← Ch.098 | Ch.100 → |
Nội cốc cách Xích Huyết Lĩnh không quá trăm vạn dặm. Tốc độ Tần Vũ bây giờ nhanh gấp gần chục lần so với khi xưa, với tốc độ tốc phi hành nhanh chóng này, chỉ trong một ngày là đã đến nội cốc. Tốc độ như vậy thì ngay cả những Tử Sát Giao Long của Cửu Sát Điện cũng không dám tưởng tượng.
Lưu Tinh hậu kỳ cao thủ không hề thua kém so với tu tiên giả Đổng Hư hậu kỳ, dựa vào tốc độ và tính ngưng tụ của công kích. Thậm chí có thể nói tốc độ cao nhất của cao thủ Lưu Tinh hậu kỳ còn nhanh hơn tu tiên giả Đổng Hư hậu kỳ một chút, do vậy có thể tưởng tượng được tốc độ của Tần Vũ nhanh đến mức nào.
Tần Vũ bay đến cửa nội cốc, nhìn sơ một lượt, sơn mạch xung quanh nối tiếp nhau, nếu là ngoại nhân thì căn bản không cách nào nhìn ra nơi đây ẩn tàng một nội cốc..
- Lưu Tinh đại ca, không, Tần Vũ đại ca.
Một nữ hài áo tím chừng mười mấy tuổi xuyên qua xuyên lại trong rừng cây thực vật bước ra, vừa thấy Tần Vũ liền hưng phấn kêu to. Tần Vũ quay đầu lại nhìn, không ngăn được nụ cười:
- Tiểu Yến Tử, sao ngươi lại xuất cốc?
- Trong cốc chán lắm mà, ra ngoài đi vòng vòng chơi.
Yến Tử chun cái miệng nhỏ nhắn lại nói, Tử Sắc Ngư Lân nơi my tâm phát sáng, mái tóc màu tím dài ngang hông tung bay.
Đôi mắt Yến Tử đột nhiên lóe sáng, nói:
- Tần Vũ đại ca, đi nào, theo ta vào trong cốc, nếu Lập Nhi tỉ tỉ mà biết đại ca trở về, nhất định sẽ rất cao hứng. Nhanh lên, đừng lề mề chậm chạp như vậy.
Yến Tử nói xong liền kéo tay Tần Vũ chạy thẳng vào vách núi.
Thân hình Tần Vũ và Yến Tử vừa tới vách núi biến mất không còn thấy đâu nữa.
Tiến vào trong cốc, Tần Vũ nhìn khung cảnh cây cối quen thuộc đó, trong mắt không khỏi ngời sáng. Lúc trước, hắn sinh sống tại đây trong suốt ba năm ròng. Giờ quay lại cốc, Tần Vũ phảng phất có cảm giác như mình đã thoát ly khỏi máu tanh ngoài cốc mà khôi phục lại tâm linh yên tĩnh.
"Tang..."
Một tiếng huyền cầm ngân lên, tiếng đàn quen thuộc lại vang lên. Tần Vũ đứng ngoài căn nhà bằng trúc, không kìm được nhắm mắt lại yên lặng lắng nghe, khóe miệng cũng lộ nét cười. Nghe tiếng đàn, thời gian trôi qua thật nhanh.
Đàn ngưng, Tần Vũ từ từ mở mắt ra.
Đến giờ Tần Vũ mới phát hiện Yến Tử đã sớm vào trong căn nhà trúc, lúc này có một số tu yêu giả đã tụ tập lại. Những tu yêu giả này đều là người trong cốc, bọn họ với Tần Vũ biết nhau rất rõ, mọi người cùng cất tiếng chào hỏi nhau.
- Lưu Tinh, ồ, đúng rồi, là Tần Vũ đại ca. Một tên mập lưng đeo mai rùa hưng phấn chạy tới reo lên.
Tần Vũ nhìn thấy liền cười:
- Ra là chú mập, lại còn chú gầy nữa. Bạch Giáp, gần đây Hầu Phí vắng mặt, không còn ai muốn đánh các ngươi, cuộc sống thật là thư thản ha?
Tần Vũ cười nói với đám tu yêu giả đứng trước mặt.
