Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Thần Châu - Chương 0039

Tinh Thần Châu
Trọn bộ 1135 chương
Chương 0039: Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật
0.00
(0 votes)


Chương (1-1135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Biểu tình kinh ngạc của Khúc Bình Nhi làm cho Lưu Chính Quang rất hài lòng, hắn có điểm đắc chí nói: "Năm xưa gia gia tiêu diệt được một tiểu phái Ma Môn, ngẫu nhiên nhặt được đơn thuốc này. Bên trong đó, quả nhiên là có một ít phương thuốc rất phi phàm."

Khúc Binh Nhi cau mày nói: "Đây là chiến lợi phẩm của tông môn, chí bảo quan trọng như thế, đáng nhẽ phải dâng lên tông môn mới đúng, vì sao chưởng môn lại cấp cho huynh?"

Kì thật trong lòng Khúc Binh Nhi cũng đang hoài nghi, có phải hai ông cháu nhà này muốn đem bảo bối làm của riêng hay không?

"Hiền nhiên là phải dâng lên tông môn rồi, thứ này ai dám độc chiếm đây? Cho dù độc chiếm, ai có khả năng thu thập đủ số dược liệu ở trong phương thuốc này? Bất quá gia gia nói, ai đem thứ này dâng lên cho tông môn đều có công lao to lớn, nhưng gia gia đã là chưởng môn của Thanh Quang Tông, cho nên " Lưu Chính Quang ý vị thâm trường mỉm cười, nhìn Khúc Binh Nhi giải thích nói: "Cho nên gia gia nhường ta cầm thứ này dâng lên tông môn, vậy thì công lao to lớn kia tự nhiên sẽ rơi vào trên người ta. Lần này ra ngoài, mục đích là muốn tìm một lí do chính đáng để giao nộp nó lên tông môn, nếu ta không ra khỏi sơn môn, lấy thứ này ra ngược lại sẽ khiến cho người khác hoài nghi ah!"

Khúc Bình Nhi kinh hãi, đầu tiên đường đường là chưởng môn Thanh Quang Tông lại đi làm những chuyện như thế này, quả thực khiến cho người ta không dám tin. Theo sau là Lưu Chính Quang, hắn ngay cả bí mật động trời đều nói cho mình biết, đây chẳng phải là đang buộc mình thuận theo hắn sao?

Lúc này Dược Thiên Sầu đứng ở ngoài cửa cũng dựng thẳng tai lên nghe ngóng. Thứ khiến cho hai ông cháu Lưu Chính Quang hao tổn nhiều tâm tư như vậy, khẳng định cũng không phải bảo bối bình thường. Dược Thiên Sầu không dám thở mạnh, đưa mắt nhìn về phía hai đầu cầu thang, thấy vẫn im lặng như cũ liền ghé tai vô nghe tiếp.

Kì thực, nếu không có năng lực đặc thù của viên Kim Châu, thì dựa vào tu vi của hắn làm sao có thể nghe lén Lưu Chính Quang nói chuyện mà không bị phát hiện được đây?

Khúc Bình Nhi khó xử, từ lúc trông thấy Dược Thiên Sầu ở dưới lầu, thì nàng cũng đã cự tuyệt ý niệm song tu cùng Lưu Chính Quang ở trong đầu rồi. Nhưng bây giờ Lưu Chính Quang đều đem mọi bí mật nói cho mình nghe, nếU Minh không trng thuận, chỉ sợ hậu quả sẽ khó lòng có thể tưởng tượng nổi.

"Sư muội! Ta thẳng thắn như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ cảm động ngươi sao?" Lưu Chính Quang trông thấy Khúc Bình Nhi do dự, ngữ khí liền có điểm bất hảo, trong lời nói đã xen lẫn theo một tia uy hiếp.

Khúc Bình Nhi cắn môi, cười thản nhiên nói: "Sư huynh, đột nhiên đem công lao ném lên trên người ta. Đầu óc ta có điểm hỗn loạn, chưa thể thanh tỉnh được. Ngày mai ta nhất định sẽ cấp cho sư huynh một câu trả lời thuyết phục."

"Được rồi! Ta cũng không quấy rầy sư muội nghỉ ngơi nữa." Lưa Chính Quang sảng khoái đứng lên nói.

