Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Thần Châu - Chương 0779

Tinh Thần Châu
Trọn bộ 1135 chương
Chương 0779: Nam nhân Vạn Linh thích
0.00
(0 votes)


Chương (1-1135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Không nên khen chí khí người khác mà diệt chính uy phong của minh." vẻ mặt Phượng Cửu Như cười lạnh nói: "Tuyệt Tình cung chúng ta cao thủ nhiều như mây, chính là Tiên giới đệ nhất đại phái, thử hỏi người trong thiên hạ sợ Tuyệt Tình cung chúng ta nhiều hơn, hay đi sợ hãi người cô đơn nhiều hơn?"

Tôn Luân lập tức nịnh hót nói: "Tự nhiên là Tuyệt Tình cung chúng ta, thật chọc Tuyệt Tình cung nóng nảy, Tiên giới sẽ không có nơi sống yên ổn cho Vi Xuân Thu và Vân Bằng."

"Chọc nóng nảy?" Phượng Cửu Như hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Đại cung phụng đã bị chọc nóng nảy, còn đang ôm một bụng lửa giận không tìm được nơi phát tiết, nếu như chúng ta ở đây ngay cả Dược Thiên Sầu cũng không thu thập được, vạn nhất hấp dẫn đại cung phụng phải đích thân tới, đến lúc đó không may không chỉ là một mình Dược Thiên Sầu, mà ngay cả thầy trò chúng ta cũng sẽ bị liên lụy. Sự đáng sợ của đại cung phung ngươi phải biết rõ."

Tôn Luân nghe được nhất thời run run, nhớ tới lão nhân có ánh mắt như chim trng, bị hắn liếc mắt nhìn tới đều có thể làm khắp cả người phát lạnh. Thần sắc Phượng Cửu Như chợt định, hạ lệnh nói: "Giúp ta liên hệ chưởng môn Hồ Quang tứ đảo, gọi bốn người bọn họ tới gặp ta, cứ nói ta có một phần lễ vật đưa cho bọn hắn, trước tiên không nên nói với bọn họ là chuyện gì."

Tôn Luân cười dạt dào nói: "Bốn người này vừa vặn không có chỗ đặt chân tại Mê Huyễn Tiên Thành, có Tuyệt Tình cung chúng ta duy trì bọn họ lấy địa bàn của Thiên Hạ thương hội, nói vậy bọn họ rất thích ý, phải xem bọn họ có ai cướp được vào tay. Đệ từ lập tức đi liên hệ."

Vạn Thánh sơn nguy nga cao ngất trong mây, nơi đỉnh núi vân vụ lượn lờ, có một cung điện phong cách cổ xưa hùng vĩ, gọi là Vạn Thánh cung. Trong cung lạnh lùng thanh thanh, ít có người đến quấy rối, Vạn Linh trong bộ y phục tha thướt, nhẹ nhàng vượt qua cánh cửa đi vào sâu trong thâm cung, chậm rãi đi tới trước bậc thang khom người hành lễ nói: "Gia gia! Ngài tìm cháu?"

Trên thanh ngọc đài cao cao u lãnh, Vạn Bác Thánh tóc bạc nhưng gương mặt vẫn hồng hào, thoáng có chút mập mạp chợt mở hai mắt, trong đôi mắt chợt hiện một tia hòa ái, nhìn phía dưới ngoắc tay nói: "Linh nhi lên đây, bồi gia gia trò chuyện?"

Vạn Linh nhoẻn cười, kéo chiếc quần lụa mỏng màu trắng chạy lên, nhấc thân ngồi xuống trên giường ngọc của Vạn Bác Thánh, mái tóc dài buông xõa, hai tay ôm một đầu gối nhìn Vạn Bác Thánh, cười hì hì nói: "Gia gia muốn nói với Linh nhi chuyện gì?"

