Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Thần Châu - Chương 0587

Tinh Thần Châu
Trọn bộ 1135 chương
Chương 0587: Quả trứng của Võ Lập Tuyết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vừa đến Tĩnh Khách Trai, Dược Thiên Sầu liền gọi lui Võ gia đệ tử, một mình đi lang thang trong vườn, ngay những chỗ ngóc ngách giả sơn cũng nhìn xem, không phát hiện có địa phương nào giấu người. Hắn không khỏi nhìn đông lại nhìn tây âm thầm suy nghĩ, không phải Võ Tứ Hải đã ám chỉ Võ Lập Tuyết thường xuyên ở đây một mình sao? Người đi nơi nào rồi? Chẳng lẽ là cố ý trốn tránh không muốn gặp ta?

Xem ra là vì chính mình đã lâu không có tới, nha đầu kia tức giận! Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, chạy về phòng mình, nháy mắt biến mất không thấy. Khi hiện thân đã trở về một chỗ hẻo lánh trong ô Thác Châu, nhắm mắt liên hệ đồ vật mình đã đưa cho Võ Lập Tuyết. Nghe trong ý tứ lời nói của Võ Tứ Hải, nha đầu kia còn luôn luôn nhớ tới mình, đồ vật mình đưa cho nàng, hẳn luôn mang theo trên người.

Không bao lâu đã tìm được vị trí đồ vật kia, hắn lại xuất hiện trở lại trong phòng. Hắn lập tức cười hì hì đi thẳng đến phòng sau nằm dưới lầu, kết quả phát hiện vị trí mục tiêu lại nằm trong một nhà kho nhỏ ngay trong góc, chân mày liền nhíu lại, không nói một lời liền "phanh.. , oành" trực tiếp đá tung cửa bay vào, bên trong lập tức vang lên một tiếng "a" thét lên chói tai.

Thần tình Dược Thiên Sầu đầy sát khí hai tay nắm theo hai đoàn Hắc hỏa bay tới, ánh mắt quét đến người đang ngồi trong góc tôi, nhanh chóng cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía, kết quả cũng không phát hiện được gì. Thu liễm Hắc hỏa trong tay, sát khí trên mặt cũng đã biến mất, nhìn chằm chằm người đang ngồi trong góc, ngạc nhiên nói: "Võ Lập Tuyết, nàng ở trong này làm gì?"

Hắn còn tưởng rằng Võ Lập Tuyết bị người bắt cóc hoặc vây kín trong không gian nhỏ này, vì thế trực tiếp phá cửa xông vào. Nào biết không phải chuyện như vậy, chỉ thấy Võ Lập Tuyết đang ôm một vật đang phát sáng, đang ngồi trong góc nhà kho, đôi mắt nhìn mình không chớp, không có việc gì.

Thấy nàng không nói lời nào, Dược Thiên Sầu lại tò mò hỏi: "Vừa rồi vì sao nàng lại hét lên?" Hắn lại không biết vì mình đá văng cửa nên làm nàng hoảng sợ.

Võ Lập Tuyết lắc lắc đầu, chậm rãi xoay người, yếu ớt khom người hành lễ nói: "Dược tiên sinh." Sau đó bước nhanh ra ngoài.

Dược Thiên Sầu bị câu "Dược tiên sinh" của nàng làm phát mộng, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra nha đầu đang thực sự tức giận, vì thế liền lách nhanh ra ngoài, lập tức chắn ngay trước người Võ Lập Tuyết, vốn định giáo huấn nàng, kết quả phát hiện nha đầu hình dáng tiểu tụy, không còn sự sống động đầy sinh khí đáng yêu như dĩ vãng, lập tức nhụt chí, lúc này cúi đầu nhận sai nói: "Ta sai lầm rồi, không nên thời gian dài như vậy cũng không tới thăm nàng, có phải nàng tức giận không? Ta cam đoan sau này không bao giờ như vậy nữa, Lập Tuyết, cho ta thêm một lần cơ hội đi! Ta rất sợ nàng không để ý tới ta." Hắn tin chắc nha đầu đơn thuần này rất dễ bảo.

