Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Thần Châu - Chương 0738

Tinh Thần Châu
Trọn bộ 1135 chương
Chương 0738: Tương Trợ Thủy Minh Thanh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Không cần ở đây ba hoa nữa, chuẩn bị rời khỏi Thần Khư Cảnh thôi!" Dược Thiên Sầu vỗ vai hắn, đồng thời kéo tay hắn bay tới phương hướng bên ngoài biển sương mù.

Thủy Minh Thanh nhìn theo phương hướng thì không khỏi hồi nghi nói: "Không phải ngươi nói muốn rời khỏi Thần Khư Cảnh hay sao?"

"Ta được Tứ Thông thương hội mướn, tự nhiên phải tìm bọn họ rồi mới ly khai." Dược Thiên Sầu mỉm cười giải thích. Hai người một đường cấp tốc phi hành, dưới sự hướng dẫn của Dược Thiên Sầu, hai người thương lượng những chuyện cần làm sao khi rời khỏi đây.

Không quá nửa ngày thời gian, rốt cuộc hai người cũng bay đến đường giao tuyến chỗ biển sương mù mênh mông, đi về phía đám người Đỗ Phong. Lúc trước mọi người còn luôn lo lắng hắn xông vào biển sương mù dày đặc, ở nơi sâu nhất trong Thần Khư Cảnh, sẽ xảy ra chuyện tình ngoài ý muốn. Hiện giờ nhìn thấy hắn đã bình an quay về, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra. Bất quá chứng kiến hắn kéo theo Thủy Minh Thanh, thì đều cảm thấy tò mò, mọi người không biết quan hệ giữa hai người là như thế nào.

"Thủy Minh Thanh, đệ tử Triêu Thiên Cung, mọi người hẳn là đã gặp qua." Dược Thiên Sầu chỉ vào Thủy Minh Thanh cười nói: "Đây là bằng hữu mới của ta, nếu mọi người không chê thì cùng nhau kết giao đi."

"Linh Tu Môn đệ tử, Đỗ Phong..."

"Ly Hỏa Cung đệ tử Hỏa Vân Long!"

"Tứ Thông thương hội, Mục Thiên Kiều..."

"Thủy Minh Thanh ra mắt chư vị bằng hữu, hy vọng sau này còn có nhiều cơ hội lui tới." Thủy Minh Thanh ôm quyền nói. Hắn tuy không biết Tứ Thông thương hội có lai lịch như thế nào, nhưng cũng biết Linh Tu Môn và Hỏa Ly Cung chính là hai đại phái bài danh trong năm mươi môn phái đứng đầu Tiên giới. Có thể kết giao bằng hữu như thế này, đối với còn đường tu hành ngày sau của hắn, sẽ chỉ có lợi mà không có cái hại!

Đỗ Phong hai mắt sáng ngời nói: "Có thể kết giao bằng hữu cùng nhân vật kiệt xuất như Thủy huynh, ta cầu còn chẳng được, tự nhiên là phải lui tới thường xuyên."

Hỏa Vân Long cũng cười ha hả gật đầu: "Không sai, đây chính là ý của ta..."

"Nếu là bằng hữu, vậy thì đừng khách khí thêm nữa." Thủy Minh Thanh xấu hổ khoát tay nói. Theo sau âm thầm liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, trong lòng cảm kích không thôi. Nếu không phải may mắn gặp Dược Thiên Sầu, chính mình sợ rằng ngay cả tánh mạng cũng không giữ được. Như thế nào còn có cơ hội đứng ở đây mà kết giao bằng hữu với những đệ tử của các đại phái khác!

Dược Thiên Sầu tủm tỉm cười nói: "Đỗ huynh, Vân Long huynh! Tất cả mọi người đều là bằng hữu, sau này ly khai khỏi Thần Khư Cảnh ta chỉ sợ vẫn còn sự tình muốn nhờ hai vị tương trợ ah!"

Dứt lời vươn tay chỉ sang Thủy Minh Thanh giải thích: "Chuyện tình lúc trước Thủy huynh triệu tập nhân mã báo thù hẳn là mọi người cũng đã chứng kiến rồi. Huynh đệ đồng mồn của hắn đã bị Tuyệt Tình Cung tru sát toàn bộ. Sợ rằng lúc quay trở về sẽ không trách khỏi bị sư môn quở trách. Hy vọng sau khi rời khỏi đây, hai vị có thể lợi dụng tầm ảnh hưởng của môn phái mình, cấp cho Thủy huynh một chút sức lực, để Thủy huynh quay về hồi báo kết quả công tác."

Nghe vậy, Hỏa Vân Long không khỏi kì quái nói: "Thủy huynh có nhiều bằng hữu trong các môn phái tương trợ như thế, tùy tiện lôi ra vài người cũng có thể công đạo được mà?"

Thủy Minh Thanh cười khổ: "Vân Long huynh có điều không biết, những vị bằng hữu kia đều xuất thân từ tiểu môn phái, lần này giúp ta báo thù cũng đã đắc tội với Tuyệt Tình Cung, may mắn bọn hắn không hề nổi danh, không có người nào nhận ra bọn hắn. Ta như thế nào dám đem họ ra để Tuyệt Tinh Cung biết được, đây không phải là lấy oán trà ơn hay sao? Nhưng hai vị thì hoàn toàn bất đồng, đều là đệ tử danh môn đại phái, Tuyệt Tình Cung nhất định sẽ không vì chuyện đám đệ tử tu vi chưa đạt đến Tiên cấp mà kết thù với hai đại phái. Hai vị cảm thấy phương tiện thì ra tay trượng nghĩa, còn nếu không có phương tiện thì cũng đừng miễn cưỡng, ta còn vài biện pháp khác.. , tạm thời có thể ứng phó..."