Tại Vạn Cổ Thông, chiếc giường ngọc này ngoại trừ Vạn Bác Thánh cũng chỉ có Vạn Linh dám tùy tiện ngồi lên trên, dù là nhi tử của Vạn Bác Thánh, ngay cả sờ cũng không dám sờ, có thể thấy được Vạn Bác Thánh thương yêu Vạn Linh đến bao nhiêu.

Vạn Bách Thánh đưa tay nâng lên gương mặt Vạn Linh, lộ ra thần tình cưng chiều nói: "Linh nhi, cháu lớn lên thật giống nãi nãi (bà nội), ngay tính tinh và tính cách cũng giống như vậy."

Vạn Linh nắm tay hắn dán lên khuôn mặt mình, ra vẻ thiên chân vô tà cười nói: "Gia gia lại nhớ nãi nãi rồi."

Vạn Bác Thánh cười rút tay trở về, nắm lấy mũi nàng lắc nhẹ nói: "Nha đầu tinh linh cổ quái, đừng có trêu chọc phiền phức cho ta."

"Đừng niết mũi của cháu." Vạn Linh cố sức đẩy tay Vạn Bác Thánh, đôi mày nhăn lại nói: "Gia gia! Từ nay về sau không được niết mũi cháu."

Vạn Bác Thánh giật minh, thấy thần tình phẫn hận hiện ra trên mặt Vạn Linh, nhất thời hiểu rõ ha ha cười nói: "Còn đang ghi hận người đã niết mũi cháu đến khóc hay sao? Gia gia cũng không phải hắn, sao cháu lại liên lụy tới trên đầu gia gia?"

"Linh nhi bị người khinh bạc, người làm gia gia như vậy còn cười." Vạn Linh oán giận một câu, bỗng nhiên túm lấy cánh tay Vạn Bác Thánh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Gia gia! Ngài giúp cháu nghĩ một biện pháp diệt trừ Dược Thiên Sầu, có được hay không?"

Trong đại điện vang lên một tiếng thở dài, Vạn Bác Thánh lắc đầu nói: "Diệt trừ một Dược Thiên Sầu nho nhỏ thì rất dễ, nhưng Tiên Đế Kim Thái phía sau hắn, tuyệt đối không phải là gia gia đủ sức trêu chọc nổi, gia gia không phải là đối thủ của hắn! Vì gia tộc chúng ta từ trên xuống dưới, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất cháu thôi."

Trong đại điện rơi vào sự yên lặng, một lúc lâu Vạn Linh cắn môi nói: "Tiên Đế đã thống lĩnh Tiên giới nhiều năm như vậy, lẽ nào thật vĩnh viễn không ai đủ khả năng khiêu chiến hắn? Mặc cho hắn mãi thống lĩnh như vậy? Điều này đối với chúng sinh trong Tiên giới mà nói, thật là quá không công bình."

"Lời này cháu nói ở đây một chút là được, ngàn vạn lần đừng nói ra bên ngoài." sắc mặt Vạn Bác Thánh hơi ngưng trọng, lại khôi phục nét cười nói: "Không nói chuyện này nữa, trong Tiên giới ở khoảng thời gian này có chuyện gì mới mẻ hay không? Nói ta nghe một chút."

"Nào có chuyện gì mới mẻ, toàn bộ Tiên giới dưới sự uy áp của Tiên Để, có thể xảy ra chuyện gì mới mẻ, nhiều lắm cũng chỉ là một ít chuyện gây náo nhỏ nhặt mà thôi." Vạn Linh oán giận, ra vẻ đối với Tiên Đế cao cao tại thượng rất có oán khí. Nàng dừng một chút còn nói thêm: "Động tĩnh hơi lớn một chút cũng có vài chuyện, đại cung phụng Thương Vân Tín của Tuyệt Tình cung và chưởng môn Tiêu Dao cung Sài Tiêu Dao ở chỗ chúng ta nháo qua một trận, hiện tại đang nơi nơi sưu tầm người sát hại cháu ruột của bọn họ. Thứ nhì chính là ngoại vụ đại thống lĩnh ô Hùng của Tiên cung coi trọng một nữ nhi của hội trưởng một tiểu thương hội, đã định xong hôn kỳ. Cuối cùng... Chính là Thiên Hạ thương hội kia sắp khai trương."