Đôi mắt to đang nhìn hắn đăm đăm, lập tức trở nên vô hạn ủy khuất, nổi lên sương mù, từng giọt từng giọt nước mắt rầm lạp chảy xuống, bả vai run run lên ấp úng nghẹn ngào.

Nàng vừa khóc, Dược Thiên Sầu càng thêm cảm giác thật có lỗi, liền dùng tay ôm nàng vào lòng, mặc cho nước mắt của nàng nhuộm trớt đãm ngực hắn. Hắn cần thận vỗ sau lưng nàng an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc." Kết quả càng an ủi, nha đầu kia tựa hồ càng khóc đến thương tâm, trốn trong lồng ngực hắn nghẹn ngào nói: "Ta còn tưởng rằng huynh không quan tâm ta."

"Nói hươu nói vượn, làm sao có thể." Dược Thiên Sầu giống như dỗ tiểu hài tử dỗ dành nàng.

"Bọn tỷ muội trong gia tộc đều nói, bây giờ huynh đã là đại nhân vật xuất sắc trong tu chân giới, nên chướng mắt loại nữ nhân như ta, sẽ không cần ta nữa..." Võ Lập Tuyết ô ô không ngừng, bùm bùm cách cách tố khổ, có vẻ như đã nghe được không ít lời ra tiếng vào.

"Mẹ nó! Là ai đang nói hươu nói vượn, dám nói láo như vậy." vẻ mặt Dược Thiên Sầu đầy sát khí đẩy hai vai nàng ra, hung tợn nói: "Là ai nói, mang ta đi tìm họ, ta đem bọn họ toàn bộ làm thịt. Đi, ta sẽ đi ngay bây giờ." Hắn xoay người muốn đi, giống như thực sự muốn giết người.

Vừa nghe dọa nạt, Võ Lập Tuyết lập tức ngừng khóc, vội vàng chụp lấy hắn, thất kinh nói: "Không cần a! Các nàng chỉ là thuận miệng nói thôi, huynh đừng giết họ." Một bàn tay túm người, một tay kia ôm cứng món đồ phát sáng trong ngực không chịu buông tay.

"Thuận miệng nói có thể làm cho nàng khóc thành như vậy? Ta không tin, đi, tìm bọn họ tính sổ." Dược Thiên Sầu lộ ra bộ dạng không làm thịt mấy người kia quyết không dừng tay. Hắn lại đem nguyên nhân nàng khóc đổ lên trên đầu người khác, lại còn ra vẻ rất hợp lý hợp tình.

Võ Lập Tuyết làm sao qua được sự lừa dối của hắn, thật sự hoảng sợ, liều chết túm chặt hắn, liều mạng lắc đầu nói: "Ta không khóc, thật sự không liên quan đến các nàng." Phong cách hành sự của Dược Thiên Sầu nàng biết rõ, nhớ năm đó ngay Võ gia trưởng lão hắn giết chết còn không nháy mắt, sao lại xót xa cho mấy mạng nhỏ không có quen biết gì kia.

Dược Thiên Sầu quay đầu hỏi: "Thật sự không khóc? Vừa rồi là tự nàng nói do bọn tỷ muội trong gia tộc nói... Ách, nàng còn đang chảy nước mắt, nhất định là thật sự, hiện tại ta liền đi đem các nàng làm thịt." Hắn lại làm ra bộ dạng định đi giết người.

"Ta không khóc, ta thật sự không có khóc." Võ Lập Tuyết nước mắt còn đầy mặt, nhưng lại gắng gương bài ra dáng tươi cười bày tỏ cho hắn thấy mình không còn khóc, kết quả cười còn khó xem hơn cả khóc.