Kỳ thật những lời này đều là Dược Thiên Sầu chỉ điểm dọc theo đường đi. Dược Thiên Sầu đã từng căn dặn, chuyện tình lần này chính là cơ hội để cho bản thân hắn nổi danh, chỉ cần làm thật tốt, hắn sẽ tranh thủ được địa vị của mình ở bên trong Triêu Thiên Cung. Nếu như làm không tốt thì con đường tu hành cũng sẽ giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn, phong cảnh chỉ là nhất thời, ngày sau liền sẽ roi vào hạ tràng như đám đệ từ bình thường ở trong Triêu Thiên Cung mà thôi.

Dược Thiên Sầu hướng dẫn một phen, cấp cho Thủy Minh Thanh một bức tranh tiền cảnh xinh đẹp, lúc đó cũng khiến cho Thủy Minh Thanh động tâm không thôi. Mấy lần hưng phấn bất an nhìn Dược Thiên Sầu dò hỏi, chuyện này liệu có khả thi hay không? Dược Thiên Sầu chỉ nói một câu, huynh đệ ta sẽ dốc sức tương trợ!

Năng lực và bản lĩnh của Dược Thiên Sầu, hắn đã kiến thứe qua. Thủy Minh Thanh trầm ngâm giây lát, sau đó cắn răng đánh nhịp, quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng sẽ nghe theo an bài của Dược Thiên Sầu...

Lúc này Đỗ Phong nghe xong, thì cũng khẽ gật đầu nói: "Hóa ra là thế! Thủy huynh trọng tình trọng nghĩa, chẳng trách lại kết giao được nhiều bằng hữu như vậy. Chuyện này Đỗ Phong ta sẽ dốc lòng tương trợ..."

Hỏa Vân Long cũng vỗ ngực bảo chứng: "Thủy huynh an tâm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cấp thể diện cho Thủy huynh quay về môn phái."

Dược Thiên Sầu cười híp mắt nhìn cảnh tượng này. Như thế là tốt rồi, bản thân ta cần chính là hiệu quà như thế này. Muốn cho Thủy Minh Thanh ở bên trong Triêu Thiên Cung phát huy tác dụng giúp đỡ chính mình, thì đâu tiên phải đưa hắn ngoi lên trên mặt nước, để cho hắn có tiếng nói ở bên trong Triêu Thiên Cung, nếu như ngay cà điểm này đều không có tư cách, thì làm sao hắn có khà năng giúp đỡ chính mình đây...

Song phưong đều kiếm được chỗ tốt, nhưng không biết còn Dược Thiên Sầu đứng ở bên cạnh híp mắt ngắm nhìn hết thày. Con người này đang trốn sau màn chờ đợi thời cơ thích họp rồi mới thu hoạch lợi ích về cho chính bản thân mình...

"Vậy Thủy Minh Thanh ta xin đa tạ hai vị trước!" Thủy Minh Thanh ôm quyền nói: "Nếu ngày sau có chỗ nào dùng được Thủy Minh Thanh, thì xin chư vị cứ mở miệng..."

"Đã là bằng hữu thì nên tương trợ lẫn nhau cũng phải thôi. Thủy huynh đừng khách khí như vậy." Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long đều hào sảng khoe khoang nói.

Đúng lúc này Dược Thiên Sầu liền phất tay cười mắng: "Không cần ở đây nhiều lời vô nghĩa thêm nữa. Chúng ta mau chuẩn bị đi thôi, ly khai Thần Khư Cảnh xong, có chuyện gì thì bàn bạc sau."

"Ly khai?" Hỏa Vân Long ngạc nhiên quay đầu sang nhìn Dược Thiên Sâu nói: "Hiện giờ ly khai Thần Khư Cảnh sao?"

Dược Thiên Sầu mỉm cười gật đầu.

Đỗ Phong không khỏi cau mày nói: "Hiện giờ còn cách thời gian Thần Khư Cảnh phong bế những hơn mười ngày. Nếu quay về sớm, chỉ sợ là sẽ không tốt báo cáo kết quả công tác lên cho môn phái!"

"Ta sẽ cho các ngươi một cái lý do thật tốt, để báo cáo kết quả công tác. Các ngươi quay về liền trình báo lên cho trưởng bối nghe!" Dược Thiên Sầu phất tay chỉ bốn phía xung quanh, mang theo vài phần hương vị chỉ điếm giang sơn, nói: "Chúng ta cùng nhau đi tới, tình huống xung quanh như thế nào các ngươi đều đã chứng kiến hết thảy rồi. Những môn phái lớn đã hình thành sợi dây liên thủ để cùng nhau cướp đoạt trân bảo. Nếu như đã liên thủ cùng nhau, ta giúp ngươi báo thù, hiển nhiên ngươi cũng phải giúp ta báo thù. Dưới tình huống này, trong những ngày kế tiếp, hiển nhiên sẽ dâng lên một cơn phong ba bão tạp chém giết điên cuồng, sợ rằng không ai có thể ngăn chặn nổi cái tình trạng này! Người chết càng nhiều, thì càng thu về nhiều các loại kỳ trân, cũng càng dễ dàng khiến cho người khác đỏ mắt. Nếu lúc này chúng ta không đi ra ngoài, chờ đến lúc mọi người chém giết nhau đỏ mắt rồi, muốn không bị liên lụy tới cũng đều khó khăn ah!"

Chúng nhân nghe vậy thì không khỏi kinh hãi, âm thầm suy ngẫm lại, quả thật sự tình đúng là sẽ diễn ra như thế. Mục Thiên Kiều trong mắt dâng lên một tia sáng kỳ dị, thoáng liếc nhìn về phía Dược Thiên Sầu, môi hồng khẽ cắn vào nhau, cũng không biết nàng đang suy nghĩ đến chuyện gì...

