Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Thần Châu - Chương 0056

Tinh Thần Châu
Trọn bộ 1135 chương
Chương 0056: Dưỡng linh thảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nghe được câu hỏi của lão thái thái, Lan trưởng lão giống như một tiểu cô nương, có điểm tức giận bậm môi lầm bầm: "Phí Đức Nam sai người tới, nói là dưỡng linh thảo cho ngài, quả thực là hồ đồ."

Lan trưởng lão nói đã chóng mình lão thái thái trước mắt chính là Ma Cửu Cô, nhưng nhìn hình dạng bà ta, Dược Thiên Sầu rùng mình, đâu còn hình dạng của một phụ nhân đoan trang mỹ lệ vừa rồi, nghĩ đến trên Phù Tiên Đảo có thể được xưng là trưởng lão đại khái đều đã hơn hai trăm tuổi, một người đàn bà hơn hai trăm tuổi lại làm nũng như một tiểu cô nương, quả thực làm người cực sợ, hắn liền nhanh bước ra hành lễ: "Dược Thiên Sầu, gặp qua Cửu Cô Cung Phụng."

"Dược Thiên Sầu?" Ma Cửu Cô tựa hồ có nghe qua tên của hắn, ngạc nhiên nói: ""Ngươi chính là tán tu cầm Phù Tiên Lệnh gia nhấp Phù Tiên Đảo tên Dược Thiên Sầu?"

"Chính là đệ tử."

"Không phải nghe nói Quan Uy Vũ đã thu ngươi làm đồ đệ sao? Vi sao Phí Đức Nam lại đưa ngươi tới đây? Ngươi là Luyện Khí thấp cập? Quái, không ngờ lão thân nhìn không ra tu vi của ngươi."

Lan trưởng lão cả giận: "Nhất định là Phù Tiên Lệnh gây nháo, đường đường trưởng lão chủ quản Vạn Phân Viên lại có lòng dạ chật hẹp như vậy, dùng việc công báo tư thù cũng có thể làm ra được. Cửu Cô lão nhân gia cũng phải quản quản."

Dược Thiên Sầu nghe nói như thế, ánh mắt sáng lên, sợ rằng lại có hi vọng quay trở về Luyện Đan Các, không xong! Sớm biết như vậy sẽ không nháo cương như thế với Nghiêm Thù, xung động là ma quỷ a!"

"Thật không?" Ma Cửu Cô hoài nghi ha ha cười nói: "Phí Đức Nam là nam nhân của ngươi, nếu muốn xen vào thì ngươi đi quản, ta sẽ không quản đâu." Lập tức chuyển lời, thận trọng nói: "Bất quá hiện tại chủ trì Vạn Phân Viên là hắn, bên trong Vạn Phân Viên bất kể kẻ nào mặc kệ bối phận cao thấp, Phí Đức Nam nói chính là pháp chỉ, ta cũng phải vâng theo, không thể phá hủy quy củ này. Lan nha đầu, làm theo lời Phí Đức Nam, dẫn hắn đi."

Nghe xong lời này, tâm tư vừa mới nhảy lên của Dược Thiên Sầu lại trầm trở xuống.

"Dạ." Lan trưởng lão vạn phần ủy khuất, phía sau còn có một người càng ủy khuất hơn bà ta đi theo sau, tự nhiên chính là Dược Thiên Sầu, đi ra khỏi viện mơ hồ nghe được thanh âm Yến Tử Hà, hình như đang gọi ai là "tổ mỗ mỗ" (bà cố tổ), gọi Ma Cửu Cô sao?

Lan trưởng lão chỉ thoáng qua đã biến thành phụ nhân có gương mặt đẹp đoan trang, đi ra bên ngoài ném Dược Thiên Sầu cho một nữ đệ tử tên là Phù Dung, phân phó vài câu thì bỏ đi.

Dược Thiên Sầu phiền muộn nha! Từ kiếp trước đến kiếp này lần đầu tiên bị mọi người trong vòng một ngày ném qua ném lại kiểu như vậy.

