Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Thần Châu - Chương 0979

Tinh Thần Châu
Trọn bộ 1135 chương
Chương 0979: Đại hôn chi thương
0.00
(0 votes)


Chương (1-1135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sau khi tiếng nhạc êm ái trầm bổng, bởi vì những thanh âm hỗn loạn phía xa mà dừng hoan ca, Dược Thiên Sầu cùng Thanh Nương cũng dừng tay, hai người đứng trên mặt chiếc trống khổng lồ, kinh ngạc quay đầu nhìn về phương hướng thanh âm bạo nổ.

Lúc này, đại tổng quản Nhiếp Tiểu Thiến không hiểu vì sao mà lại thất thần, ánh mắt ngắm nhìn hai người đứng trên mặt chiếc trống khổng lồ, vô cùng đẹp đôi, bất tri giác trong đôi con ngươi băng sương lạnh lùng của Nhiếp đại tổng quản dâng lên vài phần từ ái của người làm mẹ. Ngay cả thanh âm bạo nổ ở phía xa còn không thể khiến cho nàng hồi tỉnh, thẳng đến khi trông thấy Dược Thiên Sầu cùng Thanh Nương ngừng biểu diễn, nàng mới giật minh bừng tỉnh...

"Dám xông vào Cực Lạc Tiên Cảnh sao? Mau mau.. , nhận lấy cái chết đi..." Xa xa không ngừng vang lên thanh âm quát mắng hỗn loạn, đồng thời còn kèm theo những tiếng bạo nổ gầm rít chói tai.

"Không biết tự lượng sức mình..." Một tiếng hừ lạnh vang lên, Dược Thiên Sầu đứng trên chiếc trống sắc mặt biến đổi, thanh âm này nghe sao mà rất quen thuộc... Không thể nào?

Thanh âm hừ lạnh qua đi, liên tiếp xuất hiện những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng bên tai, chân trời phía xa phong vân hỗn loạn biến ảo khôn lường. Đám người đang ngồi trên quảng trường Tiên Cung sắc mặt cũng biến ảo, chưởng môn các phái lớn nhỏ khẽ đưa mắt nhìn nhau, tình huống này đã rất rõ ràng, đây là có người đang muốn xông vào Cực Lạc Tiên Cảnh, nhưng không hiểu là ai mà có lá gan lớn đến như thế.

Cơ Vũ ngồi trên ghế phượng, khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn gã nam nhân bên người, nhưng lúc này sắc mặt uy nghiêm của Kim Thái vẫn không thay đổi, có chăng chính là đôi con ngươi trong mắt phóng xuất ra tinh quang băng lãnh như ánh đao. Đại tổng quản Nhiếp Tiểu Thiến đứng phía dưới thoáng quay đầu xem sắc mặt của Kim Thái, ngầm hiểu ý tâm tư đế vương, liền cất cao giọng nói: "Đã có khách quý đến tham dự ngày thành hôn của Tiên Đế, chư bộ còn không mau mau lui ra? Đừng ngăn trở, để cho khách quý tiến vào trong này."

Thanh âm hỗn loạn phía xa chợt ngừng lại, cũng không biết rằng có bao nhiêu người vây công truy sát vị khách nhân kia, dù sao nghe động tĩnh truyền đến, thì khẳng định cũng có không ít đâu. Chỉ thấy phía xa có một đạo lưu quang lóe lên, chúng nhân còn chưa nhìn thấy rõ bộ dạng người kia, thì một bóng huyết vân đã muốn rời khỏi tay người kia, như bão táp tập kích đến nhóm ca vũ cơ đang đứng ở giữa quảng trường.

Hai người đang đứng trên trống không khỏi kinh hãi, Thanh Nương có tu vi Tiên Đế sơ kỳ, phản ứng mau lệ túm lấy Dược Thiên Sầu, hai bóng nhân ảnh lập tức phóng vút vào trong đám Kim Bào thị vệ đóng ở phía sau.

"Oanh!"

