Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Thần Châu - Chương 1023

Tinh Thần Châu
Trọn bộ 1135 chương
Chương 1023: Chuẩn bị chiến tranh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hai người đang thần tình xám xịt, nghe vậy thì không khỏi vui sướng ngất ngây, nhất tề khom lưng hành lề nói: "Đa tạ Ma Quân đã thành toàn!"

Khai mở phong ấn Ma giới, đầu tiên song phương ước hẹn trước địa điểm cùng thời gian. Trước tiên khai mở một thông đạo dẫn đến Ma giới, nhưng tình thế lúc này cũng không thể theo Kim Thái và Bạch Khải làm chủ, thêm việc Dược Thiên sầu đã trốn thoát, sợ hắn sẽ tiết lộ bí mật này. Vì thế hai người toan tính chuẩn bị tìm địa phương xác nhận xong, sau đó mới liên hệ với Tam Dạ Ma Quân.

Sau khi Bạch Khải và Kim Thái rời đi, chiếc gương khổng lồ trong Ma Cung tự nhiên cũng biến mất. Tam Dạ Ma Quân nhìn sang Yến Truy Tinh nhàn nhạt cười: "Dược Thiên sầu có thể trốn tránh nhất thời, nhưng sẽ vô pháp trốn tránh cả đời. Sau khi chúng ta trùng lâm tam giới, muốn vây bắt hắn cũng Chẳng phải là chuyện gì hao tốn công phu. Đến lúc đó còn không phải tùy ý cho người xử trí hắn sao?"

"Dạ!" Yến Truy Tinh cung kính đáp: "Ma Quân minh giám! Là Yến Truy Tinh đã thất thố rồi."

Tam Dạ Ma Quân không khuyên nhủ hắn thêm cái gì nữa. Mà bỗng nhiên giương mắt hổ nhìn ra phía ngoài cửa cung, trầm giọng nói: "Người đâu!"

Thanh âm cuồn cuộn mười phần trung khí vang vọng ra bên ngoài, đoàn huyết vân bao trùm trên nóc nhà bắt đầu chậm rãi chuyển động.

"Có thủ hạ!" Lý công công nháy mắt xuất hiện ở bên trong đại sảnh nghe lệnh.

Tam Dạ Ma Quân hăng hái phất tay nói: "Truyền lệnh xuống, mau chóng triệu hồi ba mươi sáu vị Đại Ma Vương tức tốc đến Ma Cung, có chuyện tình quan trọng cần phải thương nghị!"

"Dạ!" Lý công công lĩnh mệnh, nhanh chóng rời đi....

Cơ sở ngầm dưới lòng đất trong Thần Khư Cảnh, hai người Dược Thiên sầu bất ngờ hiện thân. Đại Minh Luân ngắm nhìn quang cảnh bốn phía xung quanh, hữu khí vô lực nói: "Nguy hiểm quá.. , nguy hiểm quá!"

Đại Minh Luân thấy hắn không yên lòng, thì can mày nói: "Ngươi trêu chọc đến Phó cung chủ Ma giới từ bao giờ thế?"

Trong ngữ khí Mang theo tia oán trách, trách hắn nếu đắc tội với Phó cung chủ Ma Cung rồi, mà còn bám theo Kim Thái và Bạch Khải đi câu thông với Tam Dạ Ma Quân làm aì. Đây Chẳng phải là tự rước họa vào thân ư?

"Mẹ kiếp! Ngày trước tên kia bị ta đánh cho phải chạy trốn sang Ma giới. Quỳ mới biết hắn có thể hỗn lên làm Phó cung chủ Ma Cung, theo ta thấy Phó cung chủ Ma Cung này cũng Chăng đáng giá tiền. Là người hay là chó đều khi dễ được hắn." Dược Thiên Sầu phun ra một ngụm oi bức nói.

"Chuyện đã tới nước này, chúng ta cũng không thể làm chủ." Đại Minh Luân liếc mắt ngắm nhìn bốn phía xung quanh, cảm khái thôn thức nói: "Xem ra tạm thời đành phải trốn ở trong Thần Khư Cảnh, tránh né tai họa này. May mắn trong khoảng thời gian ngắn Thần Khư Cảnh sẽ vô pháp xuất nhập. Chúng ta tạm thời an toàn, nhưng chúng sinh tam giới, e là sẽ gặp nạn!"

"Mẹ nó! Kim Thái, Bạch Khải hai gã súc sinh này... Không được! vẫn còn nhiều thời gian, chúng ta phải nhân cơ hội ngăn cản bọn hắn." Chăng hiểu Dược Thiên sầu nhớ ra cái gì đó, trực tiếp hắng giọng nhìn bốn phía hô loạn: "Trương Bằng.... Trương Bằng.... Trương Bằng...."

Theo sau, Dược Thiên sầu thuận tay túm lấy một gã thủ hạ vừa đi qua hành lễ, gấp giọng nói: "Mau kêu Trương Bằng tới đây gặp ta."

Gã thủ hạ kia nhìn thấy Dược Thiên sầu khẩn trương như vậy, liền vội vàng đáp ứng, nhanh chân chạy đi.

Nghe thấy thanh âm náo loạn của Dược Thiên sầu. Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng từ chỗ sâu nhất trong cơ sở ngầm, vọt ra. Ngay lập tức, Vi Xuân Thu mở miệng trách cử: "ồn ào cái gì, ngươi vội đi đầu thai chuyển kiếp ah!"