Dược Thiên Sầu nhìn thấy mềm lòng, không đành lòng tiếp tục lừa dối nàng, xoay người trực tiếp bế bổng nàng lên, đăng đăng đăng trực tiếp chạy lên lầu vào phòng. Mỗi lần bị hắn ôm vào phòng, nàng liền liên tưởng đến hắn muốn làm gì, lúc này xấu hổ nói: "Huynh muốn làm gì?"

Quả nhiên, Dược Thiên Sầu hắc hắc cười gian nói: "Nàng nói còn có thể làm gì? Thời gian thật dài không gặp nàng, tự nhiên phải đền bù lại cho nàng."

Trong phòng lập tức phát sinh tiếng kinh hô của Võ Lập Tuyết, theo sau lại nghe Dược Thiên Sầu oán giận nói: "Buông tay a! Nàng cứ ôm cái trứng này làm gì, ném xuống đi."

"Không thể ném, đây là đồ vật huynh tặng cho ta lần đầu tiên."

"Mẹ nó! Nàng cứ ôm thế này, làm việc không có phương tiện... Ách! Nàng đừng giật chứ! Bà cô, nàng trước tiên thả tay được không, làm xong việc tiếp tục ôm cũng không muộn!" Lập tức bên trong phòng truyền đến tiếng "thùng thùng" vang lên, có vật gì bị ném xuống mặt đất lăn lông lốc.

"Di! Đây là cái gì?" Trong phòng truyền đến thanh âm vui vẻ của Võ Lập Tuyết.

"Hắc hắc! Thích thú đi! Đây là ta tu luyện Thủy quyết, trước giúp nàng gột rửa mặt mũi, chúng ta tiếp tục thuận tiện tắm uyên trơng."

Thẳng đến giữa trưa hôm sau, trải qua một đêm đại chiến kinh tâm động phách, trong phòng phát ra thanh âm. Không biết Võ Lập Tuyết đang thì thầm chuyện gì, không đầy một lát, trong phòng lại rầm lạp vang lên tiếng nước, có vẻ như đôi uyên trơng đang giỡn nước. Thật lâu sau đó, cửa sổ mở ra, lại một vũng nước nện ình xuống trong vườn.

Dây dưa tới dây dưa lui, hai người luôn trốn bên trong phòng riêng nếu nói ra ngoài thật khó nghe, vì thế hai người quyết định đi ra ngoài hoảng hoảng. Dược Thiên Sầu để trần nửa thân trên nằm trên giường, chảy nước bọt thưởng thức cảnh đẹp khi dáng người đầy đặn kia đang mặc lại quần áo. Phải biết bộ ngực cuộn trào ba đào của Võ Lập Tuyết chính là nguyên nhân hấp dẫn hắn lớn nhất ngay lần gặp đầu tiên. Nhìn đã mắt, hắn mới khoan thai đem bản thân mình đóng gói lên.

Trước khi ra cửa Dược Thiên Sầu lại thấy Võ Lập Tuyết đem quả trứng khủng long phát sáng nằm dưới bàn ôm lên trong tay. Món đồ chơi kia cả đêm chiếu sáng rọi cho cuộc chiến gian khổ của hai người trên giường, Dược Thiên Sầu nhìn lại nhiều lần, không khỏi hiếu kỳ nói: "Nàng luôn ôm nó làm gì? Chẳng lẽ nàng cũng muốn học như gà mái ấp trứng?"

Võ Lập Tuyết trừng mắt quyệt miệng nói: "Lúc huynh đi vắng, chính là nó theo bên tai, mấy năm nay ôm mãi thành thói quen."

Dược Thiên Sầu ngượng ngùng cười, ngượng ngùng đưa tay nói: "Vậy đề cho ta cũng ôm một cái."

