Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Thần Châu - Chương 0681

Tinh Thần Châu
Trọn bộ 1135 chương
Chương 0681: Tìm kiếm Dược Thiên Sầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Lời của Văn tiền bối sai rồi!" Yến Truy Tinh lộ ra hình dạng đã tính trước kỹ càng, nhàn nhạt cười nói: "Nếu như ngươi có thể ngạnh kháng một chưởng của ta mà không chết, ta mới thả bọn họ. Nhưng mười ngày sau ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ta vì sao còn phải buông tha bọn họ?"

"Đê tiện!" Cả người Lộ Nghiên Thanh run lên hét chói tai.

Vùng lông mày Yến Truy Tinh nhướng lên, liếc mắt nhìn lại, cười lạnh nói: "Ta không thể tưởng tượng được ngươi làm sao trở thành một trong tứ đại kỳ nhân của tu chân giới. Theo ta thấy tứ đại kỳ nhân của tu chân giới cũng chỉ có Tất Trường Xuân còn xứng danh, về phần những người khác sao! Hắc hắc! Bất quá cũng không khó lý giải. Cũng như loại người như ngươi đối với mọi người hữu ích vô hại mà có thể sống tới giờ này, ngay cả ta trước đó cũng chưa từng nghĩ muốn động ngươi, nhưng tốt xấu ngươi cũng là một sự trói buộc gánh nặng, không lợi dụng ngươi chẳng phải là đáng tiec."

Lời này có thể nói từng từ tru tâm. Sắc mặt Lộ Nghiên Thanh tái nhợt, cả người run rẩy khó có thể ức chế. Đột nhiên chợt phát hiện chính mình ở trong tiềm thức giữ mình trong sạch và đại từ đại bi, bất quá chỉ là sự chê cười trong mắt người khác, nguyên lai người khác xem mình giống như xem một kẻ ngu ngốc và trói buộc.

Văn Lan Phong hừ lạnh một tiếng, Cự Ngân kiếm cắm phía sau bá một tiếng bay tới, phấp phồng trên không trung chuẩn bị phát động.

Văn Lan Phong trầm giọng quát: "Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có thả người hay không?"

"Xem ra nếu ta không thả người, Văn tiền bối phải giết ta không thể nghi ngờ. Nhưng ta thả bọn họ, Văn tiền bối khẳng định cũng sẽ không buông tha ta." Yến Truy Tinh quay đầu lại nhìn mấy người phía sau, không cho là đúng nói: "Tuy rằng như vậy, ta vẫn quyết định giữ lời, thả bọn họ. Bất quá bọn họ có đi theo ngươi hay không, vậy không phải là chuyện của ta... Được rồi, các ngươi đều trở về đi!" Câu nói cuối cùng là nói cho mấy người Tân Lão Cửu nghe, nói xong trực tiếp xoay người đi về hướng tinh xá. Hắn không có chút lo lắng Văn Lan Phong ở phía sau sẽ ra tay, đây tự nhiên là có điều cậy vào. Nhưng mấy người Tân Lão Cửu chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt sau đó xoay người đi theo Yến Truy Tinh.

Lúc này Văn Lan Phong phẫn nộ quát: "Mau nhanh giải trừ khống chế đối với bọn họ."

"Ngươi đây là đang ép tạ, xem ra ta không giết ngươi không được." Văn Lan Phong nghiến răng nghiến lợi, cuộc đời này hắn chưa từng bị người trêu cợt qua như thế, vốn một kiếm có thể giết chết Yến Truy Tinh, nhưng hắn lại không cách nào không để ý đến sự cảm thụ của Lộ Nghiên Thanh. :

Nữ nhi tình trường tự nhiên không tránh được chuyện khiến anh hùng khí đoản, bi kịch!

Yến Truy Tinh lắc đầu cười nói: "Văn tiền bối đã nói quá lời, kỳ thực giữa chúng ta cũng không có mối thù không đội chung trời, ta cũng không muốn cùng Văn tiền bối hợp lại ngươi chết ta sống, quan hệ giữa chúng ta hoàn toàn còn có cơ hội vãn hồi. Ta có thể giải trừ khống chế đối với bọn họ, có thể giải trừ khống chế đối với Tân Lão Tam, có thể giải trừ khống chế đối với Văn Thụy. Thậm chí giúp ngươi hóa giải uy lực của Huyết Ma Chưởng...

Lộ Nghiên Thanh nghe vậy bỗng nhiên ngẳng đầu nhìn qua, trong mắt dấy lên một tia hi vọng. Văn Lan Phong cười lạnh nói: "Sợ rằng không đơn giản như lời ngươi nói! Nói! Điều kiện là gì?"

"Dùng mạng một người đổi mạng của họ!" Yến Truy Tinh phất tay chỉ mấy người bên cạnh.

Văn Lan Phong hí mắt nói: "Ngươi muốn cho ta đi giết ai?"

"Dược Thiên Sầu, ta muốn ngươi giúp ta giết Dược Thiên Sầu!" Nói đến tên này, Yến Truy Tinh rốt cục không còn bình tĩnh nổi nữa, thanh âm gần như tê rống, hai mắt tràn ngập phẫn nộ. Tâm tình cực độ kích động, ra vẻ hận không thể đem Dược Thiên Sầu rút gân bái cốt bầm thây vạn đoạn.

