← Ch.481 | Ch.483 → |
Hoàng Tĩnh không hề tức giận liếc nhìn Hoàng Phủ Lưu Thủy, cuối cùng nhắc nhở: "Lưu Thủy, nếu đệ chơi đùa quá lố, thì cũng không cần ở lại Lương Kim Sơn nữa, lập tức quay về Huyễn Kim Sơn."
"Vâng!" Hoàng Phủ Lưu Thủy nghe xong gật gật đầu.
Hoàng Tĩnh biết lời mình nói phỏng chừng vô dụng, nếu không đệ đệ của mình cũng không trực tiếp rời nhà đi. Với tính cách trái khoáy của đệ đệ, chỉ có thể khuyên như vậy, nếu dùng sức mạnh ngược lại hiệu quả càng không tốt.
"Tốt lắm, vậy ta đi đây! Tần Vũ, cáo từ." Hoàng Tĩnh nhìn Tần Vũ nói.
Tần Vũ cũng đáp lễ: " Hoàng Tĩnh cô nương, sau này gặp lại tại Huyễn Kim Sơn." Hoàng Tĩnh nghe đựoc lời Tần Vũ, mỉm cười, sau đó cả người liền trực tiếp đằng không, hướng phương đông bay đi.
"Hô hô, cuối cùng cũng đi." Hoàng Phủ Lưu Thủy lập tức trở nên vui vẻ cười nói.
"Không trách Hoàng Phủ huynh lại có thượng phẩm thiên thần khí, nguyên lai là do có vị tỷ tỷ có địa vị cao tại Huyễn Kim Sơn." Đàm Cửu hừ lạnh một tiếng nói, trong lời nói của Đàm Cửu ẩn chứa sự ghen ghét.
Thượng phẩm thiên thần khí, cho dù là ở Huyễn Kim Sơn, phỏng chừng cũng chỉ có thượng bộ thiên thần có địa vị cực cao mới có thể có. Mà Đàm Cửu cũng phải tổn thất rất nhiều mới may mắn có một kiện trung phẩm thiên thần khí. Về phần ba huynh đệ Man Trù, Man Phồn, Man Phỉ mặc dù đều là trung bộ thiên thần, nhưng mà cả ba người cũng chỉ có hạ phẩm thiên thần khí.
Làm cường đạo, muốn có thiên thần khí không hề đơn giản, ba kiện hạ phẩm thiên thần khí đã khiến cho ba huynh đệ Man Trù hao phí vô số tâm lực. Tại thần giới, đại đa số hạ bộ thiên thần đều không có thiên thần khí, bởi vì thiên thần khí rất trân quý.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao mà hai người Mị Cơ, Liễu Nhứ đạo nhân ghen ghét Hùng Hắc. Kiện hạ phẩm thiên thần khí Lang nha bổng "Phá Sơn" của Hùng Hắc vốn là vũ khí của rồng đen chín đầu Đàm Cửu, Đàm Cửu khi có được trung phẩm thiên thần khí, mới đem kiện hạ phẩm thiên thần khí cho Hắc Hùng. Chỉ là một kiện hạ phẩm thiên thần khí như vậy lại bị Tần Vũ hủy đi.
"Sao thế, ngươi ghen tị sao?" Hoàng Phủ Lưu Thủy đưa tay lấy ra một thanh cự phủ.
Cự phủ toàn thân sắc vàng, hắn vừa cầm lấy thanh kim sắc cự phủ, Tần Vũ liền cảm thấy cự phủ ẩn chứa khí thế kinh khủng. Nếu nói Xích Huyết thần kiếm có một loại khí tức sắc bén, cự phủ này lại có một khí thế vô cùng trầm trọng.
Hoàng Phủ Lưu Thủy vuốt ve thanh cự phủ trong tay, trông giống như đang vuốt ve da thịt của tình nhân mình yêu thương nhất: "Đàm Cửu, ghen ghét thì cứ nói ra, thượng phẩm thiên thần khí này, ta mất rất nhiều tâm tư mới có được, với địa vị của ngươi, trừ phi ngươi tự luyện đến thượng bộ thiên thần, hơn nữa phải đầu nhập vào một thế lực nào đó, may ra phương thế lực đó có thể cho ngươi một kiện thượng phẩm thiên thần khí.
Nếu không, với thực lực của ngươi hôm nay, muốn có thượng phẩm thiên thần khí, chỉ có thể có được trong mộng mà thôi."