Tên mập mang mai rùa lúc lắc hai cái đầu, đắc ý nói:
- Đương nhiên là thư thản, ta có thể ngủ một giấc ba ngày ba đêm cũng chẳng ai đến quấy rầy,chưa kể còn cùng mấy tên chơi cờ, cờ vây Lan thúc dạy rất thú vị.
- Chỉ là...
Tên mập nhăn mày:
- Thỉnh thoảng lại nhớ đến Hầu lão đại, lạ thật.
Tên Bạch Giáp mang hai thanh tiêm đao cũng đang chìm trong suy nghĩ, giống như cũng có chút nhớ tới Hầu Phí.
- Ngươi đó, thật là mâu thuẫn quá. Tần Vũ cười đùa nói:
- Được rồi, các ngươi chơi tiếp đi, ta muốn tìm Lan Thúc có chuyện đàm đạo.
Tần Vũ chào mấy người đó rồi đi vào trong nhà.
Bước vào căn nhà trúc, Tần Vũ liền thấy Lan Thúc đang yên lặng thưởng trà trong đình viện.
- Tần Vũ, ngươi tới đây.
Lan Thúc thong thả ngẩng đầu cười nói.
Lan Thúc vẫn giống như ngày trước tại căn nhà trúc. Tần Vũ gật đầu bước đến, ngồi xuống đối diện. Lan Thúc lật tay một cái liền xuất hiện một chén trà, rót cho Tần Vũ một chén. Tần Vũ thích thú ngửi hương thơm của trà.
- Lan Thúc, đây là Bách Diệp Lan trà của người.
Đối với Bách Diệp Lan trà, Tần Vũ lúc trước ở đây cũng đã uống qua vài lần.
- Xem ra ngươi vẫn còn nhớ! Lan Thúc cười nói:
- Tốt rồi, Tần Vũ, nói đi, tới tìm Lan Thúc có chuyện gì? Đừng có nói là tới tìm Lan Thúc uống trà nha. Ngươi muốn tìm Lập Nhi thì còn có khả năng! Lan Thúc nói đùa.
Nhắc đến Lập Nhi, Tần Vũ quay đầu nhìn lại, không kìm được giương tai lên nghe ngóng, thanh âm của Lập nhi cô nương đang trò chuyện với Yến Tử trong phòng Tần Vũ đều nghe thấy hết.
- Yến Tử, đây là hoa gì vậy, từ đâu mà có, thật là xinh đẹp, sao ta chưa từng thấy qua?
Âm thanh của Lập Nhi vang lên.
- Hi hi, trên mặt biển không xa có một đảo nhỏ, muội hái ở trên đó.Chỗ đó có rất nhiều hoa giống vậy, nhưng mà đây là loài hoa của đất liền, không thích hợp sinh trưởng trong biển, muội phải dấu trong trữ vật thủ mới mang xuống đáy biển được đó.
- Tiểu tử, nghe cái gì vậy?
Tiếng của Lan Thúc chợt vang lên bên tai Tần Vũ.
- A.
Tần Vũ giật mình tỉnh lại, nhìn vẻ mặt cười mà không cười của Lan Thúc.
- Cái này... à, đúng rồi. Lan Thúc, mới rồi không phải là người hỏi con trở về làm gì sao? Lần này con trở về đích xác là có một việc vô cùng trọng yếu muốn người giúp đỡ.
Lan Thúc không vui nói:
- Chuyển đề tài hay thật.
Tần Vũ giả ngốc cười trừ.
- Ngươi muốn tìm ta làm gì, ta cũng có thể đoán ra được, chắc chắn là đã gây họa ngoài kia rồi. Thực lực của cừu địch quá mạnh, ngươi không chắc đối phó nổi nên tìm Lan Thúc giúp, đúng không? Lan Thúc nhìn Tần Vũ cười nói.
Tần Vũ đột nhiên cảm thấy mục quang Lan Thúc đang nhìn mình, phảng phất xuyên thấu cả nội tâm.
- Cao thủ, quả nhiên cao thủ! Tần Vũ kinh thán trong lòng.