"Dược huynh nói không sai, đích thực là diễn biến sẽ phát sinh như thế." Đỗ Phong thần sắc ngưng trọng nhìn mọi người, chắp tay nói: "Xem ra chúng ta cần phải sớm ly khai khỏi đây, chư vị thấy thế nào?"

"Vậy thì liền đi thôi!" Hỏa Vân Long sảng khoái đáp ứng xuống.

Mục Thiên Kiều khom lưng nói: "Ta nghe theo chư vị!"

Thủy Minh Thanh hiền nhiên là không có ý kiến gì. Vĩ thế lúc này đám người đi theo Dược Thiên Sầu thẳng đường phi hành đến phương hướng xuất nhấp Thần Khư Cảnh. Trên đường phi hành, gặp khá nhiều đám người muốn đánh cưới, nhưng bọn chúng vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu, liền sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Mà cũng có người tuy rằng nghe nói qua sự đáng sợ của Dược Thiên Sầu, nhưng không nhận ra hắn, bất quá vừa nhìn thấy nhân mẫ của Ly Hỏa Cung và Linh Tu Môn, thì cũng nhanh chóng rút lui. Bởi vì nghe nói cái tên đã miêu sát hơn mười cao thủ Hóa Thần kỳ kia, đang hỗn cùng một chỗ với hai đại phái này.

Vì thế dọc theo đường đi vô cùng thuận lợi, ước chừng phi hành nửa ngày thì cũng tới lối xuất nhấp Thần Khư Cảnh, đoàn người không chút do dự lao vào bên trong bất mình không gian, một cỗ hấp lực cường đại nhanh chóng kéo bọn hắn ra khỏi thông đạo...

Bên ngoài Thần Khư Cảnh, lúc này ở bên ngoài đều có người của các danh môn đại phái trấn thủ. Mặc dù bọn hắn không quan tâm đến an nguy sinh tử của nhóm đệ tử ở bên trong Thần Khư Cảnh, nhưng vẫn đến đây giám sát, mục đích chính là bởi vì sợ những đệ tử vừa ra khỏi Thần Khư Cảnh sẽ tư tàng trân bảo, tiếp đó là lo lắng sẽ có đệ từ vì sợ hãi nguy hiểm mà chạy ra trước tiên. Nếu quả thật xuất hiện tình huống này, các danh môn đại phái sẽ không hề nương tay. Bởi vì trước mắt biết bao nhiêu người, hành động như thế sẽ khiến cho người trong thiên hạ nhạo báng cười chê.

Đột nhiên lối xuất nhấp Thần Khư Cảnh bắn ra vài tia lưa quang, rất nhanh đã thấy thanh âm kinh hô: "Có người đã tiến ra Thần Khư Cảnh rồi..."

Lúc này chúng nhân đều "ồ" lên, theo sau quẳng ném ánh mắt về phía này. Những nhân vật cao tầng các môn phái đang chờ đợi trong cửa hàng, cũng sôi nổi ùa ra. Trên không trung nhất thời xuất hiện mấy vạn người, cả đám thần tình rối rắm chăm chú nhìn về phương hướng xuất nhấp Thần Khư Cảnh...

*****

Những người ra khỏi Thần Khư Cảnh đầu tiên, bất quá cũng đều không phải là những hạng người sợ chết, khiến cho danh môn đại phái mất hết thể diện. Bởi vì cũng có người vì kiếm được kỳ trân hiếm thế, vì an toàn nên đành phải ly khai ngay lập tức, thế nhưng kỳ trân hiếm thế đâu có dễ dàng kiếm ra như thế. Chân tướng sự tình ra sao, lúc này tất cả mọi người đều mỏi mắt mong chờ...

Lúc này người dẫn đầu đoàn nhân mã của Tuyệt Tình Cung đứng giám sát bên ngoài chính là trưởng lão Lục Đào.

Lục Đào vừa mới nhận được tin tức trong môn truyền đến, muốn hắn nhân tiện liên hệ với người của Triêu Thiên Cung và Ly Hỏa Cung, luyện chế vài khỏa tiên đan cùng tiên khí. Vì thế Lục Đào liền phái người đi mời Triêu Thiên Cung trưởng lão Á Phu Tử, cùng Ly Hoa Cung trưởng lão Hỏa Luyện Thanh tới cửa hàng Tuyệt Tình Cung để trao đổi chuyện này.

Bất quá con người Lục Đào xưa nay kiêu hãnh thành tính, trong quá trình trao đổi không ngừng dựa vào uy danh Tuyệt Tình Cung là đại phái đương thời, nên cố tình ép giá. Đây rõ ràng là ỷ thế hiếp người mà không phải là thương lượng mua bán, điều này khiến cho Á Phu Tử cùng Hỏa Luyện Thanh trong lòng nín một bụng hỏa. Thế nhưng hai nhà đều làm sinh ý trong thiên hạ, vì vậy mà không tiện trở mặt, chỉ khước từ là không thể làm chủ được chuyện này, chờ ngày sau quay về xin chỉ thị rồi mới giao phó ra câu trả lời thuyết phục!

Lục Đào đối với chuyện này rất không hài lòng, cơ hồ trong ngữ khí là mang theo giọng điệu ra lệnh cho hai người lập tức đi xin chỉ thị. Bất quá hai nhà, một cái là đại phái luyện đan đệ nhất Tiên giới, một cái là đại phái luyện khí đệ nhất tiên giới, dù nói như thế nào, cũng còn chưa đến mức kiêng sợ lời uy hiếp của Lục Đào.

Đang muốn vung tay áo rời đi, nào ngờ nghe thấy động tĩnh truyền ra từ phương hướng xuất nhấp Thần Khư Cảnh. Ba người đành phải đem chủ đề tạm thời lắng xuống, dắt tay nhau lắc mình bay ra, phi hành đến trước lối xuất nhấp Thần Khư Cảnh, yên lặng chăm chú nhìn xuống phía bên dưới...