Văn Lan Phong hơi khựng lại, lắc đầu nói: "Yến Truy Tinh, ngươi đánh sai chủ ý rồi, ta không có khả năng đi giết Dược Thiên Sầu, ngươi dù có giết hết mọi người, ta cũng không khả năng đi giết hắn." Nói xong quay đầu lại nhìn Lộ Nghiên Thanh, cười thảm nói: "Nghiên Thanh, xin lỗi. Ta chỉ có thể làm những chuyện thế này cho ngươi. Để ta giết tên súc sinh này, tất cả đều sẽ qua."

"Đều là lỗi của ta, là ta làm phiền hà ngươi!" Lộ Nghiên Thanh run run, vùi đầu thất thanh khóc rống. Trên mặt Văn Lan Phong hiện lên một mảnh thương tiếc, vươn cánh tay chợt dừng một chút, cuối cùng đặt lên vai nàng, đời này rốt cục là lần đầu tiên ôm nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng...

Đồng tử Yến Truy Tinh co rụt lại, phát hiện hình nhU Minh có chút bức bách quá mức, nếu để chuyện xảy ra không thể thu xếp... Lúc này hắn lớn tiếng nói: "Ngươi không giết hắn cũng được, chỉ cần ngươi tìm được Dược Thiên Sầu, bắt hắn đưa tới cho ta, ta liền thực hiện lời hứa hẹn. n oán giữa ta và hắn, do chính chúng ta tới kết thúc. Không nhất định cần người khác nhúng tay...

Văn Lan Phong nghiêng đầu nhìn lại, cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ ta còn tin tưởng lời ngươi nói sao?"

Yến Truy Tinh khẽ lắc đầu, chỉ Lộ Nghiên Thanh đang gục trong lòng hắn nói: "Văn tiền bối, dù ngươi giết ta, ngươi có nghĩ tới sau khi ngươi chết, nàng ta sẽ có hạ tràng như thế nào? Ngươi xem khắp bốn phía, Linh Phương cốc đã suy sụp, nếu như ngươi chết, nàng ta sẽ không còn bất cứ ai để dựa vào. Khuôn mặt Lộ tiền bối đẹp như vậy nói ra không ít người có chủ ý xấu, nếu như không có ngươi bảo hộ, ta rất khó tưởng tượng nàng ta sẽ rơi vào hạ tràng như thế nào? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn nàng trở thành đồ chơi dưới khố người khác?"

"Im miệng!" Văn Lan Phong lớn tiếng quát, thanh âm khiến cho sơn cốc rung chuyển dữ dội. Những lời này hắn chết cũng không thể nào thừa nhận nổi, hoàn toàn đã nhắm trúng vào điểm yếu của hắn.

Yến Truy Tinh trên mặt thoáng xuất hiện tiếu ý. Biết mình vừa nhắm trúng phải nhược điểm của Văn Lan Phong, cho nên hờ hững nói: "Mang Dược Thiên Sầu tới đây. Ta liền thực hiện lời hứa của ta, còn Văn tiền bối cũng sẽ hoàn thành ước nguyện của mình, cùng Lộ tiền bối sống đến ngày đầu bạc răng nong. Chẳng nhẽ như thế không tốt hay sao?"

"Nếu ngươi muốn giết Dược Thiên Sầu, vì sao không tự đi tìm hắn tính sổ?" Văn Lan Phong dò xét hỏi.

"Ngươi kêu ta đến Yêu Quý Vực tìm Ngưu Hữu Đức sao?" Yến Truy Tinh lắc đầu: "Không! Yêu Quỷ Vực danh chấn tu chân giới nhiều năm dài như vậy. Trong đó khẳng định là có rất nhiều thứ cổ quái, nếu không dựa vào tu vi của Dược Thiên Sầu, há lại có thể dọa lùi nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ như vậy. Ta sẽ không bao giờ đi mạo hiểm,

Khi chưa hiểu rõ nội tình của địch nhân. Cho nên mời Văn tiền bối ra sức bắt hắn về đây. Chuyện còn lại thì không cần Văn tiền bối phải quan tâm nữa."

Văn Lan Phong nao núng, xem ra người này đã biết Dược Thiên Sầu là Ngưu Hữu Đức trước rồi. Trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng nói: "Hảo! Ta đáp ứn ngươi."

Yến Truy Tinh cười ha hả nói: "Văn tiền bối, ngài sớm nên quyết định như thế mới đúng!"

Lúc này Văn Lan Phong thoáng vuốt ve bả vai của Lộ Nghiên Thanh an ủi: "Nghiên Thanh, chúng ta đi! Cùng nhau đi tìm Dược Thiên Sầu về đây."

Chóng kiến hai người toan tính rời đi. Yến Truy Tinh thoáng sửng sốt, theo sau vội vàng ngăn cản nói: "Chậm đã! Văn tiền bối, ngài đi một mình thôi. Tạm thời phải ủy khuất Lộ tiền bối lưu lại làm nhân chứng ah! Nếu hai vị không quay lại, vãn bối chẳng phải là sẽ uổng phí tâm tư hay sao?"

"Không cần lo lắng, Văn Lan Phong ta không hề đê tiện như ngươi." Văn Lan Phong hừ lạnh nói. Lôi kéo Lộ Nghiên Thanh muốn cấp tốc bay đi.

Yến Truy Tinh hung hăng quát lớn: "Lộ tiền bối, Văn tiền bối không nghe khuyên giải, ngươi cũng đừng nên hồ đồ ah!"