Dược Thiên sầu biểu tình vẫn xám xịt như cũ, chắp hai tay sau lưng đi lòng vòng chung quanh. Lúc này Đại Minh Luân mới đem chuyện xảy ra, kể cho Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng nghe. Đồng dạng, sau khi nghe xong hai người đều hít sâu một ngụm lành khí, không nghĩ qua Kim Thái và Bạch Khải sẽ điên cuồng tới trình độ này. Muốn khai mở thông đạo dẫn tới Ma giới, để cho Tam Dạ Ma Quân suất lĩnh quần ma trùng lâm tam giới.

Chỉ chốc lát sau, Trương Bằng nhanh chóng từ bên ngoài phóng vào, hành lễ nói: "Sư phụ...."

Không chờ hắn nhiều lời vô nghĩa. Dược Thiên sầu mắt lộ tinh quang, lạnh lùng nói: "Mau ra lệnh cho mọi người tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, tùy thời chờ lệnh!"

Trương Bằng giật mình, theo sau vội vàng hành lễ nói: "Dạ!"

Trên mặt bày ra diễn cảm vô cùng hưng phấn, như cơn nắng hạn lâu ngày gặp được mưa rào. Cho nên không thèm nói hai lời, nhanh như chớp chạy đi.

Vi Xuân Thu đứng bên cạnh, liền lắc đầu bước tới nói: "Chỉ bằng vào đám thủ hạ của ngươi, muốn đối kháng cùng quần ma.. E là..." Nói còn chưa Dứt lời, thì đã phát hiện không còn trông thấy bóng dáng của Dược Thiên sầu đâu nữa....

Nhân gian, bên trong cảnh nội Hoa Hạ quốc, trong tòa thần miếu trên sườn núi ở tổng đà của Hồng Bang cùng Thanh Bang, bỗng nhiên vang lên thanh âm của Dược Thiên Sầu: "Hồng Thất, cổ Thanh Vân đâu. Mau đi ra cho ta!"

Một bóng thân ảnh nghe thấy tiếng nói, liền từ bên trong sương phòng chạy ra, vội vàng hướng Dược Thiên sầu hành lễ: "Sư phụ! Sao ngài lại tới đây?"

Bóng thân ảnh này chính là Hồng Thất, trong tay còn đang cầm theo một bầu rượu, ngoài miệng bóng loáng mở màng, trên tay cũng vấy mờ. Khi đang nói chuyện còn phả ra mùi rượu nồng nặc, nhân sinh những ngày tháng qua, khăng định là vô cùng thỏa mãn.

"Cổ Thanh Vân đi đâu rồi?" Dược Thiên sầu quét thần thức ra, thăm dò bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng của cổ Thanh Vân đâu, liền dò hỏi.

Hồng Thất cười hì hì đáp: "Lần trước triệu tập toàn bộ tu sĩ nhân gian cấp phát hoàn đan xong, cổ Thanh Vân tính toán, phải đem tu sĩ nhân gian ghi thành một danh gách đãng ký. Vạn nhất sau này xảy ra sự tình, có thể phương tiện chạy đến tuần tra. Hiện giờ hắn đang chăm nom việc này."

"Hảo! Làm tốt lắm, ta quả nhiên đã không có nhìn lầm người." Dược Thiên sầu tán thường một câu, sau đó mới nhìn thấy hình tượng của Hồng Thất, hai mắt trợn trừng lên, hung hăng đá cho Hồng Thất một cước, chỉ hận như không thể rèn sắt thành thép, tức giận quát: "Ăn! Chỉ biết ăn thôi, ngươi là thùng cơm ah! Ngày sau cần phải học hỏi từ Cố Thanh Vân một chút đi."

Hồng Thất nhanh chân lùi ra vài bước, quăng bầu rượu trong tay xuống, vuốt miệng, cười làm lành nói: "Sư phụ, tìm chúng ta có chuyện gì không?"

Nhắc đến chuyện này, biểu tình của Dược Thiên sầu liền trầm xuống, mắt lộ hung quang nói: "Mau kêu cố Thanh Vân ra đây, hai các ngươi hạ lệnh cho toàn bộ tu sĩ nhân gian tập trung đến Tụ Bảo Bổn Thiên Hạ thương hội. Nếu có kẻ bất tuân, thì hãy giết chết không tha!"

Hồng Thất biểu tình trở nên nghiêm túc hơn, rõ ràng dứt khoát hồi đáp: "Sư phụ! Cả tu chân giới nhân gian có trên trăm vạn tu sĩ ah! Dù sao ngài cũng phải cấp cho thêm một ít thời gian đi! Trong khoảng thời gian ngắn, sợ là vô pháp triệu tập đông đủ."

"Cấp thêm thời gian ư? Không phải ta đã nói là mau chóng rồi sao?" Dược Thiên Sầu nghe vậy liền trở mặt, diễn cảm thanh sắc câu lệ, chỉ vào mũi Hồng Thất mắng: "Ngươi học được phép cỏ kè mặc cả từ khi nào thế. Hồng Bang và Thanh Bang nuôi dường nhiều người như thế để làm gì? Có đi làm ngay không, nếu tu sĩ nào bất tuân, hãy giết chết ngay lập tức cho ta."

"Dạ!" Hồng Thất da đầu run lên, đáp: "Ta sẽ đi ngay!"

Nào ngờ vừa chuyển thân, đã thấy sư phụ hô lớn: "Đợi chút! Ta còn chưa nói xong mà ngươi đã gấp cái gì."

Hồng Thất nhanh chóng quay về, ngoan ngoãn khom lưng cúi đầu nhìn Dược Thiên Sầu chờ lệnh.

