← Ch.599 | Ch.601 → |
Dịch giả: khinhkhonghoc
Biên Tập: Deviouslove
Nguồn:
"Ha ha, hài tử đương nhiên càng nhiều càng tốt, nói thật, ta thích nhất hài tử, chỉ là nếu như hài tử quá nhiều, Lập nhi nàng sẽ chịu khổ nhiều." Tần Vũ cười nói như vậy khiến cho Lập nhi sắc mặt có chút đỏ hồng lên.
Tần Vũ lúc này nói: "Nhị ca, chúng ta không nên đứng tại hành lang nói chuyện, hay là vào trong đình viện, cùng ngồi xuống từ từ đàm luận, như thế nào?"
"Tốt." Lâm Mông gật đầu cười nhẹ. Lập tức Tần Vũ, Khương Lập, Lâm Mông, thanh niên ngân phát ngân đồng Khắc Lôi Duy Cách, kể cả đang tung tăng trên mặt đất vũ động kim sắc trường thương Tần Tư đều đồng thời hướng chỗ ở Tần Vũ đi tới. Trong viện, bên cây cổ thụ, Tần Vũ, Lâm Mông hai người đối diện mà ngồi, còn Ngân phát ngân đồng Khắc Lôi Duy Cách như một hộ vệ bình thường đứng sau Lâm Mông
"Khắc Lôi Duy Cách, ngươi về trước, sau một lúc nữa ta sẽ tự mình trở về." Lâm Mông quay về phía sau nói với thanh niên ngân ngân phát ngân đồng.
Ngân phát ngân đồng thanh niên nhân lúc này khom người: "Dạ, sư tôn."
Lập tức, thanh niên ngân phát ngân đồng toàn thân vừa thoáng động, liền trực tiếp biến mất trước mắt Tần Vũ.
"Lập nhi, muội đưa tiểu Tư về phòng nghỉ ngơi cho tốt." Tần Vũ hướng Khương Lập bên cạnh nói, Khương Lập nhu thuận gật gật đầu, mang theo Tần Tư đi vào trong phòng. Nhất thời trong viện chỉ còn lại có Tần Vũ, Lâm Mông hai người.
Gió nhẹ thổi. Một bình rượu, hai chén rượu.
"Tần Vũ, ta rất bội phục đệ, biết không?" Lâm Mông cầm ly rượu, lời đầu tiên liền nói về chuyện này.
"Bội phục đệ?" Tần Vũ có chút mờ mịt.
"Lúc trước, đệ thu được công pháp chưa hoàn thiện của Lôi Vệ "tinh thần biến", lúc đó tinh thần biến công pháp chỉ xem như một loại tu luyện công pháp rất bình thường, thoáng có chút tân kì mà thôi. Chỉ là đệ lại từng bước liên tục tiến hóa, khiến bộ tinh thần biến công pháp đạt đến thành tựu trước giờ chưa từng có. Đệ... không có một ai trợ giúp, đã có thể đạt đến thành tựu như bây giờ, ta khâm phục...bởi vì, năm đó trong khi ta đạt đến thành tựu như cảnh giới của đệ bây giờ, là dưới sự trợ giúp của người mới thành công." Lâm Mông tự giễu cười nói.
Tần Vũ kinh dị nhìn Lâm Mông.
Lâm Mông biết mình có tân vũ trụ?
"Tần Vũ, Hắc động chi cảnh của đệ thực sự phi thường phi thường kinh nhân, không ngờ từng bước tự thân đem đan điền không gian phát triển thành Hồng Mông không gian, lúc trước ta phát hiện... thực sự ngây người." Lâm Mông than thở.
"Năm đó ta cũng từng lĩnh ngộ trong thân thể, đó là một lí luận vũ trụ, chỉ là ta cho tới bây giờ không có nghĩ tới, có thể đưa đan điền không gian trong thân thể cùng Hồng Mông không gian hợp lại. Dù sao lúc trước, ta không biết sự tồn tại Hồng Mông không gian, đệ cũng không biết, nhưng đệ là người thành công. Thực sự quá biến thái, coi như là may mắn. Ha ha...kì thật thành công của một thiên tài, cũng là cần có một điểm may mắn." Lâm Mông ha ha cười to nói.
"Không thống khoái, không thống khoái a, bởi vì quy củ cản trở, đệ như bây giờ còn không có hoàn toàn thành công, cho nên không ít chuyện không thể nói rõ. Bất quá cũng nhanh...hơn mười năm thời gian là biết." Lâm Mông trên mặt tràn đầy nụ cười.
Tần Vũ đáy lòng vừa động.
