Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Thần Châu - Chương 0369

Tinh Thần Châu
Trọn bộ 1135 chương
Chương 0369: Động
0.00
(0 votes)


Chương (1-1135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Quý tu cần linh thạch làm gì?" Thiết Quân Sơn ngạc nhiên nói, tuy rằng Hoa Hạ tu chân giới rất ít khi nhìn thấy quỷ tu, nhưng tất cả mọi người biết, quỷ tu cần chính là âm khí sung túc, linh thạch đối với bọn họ mà nói, căn bản là không hề có một chút tác dụng.

"Hẳn không phải để chính hắn dùng." Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Ta ở tại Yêu Quỷ Vực thời gian dài như vậy, tuy rằng đối với chuyện trong đó không biết nhiều lắm, nhưng ta có thể cảm giác được, nơi đó tựa hồ ẩn tàng một nhân vật lợi hại, dù là yêu vương hay quý vương hình như đều rất kiêng kỵ người này, nếu như ta không đoán sai, Quỷ Tướng Quân muốn ta gom góp linh thạch, hẳn là cấp cho người nọ."

Nói đến đây, bỗng nhiên từ trong trạng thái suy nghĩ sâu xa phục hồi lại tinh thần, xua tay cười nói: "Thất thố rồi, ngươi xem ta, tự dưng nói những chuyện này với các ngươi làm gì."

Thần tình Thiết Quân Sơn và ba vị cung phụng cũng ngưng trọng dị thường, Dược Thiên Sầu nói làm cho bọn họ nhớ tới năm xưa tại Yêu Quỷ Vực, chuyện xảy ra với Ma Cửu Cô cùng mấy vị cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Sự kiện kia lộ ra quái dị, sau khi Thi Thần giáo phân tích việc này, từng hoài nghi nơi đó rất có khả năng ẩn giấu một vị cao thủ Hóa Thần kỳ, hôm nay Dược Thiên Sầu nói không chỉ ăn khớp với suy đoán của họ, càng thêm làm cho họ tin tưởng, Yêu Quỷ Vực xác thực cất giấu một vị cao thủ đứng đầu.

Mấy người tin tưởng, bằng địa vị ngày trước của Dược Thiên Sầu tại Phù Tiên Đảo, Phù Tiên Đảo không có khả năng đem chuyện này nói cho hắn, hẳn là chỉ giới hạn ở lớp cao tầng Phù Tiên Đảo biết được. Bởi vậy có thể suy đoán, những gì Dược Thiên Sầu nói đều là thực sự.

Nhưng mà bọn họ lại không biết, Dược Thiên Sầu và Phù Dung có quan hệ, mà phụ thân của Phù Dung lại từng đem chuyện này nói cho chuẩn con rể của mình. Dùng cách nói của Dược Thiên Sầu, nói hoang gạt người phải dùng nửa thật nửa giả, như vậy khả năng tin tưởng càng cao. Nếu dùng toàn lời nói dối rất dễ bị vạch trần. Đương nhiên nói thật toàn bộ cũng không được, đó gọi là ăn ngay nói thật, không gọi là gạt người.

"Dược Thiên Sầu, Cửu U Minh động có phải ở trong Yêu Quỷ Vực?" Thiết Quân Sơn hỏi.

"Không sai, hơn nữa còn là ở bên dưới đại điện quỳ vương của Quý Tướng Quân. Chờ một chút!" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên trịnh trọng liếc mắt quan sát mấy người, hồ nghi nói: "Nghe ý tứ lời này của chư vị, chẳng lẽ các ngươi muốn đi vào Cửu U Minh động đào Minh Thiết? Nếu như thực sự là như vậy, ta khuyên chư vị nên hủy diệt tâm tư này. Trước tiên không nói các ngươi không vào được địa phương như Cửu U Minh động, dù là xông qua, Cửu U Minh động cụng không phải địa phương mà người bình thường có thể đi vào, ta cũng chỉ có thể ngẩn ngơ ngoài cửa động, như vậy thiếu chút nữa cũng đã đánh mất mạng nhỏ, bên trong càng hung hiểm vạn phần."

