← Ch.428 | Ch.430 → |
-Hô hô...
Hắc Vũ nắm chặt thanh Xuyên Vân thương, cúi đầu nhẹ thở hổn hển, cặp mắt vẫn có chút đỏ y như trước cay nghiệt nhìn thi thể Bằng Ma Hoàng bị nát vụn. Nhưng trên mặt gã lại lộ một vẻ tái nhợt khác thường.
Lúc này trong khi đang giải trừ không gian hạn chế, trong lòng Tần Vũ cũng có thể đoán đựợc tâm tình hiện tại của Hắc Vũ. Hắn cản Hầu Phí lại, đợi một lát rồi mới cùng Hầu Phí cùng bay lên.
Tần Vũ chỉ vỗ vỗ vai an ủi Hắc Vũ. Hắc Vũ ngước lên, nhìn Tần Vũ rồi lại nhìn Hầu Phí, trên mặt lộ chút vui vẻ:
-Đại ca, Hầu tử, cuối cùng đệ cũng bằng thân thủ của mình giết chết Bằng Ma Hoàng, báo thù cho phụ mẫu của đệ.
Nét u buồn trên ấn đường của Hắc Vũ đã tiêu tan, mấy năm nay cừu hận vì việc cha mẹ bị giết vẫn nằm sâu trong đáy lòng gã.
Hắc Vũ nói với hai người Tần Vũ và Hầu Phí:
-Ha ha, Hầu tử, đại ca, trong lòng ta nhẹ nhàng đi nhiều rồi, hai người cũng đừng lo lắng.
Lúc này Hầu Phí mới thở phào một hơi dài, cười ha ha nói:
-Tạp mao điểu, vừa rồi thấy cái vẻ mặt kiểu ấy, ta không dám thở mạnh. Phải rồi, đại ca mới rồi nói chiêu cuối cùng là kinh thiên nhất côn, nhưng làm sao so với đại ca thi triển lúc trước lại không giống nhau, tựa hồ cũng không giống như khi ta truyền cho ngươi. Hơn nữa so với "kinh thiên nhất côn" mà đại ca thi triển thì càng có khí thế hơn a.
Từ trước đến nay Hầu Phí đối với Hắc Vũ chưa từng giấu diếm điều gì, côn pháp trong truyền thừa cấm địa đều đã diễn qua, chiêu cuối cùng cũng đã giảng giải qua.
-Kinh thiên nhất côn? Hẳn là như vậy.
Hắc Vũ đột nhiên nghi hoặc nhìn chằm chằm Hầu Phí:
-Hầu tử, ngươi nói ta thi triển "kinh thiên nhất côn" so với đại ca càng có khí thế hơn, không phải là châm chọc ta đó chứ?
-Ta nào có châm chọc?
Hầu Phí mặt dài thuỗn lộ vẻ bị oan uổng, thái độ này lại khiến người ta hiểu rõ, Hầu Phí thực sự đang trêu Hắc Vũ.
Cùng là kinh thiên nhất côn, cũng phân ra thứ bậc vậy.
Vừa rồi Hắc Vũ nhân vì phẫn nộ đến cực điểm mà nhất thời đột phá ngưỡng của kinh thiên nhất côn, thi triển ra nó, trực tiếp dùng Xuyên Vân thương nện chết Bằng Ma Hoàng Tông Duyên.
Nhưng Tần Vũ lại khác, "Đạo" ẩn chứa trong cách đánh của Tần Vũ so với "Đạo" trong kinh thiên nhát côn còn cao thâm hơn rất nhiều. Tần Vũ thi triển kinh thiên nhất côn thoạt trông thì rất bình thường nhưng thực tế lại đã tới trạng thái phản phác quy chân*.
-Kinh thiên nhất côn rổt cuộc vẫn là dùng để đâm, làm thế nào ngươi lại dùng để đập?
Hầu Phí nói ra nghi hoặc của mình.
Hắc Vũ xấu hổ cười đáp:
-Điều này, lúc đó ta nào có nhớ cái gì kinh thiên nhất côn. Chỉ là nhân vì phẫn nộ đến cực điểm, tiến nhập vào một trạng thái kỳ dị, theo cơn giận dữ rồi đập xuống thôi. Nguyên nhân dùng "đập" có khả năng là... đập cho hắn vỡ vụn, thì giải toả được mối hận của ta hơn.
