Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Thần Châu - Chương 1020

Tinh Thần Châu
Trọn bộ 1135 chương
Chương 1020: Tam Dạ Ma Quân
0.00
(0 votes)


Chương (1-1135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nếu đường đường là thiếu chủ Ma Cung nói đến nước này, thì gã thủ lĩnh kia tự nhiên sẽ không phản đối thêm nữa. Nếu không đúng là kẻ không biết thức thời, cho dù hiện giờ Dạ Vạn Tông buông tha cho hắn, sau này Thanh Thiên Đại Ma Vương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, làm không tốt sẽ giết hắn ngay ở trước mật thiếu chủ Ma Cung, đây cũng là chuyện tình rất có khả năng sẽ xảy ra nếu hắn không biết điều.

Vì thế gã thủ lĩnh nhanh chóng giải khai hình phạt cho nữ tử dung nhan xinh đẹp ở trong đám người, đem nàng tách ra. Lúc này, Dạ Vạn Tông đứng trên sườn núi, khẽ vươn tay hư không nhiếp vật, kéo nàng lên sườn núi, một tay luồn qua vòng eo mềm mại của nàng, một tay tách mái tóc rối loạn đang che phủ khuôn mật xinh đẹp kia. Nhất thời dung nhan khuynh quốc khuynh thành liền phơi bày ra, làm cho diễn cảm của mấy huynh đệ không khỏi trở nên ngưng trọng hơn.

Vốn nữ nhân kia còn muốn giãy giụa, có vẻ như vừa kinh hãi, lại vừa có chút thẹn thùng. Dạ Vạn Tông ảm đạm cười nói: "Chúng ta quay về thôi."

"Quay về?" Dạ Thác Biển ngạc nhiên: "Không muốn đi du ngoạn thêm chút nữa hay sao?

Đúng lúc này, mấy ngàn nam nữ hứng chịu roi da đàn áp, nhất tề sôi nổi quỳ xuống, cầu xin nói: "Thiếu chủ.. , cứu mạng ah!"

Lúc này hiện Trường hỗn loạn thành một đoàn, Bởi vì chúng nhân nhìn thấy có người được cửu sống. Nên lập tức đã dấy lên hy vọng cầu sống mong manh.

Dạ Vạn Tông sẽ không cửu bọn họ và cũng vô pháp cửu nổi bọn họ, thoáng quẳng ném ánh mắt khinh thường coi rẻ chúng sinh, nhìn xuống phía dưới, liền nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Sau đó Mang theo nữ nhân dung nhan xinh đẹp, nhanh như chớp lao vào trong màn huyết vân dày đặc, bao phủ núi non trùng điệp bốn phía xung quanh. Hai huynh đệ ở phía sau thoáng liếc mắt nhìn nhau, cười hắc hắc khoát tay áo, cũng đuổi theo quay trở về.

Không bao lâu sau, trước mắt đám người đang nơm nớp lo sợ, đã xuất hiện một Ngọn đại sơn nguy nga hùng vĩ, sơn thế dữ tợn, nhưng đó cũng không phải là điểm đến của đoàn người, phi hành thoi chờ bọn họ vòng qua Ngọn núi khổng lồ này, tiếp tục xâm nhập vào bên trong. Nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện, bọn họ phóng mắt ngắm nhìn tòa cung điện to lớn nằm bên trên đỉnh núi kia. Đó là một tòa cung điện nguy nga bao phủ thuần một màu huyết sắc, và cũng là Ma Cung, nơi trú ngụ của Tam Dạ Ma Quân ở trong truyền thuyết!

Trên đỉnh núi, có một gã nam nhân thân mặc Trường bào màu trắng, thoạt nhìn bộ dáng phi thường sạch sẽ, khuôn mật cũng trắng nõn mịn màng, nhưng biểu tình thì khô khan không nói không cười, yên lặng đứng trên pho tượng màu đen, điêu khắc hình kỳ lân thần thú, ngắm nhìn mấy chiếc phi hành thoi bay qua sườn núi. Trên thực tế quảng Trường trên đỉnh núi có điêu khắc rất nhiều pho tượng hình thú dữ dằn, quay mặt nhìn về bốn phương tám hướng, hình tượng trông vừa sống động, mà lại vừa uy vũ dọa người.