Thiết Quân Sơn liếc mắt nhìn ba vị cung phụng, thấy ba người khẽ gật đầu, lập tức nói: "Chúng ta còn không có tự đại đến mức muốn xông vào Yêu Quý Vực, chỉ là muốn hỏi một chút, bằng giao tình giữa ngươi và Quỳ Tướng Quân, ngươi có thể nói hắn thu thập thêm một ít Minh Thiết, Thi Thần giáo nguyện ý dùng linh thạch trao đổi với Quỷ Tướng Quân."

Dược Thiên Sầu trầm ngâm một lúc lắc đầu nói: "Quỷ Tướng Quân nói qua, bằng tu vi của hắn cũng không dám bình thường đi vào, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta cũng không dám bảo chứng có thể nói động hắn được không, hơn nữa ta cũng không thể không biết xấu hổ mở miệng buộc người ta đi mạo hiểm."

Nếu hắn một ngụm đáp ứng xuống tới, chỉ sợ mấy người còn có thể có chút hoài nghi, nhưng vừa cự tuyệt, mấy người càng thêm khẳng định lời hắn nói là sự thực. Tương Hoàn cầm túi trữ vật trong tay đưa tới, nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi chỉ cần đi

Hỏi Quỷ Tướng Quân, mặc kệ sự tình có được hay không, một ngàn vạn này cũng là của ngươi."

Nói thật rạ, Dược Thiên Sầu thật muốn tiếp nhận túi tiền này, nhưng vẫn cắn răng cự tuyệt: "Tiền thì không cần đưa, đợi qua cuộc đại chiến lần này, ta có thể hỏi Quỷ Tướng Quân, về phần có thành công hay không, ta cũng không dám bảo chứng."

Mấy người không nghĩ tới tinh huống lại như vậy, gần như là số tiền cho không, hắn còn có thể nhịn xuống không lấy. Xem ra lời đồn trong tu chân giới truyền ra có điểm quá mức.

"Dược Thiên Sầu, phi hành pháp khí của ngươi có bán hay không?" Thiết Quân Sơn vuốt tay vịn chiếc ghế đột nhiên hỏi. Ba vị cung phụng hơi sửng sốt, lập tức cùng gật đầu nhìn qua.

Kháo! Thật đúng là không từ thủ đoạn. Dược Thiên Sầu lắc đầu nói: "Đều không phải là vấn đề bán hay không, mà là không thể bán. Bởi vì vài thứ này ta đã đáp ứng một vị cao nhân lánh đời, dùng qua một đoạn thời gian sẽ phải tặng cho hắn, hình như hắn cũng cần Minh Thiết để làm gì đó, con người ta luôn thủ tín dụng, chuyện đã đáp ứng sẽ không đổi ý. Được rồi, ta có thể hỏi một câu không? Các ngươi cần Minh Thiết rốt cục muốn làm gì?"

Thiết Quân Sơn giật mình, kiên quyết cự tuyệt: "Đây là tư ẩn của tệ phái, thật sự không có phương tiện tiết lộ." Lập tức lại hỏi: "Không biết là vị cao nhân lánh đời nào cũng cần tới Minh Thiết?"

Dược Thiên Sầu cười nhạt trong lòng, tư ần của mình thì giữ kín không nói ra, trong khi lại hỏi việc riêng của người khác thật thoải mái, quả thực đều là tiểu nhân chỉ biết lợi riêng của mình. Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười nói: "Người khác đều xưng hô hắn là Lộng Trúc tiên sinh."

Lộng Trúc tiên sinh? Mấy người nhớ tới lúc ở đại hội rút đao, mấy tu sĩ ngoại bang tựa hồ có nhắc qua người này, ra vẻ thật đúng là một nhân vật rất giỏi.

Thiết Quân Sơn lại lần thứ hai hỏi: "Không biết vị Lộng Trúc tiên sinh kia là thần thánh phương nào, hắn cần Minh Thiết lại có gì dùng?"