Phiền muộn thì phiền muộn, nhưng vị Phù Dung tỷ tỷ này thật là hình dạng quá yếu đuối, trên mặt không biết xảy ra chuyện gì, nửa khuôn mặt bị một vết sẹo lớn bao trùm, nếu như chỉ nhìn nửa khuôn mặt còn lại cùng vóc người sau lưng, có điểm cảm giác như có thể đấu võ đài cùng Dương Quý Phi cùng Triệu Phi Yến, vừa gầy vừa tròn nha! Là một mỹ nhân gầy, nhưng đừng nhìn từ phía chính diện, bằng không sẽ làm người hoảng sợ. -

Trên người mặc quần áo còn cũ hơn cả những đệ tử khác của Phù Tiên Đảo, trên đôi vai gầy yếu còn có mụn vá, trên người còn trùm một bao bố nhỏ.

Hắc, ngạc nhiên! Ánh mắt Phù Dung khi nhìn thấy mình không ngờ còn có điểm né tránh, có ý tứ như khiếp đảm. Gia nhấp tu chân giới thời gian lâu như vậy cũng là lần đầu tiên thấy có người sợ chính mình.

Lúc này chợt tỉnh ngộ, cô gái có nửa khuôn mặt bị hủy này một là tự ti, hai là phẫn trư ăn thịt cọp.

Dược Thiên Sầu hành lễ nói: "Tại hạ Dược Thiên Sầu, Luyện Khí thấp cấp, gặp qua tỷ tỷ."

"A!" Phù Dung có điểm hoảng loạn, liền nhanh đáp lễ: "Phù... Phù Dung, Trúc Cơ

Hậu kỳ, gặp qua Dược tiên sinh."

Trúc Cơ hậu kỳ còn gọi ta là tiên sinh? Dược Thiên Sầu sửng sốt, đáp lễ: "Không dám, không dám, nguyên lai là sư thúc."

Phù Dung bị gọi như có điểm bất an, khiếp sinh sinh nói: "Lan trưởng lão giao phó, muốn ta đem chuyện dưỡng linh thảo trong vườn giao cho ngươi, đi theo ta!" Nói xong bước chân hoảng loạn xoay người đi.

"Nhìn bóng lưng... Đáng tiếc cho khuôn mặt!" Dược Thiên Sầu tiếc hận lắc đầu.

Đây là ba thứ mà Phù Dung giao cho hắn.

Dược Thiên Sầu nhìn sang Phù Dung đang đứng một bên giống như đang phạm phải sai lầm, lại hồ nghi nhìn ba thứ kia, ba thứ này rất quen thuộc, một tổ hợp càng quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ nổi đã gặp qua nơi nào.

"Phù Dung sư thúc, những thứ này đưa cho ta? Dùng làm gì?" Dược Thiên Sầu nhíu mày hỏi.

"Dưỡng linh thảo..." Thanh âm Phù Dung thấp như không thể nghe thấy.

"Nga!" Dược Thiên Sầu không có ỷ tứ cười nói: "Ha hả! Sư thúc, ta mới nhấp môn không lâu, cái này... Hắc hắc! Việc dưỡng linh thảo này ta thật không biết phải làm gì, còn thỉnh sư thúc vui lòng chỉ giáo."

"Na.. , vậy ngươi đi theo ta!" Phù Dung thấp giọng nói, đưa tay cầm ba thứ dưỡng linh thảo kia. Dược Thiên Sầu nhanh tay ngăn cản nói: "Để ta, để ta, không nhọc sư thúc."

Hiện tại rốt cục hắn đã nhìn ra, vị tiểu sư thúc bị hủy dung này thật sự nhát gan xấu hổ, nhưng cũng không đại biếU Minh không hiểu nha! Ba thứ kia bị hắn cướp vào trong tay, một cây đòn gánh xuyên qua hai thùng nước, đòn gánh còn treo chiếc muỗng cán dài, hắn vừa cười vừa nói: ""Sư thúc, thỉnh!"

Phù Dung xấu hổ gật đầu, hai tay nhỏ bé nắm lấy góc áo xoắn mãi không thạ, dẫn Dược Thiên Sầu đi ra ngoài sân, theo tường vây cao đi khoảng hơn mười phút mới ngừng lại.