Thanh âm đanh thép vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, chiếc trống khổng lồ nháy mắt bị đoàn huyết vân oanh kích tan nát, tung bay tán loạn. Nhóm ca vũ cơ, người có tu vi cao vội vàng tránh né, người có tu vi thấp thì liền bị sát tử đương trường, trên mặt đất loang lổ máu tươi, hơn mười thân ảnh ở trong nhóm ca vũ cơ ngã xuống kêu rên thảm thiết. Bất quá đối với lực sát thương của công kích này mà nói, hai dãy người đứng ngay ngắn bên cầu thang, cùng chưởng môn các phái đều không tạo thành thương tổn gì, chỉ dùng cương khí hộ thể liền đã đủ ngăn cản dư âm bạo nổ rồi...

Uy lực vụ nổ tuy không quá lớn, nhưng trong lòng chúng nhân lại rúng động không thôi. Có người dám làm trò trước mặt Tiên Đế, động thủ ở trong Tiên Cung, chuyện này có ý nghĩa như thế nào? Thậm chí còn là ngày thành hôn của Tiên Đế, cao thủ Tiên Cung đều tập trung ở đây. -

Dám cường ngạnh xông vào đây phá hủy ngày vui của Tiên Đế, kẻ đến tột cùng là thần thánh phương nào, mà dám hiên ngang cuồng vọng đến nông nỗi như thế, chẳng lẽ hắn không sợ chết hay sao? Chúng nhân vừa nghi hoặc vừa khiếp sợ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên phía không trung...

Trên quảng trường hoàng kim rộng lớn, đối diện Tiên Cung có hai cây cột hoàng kim đường kính rộng lớn tới mấy chục thước, trông giống như là hai cây cột chống trời bình thường. Người kia đang khoanh tay đứng trên đỉnh cây cột hoàng kim nằm phía bên tay phải, thân hình cao gầy, một thân trường bào thanh sắc, từng cơn lãnh phong thổi qua, khiến cho chiếc trường bào tung bay trong gió.

Trên khuôn mặt thanh sắc câu lệ, toát ra ánh mắt sáng ngời hữu thần, hờ hững quét mắt nhìn xuống phía dưới. Ánh mắt của hắn thoáng lướt qua trên người Dược Thiên Sầu, không chút dừng lại, coi thường chúng nhân xung quanh, trực tiếp quẳng ném về phía người nam tử đang ngồi trên bậc thang cao nhất kia.

Kim Thái thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó thản nhiên nhắm mắt vào, dường như căn bản là không đem người đến nhìn vào trong mắt. Khí thế trầm ổn như núi, quả nhiên không hổ danh là Tiên Đế nhiều năm qua chấp chưởng cả Tiên giới.

Quả nhiên là hắn...

Dược Thiên Sầu bị Thanh Nương kéo vào trong đám đông, ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh đứng trên cột đinh hoàng kim, diễn cảm kinh hãi thất sắc, Dược Thiên Sầu hoàn toàn ngay từ đầu không hề nghĩ qua, lão nhân gia sẽ tìm đến đây. Trong lòng không khỏi dâng lên một trận cười khổ, người khác không hiểu lão nhân gia đánh nát chiếc trống khổng lồ kia là vì cái gì, nhưng chính bản thân hắn lại phi thường rõ ràng, bằng vào khỏa tâm tính cao ngạo của Tất Trường Xuân, hiển nhiên là không muốn đệ tử của hắn, bị người khác sỉ nhục biến thành con hát mua vui... Bất quá hắn còn chưa hiểu, lão nhân gia nầy đến đây vì mình, hay là vì muốn gây náo nhiệt đánh nhau đã nghiền.

Theo sau, Dược Thiên Sầu lại có chút lo lắng ngắm nhìn bốn phía xung quanh, nhất là trên hai dãy bậc thang tập trung rất nhiều cao thủ, trong lòng nhịn không được khẽ thở dài ra một tiếng, phong cách hành sự của lão nhân gia quả nhiên là không thể áp dụng lối suy đoán bình thường để phán định, quá mức chính trực, trong từ điển làm người tựa như không hề biết hai chữ khiêm nhường là gì... Đúng vậy, người đến gây rối chính là Tất Trường Xuân, sư phụ của Dược Thiên Sầu!

Trước cửa sổ trên lầu bên trong Tiên Cung, sau khi bạch y thư sinh nhìn thấy rõ người đến là ai xong, thân hình liền cóng đờ, ánh mắt cũng nhất thời ngưng tụ...