Giải tỏa được nhiều hơn mối hận, đó chính là nguyên nhân. Hầu Phí và Tần Vũ đều không khỏi bật cười.
-Tốt rồi.
Tần Vũ cười chỉ vào thi thể Bằng Ma Hoàng Tông Duyên:
-Những thứ khác của Bằng Ma Hoàng không thể coi là trân quý nhưng cái truyền thừa kim quan này lại vô cùng quan trọng.
Tần Vũ vươn tay lấy truyền thừa kim quan đó.
-Đệ nghe Đại Viên Hoàng Tôn Viên nói qua.
Hầu Phí nhíu mày nói:
-Truyền thừa chi bảo của Long tộc, Bằng tộc chỉ có người của Long tộc và Bằng tộc mới có thể nhận chủ. Đồng thời... truyền thừa chi bảo là cứ đời trước truyền lại cho đời sau, tuyệt đối không thể đem đến Thần giới. Nếu ai đem cái truyền thừa kim quan này đến Thần giới, có lẽ tiền bối Bằng tộc trên đó sẽ bằng mọi giá truy sát người đó.
-Điều này giải thích rẩt dễ dàng. Tiền bối của hai tộc tại Thần giới phải mất rất nhiều khí lực mới đưa được bảo bối này về tới Tiên Ma Yêu giới, chỉ là để cho hậu bối của họ được tốt một chút. Nếu như đem lên lại, không phải là đã làm uổng phí cố gắng của bọn họ hay sao? Chỉ là ta đang suy nghĩ... làm thế nào để xử lý cái truyền thừa kim quan này?
Tần Vũ chuyển sang nhìn Hắc Vũ:
-Tiểu Hắc, đệ thử xem, phụ thân đệ dù sao cũng là Ám Điện Bằng vương, nói không chừng đệ có thể khiến truyền thừa kim quan nhận chủ đó.
Hắc Vũ nhìn truyền thừa kim quan, cặp lông mày nhăn tít lại.
Hắc Vũ vô cùng kiên định nói:
-Không, đệ không thích cái truyền thừa kim quan này.
Có thể lý do là nghĩ đến chủ nhân một đời của truyền thừa kim quan là Tông Duyên. Cũng có thể lý do là nghĩ đến phụ mẫu của gã vì cái truyền thừa kim quan này mà chết. Tóm lại... Hắc Vũ thấy rất chán ghét nó.
-Nếu đệ không thích, vậy hãy đem truyền thừa kim quan này trả lại cho Bằng tộc. Ta không muốn vì một kim quan không cách gì nhận chủ được mà chọc giận các tiền bối Bằng tộc tại Thần giới truy sát ta.
Tần Vũ tiện tay ném kim quan sang một bên. Chỉ cần kim quan này ở trong Khương Lan giới, Tần Vũ có thể tuỳ thời là lấy được nó về.
-Được, trả lại cho Bằng tộc.
Hầu Phí cũng tỏ vẻ đồng ý. Hai người bọn Tần Vũ nhìn Hắc Vũ. Hắc Vũ nhìn truyền thừa kim quan một lát rồi cũng nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trong Hoàng thành ở tinh cầu hạch tâm "Hắc Ô tinh", của Phi cầm tộc tại Yêu giới.
Lúc này một vài đế cấp cao thủ của Hoàng thành đã bắt đầu rối loạn. Bởi vì trước đó không lâu, trong hoàng cung đám thị vệ giám sát phòng linh hồn ngọc giản phát hiện ra linh hồn ngọc giản của Bằng Ma Hoàng không ngờ đã vỡ vụn.
Mấy ngày trước, linh hồn ngọc giản của Ngao Khô vỡ, mặc dù đã làm cho mọi người khiếp sợ nhưng còn không khiến Hoàng thành hoảng loạn. Nhưng cái chết của Bằng Ma Hoàng thực sự đã khiến cho một lượng lớn cao thủ kinh sợ.
Có truyền thừa chi bảo mà không ngờ Bằng Ma Hoàng vẫn chết? Ai giết hắn, ai có thực lực như thế?
Trong lịch sử của các Bằng Ma Hoàng, chỉ có số ít Bằng Ma Hoàng độ thần kiếp thất bại, còn những người còn lại đều sống và tiến vào Thần giới. Tông Duyên, trong lịch sử là Bằng Ma Hoàng đầu tiên bị giết.
Truyền thừa chi bảo ở nơi nào?