Lúc này một đạo lưu quang bay tới, đáp xuống lưng con kỳ lân thú màu đen cao lớn, quỳ gối bái chào nói: "Tham kiến Lý công công!"

Đây chính là gã thủ lĩnh nhóm thị vệ trấn thủ quan ải. Nam nhân mặc áo bào màu trắng đứng trên lưng pho tượng kỳ lân thú, chậm rãi xoay người nhìn hắn, dùng ngữ khí the thể bén nhọn nói: "Chuyện gì?"

Gã thủ lĩnh quan ải, liền đem chuyện tình Dạ Vạn Tông đưa một nữ nhân tù phạm của Thanh Thiên Đại Ma Vương Mang đi, người mặc áo bào trắng sau khi nghe xong thì mặt không đổi sắc, phất tay ý bảo đã biết rồi. Chờ sau khi gã thủ lĩnh quan ải rời đi, hắn mới quay đầu nhìn về phía tòa cung điện nguy nga to lớn, nằm trong màn huyết vân dày đặc. Bỗng dưng thân ảnh lóe lên, vân đạm phong khinh tiêu sái hiện thân ở trước môn khẩu tòa cung điện, ung dung nhấc chân bước vào. Bên trong cung điện im ắng dọa người, trên vách tường bốn phía xung quanh, khắp nơi đều điêu khắc đồ án hình thú thời hồng hoang, bắt mắt nhất chính là chiếc vương tọa, điêu khắc bằng hồng ngọc nằm ở trên đài cao chót vót. Thoạt nhìn không hề trông thấy chút ngấn lệ nào, hiển nhiên đây là do điêu khắc ra từ một khối hồng ngọc chính thể.

Bên trên vương tọa có một gã nam nhân dáng người cường tráng đang ngồi, một thân giáp trụ màu đen sáng bóng, áo choàng bên ngoài màu đỏ tươi tinh tế, mày rậm mi thô như sừng rồng, mũi vểnh huyền đàm, môi dày chắc nịch. Một cánh tay hắn để trên lan can thành vương tọa màu huyết ngọc, một tay chống lên trán, hai mắt khẽ nhắm vào nhau. Một chân khoanh tròn dưới đùi, một chân khác thì giẫm lên vương tọa....

Cả người yên lặng ngồi ở đó, cũng không hiểu còn thức hay là đã Ngủ mất rồi. Tuy rằng cả người giống như đang buồn ngủ, nhưng lại như mãnh hổ không giận mà uy!

Lý công công một thân áo bào trắng nhẹ nhàng bước tới, đứng ở bên cạnh khom lưng cúi đâu, thấp giọng đem chuyện tình Dạ Vạn Tông đưa một nữ nhân tù phạm, do Thanh Thiên Đại Ma Vương chuyển tới. Mang đi.

Người nọ nghe xong chỉ nhẹ nhàng "ưm" một tiếng, tỏ vẻ đã biết rồi. Lý công công đang muốn rời đi, thì chợt phát hiện nhãn tình của người nọ khẽ mở ra, trong mắt ân chứa tinh quang, cho nên đã nhanh chóng dừng bước, khom lưng cúi đầu chờ đợi phân phó.

"Trùng hợp như thế sao?" Người nọ hai mắt lóe ra tinh quang, môi dày khẽ nhúc nhích, phát ra thanh âm hùng hậu nói: "Điều tra rõ ràng lai lịch của nữ nhân kia, có chút mở ám thì do ngươi xử lý. Nếu chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, thì hãy quên đi.... Vạn Tông sợ rằng trong lòng đối với ta đang có không ít oán khí đi."