Sắc mặt Dược Thiên Sầu trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Ra vẻ vẫn đều là các ngươi đang hỏi, ta lại đáp, mà ta hỏi một câu lại bị ngươi nêu lý do chuyện riêng trong môn phái để cự tuyệt. Ngươi không cảm thấy ngươi hỏi nhiều lắm sao? Thứ cho không tiễn xa được!" Hắn trở mặt ngay tại chỗ, trực tiếp hạ lệnh trục khách. Mấy người vội vàng khuyên giải an ủi, thế nhưng Dược Thiên Sầu căn bản là mặc kệ. Rơi vào đường cùng hắn nói: "Chuyện về Quỷ Tướng Quân, ta luôn thủ tín dụng, chuyện đã đáp ứng sẽ nhớ kỹ. Ta mệt mỏi, mời chư vị trở về đi!" Dược Thiên Sầu lần thứ hai trục khách, mấy người không thể làm gì khác hơn là đóng dậy rời đi. Nhưng trước khi đi, Tương Hoàn vẫn để lại túi trữ vật, lần này Dược Thiên Sầu thật ra cũng không tiếp tục từ chối, chờ bọn hắn đi xa, lưu loát chộp túi trữ vật vào trong tay thảy thảy, nhìn bóng lưng mấy người cười lạnh nói: "Nếu muốn Minh Thiết, chỉ một hai ngàn vạn làm sao có thể sai phái ta. Thật xem lão tử là thùng cơm."

Mấy người sắc mặt không hài lòng đi ra, Quý Phi mình nhìn Tương Hoàn truyền âm nói: "Hắn đã cự tuyệt vài lần, vì sao ngươi còn đưa tiền cho hắn."

Tương Hoàn hồi phục nói: "Cho hắn là hi vọng hắn thu tiền của chúng ta, có thể nhớ kỹ việc này."

"Nếu như hắn quên hoặc căn bản không đi tìm Quý Tướng Quân thì làm sao bây giờ?" Quý Phi mình nhíu mày hỏi.

"Vậy dễ làm, nếu như hắn thật dám làm như vậy, Thi Thần giáo không ngại trả giá lớn cướp đoạt mấy chiến thuyền phi hành." Thần tình tường hòa của Tương Hoàn vừa rồi trong nháy mắt trở nên dữ tợn.

Vô Cực Đảo, ngoài mười dặm cách Vô Cực Cung. Trong một mảnh núi non trùng điệp, có một thác nước cao gần trăm thước chảy thẳng xuống, bên trong sơn cốc có một đầm nước xanh ứong, bọt nước tuôn xuống văng khắp nơi, một dòng suối từ đầm nước kéo dài tận sâu trong sơn dã. Thỉnh thoảng có thể thấy chim thú uống nước bên dòng suối, sơn cốc tản ra phong cảnh an bình tường hòa.

Ngay địa phương cách đầm nước không xa, trong một sơn cốc dưới chân núi, có một sơn động, rõ ràng do thiên nhiên hình thành, nhưng cũng có vết tích sửa chữa qua. Ngoài cửa động có hai thủ vệ, vẫn ngăn trở không cho người đi vào. Yến Bất Quy dây dưa đã lâu nơi cửa động, nhưng hai gã đệ tử thủ vệ vẫn không cho hắn vào trong, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tức giận giậm chân bỏ đi.

Ngay khi Yến Bất Quy rời đi không bao lâu, trong động có một người chậm rãi đi rạ, chính là lão thất trong nhóm sư huynh đệ của Man Hổ, chỉ thấy hắn nhìn hai người khoát tay áo, đệ tử thủ vệ cấp tốc đi vào, không bao lâu liền thấy hai người khiêng hai cỗ thi thể đi ra, sau đó cấp tốc biến mất trong sơn dã. Gương mặt lão thất trắng bệch, hai tay mơ hồ run lên, cuối cùng thẳng thắn dùng cánh tay chắn ngay trung trơng cửa động, thay thế vào vị trí thủ vệ.

