Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Thần Châu - Chương 0090

Tinh Thần Châu
Trọn bộ 1135 chương
Chương 0090: Thí Luyện Yêu Quỷ Vực (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khấu Tuyết Hoa tu vi Nguyên Anh kỳ có dáng dấp thiếu phụ còn đầy phong vận, có điểm kinh dị liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, ở Phù Tiên Đảo với đệ tử có tu vi cấp thấp như hắn đại khái trước khi tu hành cũng chưa từng tiếp xúc qua tu chân giới, cũng rất ít có người ra đảo, không ngờ có thể nhận ra người của Vạn Ma Cung? Sau đó nghĩ đến hắn chính là xuất thân tán tu, không khỏi thoải mái. Nàng liền gật đầu nói: "Là người của Vạn Ma Cung, Phù Tiên Đảo, Đại La Tông, Vọng Nguyệt Tông, ba đại phái bài danh ba hàng đầu của chính phái cùng ba danh đầu ma đạo Vạn Ma Cung, Huyết Ma Cung, Thi Thần Giáo đều ở đây. Đệ tử chính ma sáu đại môn phái tham gia thí luyện tại Yêu Quỷ Vực đại khái đối với việc này luôn giữ kín miệng, cho nên các ngươi không biết, lúc ta ở tu vi Trúc Cơ kỳ và Kết Đan kỳ đều có tham gia, nên biết nhiều hơn các ngươi một chút."

Mấy người chưa kinh lịch việc này đưa mắt nhìn nhau, ai chưa từng nghĩ đến cuộc thí luyện tại Yêu Quỷ Vực còn có bí mật như vậy.

"Chậc chậc! Đây là lần thứ ba tham gia của Khấu sư tổ nga! Xem ra sau khi trở về, tiếp theo trưởng lão chủ sự Vạn Phân Viên không ngoài sư tổ nữa." Dược Thiên Sầu cũng không phải nói lời nịnh hót, quy củ Phù Tiên Đảo là như vậy, có thể ở ba giai đoạn tu vi kinh lịch ba lần kiếp nạn mà vẫn sống sót, đại khái đều được cho rằng người nối nghiệp nhất mạch mà bồi dưỡng, nếu nhiều người cạnh tranh, chỉ cần tu vi đến nhất định, ít nhất cũng có được chức vị trưởng lão.

Nếu như Dược Thiên Sầu biết sư phụ Quan Uy Vũ cũng tồn tâm tư cho hắn kinh lịch kiếp nạn ba lần, tiếp nhận vị trí chủ sự trưởng lão Luyện Đan Các, không biết hắn có cảm tưởng thế nào.

"Chuyện này về sau đừng đề cập tới, còn sống trở lại mới là quan trọng." Khấu Tuyết Hoa chậm rãi nhìn xuống chân núi, buồn bã thất thần, không biết đang nhớ tới chuyện gì.

"Hắc hắc! Huyết Ma Cung quả nhiên thực lực bất phàm, đầu kia đang phân cao thấp với Thanh Quang Tông, còn có tâm tử ở đây tham gia thí luyện Yêu Quỷ Vực." Dược Thiên Sầu nhìn đám người mặc y phục đỏ như máu cười nói. Sau đó ánh mắt rơi vào một đám người mặc y phục màu vàng đất, con mắt bỗng nhiên hơi nheo lại, trầm giọng nói: "Khấu sư tổ, đám người mặc y phục màu vàng đất kia là đệ tử Đại La Tông sao?"

Khấu Tuyết Hoa quay đầu lại nhìn, gật đầu: "Phải."

"Nga! Đại La Tông! Nghe đại danh đã lâu!" Dược Thiên Sầu gằn từng chữ, híp mắt lại, trong mắt hiện lên tia tinh mang.

Đông Phương trưởng lão Đông Phương Trường Ngạo là người chủ trì cuộc thí luyện cho đệ tử Phù Tiên Đảo lần này, sau khi gặp mặt những người các môn phái, trở về thấy đệ tử đang líu ríu kéo bè kết phái, kỳ vọng ỷ vào nhiều người có thể bình yên vượt qua một kiếp. -

Đông Phương Trường Ngạo râu tóc bạc trắng, tướng mạo uy nghiêm đang chắp tay đứng, nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí thế khổng lồ áp hướng đệ tử Phù Tiên Đảo, Dược Thiên Sầu cảm giác máu trong cơ thể đều muốn tuôn ra khỏi thất khiếu. Trong nháy mắt, tất cả liền an tĩnh xuống tới, cỗ khí thế cũng tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đông Phương Trường Ngọc lấy la bàn trong túi trữ vật, thi pháp đưa tới trước mặt, quét mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Nguyên Anh kỳ lịch lãm ba tháng, Kết Đan kỳ hai tháng, Trúc Cơ kỳ một tháng, người hoàn thành thời hạn lịch lãm, lão phu Đông Phương Trường Ngạo cùng chín trưởng lão xin đợi trở về. Nhưng! Thời hạn còn quy định không được lên núi, bằng không giết không tha."

Nói xong, đánh ra đạo pháp quyết hướng la bàn, mặt ngoài la bàn loang loáng một tầng hào quang, hắn vung tay lên quát: "Toàn bộ đệ tử tham gia lịch lãm, xuống núi!"

Mọi người không dám do dự, đều hướng dưới chân núi nhảy xuống. Khi Dược Thiên Sầu cùng bốn nữ nhân đi ngang qua chỗ la bàn, nhịn không được thăm dò thoáng qua, chỉ thấy trên la bàn hiện lên những đốm quang mang di động, nguyên lai là pháp bảo tra tìm người đang ở nơi nào, phỏng chừng người từng đưa vào thần thức đều có biểu hiện ở mặt trên.

Tiếng bước chân rì rầm vang lên, đệ tử các môn phái khác cũng bắt đầu xuống núi, không ai dám bay, ở chỗ này bay có nhanh cũng vô dụng, nói không chừng bay càng nhanh thì chết càng nhanh, chính yếu có thể để thời gian trôi nhanh qua, bình yên trở về mới là vương đạo.