Võ Lập Tuyết đưa quả trứng cho hắn, hắn ôm quả trứng nhìn qua nhìn lại một phen, từ khi mua thứ này tặng cho Võ Lập Tuyết, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn kỹ món đồ chơi này. Hắn đi tới cửa sổ đưa lên hướng ánh mặt trời nhìn nhìn, cũng nhìn không thấu bên trong là đồ vật gì. Hắn muốn rót thần thức vào xem xét, lại phát hiện thần thức căn bản không thể xâm nhấp. Hắn không khỏi gãi gãi đầu nói: "Kỳ quái, thứ này vì sao lại sáng lên?" Hắn quay đầu lại hỏi: "Nàng không nghĩ tới muốn đem thứ này mở ra nhìn xem bên trong rốt cục lại là vật gì sao?"

Võ Lập Tuyết lắc đầu nói: "Mở ra sẽ bị hư, đây là món đồ đầu tiên huynh tặng cho

Ta."

"Hay là bây giờ chúng ta mở ra nhìn xem?" Dược Thiên Sầu hỏi. Võ Lập Tuyết kiên quyết lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.

Nhưng một khi lòng hiếu kỳ của Dược Thiên Sầu đã hứng lên, dù Cửu U Minh động cũng dám mù quáng xông vào, thế nào còn có thể ngăn cản được. Chỉ thấy hắn thật nghiêm trang nói với Võ Lập Tuyết: "Nàng có nghĩ tới hay không, nói không chừng bên trong cất giấu bảo bối gì đó, bảo bối bên trong mới thật sự là đồ vật ta tặng cho nàng."

Võ Lập Tuyết giật mình, nghe hắn vừa nói như vậy, xem biểu tình của nàng thật có chút tâm động. Có chút hồ nghi hỏi: "Bên trong thật sự sẽ có bảo bối gì sao?"

Dược Thiên Sầu gật đầu, hướng dẫn từng bước nói: "Theo kinh nghiệm ta lăn lộn trong tu chân giới thời gian dài như vậy mà xem, bên trong này có khả năng có bảo bối rất lớn, nếu không chúng ta cứ mở ra nhìn xem đi?"

Võ Lập Tuyết bị hắn nói đến trong lòng ngứa ngáy, nhăn nhăn nhó nhó nói: "Nếu không có bảo bối, vậy huynh phải đáp ứng cho ta vật khác làm bồi thường."

"Không thành vấn đề." Dược Thiên Sầu cười ha ha nói. Đã làm thông đả thông tư tưởng chủ nhân trứng khủng long, thì phải giữ lời, vì thế không chút do dự đưa bàn tay chém xuống...

"Phốc." Một thanh âm trầm muộn vang lên, gương mặt Dược Thiên Sầu co quặp, bàn tay chém xuống quả trứng chậm rãi thu trở về, bàn tay rất đau, nhưng vỏ trứng lại không chút phản ứng.

"Huynh làm sao vậy?" Võ Lập Tuyết hỏi. -

Dược Thiên Sầu lắc lắc đầu, khuôn mặt nghiêm túc, bắt đầu thật sự chú ý lên quả trứng khủng long này. Bằng tu vi hiện giờ của hắn, một chưởng vừa rồi bổ xuống tuy nói không đem hết toàn lực nhưng cũng đủ bổ ra một tảng đá lớn, ai ngờ món đồ chơi này lại cứng rắn đến như thế, ngay chút phản ứng cũng không có. Bây giờ hắn đang hoài nghi thứ này đoán không chuấn thật đúng là bảo bối.

Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng. Dược Thiên Sầu nổi lên tính tình, bỗng nhiên điên cuồng hướng quả trứng quyền đấm cước đá, kết quả giằng co đã lâu quả trứng cũng vẫn không có chút dấu hiệu. Đừng nói là Dược Thiên Sầu, ngay cả Võ Lập Tuyết cũng sợ ngây người, nàng chưa từng nghĩ tới phá hư quả trứng này, cho nên tới bây giờ cũng không biết nó lại cứng rắn đến như thế. Trong sự tưởng tượng của nàng, hiện tại Dược Thiên Sầu được xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ, tu vi khẳng định rất cao, cho dù là một khối huyền thiết cũng bị đánh biến dạng, nhưng quả trứng này lại không chút phản ứng, thật là khó tin...