"Có chuyện này ta muốn ngươi và cổ Thanh Vân đích thân đi làm một chuyến. Không được xảy ra sơ suất gì đó." Dược Thiên sầu trầm giọng nhắc nhờ.

Hồng Thất nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nhiều ít có điểm khẩn trương dò hỏi: "Chuyện gì?"

Dược Thiên sầu chắp hai tay sau lưng, nhãn tình bỗng nhiên quẳng ném về phương xa, trong đầu xuất hiện hình dáng của một hòn đảo. Chỉ thấy biểu tình của hắn dữ tợn nói: "Hãy mau đem mẫu thân và muội muội của Yến Truy Tinh, giấu vào một nơi an toàn, đừng cho bất luận kẻ nào biết các ngươi đang giấu nàng ở đâu. Nói không chừng, đến thời khắc mấu chốt có thể sẽ dùng tới. Nếu kẻ nào dám ngăn cản, cứ việc giết thẳng tay, không cần băn khoăn do dự. Quan trọng là phải bắt được hai người đó... Đã nhớ kỹ lời ta nói chưa?"

Nghe vậy, Hồng Thất mới thở phào một hơi, nguyên lai chính là chuyện này. Theo sau vỗ ngực cam đoan nói: "Sư phụ hãy yên tâm! Sở Trường của Hồng Bang và Thanh Bang chính là làm những chuyện như thế này. Ta sẽ đích thân chạy tới Phù Tiên Đảo."

"Nếu làm không xong, thì ngươi đừng có khóc." Dược Thiên sầu "hừ" lạnh, rồi tiêu thất ngay tại chỗ.

Thấy sư phụ đã ly khai, thần kinh đang căng thẳng của Hồng Thất mới dám buông lỏng xuống, níu lười thốt ra lời: "Ai da! Bằng vào tu vi của sư phụ bây giờ, mà còn gây ra động tĩnh lớn như thế, Chăng biết là đã xảy ra chuyện gì nữa ah! Mầu thân và muội muội của Yến Truy Tinh? Chẳng lẽ Yến Truy Tinh lại xông ra hồ nháo ư?"

Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, không tìm thấy đáp án chính xác nhất. Cho nên Hồng Thất cũng không dám chậm trễ thời gian, vội vàng chạy đi làm việc....

Mê Huyễn Tiên Thành, trên không trung tràn ngập sương mù, tuy rằng Tiên Cung đã sụp đổ, nhưng chỉ có riêng thế lực Tiên Cung là suy sụp, cùng những môn phái khác không hề tạo thành ảnh hưởng lớn lao, chăng qua cũng chỉ là thay đối người chấp chưởng nhất giới mà thôi.

Dược Thiên sầu xuyên qua tầng mây mù bao phủ, di chuyển trên không trung, quẳng ném ánh mắt ngắm nhìn tòa Mê Huyễn Tiên Thành vẫn phồn hoa như trước, trong lòng không khỏi cười lạnh, tai họa sắp xảy ra đến nơi rồi mà vẫn còn không hề hay biết. Theo sau, ánh mắt tìm kiếm vị trí phân đà của Tuyệt Tình Cung, phát hiện ra nơi ngày xưa bị mình phóng hòa thiêu hủy, tuy đã được dọn dẹp nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu xây dựng trở lại.

Nhìn sang phải một chút... Lại trông thấy vị trí ngày trước của Liên Minh Thương Hội, lúc này đã dựng lên một tòa cung điện nguy nga tráng lệ. Phát hiện này, làm cho Dược Thiên sầu minh bạch hết thảy, tòa cung điện này e rằng đang thuộc quyền sờ hữu của Tuyệt Tình Cung. Nếu không, với tình hình trước mắt mà nói, sẽ không một ai dám chiếm hữu vùng đất phong thủy trù phú như thế này.

Hắn lấy ra một xấp giấy, hai tay bung ra, nhất thời từng tờ giấy trắng như hoa tuyết tung bay xuống dưới Mê Huyền Tiên Thành. Dược Thiên sầu muốn dùng phương pháp rải truyền đơn này để loan tin.

Bấy nhiêu đó còn chưa xong, theo sau hắn cấp tốc phi hành rải khắp mọi nơi, rồi mới biến mất ở giữa không trung. Khi tái xuất hiện thì đã đứng ở dưới chân núi Thiên Hạ thương hội. Hắn muốn quan sát xem, động tĩnh do mình gây ra sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền như thế nào....

*****

Chờ tới khi hắn quay trở vào, thì trên quảng Trường trung tâm Mê Huyễn Tiên Thành đã trở nên hỗn loạn, bóng người phi hành bay khắp bốn phương tám hướng.

Hỗn loạn... , hỗn loạn!

Cả Mê Huyễn Tiên Thành tràn ngập thanh âm kinh hô, trong tay chúng nhân đều nắm giữ một tờ truyền đơn. Quảng Trường phồn hoa thoáng chốc đã trở nên thưa thớt hơn không ít. Chỉ còn lại một nhóm tán tu trong tay đang cầm tờ truyền đơn mà ngần người ra. Bọn hắn không môn không phái, vậy nên cũng không cần phải quay về bẩm báo cho ai.

Dược Thiên sầu đối với hiệu quả này rất thỏa màn, đây cũng chính là điều mà hắn đang cần. Sau khi lắc mình phóng vào trong quảng trường, đi tới trước bên người nhóm tán tu, thồn thức lắc đầu, chắp tay chỉ loạn bốn phương tám hướng nói: "Chư vị! Không hiểu đã xảy ra chuyện gì, mà có động tĩnh lớn như thế ah?"