Mức độ trân quý của truyền thừa chi bảo thậm chí vượt xa Bằng Ma Hoàng. Bằng Ma Hoàng Tông Duyên chết thì thôi, tìm người khác thay là được. Nhưng một khi truyền thừa chi bảo bị thất lạc thì địa vị của Bằng tộc đó sẽ đại giảm, cả địa vị Phi cầm tộc cũng sẽ thấp hơn Tẩu thú tộc và Long tộc.
Trong đại điện Hoàng cung.
Nơi này đã tụ tập số lượng lớn đế cấp cao thủ của Phi cầm tộc. So sánh trong vài ngàn năm... Bằng Ma Hoàng cùng với thủ hạ ba vị bát cấp yêu đế ngày nào đều đã chết, hiện nay thực lực Phi cầm tộc yếu đi không ít.
-Chư vị, Ngao Khô đại nhân đã chết và hôm nay Tông Duyên bệ hạ cũng băng hà... Phi cầm tộc chúng ta đang tiến vào một giai đoạn nguy hiểm nhất. Hôm nay việc quan trọng nhất là chọn ra Bằng Ma Hoàng mới.
Một vị bạch bào lão giả lạnh lùng nói:
-Theo quy củ trước đây, hai đại siêu cấp thần thú của Bằng tộc đều có tư cách kế thừa, Ám Điện Bằng vương Phương Lam hiện tại là ngũ cấp yêu đế và Kim Sí Bằng vương Tông Quật là gần đạt đến nhị cấp yêu đế. Cho nên ta nghĩ, Phương Lam đảm nhiệm Bằng Ma Hoàng, mọi người có lẽ không có ý kiến khác chứ.
Bạch bào lão giả đó cũng thuộc loại trưởng bối có tư cách cực cao, một yêu đế thực lực rất mạnh. Lão nói thế cũng là có căn cứ.
Bằng Ma Hoàng, thông thường đó là một trong hai đại siêu cấp thần thú của Bằng tộc kế thừa, chọn ra trong đó người có thực lực mạnh hơn.
Nhưng lúc này Tông Quật lại đứng dậy. Bạch bào lão giả quát:
-Tông Quật, chẳng lẽ ngươi muốn ngồi lên hoàng vị sao?
Tông Quật cười đáp:
-Phương Lam huynh đảm nhiệm Bằng Ma Hoàng ta không phản đối, nhưng Ngao Khô đại nhân của Phi cầm tộc chúng ta, rồi Tông Duyên bệ hạ đều trước sau bị người giết hại. Ngay cả truyền thừa chi bảo cũng lưu lạc ở ngoài. Bằng Ma Hoàng không có truyền thừa chi bảo, làm sao hiệu lệnh cho toàn thể Phi cầm tộc, làm sao khiến cho Phi cầm tộc tin phục được? Do đó ta nghĩ, quan trọng nhất là phải tìm được truyền thừa chi bảo.
-Phương Lam huynh, huynh thấy ta nói có đúng không?
Ánh mắt Tông Quật nhìn về hướng Phương Lam ở trong góc.
Phương Lam đang cúi mặt, nghe thấy Tông Quật hỏi, mí mắt nhướng lên, ánh mắt lại mang vẻ u thâm khiến những người xung quanh không khỏi cảm thấy sợ hãi hắn. Phương Lam đáp lạnh như băng:
-Không có truyền thừa chi bảo, Bằng Ma Hoàng cũng không phải là Bằng Ma Hoàng.
Nói xong, Phương Lam không hề nói thêm một câu nào nữa.
Bạch bào lão giả lớn tiếng hỏi:
-Chư vị hãy nói xem, làm thế nào để tìm được truyền thừa chi bảo?
Nhất thời cả đại điện bàn tán xôn xao. Đám cao thủ ở thượng tầng kim tự tháp của Phi cầm tộc đều vì truyền thừa chi bảo mà rối tinh rối mù, thảo luận đã lâu cũng không đưa ra được chủ ý nào.
Ở một bên, Phương Lam đang nhắm mắt tĩnh lặng nghe những tiếng ồn ào tranh luận, hắn không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu quét mắt qua mọi người rồi lạnh lùng nói:
-Tìm truyền thừa chi bảo ư? Ngay cả Tông Duyên có truyền thừa chi bảo cũng bị địch nhân giết chết, cho dù tìm được địch nhân nắm giữ truyền thừa chi bảo, ai địch nổi đây?