Thân thể mềm mại của Lộ Nghiên Thanh thoáng chấn động. Lúc này cương cứng ngay tại chỗ, bàn tay bị Văn Lan Phong nắm lấy, chậm rãi rút trở về.

Văn Lan Phong ánh mắt gian nan nhìn theo thân hình của Lộ Nghiên Thanh, khẽ nhắm mắt ngẩng đầu nhìn lên thiên không, trong lòng phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Theo sau cúi đầu nheo mắt gằn từng chữ: "Yến Truy Tinh, Dược Thiên Sầu ta sẽ đáp ứng ngươi tìm về. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám tưởng thương đến tính mạng của một người nào nữa ở đây. Ta thề với trời, ta chẳng quản liều mạng tự bạo đan điền, thì cũng phải đồng quy vu tận cùng với ngươi."

Yến Truy Tinh nghe vậy trong lòng thoáng run sợ, cao thủ Hóa Thần hậu kỳ tự bạo đan điền cũng không phải chuyện đùa. Nếu Văn Lan Phong dám liều mạng như vậy, chỉ sợ chính mình ngay cả dùng đến Huyết Độn cũng không thể trốn kịp. Ngây ra hồi lâu, sau đó liền hờ hững cười đáp: "Văn tiền bối an tâm mà đi. Trước khi tiền bối đưa Dược Thiên Sầu tới đây, vãn bối nhất định sẽ không tổn thương thêm một người nào khác. Nhất là Lộ tiền bối!"

"Hừ!" Văn Lan Phong hừ lạnh một tiếng, thu hồi Cự Ngân Kiếm, nhanh chóng lao vút lên trên không trung phi hành về phương hướng của Yêu Quỷ Vực...

Yêu Quỷ Vực quanh năm ngày tháng bao trùm âm vụ, bao nhiêu người hiếu kỳ về địa phương này nhưng không có lá gan dám tiến nhấp. Bất quá Thiên Lý Hồ nằm ở giữa trung tâm Yêu Quỷ Vực thì phong cảnh hoàn toàn bất đồng, nó giống như một chiếc gương mà tạo hóa đã ban tặng cho địa phương này.

Trên Thuận Thiên Đảo, Mộc Nương Tử thần thái an tường ngồi khoanh chân xếp bằng ở dưới tàng cây mộc lan, đang dốc lòng tĩnh tu. Dược Thiên Sầu cấp linh thạch, cũng đủ cho nàng hảo hảo tu hành trong một khoảng thời gian rất dài. Mộc Nương Từ đối với cuộc sống hiện giờ phi thường hài lòng, tuy rằng bị nhốt bên trong Yêu Quỷ Vực, nhưng chỉ cần giữ vững quy củ, thì vẫn sẽ được ban thưởng rất nhiều chỗ tốt. Ít nhất Dược Thiên Sầu không quan tâm xem nàng muốn làm gì...

Bỗng nhiên trên không trung truyền đến thanh âm phá không phi hành đến, Mộc Nương Tử vừa mở mắt ra, liền đã nhìn thấy một bóng thân ảnh đáp xuống đảo. Nàng nhanh chóng đứng lên thuấn di tới, sau khi chứng kiến rõ ràng thân ảnh của Văn Lan Phong thì không khỏi hoảng sợ...

*****

Lúc này Văn Lan Phong cà người xanh xao, hai mắt thoáng trũng sâu xuống, xương gò má rõ ràng nhô ra. Hình dáng so với trước kia gầy yếu hơn rất nhiều, thoạt nhìn thần sắc giống như một gã si ngốc. Nhất là khóe miệng kia, mơ hồ thoáng trông thấy vết máu màu đen. Mộc Nương Tử không dám tin dò hỏi: "Văn tiên sinh, ngài làm sao thế? Phải chăng là đã bị thương?"

Văn Lan Phong quét thần thức xung quanh Thuận Thiên Đảo một lần, phát hiện ra trên đảo chỉ có một mình Mộc Nương Từ, thoáng nhăn mày nói: "Dược Thiên Sầu đâu rồi?"

Mộc Nương Tử khom lưng hành lễ đáp: "Từ ngày tiên sinh ròi đi, chưa hề quay lại."

Văn Lan Phong nhàn nhạt nói: "Đừng giấu giếm ta, ta nói Dược Thiên Sầu chính là muốn nói đến Ngưu Hữu Đức đảm đưong chức vụ Chưởng Hình Sứ trong Yêu Quỷ Vực này ah! Phải chăng ngươi nghĩ rằng ta không biết gì sao? Nói đi, hắn đâu rồi?"

"Nguyên lai là hắn cũng biết!" Mộc Nương Tử không khỏi giải thích: "Ta nói tiên sinh đó chính là Chưởng Hình Sứ đại nhân, hắn quà thật đã lâu chưa hề quay về."

Văn Lan Phong nghe vậy nhất thời nổi xung lên, giận tím mặt nói: "Đồ khốn, thân là Chưởng Hình Sứ trấn áp Yêu Quỷ Vực, há lại có thể chạy loạn lung tung."

Điều này cũng không thể trách Văn Lan Phong, bởi vì hắn nháo nhào phi hành chạy đến đây tìm Dược Thiên Sầu. Nào ngờ vừa đáp xuống liền không thấy người đâu. Cho nên Văn Lan Phong mới phát tiết lửa giận vô cớ!

