điện nhiều. Bốn người các vị muốn ở nơi nào thì ở.

Ốc Lam cũng rất hài lòng với vô số kiến trúc này.

Những kiến trúc gồm đủ kiểu loại đó, thậm chí phong cách cũng không giống nhau. Thực tế là khi Tần Vũ tham quan ở những tinh cầu lớn Lam Hỏa tinh, Ẩn Đế tinh đã nhớ hình dạng của các kiến trúc rồi làm lại mà thôi.

Tần Vũ mỉm cười bảo

-Ốc Lam tiên sinh, các người hãy đi nghỉ trước. Ta còn cần phải tĩnh tu độ mười bữa nửa tháng, cáo từ.

Sau đó Tần Vũ liền tự chọn lấy một lâu các gần sông bắt đầu tu luyện.

Tần Vũ tuy đã đạt đến Hắc Động hậu kì, thậm chí linh hồn cảnh giới cũng đạt đến đệ nhất tầng Thiên hồn.

Nhưng Tần Vũ hiểu rõ, thực lực tăng lên, công kích của hắn lại không nhất định có thể hoàn toàn phát huy.

Việc hắn cần làm chính là bế quan lĩnh ngộ như lúc trước ở Lam Tuyết tinh, có thể khiến thực lực của mình phát huy đến mức hoàn mĩ. Nhờ có lần trước lĩnh ngộ làm cơ sở, lần này chắc sẽ rất nhanh thôi.

Chưa nói đến chuyện Tần Vũ ở trong Khương Lan giới tu luyện, lần này đã khai mở được đệ tam tầng của Vạn Thú phổ, phái Huyết Long "Ngao Vô Hư" trong đó ra đại sát ác liệt một phen. Tinh anh thủ hạ của Vũ Hoàng cơ hồ đã bị giết hoàn toàn. Bao gồm cả Thanh Huyết kiếm tiên cũng bị giết trong cuộc chiến đó.

Cuộc chiến đó đã làm chấn động toàn bộ tiên ma yêu giới!

Hai mươi sáu tinh anh tiên đế bị giết, kể cả Thanh Huyết kiếm tiên!

Tổn thất to lớn như vậy, dù cho tiên ma yêu giới luôn đánh giết không ngừng cũng khó mà gặp được một lần. Ở tiên ma yêu giới, rất ít khi cao thủ đạt đến thất cấp tiên đế bị người giết. Vì kể cả khi thất cấp tiên đế đối diện với bát cấp tiên đế, tuy là không thể địch lại, nhưng chắc chắn có thể chạy trốn được.

Thành thật mà nói có thể giết chết được thất cấp tiên đế chỉ là cao thủ cửu cấp tiên đế. Cao thủ cấp bậc này lại có người đi đại khai sát giới sao?

Nhưng, Huyết long "Ngao Vô Hư" cái tên khát máu đó, lại không quan tâm đến cái gì là cậy lớn bắt nạt bé. Tần Vũ có mệnh lệnh, Ngao Vô Hư hắn sẽ hết sức làm cho hoàn hảo nhất, nếu những kẻ đó hắn có thể giết được thì một kẻ cũng không tha.

Lá phong rụng bay, một thế giới toàn màu hồng, một nữ tử mặc một bộ quần áo màu trắng mỏng manh đang ngồi trên đất, tựa như cùng với cái thế giới màu hồng kia kết hợp một cách hoàn mĩ.

-Bệ hạ.

Hốt nhiên một vị lão giả xuất hiện trong thế giới hồng sắc đó.

Nữ tử bình đạm lệnh:

-Nói đi.

Lão giả cung kính thưa:

-Bệ hạ, Vũ Hoàng suất lĩnh một đám thuộc hạ vây sát Tần Vũ, nhưng đáng thương kết quả lại là chúng tiên đế của Vũ Hoàng đều bị giết hết không còn ai. Hai mươi sáu vị tiên đế đã bị giết, chỉ có Vũ Hoàng và Hoàng Bào tiên đế Mộc Duyên là chạy thoát được.

Thân hình nữ tử đó động một cái, liền đã đứng lên, quay đầu nhìn về lão giả, ánh mắt lạnh lẽo:

-Thanh Huyết kiếm tiên thì thế nào?

-Thanh Huyết kiếm tiên Tri Bạch, cũng đã chiến tử trong trận chiến đó. Lần này hai mươi sáu vị tiên đế đã chết có thể coi như là tinh anh thủ hạ của Vũ Hoàng. Kinh qua một cuộc chiến, những kẻ đạt đến lục cấp tiên đế dưới tay Vũ Hoàng chỉ còn lại bản thân hắn và Mộc Duyên thôi.

Lão giả cũng thở dài không thôi.

Trên mặt nữ tử đã tắt nụ cười, nhè nhẹ gật đầu:

-Ta biết rồi, ngươi có thể lui xuống.

-Vâng, bệ hạ.

Lão giả li khai, thế giới hồng sắc vẫn như trước chỉ có một mình bạch y nữ tử.

Bạch y nữ tử nhìn lá phong rụng bay, ánh mắt mơ hồ:

-Có thể giết được nhiều tiên đế đến vậy, thậm chí còn bắt Vũ Hoàng phải chạy trốn, Tần Vũ tuyệt không có cái thực lực đó, không lẽ....hắn đã mở được đệ tam tầng Vạn Thú phổ của ta?