Bên dưới tường vây có một khe rãnh nhỏ, liên tiếp với một ao không lớn lắm, dịch thể màu nâu vàng trong ao tản mát ra mùi vị khó ngửi, vật trôi bên trên cơ bản là người đều quen thuộc - đại tiện!

Nói trắng ra là, cái ao trước mắt chính là ao phân do đồ cứt đái đổ ra.

Dược Thiên Sầu nhìn ao phân trước mắt giống như bị sét đánh, hai mắt trợn trừng. Không cần giải thích, cái gì cũng không cần giải thích, cái gì hắn cũng đều minh bạch hoàn toàn. Kiếp trước hắn sinh tại nông thôn, thế nào khả năng không rõ, trong đầu hiện ra bác nông dân cần cù làm việc, tràng cảnh bón phân cho ruộng đồng.

Dưỡng linh thảo? Bón phân cho linh thảo? Làm một tên tạp vụ đi lấy đồ cứt đái để bón phân cho linh thảo? Linh thảo cũng hấp thu thứ này?

Phí Đức Nam công báo tư thù! Sắc mặt Dược Thiên Sầu đầu tiên là trắng bệch, sau đó đỏ lên, từ đỏ biến xanh rồi biến đen, đã có khuynh hướng nổ bạo. Trách không được bắt đầu nhìn thấy ba thứ này đều có cảm giác nhìn quen mắt, thì ra dùng để làm việc này.

Phù Dung đứng một bên đã sợ tới mức lui về phía sau vài bước.

Chỉ nghe Dược Thiên Sầu ngửa đầu rống to: "Ta kháo! Linh thảo cứt chó! Phí Đức Nam ngươi giỏi, muốn lão tử đi gánh phân người!" Hắn ném tung những vật trên vai xuống đất.

Nhìn Dược Thiên Sầu hai mắt đỏ lên, thở hổn hển, hai tay Phù Dung chăm chú nắm bắt góc áo, bàn tay trắng bệch, khóe mắt đã ứa nước mắt, chỉ nghe thanh âm nàng nức nở nói: "Dược tiên sinh, ngươi không cần tức giận, việc này vốn do ta làm, ngươi không cần làm, ta sẽ không nói cho Lan trưởng lão, ngươi.. , ngươi ở một bên nghỉ ngơi đi!" Bước chân nàng cần thận tiến đến gần, chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay nhỏ bé trắng nhợt nhặt lên những thứ rơi vãi trên mặt đất.

*****

"Cút! Sửu bát quái (kẻ xấu xí) ngươi, cái mặt xấu xí lại hoảng qua hoảng lại trước mặt lão tử, sửu bát quái, không cần làm người tốt, cút qua một bên cho lão tử."

Dược Thiên Sầu vẻ mặt giận dữ, một cước đá bay chiếc thùng Phù Dung vừa nâng dậy, lần thứ hai phẫn nộ quát: "Cút!"

Người sau sợ đến lạnh run đứng sang một bên, y phục cũ nát bọc lấy thân thể gầy yếu hơi khom xuống, trên gương mặt nửa động lòng người nửa dọa người, từng giọt nước mắt tràn ra, rồi lại không dám khóc thành tiếng.

Đi tới thế giới này lần đầu tiên gặp phải vũ nhục lớn như vậy, huống chi con người hắn có đôi khi xác thực vui giận bất thường, nếu không gặp kích thích thì làm quy tôn tử (cháii con rùa) cũng cam tâm tình nguyện, nếu chọc giận, đừng nói chỉ là Phù Dung tỷ tỷ đáng thương cảm trước mặt chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, dù là Ngô Bảo Như có tu vi Nguyên Anh kỳ của Thanh Quang Tông cũng chửi thẳng vào mặt, Nghiêm Thù dù có tu vi Kết Đan kỳ chính là một ví dụ.