Sương mù nồng hậu như mây, tản ra giữa sườn núi, núi cao bên trên ánh mặt trời chiếu khắp, nhưng bên dưới sương tối bao phủ lại giống như ngày mưa ảm đạm, tối sầm không ít. Trước tiên không nói, đi lại trong sương mù cản lấy tầm nhìn, xa xa thỉnh thoảng còn phát sinh vài tiếng thảm thiết thê lương. Đường núi đi xuống cũng ngày càng gồ ghề, vừa đi xuống một chút đã giống như thay đổi thế giới khác.

Một ít người từng có kinh nghiệm lịch lãm trong Yêu Quỷ Vực giống Khấu Tuyết Hoa, đều rút ra vũ khí, làm những người mới cũng bị ảnh hưởng đều rút vũ khí. Trong lúc nhất thời bầu không khí ngưng trọng đến dọa người.

Mẹ nó! Âm khí um tùm, thật không hổ với cái tên Yêu Quỷ Vực. Dược Thiên Sầu cầm kiếm trong tay, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm đám người Nghiêm Thù, không nên để tên vương bát đản đánh lén mới tốt. Lại nghe Khấu Tuyết Hoa nhẹ giọng nói: "Đừng có ngừng ở chỗ này, mau nhanh xuống chân núi."

Dược Thiên Sầu sửng sốt, cũng đồng dạng nhẹ giọng nói: "Sư tổ, xuống núi có điểm kinh khủng a! Chúng ta cứ tránh ở đây được rồi, đợi thời gian qua quay lại cũng phương tiện, còn có ít mạo hiểm một chút, ngươi xem thế nào?"

Tiếu Uyển Thanh, Mộ Dung Nhàn, Mai Ấn Hồng ba nữ nhân tuy rằng không nói chuyện, nhưng đều thầm chấp nhận ý của Dược Thiên Sầu, dưới chân núi âm u không nói, cũng xác thực có điểm kinh khủng. Quay đầu lại nhìn liền biết, người các phái ôm cùng tâm tư sợ rằng không ở số ít, ai cũng rất có dự định ở lại nơi này lâu dài.

Dược Thiên Sầu cùng ba nữ nhân kia nhìn nhau, nhìn nhìn lại thấy có người ở môn phái khác đang hướng chân núi chạy xuống, xem tuổi tác đều khá lớn, có lẽ cũng là người có kinh nghiệm trong thí luyện trước kia.

Thấy bốn người còn đang đờ ra, Khấu Tuyết Hoa giậm chân nói: "Các ngươi không đi, ta đi trước." Nói xong liền xoay người đi xuống núi. Nói thật ra, nếu như không phải Phí Đức Nam luôn mãi căn dặn nàng, bằng tu vi của nàng bỏ lại Dược Thiên Sầu sẽ càng an toàn, bảo hộ loại người có tu vi thấp như hắn trái lại còn là trói buộc.

"Đừng nha! Sư tổ chờ chúng ta một chút." Dược Thiên Sầu nhẹ giọng hô, bốn người đã tin, liền nhanh đi theo Khấu Tuyết Hoa.

Đi không bao lâu, tuy rằng đã đi xa không ít, đáng tiếc tựa hồ đã chậm, bốn phía đột nhiên xuất hiện thanh âm "hốt hốt" như loài chim đang phi hành, còn có thanh âm "xèo xèo" như loài chuột, sau đó thanh âm càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, nơi nơi đều có thể nghe được. Dược Thiên Sầu nhìn về phía những cây cối mọc tốp năm tốp ba thật quỷ dị, không biết thanh âm kia từ đâu truyền tới.

"Là...là Huyết Yêu Biên. Mọi người không lên tiếng, tạo thành góc trận hình, mau nhanh chạy xuống chân núi." Khấu Tuyết Hoa ra lệnh một tiếng, bốn người luống cuống tay chân nghe theo, động thật nhanh. Bốn nữ nhân vây quanh Dược Thiên Sầu có tu vi yếu nhất, hướng chân núi rất nhanh đi xuống.

Bầu trời xa xa, đầu tiên tối sầm, sau đó những điểm đỏ bao trùm trời đất ẩn núp bên trong, bay ngang qua đầu năm người, nhằm ngay giữa sườn núi, Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn lên, điểm đỏ không ngờ là mắt dơi, những con dơi lớn như chậu rửa mặt đen thui, gương mặt dữ tợn luôn "xèo xèo" kêu loạn, làm người nghe xong tay chân tê dại, thật khó chịu!

Hoàn hảo chạy trốn nhanh, lúc này đám đầu cơ trục lợi trên núi thật thảm rồi! Dược Thiên Sầu thở dài, ra vẻ ý nghĩ vừa rồi của hắn cũng như bọn họ, nhưng hắn lại quên.

Quả nhiên, trên sườn núi truyền đến tiếng kêu sợ hãi: "Con dơi...là dơi...dơi thật lớn...a..." Đã có người phát ra tiếng kêu thảm thiết. Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn lại, xa xa kiếm quang nổi lên bốn phía, người trên sườn núi đã cùng đàn dơi đại chiến, tiếng kêu thê lương của dơi cùng tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng phát sinh, thật sự nghe không chịu nổi. Còn có người muốn thoát đi, vừa bay lên liền bị đàn dơi vây thành đoàn, hét thảm một tiếng, từ không trung rớt xuống.

Dược Thiên Sầu nhìn thấy trong ngực mắng to, thật sự là ngu ngốc, nhiều người như vậy hộ thành đoàn còn không ai làm khó các ngươi, lại muốn trốn càng bị chết nhanh hơn. Người giữa sườn núi khả năng cũng từ hậu quả thảm thiết của người kia tổng kết ra kinh nghiệm, bắt đầu bình tĩnh ứng chiến, dần dần không còn nghe tiếng kêu thảm thiết.