Bạch Khải không nghĩ tới Tất Trường Xuân bị chính mình đánh trọng thương, chạy trốn vào Minh Giới cấm địa xong, còn có thể bảo lưu tính mạng trốn thoát ra ngoài, càng không nghĩ tới Tất Trường Xuân sẽ dùng phương thức náo nhiệt như thế này, để xuất hiện ra ở trước mắt mình.

Sau khi cần thận đánh giá đối phương một phen xong, Bạch Khải liền phát hiện ra, tu vi của đối phương đã ngang nhiên tấn thăng cảnh giới Tiên Đế hậu kỳ, đôi con ngươi trong mắt Bạch Khải hơi co rút, trong lòng cũng hừ lạnh một tiếng, tu vi tiến triển thần tốc như vậy, nhưng lại cùng mình có chút thù oán, người này hẳn là không thể lưu lại trên đời.

Lúc này Minh Hoàng đã động tới sát cơ, trong mắt mơ hồ đang tích tụ sát khíẵ...

Đối với Tất Trường Xuân, Lộ Nghiên Thanh tự nhiên là không xa lạ, nguyên bản nàng còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm, Tất Trường Xuân như thế nào sẽ xuất hiện ở đây được chứ? Nhưng vô luận bề ngoài hay thần thái cử chỉ của bóng người kia, đều không thể nghi ngờ gì nữa. Xưa nay hắn vẫn luôn giống như một lưỡi đao đã tuốt ra khỏi vỏ, càng mài luyện thì càng hiển lộ tài năng!

Ngắm nhìn Tất Trường Xuân đứng trên cột hoàng kim phía xa, năm đó từ biệt ở nhân gia, ngày hôm nay cư nhiên lại chạm mặt nhau, Lộ Nghiên Thanh tự nhiên là khó tránh khỏi cảm khái rất nhiều...

Hắn đây đây làm gì chứ? Ngạc Tuyết Quân thần tình ảm đạm nháy mắt đã xua tan, trong ánh mắt lộ ra quang mang kinh hỉ vô danh, giống như vừa nhìn thấy lệnh bài miễn tử bình thường. Khi Cơ Vũ quay đầu nhìn về, thì hai ánh mắt kinh ngạc đụng vào nhau, đều lộ ra vẻ bất ngờ.

Ngạc Tuyết Quân, Cơ Vũ cùng Lộ Nghiên Thanh, ba người cơ hồ không hẹn mà nhất tề đem ánh mắt quẳng ném về phía Dược Thiên Sầu đang đứng trong đám đông. Ba người cũng biết Tất Trường Xuân và Dược Thiên Sầu có quan hệ sư đồ, đang suy đoán xem Tất Trường Xuân đến đây, liệu có quan hệ tới Dược Thiên Sầu hay không?

Mà ánh mắt của chúng nhân đương trường thì đều đang nhìn về phía Tiên Đế Kim Thái, có người đến phá hủy ngày vui không nói, còn diễn trò trước mặt hắn, giết hại quân lính của Tiên Cung, chuyện này đã không khác gì là tát vào mặt Kim Thái hắn rồi. Nhưng người kia dám tới đây gây náo nhiệt, hơn nữa còn một đường xông thẳng vào bên trong, một thân tu vi hiển nhiên là không hề tầm thường, chẳng hiểu Tiên Đế Kim Thái sẽ ứng phó với tình huống này như thế nào. Chỉ sợ rằng ngày vui hôm nay sẽ không thể nào thuận lợi đi xuống...

Đồng thời khiển cho chúng nhân tò mò chính là, người kia bọn hắn chưa từng thấy qua bao giờ, thế nhưng lại dám hiên ngang chạy tới đây nháo sự.

Kim Thái bất động thanh sắc, Nhiếp Tiểu Thiến cũng nổi giận không thôi, không nghĩ ra, dưới lệnh minh để cho đối phương tiến vào, đối phương lại chẳng thèm lĩnh tình, tương phản còn ở trước mặt chúng nhân muốn gây rối, không coi thể diện của Tiên Cung vào đâu. Lúc này chợt phẫn nộ quát: "Kẻ tới là người phương nào, mà dám đến đây giễu võ dương oai?"

"Tất Trường Xuân!" Thanh bào lão nhân đứng trên đỉnh chiếc cột hoàng kim, thản nhiên trả lời.