Lý công công đang muốn lĩnh mệnh rời đi, nhưng sau khi nghe được câu này, thì không khỏi lặng thần trầm ngâm, hồi lâu sau mới lên tiếng đáp: "Có một ngày thiếu chủ sẽ lý giải nỗi khổ tâm của Ma Quân...."

Nhìn thấy ánh mắt người nọ, chậm rãi khép vào, hắn không nói thêm gì nữa, mà nhanh chóng xoay người bước ra ngoài cung điện.

Ngay khi Lý công công xuất cung không bao lâu, thì bên tai người nọ khẽ co giật, hai mắt hung hăng mở ra ngắm nhìn bốn phía xung quanh. Chỉ nghe thấy bên tai có thanh âm mông lung, đang kinh hô: "Tam Dạ.... Tam Dạ...."

Lúc này hắn mới trầm giọng quát: "Là ai?"

Trong bức tranh, một gã nam nhân thân mặc bạch y nho nhã, đang nhìn chằm chằm vào mình. Cạnh đó còn thấy một gã nam nhân kim trang uy nghi, trong ánh mắt nhìn về phía mình đã tràn ngập cảnh giác. Hơn thế nữa, đằng sau còn nhìn thấy hai người xa lạ, đang phơi bày ra biểu tình kinh ngạc, cũng là nghẹn họng trân trôi ngắm nhìn chính mình.

Ở phía bên kia bức tranh, bên trong sơn cốc, đám người Dược Thiên sầu vừa trông thấy nam nhân thần tình uy vù xuất hiện ở trong gương thì đã lập tức nín thở ngưng thần ngắm nhìn đối phương. Dược Thiên sầu cùng Đại Minh Luân khẽ đưa mắt nhìn nhau, hẳn là đều không còn phải đoán nhiều làm gì, nam nhân thần tình uy vũ phản chiếu ở trong chiếc gương kia, khẳng định chính là Tam Dạ Ma Quân trong truyền thuyết!

Trong gương, Tam Dạ Ma Quân thoáng ngẩn ra, dường như trông thấy chuyện tình bất khả tư nghị bình thường. Bỗng dưng hung hăng đứng dậy, trừng mắt hố lên nói:

"Bạch Khải. Kim Thái, là hai người các ngươi?"

Bạch Khải cùng Kim Thái nhìn nhau, nhất tề chắp tay nói: "Ma Quân biệt tích không thấy bóng dáng. Chẳng biết là có khỏe hay không?"

Đứng một bên Dược Thiên sầu cũng chắp tay theo, cảm giác đối mặt với nhân vật tầm cờ này, mình đứng trống không thì quả là có điểm kì quái. Đại Minh Luân khẽ liếc mắt nhìn hắn, có vẻ như là đang hỏi, ngươi muốn xem náo nhiệt gì ở đây.

"Này...." Tam Dạ Ma Quân nâng tay chỉ sang, ánh mắt kinh nghi bất định nói: "Đây là có chuyện gì?"

Bạch Khải nhàn nhạt cười nói: "Ma Quân có điều không biết. Hắc Diệu Minh Quang Kính trên tay ta có khả năng thăm dò âm dương, tùy thời có thể câu thông liên hệ với bất kỳ người nào ở trong tam giới. Ta cùng Kim Thái đã lâu không trông thấy Ma Quân, nên đã dắt tay nhau tới đây bái kiến, hy vọng là không có quấy rầy Ma Quân."

"Hắc Diệu Minh Quang Kính...." Tam Dạ Ma Quân nhíu mày trầm ngâm, biểu tình kinh ngạc trên mật dần dần thu liềm, sau khi khôi phục bình tĩnh, mới nhìn mấy người cười lạnh nói: "Hai các ngươi đúng là cái Thứ vô liêm sỉ, đã muốn bái kiến Bổn quân, vì sao không xuất ra thành ý, khai mở phong ấn Ma giới, đích thân tới Ma Cung giáp mặt cầu kiến bổn quân!"