"Là ngươi! Ta nhận ra ngươi." Bỗng dưng một người trong đó, chỉ tay vào Dược Thiên Sầu kinh ngạc nói.

Dược Thiên sầu không khỏi sửng sốt ngắm nhìn đối phương, còn chưa kịp phản ứng, thì đối phương đã chắp tay mỉm cười: "Tôn giá quên rồi sao? Lúc trước Liên Minh Thương Hội bị Phương Nghiệp dẫn quân đến công phá, ngài đã từng gọi ta đến hỏi thăm tình hình."

Hóa ra là quen biết trong Trường hợp này, làm lão tử hết hồn ah!

Dược Thiên sầu "nha" một tiếng, ngay lập tức phản ứng, nhớ tới cảnh tượng ngày trước mình kéo một đám người qua hỏi thăm. Liền vỗ trán cười nói: "Nhớ rồi.. , nhớ rồi... , đúng là tấu xảo! Không ngờ chúng ta vẫn có duyên gặp lại nhau."

Sau đó tiếp tục nhìn quanh bốn phía, giả vỡ hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?"

Đám người nghe vậy nhất thời cùng nhau lắc đầu cảm khái. Người nọ cầm tờ truyền đơn trong tay giao cho Dược Thiên sầu, giải thích: "Cũng chưa biết là thật hay giả. Nhưng nếu là sự thật thì sẽ có phiền toái rất lớn."

Dược Thiên sầu giả vỡ đón nhận truyền đơn, ngưng thần chăm chú xem nội dung bên trong, lẩm bẩm: "Tam giới nguy nan! Kim Thái và Bạch Khải không cam lòng thất bại, cho nên muốn khai mở phong ấn những thông đạo dẫn đến Ma giới, phóng thích Tam Dạ Ma Quân suất lĩnh quần ma trùng lâm tam giới! Chuyện tình vô cùng nguy cấp, mong quần hùng Tiên Minh hai giới vứt bỏ ân oán tư thù, cùng nhau hợp sức, tốc tốc phòng thù ở bảy mươi tư thông đạo dẫn đến Ma giới, đừng cho âm mưu của Kim Thái và Bạch Khải thực hiện thành công. Nếu không, quần ma trùng lâm tàn sát bừa bãi tam giới, chúng sinh liền sẽ rơi vào Tràng cảnh lầm than khổ cực! Dược Thiên sầu chấp bút!"

Lẩm bầm xong, liền phủi tay đem tờ truyền đơn trả người nọ. Sau đó dùng ánh mắt kinh nghị bất định nói: "Chuyện này có đáng tin không? Ta nghe nói Dược Thiên sầu cũng là đồng đảng của Kim Thái ah!"

"Chuyện lớn như thế này, thà rằng tin tưởng còn hơn là không ah!" Người nọ đón nhận tờ truyền đơn, quẳng ném ánh mắt ngắm nhìn quảng Trường vắng tanh, nói: "Vạn nhất đúng là sự thật, vậy thì tam giới sẽ máu chảy thành sông. Tam Dạ Ma Quân suất lĩnh quần ma tàn sát bừa bãi, chỉ sợ khó tránh khỏi một màn huyết tẩy tam giới, đem những thế lực đang bành trướng tiêu diệt hoàn toàn, sau đó thống trị tam giới ở dưới gót chân bằng vào lực lượng ma đạo của hắn. Thứ nghĩ xem, sau khi quần ma trùng lâm tam giới, nếu Tam Dạ Ma Quân không cấp cho đám thủ hạ chỗ tốt, vậy thì hắn làm sao trả được công đạo cho đám thủ hạ, nhiều năm bị giam giữ ở trong Ma giới đây!"

"Đúng thế!" Một gã đứng bên cạnh gật đầu tán thành, nói theo: "Đối với nhóm tán tu như chúng ta thì chưa chắc lắm. Tam Dạ Ma Quân sẽ không thể giết chết hết mọi người, nếu hắn tâm ngoan thủ lạt làm thế. Vậy thì chúng ta cần phải đoàn kết liều chết phản kháng thôi. Nhiều ít gì thì cũng uống được một ngụm máu của bọn chúng. Bất quá, quần ma trùng lâm tam giới sẽ lưu những người như chúng ta lại, để lao động khổ sai cung Phụng cho chúng. Cho nên chỉ cần không lẫn vào bên trong chuyện này, nhóm tán tu chúng ta sẽ không thể mất đi tánh mạng, cùng lắm thì đời sống gian nan khổ cực hơn một chút mà thôi. Chân chính lo lắng, đó là các danh môn đại phái. Đám người này đã quen thói cao cao tại thượng, ngươi kêu bọn hắn đi làm khổ sai. Không bằng thà giết bọn hắn...."

Cuộc tranh luận ở bên này nhất thời đã hấp dẫn không ít nhóm tán tu gia nhập thêm vào, nghe vậy cả đám đều gật đầu đồng ý quan điểm. Dược Thiên sầu nhìn đám người xung quanh, trong lòng âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ, mấy tên gia hỏa này đúng là đã làm cẩu quen thành tính mất rồi.

Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, đương thời Tiên Minh hai giới cũng không coi những tán tu này là người. Nếu trước sau đều làm cẩu, đối với bọn hắn mà nói, làm câu nhà ai thì cũng giống nhau cả mà thôi.

Vốn Dược Thiên sầu còn muốn nhân cơ hội chưa phơi bày thân phận của mình ra, mà ở trước mặt chúng nhân ca ngợi hành động không sợ cường quyền của Dược Thiên Sầu. Hắn muốn khích lệ chính mình, Bởi vì xem tình huống này, thừa dịp trong lúc hỗn loạn giành lấy tình cảm của quần chúng mới là hay nhất. Nhưng khi nhìn thấy nhóm cẩu đảm vô lực xoay chuyển đất trời này, hắn liền buông tha chủ ý trong đầu.