Bậc thang dưới chân hắn vẫn kéo dài dấu vết mới tinh, hiền nhiên thời gian mở ra cũng không bao lâu. Đi sâu vào trong động chừng ba trăm thước, là một không gian lớn do thạch nhũ hình thành.

Mấy sư huynh đệ Man Hổ đang canh giữ ngay chỗ tiến nhấp không gian này, chỉ thấy lão lục lắc đầu cười khổ nói: "Lão thất luôn luôn tự xưng gan lớn, nhìn hình dạng vừa rồi hắn giả vờ như không có việc gì, hai chân còn run, hiên nhiên đang sợ."

Ánh mắt Man Hổ thu hồi từ tận sâu trong hang động, than thở: "Giết người đối với chúng ta mà nói cũng không tính là gì, nhưng lấy máu của hơn vạn người sống, chỉ cần là người bình thường, đều sẽ sợ. Nếu ngươi không sợ thì có thể đi thử xem."

"Bỏ đi." Lão lục liên tục xua tay nói: "Ta thật không có can đảm nhìn cảnh này, ta không muốn tiến vào. Tràng diện kia ta chỉ sợ cả đời đều không thế quên được."

"Ai! Chúng ta có phải đang tạo nghiệp chướng hay không." Lão tam vẫn đang cúi thấp đầu bỗng nhiên nói thầm một tiếng, không biết là nói cho mọi người nghe hay tự mình lẩm bẩm.

"Lão tam!" Man Hổ lắc lắc vai hắn, nói: "Tất cả đều kết thúc, không cần sát sinh nữa. Vạn Huyết Trì đã tạo, đã chuẩn bị xong, cũng đủ cho thiếu cung chủ đem máu tươi trong cơ thể biến thành ma huyết, đến lúc đó ma thể cùng ma huyết dung họp, thiếu cung chủ tu luyện ma điển nhất định tiến bộ nhanh, chúng ta cũng có thể sớm ngày hoàn thành lời sư phụ phó thác."

"Một vạn tính mạng người phàm a!" Hai tay lão tam Ồm mặt cố sức chà xát.

Man Hổ vỗ vỗ vai hắn, không nói gì nữa, quay đầu nói: "Lão tứ, nghĩ biện pháp đưa tới mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ, dùng chuẩn bị cho thiếu cung chủ khi cần thiết."

"Hiện tại ta thế nào lại cảm giác mình giống như bọn buôn người trong thế tục." Lão tứ hơi lắc đầu. Man Hổ nhấc chân đá vào mông hắn một cước, lão tứ nhanh chân chạy ra ngoài.

"Ma điển mới tu luyện, quá trình tu luyện lại đáng sợ như vậy, thật khó thể tưởng tượng sau khi luyện thành sẽ có bộ dáng gì." Lão ngũ nói, thò đầu tới gần, nhẹ giọng: "Đại sư huynh, các ngươi nói, cuối cùng có thể luyện tới mức không còn nhân tính, dù là chúng ta cũng không nhận thức."

"Nói bậy bạ gì đó?" Man Hổ đẩy đầu hắn ra, vô ý thức quay đầu lại nhìn vào bên trong. Mấy người cũng cùng nhìn theo, lão ngũ chết cũng không hối cải, thò đầu vào,

Đè nặng thanh âm nói: "Các ngươi có phát hiện hay không, thiếu cung chủ từ khi tu luyện ma công tới nay, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Ta từ trong ánh mắt hắn hầu như không hề nhìn thấy một điểm đặc thù nhân tính."

"Lời vô ích, thiếu cung chủ vốn muốn thành ma, ngay con người còn không làm, còn cần nhân tính để làm chi!" Lão lục châm chọc một câu.

Man Hổ trừng hai mắt, đang muốn mắng hắn, bỗng nhiên từ bên trong truyền đến thanh âm "sùng sục sùng sục" như đang ngâm trong nước, thế nhưng thanh âm càng vang lớn hơn một chút, vang vọng bên trong hang động, làm cho người ta cảm giác tóc gáy như muốn dựng thẳng. Mấy người nhìn nhau, cấp tốc bay nhanh vào trong động sâu...