Dược Thiên sầu trộm liếc mắt ngắm nhìn về phía Kim Thái, phát hiện ra lúc này hắn đang ngoan ngoãn đứng ở một bên, không dám hé răng nửa lời. Biểu tình trên mật mơ hồ còn trông thấy nét khẩn trương, giống như chuột nhìn thấy mèo bình thường. Dược Thiên sầu không khỏi than thầm, xem ra Tam Dạ Ma Quân này đúng là danh bất hư truyền, có thế đem Kim Thái dọa thành như vậy, quả đúng là vạn vật nảy sinh tương khắc nhau ah!

"Ma Quân vẫn còn tức giận chưa tiêu, ta và Kim Thái làm sao dám đến yết kiến Ma Quân đây. Chỉ đành xa cách hai giới mà bái kiến thôi." Bạch Khải diễn cảm thành khẩn nói: "Đợi ngày nào đó Ma Quân nguôi giận, hai chúng ta sẽ tìm đến Ma Cung, hướng Ma Quân bồi tội."

"Hảo nha! Quả nhiên đúng là vô pháp vô thiên, dám hoa ngôn xảo ngữ đùa giỡn cùng bổn quân." Tam Dạ Ma Quân nghe vậy thì không khỏi căm giận tím mặt. Bởi vì hắn không tin Kim Thái cùng Bạch Khải sẽ dám đích thân tới Ma Cung tìm hắn bồi tội. Lúc này liền vươn tay chỉ thẳng vào hai người quát: "Hai gã tiểu nhân cuồng vọng, các ngươi bất quá chỉ là hai con chó săn, năm xưa bổn quân dựng lên, để thay thế bổn quân trông nom Tiên giới cùng Minh giới mà thôi. Nếu không có Bổn quân, hai các ngươi có năng lực gì, mà đỏi ngồi lên ngai vàng Tiên Đế cùng Minh Hoàng đây chứ? Hai tên kiêu ngạo này, nuôi các ngươi béo tốt, các ngươi liền quay đầu cắn lại chủ nhân. Các ngươi chờ đó, đợi ngày ta bước ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho các ngươi sống không bằng chết, đời đời kiếp kiếp phải gánh chịu tra tấn dày vò."

Dược Thiên sầu cùng Đại Minh Luân nghe vậy đều âm thầm kinh hãi. Bởi vì xưa nay chúng sinh trong Tiên Minh hai giới, đều cho rằng Bạch Khải và Kim Thái là anh hùng năm xưa chống lại quần ma. Nhưng nghe ý tứ trong lời nói này của Tam Dạ Ma Quân, thì hắn còn là người đỡ đầu của Kim Thái cùng Bạch Khải ah!

Chẳng trách năm xưa khi Tiên Đế cùng Minh Hoàng tiền nhiệm chết trận, bỗng dưng hai người này liền xông ra tung hoành Tiên Minh hai giới, mấy lần dẫn dắt chúng nhân thoát khỏi hiểm cảnh quần ma bao vây, kết quả đương nhiên là dễ dàng ngồi lên ngai vàng rồi. Nguyên lai phía sau còn ẩn chứa một cái bí mật kinh thiên như thế này!

Mẹ nó! Đã sáng tô bí mật quan trọng như thế, hai người này sẽ không sát nhân diệt khâu đó chứ? Dược Thiên sầu có chút cảnh giác liếc mắt ngắm nhìn Bạch Khải và Kim Thái, đã làm tốt chuẩn bị, tùy thời sẽ rời đi. Đại Minh Luân đồng dạng cũng khẩn trương liếc mắt nhìn hai người....