Mọi người nhất thời ngạc nhiên nhưng đều thở dài không nói được gì. Ai cũng đều hiểu được đạo lý này nhưng bọn họ thảo luận, chỉ là muốn "cố gắng" một chút mà thôi. Hiện tại bị Phương Lam nói thẳng ra, tất cả mọi người đều ngừng hẳn.
Lúc này trong đám đế cấp cao thủ có một nữ tử lạnh lùng nói:
-Phương Lam, chẳng phải ngươi vừa mới nói "không có truyền thừa chi bảo, Bằng Ma Hoàng cũng không là Bằng Ma Hoàng" sao? Nói thế nghĩa là ngươi cũng đồng ý phải "tìm truyền thừa chi bảo trước rồi mới nhận địa vị Bằng Ma Hoàng". Giờ ngươi lại nói như vậy là có ý tứ gì? Bỏ việc tìm kiếm truyền thừa chi bảo sao?
-Bỏ à?
Phương Lam chỉ khinh thường cười mát, rồi lập tức lại cụp mắt đứng ở bên cạnh, không để ý tới người khác nữa.
Một đám cao thủ của Phi cầm tộc tại đại điện nháo nhác nhìn nhau, nhưng bất kể thế nào cũng đều không đưa ra được chủ ý. Chỉ có thể túm năm tụm ba cùng nhau đàm luận.
Nói tới thực lực kinh người của hung thủ đã giết chết Tông Duyên, rồi lại nói đến hậu quả của việc không có truyền thừa chi bảo...
-Nơi nay rất náo nhiệt a.
Một giọng nói đột nhiên vang vọng cả đại điện.
Thoáng chốc mọi người trong đại điện yên tĩnh trở lại, không ai nói gì, đồng thời cùng xoay người nhìn ra ngoài cửa đại điện.
Chỉ thấy ba thanh niên đang từ ngoài đại điện sóng vai đi đến. Không ngờ bọn họ đi qua, những thị vệ cung điện cũng không một ai tiến lên ngăn cản. Ba gã thanh niên này một kẻ toàn thân khoác một trường bào màu vàng, một kẻ mặc trường bào màu đen và kẻ cuối cùng trong chiếc trường bào màu trắng. Không có gió nhưng trường bào lại tự tung bay phần phật.
Thanh niên vận trường bào màu vàng có nụ cười tà dị, thanh niên trong trường bào màu trắng lại nhìn mọi người với ánh mắt lạnh tựa băng, chỉ có thanh niên khoác trường bào màu đen ở giữa là có ánh mắt u tĩnh thâm thúy.
Theo ba người tiến vào đại điện là một loại khí thế đập vào mặt, khiến cho toàn thể yêu đế trong đại điện cảm thấy ngột ngạt, thoáng chốc tim phảng phất như bị một toà núi lớn đè chặt, có cảm giác hít thở khó khăn.
-Các ngươi là ai?
Bạch bào lão giả lên tiếng. Lão là người có công lực cao nhất, miễn cưỡng có thể chống cự được áp lực uy hiếp.
-Tần Vũ, là các ngươi à?
Tông Quật kinh ngạc nhìn ba huynh đệ Tần Vũ thốt lên.
Tần Vũ mỉm cười gật gật đầu với Tông Quật, coi như đã chào hỏi.
Hầu Phí ở cạnh Tần Vũ tà dị cười nói:
-Khi Tông Duyên chưa chết, nơi này còn không náo nhiệt như thế này, chết rồi thì lại nhiệt náo hơn. Ba huynh đệ chúng ta đến đây, cũng không có chuyện gì, chỉ là giết Bằng Ma Hoàng của các ngươi xong, lại muốn làm việc tốt, đem truyền thừa kim quan trả lại cho các ngươi.
Tiếp lấy truyền thừa kim quan Tần Vũ đưa qua, Hầu Phí dò dẫm hai lần rồi cố ý lầm bầm:
-Ai dà, truyền thừa chi bảo làm sao lại là bộ dạng kim quan thế này?
Nói rồi gã còn nắn nắn bóp bóp hai lượt.
-Dừng tay.