Khúc Bình Nhi cũng đứng lên: "Sư huynh, không tiễn."

Trước khi rời đi, hai mắt Lưu Chính Quang lướt qua khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi nhũ phong mơn mởn của Khúc Binh Nhi. Trong đầu đang tưởng niệm đến cảnh tượng sư muội rên rỉ ở dưới người mình. Bởi vì hắn không cho rằng, Khúc Binh Nhi sẽ cự tuyệt lời đề nghị hấp dẫn của mình. Lưu Chính Quang thần tinh vui vẻ, nhanh chân bước đi ra ngoài.

Khi Lưu Chính Quang quay về phòng. Thì Khúc Bình Nhi cũng lặng lẽ đóng cửa.

Khúc Bình Nhi thở dài đang muốn ra đóng cửa. Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu cười hì hì đứng ở trước mặt nàng, nhất thời trong mắt Khúc Bình Nhi liên tục phát ra dị quang, không đợi nàng kịp phản ứng, Dược Thiên Sầu đã nghiêng người chui vào trong phòng.

"Dược sư thúc!" Khúc Binh Nhi vội vàng đóng cửa, xoay người kinh hô.

Dược Thiên Sầu khoát tay nói: "Không cần đa lễ, cũng lâu rồi chúng ta mới gặp nhau nhỉ!"

Dứt lời hắn tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống.

"Ân! Từ hôm rời khỏi mỏ quặng trên Thanh Quang Tông, đã chưa thấy qua sư thúc rồi." Khúc Bình Nhi cảm thán nói, cũng ngồi xuống phía đối diện với hắn.

"Lúc đầu ta nghe nói mỏ quặng bị Ma Đạo tập kích, trên dưới Thanh Quang Tông đều nghĩ rằng sư thúc đã chết rồi, không thể tưởng tượng còn gặp được sư thúc ở đây. Đúng rồi, nếu sư thúc không có việc gì, tại sao không chịu quay trở về Thanh Quang Tông thế?" Đây cũng là điểm nghi vấn ở trong lòng Khúc Bình Nhi, nên tự nhiên nàng muốn hỏi hắn. Đồng thời còn tìm chén sạch, rót nước trà đặt ở phía đối diện.

"May mắn ta phúc lớn mạng lớn, bằng không đúng thật là không còn gặp lại cô nữa rồi." Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài, không khách khí nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, mới nói: "Quay về Thanh Quang Tông? Hừ, nếu ta quay về Thanh Quang Tông, chẳng bao lâu sau ngay cả nắm xương đều không tìm thấy, cô cảm thấy chưởng môn và hội trưởng lão sẽ buông tha cho ta sao? Cùng với mất mạng, còn không bằng trở thành tán tu, tiêu dao khoái hoạt tung hoành ở bên ngoài ah."

Khúc Bình Nhi thầm nghĩ Dược Thiên Sầu nói lời này cũng không phải giả. Nếu hắn quay về Thanh Quang Tông, chỉ sợ cũng không có kết cục gì tốt đẹp. Lại rót cho hắn một chung trà, chậm rãi hỏi: "Hơn một năm qua sư thúc phiêu bạt ở bên ngoài có ổn không?"

"Tạm được."

Khúc Bình Nhi nghe Dược Thiên Sầu nói, nàng có điểm không quá tin tưởng. Bởi vì tán tu nếu bản lĩnh không cao cường, lại không có tông môn che chở, cuộc sống đều không mấy dễ chịu ah! Hắn vẫn cái tính như vậy, có chuyện gì khổ sở đều giữ kín ở trong lòng. Chẳng biết sau lần từ biệt này, tương lai còn gặp được nhau nữa không? Nghĩ đến đây Khúc Bình Nhi liền dò hỏi: "Sư thúc quả thực không muốn quay về Thanh Quang Tông nữa sao?"

"Không quay về nữa đâu." Bỗng dưng Dược Thiên Sầu giật mình hỏi: "Cô sẽ không đem chuyện của ta nói cho mấy lão già trên Thanh Quang Tông biết chứ?"

Nghe câu này, Khúc Bình Nhi cảm giác trái tim mình giống như đang rướm máu, nàng cắn chặt môi, thật lâu sau mới khẩn thiết nói: "Khúc Bình Nhi ở trong mắt sư thúc đều không có nổi một điểm tín nhiệm nho nhỏ hay sao?"