"Ân! Chuyện cuối cùng chính là nguyên nhân ta gọi cháu tới." Vạn Bác Thánh nhăn mày nói: "Ngày Thiên Hạ thương hội khai trương, cháu tự mình đi tống một phần hạ lễ chúc mừng đi!"

Vạn Linh sừng sốt, lập tức nhảy xuống giường ngọc, phát giận nói: "Cháu không đi, cháu chán ghét nhìn thấy người nọ. Gia gia! Nếu như ngài ngạnh buộc cháu đi, vạn nhất cháu không nhịn được ở ngay ngày khai trương thương hội nháo ra chuyện gì, ngài cũng đừng trách cháu."

"Linh nhi! Không nói làm bậy nữa." Vạn Bác Thánh từ trên giường ngọc nhẹ nhàng bước xuống, đi xuống đưa mắt nhìn biển mây cuồn cuộn ở dãy núi xa xa ngoài cửa lớn, chậm rãi nói: "Đừng xem Vạn Cổ Thông chúng ta ở tại Tiên giới hiến hách một thời, kỳ thực ở chỗ cao thật sự rét lạnh! Càng là đại phái giống như chúng ta, càng dễ bị Tiên cung quan tâm, đây cũng là lý do vì sao chưởng môn những đại phái như chúng ta không dễ dàng xuống núi. Nếu chúng ta đã biết Dược Thiên Sầu là mật thám do Tiên Đế phái ra, nên cùng hắn làm tốt quan hệ, tục ngữ nói oan gia nên giải không nên kết, nói không chừng một ngày nào đó Vạn Cổ Thông chúng ta gặp phải phiền phức, còn cần hắn bang trợ cũng nói không chừng. Nếu Dược Thiên Sầu có giá trị lợi dụng tốt như vậy, chúng ta vì sao không lợi dụng? Linh nhi! Cháu có hiểu được ý tứ của gia gia hay khong?"

"Nga!" Vẻ mặt Vạn Linh không thoải mái bĩu môi nói: "Cháu nghe lời gia gia, sẽ đi."

Nhìn nàng đáp ứng với vẻ khó chịu, Vạn Bác Thánh cười cười nói: "Linh nhi! Có phải cảm thấy gia gia phiền lắm hay không? Nếu như cảm thấy gia gia phiền phức, vậy cháu hãy mau tìm một người mình thích gả ra ngoài, chỉ cần cháu thích là được, gia gia không quan tâm xuất thân và dòng dõi của đối phương, nhất định toàn lực chi trì cháu. Bằng không biến thành cô gái lỡ thì, luôn ở mãi bên người gia gia cũng không phải là biện pháp."

Vẻ khó chịu trên mặt Vạn Linh lập tức biến thành đỏ hồng, hai tay nện lên trên người Vạn Bác Thánh, vừa đánh vừa oán giận nói: "Gia gia đang chán ghét cháu, muốn

Đuổi cháu đi."

Vạn Bác Thánh sang sảng cười vang, phất tay bắn ra một đạo huyền quang, trực tiếp buộc lại hai tay Vạn Linh, mặc cho Vạn Linh giãy dụa thế nào cũng không cách thoát khỏi trói buộc. Vạn Bác Thánh chắp tay sau lưng, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Gia gia không phải đang nói giỡn, hiện tại chính thức hỏi cháu, rốt cục cháu có nam nhân mình thích hay không? Cháu ngàn vạn lần đừng nói cho gia gia, cháu chưa từng thích qua nam nhân nào, gia gia sẽ không tin tưởng, bởi vì dù sao cháu cũng là một nữ nhân bình thường.