Lời này vừa nói ra, chúng nhân ngay lập tức tưởng nhớ đến hình tượng của nhân vật đã khiêu chiến Minh Hoàng Bạch Khải, không ngờ chính là cái tên điên kia, nghe nói người này bị Minh Hoàng đánh trọng thương, phải chạy trốn vào Minh Giới cấm địa, không nghĩ ra hắn vẫn chưa chết, quả nhiên phúc lớn mạng lớn. Bất quá hắn dám khiêu chiến Minh Hoàng, vậy thì chạy đến đây gây náo nhiệt cũng chẳng có gì kỳ quái. Chẳng qua thời điểm tuyển chọn rất đúng lúc mà thôi.

Lúc này Kim Thái hoi nhíu mày, hé nửa con mắt ra, nhìn về phía thanh bào lão nhân đang đứng trên đỉnh cột hoàng kim. Người có thể chiến cùng Bạch Khải mà không chết, rốt cuộc đã khiến cho bản thân hắn phải coi trọng rồi.

Nhiếp Tiểu Thiến giật mình, nàng không nghĩ ra, người điên kia lại dám xông đến đây, lạnh lùng nói: "Theo Minh Hoàng nhặt được một cái mạng còn không biết quý trọng, như vậy hôm nay nhất định sẽ chính là tử kỳ của ngươi."

"Lão phu chỉ có một thân một mình, sống chết chẳng muốn quan tâm, đừng dông dài làm gì." Tất Trường Xuân không hề quản đến Nhiếp Tiểu Thiến, mà nghênh đón ánh mắt sắc bén của Kim Thái, thản nhiên hỏi: "Nghe nói ngươi chính là Tiên giới đệ nhất cao thủ, ở Tiên giới là đế vương chí tôn, hôm nay trông thấy quả nhiên là tràn đầy khí phái hoàng đế. Kim Thái, không cần để cho đám thủ hạ bước ra tìm chết, ngươi có dám cùng ta chiến một trận hay không?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều chắt lưỡi, ngày trước tên điên này khiêu chiến Minh Hoàng, còn hôm nay quả nhiên là cũng đến vì Tiên Đế Kim Thái.

Vong Tình đang ngồi bên phía dưới, ngẩng đầu ngắm nhìn lên bóng thân ảnh trên đỉnh cột hoàng kim. Theo sau hai mắt chậm rãi nhắm vào, trong lòng khẽ thở dài ra một tiếng, đây thực sự không phải là hắn tiếc hận thay cho Tất Trường Xuân, mà tiếc hận vì chính mình do dự không dám quyết đoán mà sinh lòng nhục nhã. Kế từ tràng chiến năm xưa thua dưới tay Kim Thái xong, trong lòng hắn nhiều ít đã có bóng ma chiến bại ám ảnh.

Lần này vì thỏa mãn tâm nguyện, nên đã mang theo Lục Long Tuyết Lam Kiếm đến đây, kết quả sau khi trông thấy Tiên Cung bày ra lực lượng cường hãn, hắn lại không dám vọng động quá nhiều. Ngay từ đầu, hoàn toàn không giống như Tất Trường Xuân, tuy rằng đã thua ở dưới tay Minh Hoàng Bạch Khải, nhưng trong lòng không hề ám ảnh sợ hãi, coi thường sinh tử, ngang nhiên trực tiếp khiêu chiến Tiên Đế Kim Thái. Chỉ dựa vào điểm này, chính bản thân mình đã thua về phương diện chiến ý cùng người ta...

*****

"lớn mật!"

"lớn mật..."

Thanh âm thịnh nộ quát vang chói tai, không ngừng vang lên từng đợt này, đến đợt khác, đám người đứng phía dưới nhanh như chóp bay lên, đảo mắt một cái liền có gần ngàn nhân thủ, đều là những hạng vô danh tiểu tốt, ếch ngồi đáy giếng, xưa nay vẫn luôn cho rằng Tiên Cung là cường đại nhất, tôn nghiêm của Tiên Cung là không thể đụng chạm, nhân cơ hội này xuất đầu biểu thị tấm lòng trung kiên của mình đối với Tiên Cung.

Chưởng môn các phái âm thầm lắc đầu, người ta dám xông vào trong này, các ngươi còn tưởng rằng, người ta không dám làm trò trước mặt Kim Thái giết chết các ngươi hay sao?