"Lời này của lâm Mông là có ý gì? Hơn mười năm thời gian là biết, có phải là nói hơn mười năm thời gian, đủ để cho ta tân vũ trụ hoàn toàn diễn biến."
Tần Vũ đối với tốc độ phát triển của tân vũ trụ hoàn toàn hiểu rõ. Một vũ trụ chia làm ba tầng, phàm nhân giới một tầng, tiên ma yêu giới tầng cùng vô số không gian một tầng, thần giới một tầng. Trong đó phàm nhân giới là tầng lớn nhất, cũng rất tiêu hao thời gian, mà càng lên cao, bởi vì phải diễn biến không gian nhỏ đi, thời gian tiêu hao cũng ít hơn rất nhiều.
Lấy số lượng vũ trụ không gian so sánh khác nhau gấp trăm lần. Mười năm thời gian, chính xác có khả năng khiến toàn bộ vũ trụ diễn biến thành công.
....
Nói một ít về chuyện tinh thần biến công pháp, rồi sau đó Tần Vũ liền cùng Lâm Mông tùy ý nói chuyện, mà hai người nói chuyện trên trời dưới đất, đàm luận các loại sự tình kỳ lạ, nhưng thật đang thảo luận về tâm tính của nhau. -
Màn đêm đen tối tiêu tán, ánh sáng ban ngày phủ xuống. Tần Vũ, Lâm Mông hai người vẫn như vậy mặt đối mặt ngồi tại hai bên luận bàn.
"Nhị ca, đệ muốn hỏi, Linh Bảo Mẫu đỉnh trong Thiên Tôn sơn vì sao có thể luyện chế ra Thiên Tôn linh bảo?" Tần Vũ đáy lòng vẫn kỳ quái.
Lâm Mông cười: "Điểm này đệ tạm thời không cần hỏi, hơn mười năm sau, đệ không hỏi cũng tự nhiên minh bạch."
Tần Vũ cười khổ: "Nhị ca, đệ phát hiện, đệ hỏi huynh có quan hệ một chút tới sự tình thần giới, huynh luôn không trực tiếp trả lời đệ, luôn đưa đệ vào mê vụ."
"Ha ha, không có biện pháp, quy củ, quy củ. Ta là muốn tuân thủ quy củ." Lâm Mông cười a a nói.
"Vậy lần này xuất hiện Thiên Tôn linh bảo tên gọi là gì, cái này có thể nói cho đệ biết không?" Tần Vũ dò hỏi.
Lâm Mông bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, điều này cũng không phải là tin tức trọng yếu gì, lần này sau khi Thiên Tôn sơn phủ xuống sanh ra Thiên Tôn linh bảo, gọi là Phù Thế ấn."
"Phù Thế ấn?" Tần Vũ lại mơ hồ.
"Án chiếu qui củ, Phù Thế ấn sẽ chia thành ba phần, ba phần này phân biệt cách nhau mười năm từ trong Linh Bảo Mẫu đỉnh bay ra. Trong ba phần này, đều ẩn chứa bộ phận thời gian pháp tắc."
Lâm Mông cười nói.
"Phù Thế ấn, chia làm ba phần" Tần Vũ trong lòng âm thầm gật đầu.
"Phù Thế ấn vốn có thể một hóa thành ba, sau khi Phù Thế ấn chia làm ba phần, liền là ba kiện uy lực tương đương với nhất lưu Hồng Mông linh bảo, phân biệt là-Thương Thiên ấn, Hậu Thổ ấn cùng với uy lực lớn nhất Vạn Dân ấn. Bất quá ai trở thành Thiên Tôn, có thể không phải là ai có thực lực mạnh là được, phải xem cá nhân...công đức!" Lâm Mông cười nhẹ nói.
"Công đức?" Tần Vũ ngạc nhiên, "Ai trở thành Thiên Tôn, phải xem công đức?"
Hắn lần đầu tiên nghe tới từ này. Hắn cho đến bây giờ không có từ trong miệng Thiên Tôn hoặc thần vương nói qua từ công đức.
"Oh, công đức cũng có thể gọi là cống hiến." Lâm Mông cười nhẹ nói, "Là đối với vũ trụ có cống hiến, cho nên cống hiến lớn nhỏ, đều có phân xử. Cái gì gọi là công đức? Không phải như đệ nghĩ, đừng nói các ngươi, kể cả Thiên Tôn cũng không minh bạch cái gì gọi là công đức. Công đức là cứu người sao? Đệ cứu ức vạn người, cũng không có một phần công đức, đệ giết ngàn vạn người, cũng không tổn thất một phần công đức."