Lời này vừa nói ra, nhất thời Vạn Linh không biết nói thế nào, trái lại có chút nhăn nhó lên. Hai mắt Vạn Bác Thánh hơi sáng ngời, làm bộ cả giận nói: "Nếu như cháu không nói, gia gia sẽ không làm chủ chuyện chung thân cho cháu, đến lúc đó đừng trách gia gia tùy tiện gả cháu cho bất cứ người nào."

"Đừng!" Vạn Linh cuống quýt ngăn cản nói. Nàng biết gia gia minh cũng là một người sát phạt quả đoán, bằng không cũng sẽ không có được gia nghiệp lớn như vậy, rất có khả năng hắn sẽ làm như thế.

"Hừ!" Vạn Bác Thánh hừ lạnh nói: "Vậy cháu mau thành thành thật thật nói ra, rốt cục có nam nhân mình thích hay không? Bằng không.. , tính tình gia gia cháu cũng biet."

Vạn Linh nhăn nhó hồi lâu, rốt cục cúi đầu thấp giọng nói: "Có!"

Ánh mắt Vạn Bác Thánh sáng lên, kỳ quái nói: "Rốt cục là tài tuấn phương nào, không ngờ có thể làm cho Linh nhi nhà ta khổ sở chờ nhiều năm như vậy, nói cho gia gia nghe một chút. Chỉ cần là Linh nhi thích, gia gia dù phải làm mặt dầy, cũng sẽ chộp nam nhân kia tới cho cháu. Cháu yên tâm, gia gia không phải lão già cổ hủ, cho dù là người đã có vợ, chỉ cần cháu thích, gia gia cũng bảo chứng giành về cho cháu, nhất định có biện pháp khiến cho hắn thành thành thật thật làm nam nhân của cháu. Nói nhanh lên, rốt cục là ai?"

"Ai muốn cướp chồng của người ta chứ." Vạn Linh giậm chân, rặng mây đỏ trên mặt đã lan tràn tới cổ, cúi đầu nói: "Kỳ thực cháu cũng chỉ gặp mặt hắn một lần, thậm chí hắn ở nơi nào và tên gì cũng không biết, ngài bảo cháu làm sao nói được hắn là ai."

Vạn Bác Thánh "nga" một tiếng thật dài, kỳ quái nói: "Đó là nhất kiến chung tình, trời ạ! Có thế làm cho Linh nhi tinh quái của nhà ta nhất kiến chung tình, thật phải tru tú bao nhiêu a! Cháu yên tâm, cùng lắm thì gia gia tự thân xuất mã, nhất định giúp cháu chộp được nam nhân kia tới tay."

"Gia gia!" Vạn Linh lại lần nữa giậm chân oán giận, thần thái quả thật như xấu hổ đến tận xương tủy.

"Oa ha ha! Có ý trung nhân thì dễ làm rồi, có ý trung nhân là dễ làm rồi, ta an tâm, làm cho ta cứ cảm thấy cháu có mao bệnh gì đó." Vạn Bác Thánh thở ra một hơi thật dài, vỗ vỗ ngực nói: "Nói cho gia gia, cháu gặp hắn ở địa phương nào, hắn có dáng dấp ra sao, chỉ cần có vài điểm đầu mối, bằng vào thế lực của Vạn Cổ Thông, muốn tìm một người nhất định không thành vấn đề. Cháu yên tâm, gia gia không tiếc vận dụng thế lực Vạn Cổ Thông, cũng phải giúp cháu tìm ra hắn."

Thân thể Vạn Linh run lên, cắn môi nhìn Vạn Bác Thánh, nàng biết nếu thực sự Vạn Bác Thánh ra lệnh một tiếng, chỉ sợ có thể sẽ tìm được người nọ. Trái tim nàng nhảy mạnh thấp giọng nói: "Đó là một ngàn tám trăm lẻ sáu năm trước, lúc đó cháu... Nói đến đây, nàng cắn môi không nói tiếp, thần tình có chút mê man, ngay lúc đó một màn xảy ra giống như chỉ mới ngày hôm qua.