Tần Vũ cũng chắng nói dối, cứ thật thà kể lại:
- Đã gây ra chút họa, giết chết một con Tử Sát Giao Long, bất quá hiện giờ không còn gọi là nguy hiểm nữa, địch nhân cũng chưa biết con là hung thủ. Chỉ là con đề phòng có chuyện gì, tính khí Hầu Phí thì người cũng biết rồi đó, đến lúc chân chính chiến đấu, không thể không ra tay, người cũng không muốn thấy còn với Hầu Phí bị địch nhân đẩy tới chỗ chết chứ.
- Giết một Tử Sát Giao Long? Sai rồi, họa của ngươi không phải ở chỗ đó.
Đôi mắt sắc sảo của Lan Thúc nhìn chăm chăm Tần Vũ:
- Họa của ngươi là đã lấy một thanh Ngọc kiếm, bất quá là phúc hay là họa cũng khó nói.
Tần Vũ ngẩn ngơ.
- Lan Thúc, người...
Tần Vũ nhìn trừng như một kẻ ngốc, vị Lan Thúc này không lẽ là tiên tri, bản thân hắn lấy được Ngọc kiếm cũng đã nói cho Tiểu Hắc và Hầu Phí biết, nhưng mà hai đứa chưa hề nói qua cho Lan Thúc. Lan Thúc làm thế nào lại biết được chuyện này? Thật là quá khủng bố.
- Bằng vào chút tâm tư đó của ngươi mà cũng muốn hí lộng ta sao? Thanh Ngọc kiếm này khó mà có được, nhưng thật không ngờ ngươi lại may mắn lấy được! Lan Thúc trầm tư một lúc rồi nói.
Tần Vũ chăm chú lắng nghe.
Càng tiếp xúc với Lan Thúc, Tần Vũ càng phát hiện vị Lan Thúc này cao thâm mặc trắc. Đồng thời tự đáy lòng Tần Vũ cũng nhận ra Lan Thúc đối với hắn rất tốt, hắn cũng tin tưởng Lan Thúc nói được tất làm được, đều là muốn tốt cho hắn cả.
- Lưu Tinh tiên sinh, ồ, Tần Vũ tiên sinh, người đã trở về?
Một người mặc áo xanh, mái tóc dài chỉ dùng dây buộc lại, chính là Lập Nhi cô nương từ trong phòng đi ra, Yến Tử cũng đứng bên cạnh nàng. Lập Nhi cô nương trông thấy Tần Vũ rõ ràng là rất cao hứng.
Xa cách lâu như vậy, gặp lại Lập Nhi cô nương, Tần Vũ đôi mắt sáng ngời, lập tức đáp lời:
- Lập Nhi cô nương, lần này ta quay về là muốn cùng Lan Thúc đàm đạo một số việc.
Lan Thúc trông thấy biểu tình nơi Tần Vũ, thần tình trên mặt mấy lần thay đổi. Lập Nhi cô nương lúc này trong mắt cũng hơi hồng lên, cũng đã chú ý đến thần tình biến hóa của Lan Thúc. Lập Nhi cô nương mất hẳn vẻ bình đạm tự nhiên, lúc này có vẻ hoảng hốt, vội vã hỏi:
- Lan Thúc, người sao vậy?
Người ngoài không biết chuyện của Lan thúc, nhưng Lập Nhi thì biết.
Tần Vũ cũng kinh ngạc nhìn Lan Thúc. Khi xưa hắn ở căn nhà trúc này ba năm, trong một lần cùng Lan Thúc đàm luận chuyện bản thân, Lan Thúc cũng đã có thần thái như vậy. Trong ba năm cũng chỉ phát hiện có một lần như vậy mà thôi.
- Tần Vũ, ta khuyên ngươi một câu.
Lan Thúc khôi phục lại sự bình tĩnh, nhìn Tần Vũ điềm tĩnh nói.
Tần Vũ nhìn Lan Thúc.
Lan Thúc nhìn Tần Vũ kiên định nói:
- Mặc kệ sau này có phát sinh chuyện gì, ngươi đều phải kiên trì giữ vững bản tâm của mình. Sinh tồn trong thế giới này nhiều khi cần phải ẩn nhẫn, nhưng có khi ẩn nhẫn quá lại có thể xảy ra nhiều chuyện khiến ngươi hối hận cả đời. Nhớ lấy... bây giờ và mai sau, kể cả lúc chết đi, cũng phải kiên trì giữ vững bản tâm.