Lúc này đã xác nhận tin tức loan truyền ra ngoài rồi, thời gian quý báu nên hắn đành phải chạy đi an bài nhiều chuyện tình khác....

"Ngao...." Dưới bầu trời u ám tang thương nhìn không thấy một tia ánh sáng mặt trời. Bỗng nhiên một tiếng thét dài vang lên, lập tức khiến cho vô số người bên trong Mộ Quang Chỉ Thành lao vút ra. Đúng lúc trông thấy những tờ giấy trắng đang bay lả tả xuống dưới, không ít người vươn tay ra đón lấy quan sát nội dung bên trong. Chờ sau khi xem rõ nội dung bên trong xong, cả đám đều chấn động, hoàn cảnh bên trong Mộ Quang Chỉ Thanh ngay lập tức đã trở nên huyên náo. -

Rất nhiều nhóm người cùng nhau thương thảo xem, chuyện tình này là thật hay giả, cũng có nhiều người phản ứng đầu tiên chính là đem nội dung truyền đơn sao chép vào bên trong ngọc điệp. Bất quá chỉ một lát công phu sau, những tờ truyền đơn kia tuy chỉ là vật chết, nhưng vẫn không thể tránh thoát khỏi tử khí ở Minh giới ăn mòn. Chẳng bao lâu sau đều hóa thành tro tàn. Tuy nhiên chuyện này đối với chúng nhân mà nói, thì cũng quá đủ rồi, chỉ cần đem tin tức này lan truyền ra ngoài là được.

Bên trong Thần Khư Cảnh, Căn cứ xung quanh hiện giờ đừng nói là mãnh thú, cơ hồ ngay cả một con động vật nhỏ cũng đều vô pháp nhìn thấy. Không phải do đại quân Anh Hùng Trường kỳ luyện tập chém giết hết, mà đó là do bị Thần Miếu Thải Chu hung tàn săn bắt làm thức ăn. Tóm lại, mảnh đất trung tâm xung quanh Căn cứ bên trong Thần Khư Cảnh, bây giờ đã trở thành tử địa cho nhóm mãnh thú.

Địa phương năm xưa là Tràng thí luyện của đệ tử các môn phái, hiện giờ đã trở thành cấm doanh trại của đại quân ô Thác Châu, không giao thiệp cùng ai. Nhưng Trường kỳ đóng doanh ẩn giấu ở trong sương mù, cũng không thể che giấu được hết động tĩnh, hơn nữa Trương Bằng lại thường xuyên dẫn người ra ngoài tiến hành thí luyện chiến đấu, vì thế phát sinh chuyện tình xung đột là không thể tránh khỏi. Kết quả sau những lần giao phong, không thế lực nào đánh thắng được đại quân ô Thác Châu.

Ngay khi Trương Bằng muốn quét ngang Thần Khư Cảnh, thì nhận được tin tức của Vương Viên Hồng từ Đại Diễn Sơn truyền đến ngăn cản, kêu Trương Bằng không cần đem sự tình làm lớn, nếu không sẽ kinh động đến Thải Vũ Sư Vương ở sâu bên trong Thần Khư Cảnh. Trương Bằng nghe nói Thải Vũ Sư Vương này, tu vi ít nhất đã tới cảnh giới Tiên Đế hậu kỳ, hơn nữa thủ hạ dưới trướng đông đảo, tu vi cao thâm, lúc này mới ngập ngừng buông tha ý tưởng trong đầu.

Theo sau, gần vạn quân sĩ ở dưới sự chỉ dạy thường xuyên của Trương Bằng mà thân kinh bách chiến, đã tập trung toàn bộ về đây. Tiếp đó, đoàn nhân mã co rút vào trong Căn cứ nằm ở vùng phụ cận, võ trang chuẩn bị đầy đủ, chờ đợi thời khắc mấu chốt.

Cơ sở ngầm dưới lòng đất. Dược Thiên sầu đã triệu tập lĩnh chữ chư quốc đến, chính là muốn phát huy kĩ năng công tác tư tường cho đám người này, hướng mọi người diễn giải ra Tràng cảnh quần ma xâm chiếm tam giới, thì sẽ trở nên thảm khốc như thế nào. Cũng thông báo cho mọi người biết, hắn đã ra lệnh cho tu sĩ nhân gian tập trung ở Tụ Bảo Bồn, chuẩn bị trợ giúp trăm vạn tu sĩ nhân gian đúc thành Tiên Thể, chuẩn bị làm tốt công tác kháng chiến chống lại ma đạo!

Dược Thiên sầu nêu ra tấm gương Âm Bách Khang năm xưa thà chết chứ không chịu khuất nhục dưới chân ma đạo, ở trong này mà dõng dạc phất cờ reo hò, công tác tư tường có thể nói là vô cùng mỹ màn, làm cho mọi người hiểu ra, cơn đại nạn sắp tới cũng không phải là không có lực hoàn thủ. Hơn nữa. Dược Thiên sầu còn thề thốt son sắt, nói rằng nếu thế cục chuyển biến bất lợi, hắn sẽ đến Đại Tuyết Sơn ở Minh giới, nhờ Tuyết Hoàng và Tuyết Hậu tương trợ, mượn tám mươi vạn Băng Phách Huyền Binh đi ra chiến đấu.