*****

"Không có biện pháp, nó bức ta hạ độc thủ." Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, gương mặt lộ vẻ dữ tợn đem trứng khủng long đang lóe sáng đặt lên bàn. Võ Lập Tuyết nhìn bộ dáng vẻ mặt cười âm hiểm của hắn, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Huynh muốn làm gì?"

"Đương nhiên là mở nó ra." Dược Thiên Sầu nói xong túm ra một thanh đại hắc đao từ trong túi trữ vật, làm Võ Lập Tuyết trợn mắt há hốc mồm, nàng tự nhiên biết thanh danh của thanh đại hắc đao này, chính là bảo đao không gì không phá được a!

"Huynh cần thận một chút, đừng làm hư bảo bối bên trong." Võ Lập Tuyết lo lắng nói.

"Không có việc gì, ta xuống tay có chừng mực." Khi nói chuyện, Dược Thiên Sầu đã chém xuống một đao.

"Đông." Một tiếng vang giòn vang lên, lưỡi đao cùng quả trứng chạm vào nhau, phát ra thanh âm cũng không phải như va chạm vào vàng, không phải gỗ, không phải sắt, không phải đá. Đầu của hai người không hẹn mà vội vàng cùng nhìn xuống, chỉ thấy quả trứng kia vẫn không chút hư hao nằm yên trên bàn, ở mặt ngoài có một đường trầy trắng. Dược Thiên Sầu đưa tay sờ sờ vết trầy kia, ai ngờ lại giống như dùng phấn vẽ ra, theo tay liền biến mất, không còn lại bất cứ dấu vết gì.

Hai người đưa mắt nhìn nhau không nói gì. Dược Thiên Sầu nhìn nhìn lại đại hắc đao trong tay mình, có chút khó có thể tin nhìn quả trứng đang phát ra hồng quang kia. Hắn quả thực không thể tưởng tượng, bằng sự sắc bén của đại hắc đao, lại không chém vỡ được quả trứng này. Từ khi sử dụng đến nay, hắn chỉ biết Minh Thiết hơi khắc chế đại hắc đao, nhưng cũng không thể hoàn toàn ngăn trở sự sắc bén của nó, đừng nói chi đến những thứ khác có thể ngăn trở. Không nghĩ tới hôm nay đụng phải thứ cứng rắn!

Võ Lập Tuyết cũng không thể tin, nàng nghe nói thanh bào đao này dù là cao thủ Hóa Thần kỳ cũng muốn cướp đến tay, như vậy nó có bao nhiêu lợi hại liền nghĩ ra được. Nàng chưa từng nghĩ tới quả trứng mình thường xuyên ôm trong người lại cứng rắn đến như vậy, ngấn người nói: "Mở không ra, làm sao bây giờ?"

"Ta cũng không tin tà!" Dược Thiên Sầu hừ một tiếng, đao rít gió, gào thét chém xuống."Phanh" cái bàn trực tiếp gặp xui xẻo vỡ ra, hai người trơ mắt nhìn quả trứng đánh vỡ sàn gác thành một lỗ thủng, rơi xuống bên dưới. Động tĩnh bên trên không lớn, nhưng phía dưới lại "Oanh" một tiếng vang thật lớn, đứng ngay bên trên cũng cảm giác được chấn động.

Hai người nhìn nhau không nói gì, Dược Thiên Sầu hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dù sao sàn lầu đã bị thủng, đại đao trực tiếp rạch thành một vòng mở thành lỗ lớn. Võ Lập Tuyết cũng không có ý kiến, hai người trước sau nhảy xuống bên dưới lỗ thủng. -

Kết quả phát hiện phiến mặt đất bên dưới bị nện ra một hố sâu, đồ vật trong phòng bị văng ra vỡ tung rối loạn. Qua hai lóp va chạm, còn có thể xuyên thủng thành hố to, có thể tưởng tượng vừa rồi Dược Thiên Sầu dùng bao nhiêu lực lượng.