Bên trong hang động, thạch nhũ hình thành măng đá đủ loại hình dáng, hoặc thô hoặc nhỏ, hoặc dài hoặc ngắn, hoặc lả lướt hoặc dữ tợn. Vài viên dạ mình châu được đặt ở bốn phía dễ thấy được, tản mát ra ánh sáng yếu ớt nhu hòa, làm vẻ âm u tối tăm trong động càng thêm âm u tối tăm, tia sáng hơi chút sáng sủa lại có vẻ trắng bệch, làm cho người ta có cảm giác áp lực nồng hậu.

Ngay giữa động có một cái ao vuông vắn chừng năm thước. Bên trong chứa đầy dịch thể màu đỏ, mùi máu tươi nồng nặc, hơn nữa quanh ao vết máu loang lổ, không khó đoán ra dịch thể đỏ tươi trong ao chính là máu tươi.

Lúc này mạch nước ngầm bên dưới huyết trì bắt đầu chậm rãi khởi động, thỉnh thoảng có bọt khí toát ra, bên trong có mấy ngàn con độc xà đang điên cuồng du động, tựa hồ rất sợ hãi. Thế nhưng mép ao rất cao, chỉ mới bò lên được nửa đoạn đã rớt trở xuống, nhưng chúng vẫn không cam lòng liều chết leo lên, hi vọng có thể thoát khỏi huyết trì.

Đàn rắn điên cuồng quấy động trong huyết trì, bọt khí toát ra càng ngày càng nhiều, âm thanh cô cô vang lên liên tục, dần dần giống như nước được nấu sôi. Chỉ thấy độc xà bò lên bốn vách, cả thân thể giống như bị lột da, chậm rãi chảy xuống trong huyết trì, xương rắn lại vẫn còn dán vào bốn vách ao. Trong nháy mắt, trên bốn vách huyết trì đỏ tươi, đã dính đầy xương trắng thật dữ tợn.

Không bao lâu, nguyên đàn rắn còn đang du động chung quanh đã chết sạch sẽ. Mùi máu tươi càng phát ra dày đặc, bên trong huyết trì chậm rãi bốc lên huyết vụ lượn lờ, hướng toàn bộ không gian ngầm khuếch tán.

Động tĩnh dị thường như vậy, làm bốn người Man Hổ thất sắc nhìn nhau. Thẳng đến khí huyết vụ đỏ tươi trải rộng toàn bộ không gian, lại nổi lên động tĩnh. Huyết vụ bốc lên, tựa hồ giống như có linh tính, bắt đầu ngưng tụ thành vô số hình dáng như những con rắn, ở không gian du đãng bay lượn.

Bốn sư huynh đệ Man Hổ nhìn quanh bốn phía, dù thở mạnh cũng không dám. Đột nhiên, huyết vụ hồng xà đang du đãng bỗng nhiên đồng loạt dừng lại, chậm rãi quay đầu. Nhìn về phía bốn sư huynh đệ, tu vi bốn người mặc dù cao nhưng vẫn bị dựng đứng tóc gáy.

Chỉ thấy đuôi của huyết vụ hồng xà đung đưa, tựa hồ giống như phát hiện ra con mồi, mở to miệng máu, "hưu" một tiếng hướng bốn người chen chúc mà đến. Bốn người kinh hãi, trong nháy mắt phóng xuất cương khí hộ thể.

"n?" Ngay khi đàn rắn tiếp cận bốn người, trong không gian ngầm bỗng nhiên quanh quần tiếng hừ lạnh mang theo ý tứ cảnh cáo, cũng không biết là từ phương vị nào vọng lại.

Đàn rắn trong nháy mắt dừng lại tại không trung, không dám tiếp tục tiến thêm nửa bước, từng con rắn từng con rắn ra vẻ run rẩy quay đầu nhìn về phía huyết trì. Bốn người Man Hổ trong lòng còn sợ hãi hướng huyết trì nhìn lại, chỉ thấy dưới huyết trì mơ hồ xuất hiện hai điểm hồng quang...