-Trong Vạn Thú phổ, Huyết Long là mạnh nhất, cơ hồ cũng chỉ là thất cấp yêu đế thôi. Sự tình là thế nào đây?

Bạch y nữ tử thấp giọng thì thầm:

-Xem ra không được xem thường tên Tần Vũ này. Mở được đệ tam tầng Vạn Thú phổ, hắn có thể gây uy hiếp đối với bất cứ ai.

Tại Nguyệt Nha loan, Bích Ba tinh

Hai người Long Hoàng, Thanh Đế đang uống rượu, cũng đã qua hai mươi năm rồi kể từ lần gặp mặt trước. Ngân Hoa mỗ mỗ và Nghê Hoàng sớm đã rời đi, chỉ còn Long Hoàng vẫn ngây ngốc đứng đó.

Long Hoàng như vậy chính là bởi chuyện ngày hôm nay.

-Lão Long a, thực là cung hỉ a.

Thanh Đế mặt đầy vẻ tiếu dung.

Long Hoàng biểu tình rất kì quái, tuy có nét tươi cười, nhưng vẫn thường trực vẻ bất đắc dĩ.

Cuộc chiến không lâu trước, Thanh Đế và Long Hoàng đã thấy hết bởi Bích Ba tinh cách Tiều Hoàng tinh tịnh không xa gì.

Thanh Đế cười nói.

-Đứa con cả của ngươi thực lực thật là ghê gớm, hiện giờ không ngờ đã đạt đến bát cấp yêu đế. Siêu cấp thần thú bát cấp yêu đế, ha ha...chỉ luận thực lực bản thân, hắn đã không dưới người rồi.

Long Hoàng chính thực chỉ là siêu cấp thần thú bát cấp yêu đế.

Long Hoàng ngửa cổ uống hết chén rượu, rồi thở dài một tiếng lớn:

-Trì Thanh a, ngươi nói cho Ngao Phương ta biết rút cục là đã có chuyện gì? Hai đứa con, một đứa là Ngũ Trảo Kim Long, một đứa là Huyết Long, ta nên phải tự hào chứ.

Thanh Đế cười đáp:

-Đích xác là đáng tự hào, Long tộc sẽ vĩnh viễn ghi nhớ đại danh hai đứa con biến thái của Ngao Phương ngươi.

Long Hoàng cười khổ:

-Nhưng hai đứa con này...về Vô Hư thì không cần phải nói nhiều. Lúc nó còn nhỏ, ta đích xác đối với nó không tốt, nó sớm đã không chịu nhận ta kẻ làm cha này rồi. Cô ngạo lập dị, loại tính cách này...căn bản không làm được Long Hoàng.

Thanh Đế cũng gật đầu, với tính cách của Ngao Vô Hư, đích xác là không thích hợp làm Long Hoàng của Long tộc.

Thanh Đế cười an ủi:

-Ngươi không phải còn có Vô Danh sao, ta thấy Vô Danh có đủ hào khí đó, hơn nữa cũng thích kết giao bằng hữu huynh đệ.

Long Hoàng mỉm cười gật đầu đồng tình:

-Ngươi nói đúng, Vô Danh nó nếu trở thành Long Hoàng thì cũng miễn cưỡng coi là hợp cách. Nhưng nói thật, Vô Danh trong mắt mọi người là một kẻ loạn nghịch, ngươi thấy nó...không ngờ còn lấy một Bạch Hồ. Phóng mắt nhìn lại lịch sử của Long tộc, trừ nó ra, có Ngũ Trảo Kim Long nào lấy một kẻ ngoài Long tộc chưa?

Thanh Đế không thể không gật đầu thừa nhận.

Trong quá khứ của Long tộc, trừ Ngao Vô Danh, quả thực không có Ngũ Trảo Kim Long nào lấy người ngoài Long tộc cả. Chung quy huyết mạch của Ngũ Trảo Kim Long dẫu sao cũng rất trân quý.

-Ai, hai đứa con, đều loạn nghịch không nghe lời. Vô Danh thì thường đi hết nơi này đến nơi khác ở tiên ma yêu giới, còn không phải là không muốn nhìn mặt ta sao? Thôi...đợi ta độ qua Thần kiếp, thì để Vô Danh kế thừa Long Hoàng, ta cũng sẽ thanh thản.

Long Hoàng rất bất lực trong lòng.

Long Hoàng có con thật lợi hại, đáng tiếc là dạy dỗ chúng quá tồi.

Thanh Đế hốt nhiên nhìn Long Hoàng cười nói:

-Lão Long a, mấy ngày trước ngươi đối với Tần Vũ rất tốt. Xem ra chính là muốn Tần Vũ xử tốt với Ngao Vô Hư a, ngươi cái lão Long giảo hoạt này.

Long Hoàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng:

-Tính cách của Vô Hư ngươi cũng biết mà, rất là cô ngạo. Có lẽ sẽ không nghe lời Tần Vũ lắm, ta lo Tần Vũ tức giận lên sẽ trực tiếp giết Vô Hư, do đó mới trước nhất tạo quan hệ tốt với hắn. Hắn nể mặt ta, ít nhất cũng sẽ không giết Vô Hư.

Tần Vũ thân là chủ nhân của Vạn Thú phổ. Dù yêu đế bên trong Vạn Thú phổ thực lực có mạnh hơn nữa, Tần Vũ vẫn có thể chỉ dùng một ý niệm là giết được họ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-636)