Nhìn gương mặt xấu xí của Phù Dung ở trước mắt, càng xem càng nghĩ ghê tởm, hắn đang nổi nóng, cũng không quản tu vi khác biệt giữa hai người, cũng không nghĩ tới mình có đánh thắng được Phù Dung hay không, trái lại nhào tới, ác độc mắng: "Khóc, chỉ biết khóc, ngươi khóc cái gì, cũng không nhìn ngươi có bộ dáng thế nào, mặt âm dương, kẻ xấu xí, càng khóc càng khó xem, đi tìm chết đi!"

Thương cảm cho Phù Dung bị hắn bức sát đến chân tường, nghe hắn chửi mắng thật ác độc, lại không cho nàng khóc, thật sự dùng hết sức cố nén nước mắt, chỉ thấy giọt nước mắt trong suốt đảo quanh trong viền mắt, nhìn thật thương cảm. Nếu như nhìn kỹ thì có thể phát hiện, Phù Dung tuy rằng bị hủy dung, nhưng ánh mắt dị thường sáng sủa và tuyệt đẹp, trong nước mắt đáng thương còn lộ ra vẻ ôn nhu hiền lành lương thiện.

Cũng không biết do nàng thật sự ngu ngốc, hoặc nhát gan, hay thật thiện lương. Bằng vào tu vi của nàng muốn xử lý Dược Thiên Sầu chẳng khác gì cắt rau, nhưng nàng cứ như vậy nhẫn nhục chịu đựng.

Cứ như vậy, một nam nhân gương mặt cũng không xem là tuấn tú, lại bức một thiếu nữ gương mặt dị dạng đến sát tường, hai người mắt đối mắt, một người tức giận tận trời, một người điểm đạm đáng yêu.

Một lúc lâu, thấy vẻ tức giận của Dược Thiên Sầu hình như tiêu tán một chút, Phù Dung dùng ngón tay gầy yếu chỉ vào hố phân, sợ hãi nhỏ giọng nói: "Ta đi làm việc, chậm trễ, Lan trưởng lão sẽ mất hứng."

Kỳ thực thanh âm nói chuyện của Phù Dung cũng rất dễ nghe, tinh tế, chỉnh tề, hàm răng trắng noãn khép hở, lời nói nhàn nhạt thật ra có chút công hiệu hạ lửa.

Dược Thiên Sầu sửng sốt, thanh âm của mình có phải quá lớn, sẽ không bị những lão gia hỏa trong viện nghe được chứ? Có điểm xung động rồi.

Thấy hắn không nói chuyện, Phù Dung cần thận nhích ra khỏi bờ tường, nhặt chiếc thùng bị Dược Thiên Sầu đá văng thật xa cần thận đặt lại, đôi mắt còn thường thường liếc hắn, hiển nhiên còn có điểm sợ hắn. Sau đó lấy ra một viên dược hoàn màu trắng trong bao bố trên người, đi tới bên ao phân bỏ xuống.

Bỏ đan dược vào trong hố phân? Dược Thiên Sầu tựa hồ quên mất mình còn đang nổi nóng, hiếu kỳ nhìn.

Theo dược hoàn chìm vào, hố phân trong nháy mắt có phản ứng, bắt đầu bốc lên bong bóng, màu vàng nâu bắt đầu khởi động, Dược Thiên Sầu nhìn buồn nôn, có cảm giác muốn ói. Thứ trong ao nếu bất động hắn còn chịu được, vừa sôi sục thật không ai có thể chịu nổi, tuy rằng hắn từ nông thôn đi ra, nhưng đây đã là chuyện quá xa xôi trước kia. Trái lại Phù Dung vẫn tâm bình khí hòa đứng bên cạnh, trên mặt không có một điểm dị thường.

Mũi của Dược Thiên Sầu phấp phồng, kỳ quái, nguyên vị đạo ghi trong ký ức lại không hề xuất hiện, trái lại còn có mùi thơm nhàn nhạt. Khẳng định là công hiệu của dược hoàn, muốn tới gần nhìn xem rốt cục xảy ra chuyện gì, nhưng có thơm bao nhiêu cũng là phân người, hắn vẫn không muốn tới gần.