*****

Hồng quang càng ngày càng sáng, hiển nhiên đang từ từ tiếp cận mặt huyết trì."Hoa" đầu tiên là một cái đầu lộ ra trong huyết trì, sau đó cả người chậm rãi nổi lên, cuối cùng một người máu me nhầy nhụa lẳng lặng đứng sừng sững lăng không cách huyết trì hai thước bất động, ánh mắt đỏ rực yêu dị băng lãnh vô tình nhìn chằm chằm bốn người.

Bốn người Man Hổ rốt cục kiến thức rộng rãi, nhưng nhìn thấy được người này, trên mặt vẫn không ức chế được thần sắc kinh khủng. Chỉ thấy huyết nhân lộ ra trọn vẹn kia, gầy đến da bọc xương, giống như một cỗ thi thể khô kiệt, tứ chi khô quắt, ở bụng lại có những khe xương như khe rãnh, đầu dính đầy máu xõa tóc thật dài, tản ra hai bên gương mặt và hai bờ vai. Quả thực chính là một thây khô, nhưng đôi tròng mắt màu huyết hồng chậm rãi di động lại nói cho bốn người, hắn còn sống.

Hình tượng như vậy, không giống người, không giống quỷ, không phải yêu cũng không phải thây khô, lẽ nào đây là hình tượng của ma? Bốn người Man Hổ trợn tròn mắt nhìn nhau, bọn họ tự nhiên biết người này chính là thiếu cung chủ Yến Truy Tinh, nhưng nhìn hình tượng thế này, sau đó làm sao ra ngoài gặp người. Chỉ thấy song chưởng khô gầy của Yến Truy Tinh mở ra, mồm khô quắt cũng mở, lộ ra hàm răng um tùm sâm sâm, trong cổ họng phát sinh tiếng gào khan chói tai, quanh quần không gian ngầm không dứt.

Huyết vụ hồng xà trải rộng bốn phíạ, nguyên bản đang lạnh run héo rút, tiếng gào khan chói tai chợt vang lên, nhất thời giống như nghe được tiếng triệu hoán, "Vù vù" chen chúc bay đi, bốn người Man Hổ trợn trừng mắt vẻ mặt khó có thể tin.

Chỉ thấy miệng của Yến Truy Tinh mở to, lúc này giống như hang động của đàn rắn, huyết vụ hồng xà chạy chồm khẩn cấp chui vào trong miệng hắn. Mà thân thể khô quắt như thây khô của Yến Truy Tinh dần dần phồng lên, cả người dính đầy máu tươi đang tí tách rơi xuống huyết trì, tràng diện buồn nôn tới mức khiến cho người nhìn thấy chỉ muốn ói mửa.

Khi đuôi huyết vụ hồng xà cuối cùng bị nuốt hết, Yến Truy Tinh khép miệng lại, hồng mang yêu dị trong hai mắt cũng dần dần thu liễm, khôi phục sự bình tĩnh như ngày thường. Cả người tuy rằng đang trần truồng, nhưng thể trạng vẫn no đủ như người thường, duy nhất khác biệt chính là cả người dính đầy máu tươi.

Bốn người Man Hổ nhìn nhau, tuy rằng trong lòng còn sợ hãi, nhưng rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Thu hồi toàn bộ hộ thể cương khí, Yến Truy Tinh trần truồng cúi đầu nhìn lên người mình, bỗng nhiên thân hình chợt lóe, trực tiếp hướng ngoài động lao đi.

"Có thể ngự khoảng không phi hành, đã đạt được tu vi Độ Kiếp kỳ, quả nhiên tiến bộ thần tốc, không hổ là tu luyện Ma Điển." Man Hổ tấm tắc than thở sợ hãi.