Trong hố sâu, trứng khủng long im lặng nằm bên dưới, hồng quang chợt lóe chợt lóe, giống như đang coi rè hành động của người nào đó. Võ Lập Tuyết nhảy xuống hố ôm quả trứng đem lên, hai người cần thận xem xét, phát hiện quả trứng kia ngoại trừ dính chút bùn đất, vẫn vững vàng không có chút nào hư hao. Dược Thiên Sầu không nói gì thu lại đại đao, trong lòng hắn hiểu được, đã như vậy vẫn không thể lưu lại được chút dấu vết, lại dùng đao chém cũng chỉ là uổng công, khẳng định không sao phá vỡ, chỉ sợ còn phải nghĩ biện pháp khác.

Đúng lúc này, bên ngoài vườn truyền đến thanh âm bay tới thật nhanh, hiền nhiên bị động tĩnh lớn của nơi này hấp dẫn tới. Dược Thiên Sầu tiếp nhận quả trứng trong tay Võ Lập Tuyết, bảo nàng đi ra đuối mọi người rời đi. Chính hắn lại bay ngược trở lên lỗ thủng bên trên, quay về phòng ôm quả trứng nghiên cứu.

Không bao lâu, Võ Lập Tuyết liền vội vàng trở lại, kết quả vừa đi vào phòng liền hoảng sợ, kinh hô: "Huynh đang làm gì đó?" Trong phòng màu xanh lóng lánh, chỉ thấy Dược Thiên Sầu dùng một tay nâng quả trứng, một tay lóe lên ngọn lửa thanh sắc huy hoàng, đem quả trứng trong tay thiêu đốt.

Dược Thiên Sầu nghiêng đầu cười hắc hắc nói: "Nếu chém không vỡ, ta dùng lừa thiêu, nếu dùng lửa thiêu không được, ta sẽ bỏ vô nước nấu. Dù sao đủ loại biện pháp đều dùng thử qua một lần. Nếu thật sự không được cũng chỉ đành bỏ qua, quỷ biết đây là thứ gì, dù sao không thể là trừng, thế gian cũng không thể có loại trứng nào cứng rắn đến như thế. Hắc hắc! Nói không chừng là tài liệu luyện bảo gì quý hiếm, ngày nào đó đem đưa cho cao thủ luyện khí đệ nhất thiên hạ Nam Minh lão tổ nhìn xem, có lẽ hắn có thế nhận ra là vật gì."

Võ Lập Tuyết gật gật đầu, yên lặng đứng bên cạnh hắn quan sát. Kết quả gần nửa ngày trôi qua, cũng không thấy quả trứng có phản ứng gì, hồng quang vẫn chợt lóe chợt lóe, ngay màu sắc cũng chưa thay đổi. Võ Lập Tuyết không khỏi lên tiếng hỏi: "Như vậy hữu dụng sao?"

"Bảo bối, bảo bối, quả nhiên là bảo bối." Dược Thiên Sầu tấm tắc nói. Tuy rằng hắn không biết đây là vật gì, nhưng đại hắc đao chém không vỡ, ôn độ Thanh hỏa ngưng tụ cao nhất cũng không đốt được, chỉ bằng hai điểm này, thứ này khẳng định không tầm thường, nói là bảo bối cũng không quá đáng.

"Lại dùng nước nấu xem." Dược Thiên Sầu nói xong một tay ôm trứng, một tay mở ra, lòng bàn tay giống như miệng suối mát, dòng nước trong vắt toát ra. Đúng ngay lúc này, hai người cơ hồ đồng thanh "di" lên một tiếng, ánh mắt cùng nhau tập trung trên quả trứng. Chỉ thấy quả trứng bị Thanh hỏa thiêu đốt, hồng quang đột nhiên sáng rực, sau một lần lấp lánh, hồng quang liền ngưng động lại bên trên, không biến mất, không giống như lúc trước lúc sáng lúc tối.