Đàm Cửu hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Tần Vũ đang đứng bên cạnh. :
Đàm Cửu trong lòng thầm mắng: "Hoàng Phủ Lưu Thủy, nếu không phải vì vị tỷ tỷ kia của ngươi, sợ rằng bây giờ một kiện thượng phẩm thiên thần khí đã rơi vào tay ta, hơn nữa nay cả "Chỉ Xích Thiên Nhai" thần thông ta cũng có thể học được rồi."
"Ghen ghét làm gì, nơi này cũng không phải chỉ có ngươi mới có thượng phẩm thiên thần khí." Đàm Cửu nhướng mày, lạnh lùng nói.
"Còn ai có nữa?" Hoàng Phủ Lưu Thủy hai mắt sáng ngời, mà Man Trù, Man Phồn, Man Phỉ ba người cũng kinh hãi nhìn về phía Đàm Cửu, Man Phỉ mở miệng hỏi: "Có người có thượng phẩm thiên thần khí sao? Hắc Long, ngươi đừng có nói lung tung, thượng phẩm thiên thần khí không có thể nói đùa như vậy đâu."
Tần Vũ nhướng mày.
Quả nhiên Đàm Cửu nhìn về phía Tần Vũ, chỉ vào Tần Vũ nói: "Tần Vũ huynh có một thượng phẩm thiên thần khí, chính là do sư tôn của Tần Vũ huynh ban cho, quả thực lợi hại vô cùng."
Tần Vũ trong lòng tức giận vô cùng.
Đàm Cửu ra vẻ xin lỗi Tần Vũ: "A, Tần Vũ, ta không nhịn được nói ra mất rồi. Vừa rồi nhìn tên Hoàng Phủ Lưu Thủy này quá mức kiêu ngạo, liền bất bình thay ngươi, nhịn không được mà nói ra."
"Bất bình thay ta?" Tần Vũ giờ phút này thật không biết có nên chửi mắng tên Đàm Cửu cực kỳ vô sỉ kia không.
Con mắt Hoàng Phủ Lưu Thủy sáng rỡ, quay sang nhìn Tần Vũ: "Tần Vũ, ngươi cũng có thượng phẩm thiên thần khí sao? Ta dùng thần thức quan sát ngươi, thần lực khí tức trên người ngươi chỉ là thượng bộ thần nhân mà thôi. Ngươi có thượng phẩm thiên thần khí, Cửu Đầu Trùng này lại không ra tay cướp đoạt sao?"
Hoàng Phủ Lưu Tủy liếc mắt đánh giá Đàm Cửu: "Với tính tình của Cửu Đầu Trùng này ta biết rõ, dám chắc là cầm lòng không được."
"Ta vừa mới đạt đến thiên thần cảnh giới, trong cơ thể thần lực còn chưa kịp chuyển hóa." Tần Vũ giải thích, hắn lúc này cũng chỉ có thể giải thích như thế.
Thần nhân, linh hồn thiên thần, không giông như linh hồn tiên nhân, phàm nhân. Khi đạt tới linh hồn đại viên mãn, linh hồn thần nhân sẽ ngưng kết thành linh hồn kim đan, còn linh hồn thiên thần thì là hóa anh.
Linh hồn thần nhân, thiên thần đều là thực thể, ẩn sâu trong não bộ, căn bản là không có cách nào điều tra. Mà thần lực, thiên thần lực trong cơ thể lại rất dễ dàng phán đoán, người có công lực cao còn có thể dùng thần thức gây trở ngại việc điều tra của kẻ khác. Người có công lực thấp chỉ có thể mặc cho đối phương điều tra mà thôi.
"A, nguyên lai như thế." Hoàng Phủ Lưu Thủy giật mình hiểu ra, lại nghi hoặc hỏi: "Ngươi chỉ là một hạ bộ thiên thần, tuy có thượng phẩm thiên thần khí, lại có thể ngăn trở được Cửu Đầu Trùng sao? Mặc dù không thích Cửu Đầu Trùng, nhưng nói thật, sức chiến đấu của Cửu Đầu Trùng quả thực hết sức kinh người."
Đàm Cửu đứng một bên lạnh lùng "hừ" một tiếng.
"Là tỷ tỷ ngươi đã cứu ta." Tần Vũ giải thích.
Hoàng Phủ Lưu Thủy nhất thời hiểu ra, cười to: "Đúng vậy, có tỷ tỷ của ta ra mặt, Cửu Đầu Trùng này nếu dám ra tay, chính là hắn muốn chết. Đúng rồi, ngươi thật sự có thượng phẩm thiên thần khí sao?"