Thế nhưng trong mắt Mộc Nương Tử lại thoáng xuất hiện một tia buồn bực. Thầm nghĩ, ngươi bất quá cũng chỉ là bại tướng dưới tay Chưởng Hình Sứ tiền nhiệm, hiện giờ ngài ấy không còn ở đây. Ngươi cư nhiên còn dám đến giễu võ dưong oai, nếu không phải Chưởng Hình Sứ đại nhân tiền nhiệm hạ thủ lưu tình, thì ngươi hôm nay còn có thể đứng đây gào rít nữa hay sao? Thần sắc của Mộc Nương Tử nháy mắt liền trở nên lãnh đạm. Đứng bên cạnh không hề lên tiếng!

Sau khi phát tiết xong, Văn Lan Phong mới giật mình tinh ngộ, biết mình vừa mới thất thố. Nếu như Tất Trường Xuân còn quan ttán ở trong này. Bản thân mình dám làm như vậy, thì ắt hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Dừng một chút, ngữ khí hòa hoãn xuống, nói: "Mộc Nương Từ, ngươi đừng hiểu lầm, ta không hề có ý gì khác. Chỉ là ta có chuyện quan trọng muốn tìm Dược Thiên Sầu. Rốt cuộc hắn đang ở chỗ nào vậy?"

Mộc Nương Tử hồi đáp: "Tiên sinh đi về tùy ý, ta mang thân phận nô bộc không dám hỏi nhiều. Ta thật không biết ngài ấy đang ở đâu."

Lúc này Văn Lan Phong đã muốn phát mộng, tiểu tử kia vốn hành tung luôn xuất quỷ nhấp thần. Chỉ có hắn đến tìm người khác chứ không một ai có khà năng thăm dò hành tung của hắn. Nếu như muốn tìm hắn thì quả thực chính là mò kim đáy bể. Nhưng nếu không tìm ra hắn, vậy thì Lộ Nghiên Thanh sẽ phi thường nguy hiểm.

"Vậy ngươi biết khi nào Dược Thiên Sầu quay về hay không?" Văn Lan Phong ôm một tia hy vọng cuối cùng dò hỏi.

Nhưng Mộc Nương Tử thoáng lắc đầu nói: "Chuyện này ta quả thực không biết."

Văn Lan Phong nghe vậy, diễn cảm trên mặt thoáng dâng lên một tia bi thảm. Chẳng lẽ đây đúng là mệnh số hay sao?

Bất quá Văn Lan Phong cũng không dám chậm trễ thời gian, toan tính phóng lên không trung phi hành đến Hoa Hạ thăm dò tung tích của Dược Thiên Sầu, nhưng lại phát hiện ra chân nguyên trong nội thể bế tắc.

Lúc này Văn Lan Phong dứt khoát vỗ thẳng một chưởng vào lồng ngực của mình, phun ra một ngụm máu huyết làm ứ tắc kinh mạch. Đồng thời nhân lức kinh mạch vừa khai thông, liền vận chuyển tu vi thâm hậu công phá đến tứ chi bách hải. Cuối cùng mới duy trì nổi trạng huống bình thường.

Thế nhưng Mộc Nương Từ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi hoảng sợ. Nhất là khi chứng kiến cục máu đen do Văn Lan Phong nhổ xuống dưới đất. Nàng liền giật mình cả kinh nói: "Văn tiên sinh, ngài làm sao thế? Phải chăng ngài tìm tiên sinh nhà ta là muốn chữa thương hay sao?"

Văn Lan Phong lắc đầu cười khổ nói: "Mộc Nương Tử, ta đã làm phiền ngươi rồi, Văn mỗ cáo từ!"

Đang tính ly khai thì chợt nghe Mộc Nương Tử hô lớn: "Văn tiên sinh chờ chút."

Văn Lan Phong kinh ngạc nói: "Có chuyện gì nữa sao?"

Mộc Nương Tử trong tay không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một khỏa tiểu ngân cầu, trầm ngâm hồi lâu sau, cuối cùng nàng vẫn không giao ra. Bởi Dược Thiên Sầu từng công đạo, nếu Yêu Quỷ Vực phát sinh chuyện gì thì thông qua viên tiểu ngân cầu này tìm đến hắn. Còn khách nhân đến tìm kiếm, ngoại trừ Nam Hải Tử Trúc Lâm Lộng Trúc tiền bối ra, thì bất luận kẻ nào cũng không cần tiếp.

"Mộc Nương Tư, ta đang rất cần thời gian, nếu ngươi có chuyện gì thì mau nói ra. Ta không thể chờ lâu thêm được nữa." Văn Lan Phong cười khổ giải thích nói.

Sau khi trầm ngâm hồi lâu, Mộc Nương Tử do dự nhắc nhở: "Tiên sinh không phải cũng là bằng hữu của Lộng Trúc tiền bối hay sao? Lộng Trúc tiền bối hẳn là có biện pháp tìm được tiên sinh nhà ta."

Văn Lan Phong thoảng ngây dại, theo sau kinh hỉ hướng Mộc Nương Tử khom lưng nói: "Đa tạ đã hảo tâm nhắc nhở. Nếu có cơ hội, ngày sau Văn mỗ nhất định sẽ hậu báo."