- Lan Thúc! Lập Nhi cô nương nhìn Lan Thúc kinh hãi kêu lên.
Lan Thúc phất tay nói:
- Lập Nhi, ngươi bồi tiếp chuyện với Tần Vũ, không cần để ý đến ta.
Dứt lời, Lan Thúc vươn tay ra, một hòn đá bay thẳng vào tay Lan Thúc, đồng thời tử, lam, lục quang từ hòn đá phát sáng.
Trong chốc lát hòn đá liền biến thành một Truyền Tấn Lệnh.
- Tần Vũ, ta biết lần này ngươi tìm đến ta vì chuyện gì, như quả đến lúc nguy hiểm, hãy dùng linh thức trực tiếp mang tin tức truyền nhập vào Truyền Tấn Lệnh, ta tự nhiên sẽ biết được.
Lan Thúc mang Truyền Tấn Lệnh vừa mới luyện thành đưa cho Tần Vũ.
Tần Vũ trong lòng rất nghi hoặc.
Nếu như hai người muốn truyền tin cho nhau, hắn dùng Truyền Tấn Lệnh của hắn truyền tin đến Truyền Tần Lệnh của Lan Thúc không được sao? Vì cớ gì mà Lan Thúc lại đặc biệt cấp cho hắn một Truyền Tấn Lệnh, lại còn bảo tự hắn dùng linh thức truyền nhập vào Truyền Tấn Lệnh, Lan Thúc tự nhiên sẽ biết?
Nhận lấy Truyền Tấn Lệnh đó, Tần Vũ liền cảm giác được nó có đặc thù riêng, không giống với những vật thể trước đây, Truyền Tấn Lệnh này cảm giác không hề có chút năng lượng khí tức nào.
- Lan Thúc...
Lúc Tần Vũ ngẩng đầu lên thì phát hiện Lan Thúc đã rời khỏi đình viện quay về phòng.
Lập Nhi cô nương nghiêm túc nhìn Tần Vũ nói:
- Lan Thúc đã cho người vật này, Tần Vũ, hãy nhớ lời khuyên của Lan Thúc vừa rồi, đừng quên nhé.
Nói xong, Lập Nhi cô nương cũng hít vào một hơi, không biết đang nghĩ đến điều gì?
Trong lòng Tần Vũ rất nghi hoặc.
Nhưng hắn vẫn ghi nhớ kỹ lời khuyên trong lòng.
- Lập Nhi cô nương, không ngờ vừa rồi lại gọi ta là Tần Vũ, thật khó mà có được. Tần Vũ tiên sinh, trước đây cô dường như đều gọi ta là Lưu Tinh tiên sinh mà.
Tần Vũ cười nói.
Lập Nhi lắc đầu cười nói:
- Tần Vũ, trên thực tế ta cảm thấy mình cùng những tu chân giả khác có chút cách biệt, tựa như không phải là người cùng một thế giới, nên phần lớn ta đều kính nhi viễn chi(đứng ở xa mà kính trọng). Được rồi Tần Vũ, sau này đừng gọi ta là Lập Nhi cô nương nữa, gọi ta Lập Nhi là được rồi.
Tần Vũ trong lòng chấn động.
Tần Nhi nói như vậy, không phải là nàng với mình không còn cảm thấy ngăn cách sao?
- Lập Nhi, gọi như vậy, nàng mãn ý rồi chăng.
Tần Vũ không muốn lộ ra tí nào suy nghĩ trong tâm.
Lập Nhi cô nương mỉm cười, sau đó nhìn về hướng phòng của Lan Thúc:
- Tần Vũ, người cũng biết mà, trong tộc của ta, Lan Thúc người tuyệt đối là thiên tài, thực lực đã đạt đến... sao ta lại nói với người chuyện này. Phải rồi, ngươi nói chuyện với Lan Thúc xong rồi liền muốn ly khai ngay sao?
- Không vội, ta cũng chuẩn bị ở lại đây vài tháng.
Trong lòng Tần Vũ tính toán rõ ràng, cho dù Địch Đồng chết, người của Cửu Sát Điện có đến, với tốc độ của cao thủ ở cảnh giới Đổng Hư cũng phải mất vài năm mới đến được Xích Huyết Động phủ.