Bất quá có vẻ như hồng quang càng cường liệt hơn so với lúc trước, càng tiên diễm, hơn nữa càng ngày càng chói mắt, đem cả gian phòng chiếu đỏ rực thành một mảnh...

"Nó làm sao vậy?" Võ Lập Tuyết dùng tay che lại mắt hỏi.

"Hình như dùng lửa thiêu có hiệu quả. Ấn! Tiếp tục đốt, bản thân ta thật muốn nhìn xem sẽ xuất hiện hậu quả gì." Dược Thiên Sầu thu hồi bàn tay đầy nước kia, híp mắt, thần tình hưng phấn tiếp tục dùng Thanh hỏa nướng.

Nhưng khi hồng quang đã mãnh liệt tới mức không người nào có thể nhìn thẳng, quang mang chói mắt bắt đầu dần dần thu liễm, làm cho người ta có loại cảm giác thịnh cực mà suy. Đến cuối cùng, hồng quang càng ngày càng yếu, chậm rãi, Thanh hỏa thiêu hủy quả trứng đỏ biến thành đen tuyền, cũng không còn nhìn thấy hồng quang nhấp nháy, tựa hồ trước đó đã đem toàn bộ năng lượng phóng thích ra ngoài.

Hai mắt Võ Lập Tuyết trừng thật to, lại hỏi: "Nó làm sao vậy?"

Nàng hỏi tạ, ta đi hỏi ai đây? Dược Thiên Sầu không nói gì, đột nhiên biến sắc, nhìn chằm chằm quả trứng trợn tròn mắt, "di" lên một tiếng, hai bàn tay thiêu đốt Thanh hỏa chợt hoảng động. Võ Lập Tuyết lập tức truy hỏi: "Làm sao vậy? Làm sao vậy?"

"Nó..." Dược Thiên Sầu có chút mờ mịt nghiêng đầu nhìn về phía Võ Lập Tuyết ngạc nhiên nói: "Nó giống như đang hấp thu Thanh hỏa của ta."

"A!" Võ Lập Tuyết cả kinh kêu lên: "Vậy làm sao bây giờ? Huynh mau ném nó đi!"

Dược Thiên Sầu lắc lắc đầu, hí mắt nói: "Cho nó hút, mẹ nó! Bàn thân ta muốn nhìn xem nó đang làm cái quỷ gì." Hắn cố gắng ổn định lại Thanh hỏa chuyển vận, thế nhưng quả trứng biến thành màu đen tuyền này lại giống như hang động không đáy, hút thế nào cũng hút không no, đem toàn bộ Thanh hỏa nguyên tố chứa đựng trong cơ thế Dược Thiên Sầu tiêu hao tới bảy tám phần, vẫn đang không ngừng hấp thu.

Thanh hỏa nguyên tố trong cơ thể mình phỏng chừng là không đủ dùng! Dược Thiên Sầu còn đang suy nghĩ có nên đem thứ này đến ổ Thanh hỏa tại Mộ Cốc hay không, xem xem nó có thể hút tới khi nào, biến thành thứ gì.

Đột nhiên, lực đạo hấp thu của quả trứng mạnh mẽ tăng tốc, Thanh hỏa bị nó cắn nuốt với tốc độ nhanh chóng có thể nhìn thấy được. Dược Thiên Sầu cả kinh, cắn răng định đem Thanh hỏa trong cơ thể chuyển vận, ai ngờ quả trứng cũng như hiểu chuyện, biết đồ vật trong tay người ta cũng không còn nhiều lắm, nên ngượng ngùng lấy thêm, cũng không chào hỏi, đột nhiên liền dừng lại hấp thu.

"Mẹ nó! Thứ này biết chơi người." Dược Thiên Sầu không nói gì, chờ thêm chốc lát, vẫn không thấy phản ứng, vì thế bàn tay cháy lên Thanh hỏa nướng thêm vài lần, thật sự không thấy phản ứng!