Ta kháo! Hôm nay tiểu ny tử này có điểm lạ thường nga!

Không đúng! Chẳng nhẽ cô nàng này bồ kết mình rồi sao?

Dược Thiên Sầu cảm giác mình không đoán sai, trong lòng cũng mừng rỡ như điên. Bất quá hắn có tính toán riêng, nên lảng sang chuyện khác nói: "Nếu ta đã thoát ly khỏi Thanh Quang Tông, cô cũng đừng kêu ta là sư thúc nữa. Ngày sau gọi thẳng tên của ta, hai người chúng ta làm bằng hữu đi! Đúng rồi, sau này ta có thể gọi cô là Bình nhi không?"

Dứt lời, nâng chung trà lên tưới vào trong bụng.

Bình nhi! Cái kiều xưng hô này thực thân mật ah.

Chỉ một câu này, nỗi u oán trên mặt Khúc Bình Nhi nhất thời đã biến mất vô ảnh vô tung. Hai mắt hàm tình, trợn lên nhìn Dược Thiên Sầu gật đầu, ấp úng không thôi. Theo sau, lại lúng túng cầm binh trà, rót thêm nước cho hắn. -

Hiện giờ, Dược Thiên Sầu có thể xác định trăm phần trăm, là Khúc Bình Nhi đang có tình ý với mình. Hắn nâng tay sờ mũi, trên mặt nở nụ cười xấu xa. Bỗng nhiên Dược Thiên Sầu vươn tay ra, một phen nắm chặt lấy bàn tay đang rót trà của Khúc Bình Nhi, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy đối phương cứng đơ, không hề muốn rút tay về.

Hắn muốn làm gì vậy? Khúc Bình Nhi thần tình đỏ ửng, tiểu tâm can nhịn không được như nai con nhảy loạn, lúc này nàng đã không còn dám nhìn thẳng vào hắn nữa rồi...

*****

Cạc cạc! Bàn tay nhỏ bé thật mềm thật trơn. Trong ngực Dược Thiên Sầu hiện tại đang đắc ý a! Từ trong tay nàng lấy binh trà bỏ xuống, ôn nhu nói: "Bình nhi! Không nên cừ động, trên tóc nàng có cái gì kìạ, để ta giúp nàng lấy xuống."

Nói đến đây, chậm rãi kéo Khúc Binh Nhi qua, bàn tay Dược Thiên Sầu hướng lên mái tóc của nàng, trên mái tóc nàng giống như bị ảo thuật xuất hiện một cọng cỏ, bị Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng gỡ xuống đặt ngay trước mắt nàng, chợt thả vào trong bàn tay nhỏ bé.

Nguyên lai thật sự trên tóc ta có cái gì, ta còn cho rằng...

Khúc Bình Nhi vì sự hiểu sai vừa rồi của mình mà âm thầm e lệ, gương mặt đỏ bừng không thể đỏ hơn được nữa. Ai biết được Dược Thiên Sầu hơi cúi người, đưa miệng dán lên bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Binh nhi! Trên người nàng vì sao lại thơm như vậy?"

Cả người Khúc Binh Nhi chấn động, lỗ tai mềm mại bị nam tử trước mắt phun ra hơi nóng vây nhiễu, nhất thời cảm thấy nóng bức khó chịu. Nhất là gần gũi như vậy ngửi được mùi vị đàn ông trên người hắn, cảm giác thân thể có chút như nhũn ra, muốn thối lui, bước chân phảng phất không còn một điểm khí lực, khẽ động cũng không thể động, tim đập nhanh lợi hại, dù chính mình cũng nghe được nhịp tim thinh thịch.

"Bình nhi! Thơm quá! Ta muốn ôm nàng một cái, có thể chứ?" Dược Thiên Sầu ôn nhu nói bên tai nàng, đôi môi hầu như sắp đụng tới vành tai đỏ tươi trớt át. -

Lời nói của Dược Thiên Sầu như ma âm nhấp thể, Khúc Bình Nhi không ngờ như bị ma xui quý khiến "ân" một tiếng.