Phù Dung nhẹ nhàng xăn lên hai tay áo cũ nát, hai tay nhỏ bé trắng noãn lộ rạ, nắm lên cái muỗng cán dài bắt đầu múc phân người trong ao bỏ vào trong thùng gỗ. Dược Thiên Sầu thầm nghĩ đáng tiếc, hai tay đẹp như vậy lại đi làm việc này, nhưng Phù Dung vẫn rất thản nhiên.

Múc đầy, Phù Dung xỏ đòn gánh, thân thể mảnh khảnh nhẹ nhàng khom xuống, đòn gánh cứng ngắc rơi vào trên vai nhỏ gầy, hơi dùng lực, hai thùng phân người được một thiếu nữ tử nâng lên, trước khi đi ánh mắt cô linh linh còn nhìn về phía Dược Thiên Sầu, phảng phất như đang an ủi hắn: "Đừng nên tức giận, ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi đi! Ta làm là được."

Ánh mắt kia...

Trong nháy mắt, Dược Thiên Sầu cảm giác trong ngực mình có vật gì vừa bị đánh

Nát.

"Là tan nát cõi lòng sao? Đều không phải, thế nhưng sao lại cảm giác trái tim thật đau quá, kỳ quái, lòng ta đau cái gì? Ta không quen cô ta." Dược Thiên Sầu để tay lên ngực tự hỏi.

Thân thể gầy yếu của Phù Dung khiêng vật nặng lắc lư đi trước, bằng vào tu vi của nàng gánh một vật nặng như thế chỉ là một bữa ăn sáng, nhưng nhìn vóc người nhỏ gầy cùng hai thùng gỗ thật sự không xứng họp, là do thùng quá lớn hay do vóc người Phù Dung quá nhỏ gầy?

Không biết xảy ra chuyện gì, nhìn thân thể gầy yếu gánh hai thùng phân, trong lòng Dược Thiên Sầu chợt thấy quặn đau.

"Chờ một chút!" Dược Thiên Sầu hô một tiếng, chạy tới.

Nghe được tiếng la, Phù Dung xoay người lại, thấy Dược Thiên Sầu chạy tới, sợ đến bật lui ra sau hai bước, dịch thể nâu vàng trong thùng nhất thời sóng sánh đổ ra không ít, roi xuống trên mặt đất, có chút roi lên đôi hài và chiếc váy cũ nát của nàng.

"Đưa ta." Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình đưa tay ra.

"Không cần." Thân thể mánh khánh của Phù Dung khẽ chuyển như cự tuyệt.

"Đưa ta!" Dược Thiên Sầu lại đưa tay ra.

"Bẳn." Phù Dung nhẹ giọng nói.

"Ngươi còn không sợ bẳn, ta sợ cái gì, nhanh đưa tay."

"Ta.. , ta làm quen rồi, không sợ bẳn."

Dược Thiên Sầu lại nhói đau trong lòng, thở hắt ra nói: "Ngươi quên Lan trưởng lão giao phó gì sao? Ngươi ngay cà lời nói của Lan trường lão cũng không nghe sao? Ngươi không phải là muốn thụ nghiêm phạt?"

Nói đến Lan trưởng lão, gương mặt Phù Dung lộ ra vẻ sợ hãi, có điểm không biết nên làm gì. Dược Thiên Sầu không chút do dự đưa tay tiếp lấy đòn gánh đặt lên vai, quay đầu cười nói: "Ngươi dạy ta làm thế nào là được, giúp ta cấm thứ này dẫn đưòng phía trước."

Phù Dung cầm cái muỗng không biết làm sao gật đầu, lập tức bước chân hoảng loạn đi phía trước dẫn đưòng. Hiện tại Dược Thiên Sầu cũng không chê phân người làm buồn nôn, nỗ lực khống chế hai thùng phần không lắc lư.

Hai người trở lại sân, Phù Dung dẫn hắn đến vườn trồng linh thảo, khiếp sinh sinh chỉ hắn làm sao bón phân. Nguyên bản nàng định tự làm, kết quà bị Dược Thiên Sầu cự tuyệt. Hắn chỉ cần nàng nói chuyện, chuyện tay chân để hắn bao hết.