Bấy nhiêu đó chưa thấm vào đâu. Dược Thiên sầu còn đem danh hào của Tất Trường Xuân ra, rõ ràng tuyên cáo, nếu như không xong, hắn sẽ đích thân mời sư phụ Tất Trường Xuân ra mặt xoay chuyển càn khôn. Để cho mọi người có đường sống yên ổn ở trong Tiên giới.

"Tuy nhiên, nếu đã cố gắng hết thảy mà vẫn không chiến thắng. Cùng lắm thì chúng ta rút vào trong Thần Khư Cảnh là được. Nhưng Dược Thiên sầu ta cũng không phải là hạng người nhu nhược, vì thế lần này quyết sẽ đánh cược một phen!" Đây là câu nói cuối cùng của Dược Thiên sầu đối với mọi người.

Trên thực tế, nếu không phải Dược Thiên sầu bị Yến Truy Tinh dồn vào đường cùng, thì hắn sẽ không bao giờ hao phí tâm sức như lần này. Hiện giờ trong lúc sinh từ tồn vong, cho nên đành phải phát huy ra tất cả mánh khóe, chuyện gì cũng đều có thể làm được. Nếu ngày sau chiến bại, cho dù thua, thì cũng phải đem địch nhân đùa chết mới thôi.

Một phen công tác tư tường, làm cho diễn cảm trên mặt đám lĩnh chủ chư quốc đều trở nên ngưng trọng. Tất cả mọi người đều là nhân vật tâm cao khí ngạo, ai cũng không muốn làm cẩu khổ sai cho đám quần ma, tuy rằng Dược Thiên sầu thường ngày ân uy cùng tế, nhưng cuối cùng đối xử với bọn hắn vẫn là không sai. Hơn nữa. Dược Thiên Sầu còn trợ giúp bọn hắn đề thăng tu vi nhanh chóng, tương lai đang sáng ngời trước mắt, cho nên ai cũng không muốn rơi vào bóng tối vô tận, trở thành cái Thứ không bằng heo chó.

"Đánh đi... !"

"Liều mạng ah!"

Bỗng nhiên, từng thanh âm nặng nề bắt đầu vang lên ở trong cơ sở ngầm, mặc dù không có ngôn ngữ hào hùng, nhưng khi biết có Tất Trường Xuân làm chỗ dựa, thì mọi người cũng hồn nhiên không còn lo lắng thêm nữa. Bởi vì Tất Trường Xuân chưa từng làm bọn hắn thất vọng qua bao giờ. Huống chi, còn cả những thế lực khổng lồ trong Tiên Minh hai giới, cùng nhau chống lại quần ma, mọi người cảm thấy cũng không có gì mà phải hoảng sợ....

*****

Kỳ thật nói trắng ra, trong tiềm thức của đám bánh quẩy này, đều chưa chắc đã dám làm cái chuyện tình, trời gập xuống giương lưng lên chống đờ. Chẳng qua hết thẩy là vì, nếu xảy ra chuyện không xong, thì cùng lắm là quay trở về ẩn náu bên trong Thần Khư Cảnh mà thôi.

Mà Dược Thiên sầu cần chính là hiệu quả này, hoàn toàn ngay từ đâu không cho rằng, có thể dựa vào công tác tư tường kêu đám gia hỏa này buông tha tạp niệm quên đi sống chết. Suy bụng ta ra bụng người, nếu phóng lên trên người mình, chính bản thân mình chắc chắn cũng sẽ không có làm như vậy!

Hôm nay hao phí tâm tư là muốn nâng cao lòng tự tin xông pha chiến Trường của bọn hắn, ở khoảng thời gian trước khi khai chiến duy trì sĩ khí lòng quân, về phần ngày sau chiến Trường có như thế nào, thì cũng vô pháp do bọn hắn làm chủ!

Sở dĩ làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, đám tu sĩ nhân gian loạn thất bát tao sớm đã bị Cổ Thanh Vân cùng Hồng Thất thu thập được không sai biệt lắm rồi. Nhưng tu sĩ các phương tập trung một nơi, ước chừng gần trăm vạn tu sĩ, dựa vào đại quân của hắn thì cũng là vô pháp khống chế cái nhân số khổng lồ này. Nhưng phần lớn lại là đệ tử và thủ hạ của nhóm lĩnh chủ chư quốc, cho nên Dược Thiên sầu muốn dùng uy danh của nhóm lĩnh chủ chư quốc quản lí quân số này. Nếu không, còn chưa triển khai đánh trận, phe bên mình đã hỗn loạn thành một mở bòng bong mất rồi.

Đại Minh Luân, Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng ngồi dự thính, khẽ đưa mắt nhìn nhau. Bọn hắn không nghĩ qua Dược Thiên sầu đến từ nhân gian, hơn nữa tùy thời còn có thể tập trung quân số khổng lồ như vậy. Tối làm cho bọn hắn vô pháp tưởng tượng chính là, cái vị Tất Trường Xuân kia không ngờ còn là sư phụ của Dược Thiên sầu!

Ngạc Tuyết Quân và Cơ Vũ đồng dạng cũng chấn động, hai người tuy đã biết Tất Trường Xuân là sư phụ của Dược Thiên sầu, nhưng chưa từng nghĩ qua. Dược Thiên Sầu có bản lĩnh nhất hô bá ứng như thế này. Hơn nữa, còn đỏi giúp trăm vạn tu sĩ nhân gian đúc thành Tiên Thế, đây là cái khái niệm gì?