Bạch Khải và Kim Thái sắc mặt đại biến, không nghĩ qua Tam Dạ Ma Quân đã hiểu lầm lời nói của Bạch Khải, tường rằng hai người mình đang trêu đùa hắn, nên đã hung hăng vạch rõ âm mưu cấu kết ngày trước ra. Điều này khiến cho Kim Thái cùng Bạch Khải trong lòng có chút hối hận, vì đã Mang theo Dược Thiên sầu và Đại Minh Luân tới đây....

*****

Nhưng bát nước đổ đi sẽ khó đong đầy trở lại, lời đã nói ra sẽ khó thu hồi.

Cho nên Bạch Khải vẫn phải cắn răng nói: "Ma Quân hiểu lầm rồi, năm xưa hai chúng ta cũng không muốn làm như thế, quả thực là bị người khác bức bách, bất đắc dĩ mới phải làm vậy mà thôi."

Dược Thiên sầu. Đại Minh Luân cùng Kim Thái trong lòng đều nín thở ngưng thần, mơ hồ đã muốn đoán ra, hắn đang muốn liên lụy chuyện này lên trên đầu của ai.

"Bức bách?" Tam Dạ Ma Quân cuồng tính đại phát, cười "oa oa" chỉ vào hai người quát: "Nói! Bản thân ta muốn nhìn xem kẻ nào đã dám tính toán lên trên đầu của ta."

Theo trong ngữ khí của Tam Dạ Ma Quân thì có thể nghe ra, rõ ràng là có chút không tin tưởng lời nói của Bạch Khải.

"Ma Quân có điều không biết, trong cổ Lão Sâm Lâm ở Tiên giới, có một người tu vi vô cùng cao thâm...." Lời của Bạch Khải còn chưa dứt, thì diễn cảm trên mặt Tam Dạ Ma Quân đã rung động, giống như vừa nhớ ra được chuyện tình gì đó, nhãn tình bạo phát ra tinh quang bức người: "Mộc Nguyên Tử trong Mộc Sát Hải! Ngươi đang nói tới hắn ư?"

"A...." Bạch Khải sửng sốt, ngay cả Kim Thái còn không biết nơi cư trú của Mộc lão đầu kia tên gọi là gì. Nhưng không nghĩ qua. Tam Dạ Ma Quân vừa nghe thấy liền đã tùy tiện nói ra lai lịch của đối phương, điều này không khỏi làm cho âm mưu trong lòng hắn có điểm rối loạn. Nhưng ngẫm lại, sự tình đã đến nước này, vậy thì tất cả mọi người cũng đừng mong sống dễ chịu. Chỉ khi nào tam giới càng loạn, thì Tam Dạ Ma Quân mới càng cần phải dùng tới bọn hắn.

Nghĩ đến đây, Bạch Khải liền quả quyết nói: "Ma Quân minh giám! Đúng là cái gã tên Mộc Nguyên Tử trong Mộc Sát Hải đã bức ép hai chúng ta, hắn tu vi cao thâm, hai người chúng ta quả thật là không có cách nào phản kháng. Nhưng Ma Quân có điều còn chưa biết chính là, tham dự vào chuyện này không chỉ riêng Mộc Nguyên Tử, phía sau còn có đám gia hỏa bên trong U Minh Thần Phủ châm ngòi thổi gió nữa. Nếu không, bằng vào tu vi của hai người chúng ta, làm sao dám đối địch cùng với Ma Quân đây chứ?"

Kim Thái đứng một bên trong lòng đang âm thầm khen ngợi! U Minh Thần Phủ. Mộc lão đầu, và ma đạo. Nếu ba thế lực này tranh đấu với nhau, cơ hội đục nước béo cỏ sẽ càng lớn hơn bình thường.

Dược Thiên sầu trong lòng nhảy dựng lên, thầm nghĩ quả nhiên là đủ ngoan trá, đây rõ ràng không thành công thì sẽ thành nhân mà, coi như bản thân mình có kết cục bất hảo, thì cũng phải kéo Thiên Hạ cùng theo ah! Nhưng khiến cho trong lòng Dược Thiên Sầu nghi hoặc chính là. Chẳng lẽ Tam Dạ Ma Quân dễ dàng bị lừa gạt như thế hay sao?