Nói xong trực tiếp lao vút lên không trung mà phi hành về phương hướng của Nam Hải Tử Trúc Lâm... :

Mộc Nương Tử nhìn theo bóng lưng Văn Lan Phong rời đi, thoáng nghiên đầu nhìn về phía Truyền Tống Trận nằm trên đảo. Lúc trước Dược Thiên Sầu đã từng giao phó qua, kêu nàng canh chừng Truyền Tống Trận, nếu Lộng Trúc truyền tin kiếm hắn, thì nàng có thể gọi hắn về ngay lập tức. Vốn định kêu Văn Lan Phong thông qua truyền tống trận liên hệ đến Tử Trúc Lâm. Nào ngờ Văn Lan Phong khá mức vội vàng, đã đích thân chạy đến Nam Hải, hiển nhiên Văn Lan Phong cũng không biết trên Nam Hải Tử Trúc Lâm có bố trí Truyền Tống Trận.

Bất quá như thế cũng tốt, tuy rằng phiền toái thêm một chút, nhưng chỉ cần hắn tìm được Lộng Trúc tiên sinh, Lộng Trúc tiên sinh truyền tin đến cho mình, là mình sẽ có

Thể gọi Chưởng Hình Sứ đại nhân quay về...

Ngoài Nam Hài xa xôi, trong tầng sương mù trắng xóa thấp thoáng trông thấy bóng dáng của hai nữ nhân đang chơi đùa cùng đám cá kinh ngoài khơi. Hai người lúc thì lao xuống biển truy đuổi những con cá có màu sắc rực rỡ, khi thì leo lên trên lưng kinh ngư rẽ sóng đuổi bắt nhau.

Hai nữ nhân này không phải ai khác, mà chính là Phù Dung và Tử Y, trước kia Phù Dung không mấy khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nàng luôn phải chăm sóc linh thảo trong Vạn Phân Viên, những lúc rảnh rỗi thì ngây ngốc trong căn nhà nhỏ bé của nàng. Nhưng từ sau khi gặp được Dược Thiên Sầu, thế giới của nàng đột nhiên thay đổi như trong những giấc mơ. Để cho nàng cảm thụ thế nào là hạnh phúc, thế nào là nhân sinh khoái hoạt...

Hai nha đầu bị nước biển ép sát quần áo, khiến cho những đường cong quyến rũ mê người phơi bày ra bên ngoài. Kỳ thật Phù Dung vốn không biết thủy tính, nhưng sau khi đến Nam Hải Tử Trúc Lâm, Tử Y đã truyền dạy kinh nghiệm cho nàng.

Sau khi Phù Dung dùng Phá cấm Đan, ước chừng cả người đã không thể nhúc nhích hơn một tháng trời, mới vừa khôi phục lại ứạng thái binh thường, muốn tiếp tục dùng Phá Cấm Đan đề thăng tu vi lên cao hơn nữa. Bởi vì nàng luôn tự nhủ mình tu vi quá thấp, nên không thể giúp cho Dược Thiên Sầu chuyện gì, vì thế mà nàng cảm thấy rất buồn khổ. Nhưng trong khoảng thời gian một tháng qua, Tử Y cũng đã buồn như người mất hồn, vừa thấy Phù Dung tỉnh dậy, sao có thể buông tha được đây. Tử Y nhanh chóng lôi kéo Phù Dung ra ngoài biển chơi đùa thống khoái một phen rồi mới tính tiếp. Vì thế mới có tràng cảnh xuân quang họa tiết như ngày hôm nay.

Hai nàng cười khanh khách đang chơi đùa trên biển khơi. Đột nhiên theo phương hướng bên trong Tử Trúc Lâm bất thình lình truyền ra một tiếng hống vô cùng thuần chất thư sướng. Xông thẳng lên thiên không, thanh âm cuồn cuộn mười phần trung khí, tràn ngập vui sướng không sao diễn tả...

Phù Dung cưỡi trên lưng cá kình, ngạc nhiên quay đầu sang hỏi: "Là thanh âm của Lộng Trúc tiên sinh, không phải hắn đang bế quan hay sao?"

"Oa! Nhất định là sư phụ đã đột phá lên cành giới Hóa Thần hậu kỳ thành công rồi!" Tử Y hoảng hốt kinh hô. Quay sang Phù Dung thủ thỉ nói: "Nhanh mặc quần áo vào, nếu bị sư phụ phát hiện chúng ta chạy ra ngoài này tắm biển, thì nhất định là sẽ ăn mắng ah!"

"A!" Phù Dung cũng kinh hô, nhanh chóng búng người lên, hai người theo trong túi trữ vật lấy quần áo mới tinh ra, luống cuống mặc vào. Sau đó Tử Y dẫn Phù Dung tiến nhấp vào bên trong màn sương mù trắng xóa.

Hai nàng vừa tiến nhấp vào trong đại trận, liền khom người chui qua rừng trúc, bộ dáng cần thận giống như hai tên tiểu đạo chích. Nhưng đúng lúc này một thanh âm vang lên khiến cho Tử Y không khỏi giật mình kinh hãi.

"Tử Y! Ta kêu ngươi siêng năng tu luyện, thế nhưng ngươi lại dẫn Phù Dung chạy ra ngoài dạo chơi là sao?" Trong thanh âm mang theo diễn cảm uy nghiêm vô cùng. Nhưng mà thân ảnh lười nhác đang dựa vào cánh cửa tiểu viện kia thì không hề mang theo hình tượng chút nào. Dung mạo vẫn soái đến rối tinh rối mù như ngày trước. Đây không phải Lộng Trúc thì còn có thể là ai...