Chỉ riêng Lộng Trúc cùng Lộ Nghiên Thành là cảm khái nhiều nhất, ngắm nhìn Dược Thiên sầu đứng ở đây dõng dạc hô hào quần hùng, thì không khỏi nhớ đến cái tên hỗn đản năm xưa rong ruối chạy trốn khắp nơi ở Tu Chân Giới kia, hiện giờ quả nhiên là đã ra dáng lắm rồi. Mà cái tên Yến Truy Tinh kia thì càng lợi hại hơn, thế nhưng đã trở thành người kế nhiệm Ma Quân của Ma giới. Phó cung chủ đương nhiệm Ma Cung!

Đám tỷ muội Phù Dung cùng Tử Y đứng bên cạnh, một mực quan sát, các nàng nhìn thấy khí thế Dược Thiên sầu chỉ huy quần hùng sắp đi chinh chiến, trong mắt nhiều ít đều tản mát ra tinh quang. Đột nhiên Tử Y phát hiện, nam nhân này kỳ thật cũng không có chán ghét như mình tưởng tượng, mà dường như còn rất có mị lực ah! Nàng hoa dung ửng hồng, đảo mắt ngắm nhìn xung quanh, may mắn hiện giờ cũng không có người nào chú ý tới nàng.

Đúng lúc này, thanh âm "lốp cốp" từ bên ngoài truyền vào, chúng nhân nhất tề quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng thân ảnh mười phần quỷ dị, từ đầu lối thông đạo trầm ổn tiến vào, hướng Dược Thiên sầu hành lễ nói: "Sư phụ! Đều chuẩn bị xong hết rồi."

Nghe thanh âm, chúng nhân mới nhận ra đây là Trương Bằng, người chủ quản xung quanh khu vực này. Theo sau, không khỏi hứng thú đánh giá giáp trụ trên người hắn. Bởi vì Trương Bằng thường xuyên dẫn quân đi nơi khác huấn luyện, nên mọi người chưa bao giờ từng nhìn qua cái trang phục cổ quái này.

Đầu tiên bộ giáp trụ này nhìn rất bó sát người, hiển nhiên là đã làm theo kích thước khổ người của Trương Bằng. Trên hai cầu vai mọc ra vô số mũi đỉnh bén nhọn, sau lưng còn giắt một đôi Trường kiếm, toàn thân chỉ nhìn thấy hai con mắt lộ ra bên ngoài, mũi, miệng và tai thì có lỗ thông khí nhô, tạo hình cực kỳ quỷ quái. Mà toàn thân giáp trụ ngắm đen đang tản mát ra ánh hào quang mờ nhạt. Vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường mà là bảo giáp tỉ mỉ luyện chế ra.

Lúc này Trương Bằng cấp cho người ta cảm giác, hắn giống như là ma quỷ bước ra từ trong u minh vực sâu bình thường. Muốn dùng thần thức điều tra, lại thấy vô pháp xuyên thấu nội tình bên trong. Chỉ khi thần thức Nương theo hai hốc mắt tiến vào, thì mới nhìn thấy rõ hình dáng bên trong!

Dược Thiên sầu thoáng liếc mắt nhìn Trương Bằng, khẽ gật đầu một cái. Trương Bằng liền xoay người, hướng chúng nhân xung quanh thong báo: "Tất cả mọi người đi theo ta xem một chút đi!"

Chúng nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hiểu Dược Thiên sầu muốn cho mình xem cái gì. Bất quá vẫn đi theo Dược Thiên sầu đi ra bên ngoài, vừa tiến vào một doanh trại dưới cơ sở ngầm, thì đã nghe thấy thanh âm "chi chi". Một con Thải Chu nhiều màu từ trên tường bỏ xuống, tám móng vuốt sắc bén đánh thẳng về phía Trương Bằng, trúng vào khỏi giáp phát ra những thanh âm "đỉnh đương leng keng."

"Cẩn thận." Trong đoàn người, lúc này có người nhịn không được, bật thốt ra thanh âm cảnh báo. Còn đang tường rằng bị mãnh thú bên trong Thần Khư Cảnh tập kích bất ngờ.

Dược Thiên sầu quay đầu nhìn đoàn người cười nhạt nói: "Không cần lo lắng, đều là người một nhà."

Trong khi mọi người còn đang ngạc nhiên, thì chỉ thấy con Thải Chu bành trướng thân hình ra to bằng tấm phản, tám chiếc lợi trảo sắc bén giương lên dữ tợn, dường như là đang muốn ôm trọn lấy Trương Bằng. Lúc này Trương Bằng mới trừng mắt liếc nhìn, con Thải Chu kia lập tức giống như đứa trẻ phạm sai lầm, ngoan ngoãn nằm rạp xuống dưới đất. Trương Bằng lắc mình nhảy lên lưng của nó, Thải Chu liền múa tám chi, chờ theo Trương Bằng liến thoáng bỏ ra ngoài.

Lúc này mọi người mới tin tưởng, quả nhiên là người một nhà. Bất quá đợi khi chúng nhân đi ra bên ngoài sơn cốc, thì đã thấy con Thải Chu kia chờ Trương Bằng trèo lên trên sơn cốc. Dược Thiên sầu lắc mình bay theo, chúng nhân cũng bám sát ở ngay phía sau.

Chưa nhìn thấy thì cũng thôi, nhưng khi vừa nhìn thì đã giật mình hoảng hốt. Chỉ thấy bên ngoài sơn cốc có rất nhiều người đang tập trung, cả đám đều mặc thân giáp quỷ dị giống như Trương Bằng, phảng phất như ân như hiện ở trong sương mù.