Lời nói dối này, nếu ngày sau Tam Dạ Ma Quân thoát ra ngoài, đi kiểm chứng thì sẽ biết ngay là thật hay giả, há có thế hồ Lộng qua được mật hắn đây chứ?

Bất quá, xưa nay trên đời này, không có hảo sự nào chờ ngươi đến làm. Nhớ năm xưa Bạch Khải cùng Kim Thái nhất đổ thành công, mà chính bản thân Dược Thiên sầu hắn cũng không biết là đã đánh cược qua bao nhiêu lần rồi. Nếu sợ đầu sợ đuôi băn khoăn trước sau, thì sẽ khó lòng có thể làm nổi đại sự. Quan trọng nhất là cần phải biết rằng đám người trong U Minh Thần Phủ. Mộc lão đầu hay Tam Dạ Ma Quân, ba phương thế lực này, có ai dung đối phương đến tìm mình hưng sư vấn tội đây chứ. Chỉ cần một lời không hợp liền sẽ phát sinh chuyện tình phân chia sống chết. Cho nên, Bạch Khải hoàn toàn có lý do đế đánh cược một phen.

"Có cả U Minh Thần Phủ...." Hai hàng chân mày như râu rồng của Tam Dạ Ma Quân khẽ co giật liên hồi, giống như nhớ ra cái gì đó, cười lạnh nhìn sang phía bên này.

Theo sau phủi áo bào, ngồi xuống trên vương tọa huyết ngọc, nhìn chằm chằm vào hai người vừa cười vừa nói: "Ta không biết lời các ngươi nói là thật hay giả. Nhưng hôm nay các ngươi tìm ta, chỉ sợ là cũng không đơn giản như thế đi! Có chuyện gì thì hãy nói thẳng ra, có rắm gì thì mau phóng đi, đừng nhiều lời vô nghĩa, ta không có thời gian."

"Ma Quân minh giám!" Bạch Khải chắp tay, diễn cảm thành khẩn nói: "Đối với hành vi năm xưa, hai người chúng ta luôn bất an lo lắng không yên. Rốt cuộc đã làm ra quyết định khó khăn, hai chúng ta đang chuẩn bị khai mở phong ấn, để cho Ma Quân một lần nữa quân lâm thiên hạ!"

Lời này vừa xuất ra. Tam Dạ Ma Quân vừa khôi phục bình tĩnh, liền trợn mắt hổ nhảy dựng lên, khí thế làm cho người ta kinh sợ không thôi. Hắn thầm nghĩ, xa cách nhiều năm như vậy mà hôm nay Kim Thái cùng Bạch Khải tìm đến đây, chuyện này chỉ sợ không phải là đùa giỡn ah!

Bạch Khải và Kim Thái thoáng liếc mắt nhìn nhau trao đổi. Hai người thấy Tam Dạ Ma Quân thất thố như thế, thuyết minh chuyện tình này đã có hy vọng rồi.

Nhưng Tam Dạ Ma Quân cũng không phải kẻ ngu ngốc, trong giây lát đã bình tĩnh xuống, vén tấm áo choàng màu đỏ tươi lên, chậm rãi ngồi xuống vương tọa, diễn cảm châm chọc nói: "Có chuyện tốt như thế ư? Trừ phi hai ngươi chán sống còn không sai biệt lắm. Nói đi, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà bức hai ngươi đến bước đường này."

Bạch Khải vừa muốn hồi đáp, thì đã thấy Tam Dạ Ma Quân thần sắc nghiêm trang, chỉ vào Kim Thái quát: "Thiên Địa Ngũ Đại Tinh Linh, trong Ma giới ta đã có Kim Linh và Thổ Linh. Kim Thái! Ngươi vốn là người trong Ma giới, năm xưa thề thốt sẽ ra sức cống hiến cho ta, nên ta mới ban cho ngươi cơ hội. Như thế nào hôm nay đứng trước mật Bổn quân, lại câm điếc vậy? Bạch Khải ngươi câm miệng, để cho hắn nói đi!"