Nhiệt khí trong miệng không ngừng kích thích lỗ tai đối phương, hai tay nhẹ nhàng lướt qua vòng eo nhỏ nhắn, chậm rãi ôm, chậm rãi kéo qua, dần dần ôm chặt thân thể thơm tho đầy đặn.

Khi hai thân thể dính vào cùng nhau, hai mắt Khúc Bình Nhi mê ly phát ra một tiếng rên ri.

Thật quá co dãn! Dược Thiên Sầu bị kích thích, miệng cùng tay bắt đầu không thành thật, thân thể Khúc Bình Nhi cũng không yên, khẽ giãy dụa lên, ôm lấy hắn.

Cảm thụ được Khúc Bình Nhi chậm rãi đáp lại, Dược Thiên Sầu cũng động tình, lầm bầm: "Bình nhi, ta muốn nàng." Bàn tay hắn có chút không phân nặng nhẹ.

"A!" Khúc Binh Nhi bị đau nhịn không được ngẩng đầu lên, kêu khẽ. Lúc này cả người cũng chợt thanh tỉnh lại, hai tay nhanh chóng đặt ngay ngực Dược Thiên Sầu, thở hồng hộc nói: "Thiên sầu! Không thể như vậy, chúng ta không thể ở chỗ này."

"Không! Hiện tại ta muốn nàng." Dược Thiên Sầu nói xong lại muốn tiếp tục. Khúc Bình Nhi cố sức chống đỡ, gần như cầu xin nói: "Thiên sầu! Ta van cầu huynh đó, chúng ta thật sự không thể ở chỗ này, Lưu Chính Quang sư huynh cũng đang ở đây."

Nghe được tên Lưa Chính Quang, Dược Thiên Sầu đang bị lửa dục xông lên đầu cũng chợt thanh tỉnh lại, hiện tại xác thực không phải thời gian, trước tiên không nói tới vấn đề Khúc Bình Nhi có đồng ý hay không, nhưng mình đang quyết định phải trộm bảo bối của Lưu Chính Quang, cũng không thể làm hỏng việc! Nghĩ tới đây không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ buông tay thả Khúc Bình Nhi.

Khúc Bình Nhi chủ động chui vào lòng Dược Thiên Sầu, gương mặt còn đang ửng đỏ, tựa hồ vì đối phương chịu nghe lời mình nói mà vui vẻ, nghe thấy tiếng tim đập mạnh hữu lực của đối phương, chậm rãi nói: "Thiên sầu huynh yên tâm, thân thể Bình nhi đời này chỉ cho một mình huynh. Lần sau.. , lần sau Bình nhi nhất định cho huynh."

Dược Thiên Sầu ôm nàng bất đắc dĩ ậm tr, nhưng hai tay vẫn còn đang sỗ sàng trên người nàng.

Không qua bao lâu, Khúc Bình Nhi thở gấp một tiếng, lại bị bàn tay không an phận của hắn làm động tình, liền nhanh bắt được tay hắn, túm lại trong tay mình. Nàng ỉ ôi trong lòng hắn ôn nhu hỏi: "Thiên sầu! Ta nhanh như vậy đáp ứng huynh, huynh có nghĩ ta là người lỗ mãng không?"

"Sẽ không, ta thích." Dược Thiên Sầu nói xong, ngồi lên ghế, kéo Khúc Binh Nhi ngồi lên đùi mình.

"Vậy huynh thích ta sao?" Khúc Bình Nhi quay đầu nhìn hắn.

"Đứa ngốc! Đây còn cần nói sao, đương nhiên thích."

""Vậy huynh khi nào thích ta? Ngày hôm nay sao?" Đôi mắt Khúc Bình Nhi không hề nháy, truy hỏi.

"Không phải, từ khi ta đi tới thế giới này ngày đầu tiên, liền thích nàng, ta nằm mơ bình thường đều mộng thấy nàng."

Khúc Bình Nhi đưa đôi nắm tay trắng như phấn đấm nhẹ hắn, dịu dàng nói: "Đáng ghét! Huynh gạt cho ta hài lòng. Ta muốn nghe lời nói thật."

"Thực sự muốn nghe?"

"Muốn nghe."

Dược Thiên Sầu thấy nói thật nàng không tin, không thể làm gì khác hơn là nửa thật nửa giả: "Ai! Vậy ta thành thật nói cho nàng nghe vậy! Từ ngay đầm nước cấm địa của Thanh Quang Tông, thấy nàng cởi hết y phục, ta đã bắt đầu thích nàng."