Đó là một nơi thâm sơn cùng cốc, Vạn Linh đến noi đây, trong lúc vô ý phát hiện một đầm nước, bị đầm nước trong suốt hấp dẫn, thấy bốn phía không người, nhịn không được cởi hết y phục lao xuống đầm nước chơi đùa. Chính đang lúc quên hết tất cả, bỗng nhiên mơ hồ phát hiện trên mặt hồ nước gợn nhộn nhạo hiện lên hình ảnh ngọn núi chiếu xuống, nơi đó tựa hồ như đang đứng một người.

*****

Phát hiện này khiển Vạn Linh hoảng sợ đến mức không dám động đậy, cũng không dám ngẩng đầu nhìn, hai tay ôm lấy ngực không ngừng nói cho mình biết đó chỉ là ảo giác. Đợi khi mặt nước bồng bềnh rốt cục yên tĩnh như gương, nàng rõ ràng nhìn thấy trên ngọn núi chiếu ngược có một nam nhân bạch y thanh nhã đứng trên một thân cây, ra vẻ đang nhìn chằm chằm vào thân thể trần truồng của nàng trong đầm nước.

Vạn Linh sợ đến hồn phi phách tán phát ra tiếng thét chói tai, làm chim chóc cũng hoảng sợ bay loạn. Vừa phản ứng mình đang trần truồng trước mặt người khác, Vạn Linh chụp lấy y phục trên bờ bao bọc chính mình, trốn bên dưới nước không dám đi ra, nơm nớp lo sợ nhìn về hướng bạch y nam nhân trên ngọn cây.

Đó là một nam nhân tràn ngập khí tức nho nhã, khuôn mặt tuấn dật siêu nhiên, vóc ngươi cao gầy, hơn nữa chiếc áo trường bào màu trắng, hoàn toàn là dáng dấp trang phục thư sinh. Vạn Linh chẳng bao giờ phơi bày thân thể như vậy trước mặt bất cứ nam nhân nào, lúc này quả thật nàng vừa sợ lại vừa thẹn tới cực điểm.

Nhưng tức giận nhất là, nam nhân kia tuy có dáng dấp nhã nhặn, da mặt cũng dầy, vẫn vân đạm phong khinh nhàn nhạt đứng trên ngọn cây không nhúc nhích, trên mặt mang nét cười nhìn nàng, không hề cho rằng đó là vô sỉ, phảng phất như người nên thẹn là Vạn Linh chứ không phải hắn.

Vạn Linh trong cơn xấu hổ và giận dữ, rốt cục cổ đủ dũng khí khẽ kêu nói: "Đồ vô sỉ, còn không mau lảng tránh, nhìn nữa cần thận bổn cô nương móc đôi mắt gian tà của ngươi."

Có lẽ lời đe dọa của nàng sản sinh hiệu quả, thư sinh trên ngọn cây đột nhiên lặng yên không một tiếng động biến mất, bằng tu vi của Vạn Linh cũng không hề cảm giác được đối phương làm sao rời đi. Ôm lấy y phục che thân, Vạn Linh đang muốn bỏ chạy vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, bỗng nhiên đã thấy thư sinh kia không biết lúc nào đã xuất hiện ngay phía saU Minh, đang lẳng lặng đạp trên mặt nước ý cười dạt dào nhìn chính mình.

"A..." Vạn Linh đang ở trong đầm nước lập tức phát sinh tiếng thét chói tai thật dọa người. Thư sinh cười dài nhìn nàng, cũng không quan tâm, mặc cho nàng thét mãi. Mà Vạn Linh cũng không khả năng cứ thét hoài, tiếng thét vừa dứt, bàn tay ôm y phục che ngực, liều mạng hướng đối phương đánh ra một đạo sáng mờ.