Lục Đào vuốt chòm râu dê, hừ lạnh nói: "Phỏng chừng lại có đệ tử môn phái nào tham sống sợ chết, chạy ra ngoài trước thời gian quy định rồi!"

Á Phu Tử cùng Hỏa Luyện Thanh đưa mắt nhìn nhau. Tính tình của Hỏa Luyện Thanh bình thường cũng rất nóng nảy, hơn nữa lúc trước mới còn đang nín một bụng hỏa, lúc này không quan hệ tới chuyện tình sinh ý liền nhịn không được, dùng ngữ khí bất hảo đối đáp: "Lục trưởng lão không nên nói như thế ah! Vạn nhất hạng người tham sống sợ chết chạy ra ngoài trước tiên, lại là đệ tử Tuyệt Tình Cung thì sao? Ha ha... !"

"Hỏa Luyện Thanh, ngươi nói vậy là có ý gì?" Lục Đào trừng mắt lạnh hỏi.

Hỏa Luyện Thanh không sao cả đáp: "Không có ý gì, ta cũng chỉ theo lời của Lục trưởng lão mà thôi. Chẳng lẽ ngươi có thể nói được, mà ta không dám nói hay sao?"

Lục Đào nghe vậy chân mày nhíu lại, trong khóe mắt hiện ra một tia sát khí: "Nếu đệ tử Tuyệt Tình Cung mà dám làm những chuyện như thế. Ta đích thân sẽ ra tay tống tiễn bọn hắn..."

Đúng lúc này, có một gã đứng bên cạnh hắn, bu tới phụ họa: "Đệ tử Tuyệt Tình Cung sao có thể là hạng người tham sống sợ chết được chứ! Cho dù có ra ngoài trước tiên, thì đó cũng là mang theo trân bảo hiếm thế đi ra mà thôi!"

Người vỗ mông ngựa này không phải là ai khác, mà chính là Bát Đạt thương hội Tề Phong Thịnh, có vẻ như đang muốn lấy lòng Lục Đào. Lần này đúng là hắn đã chụp trúng mông ngựa rồi, Lục Đào thoáng quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong ánh mắt hiện ra vài phần thưởng thức.

Thế nhưng lúc này Á Phu Tử đã quay đầu nhìn về phía hắn, hờ hững nói: "Ngươi là tên hỗn trướng nào? Nơi này có phần cho ngươi tham gia nói chuyện hay sao?"

Hỏa Luyện Thanh cũng dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, lạnh lùng quát: "Cút!"

Tề Phong Thịnh co đầu rút cổ, diễn cảm tươi cười nịnh hót trên mặt, liền biến thành thần sắc xấu hổ, sợ hãi bày ra khuôn mặt tươi cười gật đầu lui về phía sau.

"Chậm đã!" Bất thình linh Lục Đào lên tiếng gọi hắn, theo sau quét mắt nhìn Á Phu Tử cùng Hỏa Luyện Thanh, cười lạnh nói: "Cơn tức của hai vị không nhỏ ah! Phần thể diện này là muốn cấp cho Tuyệt Tình Cung chúng ta nhìn hay sao?"

Tiếp đó quay đầu nhìn về phía Tề Phong Thịnh nói: "Ngươi qua bên cạnh ta mà đứng. Ta muốn nhìn xem, ai còn dám đuổi ngươi đi nữa."

Chúng nhân xung quanh, lúc này đều nghe thấy ba nhà lời ra tiếng vào, đã có không ít ánh mắt hiếu kỳ quẳng ném về phía bên này rồi.

Tinh tế xem ra, thì thực lực của Ly Hỏa Cung và Triêu Thiên Cung quả thật không bằng Tuyệt Tình Cung. Hỏa Luyện Thanh cùng Á Phu Tử cũng chẳng thèm chấp với hạng người hung hăng càn quấy như Lục Đào, cho nên cũng không thèm phản ứng. -

Bất quá hai người vẫn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía Tề Phong Thịnh. Kết quả khiến cho Tề Phong Thịnh muốn đi cũng không được, muốn ở cũng không xong, thần tình chỉ thiếu chút nữa là đã muốn khóc rống lên. Sớm biết vỗ mông ngựa sẽ có hậu quả như thế này, có đánh chết hắn cũng không dám xen vào. Chỉ thấy hắn nơm nớp lo sợ, chắp tay nói: "Vãn bối không dám quấy rầy ba vị tiền bối..."

Còn chưa dứt lời, thì đã nghe thấy Lục Đào hừ lạnh, nói: "Ai kêu ngươi đi? Ngươi tới đây không phải là muốn hoàn thành thủ tục hợp tác cùng Tuyệt Tình Cung chúng ta hay sao? Đi vội vàng như thế làm gì!"

Lục Đào hăng hái như thế này, chính là muốn đánh vào thể diện của Hỏa Luyện Thanh cùng Á Phu Tử.

Cùng Tuyệt Tinh Cung thương thảo đến chuyện tình họp tác sao? Tề Phong Thịnh ngẳn ra, theo sau mới kịp phản ứng, khom lưng cúi đầu hướng về phía Lục Đào đáp: "Vãn bối cũng không dám đi, đành nghe theo tiền bối phân phó!"

Lúc này xem như hắn đã thông suốt rồi. Chỉ cần hợp tác cùng Tuyệt Tình Cung, ai động tới hắn thì cũng chẳng khác nào đánh lên trên thể diện của Tuyệt Tình Cung. Đến lúc đó cũng không có mấy người dám động vào mình!