"Đúng vậy!"
Tần Vũ thừa nhận, đơn thủ vừa động, trong tay liền xuất hiện thanh Xích Huyết thần kiếm, "Kiếm này tên là "Xích Huyết", chính là thượng phẩm thiên thần khí sư tôn tặng cho ta."
Trong lòng Tần Vũ, "Tượng Thần" Xa Hầu Viên đối với hắn đích xác có ân chỉ dạy của sư tôn, trong Mê Thần Điện hết thảy đều là Xa Hầu Viên để lại cho Tần Vũ, nói là sư tôn tặng, cũng không quá đáng.
"Sư tôn, không biết sư tôn ngươi tên là gì?" Hoàng Phủ Lưu Thủy lập tức nói: "Nói không chừng ta có biết y."
"Sư tôn có lệnh, ta không được nói tên người, thật sự xin lỗi." Tần Vũ trả lời qua loa.
Kỳ thật Xa Hầu Viên lúc trước cũng nhắn lại cho Tần Vũ, việc Tần Vũ là người kế thừa, đừng để cho ngoại nhân phát hiện. Nếu không, chỉ đơn giản với thân phận là"Tượng thần truyền nhân" cũng khiến cho không ít người để ý.
Hoàng Phủ Lưu Thủy gật đầu, hắn đã gặp qua những đại thế lực, cũng không vì một kiện thượng phẩm thiên thần khí mà nổi lòng tham.
"Cửu Đầu Trùng, còn có đám trâu ngóc các ngươi nữa, tỷ tỷ của ta đã đi, nơi này cũng không có ngoại nhân, chúng ta tại đây đại chiến một hồi đi." Hoàng Phủ Lưu Thủy cầm lấy hoàng kim cự phủ trong tay, không ngừng múa lên.
Man Trù, Man Phồn, Man Phỉ ba người cũng nhìn nhau.
Lão nhị Man Phồn gật đầu "hừ" một tiếng nói: "Vậy cũng tốt, hôm nay ba huynh đệ chúng ta vốn muốn cùng Hắc Long chiến đấu một phen, chỉ là bị tỷ tỷ của Hoàng Phủ Lưu Thủy ngươi phá hoại hứng thú. Bây giờ tỷ tỷ của ngươi đã đi, chúng ta đại chiến một phen cũng tốt."
"Đúng! Mẹ nó! Ta bây giờ đầy một bụng hỏa khí không có chỗ phát tác." Man Phỉ liền nói.
"Muốn phát hỏa vào ta sao? Ta bây giờ cũng đầy một bụng hỏa khí đây!" Đàm Cửu sắc mặt càng thêm âm trầm, hôm nay đúng ;à một ngày không thuận lợi, vừa mới tổn thất một thủ hạ hạ bộ thiên thần, muốn giết Tần Vũ lại bị Hoàng Tĩnh ngăn cản. Hơn nữa bây giờ còn lo lắng sư tôn Tần Vũ trả thù...
Hắn có thể không tức giận sao?
******
Man gia ba huynh đệ đứng một bên, ba huynh đệ đều cầm trong tay một cây đinh ba dài, ba chiếc đinh ba này là hạ phẩm thiên thần khí, toàn thân một màu đỏ sậm, rất nặng.
Hoàng Phủ Lưu Thủy cầm trong tay hoàng kim cự phủ, mỉm cười đứng ở một bên.
Man Gia tam huynh đệ, cùng Hoàng Phủ Lưu Thủy bốn người đều nhìn rồng đen chín đầu Đàm Cửu. Đàm Cửu giờ phút này đã xuất ra tất cả hóa thân, chỉ thấy chín tên "Đàm Cửu" đang đứng ở đó..
Tần Vũ ở xa xa xem cuộc chiến, Man Gia tam huynh đệ, Hoàng Phủ Lưu Thủy cùng Đàm Cửu đều là trung bộ thiên thần. Bất quá, mặc dù cùng là trung bộ thiên thần, thực lực so ra cũng chênh lệch.
"Ta lên trước."
Chỉ nghe Hoàng Phủ Lưu Thủy cười to một tiếng, đồng thời cự phủ trong tay bay vọt lên trời, hoàng kim cự phủ phóng lớn, giống như một tòa núi.Mà Hoàng Phủ Lưu Thủy bản thân cũng tỏa ra một màn kim quang như sương mù bao quanh cơ thể, thân thể thẳng một đường hướng tới một Đàm Cửu lao đến, quyền đầu giống như kim chúc trực tiếp hướng đầu Đàm Cửu đập tới.