Một chưởng này có thể nói tập trung toàn bộ tu vi của nàng, nhưng thư sinh kia vẫn cười dài đứng yên nơi đó, căn bản không hề quan tâm tới sự tiến công của nàng. Chỉ thấy trước người hắn xuất hiện sóng gạn nhộn nhạo vô hình, một chưởng cường hãn của Vạn Linh giống như muối bỏ biển, toàn bộ uy lực đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, phảng phất như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua.

Trong nháy mắt Vạn Linh liền hiểu ra, mình căn bản không phải là đối thủ của đối phương, lúc này lớn tiếng cả kinh kêu lên: "Người cứu mạng!" Chính nàng cũng không để ý, chỉ ôm y phục lộ ra thân thể gần như trần truồng bay nhanh thoát đi. -

Nhưng chuyện càng đáng sợ xảy ra, Vạn Linh rõ ràng thấy cảnh vật quanh thân lui thật nhanh, không biết chạy thoát bao xa, nhưng chờ khi nàng dừng lại, lại phát hiện chẳng khác gì vẫn còn đứng yên một chỗ. Nàng chỉ mới từ trong đầm nước chạy lên trên bờ mà thôi. Cứ như vậy chẳng khác gì để cho đối phương nhìn thấy thân thể mình càng rõ ràng hơn.

"A..." Vạn Linh sợ đến thét lên điên cuồng chói tai. Lại càng kinh khủng khi phát hiện bản thân không nghe được thanh âm của chính mình. Thư sinh đối diện cười dài đi tới, đưa tay ra, y phục đang che thân thể nàng đột nhiên biến mất vô cùng kỳ lạ.

Chuyện làm cho Vạn Linh muốn tan vỡ còn ở phía sau, chính nàng còn định ngồi xổm xuống che giấu thân thể, thế nhưng phát hiện căn bản không thể khống chế thân thể của chính mình. Tư duy rất rõ ràng, nhưng phát hiện thân thể bị ngoại lực kèm hai bên, thế nhưng lại cảm nhận bàn tay đang che ngực của mình lại buông ra bại lộ đôi gò ngực ngay trước mắt đối phương.

Vạn Linh mắt mở trừng trừng nhìn ngón tay thon dài của đối phương đang xoa lên ngực mình, muốn nhắm mắt cũng không nhắm được, lại cảm nhận bàn tay băng lãnh của đối phương đang nắn bóp trên đôi gò ngực và bờ mông no đủ của mình. Lúc này Vạn Linh chảy nước mắt nức nở nói: "Dừng tay...

"Khóc cái gì?" Thư sinh xuất hiện ngay trước mặt nàng đưa tay nâng cằm nàng lên, nhàn nhạt cười nói: "Có bao nhiêu nữ nhân cầu cởi hết cho ta xem, nhìn ngươi cũng không đáng, ngày hôm nay chỉ là trùng hợp đi ngang qua, ngươi hẳn phải cảm thấy may mắn mới đúng."

Thanh âm nói chuyện của hắn rất êm tai, trong giọng nói nhàn nhạt tràn ngập vẻ tự tin cường đại, phảng phất như tất cả mọi người phải thần phục dưới chân hắn mới đúng. Trong lúc hắn mở miệng nói, tâm thần Vạn Linh run lên, hô hấp có chút gấp, trái tim nhảy mạnh liên tục. Ánh mắt thâm thúy cơ trí của đối phương bức tới, cằm nàng bị đẩy lên, hai đôi môi dán vào nhau. Một cỗ khí tức nam nhân làm Vạn Linh có chút ý loạn tình mê, đôi môi đối phương có chút băng lãnh... Trong bất tri bất giác, Vạn Linh phát hiện chính mình tự mở đôi môi, hai đầu lưỡi trộn lẫn vào nhau, nàng lại có chút si mê đầu lưỡi hắn. Cũng đúng lúc này Vạn Linh phát hiện thân thể của chính mình đã khôi phục tự do, đã có thể cử động. Nàng vốn muốn đẩy đối phương ra, thế nhưng lại xung động làm ra một quyết định lớn mật, chủ động ôm lấy đối phương, quên hết tất cả cùng đối phương hôn môi, lại khát vọng đối phương hãy tiến thêm một bước.