Hắn là người trong Ma giới ư?

Dược Thiên sầu cùng Đại Minh Luân lắp bắp kinh hãi quẳng ném ánh mắt nhìn sang phía Kim Thái, thầm nghĩ Chẳng trách người này không có nhân tính như thế, hóa ra cũng là người ở trong giới ma đạo.

Quả nhiên không phải là cái Thứ gì tốt! Dược Thiên sầu nghe ngóng mà âm thầm sợ hãi không thôi, bản lĩnh thuận miệng nói dối của Kim Thái so với chính mình cũng Chẳng kém hơn bao nhiêu. Đảo mắt một cái, thế nhưng đã xưng chính mình là thuộc hạ của đối phương. Da mật dày không phải bình thường ah!

"Nga!" Tam Dạ Ma Quân thanh âm ôn hòa, thản nhiên hỏi: "Vậy ngươi kể cho ta nghe xem, bọn chúng bức ép các ngươi như thế nào?"

Trong ngữ khí bao hàm thâm ý, còn nghe ra một chút hương vị không quá tin tưởng vào lời nói này.

Kim Thái nhất thời bày ra bộ dáng vô cùng ủy khuất, tức giận bất bình nói: "Bọn chúng đưa cừu nhân của hai chúng ta lên làm người chưởng quản Tiên Minh hai giới. Đám thuộc hạ không phục, liền đến cổ Lão Sâm Lâm tìm Mộc Nguyên Tử lý luận, nào ngờ Mộc Nguyên Tử còn vì bọn chúng, mà ra tay hạ sát thủ đối với chúng ta."

Nói xong vươn tay vạch áo ngực Bạch Khải ra, phơi bày vết thương mới liền sẹo ở trước ngực Bạch Khải, trên vết thương vẫn còn nhìn thấy một chút thanh khí chưa hề tiêu tán.

Kim Thái chỉ vào vết sẹo, căm giận nói: "Đây là do mộc trượng của Mộc Nguyên Tử đả thương. Bởi vậy mà Bạch Khải thiếu chút nữa đã chung kết tánh mạng, hai người chúng thuộc hạ là do may mắn, nên mới đào thoát ra khỏi tay của Mộc Nguyên Tử"

"Xem thương thế kia đích thật là do pháp bảo thuộc tính mộc gây ra." Tam Dạ Ma Quân ngưng thân ngắm nhìn miệng vết sẹo một lát, sau đó mới nói: "Nhưng theo ta được biết. Mộc Nguyên Tử ở trong Mộc Sát Hải luôn luôn không tranh sự đời, hơn nữa xưa naỵ cũng chưa bao giờ đại khai sát giới. Hai người các ngươi đã làm chuyện gì, mà khiến cho hắn phải ra tay hạ sát thù? Có thể nhìn ra các ngươi là đã chọc hắn giận rồi."

Lời này cũng không hiểu là đang hoài nghi, hay là đang khẳng định. Sau đó còn bổ sung thêm: "Đám gia hỏa bên trong u Minh Thần Phủ đã ân náu trong đó mấy vạn năm qua.... Năm xưa Ma Thần đại nhân đánh cho bọn chúng không còn manh giáp. Quần hùng ma đạo còn tồn tại một ngày, bọn chúng liền sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện tình phân tranh tam giới. Ngươi nói xem, bảo ta dựa vào đâu mà tin tưởng bọn chúng đang bày mưu hàm hại ta đây chứ?"