Nhất thời...
Đàm Cửu cùng Hoàng Phủ Lưu Thủy bắt đầu chiến đấu nhanh như chớp, tản ảnh không ngừng xuất hiên khắp nơi, tiếng oanh kích không ngừng vang lên.
"Oanh!"
Lưỡi hoàng kim cự phủ giờ đã dài ra gần mười dặm, bất quá lưỡi búa lại vô cùng sắc bén!
Dài mười dặm, là lớn như thế nào? Hoàng kim cự phủ này chém xuống, tốc độ cực nhanh, hung hãn chém về một Đàm Cửu khác. Đàm Cửu này cầm trong tay trường côn màu đen, chỉ có thể ngạnh chống.
"Bồng" giống như động đất, Tần Vũ cảm thấy mặt đất bắt đầu chấn động.
Mặt đất xuất hiện một vết nứt thật lớn, mà tên Đàm Cửu vừa bị chém tức thì lún sâu vào trong. Một lát sau, một đạo tàn ảnh từ trong hố sâu vọt lên, đúng là phân thân vừa nãy bị ép xuống.
Giờ phút này, sắc mặt phân thân tái nhợt, đã bị thương nặng.
"Chỉ biết ỷ trượng vào thượng phẩm thiên thân khí." Cặp lông mày đỏ của phân thân vừa rồi của Đàm Cửu dựng lên, phẫn nộ quát: "Hoàng Phủ Lưu Thủy, chỉ nhờ có thượng phẩm thiên thần khí, ngươi mới có thể hiếp đáp được ta."
Chỉ thấy chín đại phân thân, trong đó sáu phân thân đồng thời nhằm Hoàng Phủ Lưu Thủy, ba phân thân còn lại, một đối một cùng Man Gia huynh đệ bắt đầu chém giết.
Đàm Cửu, Man gia huynh đệ, Hoàng Phủ Lưu Thủy đều là trung bộ thiên thần, ba người đều có thể hình thành "không gian lĩnh vực", nhưng đã quá hiểu nhau, biết thi triển "Không gian lĩnh vực" chỉ lãng phí linh hồn lực, nên rất ăn ý, mấy người đều không sử dụng "Không gian lĩnh vực".
Sáu đánh một.
Cầm trong tay hoàng kim cự phủ, Hoàng Phủ Lưu Thủy cả người nhanh chóng hóa thành màu vàng, bất kể là quyền đầu, chân, đầu gối, cùi chỏ,... mỗi bộ vị trên thân thể đều có thể tiến hành điên cuồng công kích, hoàng kim cự phủ trong tay nhanh như tia chớp chém xuống.
"Thân thể thật cường hãn". Tần Vũ không khỏi cảm thán một tiếng.
Hắn đã từng thấy một quyền của Hoàng Phủ Lưu Thủy khiến thượng phẩm thần giáp mặc trên một phân thân của Đàm Cửu nát bấy. Tần Vũ hết sức rõ ràng... trung phẩm thiên thần sử dụng thần khí, lực phòng ngự cường hãn kinh người. Chỉ là Hoàng Phủ Lưu Thủy cứ thế phá hủy.
"Sáu phân thân công kích một người, vậy mà tốc độ của Hoàng Phủ Lưu Thủy cũng ngang ngửa, tốc độ của Hoàng Phủ Lưu Thủy cũng thật kinh người. Lại còn có cự phủ này, phân thân căn bản không dám đấu." Tần Vũ bây giờ đã thấy rất rõ, Hoàng Phủ Lưu Thủy một người đối phó sáu phân thân, hoàn toàn chiếm ưu thế.
Tần Vũ quay đầu nhìn về một chiến trường khác.
Ba phân thân đối phó với Man gia tam huynh đệ.
"Một phân thân đấu với một người, thoạt nhìn, Man gia tam huynh đệ chiếm chút ưu thế. Ừm... với việc phân thân của Đàm Cửu có trong tay trung phẩm thiên thần khí, mặc dù chỉ là một bộ phận tổ hợp của trung phẩm thiên thần khí, uy lực cũng rất lớn. Mà Man Gia tam huynh đệ đều chỉ có hạ phẩm thiên thần khí mà thôi."