Dược Thiên Sầu lần này hết sức dịu ngoan làm theo lời Phù Dung, Phù Dung chỉ tới đâu hắn làm tới đó. Những mỹ nữ đang chăm sóc cây cỏ trong vườn vẻ mặt đều kinh ngạc, kẻ xấu xí như Phù Dung không ngờ tìm được một nam nhân trợ thủ.

Linh thảo cần bón phân rất nhiều, ao phân nhỏ bên ngoài tường vây căn bản không đủ dùng. Phù Dung lại dẫn hắn xuống núi tìm địa phương nữ đệ tử Vạn Phân Viên ở lại, nơi đó cũng có wc công cộng, có nhiều hố phân không ít, năng lực bài tiết của nữ đồng bào cũng không kém nha!

Dược Thiên Sầu thiếu chút nữa té xỉu, cho tới bây giờ không nghĩ qua chính mình sẽ có một ngày tới wc nữ thường dùng để giành lấy phân của họ kính dâng. Càng làm cho hắn khó thể tin chính là, còn có rất nhiều tiền bối cấp bậc đại thẳm (dì, cô) đi lấy phân người mà cũng phải cướp sao? Cùng các đại thẳm giành phân người? Hắn phải cảm thán, diện tích trồng linh thảo thật sự không nhỏ, phân cung không đủ cầu a!

*****

Những đại thầm thân thể khỏe mạnh béo tốt, vóc người cao lớn dù thân nam nhân như Dược Thiên Sầu cũng cảm thấy không bằng.

Hỏi qua Phù Dung mới biết được, những người này đều là người đột phá Luyện Khí kỳ đạt được Trúc Cơ kỳ, bởi vì đạt được Trúc Cơ kỳ nên tránh được số phận bị trục xuất Phù Tiên Đảo, nhưng lại vô pháp lần nữa tiến lên Trúc Cơ trung kỳ, vẫn một mực bồi hồi ở tu vi sơ kỳ, đã không còn tiền đồ tu luyện, cho nên bị phân phối đi làm công tác tầng dưới chót.

Gánh thùng phân nhìn những đại thầm phía trước bận rộn không ngừng, bên người người đến người đi, Dược Thiên Sầu đứng ngay trong đó, thân là một đại nam nhân thật sự ngại ngùng đi giành công việc của bọn họ.

Phù Dung héo rút sau lưng hắn, cũng không hề có ý muốn đi giành giật.

Đợi nửa ngày, người người hầu như đã toàn bộ tản mất, Dược Thiên Sầu đi tới bên cạnh ao thăm dò, lúc này khuôn mặt co quặp, bên trong ao đã khô thấy đáy. Hai người lại đi thăm dò thêm vài ao phân, cũng hoàn toàn giống như mấy ao trước đó.

Vị sư thúc xấu xí này vóc người ốm yếu, lại hay xấu hổ, cũng không biết cùng các đại thẩm chém giết, thật không biết nàng làm sao hoàn thành nhiệm vụ bón phân, hắn không khỏi hỏi: "Phù Dung sư thúc, phân trên núi thiếu, ở đây lại khó lấy được, mỗi ngày ngươi làm sao hoàn thành nhiệm vụ?"

Phù Dung nhỏ giọng nói: "Không cần bón phân mỗi ngày, chỉ cần ba ngày bón một lần là đủ. Quá nhiều đối với linh thảo sẽ không tốt. Ta đến đây đều đến trước khi trời sáng mấy canh giờ." Nàng đưa Dược Thiên Sầu đến nơi này, nguyên bản cho rằng hắn là nam nhân khẳng định có thể giành thắng mấy đại thầm, ai biết Dược Thiên Sầu cũng ngại ngùng như nàng, không có ý tứ chém giết.

Kỳ thực hắn rất muốn hỏi một câu, Trúc Cơ kỳ không phải đã có thể ngự kiếm phi hành sao, vì sao không cần phi. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, giả như mỗi người đều gánh phân người ngự kiếm phi hành, tràng diện tuy rằng đồ sộ, nhưng nhất định sẽ chọc người oán trách, quản sự Phù Tiên Đảo nhất định cũng sẽ không đồng ý.