Thế nhưng... Đối phương tựa hồ vẫn giữ lý trí, ngay lúc động tình, không ngờ chậm rãi đẩy nàng rạ, cười dài nói cho nàng: "Binh thủy tương phùng, điểm tới mới thôi, phẩm qua tư vị là đủ rồi! Nữ nhân ta hôn qua có thể hận ta, nhưng không thể bởi vì ta mà thương tâm, còn tiếp tục, sợ rằng sẽ làm ngươi thương tâm."

Vạn Linh cũng là nữ nhân hiểu đời, lúc đầu chỉ là thất kinh, lúc này bình tĩnh trở lại, nhiều ít cũng phát giác đối phương căn bản không có ác ý, vì vậy tráng lá gan nói: "Tại Tiên giới còn không có mấy người dám đối với ta như vậy, ngươi đã đối với ta như vậy, cho nên ngươi phải phụ trách."

"Phụ trách với ngươi?" Thư sinh lắc đầu cười khẽ, đưa mắt nhìn hạ thể của nàng, hí mắt châm chọc: "Ta hình như cũng không có làm chuyện gì quá phận với ngươi, một cái ôm, một nụ hôn mà thôi, không ngờ lại muốn ta phụ trách? Ngươi cũng quá ép buộc rồi đi!

Vạn Linh cắn cắn mồi nói: "Ta mặc kệ, cơ thể của ta chưa từng cho phép nam nhân xem qua, ngươi đã xem, đã sờ soạng, cho nên phải phụ trách đối với ta, bằng không ta sẽ không bỏ qua ngươi."

"Khẩu khí thật lớn, không ngờ dám uy hiếp tới trên đầu ta!" Thư sinh lắc đầu cười khẽ xoay người nói: "Nếu như ngươi có cơ hội biết ta là ai, ngươi tự nhiên sẽ biết yêu cầu của ngươi hơi quá đáng."

"Đứng lại!" Vạn Linh ôm ngực khẽ kêu: "Đại nam nhân dám làm dám chịu, có bản lĩnh ngươi nói cho ta biết tên của ngươi."

Thư sinh quay đầu lại cười nói: "Tên của ta nói ra chỉ sợ ngươi không thừa thụ nổi, ngươi không nên biết thì tốt hơn..." Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên có đạo kim quang chợt lóe rồi biến mất, thư sinh ngẩng phắt đầu lên nhìn, sau đó không nói

Một lời, vô duyên vô cớ biến mất ngay trước mắt Vạn Linh.

"Đứng lại! Ngươi trở về cho ta, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên của ngươi, vô sỉ..." Vạn Linh sốt ruột kêu loạn một trận, thế nhưng không ai phản ứng nàng. Nàng lấy ra bộ y phục trong thủ trạc mặc vào, tìm kiếm khắp nơi trong phương viên mấy trăm dặm.

Nhưng kể từ ngày đó, chuyện cách ngàn năm, Vạn Linh hầu như tìm khắp toàn bộ Tiên giới, cũng rốt cục không gặp qua hình bóng của thư sinh, thư sinh kia giống như một điều bí ẩn. Phảng phất như ngày hôm đó chuyện đã xảy ra chỉ là một giấc mộng, không hề còn lại chút vết tích, chỉ còn lưu lại sự lạnh lẽo của đối phương và ký ức hãy còn mới mẻ...