Thế nhưng lúc này, những cao thủ đứng trên bậc thang, không ai lên tiếng ngăn cản, hiển nhiên là muốn nhờ vào đám vô danh tiểu tốt kia, để thăm dò thực lực của Tất Trường Xuân!

Mắt thấy nhiều người liều mạng phóng tới, Tất Trường Xuân như thế nào sẽ nhân từ nương tay, lúc này không khỏi hừ lạnh: "Kim Thái! Lão phu xem trọng ngươi, nhưng ngươi lại không hiểu tốt xấu, mà để cho đám thủ hạ dấn thân tìm chết!"

Theo chiếc trường bào đang lay động trong gió, chậm rãi lắng xuống, cánh tay phải đang chặp sau lưng của Tất Trường Xuân, chẳng biết từ khi nào đã vươn ra trước ngực, năm đầu ngón tay hóa thành trảo thủ, đảo mắt một cái liền đã ngưng tụ ra một khối quang cầu to bằng quả trứng gà bình thường.

Rất nhanh, khối quang cầu càng xoay tròn thì càng ngưng tự ra kích thước lớn hơn, gần ngàn Kim Bào thị vệ còn chưa kịp động thủ, thì đã cảm thấy không đúng! Lúc này, chỉ thấy lấy khối quang cầu trong tay Tất Trường Xuân làm trung tâm, khí lưu từ bốn phương tám hướng trong đất trời, nhanh chóng tích tụ lao về phía khối quang cầu, đám người trên không trung ngay lập tức cảm giác, giống như thân minh đang bị chìm hãm ở trong cơn lốc bình thường, bị dòng khí lưu cường hãn, mạnh mẽ hút qua.

Kỳ thật, đừng nói là bọn hắn, mà tựu ngay cả đám thị vệ Tiên Cung tu vi yếu kém đang đứng bên dưới quảng trường, đều lắc lư không thể giữ vững thân hình, có dũng khí giống như đang bị dòng khí lưu kéo về phía Tất Trường Xuân. Trên không trung bất thình lình xuất hiện cảnh tượng quái dị, nguyên bản đám người xông lên muốn tấn công Tất Trường xuân, lúc này chợt thay đổi phương hướng, ở dưới dòng khí lưu cường hãn, liều mạng phi hành bay ra bên ngoài, mang ý đồ thoát thân ra khỏi phạm vi hấp lực của khối quang cầu, nhưng mặc dù đã cố gắng hết sức, mà hành động vẫn phi thường chậm chạp.

Đây là pháp thuật gì? Đám cao thủ xung quanh nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào khối quang cầu đã ngưng tụ thành lớn hơn, ở trong tay của Tất Trường Xuân. Mà người đã kiến thức qua Mê Tiên Chỉ, thì đang lo lắng quẫy đạp trên không trung, vất vả nửa ngày mà không thể thoát thân.

Lúc này nguyên bản hiện trường hôn lễ trang nghiêm túc mục, ở dưới dòng khí lưa càn quét bốn phương tám hướng đã trở nên hỗn loạn không chịu nổi. Nhiếp Tiểu Thiến diễn cảm biến sắc, nếu nhân mã Tiên Cung chết nhiều như thế ở trong ngày đại hôn, thì bảo sao Tiên Cung có thể chịu nổi đả kích này đây.

Không thể không thừa nhận, đám người nóng lòng biểu hiện xuất đầu đã thành công, tuy rằng tính mạng của bọn hắn đối với Tiên Cung mà nói thì không đáng giá tiền, nhưng hôm nay là ngày vui của Tiên Cung, Tiên Cung sẽ không thể ngồi im nhìn bọn hắn xảy ra sự cố. Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến đảo mắt nhìn xuống sáu người đứng phía dưới, lạnh lùng nói: "Chấp Pháp Vệ Đội bước ra nghe lệnh, bất luận như thế nào cũng phải vây bắt bằng được gã cuồng đồ kia."

Đóng trong hàng ngũ sáu vị đại thống lĩnh, An Cao, người chấp chưởng Tiên Cung

Chấp Pháp Vệ Đội, nhanh chóng bước xuống bậc thang kế tiếp, phất tay chỉ về phía Tất Trường Xuân, diễn cảm ngưng trọng quát: "Chấp Pháp Vệ Đội, giết không tha!"