Man gia tam huynh đệ rống lên giận dữ, điên cuồng đánh tới. Ba Đàm Cửu cũng cố gắng ngăn cản.Trận chém giềt này đã kéo dài một ngày, cuối cùng Đàm Cửu tựa hồ chống đỡ không nổi nữa. Dù sao một đối bốn, đích xác rất khó khăn. đặc biệt là Hoàng Phủ Lưu Thủy.
Đàm Cửu biết, cho dù chính mình cùng Hoàng Phủ Lưu Thủy một đối một, cũng chỉ có thể chiếm chút thế thượng phong. Bây giờ phái đi sáu phân thân, cũng chỉ có thể bị người ta chà đạp.
"Há!"
Đàm Cửu đột nhiên nổi giân gầm lên một tiếng, chỉ thấy chín phân thân như tia chớp hướng trung ương tụ tập lại, sau đó chín "Đàm Cửu" tụ hợp thành một, đồng thời chín trường côn màu đen cũng tụ hợp thành cửu tiết tiên.
Đàm Cửu cảm thấy rất rõ ràng lực lượng hùng hậu mạnh mẽ trong cơ thể.
"Hoàng Phủ Lưu Thủy, cả ba tên các ngươi, có bản lãnh thì nhào vô." Đàm Cửu cầm cửu tiết tiên trong tay gầm lên.
"Ha ha... rốt cục đã xuất toàn lực rồi sao, thống khoái, thống khoái." Hoàng Phủ Lưu Thủy cười to vọt tới, mà Man gia huynh đệ cũng chỉ kêu một tiếng cũng xông vào.
Bốn đánh một.
Tần Vũ rốt cục đã nhìn thấy được thực lực chân chính của Đàm Cửu, sau khi chín đại phân thân hợp lại thành một thể, lực lượng, tốc độ của Đàm Cửu đều đề cao lên rất nhiều. đặc biệt là cửu tiết tiên trong tay.
Cửu tiết tiên có thể mềm có thể cứng, có thể vòng lại công kích, có thể biến thành trường côn đập xuống, cũng có thể biến thành nửa cứng nửa mềm. Cửu tiết tiên còn có thể biến thành dây thừng trói người, hơn nữa, cửu tiết tiên còn có thể rời ra, phân ra thành từng đoạn tiến hành công kích đối phương. Tần Vũ lúc này nhìn Đàm Cửu chỉ cảm thấy một trận hoa mắt váng đầu mà thôi.
Hoàng Phủ Lưu Thủy, Man gia tam huynh đệ có thể là do phối hợp không được tốt, bốn đánh một, nhưng lại chỉ có thể chiếm chút thế thượng phong, căn bản không có cách nào đánh bại Đàm Cửu.
"Năng lượng hoàn toàn ngưng tụ trong vũ khí, lực công kích hoàn toàn ngưng tụ, mỗi một cước, mỗi một quyền lực công kích đều cực kỳ kinh người. Không có chiêu thức hoa mỹ, nhưng uy lực lại cực mạnh." Hơn phân nửa sức chú ý của tần vũ hoàn toàn tập trung lên người Hoàng Phủ Lưu Thủy. Trải qua ba ngày ba đêm chiến đấu, cuối cùng bọn người Hoàng Phủ Lưu Thủy bất đắc dĩ phải thừa nhận, cho dù đánh tiếp mấy trăm năm cũng không có khả năng thắng, chỉ có thể dừng tay.
"Ha ha, thống khoái, thống khoái." Hoàng Phủ Lưu Thủy cười cười đi tới bên Tần Vũ: "Tần Vũ, theo ta tới Lương Kim Sơn một chuyến, thế nào?"
Tần Vũ vốn có tính toán riêng, lúc này nói: "Ta còn có vài việc, đợi một thời gian nữa sẽ tới."
"Vậy cũng tốt!" Hoàng Phủ Lưu Thủy gật gật đầu, sau đó dùng thần thức truyền âm nói:
"Tần Vũ, ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi nên sớm đến Huyễn Kim Sơn, cố gắng theo đuổi tỷ tỷ của ta, nói không chừng ngươi có thể trở thành tỷ phu của ta, thật đó, ta cảm giác tỷ tỷ của ta đối với ngươi không kém, ngươi rất có hi vọng...."
Tần Vũ không khỏi ngẩn người.
Hoàng Phủ Lưu Thủy thấy vẻ mặt Tần Vũ như thế, nhất thời cười lớn, Hoàng Phủ Lưu thủy trong tiếng cười, cất người bay đi.
← Ch. 481 | Ch. 483 → |