"Cái gì?" Khúc Bình Nhi kinh hô một tiếng, thân thể đang nửa nằm bỗng nhiên bật ngồi dậy, nàng không thể tin được, nguyên lai Dược Thiên Sầu thực sự nhìn thấy nàng cởi hết y phục. Trên mặt dần dần có vẻ giận dữ, mình bị lừa! Bộ ngực vì hô hấp gấp gáp phấp phồng dần dần kịch liệt.

"Ta yêu nàng!" Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng nói, những lời này mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, quả nhiên đều rất có lực sát thương, Khúc Bình Nhi nhất thời ngồi phịch trong lòng hắn, hắn mỉm cười nói: "Bình nhi! Nàng kích động cái gì? Ta cũng không phải cố ý nhìn thấy, ta vốn muốn đến thạch động cấm địa, ai biết lại có một nữ đệ tử Thanh Quang Tông như hoa như ngọc thoắt hết y phục, ai! Đây thật sự là ý trời muốn chúng ta ở chung một chỗ!"

"Huynh còn nói nữa!" Khúc Bình Nhi e thẹn đấm nhẹ hắn một quyền, thân thể mình những địa phương không nên xem cũng đã cho hắn nhìn toàn bộ, địa phương không nên chạm vào cũng đã cho hắn sờ soạng, còn kém chỉ một chút, bây giờ còn có thể làm sao bây giờ? Đây là số mạng a!

"Nhìn cũng sẽ không ít đi một khối thịt" Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói, đôi bàn tay trắng như phấn của nàng lại đấm vào hắn liên tục hơn mười lần.

Dược Thiên Sầu cười ha ha bắt được tay nàng, nói: "Bình nhi ngoan đừng náo loạn, ta có chuyện chính sự muốn hỏi nàng."

Thấy nàng rốt cục ngoan ngoãn, lại hỏi: "Bình nhi, lần này vì sao nàng lại cùng Lưu Chính Quang đến Bách Hoa Coc?"

Khúc Bình Nhi thoáng trầm ngâm, lúc này đem sự tình trài qua nói thật rõ ràng, bao quát chuyện Lưu Chính Quang nắm phương pháp luyện đan trong tay.

Dược Thiên Sầu nghe được tỉ mỉ, đợi khi nghe được Khúc Bình Nhi đem luôn cuộc trò chuyện ở trong phòng với Lưu Chính Quang cũng nói ra rõ ràng, hoàn toàn đúng với những gì khi hắn đứng bên ngoài nghe trộm, phát hiện không có địa phương nào giấu diếm, lúc này mới vui mừng cười cười.

*****

Kỳ thực vừa rồi hắn hỏi như vậy là có hai nguyên nhân, một là muốn biết ngọc điệp ghi phương pháp luyện đan trên tay Lưu Chính Quang rốt cục có hình dạng gì, tránh cho lúc hạ thủ mắc phải sai lầm. Hai chính là muốn biết Khúc Bình Nhi có phải thực sự toàn tâm toàn ý đối với mình không, nếu như nàng có chỗ nào cố ý giấu diếm, đời này Khúc Bình Nhi cũng đừng mơ tưởng Dược Thiên Sầu sẽ thật tình thật ý đối với nàng, chỉ sợ lúc này sẽ bị hắn ném lên giường cởi sạch tử hình ngay tại chỗ, chơi xong muốn vứt bỏ thì vứt bỏ, đáng chết thì sẽ giết, Dược Thiên Sầu tuyệt đối không có một điếm lưu luyến.

Nếu như nói hắn độc ác cũng không nói sai, đừng xem hắn bình thường hỉ hả, nhưng trong cái khung vẫn chính là lão đại xã hội đen tiếu ngạo giang hồ ở kiếp trước. Thử nghĩ một người từ hai bàn tay trắng trở thành lão đại xã hội đen danh chấn nhất phương, có mấy kẻ là người tử tế.

Khúc Bình Nhi dựa lưng vào Dược Thiên Sầu, dịu ngoan nằm trong lòng hắn, nàng sợ rằng cũng không bao giờ biết chính mình mới chuyển một vòng qua quỷ môn quan. Trên gương mặt hỉ hả không chút nghiêm túc của Dược Thiên Sầu, hiện lên một tia ôn nhu hiếm có, ngón tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Khúc Binh Nhi.