Lão tam khẽ gật đầu nói: "Theo Ma Điển đã nói, hiện tại hẳn tu vi của hắn đạt tới cảnh giới Ma Tướng đi! Đột nhiên tăng mạnh, đột phá được Hóa Thần kỳ, đó chính là cảnh giới Ma Vương. Không biết Đại Ma Vương sau đó...

"Phanh!" Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nổ, chấn động bên trong hồi âm không dứt, mấy người nhìn nhau.

"Đừng nói nữạ, đi, đi xem chuyện gì xảy ra." Man Hổ vẫy tay, bốn người cùng hướng ngoài động đi ra.

Bốn người vừa đi tới ngoài động, liền thấy bên hông động lộ ra một lỗ lớn, bên trong rầm lạp rung động, chỉ thấy thân hình lão thất bám đầy bụi bặm đi ra, tức giận quát to: "Là ai đánh lén?"

Đảo mắt thấy bốn vị sư huynh vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, ngần người nói: "Là các ngươi đánh ta?"

Bốn người nhìn nhau, không để ý đến hắn, phóng mắt kiểm tra bốn phía. Thoáng chốc ánh mắt mấy người tập trung ở tảng đá bên dưới thác nước, chỉ thấy Yến Truy Tinh trần truồng ngồi trên tảng đá mặc cho dòng thác xối thẳng xuống người.

Tẩy sạch một thân máu tươi, một cỗ thân thể to lớn hùng tráng tự do không bị cản trở nghênh tiếp sự trùng kích của dòng thác. Nếu như không phải khuôn mặt mà mấy người quen thuộc, sợ rằng đều nghĩ mình đã nhìn lầm người, nguyên lai Yến Truy Tinh vốn thân thể hơi gầy yếu, hiện tại lại to lớn như vậy, quả thực làm cho người ta khó có thể tin.

Đợi đại khái nửa canh giờ, Yến Truy Tinh đột nhiên nhảy xuống hồ sâu, chui ra

Khỏi mặt nước cách mấy người không xa, bò lên trên bờ sau đó trần truồng hướng bọn họ đi tới.

Làn da trong suốt trắng noãn, còn hoàn hảo hơn da của nữ nhân. Sư huynh đệ mấy người nhịn không được nhìn xuống hạ thể Yến Truy Tinh, chỉ thấy thứ kia ra vẻ cũng lớn hơn không ít, không khỏi âm thầm chắt lưỡi, Ma Điển đúng là kỳ hiệu rất nhiều.

Man Hổ cầm một túi trữ vật vứt cho Yến Truy Tinh, sắc mặt có chút xấu xí hỏi: "Thiếu cung chủ, vừa rồi ngươi động thủ đối với thất sư đệ của ta?" Điều khác hắn còn có thể nhịn một chút, nhưng động thủ đối với sư đệ của hắn, hắn có điểm nhịn không được muốn hỏi.

Yến Truy Tinh lấy y phục từ túi trữ vật, vừa mặc vừa nhàn nhạt nói: "Vừa đi ra, bỗng nhiên phát hiện có người che ngay giữa cửa động, lại không giống thủ vệ, ta tưởng là ai xông vào nơi đây, vì vậy ra tay. Khi ta phát hiện là lão thất của các ngươi, tuy rằng chậm, nhưng vẫn rút đi một phần lực lượng, bằng không với Tiểu Ma Quyền của ta, hắn lại không hề phòng bị, không chết cũng phải trọng thương, sao có thể hảo hảo đứng ngay chỗ này."

Mặc xong y phục, hắn chỉnh trang một chút, lập tức lại biến thành dáng dấp thư sinh nhã nhặn tuấn tú. Sau đó hờ hững nhìn Man Hổ nói: "Quốc sư không cần để trong lòng, ta cũng chỉ là cử chỉ vô tâm, vừa rồi chỉ là trùng hợp."

Mấy người quay đầu nhìn lại sư đệ, lão thất sờ soạng cả người một chút, há miệng cười nói: "Thực sự không có việc gì, ha ha! Bất quá lực đạo một quyền vừa rồi đúng là chấn đến huyết khí ta cuồn cuộn, thiếu chút nữa đã nhổ ra."