Mệnh lệnh kích sát vừa ban ra, theo bốn phương tám hướng lập tức xuất hiện vô số lưu quang lao vút tới, mà bản thân An Cao dẫn đầu gương mẫu, phóng thẳng về phương hướng của Tất Trường Xuân.

"Tới hay lắm!" Tất Trường Xuân cao giọng quát, dường như không muốn ra tay xuất thủ trước đám người này, mà trầm ngâm chờ đợi. Khối quang cầu trong lòng bàn tay đã ngưng tụ lớn bằng chiếc chậu rửa mặt, toàn thân biến thành một đoàn thanh ảnh, mà song chưởng cũng đã nâng lên, mười ngón tay hư trảo nắm giữ khối quang cầu.

Trong phút chốc, trên đỉnh cột hoàng kim lóe ra vô số quang mang chói mắt, tầng tầng ngón tay bạo xuất ra lệ quang hung bạo, dày đặc như mưa dàn trải ra khắp bốn phương tám hướng...

Ngay khi Tất Trường Xuân còn chưa kịp xuất thủ, Dược Thiên Sầu đã thầm kêu bất hảo, lão gia hỏa này nổi giận lên là mất hết tính người. Lúc này hắn vội vàng quơ tay sang Thanh Nương, lo lắng truyền âm nói: "Chạy mau, nếu chậm trễ thì không còn kịp đâu!"

Trong khoảng thời gian này hai người luyện vũ nghệ cùng nhau, cho nên tâm ý có chút tương thông, Thanh Nương cảm giác thấy nội tâm hoảng hốt của Dược Thiên Sầu, theo bản năng liền lựa chọn tin tưởng hắn, không hỏi nhiều lời mà kéo hắn liều mạng bay về phía sau.

Nhung phạm vi hai người chạy trốn, vẫn còn không ngăn cản nổi trình độ sát thương bao trùm của Mê Tiên Chỉ, nếu không, lúc trước bằng vào tu vi của Thương Vân Tín, như thế nào lại vô pháp chạy trốn đây? Phía sau bất chợt vang lên những thanh âm kêu la thảm thiết phô thiên cái địa, hai người đang chạy trốn đều nhất tề ngoảnh đầu nhìn lại, diễn cảm hoảng hốt, bởi vì phía sau huyết hoa như mưa nở rộ đầy trời.

Chóng kiến lệ mang bất ngờ tập kích đến, Dược Thiên Sầu trong lòng ân cần hỏi thăm Tất Trường Xuân mấy lần, con mẹ nó rất chi là vô nghĩa, biết rõ lão tử còn đang nằm trong phạm vi công kích bao trùm mà vẫn ra tay. Có vẻ như lão gia hỏa này nhìn thấu bổn sự chạy trốn của mình, cho nên chỉ lo đánh giết thống khoái, hoàn toàn không thèm bận tâm đến cảm thụ của người đệ tử là hắn đây. -

Bất quá, đến thời điểm mấu chốt nhưng hắn cũng không muốn vứt bỏ Thanh Nương, một mình đào tẩu. Hai người ở chung một khoảng thời gian, nữ nhân người này kì thực là ngoài lạnh trong nóng, thái độ làm người cũng không hề xấu xa, nếu như nàng chết theo cách này thì quả thật là vô cùng đáng tiếc. Nhưng thời gian hai người ở chung quá ngắn ngủi, Dược Thiên Sầu còn chưa tín nhiệm đến nông nỗi, trực tiếp đem nàng đưa tới ô Thác Châu.

Trong lúc nhất thời không nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn đôi bên, Dược Thiên Sầu liền vội vàng xuất một đạo kim quang từ trong ống tay áo ra, cánh tay còn lại thì vòng qua eo Thanh Nương mà ôm sát lấy, tầng kim quang hộ tráo của Kim Quang Tán rất nhanh đã bao trùm lên hai người.

Mặc dù là như thế, nhưng lệ mang tinh hãn dày đặc như mưa vẫn liên tục bắn đến, đánh cho hai người quay cuồng ở bên trong tầng kim quang hộ tráo, màu màu sắc quang hoa của Kim Quang Tán cũng dần dần trở nên ảm đạm.