Nếu ba ngày bón phân một lần xem như hoàn thành nhiệm vụ, vậy hiện tại có lấy được phân hay không không sao, sáng sớm mai sẵn trời chưa sáng quay trở lại!

Hai người một người cầm thùng không, một người cầm muỗng quay trở về, ngay dòng suối nhỏ dưới chân núi, Phù Dung đem công cụ dưỡng linh thảo rửa sạch sẽ, lại rửa sạch đôi bàn tay trắng noãn tinh tế.

Cô gái này tuy xấu xí, ăn mặc cũng cũ kỹ, nhưng lại là một người thích sạch sẽ. Nếu là Dược Thiên Sầu, hắn lên núi khẳng định ném hai thùng không sang bên là xong, dù sao ngày mai cũng phải tiếp tục đựng mấy thứ dơ bần kia.

Trở lại Tang Thảo Viên mới phát hiện một vấn đề, Dược Thiên Sầu không có chỗ ở

Lại.

Lửa giận trong lòng lại mơ hồ phát tác, nhưng sau khi Dược Thiên Sầu nhìn thấy nơi ở của Phù Dung, dần dần lại lãnh tĩnh xuống tới.

Ngay địa phương hắn nhận dưỡng linh thảo, ngay trong phòng chất đồ tạp vật, dọn ra một chỗ trống, trên hai băng ghế đặt hai tấm ván gỗ, đây là giường của Phù Dung.

Nhìn không gian nhỏ hẹp, hắn thực sự không nghĩ ra, kiếp trước nói giá phòng quá cao nên nhiều người không mua nổi nhà ở, lẽ nào tu chân giới cũng tồn tại hiện tượng này? Điều này cũng vượt quá sự tưởng tượng đi thôi! Nhưng những người khác trong Phù Tiên Đảo lại không như vậy! Dù là ba người Lăng Phong kém cỏi nhất trong Luyện Đan Các cũng có một bộ tiểu viện cư ngụ, phòng trống trong Tang Thảo Viên hẳn cũng không ít!

Trên người sư thúc xấu xí này hẳn có cố sự không muốn người biết, tất cả cùng tất cả đều đang biểu hiện rõ ràng nàng đang bị người ngược đãi. Kiếp trước nói không có tiền không mua được phòng ở, ở đây không phải vì xấu xí nên không có phòng ở đi!

Phù Dung quay về đây tựa hồ đã an tĩnh trở lại, không còn vẻ co quặp bất an như lúc bên ngoài, bình yên tự đắc nói với hắn, nàng từ nhỏ lúc năm, sáu tuổi đã ở đây, ở

Suốt mười lăm năm, còn nói với Dược Thiên Sầu ở đây rất an tĩnh.

Ngay khi Dược Thiên Sầu còn đang nghi hoặc, Phù Dung đã bắt đầu thu thập gian phòng, đẩy hai tấm ván giường của mình sang sát vách, lại lôi ra hai băng ghế và tấm ván gỗ, đặt sát bên giường mình, cũng chỉ còn nơi này có chỗ trống.

Sau khi quét tước sạch sẽ, lại lấy ra một bộ chăn đệm cũ nát trải ra, sau đó ở giữa hai giường tạo nên một tấm vài, rất có ý tứ giới hạn như sông ngân. Cuối cùng còn khờ khạo nói cho hắn, ngươi có thể ráng ở đỡ tại chỗ này.

Đạo đãi khách là như vậy sao? Xem nàng như vậy, tựa hồ có được một cái giường như vậy đã là không tệ, Dược Thiên Sầu thật hoài nghi nàng có gặp qua chỗ ở của những người khác trong Phù Tiên Đảo là thế nào hay không. Bất quá nàng đối với chính hình dạng của mình cũng rất tự tin, biết dù ở chung một phòng với nam nhân khác, cũng không cần sợ nam nhân kia phi lễ nàng.