Lúc này Lục Đào vui mừng gật đầu, ánh mắt bao hàm ỷ tứ châm chọc nhìn về phía Hỏa Luyện Thanh cùng Á Phu Tử. Hai người kia không hẹn mà đồng thanh "hừ" một tiếng, cũng không thèm phản ứng, mà quẳng ném ánh mắt thương hại nhìn thoáng qua Tề Phong Thịnh, điều này khiến cho tiểu tâm của Tề Phong Thịnh rối loạn không thôi. Bất quá những tiểu thương bên dưới lại vô cùng hâm mộ nhìn chằm chằm vào bóng lưng khúm núm của Tề Phong Thịnh...

Đúng lúc này, lối xuất nhấp Thần Khư Cảnh bắn ra vài đạo lưa quang. Đây chính là đám người Dược Thiên Sầu, ở dưới kim bào nhân thủ vệ kiểm tra nhân số, thì có khoảng hơn bảy mươi thân ảnh nhanh chóng hiện ra bên ngoài.

Người tiếp dẫn của Ly Hỏa Cung, Linh Tu Môn, Triêu Thiên Cung và Mục Binh, Nam Thiên Long cũng nhanh chóng lướt đến thân thiết hỏi thăm tình hình.

Trong lương đình trên đỉnh núi, gió mát xuy xuy thổi qua, Đại Thống Lĩnh Ô Hùng, chủ quản những chuyện tình bên ngoài cho Tiên Cung, đang ngồi trong lương đình nâng chén uống rượu. Sau khi nghe thấy tiếng cười hung hăng càn quấy, liền dùng ánh mắt sắc lạnh bắn xuống, rất nhanh đã khiến cho tiếng cười của Lục Đào ngừng lại.

Ô Hùng thản nhiên liếc mắt nhìn xuống dưới quàng trường, ánh mắt thoáng hiện lên tinh quang, theo sau lại tiếp tục uống rượu ngắm cảnh...

Lục Đào tuy rằng không dám cười lớn tiếng nữa. Nhưng diễn cảm vẫn mang theo hàm tình châm chọc nhìn về phía Luyện Thanh Hỏa cùng Á Phu Tử. Hai người này liền đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lắc mình đáp xuống đương trường. Linh Tu Môn trưởng lão Đỗ Khai Nhân cũng không nhịn được, đập xuống bên dưới...

Ba người vừa đáp xuống tràng, Hỏa Vân Long cùng Đỗ Phong nhất tề khom lưng hành lễ: "Phụ thân!"

Đỗ Khai Nhan cùng Hỏa Luyện Thanh đưa măt nhìn nhau, thoáng kiểm tra nhân mã. Chợt phát hiện ra không thiếu một người nào cả, trên mặt hai người không khỏi dâng lên thần sắc nghi hoặc...

Đỗ Khai Nhân nhẹ nhàng nâng tay lên, Hỏa Luyện Thanh cũng gật đầu, theo sau diễn cảm trầm xuống hỏi: "Vân Long, các ngươi làm sao lại ra sớm như thế này. Hay là các ngươi tham sống sợ chết, không thèm đem thể diện của môn phái nhìn vào trong mắt?"

Vừa nghe vậy, Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long liền vội vàng giải thích: "Phụ thân đừng hiểu lầm, chỉ vì tình huống bên trong đã xuất hiện biến hóa! Một lời giải thích không thể nói được rõ ràng. Sau này quay về, ta liền hướng ngài giải thích hết thầy. Tóm lại ngài chờ xem náo nhiệt là được rồi!"

Nhìn thấy đám tiểu tử còn ngang nhiên vui vẻ như thế. Hai cái người làm cha như bọn hắn cũng đã yên tâm. Kỳ thật Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long chính là anh em bà con, mẫu thân của hai người chính là thân tỷ muội, sở dĩ cho bọn hắn mạo hiểm tiến nhấp Thần Khư Cảnh, chủ yếu là muốn tranh thủ cho con mình một cái cơ hội để tương lai phát triển...

Bất quá Đỗ Khai Nhân cùng Hỏa Luyện Thanh trong lòng vẫn còn nghi hoặc. Đưa mắt nhìn tới nhìn lui, không biết là có chuyện tình náo nhiệt gì đáng xem.

Phía bên cạnh, Á Phu Tử cùng một gã đệ tử giám sát Triêu Thiên Cung, thần tình đang xám xịt nhìn chằm chằm vào Thủy Minh Thanh, khiến cho tâm tình của Thủy Minh Thanh có đôi chút hoảng hốt. Lời vừa ra tới miệng, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào. Lúc này Á Phu Tử quay sang nhìn gã đệ tử giám sát hỏi: "Hắn tên là gì?"

Gã đệ tử kia nhanh chóng khom lưng bầm báo: "Hắn tên là Thủy Minh Thanh."

"Thủy Minh Thanh?" Á Phu Tử thoáng ngây ra, dường như đang suy nghĩ về cái danh hào này. Theo sau mới trầm giọng hỏi: "Thủy Minh Thanh, ta hỏi ngươi, như thế nào ngươi chỉ đi ra một mình, chẳng lẽ là tham sống sợ chết chạy trốn ra ngoài hay sao?"

Nói dứt lời thì diễn cảm trên mặt Á Phu Tử đã thoáng dân lên một tia sát khí.

Ánh mắt của chúng nhân lúc này nhất thời đều quẳng ném về phương hướng này!

Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long nghe vậy, âm thầm đưa mắt nhìn nhau trao đổi. Theo sau đồng loạt hướng về phía Á Phu Tử mà khom người hành lễ. Lúc này Đỗ Phong cảm khái nói: "Tiền bối, Thủy Minh Thanh huynh đệ của quý môn đã hành động phi thường trượng nghĩa, đủ khiến cho Triêu Thiên Cung lấy làm kiêu ngạo, như thế nào lại nói rằng hắn tham sống sợ chết đây?"