Thanh Nương kinh ngạc nhìn Kim Quang Tán ở trong tay của Dược Thiên Sầu, nhưng nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều, vì tưởng rằng Tiên Đế đã ban cho hắn. Đồng thời cũng nhìn ra được trình độ tu vi nông sâu của Dược Thiên Sầu, không thế phát huy ra hết khả năng phòng ngự của Kim Quang Tán, rất nhanh nàng vươn hữu thủ ra, chộp lấy cán Kim Quang Tán. Có nàng trợ lực, quang mang của Kim Quang Tán bành trướng lên, lúc này mới miễn cưỡng ngăn cản nổi những tia lệ mang đang không ngừng tấp đến, vững vàng bảo hộ cho hai người chạy thoát ra khỏi phạm vi công kích...

An Cao thống lĩnh dẫn đầu Chấp Pháp Vệ Đội tấn công, là người đầu tiên phát hiện

Ra tình huống không đúng, ngay khi cảm thụ được uy lực của sát chiêu này, liền giận dữ hét lớn: "Tất cả mau chóng lùi về phía sau, càng xa càng tốt!"

Theo sau đó, hắn vội vàng xuất Kim Quang Tán ra, thừa nhận một phen đả kích mãnh liệt, hung hăng lùi về. Nhưng, những người khác không có vận khí may mắn như vậy, dù sao Kim Quang Tán do đích thân Kim Thái luyện chế ra, không phải ai cũng được ban phát, mức độ công kích cường hãn của Mê Tiên Chỉ, ngay cả tu vi của Thương Vân TÚI mà cũng đều vô pháp đào thoát, tràng cảnh của đám người kia sẽ như thế nào, không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu. Lúc này tràng cảnh huyết tinh thảm khốc liền hiện ra ở trước mắt mọi người...

Phạm vi bao trùm uy lực của Mê Tiên Chỉ, dàn trải qua hai bên dãy bậc thang, ngay cả cung chủ ba nghìn sáu trăm tòa đại sơn, trong Cực Lạc Tiên Cảnh đều không có nhiều người may mắn tránh thoát. Mười hai vị đại tiên quân ngồi ngay phía sau cũng hoảng hốt, tính cả thêm mấy vị đại thống lĩnh, cơ hồ đều không hẹn mà cùng phóng lên pháp giá của Tiên Đế Kim Thái. Thoạt nhìn như muốn hộ giá, nhưng kỳ thực đều chính là đang cầu xin Tiên Đế bao che.

Tiên Đế chính là Tiên Đế, ở thời khắc mấu chốt quả nhiên không phụ lòng mong mỏi của chúng nhân. Chỉ thấy Kim Thái vung tay lên, một bức tường huyền quang lấp lánh, nhanh chóng dàn trải ra phía trước tầm mắt, nghênh đón lệ mang Mê Tiên Chỉ đang tập trung kích sát đến phương vị này.

Vô số lệ mang phóng đến, đánh vào bức tường huyền quang lấp lánh, nổ vang thành một đoàn, kết quả bức tường huyền quang vẫn không mảy may suy yếu. Tuy rằng bên trên tầng huyền quang thoáng gợn lên vài cơn sóng lăn lăn, nhưng căn bản là vô pháp chọc xuyên qua, lại càng đừng nói là muốn tổn thương đến những người đang đứng ở phía sau.

Tương phản, lúc này chưởng môn các phái ở bên dưới đều náo loạn thành một đoàn. Đến thời khắc mẫu chốt, mỗi người đều xuất ra bảo vật cứu mạng, nằm trong phạm vi công kích bao trùm của Mê Tiên Chỉ, nhưng lại không có mấy người chết, cả đám giống như một đàn chim di cư, vội vàng chạy thoát ra rất xa, nhìn xem náo nhiệt!

Bất quá, lúc này vẫn có một người thân mặc trường bào lam sắc, dung mạo che kín bằng mặt nạ màu bạc, là không có chạy trốn, thân hình vững vàng như núi thái sơn ngồi nguyên ở chỗ cũ. Ngay khi những tia lệ mang đáp úp xuống, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng mân mê chiếc giới chỉ màu tuyết lam nằm bên ngón áp út, theo sau nhanh như thiểm điện vung tay lên, lợi dùng sức phòng ngự cường hãn của Tuyết Lam giới chỉ, nhất nhất đánh tan hết những tia lệ mang đang đánh úp xuống.