Chẳng lẽ hút no rồi? Dược Thiên Sầu hồ nghi thu liễm Thanh hỏa trở về trong cơ thể, ánh mắt nhìn chằm chằm quả trứng đen tuyền không nhúc nhích. Võ Lập Tuyết cũng nhìn quả trứng, lại nhìn hắn, thấy biểu tình trên mặt hắn muôn màu muôn vẻ, không biết trong đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà người ngoài không hay biết. Muốn hỏi thử xem là chuyện gì, nhưng thấy bộ dạng nhìn không chớp mắt của hắn, lại sợ quấy rầy hắn.

Thật lâu sau, hai người đầu đầy mờ mịt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết có phải đã uổng công vô ích cả ngày hay không. Quả trứng đen tuyền kia hoàn toàn không còn một chút phản ứng, mà bên ngoài màn đêm đã buông xuống, sao giăng đầy trời, lại thêm một ngày trôi qua.

"Làm sao bây giờ?" Hiện tại Dược Thiên Sầu nhìn quả trứng thật không còn cách nào khác, tạm thời cũng không nguyện ý tiếp tục dây dưa, bèn trưng cầu ý kiến của Võ Lập Tuyết.

Võ Lập Tuyết ôm lại quả trứng, nhìn tới nhìn lui từ trên xuống dưới, ngoại trừ không còn sáng lên, cũng không có gì khác trước kia. Nàng quay đầu lại hỏi: "Không phải huynh còn muốn dùng nước nấu nó sao?"

"Ách..." Vẻ mặt Dược Thiên Sầu run rẩy, trong lòng phỏng chừng có dùng nước cũng không thấy được nó có phàn ứng gì, hay là không nên lãng phí thêm thời gian. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, cười hắc hắc nói: "Hiện tại trời đã tối, chúng ta nên làm chính sự đi! Chuyện của nó sau này hãy nói." Nói xong liền bế bổng Võ Lập Tuyết, làm nàng kinh hô thêm một trận.

Hai người thống thống khoái khoái lên giường, vừa mới kéo chăn, mới lầm nhầm vài câu, liền truyền lại thanh âm nén giận của Dược Thiên Sầu: "Bà cô của ta, mới vừa rồi không phải để sang một bên sao? Làm sao nàng lại xuất quý nhấp thần bắt nó ôm lên đây? Cho ta!"

Chỉ thấy bên dưới chăn chìa ra một bàn chân, đem quả trứng đá văng ra, tiếp tục đá thêm một cước, trực tiếp đá lăn quả trứng xuống dưới giường. Động tĩnh trên giường rất lớn, tình yêu lửa nóng, đảo loạn màn đêm yên tĩnh...

Mặt trời dâng lên, đường chân trời xa xăm nổi lên quang mang vàng óng. Dược Thiên Sầu đang vùi đầu trong chăn ngủ say sưa, lại bị người lay tỉnh lại. Ánh mắt buồn ngủ mông lung hé ra, thấy Võ Lập Tuyết đang trợn to mắt nhìn mình, vì thế không chút do dự nhắm hai mắt lại, vung cánh tay kéo mạnh Võ Lập Tuyết ngã trên người mình lại vùi đầu tiếp tục ngủ.

Ai ngờ Võ Lập Tuyết lại dồn dập đẩy tỉnh hắn, chỉ vào bên giường ngạc nhiên nói: "Huynh mau nhìn xem, mau nhìn xem." Dược Thiên Sầu không biết nàng gọi mình dậy xem thứ gì, đột nhiên bên tai nghe được có thanh âm lăn lông lốc truyền tới. Hai mắt hắn mãnh liệt trợn to, bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy quả trứng đen tuyền tối hôm qua đá văng dưới đất đang tự mình lăn tới lăn lui...

Crypto.com Exchange

Chương (1-1135)