"Bình nhi!"

"Ẩn!"

"Đừng quay trở lại Thanh Quang Tông nữạ, theo ta đi thôi!"

"Hiện giờ sao?" Khúc Bình Nhi dừng một chút nói: "Ta cũng muốn đi theo huynh, nhưng còn chưa nói với sư phụ, sư phụ luôn đối đãi tối với ta, như vậy không nói một tiếng thì bỏ đi sợ làm sư phụ lo lắng."

"Sư phụ của nàng là đồ đệ của Lục Vạn Thiên?"

"Ân!"

"Để một mình nàng ở lại Thanh Quang Tông ta thật sự lo lắng, huống chi Lưa Chính Quang đang có lòng dạ khó lường đối với nàng." Dược Thiên Sầu có chút lo lắng nói.

"Hì hì!" Khúc Bình Nhi xoay người lại nhìn hắn cười nói: "Làm sao vậy? Lo lắng ta sẽ bị Lưu Chính Quang chiếm tiện nghi?"

Dược Thiên Sầu trịnh trọng nói: "Không phải là lo lắng, mà là phi thường lo lắng. Hai ông cháu Lưu gia không ai là thứ tốt, còn một đám trưởng lão chó má Thanh Quang Tông nữa, đều là mặt người dạ thú. Điểm này ta so với nàng thể nghiệm càng sâu. Nàng chỉ là một tiểu đệ tử Thanh Quang Tông thế nào khả năng chống qua được bọn họ chứ."

Tuy rằng hắn nói rất khó nghe, nhưng Khúc Bình Nhi biết hắn thực sự lo lắng cho nàng, vẻ mặt ngọt ngào, cũng trịnh trọng nói với hắn: "Sư phụ đối với ta ân trọng như núi, ta là một cô nhi, lúc ta còn rất nhỏ sư phụ đã đưa ta lên núi tu hành, vẫn đối đãi ta như con gái ruột, trong số những nữ đệ tử sư phụ đối với ta tốt nhất, nếu như ta không nói mà rời đi, không chỉ làm sư phụ lo lắng, lương tâm của ta sẽ băn khoăn."

"Sư phụ của nàng là nam hay nữ?" Dược Thiên Sầu đột nhiên hỏi một câu ngoài lề.

"Nữ, huynh hỏi điều này làm gì?" Khúc Bình Nhi kỳ quái hỏi. -

"Nga! Vậy ta an tâm."

Khúc Bình Nhi sửng sốt, lập tức liền phản ứng, đôi bàn tay trắng như phấn đánh tới, trong miệng mắng: "Sao trong đầu huynh chứa toàn thứ linh tinh rối loạn như vậy!"

Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, kì thực hắn rất muốn nói một câu rằng "là do nàng quá thuần khiết mà thôi". Điều này không thể trách hắn, bởi kiếp trước hắn lăn lộn trong thế giới hắc đạo, những chuyện không lành mạnh đã từng trông thấy qua rất nhiều rồi. Đối với nhiều chuyện không tránh khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Hắn thuộc loại người xem nặng lòng nghi ngờ, không dễ dàng tin tưởng người khác.

"Ai! Xem ra không khuyên được nàng." Dược Thiên Sầu than nhẹ một tiếng, bỗng nhiên bế bổng Khúc Bình Nhi đứng lên.

"A! Huynh làm gì?" Khúc Bình Nhi vừa mừng vừa sợ kêu lên.

Dược Thiên Sầu cười nhạt nói: "Nàng tin tưởng ta sao?"

"Ân!" Khúc Bình Nhi hạnh phúc giống như một con mèo nhỏ vùi đầu vào ngực Dược Thiên Sầu gật đầu.

"Ta không muốn huynh chết." Khúc Bình Nhi che kín miệng hắn, chảy nước mắt si ngốc nói: "Ta muốn huynh sống tới tìm ta, ta nhất định sẽ sống thật tốt chờ huynh tới tìm ta."

Dược Thiên Sầu ôn nhu cười nói: "Chỉ cần nàng có thể làm được, ta nhất định có thể làm được, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn càn được hai ta. Bình nhi! Nàng phải nhớ kỹ, ngày hôm nay chúng ta xa nhau, chính là vì ngày mai tương phùng."