Do sương mù dày đặc, mà đám mãnh thú hình thể khổng lồ chiếm không ít vị trí, cho nên không ai đếm được quân số rõ ràng. Cũng không biết quân đoàn kết hợp mãnh thú này sẽ phát huy ra được bao nhiêu lực sát thương. -

Chúng nhân đều nhịn không được mà phải hít sâu một ngụm lãnh khí, không nghĩ qua Dược Thiên sầu còn ẩn giấu một chỉ cường binh như thế này!

Hết thảy đều Bởi vì công không phụ lòng người, những năm gần đây ra sức làm việc, rốt cục đã có được thu hoạch không nhỏ. Hiện giờ lấy ra triển lăm trước mật chúng nhân, ngay chính bản thân Trương Bằng cũng có điểm tự hào, giáp trụ cứng rắn khó phá tầng phòng ngự, kết hợp cùng chiến lực siêu cường và các loại Chủng tộc mãnh thú trợ uy. Đoàn quân hoàn mỹ như thế này, quả đúng là hiếm có!

Dược Thiên sầu quét mắt nhìn xuống phía dưới một lần, khẽ gật đầu tán thường, nhìn Trương Bằng phân phó nói: "Ra lệnh cho toàn quân tùy thời chuẩn bị ứng chiến!"

"Tuân lệnh!" Trương Bằng cung kính lĩnh mệnh.

Theo sau, Dược Thiên sầu dẫn chúng nhân quay trở về bên trong Căn cứ, bày tô rằng muốn cấp cho mỗi người một bộ Thiên Ngoài Kim Tinh chiến giáp có sức phòng ngự siêu cường. Điều này nhất thời làm cho mọi người hưng phấn vỗ tay hoan hô không thôi. Vì thế, ở dưới sự chỉ đạo của Dược Thiên sầu, mọi người sôi nổi đem hình thể của mình, sao chép vào trong ngọc điệp giao cho Dược Thiên sầu, ngay cả mấy người Vi Xuân Thu cũng không nhịn được, mà chen chân giành lấy một phần.

Chỉ riêng Ngạc Tuyết Quân, Cơ Vũ cùng Lộ Nghiên Thanh là không vô góp vui. Mặc dù trong lòng Ngạc Tuyết Quân rất muốn một bộ, nhưng hôm nay đã trở thành phế nhân, tu vi mới có thì vẫn còn đang bị Kim Thái dùng bí pháp phong tỏa, trước mắt chưa tìm được phương pháp giải trừ, muốn dùng cũng là vô dụng mà thôi. Cơ Vũ thì có chút ngượng ngùng không dám mở miệng, còn Lộ Nghiên Thanh thì không phải hạng người thích chuyện đánh đánh giết giết, hoàn toàn ngay từ đầu luôn luôn không muốn mặc cái giáp trụ này.

Làm xong những chuyện này, Dược Thiên sầu liền cùng Lộng Trúc đến tìm mấy tên thủ hạ của Thạch Văn Quảng năm xưa, nhờ làm mấy cái mật nạ da người thích hợp dành cho Lộng Trúc, nhét thêm vài khối tiêu ngân cầu cho Lộng Trúc, sau đó ném Lộng Trúc đến Mê Huyền Tiên Thành thăm dò tin tức. Bởi vì những người khác hắn còn có chỗ hữu dụng, đó chính là làm ôn định lòng quân!

Sau khi đưa Lộng Trúc đến Mê Huyễn Tiên Thành xong. Dược Thiên sầu nhanh chóng vòng qua Thần Khư Cảnh, chạy tới Đại Diễn Sơm tìm Nam Minh lão tổ cùng Viên Hồng, đem chuyện tình Ma giới sắp xâm lãng tam giới kể ra.

Thừa dịp hai người còn đang kinh hãi chiến đảm, chưa kịp phục hồi tinh thần, hắn liền đem kích cờ mấy trăm bộ Thiên Ngoài Kim Tinh chiến giáp trong ngọc điệp xuất ra, kêu hai người khẩn trương luyện chế, lấy đại cục làm trọng mau chóng hoàn thành xong mấy trăm bộ chiến giáp này một cách nhanh nhất.

Viên Hồng nhìn số lượng Thiên Ngoại Kim Tinh Chẳng còn bao nhiêu, thì đau lòng không thôi. Thế nhưng khi chứng kiến Nam Minh sư phụ diễn cảm ngưng trọng đáp ứng xuống, thì hắn cũng không nói thêm cái gì nữa, cắn răng đáp ứng hiệp trợ sư phụ hoàn thành nghiệp lớn.

Khắp nơi đều phải làm công tác tư tường đến là mệt ah!

Đều là họa do tên vương bát đản Yến Truy Tinh gây ra! Dược Thiên sầu trong lòng nguyền rũa một phen, lại ngựa không dừng vó chạy về cơ sở ngầm. Mang theo lĩnh chủ mấy trăm chư quốc quay về nhân gian, kêu bọn hắn phân tán về nhà, nhanh chóng triệu tập thủ hạ, tiến đến Tụ Bảo Bồn.

Phải làm như thế này cũng là không còn biện pháp nào khác, trừ bỏ ngày sau cần nhóm lĩnh chủ chư quốc thống lĩnh quần hùng nhân gian tác chiến ra. Cũng là Bởi vì đem nhiệm vụ triệu tập hơn trăm vạn người đến Tụ Bảo Bổn trong khoảng thời gian ngắn, đặt lên vai của Hồng Thất cùng cổ Thanh Vân là có điểm khó khăn. Chính bản thân hắn cũng không thể mặc kệ, đứng ở một bên xem náo nhiệt được....

Crypto.com Exchange

Chương (1-1135)