*****

Hai nàng len lén liếc mắt nhìn nhau, trên mặt Phù Dung có chút lo lắng, Tử Y quệt môi nói: "Sư phụ, trước khi ngài xuất quan, đệ tử vẫn một mực chuyên cần tu luyện. Chỉ là ngài không phát hiện mà thôi. Trùng họp Phù Dung vừa trải qua một tháng nằm cứng ngắc, ta nghĩ đưa nàng đi ra hoạt động thân thể một chút mà! Thật vất vả một lần, ai biết đã bị ngài phát hiện."

Lộng Trúc nghe vậy trợn mắt, hừ lạnh nói: "Nói như thế, kỳ thực ngươi luôn một mực khắc khổ tu luyện, là ta nói oan ngươi sao?"

Tử Y yên lặng gật đầu, ra vẻ đang nói, ngươi vốn nói oan ta. Ai biết chợt thấy hoa mắt, trên trán "băng" một tiếng, Tử Y ôi yêu thối lui vài bước, nhe răng nhếch miệng nhìn Lộng Trúc vừa thuấn di đi qua, đúng là vừa bị sư phụ gõ một cái vào đầu.

Lộng Trúc mắt lạnh nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng nói: "Từ sau khi rời khỏi Tử Trúc Lâm, nha đầu ngươi ngày càng ham chơi, đồ đệ luôn cần tu khổ luyện của trước đây đã đi đâu

Rồi?"

"Trước đây ta ngày đêm liên tục tu luyện, ngài không phải luôn nói với ta tu vi cao cũng không đại biểu tất cà. Đầu óc cũng phải linh hoạt sao! Binh thường còn muốn ta đi chơi, đừng một lòng một dạ ngu ngốc chỉ lo tu luyện." Tử Y vẻ mặt ủy khuất nói nhỏ.

"Hừ! Trước khác nay khác. Tất lão tiền bối của ngươi đã ly khai tu chân giới, cũng không còn làm chỗ dựa cho chúng ta nữa. Hôm nay tu chân giới đang trong lúc rối loạn, không có thêm vài phần bản lĩnh, đến lúc đó có hại sẽ là chính mình. Ngay sư phụ ngươi là ta thích chơi đùa còn phải bắt đầu nỗ lực, ngươi làm sao có thể lười biếng?" Lộng Trúc khiển trách.

Tử Y xoa xoa trán, con mắt sáng long lanh nói: "Sư phụ, ngài có phải đột phá Hóa Thần hậu kỳ rồi hay không?"

Lộng Trúc nghe vậy lúc này ho khan một tiếng, có chút ít tự đắc nói: "Đó còn phải nói! Sư phụ ngươi thiên phú thế gian ít có. Đột phá Hóa Thần hậu kỳ cũng chỉ là dễ như trở bàn tay thôi."

"Ha hả!" Lộng Trúc nhất thời hớn hở, trên đời này người nào làm phụ thân lại không muốn được con của mình sùng bái, nhưng vừa cười không bao lâu, thần tình trên mặt bỗng nhiên cóng đờ.

Hắn trừng mắt nhìn Tử Y quát lớn: "Nha đầu ngươi không ngờ theo Dược Thiên Sầu học xấu, không ngờ dám vuốt mông ngựa nói sang chuyện khác?"

Tử Y vươn đầu lưỡi đỏ tươi thơm tho, nhanh buông tay thối lui vài bước, Lộng Trúc vừa lộ ra tiếng hừ lạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hướng không trung. Hai nàng cũng nhìn theo hắn, chỉ thấy một đạo thân ảnh cấp tốc bay tới gần bầu trời Tử Trúc Lâm, nhìn xuống dưới quát to: "Lộng Trúc có ở đây không, Văn Lan Phong đến đây bái phỏng!"

Ba người vừa nhìn thấy hình dạng Văn Lan Phong, đều thất kinh, lúc này Văn Lan Phong chỉ còn chút dáng dấp của trước kia, làm gì còn hình dạng ngọc thụ lâm phong như ngày trước, cả người chẳng khác gì hoạt tử nhân.

Lộng Trúc cấp tốc hướng đại trận đánh ra một đạo pháp quyết, sương trắng mịt mờ bao phủ toàn bộ hòn đảo cuồn cuộn tách ra lộ ra con đường đi vào, Văn Lan Phong sưu một tiếng chui vào, trực tiếp đứng ngay trước mặt ba người.

Mặt đối mặt nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, ba người càng thất kinh, toàn thân hắn đã biến thành màu xanh đen không nói, nhất là miệng hắn còn ứa ra vết máu màu đen, dị thường chói mắt. Lộng Trúc thất thanh nói: "Văn Lan Phong, ngươi trúng độc?"

Văn Lan Phong lắc đầu nói: "Lộng Trúc, ngươi trước tiên mau nhanh giúp ta tìm

Dược Thiên Sầu, ta tìm hắn có việc gập."

"Tìm Dược Thiên Sầu?" vẻ mặt Lộng Trúc hồ nghi quan sát hắn. Bỗng nhiên vùng lông mày nhướng lên nói: "Chẳng lẽ Lộ Nghiên Thanh xảy ra chuyện gì, ngươi cũng bị liên lụy?"

Văn Lan Phong ngần ra, ngạc nhiên nói: "Ngươi thế nào biết?"