Cũng từ ngày đó bắt đầu, cái bóng của thư sinh kia trở thành sự suy tư hồn khiên mộng nhiễu của nàng, nhiều ít không biết bao nhiêu lần nàng gặp hắn trong mộng mà vui mừng tỉnh giấc. Sau khi tỉnh lại chỉ còn sự thất vọng. Vạn Linh không biết mình trúng tà ma gì, từ đó về sau lại chướng mắt nam nhân khác, mặc kệ nam nhân khác có bao nhiêu tru tú, nàng đều nhịn không được đem đi so sánh với thư sinh kia. Kết quả phát hiện không thể sánh bằng, cảm giác siêu nhiên của thư sinh kia thật sự những nam nhân tục tằng chung quanh không thể so sánh, thua kém thật sự là quá xa.

Cuối cùng Vạn Linh bi ai phát hiện, ngoại trừ thư sinh kia, chính nàng đã hoàn toàn chướng mắt những nam nhân khác. Nếu như chưa từng tiếp xúc qua nam nhân như vậy thì cũng thôi, thế nhưng lại để cho nàng gặp gỡ, vì vậy đã có một tiêu chuẩn trong lòng, luôn luôn đem ra so sánh với nam nhân khác. Nếu như nàng không phải là tôn nữ của Vạn Bác Thánh, chỉ là nữ nhi của một gia đình bình thường, nàng cũng sẽ chết tâm, thế nhưng nàng lại là tôn nữ của Vạn Bác Thánh, nên cũng có lợi thế để lựa chọn.

Từ đó về sau, theo thời gian trôi qua, Vạn Linh dần dần có tính cổ quái, không thể nhìn được cảnh nam nữ ân ái. Nếu đối phương ân ái kích thích nàng quá mức, nàng sẽ làm ra chuyện hoành đao đoạt ái, nàng đã không ngừng một lần đi câu dẫn nam nhân của người khác, khiến cho đối phương biệt ly, sau đó đạp nam nhân vừa cướp tới tay, chế tạo ra không ít bi kịch cho người khác.

Đây cũng là lý do vì sao Vạn Bác Thánh nói, lo lắng nàng có mao bệnh, thử nghĩ một nữ nhân bình thường làm sao luôn đi làm loại chuyện biến thái này.

Những năm gần đây Vạn Linh luôn đem nam nhân đùa giỡn trong tay, hơn nữa có Vạn Bác Thánh làm chỗ dựa, có thể chưa từng nếm khổ bởi nam nhân. Nhưng không khéo chính là nàng lại gặp phải Dược Thiên Sầu, người này không phải kẻ dễ dàng chịu thua thiệt, vốn xuất thân từ lưu manh vô lại, sẽ không có chuyện gì mà hắn không dám chơi đùa, cũng không hề án theo lẽ thường, từ trước tới này vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn rốt cục lật ngược thế cờ hung hăng hãm hại Vạn Linh một trận, làm Vạn Linh hận tới nghiến răng nhưng lại không làm gì được.

"Linh nhi, cháu nói cho xong a!" Vạn Bác Thánh thấy nàng đờ ra một lúc lâu liền nhịn không được thúc giục, không giải quyết chuyện chung thân của tôn nữ bảo bối, thật sự làm hắn phát phiền, bởi vì có những lão gia hỏa từng hỏi hắn, có phải tôn nữ của ngươi có mao bệnh gì hay không? Đã vài lần huyên náo gây cãi khiến hắn không thể xuống đài.

"Ta cũng không tin hắn vĩnh viễn không hiện thân." Vạn Linh cắn cắn môi, tỉnh lại từ trong vẻ thất hồn lạc phách, ngẫm lại không muốn đem chuyện mình từng gặp thư sinh nói rạ, nhìn Vạn Bác Thánh nói: "Gia gia! Để cho cháu tự đi tìm, cháu tin tưởng nhất định sẽ tìm được hắn. Nếu như tìm được hắn, thỉnh gia gia nhất định phải làm chủ cho cháu." Nói xong đưa hai cổ tay bị huyền quang buộc lại giờ lên, lộ ra dáng dấp điểm đạm đáng yêu...

Crypto.com Exchange

Chương (1-1135)