Có một vài yêu đế không nhịn được hét lên. -
Truyền thừa chi bảo là Hoàng quan truyền từ đời này sang đời khác của Bằng Ma Hoàng, ở trong Phi cầm tộc có địa vị chí cao vô thượng, thậm chí so với bản thân Bằng Ma Hoàng còn quan trọng hơn. Hiện tại Hầu Phí lại coi nó như món đồ chơi như vậy, làm sao không khiến bọn họ phẫn nộ?
Nét mặt Hầu Phí sa sầm, lạnh lùng nói:
-Ngươi chọc giận Hầu gia rồi, truyền thừa kim quan nay sẽ không trả lại nữa.
Tần Vũ ở bên cạnh nở nụ cười, Hầu Phí trở mặt thật nhanh. Bất quá hiệu quả rất tốt, nhất thời trong đại điện không ai dám nói gì. Ngay cả Bằng Ma Hoàng cũng bị giết, còn có khí tức phát ra của ba huynh đệ Tần Vũ cũng chứng tỏ thực lực khủng khiếp của họ.
Trong truyền thuyết, Tần Vũ một thương phá vỡ phong ấn cửa vào Mê Thần điện, chuyện đó đám yêu đế cũng biết, ai dám chọc giận ba huynh đệ này?
-Tốt lắm, thấy các ngươi nghe lời vậy, trả lại cho các ngươi.
Bộ dạng Hầu Phí giống như ném đồ rác vậy, quẳng ra đất sau đó.
-A!
Bạch bào lão giả đó là người đầu tiên phản ứng, thân thể bay sát xuống đất với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đón được truyền thừa kim quan.
Tần Vũ khẽ gật đầu với Tông Quật, sau đó nói với Hầu Phí:
-Phí Phí, đừng phí thời gian với bọn chúng, chúng ta về thôi.
Hầu Phí gật gật đầu, sau đó châm chọc liếc nhìn đám yêu đế ở đại điện.
Rồi thì, ba huynh đệ đến thế nào lại sánh vai trực tiếp bỏ đi như thế, không có một thị vệ nào tiến lên ngăn cản. Đi ra khỏi đại điện một đoạn, ba huynh đệ Tần Vũ cùng đồng thời biến mất trong không trung.
-Ôi!
Một đám yêu đế lúc này mới thở dài một hơi, trong lòng đều thầm nghĩ: "Thật đáng sợ."
-Các ngươi có chuyện gì vậy?
Một yêu đế quát nạt đám thị vệ:
-Làm sao để bọn chúng nghênh ngang tiến vào, cho dù không chặn được, các ngươi cũng phải tỏ vẻ làm cái gì đó chứ.
Những thị vệ này đầu đầy mồ hôi lạnh, trong đó một thị vệ thủ lĩnh bất đắc dĩ phải nói:
-Đại nhân, không phải là chúng tôi không làm gì, mà căn bản là chúng tôi không động đậy được a.
Tiên giới, tại Viêm Dương tinh, tinh cầu hạch tâm của Phong Bàn tinh hệ.
Hiện nay Viêm Dương tinh chính là sào huyệt của Viêm Hoàng, một trong tam đại thủ lĩnh của Tiên giới. Tần Vũ đã an bài cho mấy người phụ vương tại Sí Dương tinh hệ mà Sí Dương tinh hệ cũng là địa bàn của Viêm Hoàng. Tần Vũ quyết định đến chào hỏi Viêm Hoàng cho phải đạo.
Viêm Dương tinh rất nóng, nhưng vì là sào huyệt của Viêm Hoàng nên mỗi ngày đều có một lượng người lớn tiến vào Viêm Dương tinh.
Trên không trung Viêm Dương tinh, ba huynh đệ Tần Vũ đều sử dụng linh hồn chi lực dò xét.
-Ô?
-Đại ca, có chuyện gì ngạc nhiên thế, thực lực Viêm Hoàng này cũng không tăng lên, chỉ là bát cấp tiên đế như cũ thôi à.
Hầu Phí nghi hoặc nhìn Tần Vũ, Hắc Vũ mặc dù không nói nhưng cũng nghi hoặc như thế nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ cười giải thích:
-Không, ta không kinh ngạc về Viêm Hoàng, ta ngạc nhiên là ở đây ta bỗng phát hiện ra một hảo huynh đệ mà ta kết giao tại Tiên giới, Quân Lạc Vũ!
-----
* Phản phác quy chân: tiến tới cái đơn giản và tinh thuần, lấy vụng về làm cái xảo diệu.
← Ch. 428 | Ch. 430 → |