Thấy sư đệ không có việc gì, Man Hổ nhíu mày nói: "Nếu chỉ là trùng họp, bỏ đi. Được rồi, chúc mừng thiếu cung chủ tỉnh lại ma huyết." Những sư huynh đệ khác nghe vậy cũng cùng chúc mừng.

"Đây còn phải đa tạ quốc sư hùng hồn tặng cho Ma Điền." Yến Truy Tinh nhìn quanh non xanh nước biếc bốn phía nói: "Ma Điền, Ma Điển, thực sự hoàn toàn xứng đáng là kiệt tác. Tu chân giới luôn dùng tu vi phân cao thấp, thật không thấy có pháp môn gì xem được, như vậy cũng có thế khai sơn lập phái, hừ! Đều là một đám ếch ngồi đáy giếng."

"Thiếu cung chủ, không thể sơ sẩy đại ý. Tu chân giới tàng long ngọa hổ, những cao thủ đứng đầu đều là người thiên tư hơn người, đại khái đều tự nghiên cứu ra pháp môn sở trường, cũng không phải những Độ Kiếp kỳ như chúng ta có thể so sánh." Man Hổ trịnh trọng báo.

"Nga! Là Hóa Thần kỳ cao thủ mà ngươi nói sao?" Yến Truy Tinh nhàn nhạt hỏi. .

"Không sai." Man Hổ gật đầu nói: "Năng lực những người đó hầu như là điều mà thế nhân mong muốn vẫn không đạt được. Đã đứng ở đỉnh cao nhất trên thế giới này, Độ Kiếp hậu kỳ trong mắt bọn họ cũng bất quá chỉ như con kiến hôi."

"Quốc sư, ta có một chuyện không rõ. Hoa Hạ tu chân giới khổng lồ như vậy, vì sao không có một cao thủ Hóa Thần kỳ, ngược lại các ngươi chỉ là quốc gia ngoại bang, hầu như từng quốc gia đều có một cao thủ Hóa Thần kỳ tọa trấn."

Yến Truy Tinh quay đầu hỏi: "Theo lý thuyết, tỉ lệ tu sĩ Hoa Hạ tu chân giới khổng lồ như vậy, nên có nhiều cao thủ mới đúng, vì sao trái lại không có. Lẽ nào là một phương khí hậu dưỡng một phương người? Khí hậu Hoa Hạ không dưỡng ra được cao thủ Hóa Thần kỳ? Đây thực sự làm ta khó hiểu, quốc sư có thể giúp ta giải thích nghi hoặc?"

Sư huynh đệ mấy người có chút xấu hổ nhìn nhau, Man Hổ lắc đầu cười khổ nói: "Cũng không phải là như vậy. Trên thực tế, đại đa số cao thủ Hóa Thần kỳ đều xuất từ Hoa Hạ tu chân giới, nguyên bản cũng ẩn cư tại Hoa Hạ tu chân giới. Nhưng hơn một ngàn năm trước, Hoa Hạ tu chân giới đột nhiên xuất hiện một người điên, nơi nơi tìm cao thủ Hóa Thần kỳ luận bàn, những cao thủ kia bị quấy rầy không chịu nổi, vì vậy đều dời khỏi Hoa Hạ tìm nơi thanh tĩnh."

"Thì ra là thế!" Yến Truy Tinh gật đầu, giọng nói có chút nghi hoặc hỏi: "Ta có thể lý giải như vậy hay không, cao thủ Hóa Thần kỳ trước kia tại Hoa Hạ, không có ai là đối thủ của người điên kia, vì vậy bị buộc bất đắc dĩ bỏ chạy?"

"Khả năng là vậy a! Chuyện cụ thể ta cũng không rõ ràng." Man Hổ xấu hổ sờ sờ trán, chính sư phụ của mình không phải cũng bị người nọ làm hoảng sợ mà bỏ chạy đó sao.

■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■

Crypto.com Exchange

Chương (1-1135)