"Đương..." Dược Thiên Sầu nghe tiếng vang phát sinh bên người lại càng hoảng sợ, lúc này phát ra thanh âm không phải càng muốn chết sao? Nhìn lại, chính là nha đầu Mai Ấn Hồng chết tiệt thỉnh thoảng quay đầu quan sát tình hình chiến đấu giữa sườn núi, không nghĩ tới thanh kiếm trong tay đụng phải nham thạch bên cạnh.

Năm người không hẹn cùng nhìn lên không trung. Vốn chỉ cần chờ qua một thoáng, toàn bộ đàn dơi sẽ bay lên giữa sườn núi, lúc này trên không trung ước chừng có mấy trăm con dơi đang quạt cánh, huyền phù không đi nữa! Bọn chúng đang dữ tợn trừng đôi mắt đỏ tươi, nhìn chằm chằm năm người.

Ta kháo! Nha đầu không may kia làm cái gì a! Ai! Dược Thiên Sầu thống khổ rên rỉ một tiếng...

*****

"Xèo xèo..." Giống như thổi lên kèn lệnh công kích, đám dơi khát máu lớn như chậu rửa mặt, ở không trung tản ra bay lượn, theo tiếng kêu kịch liệt, phần phật, mấy trăm con yêu dơi ngưng tụ thành gió xoáy xoay tròn vọt tới.

Bắt đầu Dược Thiên Sầu còn có điểm lo lắng, đối mặt cuộc chiến gần đến, hắn lại hoàn toàn lãnh tĩnh xuống tới, bề ngoài bình tĩnh, một cỗ hưng phấn dâng trào khắp tứ chi, trong đầu xuất hiện một bóng người tay cầm hai thanh khảm đao, đón một đám người vọt tới, những nơi hắn đến máu tươi vung như bão táp, còn có tiếng kêu rên của đối thủ, trên người máu chảy đầm đìa, nhưng lúc đó hắn chỉ có một tín niệm...giết!

Một cỗ sát ý áp bách trong ngực đã lâu chợt sôi trào, một cỗ khí phách trong nháy mắt lan tràn, Dược Thiên Sầu nhìn lên mấy trăm con yêu dơi khát máu trên đầu, hưng phấn đến mơ hồ run lên, bốn nữ nhân vây quanh hắn cũng chợt phát hiện vẻ không bình thường của hắn, dù là Khấu Tuyết Hoa có tu vi Nguyên Anh kỳ cũng bị khí thế đặc thù tỏa ra trên người hắn làm áp lực có điểm khó chịu.

"Các ngươi bảo vệ tốt bốn phía, chuyện khác giao cho ta." Giọng nói của Dược Thiên Sầu chân thật đáng tin, nhìn đàn yêu dơi đang nhe răng nanh bay xuống, hai ngón tay giơ lên bắn ra, quát: "Sát!"

Kiếm cương trong tay hắn vừa bắn ra, trong túi trữ vật lập tức lao ra hai đạo tinh mang, ba đạo kiếm quang phối hợp với nhau, nhanh như sấm đánh, hướng đám yêu dơi đang lao xuống ập tới.

"Xèo...xèo..." Đám yêu dơi vừa lao xuống phát sinh trận trận rên rỉ, cấp tốc bị tách rời thành thịt nát, trộn lẫn máu tươi vung xuống. Trận hình trùng kích kiểu gió xoáy của đám yêu dơi lập tức bị đánh tan, bay tứ tán lên không trung quạt cánh, lần trùng kích này đàn dơi bị tổn thất gần trăm con.

Đàn dơi "xèo xèo" kêu lên quái dị, lại nhào xuống tới, lần này đã học thông minh, tứ tán cùng nhau vọt tới, Dược Thiên Sầu quát: "Tới hay!"

Bí quyết trên tay xoay trở, ba thanh phi kiếm trên không trung nhanh như thiểm điện, như ngọc nữ xuyên toa chung quanh ngang dọc, rõ ràng là ba thanh phi kiếm, nhưng bốn nữ nhân ngẩng đầu nhìn lên, lại phảng phất cảm thấy trên đỉnh đầu nơi nơi đều là phi kiếm, hoa quang bốn phía, vừa hiện liền cực kỳ đẹp mắt, từng đạo bóng đen bị bạch quang xuyên qua, nặng nề rơi trên mặt đất.

"Xèo xèo..." Mấy trăm con dơi, cũng ngay trong thời gian khoảnh khắc, chỉ còn lại hơn mười còn, cũng không dám tiến tới, thất kinh chung quanh chạy tứ tán. Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng: "Muốn chạy!"

Chỉ bí quyết biến động, hơn mười đạo hàn quang tại không trung như ẩn như hiện xẹt đi, hơn mười con yêu dơi chạy trốn trong nháy mắt như không có động lực, ở không trung khựng lại, cứng rắn rớt xuống. Chỉ bí quyết trong tay Dược Thiên Sầu dừng lại, nắm thành quyền, quát: "Thu."

Trường kiếm trở vào bao, hai đạo tinh mang bay trở vào túi trữ vật.

Mấy nữ nhân nhìn nhau, nguyên bản còn tưởng rằng sẽ bị phiền phức một chút, dù sao số lượng yêu dơi tương đối nhiều, ai biết còn chưa xuất thủ đã bị một đệ tử chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ như Dược Thiên Sầu đối phó.

Khấu Tuyết Hoa thoáng suy tư một chút, nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Ta nghĩ lại, bên trong Tàng Kinh Các hình như có một quyển pháp quyết có thể điều khiển nhiều thanh kiếm, hình như là Quy Nguyên kiếm quyết, ngươi tu luyện có phải là bộ kiếm quyết đó không?"

Dược Thiên Sầu cũng đang rất thỏa mãn công hiệu của bộ kiếm quyết, gật đầu cười nói: "Khấu sư tổ quả nhiên mắt sáng như đuốc, liếc mắt liền nhìn ra."

Ba nữ nhân kia liếc mắt nhìn nhau, Tiếu Uyển Thanh khẽ thở dài: "Kiếm quyết thật xinh đẹp."