"Xem ra ta đoán không sai." Lộng Trúc hừ lạnh một tiếng, theo dõi hắn lắc đầu tiếc hận nói: "Hai ngươi, ta thật không biết nên nói gì mới tốt. Kỳ thực ta đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay. Trước đây có lão Tất làm kinh sợ thiên hạ, không ai dám gây rối loạn quá mức, mới dung cho hai ngươi dây dưa kiểu bệnh hoạn như vậy. Văn Lan Phong ngươi có tu vi thật cao, khẳng định sẽ có người xem là hòn đá cản chân. Hôm nay lão Tất vừa đi, tự nhiên có người không chịu thành thật, sớm muộn sẽ lợi dụng Lộ Nghiên Thanh đến đối phó ngươi. Nói đi! Lần này người hạ thủ với ngươi là ai? Có phải là đám người Bùi bàn tử?"

Hắn đoán được đúng chuyện phía trước, nhưng không đúng chuyện sau, Văn Lan Phong nghe hắn nói đờ ra một trận nhìn chằm chằm Lộng Trúc, một lúc lâu sau mới bi phẫn nói: "Lộng Trúc ngươi nếu đã biết sớm sẽ có một ngày như thế, vì sao không sớm nhắc nhở ta?"

"Ngươi ít nói nhảm đi, chính ngươi để tay lên ngực tự hỏi, dù ta có nói sớm, ngươi nghe được vào tai sao? Ta bảo ngươi ly khai Lộ Nghiên Thanh ngươi chịu sao?" Lộng Trúc lộ ra thần tình vô cùng khó chịu quát mắng.

Thần tình Văn Lan Phong cóng đờ, để tay lên ngực tự hỏi, xác thực đúng như lời của Lộng Trúc, nếu như trước kia Lộng Trúc có nói ra lời như vậy, chỉ sợ mình và hắn đã trở mặt, ngay bằng hữu cũng không cần làm. Sau đó buồn bã thần thương cười khổ nói: "Nguyên lai dù là Yến Truy Tinh không ra tay, ta và Nghiên Thanh sớm muộn cũng rơi vào kết cục này."

"Ngươi cho là thế nào?" Lộng Trúc hừ lạnh một tiếng, lập tức sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Văn Lan Phong, ngươi nói cái gì? Ngươi nói là Yến Truy Tinh ra tay? Tên kia không phải đã bị Dược Thiên Sầu đánh cho tàn phế sao?"

Văn Lan Phong buồn bã gật đầu, nói: "Không sai, là Yến Truy Tinh..." Lúc này hắn đem sự tình trải qua đại khái thuật lại một lần. Nghe được khiến ba người không biết nên nói gì, không ai nghĩ ra Yến Truy Tinh bị trọng thương lại có khả năng khôi phục như lúc ban đầu trong khoảng thời gian ngắn, tu vi còn đột phá tới Hóa Thần sơ kỳ, quả thực quá khó tin tưởng, Lộng Trúc hít sâu một hơi nói: "Ma công thật là lợi hại, trước kia ta còn cho rằng tiểu tử Dược Thiên Sầu nói quá sự thật, trên thực tế hắn chỉ muốn mượn đao giết người, không nghĩ tới thực sự đúng như lời tiểu tử... Văn Lan Phong a! Sớm biết như vậy, ngày trước ở Tụ Bảo Bồn các ngươi đừng ngăn cản Dược Thiên Sầu động thủ."

Văn Lan Phong cười khổ nói: "Ta làm sao mà không hối hận. Thế nhưng hiện tại nói gì đều chậm. Lộng Trúc, ngươi nghĩ biện pháp giúp ta tìm Dược Thiên Sầu đi! Yến Trụy Tinh nói nếu như không thấy được Dược Thiên Sầu, Nghiên Thanh sẽ gặp nguy hiểm."

Lời này nói ra khiến hai nữ nhân có điểm không thích nghe nữa, gương mặt Phù Dung rất không vui vẻ, Tử Y lại hét lên: "Văn tiền bối, ngươi làm như vậy không phải là muốn đẩy Dược Thiên Sầu vào trong hố lửa sao? Yến Truy Tinh lợi hại như vậy, nếu như Dược Thiên Sầu đi, đó không phải là muốn chết sao?"

"Ta..." Văn Lan Phong hết lời để nói, hắn cũng biết làm như vậy là bất nhân bất nghĩa, nhưng hắn có thể làm sao.

Lộng Trúc phất tay ngăn chặn lời Tử Y, nhíu mày nói: "Chuyện tới hôm nay, nếu muốn cứu người, sợ rằng thật phải để Dược Thiên Sầu đứng ra duy trì một phen. Hơn nữa chỉ bằng tính tình tên kia, nếu như biết hai nữ nhân giao phó cho Lộ Nghiên Thanh bị Yến Truy Tinh khống chế, mà chúng ta lại không nói cho hắn, nếu hai nữ nhân kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ tiểu tử sẽ thù chúng ta cả đời. Tên kia là một người độc ác! Sự tình nháo lớn thế nào đều làm được...

"Ai! Là Văn Lan Phong ta xin lỗi hắn, nếu hắn xảy ra chuyện gì, Văn Lan Phong này sẽ lấy cái chết tạ tội." Văn Lan Phong xấu hổ nói. Vừa mới dứt lời, khí tức trong cơ

Ứiể chợt bị kềm hãm. Hắn vỗ một chưởng vào ngực mình, một đoàn máu đen phun ra, trên mặt đất xuy xuy nổi lên hơi nước, trong nháy mắt khô quắt thành máu khô màu đen, làm mấy người nhìn thấy đều hết hồn.