"Ư ân... Khúc Binh Nhi chảy nước măt liêu mạng gật đâu.

Thấy nàng nước mắt ào ào, tiếp tục khóc như vậy còn không biết khi nào mới xong việc, Dược Thiên Sầu muốn làm không khí hòa hoãn, thà nàng xuông đât, nói: "Ta có chuyện muốn cầu nàng, Bình nhi có đáp ứng không?"

"Ừ..." Khúc Bình Nhi hai mắt đãm lệ nói: "Chỉ cần ta có thể làm được, huynh cầu chuyện gì ta đều sẽ đáp ứng."

Dược Thiên Sầu không cho là đúng nói: "Chuyện này nàng làm được rất dễ, ta chỉ sợ nàng nói thật dễ nghe, đến lúc đó lại không đáp ứng."

"Huynh không tin ta đến vậy sao?" Khúc Bình Nhi có điểm tức giận, bỗng nhiên thấy được trên mặt Dược Thiên Sầu lộ ra một tia cười quái dị, không khỏi ngần ra, hơi thấp thỏm nói: "Huynh không phải muốn ta và huynh làm chuyện đó chứ? Đã nói Lưu Chính Quang đang ở đây không có phương tiện mà!"

Dược Thiên Sầu sửng sốt, lập tức hiểu được nàng đang nói điều gì, thầm nghĩ nha đầu này cũng thật quá nhạy cảm, không khỏi cười khổ nói: "Ta là người hạ lưu như vậy sao?"

Khúc Bình Nhi đỏ mặt, giậm chân mắng: "Nếu không phải chuyện đó, vậy huynh nói đi! Ta đều đáp ứng huynh còn không được sao?"

"Đây là nàng nói, ngàn vạn lần không được đổi ý!" Dược Thiên Sầu kề miệng sát bên tai nàng, nói: "Tay có chút ngứa!"

Nói xong bàn tay đẵ theo cổ áo trượt xuống làn da trơn tuột... Cả người Khúc Bình Nhi run lên nhưng không phản kháng, chỉ nghe trong miệng nàng nói thầm: "Còn nói mình không phải là người hạ lưu, thật không gặp qua ai còn hạ lưu hơn..." Dần dần trong miệng nàng phát ra tiếng rên ri không ngừng.

Dược Thiên Sầu sàng một hồi khi âm mưa thực hiện được, vui tươi hớn hở rút tay ra, đặt lên mũi ngửi nói: "Thật thơm!" Câu nói làm Khúc Binh Nhi xấu hổ đến gục đầu thật sâu.

""Nàng chờ một chút, ta đi ra ngoài một chút sẽ nhanh trở lại." Dược Thiên Sầu tựa hồ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mở cửa đi ra ngoài thuận tiện đóng lại. Khúc Bình Nhi không biết hắn đi ra ngoài muốn làm gì, liền nhanh động thù chỉnh lý cổ áo bị bàn tay bại hoại làm xốc xếch.

Dược Thiên Sầu rất nhanh quay lại, tiến vào đóng cửa xong lấy ra một cái túi nhỏ tinh xảo, cười tủm tỉm nói: "Ta vừa mới mua, tặng cho nàng."

"A! Là túi trữ vật! Thật xinh đẹp, cho tới bây giờ ta chưa từng dùng qua." Khúc Bình Nhi thu được lễ vật vui vẻ không ngớt, thưởng thức một lát, bỗng nhiên vùng lông mày nhăn lại nói: "Thứ này thật đắt tiền, huynh ở bên ngoài một mình khẳng định không dễ dàng, hà tất lại xài tiền như vậy!"

"Ha hả! Chỉ cần nàng thích là tốt rồi, tốn chút tiền không tính là gì, phu quân của nàng thứ khác không có, chỉ có tiền. Bên trong túi trữ vật ta bỏ vào một trăm khối thượng phẩm linh thạch và một ngàn khối trung phẩm linh thạch, còn có một vạn khối hạ phẩm linh thạch. Nàng giấu kỹ trên người, khi ta không ở thì chuẩn bị phòng hờ." Dược Thiên Sầu cười nói.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1135)