Mai Ấn Hồng liên tục gật đầu biểu thị tán thành, nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Trúc Cơ kỳ còn có loại kiếm quyết này có thể tu luyện sao? Sao trước kia ta không biết a! Đợi đi trở về, ta nhất định phải tìm tới tu luyện." Kỳ thực nữ nhân đều thích hoa mà không cần kết quả, nhưng có một điều kiện, đó là nhất định phải đẹp.

Ba nữ nhân kia nghe xong lời này, đều hồ nghi nhìn hắn.

Dược Thiên Sầu cười, điều này còn cần ngươi nói, tỷ tỷ đã sớm nói qua bí quyết của bộ kiếm này thiếu uy lực, lão tử liều mạng thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma thay đổi ra, dung nhập hai nguyên tố lớn nhất để thể hiện uy lực. Một là đoàn kết là lực lượng, chú ý phối hợp lẫn nhau. Hai là xem trong tiểu thuyết võ hiệp ở kiếp trước có nói, thiên hạ võ công, chỉ có tốc độ nhanh không thể phá. Bất quá đây đều là chuyện riêng cá nhân, không có khả năng nói cho các ngươi, muốn học Quy Nguyên kiếm quyết? Chính ngươi đi Tàng Kinh Các chậm rãi mà học.

Thấy hắn cười mà không đáp, Khấu Tuyết Hoa cũng vô tâm tiêu hao thời gian tại vấn đề này, nhìn mấy người nói: "Chúng ta tranh thủ thời gian xuống núi, tìm một chỗ trốn, bằng không trời tối đen thì phiền phức."

Mấy người quay đầu nhìn lên sườn núi xem đại chiến giữa người và dơi không biết đến bao giờ mới xong, cũng không tâm xen vào, dù sao mạng của mình quan trọng hơn mạng người khác, đi theo Khấu Tuyết Hoa vội vàng hướng chân núi đi xuống.

Nói tóm lại Nghiêm Thù thật sự may mắn, Tạp Vật Điện của phụ thân phái tới mười lăm tên đệ tử đã có bảy tên từng tham gia qua thí luyện Yêu Quỷ Vực, vừa đến giữa sườn núi, chư vị tiền bối quả đoán dẫn hắn xuống núi thật nhanh, khi thấy yêu dơi bay khắp bầu trời hướng chỗ sườn núi, Nghiêm Thù âm thầm kinh hãi, tuy nói yêu dơi cũng không phải quá lợi hại, nhưng không chịu nổi số đông nha.

Một đường xuống tới, bầu không khí âm trầm sâm sâm, trong không khí thỉnh thoảng toát ra yêu thú đột kích, hoặc đơn độc hoặc thành đàn, Nghiêm Thù theo chư vị tiền bối cùng cao thủ các môn phái một đường giết thẳng xuống chân núi, giết rơi từng con, bỏ lại một đống thi thể yêu thú. Hiện tại hắn cuối cùng hiểu được vì sao trước đây phụ thân không cho hắn tới nơi này thí luyện, lần này gạt phụ thân đem tên mình báo lên, kết quả chọc phụ thân vô cùng giận dữ. Hắn không thể phủ nhận xung động lần này chính vì Dược Thiên Sầu, đầu tiên muốn giết Dược Thiên Sầu hết giận, thứ nhì vì Dược Thiên Sầu làm hắn mất mặt trong Luyện Đan Các, khiến cho không biết có bao nhiêu đệ tử chê cười sau lưng hắn, hắn muốn mượn lần thí luyện này vãn hồi mặt mũi.

Hôm nay ý niệm báo thù trong đầu không còn, mặt mũi có hay không không quan trọng nữa. Ý niệm duy nhất trong đầu là nghĩ biện pháp sống sót, sống quay về Phù Tiên Đảo. Hối hận không nên tới a! Lúc đó thật sự quá xung động, cũng không ngẫm lại, nếu Dược Thiên Sầu đã tới đây cho dù mình không giết hắn, hắn lại có mấy phần nắm chắc có thể trở lại? Dù là đi về, còn sợ sau này không có cơ hội báo thù?

Không riêng hắn phiền muộn, chư vị tiền bối thời khắc phải bảo hộ hắn cũng phiền muộn, tại Yêu Quỷ Vực có thể bảo chứng mình sống sót cũng đã không tệ, hôm nay còn phải hao tốn tâm tư đi bảo hộ người khác, thật sự làm đau đầu. Nhưng hắn lại là con trai của Nghiêm trưởng lão, Nghiêm trưởng lão trước khi đi cũng đã dặn dò, ý tứ trong lời nói đơn giản ám chỉ bọn họ, các ngươi có thể gặp chuyện không may, nhưng con ta không thể có một chút sơ xuất, bằng không trở về ta không tha cho các ngươi.

Sắc trời tối dần, cũng là thời gian nguy cơ gần đến nhất. Vừa xuống chân núi, người các môn các phái liền tìm kiếm người có lợi cho mình nhất cấu thành tiểu đoàn đội, thậm chí có rất nhiều người từ bỏ đồng môn cùng cường giả môn phái khác để lập đội, chung quanh tìm kiếm địa phương lẩn trốn, chỉ cầu sống sót qua ban đêm đáng sợ trong Yêu Quỷ Vực. :

Trên đỉnh núi, các trưởng lão sáu môn phái đều cầm la bàn dùng thần thức kiểm tra tình huống đệ tử bổn phái. Đông Phương Trường Ngạo cùng các trưởng lão Phù Tiên Đảo nhìn chằm chằm la bàn, sắc mặt có điểm trầm trọng, bên trên la bàn đã có hơn mười một quang điểm bị biến mất, ý nghĩ Phù Tiên Đảo đã chết hơn mười vị đệ tử. Còn có mấy người quang điểm rất lờ mờ, không cần nói, khẳng định đã bị thương nặng, bọn họ nhìn sắc trời, hôm nay còn chưa tối a!

Toàn trưởng lão và Tôn trưởng lão nhìn trừng la bàn thở phào nhẹ nhõm, quang điểm đại biểu Dược Thiên Sầu vẫn sáng rực, nói rõ tiểu tử này còn sống vui vẻ, không có việc gì. Có thể bình yên vô sự dưới sự tập kích đầu tiên của yêu thú, hiển nhiên người này cũng không vô dụng như Quan sư huynh đã nói. Hai vị trưởng lão không hẹn cùng nhìn thoáng qua nhau.

*****

Năm người xuống núi rất thông thuận, cũng không gặp phải điều gì nguy hiểm, một đường xuống tới, thi thể yêu thú có thể thấy khắp nơi, hoặc lẻ loi hoặc tán tán, hoặc thành đàn, mà yêu thú còn sống dù là cọng lông cũng không thấy. Hiển nhiên người xuống núi trước đã giết dọc đường đi, đã giúp người đi sau quét dọn cản trở, mấy người tiết kiệm không ít khí lực.

Sắc trời dần tối, toàn bộ Yêu Quỷ Vực có vẻ mông mông âm trầm, cổ thụ bốn phía hình thù kỳ quái, xa xa truyền đến tiếng quạ kêu, thê lương, nhiếp tâm hồn người. Sắc mặt ba người Tiếu Uyển Thanh có điểm tái nhợt, thường thường nhìn sang bốn phía, lại không dám quang minh chính đại mà nhìn, hiển nhiên bầu không khí chung quanh đối với các nàng ảnh hưởng rất lớn. Dược Thiên Sầu hết nhìn đông tới nhìn tây, thầm than không ngớt, tràng cảnh ở đây dùng quay phim ma quỷ thật quá tốt, không được lợi dụng thực sự không công lãng phí nha!

Khấu Tuyết Hoa không ngừng thúc giục mọi người đi nhanh một chút, thần tình trên mặt nàng rất sốt ruột. Dược Thiên Sầu vài bước đuổi kịp nàng, quay đầu kiến nghị: "Khấu sư tổ, chúng ta ngự kiếm phi hành cho nhanh."

"Không được." Khấu Tuyết Hoa liền cự tuyệt: "Bốn phía không biết có thứ gì, chỉ cần chúng ta vừa bay lên, lập tức thành cái đích cho bọn hắn đánh tới, đừng nghĩ sống qua tối hôm nay."

"Hay chúng ta tránh hẳn, trên sườn núi có người, người khác cũng đã xuống núi, chúng ta tránh nơi này mục tiêu cũng không quá rõ ràng, hẳn tương đối an toàn." Dược Thiên Sầu quan sát bốn phía nói.

Khấu Tuyết Hoa lại lần thứ hai lắc đầu cự tuyệt: "Không được, hiện tại ngọn núi này mới là địa phương nguy hiểm nhất. Đã chết nhiều yêu thú như vậy, chỉ mùi máu tươi đã truyền xa hơn mười dặm, bóng đêm phủ xuống, đủ loại yêu quỷ chắc chắn tụ tập đến đây kiếm ăn, đến lúc đó khắp núi đều là yêu vật, ngươi có thể trốn đi đâu?"

Dược Thiên Sầu ngẫm lại cũng có đạo lý, không nhắc lại, mấy người lại tiếp tục hướng chân núi chạy đi.

Năm người vừa đi vừa chạy, sắc trời càng tối, vài nữ nhân cũng bỏ xuống sự rụt rè, hai tay nhấc áo chạy, Dược Thiên Sầu quan sát vài lần, đáng tiếc họ đều mặc quần dài bên trong, không thì đã có thứ để nhìn.

Mắt thấy sắp chạy xuống dưới chân núi, năm người chợt khựng lại, phóng mắt nhìn quanh, lục quang lòe lòe rậm rạp.

Bên dưới chân núi là một đám thú vật giống loài chó, trừng đôi mắt xanh um nhìn lên núi vây lên. Đây là thứ gì vậy? Trên mặt mấy người đều biến sắc, đều nhìn về phía Khấu Tuyết Hoa, người sau trầm giọng nói: "Huyết Lang, yêu thú có số lượng nhiều nhất Yêu Quỷ Vực, hẳn là bị mùi máu tươi trên núi hấp dẫn tới."

Lú này mấy người đã rút trường kiếm cầm tay.

"Ngao..." Con Huyết Lang cường tráng dẫn đầu cũng đã phát hiện bọn họ, lập tức tru lên, nhất thời tiếng sói tru liên tiếp. Tru xong, con Huyết Lang đi đầu hướng mấy người vọt tới, sau đó những con Huyết Lang khác cùng chen chúc lao lên. Từ vị trí trên cao của họ nhìn xuống, bầy sói như cuộn sóng phập phồng, nhiều vô cùng.

"Các ngươi chém giết lọt lưới, không cho chúng gần người." Dược Thiên Sầu trầm giọng quát, vừa đến loại tình huống này, hắn bất tri bất giác đặt mình vào vai chỉ huy.

Không đợi bầy sói chạy tới, hắn quyết định thật nhanh, phóng xuất ba thanh phi kiếm, ba đạo kiếm quang xuyên nhập vào bầy sói tùy ý giết chóc. Những nơi kiếm quang đến, bụng của đám súc sinh rách nát tuôn máu, ngã xuống một mảnh. Có thể đếm được số lượng nhiều lắm, tốc độ của Dược Thiên Sầu có mau hơn nữa, cũng không chịu nổi bầy sói liều mạng xông về phía trước. Lúc này phi kiếm của bốn nữ nhân lần lượt bổ sung qua, bảy đạo phi kiếm khảm qua như xắt rau, thi thể bầy sói dần dần chồng chất lên.

Thế nhưng số lượng bầy sói quá nhiều, lại vẫn tiếp tục chạy qua tới, động tác Huyết Lang vừa mạnh vừa thoăn thoắt, ở mặt chính diện Huyết Lang trùng không qua liền thông minh vòng qua hai bên, không bao lâu đã vây quanh năm người. Trong nháy mắt liền tạo thành phiền toái lớn cho mấy người họ, bởi vì phạm vi công kích quá rộng, Huyết Lang lọt lưới càng ngày càng nhiều, mấy người phải rút nhỏ phạm vi phi kiếm công kích, bất chấp chém giết, có thể làm cho bầy sói không đến gần là rất may.

Đúng lúc này, trên núi có người lớn tiếng kêu: "Phía dưới là đệ tử Phù Tiên Đảo?"

Dược Thiên Sầu phân thần nhìn lại, chợt thấy có gần ngàn người đang lục tục từ trên núi chạy xuống tới, không cần phải nói, là đệ tử các phái vừa thoát khỏi đàn yêu dơi vây khốn, mà người vừa kêu gọi, Dược Thiên Sầu cũng nhận thức. Lúc này hắn cao giọng trả lời: "Cổ Thanh Vân, ít nói nhảm, mau tới hỗ trợ."

Vừa phân thần, nhất thời có hơn mười con Huyết Lang vọt tới, hắn liền nhanh tập trung tinh thần chém giết, bảo vệ tốt hướng của mình.

Cổ Thanh Vân cũng không phải ai khác, chính là người lúc đầu xảo tra hai viên thượng phẩm linh thạch của Dược Thiên Sầu khi hắn đến Tàng Kinh Các. Bên này nghe được nội dung tiếng gọi của Dược Thiên Sầu, Cổ Thanh Vân sửng sốt, vừa vặn Dược Thiên Sầu quay đầu, nên hắn cũng nhìn không ra là ai, nhưng từ phục sức của năm người cùng người nọ vừa có thể hô tên của mình mà phán đoán, chính là đệ tử Phù Tiên Đảo không thể nghi ngờ.

Cổ Thanh Vân cầm trường kiếm trong tay, xoay người hướng đệ tử các phái vung tay hô to: "Chúng ta tu vi thấp, có thể sống trở lại hay không cũng không ai biết, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, nói vậy ai cũng hiểu được đạo lý, chỉ có chân thành đoàn kết, mới có hi vọng sống sót. Chư vị trước tiên giúp đệ tử Phù Tiên Đảo chúng ta thoát khốn, từ nay về sau nếu chư vị có trắc trở, đệ tử Phù Tiên Đảo nhất định sẽ không đứng bàng quan. Người không muốn tương trợ, ta không miễn cưỡng, người nguyện ý tới, theo ta giết!"

Cổ Thanh Vân hô to một tiếng, mạnh mẽ xoay người, dẫn đầu hướng dưới chân núi chạy đi, phi kiếm trong tay hóa thành lưu quang bắn về phía bầy sói. Đệ tử Phù Tiên Đảo lập tức theo sau phóng xuất phi kiếm, vọt xuống phía dưới. Đệ tử các phái chính ma đạo cũng biết lời của Cổ Thanh Vân là chính xác, vừa rồi ở tại sườn núi nếu không phải mọi người cùng đoàn kết, thật đúng không biết có được mấy người sống sót, lúc này có ít bộ phận muốn nhiễu qua bầy sói để xuống núi, lại nhìn nhìn sắc trời, ít người cũng không dám đi, quỷ biết phía trước còn thứ gì, nhiều người vẫn có chút an toàn hơn. Vì vậy bất đắc dĩ vọt theo xuống phía dưới.

Mẹ nó! Tiểu tử này đúng là biết đầu độc lòng người, là một nhân tài. Dược Thiên Sầu cũng nghe được tiếng kêu gọi vừa rồi của Cổ Thanh Vân.

"Chính là tại hạ." Dược Thiên Sầu gật đầu vui cười, thầm nghĩ, nếu không dùng giọng nói quen thuộc nói với ngươi, ai biết ngươi có chịu xuống tới hay không.

Cổ Thanh Vân hừ một tiếng, nghiêng đầu chuyên tâm ngự kiếm giết sói.

Có nhiều tu sĩ xuất thủ như vậy, Huyết Lang nhất thời nếm khổ, không bao lâu, còn lại gần vạn con Huyết Lang đều thối lui cách mọi người xa xa. Nhưng thiên tính của loài sói là hung tàn, không đạt mục đích không bỏ qua, nhìn thẳng con mồi chưa bao giờ đơn giản buông tha.

"Ngao..." Đầu tiên là một con sói tru, sau đó là một mảnh sói tru, cuối cùng toàn bộ Huyết Lang đều tru lên, không bao lâu, nơi viễn phương truyền đến tiếng sói tru, nghe thanh âm tựa hồ đang muốn tập trung lại đây.

Chúng nó đang triệu hoán đồng loại? Mọi người kinh nghi bất định, lần này thật phiền phức. Quả nhiên, không qua bao lâu, viễn phương hiện lên rất nhiều tròng mắt xanh um, một mảnh túc sát tập trung hướng tới đây, khắp nơi đều là thanh âm sàn sạt.

Sắc trời đã tối đen, mông mông lung lung, dáng dấp bầy sói cũng đã nhìn không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy những đôi mắt màu lục đang vây quanh mọi người, một tầng lại một tầng gia tăng. Mọi người mặc kệ là chính hay ma đạo, đều có điểm khẩn trương lên.

Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn Cổ Thanh Vân cười nói: "Nghĩ không ra một đám tu sĩ lại bị một đám sói vây khốn, ngươi có nghe nói qua chuyện như vậy trước đây hay không?" Hắn không chút khẩn trương, thực sự không được, có thể chạy vào Kim Châu tránh né.

Cổ Thanh Vân mặc kệ hắn, vì tên vô lại này bị nhốt trụ, thật sự không đáng, hắn thật hối hận. Bỗng nhiên trong đám người có lưu quang bay lên, còn chưa thoát ly tầm nhìn của mọi người, liền thấy ở viễn phương có đạo hồng quang phóng lên cao, mấy người mang theo tiếng hét thảm liền bị hồng quang nuốt hết. Mọi người nhìn thấy âm thầm kinh hãi, có chút người cũng ôm tâm tư đồng dạng lúc này liền an phận xuống tới.

"Người thường nói, nhất tướng công thành vạn cốt khô..." Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng ca như có như không, rơi vào trong lỗ tai Dược Thiên Sầu rõ ràng là giọng hát kinh kịch, hắn không khỏi liền kinh ngạc. Mọi người cũng đều ngạc nhiên nghiêng tai lắng nghe, là ai có lá gan lớn như vậy dám hát ở đây?

Tiếng ca vang lên, bầy sói bốn phía chợt rối loạn, có vẻ dị thường bất an.

"Nại Hà hề...Nại Hà hề...thì bất lợi hề..." Tiếng ca tiếp tục truyền đến, tựa hồ càng ngày càng gần. Bầy sói cũng nổi lên biến hóa lớn, giống như một con chó bị người đánh đau đớn, thấp giọng kêu lên ngao ngao, đều cụp đuôi chạy trốn. Không bao lâu, mấy vạn con sói vây quanh không ngờ chạy trốn không còn một con, chỉ còn lại thi thể khắp nơi trên đất.

Mọi người càng kinh ngạc, là ai không ngờ chỉ dùng một bài hát đã có thể thối lui đàn sói?

Dược Thiên Sầu bỗng nhiên phát hiện Khấu Tuyết Hoa có chút không thích hợp, không khỏi hỏi: "Khấu sư tổ, ngươi biết ai đang hát sao?"

Đám người gần bên nghe câu hỏi, cũng đều nhìn về phía nàng. Khấu Tuyết Hoa cố sức cắn cắn môi, nói từng chữ: "Quỷ...Tướng...Quân!"

*****

Những người ở lại nơi này đều là lần đầu tiên đi tới Yêu Quỷ Vực, không có một chút kinh nghiệm, bằng không đã sớm như những người khác chạy trốn mất tung, làm gì còn bị bầy sói vây khốn. Tự nhiên họ không biết Quỷ Tướng Quân là ai, nhưng từ trong giọng nói của Khấu Tuyết Hoa có thể nghe ra, Quỷ Tướng Quân chỉ sợ cũng không phải người hiền lành.

Một gã đệ tử Kết Đan kỳ của Phù Tiên Đảo cười nhạo nói: "Quỷ Tướng Quân? Cũng bất quá tương đương tu vi Kết Đan kỳ, chúng ta nhiều người như vậy, huống chi Khấu sư thúc có tu vi Nguyên Anh kỳ, lẽ nào chúng ta còn sợ yêu nghiệt đó sao? Hiện tại chúng ta cứ đi, nhìn hắn có thể làm gì chúng ta!"

"Đi không được nữa, toàn bộ mọi người tới đây đi không được nữa." Khấu Tuyết Hoa lộ vẻ sầu thảm lắc đầu nói: "Quỷ Tướng Quân là xưng hào của hắn, kỳ thực tu vi của hắn đã đạt được Quỷ Vương hậu kỳ, tương đương với Độ Kiếp hậu kỳ của chúng ta, thủ hạ lại có tới mười vạn quỷ binh quỷ tướng, chính là chủ nhân phương viên mấy ngàn dặm, chỉ là không biết vì sao hôm nay hắn lại tới đây? Sẽ bị chúng ta đụng phải? Chẳng lẽ mạng ta tuyệt ở đây sao?"

Tu vi Quỷ Vương hậu kỳ? Thủ hạ hơn mười vạn quỷ binh quỷ tướng? Mọi người hoảng hốt, tên đệ tử kia sắc mặt trắng bệch, may là trời đã tối nhìn không thấy rõ.

Người sau khi chết thành quỷ hồn, tương đương con người trong quỷ giới, điều này cũng không có gì đáng sợ. Thế nhưng quỷ hồn từng có tu luyện lại khác, đối chiếu tu vi nhân loại để giảng, quỷ tốt tương đương Luyện Khí kỳ, quỷ đầu lĩnh tương đương Trúc Cơ kỳ, quỷ tướng quân là Kết Đan kỳ, quỷ soái là Nguyên Anh kỳ, Quỷ Vương lại giống như Độ Kiếp kỳ. Hôm nay tới một Quỷ Vương hậu kỳ, thủ hạ còn có hơn mười vạn binh mã, đường sống của mọi người ở đâu?

Dược Thiên Sầu có điểm tê răng, mẹ nó! Cái gì mà rối loạn lung tung, không ngờ toát ra một Quỷ Vương, đây không phải dọa người sao! Bất quá lão tử không sợ, cùng lắm thì trốn đi, ai có thể làm khó dễ được ta!

Cổ Thanh Vân ở một bên đột nhiên hỏi: "Khấu sư tổ! Ngươi nói toàn bộ những người ở đây đều đi không được, bao quát những người đã sớm xuống núi của các phái hay sao?" Hắn hỏi tự nhiên là những người từng có kinh nghiệm đi qua Yêu Quỷ Vực.

Khấu Tuyết Hoa mất hết can đảm nói: "Đi? Bọn họ có thể chạy đi đâu? Quỷ Tướng Quân đi tuần, trong lãnh địa của hắn, không có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, ai có thể tránh được? Ai có thể đi được?"

"Vậy là tốt rồi." Cổ Thanh Vân thở một hơi nói: "Các tiền bối bỏ đi trước thật sự đáng giận, đi tới tuyệt địa cũng không đề tỉnh chúng ta, chỉ biết tự mình bỏ chạy. Nếu như để ta phải chết như vậy, thật sự không nuốt được khẩu khí này, hiện tại được rồi, tất cả mọi người không chạy được, ta phải chết cũng chết thật an tâm."

"Đúng vậy...Hay..." Mọi người thầm chấp nhận, đều hưởng ứng.

Dược Thiên Sầu lười làm mấy chuyện ồn ào này, ngón tay sờ cằm, vẫn thần tình cổ quái nhìn chằm chằm Cổ Thanh Vân, bỗng nhiên vỗ vỗ vai hắn, thở phì phì nói: "Cổ Thanh Vân, tiểu tử ngươi không phải nói mình là Kết Đan trung kỳ sao? Con bà nó! Nguyên lai là Trúc Cơ trung kỳ, không ngờ dám giả mạo sư thúc của ta, còn gạt hai viên thượng phẩm linh thạch, mau trả linh thạch cho ta!"

Hắn dựa vào đại lượng Nguyên Khí Đan, vượt quá tốc độ của người thường, sau một năm đã đạt được Trúc Cơ trung kỳ, tự nhiên có thể xem thấu tu vi Trúc Cơ trung kỳ của Cổ Thanh Vân.

Vừa nghe được hắn gọi Khấu Tuyết Hoa là sư tổ, Dược Thiên Sầu sửng sốt, ban đầu không chú ý, sau khi chú ý mới phát hiện, người này chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, lần trước nếm khổ lớn, vừa hành lễ vừa phải tống linh thạch.

Cổ Thanh Viên liếc mắt nói: "Kỳ quái, hình như do ngươi giả mạo sư huynh ta trước! Lẽ nào cho ngươi chút giáo huấn còn sai sao. Mặc kệ ngươi, hiện tại đã lúc nào, không ngờ còn nhớ thương hai viên linh thạch, nếu như ta có thể chạy ra Yêu Quỷ Vực, đừng nói hai viên linh thạch, ta đem chính mình tặng cho ngươi còn được."

"Chậc chậc! Lời này chính do ngươi nói, chỉ cần ngươi có thể chạy ra Yêu Quỷ Vực, ngươi là người của ta." Dược Thiên Sầu phất tay vòng quanh nói: "Tất cả mọi người nghe được, giúp ta làm chứng, lời này là hắn tự nói."

"Ngu ngốc mười phần, ngươi đừng nói chuyện với ta." Cổ Thanh Vân chán ghét xoay người sang chỗ khác.

"Ai ai ai nha! Lời vừa rồi là ai mới nói đó?" Dược Thiên Sầu kiễng chân, ngẩng đầu chỉ vào một người nói: "Nguyên lai là huynh đệ Vạn Ma Cung, hay ngươi, ngươi nhớ kỹ lời vừa rồi cho ta, không được đổi ý."

Mọi người cười ha ha, giống như đang xem một vở hài kịch, tự nhiên cảm giác trong lòng giảm bớt sự sợ hãi không ít, vì vậy lại có người hô: "Cũng tính thêm ta, ha ha." Một người đi đầu, mọi người ồn ào, cũng đều hô: "Tính thêm ta...tính thêm ta..." Mọi người như dùng phương thức này xua tan sự sợ hãi trong lòng.

"A! Nói được, nói được." Dược Thiên Sầu hai tay ôm quyền, xoay chuyển đáp lễ: "Mọi người thêm một người tính một người, có thể đi ra ngoài theo ta hỗn, bảo chứng mọi người ăn ngon uống say."

Không ai tin tưởng hắn hiện tại đang nói lời thật sự, chỉ là nghĩ đang đùa giỡn, không ít người còn giơ quyền trợ hứng: "Vậy ta van vị huynh đệ này...phiền phức huynh đệ..."

Dược Thiên Sầu ừ ừ đáp ứng hết thảy, liên tục vuốt mũi, biểu tình mừng rỡ như điên, con ngươi quay tròn loạn chuyển, còn suýt chút phát ra lục quang. Cho hắn nháo như vậy, kể cả bốn nữ nhân bên người hắn cũng cảm thấy an toàn hơn không ít. -

Cổ Thanh Vân thực sự không nhìn được nữa, nhìn Khấu Tuyết Hoa hành lễ nói: "Sư tổ, lẽ nào thực sự không có chút biện pháp nào hay sao?"

Không đợi Khấu Tuyết Hoa mở miệng, Dược Thiên Sầu xoay người nói tiếp: "Ai nói không có biện pháp vậy? Sao ngươi biết chắc là Quỷ Tướng Quân? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy? Trời đất bao la, người tài ba dị sĩ còn nhiều, lẽ nào không cho người khác hát ở đây? Dù là Quỷ Tướng Quân thì thế nào? Ai nói hắn nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta?"

Hắn lại chuyển hướng nhìn Khấu Tuyết Hoa hành lễ nói: "Khấu sư tổ, ta tin tưởng ngài nhất định chưa từng gặp qua Quỷ Tướng Quân, cũng chỉ từ trong miệng người khác nghe tới phải không?" Người sau dừng một chút, lặng lẽ gật đầu.

Mọi người ồ lên, nhất thời liền nghị luận ồn ào, đều nghĩ Dược Thiên Sầu nói có đạo lý, trong lúc nhất thời lại dấy lên hi vọng lần nữa. Gương mặt Dược Thiên Sầu mỉm cười nhìn mọi người, nhưng trong lòng âm thầm cười khổ không ngớt, thời gian một người đang tuyệt vọng, quả nhiên nắm được một cọng rơm rạ cũng xem như cọng cỏ cứu mạng. Hắn chỉ là nói để an ủi chính mình, an ủi mọi người mà thôi, thật sự không dám suy nghĩ, cũng không ngẫm lại, ở Yêu Quỷ Vực chỉ bằng vào một hai câu hát lại có thể làm kinh sợ thối lui đàn sói, há có thể là kẻ tầm thường, chỉ sợ chính là vị Quỷ Tướng Quân trong miệng Khấu Tuyết Hoa.

"Ô...ô ô..." Từng đợt tiếng tù và sừng trâu truyền đến, trong nháy mắt mọi người liền yên lặng xuống tới, cùng nhau nhìn về hướng sườn núi viễn phương, phía trên hắc quang lòe lòe, sát khí huyết hồng quấn quýt. Ngay sau đó thanh âm giống như có thiên quân vạn mã truyền đến, mặt đất dưới chân mơ hồ có chút rung động, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng chiến mã hí vang. Trái tim trong lồng ngực mọi người chợt đập lên gấp gáp, Dược Thiên Sầu âm thầm chậc lưỡi, hay! Còn chưa nhìn thấy người, cỗ khí thế đã dọa mọi người chấn kinh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1135)