Hỏa Vân Long cũng gật đầu liên tục nói: "Vãn bối dám khẳng định, lần này hơn mười vạn đệ tử của các danh môn đại phái tiến vào Thần Khư Cảnh, không một ai có thể so sánh được với Thủy Minh Thanh huynh đệ, ít nhất hai người chúng ta cũng hổ thẹn là không bằng... !"

Đỗ Phong nhanh chóng tiếp lời: "Nói đến chuyện này, thì hai người chúng ta còn phải cảm tạ Thủy Minh Thanh huynh đệ rất nhiều. Nếu không có hắn, thì hai nhà chúng ta sợ rằng cũng sẽ tổn thất vô cùng thảm trọng!"

Đang cùng Mục Binh nói chuyện. Lúc này Mục Thiên Kiều cũng bước tới, hướng Á Phu Tử hành lễ nói: "Tứ Thông thương hội chúng ta mặc dù chỉ là tiểu thương hội bất nhấp lưu. Nhưng cũng không thể không bước tới nói một tiếng cảm tạ. Nếu không phải đệ tử quý phái ra tay tương trợ, thì nhóm tiểu thương hội vãn bối căn bản là không thể nào bình an thoát khốn!"

Trong phút chốc, ánh mắt của chúng nhân đều tập trung lên trên người của Thủy Minh Thanh, ngay cả Ô Hùng ngồi trong lương đình trên đỉnh núi cũng dừng tay nâng chén, phóng mắt nhìn xuống phía bên dưới...

Đỗ Khai Nhân và Hỏa Luyện Thanh vừa nghe, một gã tiểu đệ tử trong Triêu Thiên Cung, lại ra tay tương trợ cho hai nhà, liền nhanh chóng bước tới...

*****

Cứ như vậy một lúc sau, chúng nhân xung quanh sôi nổi bàn tán xôn xao. Lúc này Á Phu Tử đang ngây ra, có điểm không thích nghi kịp, trong lòng vừa mới dâng lên lửa giận đã nhanh chóng bị dập tắt. Nhưng lúc này hắn lại không biết phải mở miệng hỏi như thế nào cho đúng...

Thủy Minh Thanh cũng ngượng ngùng đứng ở nơi đó, đầu hơi cúi xuống, không dám ngẩng lên. Cả đời này hắn chưa bao giờ bị nhiều người nhìn chằm chằm giống như thế này, áp lực quá lớn khiến cho song quyền trong ống tay áo của hắn đã tứa mồ hôi lạnh rồi!

"Dược huynh, làm như thế này liệu có bại lộ hay không?" Thủy Minh Thanh cúi đầu truyền âm nói.

Dược Thiên Sầu cười híp mắt đánh giá tình hình bốn phía xung quanh, đây chính là hiệu quả mà bản thân hắn muốn nhìn thấy. Lúc này liền truyền âm hồi đáp: "Lo lắng chỉ là dư thừa, ngươi hãy dũng cảm hướng tới phía trước giành lấy cơ hội lần này của chính bản thân ngươi. Đợi sau khi ngươi trở thành thượng vị giả, ngươi sẽ phát hiện ra, chỉ cần ngươi thành công, chuyện giả cũng chính là chuyện thật, người khác sẽ không bao giờ dám hoài nghi lời của ngươi nói. Đây chính là sự chênh lệnh giữa người bình thường và thượng vị giả. Người bình thường luôn lo lắng lời nói dối sẽ bị vạch trần, còn thượng vị giả thì luôn nói dối thường xuyên như ăn cơm bữa mà chẳng hề hẫn gì. Nếu ngươi còn chần chừ, vậy thì tương lai vĩnh viễn sẽ không có ngày nổi danh."

"Ách... Dược huynh nói chí lý!" Thủy Minh Thanh cười khổ truyền âm: "Nhưng không dối gạt Dược huynh, hiện giờ trong lòng ta quả thực là có điểm sợ hãi!"

"Cái gì mà có điểm sợ hãi, ngươi rõ ràng là đang phi thường sợ hãi!" Dược Thiên Sầu truyền âm khinh thường nói: "Không cần phải sợ, ta nói cho ngươi biết, những hạng người lăn lộn ở phía dưới càng dọa càng nhát gan. Chính ngươi suy ngẫm xem có muốn cả đời mình phải trải qua cuộc sống như thế hay không mà thôi!"

Có thể phát hiện ra trong ngữ khí của mình có điểm nôn nóng. Lúc này Dược Thiên Sầu lại ôn hòa nhã nhặn khuyên giải: "Nhớ kĩ... Tiên giới có rất nhiều tiểu đệ tử giống như ngươi, nhưng không có mấy ai lại gặp được cơ hội trong đời giống như ngươi đâu? Cho nên ngươi ngẳng đầu ưỡn ngực mài luyện tâm tính, dũng cảm đối mặt đi. Nếu bước qua được những điều này, thì ngươi sẽ có vốn liếng để bước chân vào con đường thượng vị giả. Chờ sau khi trải qua chuyện này, thì ngươi sẽ nhận ra, tất cả những chuyện tình trước kia thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng kỳ thật lại chẳng nguy hiểm gì. Ý chí, khí phách cùng đảm lượng đều là trong những tình huống như thế này mà tôi luyện ra, ngươi không cần phải sợ?"

Một phen khiển trách khắc cốt mình tâm, khiến cho Thủy Minh Thanh giật mình tỉnh ngộ. Ánh mắt dần dần biến thành kiên định, trầm giọng đáp: "Dược huynh, ngươi không cần nói nữa, ta hiểu rồi."