Lập Nhi cô nương dần dần vui lên.
- Tần Vũ, ta về phòng trước đây, sau này nói chuyện tiếp nha.
Tần Vũ gật đầu, mỉm cười nhìn Lập Nhi cô nương quay về phòng. Tần Vũ luôn cảm giác rằng biến hóa mới rồi của Lan Thúc làm cho thái độ của Lập Nhi cô nương đối với hắn cũng biến hóa theo.
- Lập Nhi và Lan Thúc vẫn nhắc đến trong tộc, thực ra là tộc gì?
Tần Vũ ngẫm nghĩ một lúc cũng không có kết quả gì, bất quá tâm tình của Tần Vũ lúc này cũng không tệ, bởi vì hắn cảm giác quan hệ giữa hắn và Lập Nhi như đã xích gần lại.
*************
Trong tám động phủ dưới trướng Cửu Sát Điện, gần với Xích Huyết động phủ là Cự Giáp động phủ.
Tên của động chủ Cự Giáp động là Phục Hào.
Lúc này, Phục Hào nằm phưỡn cái bụng tròn quay như có chửa trên chiếc ghế dựa trơn bóng được điêu khắc từ một khối ngọc cự đại, hai thị nữ đứng bóp vai, hai thị nữ đấm chân, lại thêm hai thị nữ đứng hai bên cung kính đút các loại hoa quả trân quý vào miệng Phục Hào.
Trong Bát đại động phủ, nói về tham lam nhất, béo tròn nhất, chính là gã Phục Hào này. Thực lực Phục Hào không thể coi là mạnh, căn bản không bằng được Tra Hồng. Hắn chẳng qua chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng ngôi báu động chủ lại vững như Thái Sơn.
- Tốt, tất cả đều lui hết đi.
Giọng the thé như thái giám của Phục Hào vang lên. Sáu thị nữ lập tức cúi người lần lượt rời khỏi. Phục Hào sờ cái cằm trắng muốt, chau mày lại ngẫm nghĩ.
Khác với bề ngoài béo tốt, Phục Hào da dẻ trắng nõn cực kỳ, ánh mắt của hắn linh động như đứa trẻ.
"Căn cứ vào tin tức từ hai bên mà đoán, bát điện hạ thực sự đã chết. Bây giờ nhị điện hạ, lục điện hạ, thất điện hạ liên thủ đuổi tới Xích Huyết Động Phủ. Cái chết của bát điện hạ đúng là có liên quan đến Xích Huyết động phủ rồi. Với thân phận của bát điện hạ, sao lại đến Xích Huyết động phủ gần Tiềm Long đại lục này làm gì chứ?"
Phục Hào tư lự một lúc.
"Hay là có bảo vật?"
Cho dù Phục Hào có thông minh thế nào, hắn căn bản không biết sự tồn tại của Cửu kiếm, đương nhiên cũng không nghĩ đến.
Đột nhiên.
- Phục Hào.
Một đạo hồng sắc quang mang lóe lên, một bóng người xuất hiện trước mặt Phục Hào.
Người mới đến thân hình ốm nhom, giống như cây gậy thẳng băng. Trên người khoác huyết hồng sắc trường bào, nét mặt lạnh lẽo tàn khốc, nhìn cái bộ mặt đó, ngay cả khi cười cũng khiến cho người khác cảm giác lãnh khốc.
Phục Hào thấy người vừ đến, lập tức mắt lóe sáng đầy vẻ vui mừng, cúi người nói:
- Phục Hào ra mắt Đằng đại nhân. Không biết Đằng đại nhân tìm đến Phục Hào là vì chuyện gì? Chỉ cần Phục Hào biết, nhất định sẽ không giấu giếm.
Vẻ mặt tươi cười rạng ngời của Phục Hào, phối hợp với thân hình trắng phau mập mạp, thật là khả ái.
- Mấy vị điện hạ nhàn rỗi của Cửu sát điện chắc chắn có truyền lệnh cho ngươi, ta đoán đúng chứ?
Vị Đằng đại nhân đó cười nói.
Trên mặt thì tươi cười, nhưng ánh mắt lại băng lãnh như hàn tinh.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |