Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Thần Châu - Chương 0077

Tinh Thần Châu
Trọn bộ 1135 chương
Chương 0077: Phù Dung kiếp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tắm rửa thay đổi hoàn toàn, Dược Thiên Sầu từ trong túi trữ vật lấy ra bộ y phục do Phù Tiên Đảo chế thức mặc vào, khoanh chân ngồi xuống quan sát trạng huống bên trong cơ thể, Quan Vũ và Trần Phong không cần dặn dò, tự giác đứng hai bên người hắn thủ hộ, tuy rằng ở đây không có nguy hiểm, nhưng tư thế này rất có giác ngộ của người làm thủ hạ.

Trình độ dẻo dai kiên cường của thân thể đề cao rất lớn, độ rộng và tính dai của gân mạch trong cơ thể cũng không thể so sánh nổi, xem ra sau khi trúc cơ thành công, vật dẫn thân thể này đã có chất bay vọt.

Chân khí tràn đầy trong đan điền đã tự động luyện hóa thành chân nguyên dịch thể màu trắng, hiện tại không gọi là chân khí, hẳn gọi nguyên khí, đáng tiếc chỉ có một đoàn nho nhỏ, còn chưa đủ tắc hàm răng.

Nguyên khí vận chuyển, cả người lập tức tràn ngập lực lượng, thoáng thể nghiệm liền có thể phát hiện, tu vi trúc cơ trước sau quả thực cách biệt một trời, trách không được người tu chân người người đều khát vọng đột phá Trúc Cơ kỳ. Ngoại trừ tu vi đề thăng, còn có nguyên nhân trọng yếu hơn, đó chính là tuổi thọ đề thăng.

Thời đại này người bình thường có thể sống tới sáu bảy mươi tuổi rốt cục xem như sống thọ, giả như là tu sĩ Luyện Khí kỳ, không có gì bất ngờ xảy ra sống hơn một trăm tuổi không thành vấn đề, mà một ngày đột phá Trúc Cơ kỳ liền có thể tăng năm mươi năm tuổi thọ.

Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Độ Kiếp bốn tầng, mỗi tầng phân sơ, trung, hậu ba giai đoạn, từng giai đoạn đều ý nghĩa cho năm mươi năm tuổi thọ, nếu như có thể tu luyện đến Độ Kiếp hậu kỳ, tuổi thọ tăng tới sáu trăm năm. Còn có Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết, có người nói cũng phân ba giai đoạn, giai đoạn sơ kỳ có thể tăng tám trăm năm tuổi thọ, giai đoạn thứ ba là hai ngàn bốn trăm năm, đột phá thành thần có thể cùng thiên địa đồng thọ, bất quá đây đều là truyền thuyết. Dược Thiên Sầu đang nghĩ xem mình có cơ hội trường sinh bất lão hay không, ngẫm lại liền nghĩ không quá khả năng, mặc dù cũng có điểm mộng tưởng như thế.

Trên đường trở về, Dược Thiên Sầu đi phía trước, Quan Vũ và Trần Phong tự giác lui phía sau một chút, đi theo hai bên. Dược Thiên Sầu mỉm cười, không hé răng, phảng phất tìm được cảm giác làm lão đại ở kiếp trước.

""Vân Trường, không phải nói tới Trúc Cơ kỳ có thể ngự kiếm phi hành sao? Ông của ngươi có truyền pháp quyết phương diện này cho ngươi không?" Dược Thiên Sầu hỏi.

Quan Vũ lắc đầu: "Không có, tổ phụ của ta và phụ thân ở Phù Tiên Đảo luôn luôn tuân thủ môn quy nghiêm ngặt, không có tự ý truyền cho ta bất luận cái gì. Tổ phụ đi về cõi tiên, phụ thân mất tích không rõ, thì ta càng không có cơ hội thụ giáo."

Giọng nói có chút buồn bã, Trần Phong hơi có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua, nguyên lai Quan Vũ xuất thân từ Phù Tiên Đảo, hắn cũng là lần đầu tiên biết.

Dược Thiên Sầu gật đầu, thầm nghĩ Quan Vũ bị trục xuất Phù Tiên Đảo cũng không phải không có nguyên nhân, trong các môn các phái đệ tử có tư chất không cao rất nhiều, chưa nghe nói qua đường đường có tổ phụ cùng phụ thân là trưởng lão, đứa cháu lại trúc cơ không thành thì bị trục xuất môn phái, lẽ nào hàng năm Phù Tiên Đảo phát ra Trúc Cơ Đan nhiều một chút đều sẽ gặp quỷ sao? Đường đường trưởng lão lấy thêm vài viên Trúc Cơ Đan cũng trắc trở như vậy? Đây sợ rằng liên quan tới việc phụ thân cùng tổ phụ hắn không còn bên cạnh.

"Lão đại, ngươi đã tới Trúc Cơ kỳ, hoàn toàn có thể quang mình chính đại đến Tàng Kinh Các học tập các loại pháp thuật, bên trong không thiếu pháp quyết ngự kiếm phi hành." Quan Vũ bổ sung.

Tàng Kinh Các? Dược Thiên Sầu có chút buồn bực, hắn cũng biết đệ tử Trúc Cơ kỳ có thể tiến vào Tàng Kinh Các học tập pháp thuật, nhưng hắn không phải muốn giấu diếm sao. Đệ tử Trúc Cơ kỳ của Tang Thảo Viên tự nhiên phải do Tang Thảo Viên đăng báo lên Vạn Phân Viên, sau đó chuyển báo tông môn xác nhận lại phân cấp. Mà nếu Cửu Cô bọn họ biết hắn trúc cơ thành công sẽ không tránh được việc hỏi han một phen, đến lúc đó nên làm sao trả lời?

Trúc cơ thành công lại không thể học được pháp thuật ngăn địch thì còn có ý nghĩa gì, nói vậy Quan Vũ và Trần Phong cũng đang rất trông đợi. Dược Thiên Sầu tự hỏi một lúc, nhíu mày nói: "Chuyện pháp thuật ta sẽ nghĩ biện pháp."

Trong viện bị đổ sụp, Bạch Tố Trinh khoanh chân ngồi, Dược Thiên Sầu không đánh nhiễu nàng, ở chỗ này cũng đã hai ngày, thời gian quá lâu cũng không phải biện

Pháp, xoay người nhìn bốn phía bị mình làm hỗn độn, nhìn hai người dặn: "Ờ đây ta nhờ các ngươi, lần sau ta tới sẽ cầu tỷ tỷ trả lại bổn mạng nguyên thần cho các ngươi."

Hai người nghe được kích động không ngớt, cùng kêu lên nói: "Dạ."

Trở lại trong phòng nhỏ, Phù Dung cũng không ở trên giường, lúc này hẳn nàng đang làm việc bên trong vườn linh thảo, đảo qua giường chiếu ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, chính mình không có phương tiện đi Tàng Kinh Các, Phù Dung đã có Trúc Cơ kỳ không phải cũng có thể đi sao? Bảo nàng nhớ kỹ về viết lại cho ta không phải cũng như nhau? Quan trọng là cô gái này rất nghe lời, miệng lại kín đáo, thật sự là người tốt nhất để làm việc này.

Theo lý thuyết với tu vi của Yến Tử Hà cũng có thể làm, nhưng bởi vì nàng là người của Bách Hoa Cốc, ở trong Tang Thảo Viên cũng rất ít lộ mặt, đi địa phương rêu rao như Tàng Kinh Các khẳng định sẽ không chịu đi.

Ngay cửa Tang Thảo Viên, Phù Dung đang khấp khiễng gánh hai thùng phân, cắn chặt môi gian nan đi tới. Dược Thiên Sầu vừa nhìn thấy nàng ý nghĩ đầu tiên chính là nàng đã bị người đánh, xem dáng vẻ phảng phất hai đùi đều bị thương, bằng không với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ như nàng dù một chân không tiện đi lại, gánh thùng phân cũng không cần gian nan như thế. -

Là ai thiếu đạo đức như vậy? Biết mỗi ngày nàng phải làm việc gánh phân nặng nề còn đánh tổn thương hai đùi nàng. Một cỗ lửa giận vô danh dấy lên hừng hực trong lòng Dược Thiên Sầu, nha đầu này rất nhát gan, chưa bao giờ đi chọc người, cũng chưa bao giờ dám đi chọc người, ai có cừu lớn với nàng như vậy, không ngờ lại chỉnh nàng như thế.

Dược Thiên Sầu thở sâu nuốt xuống lửa giận, nhanh chạy qua nói: "Phù Dung sư thúc, mau đưa đòn gánh cho ta."

Ai biết Phù Dung thấy hắn giống như gặp quỳ, sợ đến liên tục thối lui ra sau, hai chân đều bị thương nên không chịu nổi, một cái nhói đau, gánh phân trên vai rớt xuống tới, hai thùng phân và nước tiểu văng đầy đất, chính nàng cũng đặt mông ngồi phệch trên mặt đất, nhiễm phân bần toàn thân.

Dược Thiên Sầu sừng sốt, lập tức không đề ỷ tới vật bần trên mặt đất, đi đến dìu nàng, sắc mặt trầm trọng nói: "Chân ngươi làm sao vậy?"

Phù Dung bị nâng dậy vội đầy hắn ra, sợ hãi nói: "Không có gì, lúc ta bước đi không cần thận bị té."

Động tĩnh của bọn họ ở đó lập tức khiến cho người khác chú ý, không ít nữ đệ tử đang làm việc trong vườn đều đứng lên nhìn về bên này.

Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ bước đi bị té, lại còn làm hai chân bị thương tới như vậy? Lời này gạt quý cũng không tin. Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng nói: "Là ai làm?"

Phù Dung lại cầu xin: "Van cầu ngươi không cần lo cho ta nữa, van cầu ngươi đi nhanh đi!"

Thấy nàng không trả lời, lúc này Dược Thiên Sầu không quan tâm mạnh mẽ bế nàng sang một bên, nhấc lên quần dài điều tra thương thế, Phù Dung dùng sức giãy dụa, dẫn tới việc không ít nữ đệ tử trong vườn linh thảo kinh hô.

Kết quả điều tra chính là hai đùi đều bị đánh gãy xương ở chung một vị trí, hai đùi đều sưng tấy. Cũng may Phù Dung có tu vi, nếu ở trên người thường, đừng nói là làm việc, dù đi đường cũng không thể nào. Dược Thiên Sầu buông nàng ra phẫn nộ nói: "Vì sao không đắp thuốc? Vì sao không chữa thương? Hai chân đều bị gãy, sao còn chạy đi làm việc? Rốt cục là ai làm?"

Phù Dung lại nhìn ra sau lưng hắn, kinh khủng liên tục lắc đầu.

Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn phía sau, Lan trưởng lão mặt không chút biểu tình đi tới, nhìn phân và nước tiểu văng đầy đất, nhìn chằm chằm Phù Dung lạnh lùng nói: "Chuyện gì xảy ra?"

Phù Dung sợ đến lạnh run, Dược Thiên Sầu biết nàng sợ Lan trưởng lão nhất, lúc này giải thích: "Là đệ tử không cần thận đụng vào sư thúc, mới biến thành như vậy, thỉnh Lan trưởng lão trách phạt."

*****

Lan trưởng lão vẫn như cũ nhìn chằm chằm Phù Dung lạnh lùng nói: "Thật không?"

Hình dạng Phù Dung thất kinh, đã không biết nên làm thêm gì nữa. Dược Thiên Sầu dành trước đáp: "Đúng vậy, chuyện vừa rồi xảy ra không ít đệ tử nhìn thấy, còn thỉnh Lan trưởng lão không nên trách cứ sư thúc, ta sẽ quét tước nơi này sạch sẽ."

Lan trưởng lão nhìn về phía Dược Thiên Sầu, thần tinh băng lãnh hòa hoãn không ít, không nói gì nữa, xoay người đi về hướng nội viên.

"Lan trưởng lão chậm bước, đệ tử có một chuyện muốn nhờ." Dược Thiên Sầu hô.

"Chuyện gì?" Lan Băng Tuyết xoay người hỏi.

Dược Thiên Sầu hành lễ nói: "Hai chân Phù Dung sư thúc thụ thương, hai xương đùi đều gãy, đệ tử muốn xin thuốc trị thương." Hắn biết Lan Băng Tuyết trên thực tế là đại quản gia của Tang Thảo Viên, mấy thứ này tìm bà ta xin là hợp nhất.

Ai biết bà ta lắc đầu nói: "Tang Thảo Viên không có loại thuốc trị thương này."

Không có? Thế nào khả năng? Dược Thiên Sầu ngần ra, thở hắt nói: "Vậy đệ tử đi cầu Cừu Cô cung phụng, có lẽ trong tay lão nhân gia sẽ có."

Lan Băng Tuyết vươn một tay, nhẹ nhàng ngăn cản lối đi của hắn, chậm rãi nói: "Ta đã nói trong Tang Thảo Viên không có loại thuốc trị thương này, chẳng lẽ lời nói của ta ngươi không tin?" Một cỗ hàn khí như có như không nhàn nhạt bay ra.

Suy đoán dù sao cũng là suy đoán, mình không có chứng cứ, Phù Dung lại chết cũng không mở miệng, đắc tội loại người này không có chỗ tốt. Hắn nhẹ nhàng lui lại, cách xa hàn khí khiến người cảm thấy lạnh lẽo, khách khách khí khí hành lễ nói: "Tạ ơn Lan trưởng lão chỉ điểm, đệ tử hiểu được."

Lan Băng Tuyết mắt lạnh đảo qua hai người, xoay người trở về nội viên.

"Đi, ta mang ngươi đi tìm một chỗ chữa thương." Dược Thiên Sầu nhìn Phù Dung cắn răng nói. Toàn bộ Vạn Phân Viên hắn quen thuộc lại có thể giúp đỡ cũng không nhiều lắm, hắn nghĩ tới chủ trì Vạn Phân Viên, trưởng lão Phí Đức Nam.

Phù Dung lắc đầu cầu xin: "Cầu ngươi không cần lo cho ta có được hay không, ngươi dời đến nội viên ở đi! Ta... Nói đến đây nàng cắn môi không nói tiếp, hình như đã nói đến điều gì không nên nói.

Dược Thiên Sầu tỉnh ngộ: "Có quan hệ gì tới việc ta dời đến nội viên để ở? Lẽ nào chân của ngươi bởi vì việc ta không chịu dời vào nội viên ở nên bị thụ thương?"

Phù Dung hoảng loạn liên tục xua tay nói: "Không phải, không phải, thực sự không phải." Cử động khác thường của nàng càng làm Dược Thiên Sầu thêm hoài nghi, làm hắn nhớ tới một việc.

Đoạn thời gian trước Yến Tử Hà từng mấy lần đề cập muốn hắn dời đến nội viên ở, đều bị hắn cự tuyệt, hắn cũng biết Yến Tử Hà thích hắn, muốn hắn ở lại nội viên để tùy thời gặp mặt. Nhưng bởi vì lo lắng ở trong nội viên không thuận tiện, sợ hãi có người phát hiện bí mật của mình, mà miệng Phù Dung lại phi thường kín đáo, có thể bảo thủ được bí mật mình thường xuyên biến mất, cho nên hắn cự tuyệt Yến Tử Hà, tình nguyện ở lại với Phù Dung trong phòng nhỏ.

Chẳng lẽ bởi vì mình ở chung với Phù Dung không chịu dời đi, khiến cho Yến Tử Hà đố kỵ, kết quả chiêu họa cho Phù Dung? Nữ nhân này là động vật có lòng đố kỵ thật cường a!

Dược Thiên Sầu càng nghĩ càng thấy có thể, hỏi dò: "Chân của ngươi do Yến Tử Hà đánh thương?"

Phù Dung thật sự không muốn cùng hắn ở chỗ này dây dưa không để yên, bật khóc nói: "Không phải." Nói xong chịu đựng cơn đau đứng dậy nhặt thùng phân bị lật úp.

"Ngươi không phải muốn khuôn mặt đã bị hủy, hiện tại lại muốn phế đi cả hai chân!" Dược Thiên Sầu quát lớn, một cước đá bay thùng phân nàng vừa định nhặt, chặn ngang bế bổng nàng hướng ra phía ngoài chạy đi, Phù Dung không ngừng giãy dụa, thậm chí dùng tới nắm tay.

Nhưng do nàng quá thiện lương, tựa hồ căn bản không biết làm sao cự tuyệt người khác, hoặc nói làm sao đánh người, nắm tay nện lên người Dược Thiên Sầu có thể cho hắn trực tiếp bỏ qua.

Thật uổng phí tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, Dược Thiên Sầu cười khổ. Hắn tự nhận mình không phải người tốt, cũng không có nghĩa vụ đi cứu sống ai, vừa vặn chỉ là làm một việc mà một nam nhân nên làm, huống chi có thể nàng bị chính mình liên lụy. Xem như là làm chuyện tốt, bang trợ kẻ yếu đi!

Rõ như ban ngày một nam nhân khiêng một nữ nhân chạy như bay, bên trong Vạn Phân Viên chưa từng xuất hiện qua, khiến cho không ít người chú ý, hắn nhấc chân chạy đến trước đại điện chủ sự Vạn Phân Viên tự nhiên bị thủ vệ ngăn cản xuống tới.

"Buông." Phù Dung còn đang giãy dụa, Dược Thiên Sầu cũng có chút phát hỏa, "ba" một tiếng vỗ mạnh vào cái mông đang giãy dụa của nàng, người trên vai nhất thời an tĩnh xuống tới, hai nữ đệ tử thủ vệ ngay cửa cũng trợn tròn mắt.

Dược Thiên Sầu nói: "Đệ tử Dược Thiên Sầu, cầu kiến Phí trưởng lão."

Nữ thủ vệ thấy hai người toàn thân dơ bần xông tới, vốn định chất vấn hai câu, lúc này cũng ngần người, nói: "Chờ một chút." Sau đó đi vào bầm báo. Không bao lâu lại đi ra nói cho hắn, Phí trưởng lão cho hắn đi vào.

Khiêng Phù Dung đi vào, ngay tại đại điện gặp được Phí Đức Nam đang đứng.

"Dược Thiên Sầu, ngươi làm gì vậy?" Phí Đức Nam thấy hắn khiêng theo một người, ngạc nhiên nói.

Bởi vi chuyện xảy ra trước đây, Dược Thiên Sầu không chút hảo cảm đối với hắn, cũng lười khách khí với hắn, buông Phù Dung, đỡ nàng ngồi lên ghế, sau đó mới thi lễ nói: "Chân của Phù Dung sư thúc không biết bị ai đánh gãy, cầu Phí trưởng lão chữa thương."

Nhìn thấy hắn kinh ngạc nhìn Phù Dung, Phù Dung vốn nhát gan, bị hắn nhìn đến không dám ngẩng đầu.

Dược Thiên Sầu nhìn hai bên, lẽ nào Phí Đức Nam có ham mê đặc thù với nữ nhân xấu xí? Trách không được Lan Băng Tuyết đẹp như vậy còn trường kỳ ở riêng. Ngẫm lại cũng cảm thấy rét lạnh, nhanh hành lễ nói: "Cầu Phí trưởng lão chữa thương cho Phù Dung sư thúc."

"A!" Phí Đức Nam hồi tỉnh, lo lắng nói: "Phù Dung bị thương? Ở đâu?"

"Hai chân bị người đánh gãy."

"Cái gì?" Phí Đức Nam kêu lên một tiếng sợ hãi, vài bước vượt tới, vừa muốn đưa tay kéo ống quần Phù Dung, Phù Dung vô ý thức lấy tay chặn lại. Tay Phí Đức Nam dừng một chút, lúc này mới nhớ tới đối phương là nữ nhân, làm như vậy có điểm bất nhã. Ngay tại chỗ ngồi xổm xuống, hai tay trực tiếp đặt lên trên chân Phù Dung, chân nguyên từ bàn tay truyền vào điều tra thương thế.

Sơ qua, sắc mặt Phí Đức Nam trở nên sầm xuống, chậm rãi đứng lên, bỗng nhiên mạnh vỗ lên bàn trà một chưởng: "Phanh." Bàn trà vỡ nát bấy, làm Phù Dung hoảng sợ rụt lại trên ghế.

Hai mắt Phí Đức Nam đỏ bừng, bộ ngực phấp phồng, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu quát: "Ai làm?"

Mẹ nó! Ngươi hướng ta phát hỏa cái gì, cũng không phải lão tử làm. Dược Thiên Sầu cười khổ nói: "Ta cũng không biết."

Phí Đức Nam nhìn chằm chằm Phù Dung, thần tình trở nên vạn phần hiền lành nói: "Nói cho ta biết là ai làm?"

Phù Dung lắp bắp: "Không.. , không có, là.. , là ta tự té."

Lời này không lừa được Dược Thiên Sầu, đồng dạng cũng không lừa được Phí Đức Nam. Người sau nghiến răng nghiến lợi nói: "Có phải do Lan Băng Tuyết làm hay không?"

Phù Dung sợ hãi lắc đầu. Dược Thiên Sầu cũng rất kinh ngạc, xem biểu tình Phí Đức Nam rõ ràng khẳng định do Lan trưởng lão làm, càng kỳ quái chính là vì sao hắn lại quan tâm Phù Dung như vậy.

"Phí trưởng lão, nàng nhát gan, ngươi xem có nên chữa thương trước cho nàng hay không, có vấn đề gì hỏi sau." Dược Thiên Sầu nói.

Ai biết Phí Đức Nam lại nhìn hắn chỉ tay mắng: "Không cần ngươi làm người tốt. Ta đem ngươi tới Tang Thảo Viên làm gì chứ, chính là muốn ngươi chiếu cố nàng, nàng bị người đánh bị thương thành như vậy sao ngươi không biết là ai làm? Phế vật!"

"Ta.. , ách..." Dược Thiên Sầu dùng ngón tay chỉ chính mình, há to miệng á khẩu không trả lời được, trong đầu hoàn toàn rối loạn.

*****

"Hừ!" Phí Đức Nam lấy một khối ngọc thạch trong túi trữ vật, đánh ra vài đạo bí quyết, lại nhìn ngọc thạch nói: "Thu sư muội, ta là Phí Đức Nam, phiền phức ngươi mau nhanh tới một chuyến." Nói xong bóp nát trong tay. Sau đó lại lấy ra một khối ngọc thạch cũng thi pháp như nhau, lớn tiếng quát: "Lan Băng Tuyết, ngươi qua đây cho ta." Ngọc thạch bóp vỡ nát bấy.

Làm xong những việc này, Phí Đức Nam thở phì phì đi tới đi lui trong đại đường.

Dược Thiên Sầu cũng tỉnh hồn, cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao lúc đó Phí Đức Nam đem mình tới Tang Thảo Viên dưỡng linh thảo, không ngờ là vì chiếu cố Phù Dung, cô gái xấu xí này rốt cục có thân phận gì? Hắn không nói chuyện chỉ nhìn Phù Dung còn đang thất kinh. Người sau phỏng chừng nghe được Lan trưởng lão sắp tới, hoảng sợ.

Không bao lâu, ngoài điện truyền đến thanh âm đệ tử thủ vệ: "Thu trưởng lão."

Một phụ nữ phong tư yểu điệu dẫn theo một thiếu nữ thanh tú đi đến, Dược Thiên Sầu gặp qua người phụ nữ này, biết là Thu trưởng lão chuyên nhận chữa thương cùng trị bệnh cho đệ tử Phù Tiên Đảo, thiếu nữ phía sau chưa từng gặp qua.

Dược Thiên Sầu hành lễ nói: "Đệ tử Dược Thiên Sầu gặp qua Thu trưởng lão." Phù Dung cũng muốn đứng lên hành lễ, lại bị Phí trưởng lão đề vai, nói: "Ngươi không thích hợp đứng thẳng, Thu trưởng lão sẽ không trách móc." Lại quay đầu nói: ""Sư muội, ngươi tới xem dùm nàng, hai chân bị gãy, hẳn còn bị thương chỗ khác, ta không tiện hạ thủ, ngươi là cao thủ trong việc này, không thể làm gì khác hơn là mời ngươi tới"

Thu trưởng lão gật đầu nói: "Sư huynh không cần khách khí với ta." Bà đi tới trước mặt Phù Dung, nhìn thấy khuôn mặt nàng thì giật mình, nhìn Phí Đức Nam hỏi: "Là Phù Dung?" Người sau buồn bã gật đầu.

Ta kháo! Nha đầu này rốt cục có thân phận gì? Thế nào đến một cấp bậc đại lão cũng nhận thức nàng? Dược Thiên Sầu phải lần nữa nhìn kỹ nữ nhân xấu xí kia.

"Cửu Cô cung phụng, Lan trưởng lão." Ngoài cửa truyền đến thanh âm của thủ vệ đệ tử, Lan Băng Tuyết vẻ mặt cười nhạt đỡ Ma Cửu Cô đi đến.

"Cửu Cô." Phí Đức Nam và Thu trưởng lão hành lễ nói.

"Cửu Cô cung phụng, Lan trưởng lão." Dược Thiên Sầu và thiếu nữ thanh tú hành lễ nói. Phù Dung vừa định hành lễ thì Phí Đức Nam lại cản lại.

Lan Băng Tuyết cười lạnh nói: "Phí Đức Nam, gọi lại có chuyện gì?"

Vẻ mặt Phí Đức Nam giận dữ, chỉ vào Phù Dung quát: "Hai chân của nàng do ngươi đánh gãy?"

Lan Băng Tuyết liếc mắt nhìn Phù Dung, nói: "Là chính cô ta nói với ngươi sao?"

"Ta hỏi ngươi, có đúng do ngươi đánh gãy hay không?" Phí Đức Nam lại quát.

"Đúng thì thế nào? Ngươi xót xa sao?" Lan Băng Tuyết khinh miệt nói: "Sớm biết vậy năm xưa đem nó giết cùng tiểu tiện nhân kia."

"Tốt, tốt, ngày trước ngươi bảo chứng thế nào?" Bộ ngực Phí Đức Nam phấp phồng kịch liệt, tức giận nói: "Trước kia ngươi ở ngay trước mặt Cửu Cô và ta bảo chứng qua, chỉ cần ta không gặp nàng, ngươi sẽ không tổn thương nàng, ta vẫn giữ hứa hẹn, ngươi là làm thế nào?"

Có gian tình, có gian tình, nhất định có gian tình! Dược Thiên Sầu nhìn Phí Đức Nam lại nhìn sang Lan Băng Tuyết.

Quải trượng trong tay Ma Cửu Cô nặng nề chống mạnh xuống, trong đại điện nhất thời lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng hít thở gấp gáp của Phí Đức Nam, bà chống gậy bước tới đứng ngay trước mặt Phù Dung, tùy ý sờ sờ vài hai chân nàng, đôi mắt chợt mở lớn, tinh mang liễm khởi trong mắt trừng hướng Lan Băng Tuyết, trầm giọng nói: "Lan nha đầu, đây là có chuyện gì?"

Trên mặt Lan Băng Tuyết hiện lên một tia kinh hoảng, vội vã đi qua, tay kháp bí quyết, ở bên tai Ma Cửu Cô trầm giọng nói, lúc nói còn không ngừng chỉ về hướng Dược Thiên Sầu.

Dược Thiên Sầu biết bà ta dùng pháp thuật truyền âm, ngoại trừ người chỉ định người khác không thể nghe được, nhưng bà ta luôn chỉ ta làm gì? Hắn phiền muộn, hiện tại tất cả mọi người đang theo dõi hắn, Phí Đức Nam hai mắt đỏ bừng nhìn hắn, phảng phất như muốn ăn thịt người.

Nghe xong lời giải thích của Lan Băng Tuyết, mí mắt Ma Cửu Cô hồi phục như trước, lắc đầu nói: "Lan nha đầu a! Việc này ta tự có dự định, cần ngươi xen tay vào? Ngươi đã bội phản hứa hẹn ngày xưa, Đức Nam có quyền lợi cùng nữ nhi đoàn tụ, sau này ngươi không nên đánh chủ ý với nó nữa, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi."

Nữ nhi? Nói chính là Phù Dung sao? Dược Thiên Sầu nghe ra được bảy tám phần, phỏng chừng Phù Dung là nữ nhi của Phí Đức Nam cùng một nữ nhân nào đó phát sinh gian tình sinh ra, kết quả bị lão bà phát hiện, giết tình nhân của hắn, sau đó hai người

Lập ước định, Lan Băng Tuyết mang đi nữ nhi của hắn. Bất quá có quan hệ gì tới lão tử? Bà ta luôn chỉ ta làm gì?

Vẻ mặt phẫn nộ của Phí Đức Nam trong nháy mắt biến thành vui mừng, tựa hồ không thể tin được đây là thực sự. Trên mặt Lan Băng Tuyết biến sắc, cả người run rẩy nhìn chằm chằm Phù Dung không tha, sương trắng nhàn nhạt từ trong cơ thể tràn ra, ôn độ trong đại điện lúc này đã hạ xuống tới. -

Lan Băng Tuyết lắc đầu nói: "Không dám." Trong mắt lại tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, khiến cho Dược Thiên Sầu hết hồn, hắn biết chỉ sợ vì mình đã phá hủy chuyện của bà ta. Lần này thật hay, không nghĩ qua lại gặp phải một cường địch.

"Tốt lắm, hài tử Phù Dung sau này không cần quay về Tang Thảo Viên nữa. Đức Nam cũng không cần truy cứu việc Lan nha đầu đánh thương người. Từ hôm nay trở đi hai ngươi coi như chuyện này chưa từng phát sinh qua, không nên tiếp tục nháo xuống nữa." Ma Cửu Cô quay đầu nói: "Đức Nam, Vạn Phân Viên do ngươi làm đương gia, ta làm chủ như vậy, ngươi có đồng ý không?"

Phí Đức Nam vui mừng nói: "Tất cả nhờ Cửu Cô làm chủ, Phí Đức Nam tạ ơn Cửu Cô thành toàn." Hắn lấy được nữ nhi về đương nhiên vui vẻ.

Phù Dung dù nhát gan, nhưng không phải ngu ngốc, lúc này trong mắt ứa lệ, cắn chặt môi.

Dược Thiên Sầu đang nghĩ ngợi sau này làm sao ở chung với Lan Băng Tuyết, bỗng nhiên bên tai truyền đến thanh âm của Ma Cửu Cô: "Dược Thiên Sầu, nghe nói ngươi luyện được không ít Trúc Cơ Đan, nói vậy đã trúc cơ thành công rồi đi!"

Sắc mặt Dược Thiên Sầu trầm xuống, nhìn về phía bà, lại nghe bà nói: "Không cần lo lắng người khác nghe, ta dùng thần thức truyền âm, chỉ có ngươi có thể nghe, không cần lo lắng người khác nghe được."

Xem ra lời mình dặn Yến Tử Hà không có tác dụng, cô ta vẫn đem chuyện này nói cho Ma Cửu Cô, nữ nhân này... Trong nội tâm chợt hiện lên một tia chán ghét, Dược Thiên Sầu rất không vui gật đầu, thừa nhận mình đã trúc cơ thành công.

Ma Cửu Cô lại nói với hắn: "Vậy lão thân chúc mừng ngươi, nếu như sau này có ai hỏi thăm chuyện ngươi trúc cơ, ngươi cứ nói với họ, do lão thân tặng Trúc Cơ Đan cho ngươi." Dược Thiên Sầu lại gật đầu, biết bà làm ra cử động này chính là giúp mình giảm bớt rất nhiều chuyện phiền phức. Theo lý thuyết đây là điềU Minh mong muốn, lẽ ra phải vui vẻ mới đúng, nhưng vừa nghĩ tới do chính nữ nhân của mình đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, làm sao cũng không vui vẻ nổi.

"Đức Nam, Dược Thiên Sầu đã trúc cơ thành công, ngươi báo lên cho hắn đi!" Ma Cửu Cồ đột nhiên mở miệng nói.

"Cái gì? Hắn trúc cơ thành công rồi? Hắn... Ta đã biết." Phí Đức Nam có chút kinh ngạc, nhưng Ma Cửu Cô đã nói như vậy, nghĩ không già, hơn nữa chuyện này cũng không nên hỏi, trong lòng hắn cũng không thắc mắc gì.

Trong đại điện ngoại trừ Thu trưởng lão và thiếu nữ thanh tú còn có Phù Dung ra, ngay cả Lan Băng Tuyết dù biết chuyện cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Dược Thiên Sầu, không biết hắn trúc cơ thành công từ lúc nào.

Bà ta làm chuyện tốt làm đến đây, tống phật đưa đến tây! Tống cho ta một nhân tình lớn như vậy rốt cục là vì sao? Dược Thiên Sầu thầm than một tiếng, nghĩ đến một người tu vi cao như vậy đang tính toán mình, ngẫm lại cũng cảm thấy tóc tai dựng đứng.

"Nữ nhi đã trở lại bên người ngươi, còn Dược Thiên Sầu do ngươi điều tạm tới làm sao bây giờ?" Ma Cửu Cô hỏi.

Phí Đức Nam trầm ngâm nói: "Người là do ta mượn chỗ Quan trưởng lão, ta ngày trước đáp óng sẽ trả hắn, nếu như Cửu Cô lão nhân gia cần dùng, đương nhiên tiếp tục ở lại Tang Thảo Viên, ta nghĩ Quan trưởng lão sẽ không có ý kiến."

Ma Cửu Cô lắc đầu nói: "Như vậy không phải là ép buộc hay sao. Ta xem do Dược Thiên Sầu tự quyết định! Nguyện quay về Luyện Đan Các hay muốn ở lại Tang Thảo Viên, ta tìm Uy Vũ nói một tiếng, để hắn đem đệ tử trực tiếp tặng cho Tang Thảo Viên của ta cũng được."

Thu trưởng lão và thiếu nữ đều quan sát Dược Thiên Sầu, không biết hắn vì sao có thể làm cho Ma Cửu Cô coi trọng như vậy.

"Cứ làm theo lời Cửu Cô." Phí Đức Nam gật đầu, nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi nguyện ý ở lại Tang Thảo viên hay quay về Luyện Đan Các?"

Rốt cục Dược Thiên Sầu hiểu được nguyên nhân Ma Cửu Cô đối tốt với mình, nguyên lại muốn mình ở lại Tang Thảo Viên, nhưng trên người mình rốt cục có thứ gì khiến bà ta có mưu đồ? Sau thoáng trầm mặc, chậm rãi nói: "Một ngày là sư chung thân là sư, ta muốn về bên người sư phụ."

Crypto.com Exchange

Chương (1-1135)