Lộng Trúc liếc mắt nhìn khói đen trên mặt đất, cười lạnh nói: "Dùng chết tạ tội? Ngươi xong rồi kia! Ngươi vốn sẽ chết, hiện tại nói câu đó còn có ý nghĩa gì? Nên nghĩ biện pháp cứu người trước đi! Hơn nữa tính mạng tiểu tử kia vừa thối lại dài, dù là ngươi chết hắn cũng chưa chắc đã chết... Phi! Không phải ngươi nói Yến Truy Tinh đã biết Dược Thiên Sầu là Ngưu Hữu Đức sao? Ngươi muốn tìm Dược Thiên Sầu vì sao không đi Yêu Quý Vực?"

Văn Lan Phong cười khổ nói: "Ta chính là đến Tử Yêu Quỷ Vực, tên kia đã ly khai Yêu Quỷ Vực một thời gian dài, vẫn không thấy quay về Yêu Quỷ Vực. Ta từ trong miệng Mộc Nương Tử biết được, chỉ có ngươi biết hắn đi đến địa phương nào."

Lộng Trúc ngần rạ, phi một tiếng nói: "Nói bậy, tiểu tử kia xuất quỷ nhấp thần, ta thế nào biết hắn đã đi đâu?"

Phù Dung và Tử Y trong lòng đều có tâm linh tương thông, đều thầm nhủ ngàn vạn lần đừng tìm được Dược Thiên Sầu.

Gương mặt Văn Lan Phong co quặp, đau lòng nói: "Lộng Trúc, ta biết ngươi lo lắng cho an toàn của Dược Thiên Sầu, ngươi yên tâm, ta liều mạng cũng sẽ không để Dược Thiên Sầu gặp chuyện không may đâu."

"Ngươi đã bước một chân vào quan tài rồi, còn nói toàn lời vô ích, thái độ làm người của Lộng Trúc này giống như lời ngươi nói sao?" Lộng Trúc trợn mắt, lại nhíu mày suy nghĩ: "Kỳ quái, Mộc Nương Tử phát điên cái gì, vì sao nói ta biết Dược Thiên Sầu ở đâu? Không được, ta phải đi hỏi nàng." Hắn vừa quay người lại, lại quay đầu quan sát Văn Lan Phong từ trên xuống dưới, hơi có chút lo lắng nói: "Nhìn ngươi còn có thể nổi giận, hẳn sẽ không chết sớm như vậy chứ?"

Văn Lan Phong dở khóc dở cười: "Ngươi nhanh giúp ta đi tìm Dược Thiên Sầu thôi! Chí ít ta còn có thể kháng được mười ngày, tạm thời còn không chết được."

Lộng Trúc lắc đầu nói: "Nếu bằng tu vi của ngươi đều không hóa giải được Huyết Ma Chưởng, ta khẳng định cũng không có biện phấp. Xem ra chỉ đành giải quyết xong chuyện ở Linh Phương cốc, lại để Lộ đại thần y tự mình xuất thủ." Nói xong lắc mình đi hậu viện.

Yêu Quý Vực Thuận Thiên Đảo, Mộc Nương Tử vẫn chờ bên truyền tấn trận nhận được tin tức của Lộng Trúc liền chậc lưỡi, hai người liên hệ xong, Mộc Nương Tử xuất ra viên ngân cầu mà Dược Thiên Sầu cấp cho...

Đông Cực Thánh Thổ, Hoàng Thổ thành, trong khoảng thời gian này Dược Thiên Sầu nhàn rỗi đến đản đông, mỗi ngày dẫn mấy người ra đường dùng tiền, hoặc đến Ba Lan đại hội xem giác đấu đầy máu tanh. Hầu như mỗi ngày hắn đều tranh thủ đến địa cung của thành chủ phủ, tìm Hoàng Thiên hỏi tin tức Từ hỏa, đến cuối cùng, hắn thẳng thắn tráng lá gan công khai ngồi luôn trong cửa hàng y phục của Hoàng Thiên, Hoàng Thiên bị hắn giục giã đến mức đầu muốn nổ tung, thật chưa gặp qua ai có thể làm người phiền não đến vậy.

Nháo đến cuối cùng, rốt cục Hoàng Thiên hoàn toàn phục vị đại gia này, đơn giản đành theo bồi hắn tán gẫu! Bằng không sẽ bị hắn thúc hối đến da đầu tê dại. Điều này hợp với khẩu vị của Dược Thiên Sầu, hắn đối với chuyện ở Đông Cực Thánh Thổ và trên Tiên giới thật cảm thấy hóng thú... -

Hôm nay, hai người lại cùng nhau ngồi đối diện trong cửa hàng, ở giữa có một bàn nhỏ, đang lúc cao hứng, thức ăn của Thiên Hương Lâu đã được đưa đến, vì vậy bày ra đầy bàn.

Hoàng Thiên trả tiền, Dược Thiên Sầu vừa nắm lấy một cánh chim, cắn miếng thịt, khóe miệng không ngừng nhai nhai, con mắt chiếu sáng hỏi: "Cơ Vũ tiên quân chính là một đại mỹ nữ? Ngực có lớn hay không? Mông có tròn hay không? Vóc người thế nào..."

Crypto.com Exchange

Chương (1-1135)