Dược Thiên Sầu nghe vậy thì không khỏi vui mừng nói: "Hiểu rồi thì tốt, nếu trong lòng mà sản sinh thoái chí, thì ngươi hãy liên tưởng đến cảnh tượng bị đám đệ tử Tuyệt Tình Cung truy sát bên trong Thần Khư Cảnh. Lần sau nếu còn xảy ra tình huống như vậy, ta đâu thể kịp thời xuất hiện cứu lấy tánh mạng của ngươi, mà tất cả đều cần phải dựa vào chính bản thân ngươi. Nhân sinh tu hành chính là dao thớt, hoặc là cá thịt. Nếu tâm trí ngươi luôn không ngừng vươn lên, thì còn quản đến mấy cái thứ áp lực tầm thường này làm gì?"

Lúc này Thủy Minh Thanh đã chậm rãi ngẩng đầu lên, nhãn tình trong suốt mà kiên định, song quyền dưới ống tay áo cũng buông lỏng ra... Dược Thiên Sầu vừa nhìn thấy biến hóa này, trên khóe miệng liền dâng lên một tia cười mỉm, không nói thêm nữa. Nếu đã nói như thế, mà người này còn chưa tỉnh ngộ, thì bản chất của hắn chỉ là một cái phế vật không hơn không kém, cũng không cần phải hoài công quan tâm đến nữa.

Một mực quan sát Thủy Minh Thanh, lúc này diễn cảm trên mặt Á Phu Tử cũng dâng lên một tia kinh ngạc, hắn phát hiện ra, gã tiểu đệ tử này không ngờ là một bảo kiếm chưa xuất vỏ, hàm tình ung dung bất lộ. Khi chứng kiến hắn cúi đầu xuống, thì

Căn bản cũng không khác những tiểu đệ tử bình thường bao nhiêu, khiến cho mình tưởng lầm. Thế nhưng khi hắn ngẳng đầu lên, thì cái loại tự tin cường đại trong mắt kia, tuyệt đối không phải là đám tiểu đệ tử bình thường có thể so sánh...

Chúng nhân xung quanh trong mắt cũng thoáng dâng lên một tia kinh ngạc. Á Phu Tử tiếp tục đánh giá Thủy Minh Thanh, tuy rằng Thủy Minh Thanh không nói lời nào, nhưng bóng dáng tự tin cường đại là không cần phải hoài nghi. Giống như đang nói cho chúng nhân biết.. , ta không làm ra chuyện gì tổn hại đến gia môn, và cũng không cần biện giải đối với những kẻ đang muốn vũ nhục ta!

Đã không cần phải giải thích. Á Phu Tử trong lòng cũng tin chắc rằng, Thủy Minh Thanh nhất định sẽ không làm chuyện gì mất mặt Triêu Thiên Cung. Bất quá hắn phi thường muốn biết, rốt cuộc bên trong Thần Khư Cảnh đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho Thủy Minh Thanh chỉ quay về một mình.

Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra thần sắc bội phục. Nếu như hai người bọn hắn mà đối mặt với tình huống như thế này, thì chắc chắn sẽ không ung dung trầm ổn được như Thủy Minh Thanh, nhất định là sẽ hoảng hốt biện giải. Chẳng trách lúc trước đệ tử của ba trăm môn phái lại giúp hắn báo thù, phỏng chừng phần khí độ này của Thủy Minh Thanh, ở trong hàng ngũ chúng đệ tử Tiên giới, sẽ không thể tìm ra được người thứ hai. Quả nhiên người bằng hữu này đáng giá để mình kết giao ah!

Đỗ Khai Nhân ánh mắt tóa ra vẻ thưởng thức nhìn Thủy Minh Thanh. Theo sau trầm ngâm quay sang hỏi Đỗ Phong nói: "Đỗ Phong, không biết vị cao đồ của Triêu Thiên Cung này đã trợ giúp chúng ta chuyện gì. Ngươi mau mau nói ra, đề chúng ta còn thay mặt cảm tạ Triêu Thiên Cung."

Đỗ Phong hướng phụ thân Minh Hành lễ một cái. Theo sau mới nhìn Thủy Minh Thanh thở dài: "Thủy huynh tâm tính cao thượng, hành động trượng nghĩa, nhưng nhóm đệ tử Triêu Thiên Cung bởi vì kiếm được một gốc Tam Nguyên Quả, mà đã bị nhóm người Tuyệt Tình Cung để mắt tới, sau một lần truy sát, nhóm người của Triêu Thiên Cung tiến vào bên trong Thần Khư Cảnh chỉ còn lại duy nhất đúng một mình hắn!"

"Cái gì?" Á Phu Tử biến sắc, nhìn chằm chằm vào Thủy Minh Thanh quát: "Những người khác đều chết rồi sao?"

Chúng nhân xung quanh nhất thời "ồ" lên, sôi nổi đem ánh mắt quẳng ném về phía Tuyệt Tình Cung trưởng lão Lục Đào! Lục Đào khoanh tay trước ngực, ung dung phiêu phù ở trên không trung, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia đắc chí châm biếm.

Thủy Minh Thanh diễn cảm ngưng trọng, chắp tay hồi đáp: "Đệ tử vô năng, không thể bảo trụ an toàn cho chư vị huynh đệ đồng môn, đệ tử nguyện ý thừa nhận trách phạt, mà không dám nửa lời oán hận."

Dược Thiên Sầu đứng phía xa nhãn tình sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, chính mình đã không nhìn lầm người, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy, xem ra màn kịch này sẽ thành công thôi!

"Ngươi..." Á Phu Từ nhất thời nộ khí xung thiên, nhưng nhìn bóng dáng kiên định của Thủy Minh Thanh thì lại nhìn xuống, ngẳng đầu lên không trung quát: "Lục Đào, đệ tử Tuyệt Tình Cung các ngươi hướng đệ tử Triêu Thiên Cung chúng ta hạ sát thủ. Chuyện này ngươi tính công đạo như thế nào."