Dược Thiên sầu nghe thấy đối phương nhắc tới chuyện này, trong lòng không khỏi dâng lên một tia khinh bi. Bản thân hắn hiểu rõ nội tình, năm xưa tấn công u Minh Thần Phủ rõ ràng là Vạn Yêu Chỉ Tổ Thái Thúc Chính cùng Minh. Thế nhưng bây giờ đối phương lại đem công lao quăng ném lên trên người của tổ tiên nhà mình. Quả đúng là mặt dày vô sỉ!

Kim Thái bi phẫn chắp tay nói: "Ma Quân có điều không biết, năm xưa Bàn Long đại thần khai mở ra U Minh Thần Phủ, đã từng chém giết qua một vị Phong thần. Sau khi Bàn Long đại thần đi vào cõi thần tiên xong, đã lưu lại Phong Thần Trượng ở trong u Minh Thần Phủ, đó là một kiện thần khí uy lực vô cùng. Đám gia hỏa bên trong u Minh Thần Phủ, lại đem kiện thần khí này cấp cho người chưởng quản của bọn chúng ở Minh giới. Sau khi Ma Quân giá lâm tam giới, thì sẽ biết ngay chuyện này là thật hay giả mà thôi. Đó mới là phương pháp chứng minh tốt nhất."

"Phong thần trượng của Phong thần ư?" Tam Dạ Ma Quân nghe vậy thì không khỏi giật mình, hắn đã từng nghe nói qua sự lợi hại của thần khí này. Sau khi nhíu mày trầm ngâm một lúc sau, bỗng nhiên quăng ném ánh mắt nhìn về phía hai người, quả quyết nói: "Tâm ý của các ngươi ta hiểu rồi, hai các ngươi đã thành tâm quay về đầu nhập dưới trướng của ta, chuyện trước kia ta sẽ không truy cứu thêm nữa. Hai các ngươi hãy đi khai mở bảy mươi tư lối thông đạo, từ Tiên. Minh. Nhân giới, dẫn đến Ma giới ra, để quần hùng Ma giới của ta trùng lâm tam giới. Bổn quân nhất định sẽ giúp các ngươi báo mối huyết thù này!"

Bên này còn chưa khẩn cầu, mà đối phương đã làm ra hứa hẹn quả quyết như vậy. Khiến cho người ta nghe mà cảm thấy khó lòng tin tưởng. Dược Thiên sầu nghe xong, thì trong lòng không khỏi vui sướng hân hoan, ngưng thần quan sát xem hai người này sẽ diễn thêm trò gì nữa. Quả nhiên biểu tình trên mặt Kim Thái cùng Bạch Khải có chút không được tự nhiên, ấp úp cả nửa ngày mà không sao trả lời nổi. -

"Như thế nào?" Bỗng dưng. Tam Dạ Ma Quân trừng mắt hổ lên, hừ lạnh nói: "Hay là còn muốn ra điều kiện với ta nữa sao?"

Đã nói đến nước này, cấp cho hai người thêm trăm cái lá gan nữa, thì cũng không dám phản ứng. Cơ hồ hai người đều hoài nghi, chỉ cần Tam Dạ Ma Quân bước ra khỏi Ma giới, thì khẳng định là sẽ giết hai người bọn hắn đầu tiên. Đó là chuyện không thể nghi ngờ.

Kim Thái thoáng đưa mắt nhìn sang Bạch Khải thăm dò ý kiến.

Lúc này, Bạch Khải sửa sang vạt áo trước ngực mình, nhân cơ hội sắp xếp suy nghĩ một chút. Theo sau mới khom lưng hành lề đáp: "Ma Quân minh giám! Hôm nay hai người thuộc hạ vì cầu bảo mệnh mà nơm nớp lo sợ cầu kiến Ma Quân. Hai người chúng ta thực lòng muốn ra sức làm việc cho Ma Quân trùng chấn Tiên Minh hai giới, hoàn thành nghiệp lớn năm xưa Ma Quân vẫn còn đang dờ, dĩ cầu lập công chuộc tội, xin Ma Quân hãy ban cho hai người chúng thuộc hạ thêm một cơ hội nữa!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1135)