Màn đêm buông xuống Dược Thiên Sầu cũng không làm ra cử chỉ cầm thú gì, thậm chí dù chút ý niệm kia cũng không có. Quanh co lòng vòng hỏi Phù Dung rất nhiều vấn đề, suy nghĩ muốn hiểu thêm về chuyện của Tang Thảo Viên, kết quả còn chưa hỏi, sự tình Phù Dung biết hầu như là không có gì, không thể làm gì khác hơn là ngã đầu khò khò ngủ say.

trời còn chưa sáng, hai người lại chạy xuống núi, may là bầu trời có ánh trăng, huống chi là người tu luyện, thị lực hơn xa người thường, nếu không thật sự lên xuống núi trong đêm đen là chuyện vô cùng nguy hiểm, mục tiêu của họ chính là wc nữ.

Quả nhiên thu hoạch không ít, Dược Thiên Sầu khiêng hai thùng phân quay lên núi, đổ thu hoạch vào địa bàn của mình ngoài tường vây, lại nhanh chóng chạy xuống núi, một người qua lại chừng một canh giờ đã khiêng được bốn lần, nhìn sắc trời đã sáng, lúc này mới thu công.

Dược Thiên Sầu phát hiện đêm hôm khuya kho ắc từ wc nữ trộm phân người là chuyện rất kích thích, rất có thành tựu, không ngờ hơi có điểm hưng phấn, đặt ở trước đây sợ rằng nghĩ cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có ngày này. Nếu như bị thủ hạ kiếp trước biết được lão đại đi làm việc này, không biết sẽ có cảm tưởng gì đây?

Hai người có một lần hợp tác thành công, cự ly dần dần kéo lại gần không ít.

Mấy ngày kế tiếp, Dược Thiên Sầu vui mừng phát hiện, Phù Dung tựa hồ đối với linh thảo có hứng thú rất lớn, đối với việc gì cũng sợ, nhưng nếu như nói về linh thảo, nàng hầu như không e ngại bất luận thứ gì. Chỉ cần trong Phù Tiên Đảo có linh thảo, ở chỗ nào cùng tập tính, nàng có thể nói ra như thuộc lòng bàn tay. -

Nghĩ không ra cô gái xấu xí này còn có bản lĩnh như vậy, thực sự là nhặt được bảo bối, Dược Thiên Sầu vụng trộm cười vui vẻ nha!

Vài ngày trước hắn gặp được vài cọng linh thảo quen thuộc trong Tang Thảo Viên, chính là linh thảo cần để chế Trúc Cơ Đan ghi trong ngọc điệp, lúc đó ứái tim liền nhảy thật mạnh.

Một kế hoạch lớn mật hình thành trong đầu, nghĩ biện pháp thu thập hạt giống của linh thảo, đặt trong không gian Kim Châu trồng trọt, bằng kỳ công diệu hiệu của Từ Sắc Hỗn Độn, tin tưởng không bao lâu có thể sảnh sinh đại lượng linh thảo mà Trúc Cơ Đan cần có. Có linh thảo trong tay dùng mãi không hết, hoàn toàn có thể nếm thử chính mình tự luyện đan.

Nhưng làm cho nhụt chí chính là, tỉ mỉ tìm vài ngày, toàn bộ Tang Thảo Viên chỉ có năm loại linh thảo của Trúc Cơ Đan, còn thiếu bốn loại. Không có biện pháp, chỉ còn chờ ba năm một lần, lúc Phù Tiên Đảo phân phối Trúc Cơ Đan mới nếm thử việc trúc cơ.

Ai biết đi mòn giày sắt tìm không thấy, có được không uổng chút công phu. Thử hỏi cô nàng xấu xí bên người lại biết ở trong Vạn Phân Viên nơi nào có bốn loại linh thảo kia. Đây thực sự là chuyện đáng vui vẻ, hắn cũng không lo lắng có lấy được tới tay hay không, ở trong ý thức của hắn, chỉ có hắn không muốn hoặc không biết ở địa phương nào, không có thứ mà hắn không lấy được.

■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■

Crypto.com Exchange

Chương (1-1135)