Lục Đào khinh thường nhìn xuống phía dưới, cười lạnh nói: "Á Phu Tử, ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết quy củ bên trong Thần Khư Cảnh. Ngươi có dám chắc rằng, chính đệ tử Triêu Thiên Cung các ngươi chưa từng giết qua người nào hay không? Bên trong Thần Khư Cảnh, đệ tử các phái dựa vào bản lĩnh của mình, chuyện tình giao tranh chết người cũng thường xảy ra như cơm bữa. Nếu mà tính toán hơn thua điểm này, thì Tiên giới cũng đã chẳng có ngày nào bình yên!"

Lúc này Đỗ Khai Nhân chợt kéo tay áo Á Phu Tử, liếc mắt lên không trung nhìn Lục Đào, nói: "Phu tử huynh bình tĩnh, chớ vội nóng nảy. Chuyện này chắc chắn còn

Có ẳn tỉnh ở phía sau, không ngại thì nghe hết rồi hãy tính toán."

Theo sau liền quay về phía Đỗ Phong nói: "Tiếp đó thì sao?"

Đỗ Phong trầm giọng tường thuật: "Về sau Thủy huynh chỉ còn lại một mình, liều chết quần ẩu mở đường máu, cuối cùng thoát khỏi vòng vây của nhóm đệ tử Tuyệt Tình Cung. Trong khoảng thời gian hắn thoát thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng theo sau đó, Linh Tu Môn, Ly Hỏa Cung chúng ta và Tứ Thông thương hội cũng rơi vào vòng vây của nhóm người Tuyệt Tình Cung. Bọn chúng liên hợp với sáu đại môn phái khác, khoảng chừng gần hai trăm người ở bên trong Thần Khư Cảnh tùy tiện cướp đoạt giết chóc. Sau khi nhìn thấy chúng tạ, căn bản không thèm đem chúng ta nhìn vào trong mắt, cho nên đã bao vây ba nhà chúng ta, muốn giết người đoạt bảo!"

Hỏa Luyện Thanh đứng bên cạnh, lúc này mới trành mắt lạnh nhìn lên trên không trung, nói: "Quả nhiên không hổ là đệ từ Tuyệt Tình Cung, tính tình hung hăng càn quấy không phải bình thường ah!"

Lục Đào khoanh tay phiêu phù trên không trung, đối với lời châm biếm này chỉ hừ lạnh một câu. Mà khinh thường không thèm phản bác.

"Mau kể tiếp đi." Đỗ Khai Nhân cau mày nói.

Đỗ Phong gật đầu nói tiếp: "Dưới tinh huống nguy cấp, bỗng nhiên Thủy huynh bất thình lình xuất hiện. Nhưng lần này hắn không tới một mình, mà mang theo lòng nhiệt huyết báo thù, liên thủ với các bằng hữu trong ba trăm môn phái lớn nhỏ, ước chừng khoảng hơn ba trăm người cấp tốc chạy đến. Đem đám đệ tử Tuyệt Tình Cung vây đánh..."

Lúc này Hỏa Vân Long đứng bên cạnh cũng hưng phấn chà sát tay, chen vào nói: "Ba nhà chúng ta tính thêm đám người Thủy huynh dẫn tới, tổng cộng khoảng hơn ba trăm người trong ứng ngoài hợp, đem Tuyệt Tình Cung và bảy môn phái liên thủ, toàn quân giết hết, không chừa một người nào. Quả thực là phi thường thống khoái, ha ha ha ha!"

Nhất thời xung quanh xôn xao lên, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, nhóm tiểu tử bên trong Thần Khư Cảnh lại náo nhiệt điên cuồng đến mức này!

Diễn cảm châm biếm trên mặt Lục Đào dần dần lắng đọng xuống, thần tình cũng trở nên xám xịt... Chúng nhân đang thì thầm bàn tán, không ai cho rằng Đỗ Phong cùng Hỏa Vân Long sẽ nói dối mọi người. Lúc này ánh mắt của mọi người đều quẳng ném lên trên người Thủy Minh Thanh.

Mọi người không dám tin tưởng, một gã tiểu đệ tử, tu vi chưa đến Tiên cấp như hắn, mà lại có thể kết giao được với bằng hữu trong hơn ba trăm môn phái. Đó là khái niệm gì? Đáng quý nhất chính là, bằng hữu trong hơn ba trăm môn phái này, khi thấy Thủy Minh Thanh gặp thời điếm khó khăn, thế nhưng lại động thân vì hắn bán mạng, giao tình không nhỏ ah.. , giao tình không nhỏ ah!

Hiện giờ bất quá tu vi mới chỉ là Hóa Thần kỳ. Nếu ngày sau tu vi tấn thăng lên... -

Lúc này đã có không ít người quẳng ném ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Á Phu Tử, đều không nghĩ tới trong đám đệ tử bình thường của Triêu Thiên Cung, lại ẩn giấu một nhân vật tài tuấn như Thủy Minh Thanh, người có khả năng kết giao với nhiều bằng hữu thâm tình như hắn. Ai dám nói hắn không có năng lực đây?

Bất quá Thủy Minh Thanh vẫn bình thản đứng ở nơi đó, toàn bộ ánh mắt tán thưởng đối với hắn dường như đều không có một chút quan hệ. Kỳ thật, lúc này trong lòng hắn phi thường kích động, nhưng không dám lộ ra diễn cảm vui mừng, trong đầu đang liên tưởng đến tràng cảnh lúc trước bị nhóm người Tuyệt Tình Cung truy sát ở bên trong Thần Khư Cảnh, ánh mắt càng lúc càng phát ra thần thái bình tĩnh hiếm thấy...

Crypto.com Exchange

Chương (1-1135)