Định nghĩa công đức, căn bản không phải thường nhân có thể hiểu được.
"Nhị ca, theo như lời huynh nói, ai làm Thiên Tôn, do công đức quyết định, chẳng lẽ tranh giành đều không được? " Tần Vũ nghi hoặc.
Thiên Tôn sơn nhất dịch, tranh đoạt các phần tách ra của Thiên Tôn linh bảo, nếu như một điểm tác dụng đều không có, nếu ngay cả Thiên Tôn sắp sinh ra đều là âm thầm xếp đặt xuống, vậy tranh giành còn có ý nghĩa gì?
"Không, hữu dụng."
Lâm Mông cười nói, "Bởi vì ba phần linh bảo, trong mỗi một phần đều ẩn chứa bộ phần thời gian pháp tắc. Bọn họ một khi lấy được, cho dù không trở thành Thiên Tôn cũng có thể khiến bọn họ lĩnh ngộ đối với thời gian pháp tắc càng thêm sâu, nói không chừng bọn họ có thể chỉ dựa vào cố gắng của chính mình, trở thành Thiên Tôn."
"Thiên Tôn trên lịch sử, còn không có ai chỉ dựa vào chính mình có thể trở thành Thiên Tôn" Tần Vũ lại nói.
"Trên lịch sử không có, không đại biểu là không thể." Lâm Mông cười nói.
Tần Vũ ngẩn người, liền cười lại. Phải, tỷ như Tu La thần vương hôm nay dĩ nhiên đã lĩnh ngộ thời gian tĩnh chỉ, nếu như thông qua Thiên Tôn linh bảo, lĩnh ngộ ra thời gian đảo thối vậy tự nhiên đã là Thiên Tôn cao thủ. Bất quá lĩnh ngộ ra bộ phận cuối cùng rất khó khắn.
"Tốt lắm." Lâm Mông đứng lên, ngửa đầu nhìn trời, "Trời đã sáng, ta cũng cần phải trở về." Lâm Mông nhìn Tần Vũ cười nói, "Chờ mười năm sau chúng ta gặp nhau tiếp, lần tới gặp mặt chúng ta liền có thể mở rộng tâm trí đàm luận không có cố kị."
"Mười năm sau gặp lại." Tần Vũ cũng cười.
Hai người cùng cười, lập tức thân thể Lâm Mông liền dần dần biến mất như ảo ảnh, cuối cùng trực tiếp biến mất trước mắt Tần Vũ.
"Công đức? Định nghĩa công đức, sợ rằng là do chủ nhân vũ trụ thần giới quyết định." Tần Vũ trong lòng lắc đầu cười một tiếng liền không nghĩ nhiều, đối với chính mình mà nói, Thiên Tôn căn bản không có lực hấp dẫn, bởi vì công đức đối với hắn cũng không có tác dụng gì.
Đường đi của bản thân, chính là truy cầu đại thành diễn biến vũ trụ.
"Thiên Tôn linh bảo, Phù Thế ấn, ba phần Phù Thế ấn, một là Thương Thiên ấn, một là Hậu Thổ ấn, một là Vạn Dân ấn, không biết lần thứ nhất xuất thế là phần nào?"
Tần Vũ mục quang nhìn về hướng tây, đồng thời tân vũ trụ không gian lực giống như sóng dữ bao trùm cả phạm vi thần giới. Tân vũ trụ không gian lực của Tần Vũ xuyên qua phù điêu thông đạo, tiến nhập vào trong phạm vi Thiên Tôn sơn, sau đó liền tiến nhập vào hạp cốc có chứa Linh Bảo Mẫu đỉnh. Chỉ là tân vũ trụ không gian lực của Tần Vũ không thể tiếp xúc Linh Bảo Mẫu đỉnh mà thôi.
Mấy ngày sau, Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong tam đại thần vương liền tiến nhập trong Thiên Tôn sơn, bọn họ ba người thành một đoàn nhỏ rất nhanh liền dung nhập vào trong, xác định rõ quan hệ cùng các phương hoặc nồng hoặc nhạt, hoặc hữu hảo, hoặc là đối lập. Các phương thần vương đều ở vào trong tình trạng khắc chế lẫn nhau. Thiên Tôn linh bảo không xuất thế, tất cả thần vương đều có thể ẩn nhẫn, một khi Thiên Tôn linh bảo xuất thế, trên trường hơn bốn mươi vị thần vương đều muốn liều mạng tranh đoạt. Thời gian đợi chờ dần trôi qua, đảo mắt liền đã qua tám năm thời gian.
← Ch. 599 | Ch. 601 → |