Tất Trường Xuân thấy công kích của Mê Tiên Chỉ không có hiệu quả gì, liền ngưng tụ phóng xuất thêm một đoàn lệ quang đi ra ngoài, trực tiếp oanh kích thẳng vào bức tường huyền quang do Tiên Để Kim Thái dựng lên."Oanh" một tiếng nổ rung trời vang lên, bức tường huyền quang thoáng gợn lên những tia sóng lăn tăn, bất quá vẫn chẳng hề có một chút tổn hao nào.

Điểm này Tất Trường Xuân sớm đã dự tính ở trong lòng, nếu đường đường là Tiên Đế mà ngay cả Mê Tiên Chỉ của mình đều không ngăn cản nổi, vậy thì đúng là quái sự ngàn năm khó gặp!

Lúc này, bức tường huyền quang vừa thu lại, bỗng nhiên Kim Thái đứng lên, hai mắt bạo phóng ra tinh quang, trong đôi con ngươi lóe ra hào quang kim sắc rõ ràng giống như thực chết. Hắn thoáng quét mắt ngắm nhìn khung cảnh thê lương bốn phía xung quanh, cái phần khí phái đế vương lúc này sớm đã không còn, cướp lấy chính là.. , cảm giác băng sương lãnh liệt nằm sâu trong đôi con ngươi, hiển nhiên lúc này Kim Thái đã tức giận rồi.

Phía dưới, khắp noi đều trông thấy những mành thi thể không toàn vẹn, quảng trường hoàng kim cũng trở nên gồ ghề không bằng phẳng như ngày thường, bốn phía mặt đất tràn ngập máu tươi, toàn bộ kiến trúc rộng lớn bên trong Tiên Cung đều bị hủy hoại, chúng nhân bảo lưu được tính mạng ở dưới Mê Tiên Chỉ, lúc này đã chạy ra phía xa, không dám ở gần nơi này...

*****

"Giết người như cỏ rác, quả nhiên là sát chiêu lợi hại!" Thanh Nương đứng ở phía sau, ẳn náu trong màn hào quang của Kim Quang Tán, quay đầu nhìn xem nhịn không được hít một ngụm lãnh khí, tràng cảnh lệ quang cùng huyết tinh đầy trời và tiếng kêu la thảm thiết không ngừng, khiến cho da đầu nàng tê dại. Trầm ngâm hồi lâu sau, nàng mới quay đầu sang nhìn Dược Thiên Sầu, kì quái nói: "Khi người kia còn chưa xuất thủ, ngươi đã cảnh báo ta phải cấp tốc bỏ chạy, dường như ngươi sớm đã biết được nguy hiểm, phải chăng là ngươi đã từng nhìn thấy qua sát chiêu này hay sao?"

Ôm thắt lưng mềm mại không xương của Thanh Nương, Dược Thiên Sầu cười khổ thầm nghĩ, ta đương nhiên là kiến thức qua, chỉ sợ trên đời này không người nào kiến thức qua nhiều lần bằng ta. Mê Tiên Chỉ kích sát Thương Vân Tín còn dễ dàng giống như giết gà bình thường, cả đám kia lại giống như cây non cùng nhau chen chúc vào một chỗ, khi Mê Tiên Chỉ tập kích bao trùm, không biến thành tràng cảnh máu chảy thành sông mới là chuyện lạ.

"Không có, chỉ là dự cảm trước mà thôi!" Dược Thiên Sầu thuận miệng đáp, nhưng trong lòng thì đang vạn phần cảm khái, uy lực của Mê Tiên Chỉ này tăng trưởng theo tu vi của lão nhân gia, lực sát thương càng ngày càng phi thường cường hãn. -

Tiên Cung nội vụ đại tổng quản Nhiếp tiểu Thiến, ánh mắt cũng theo trên thân hai người bọn hắn thu hồi trở về. Trông thấy hai người có thể dưới tình huống nguy hiểm vạn phần mà nhanh chân đào thoát, ánh mắt căng thẳng rõ ràng đã buông lỏng xuống hơn rất nhiều, lực chú ý một lần nữa quẳng ném vào giữa đương trường.

Lúc này, cả thế giới hoàng kim rực rỡ, khắp nơi đều tràn ngập máu tươi, ngay cả Minh Hoàng Bạch Khải đứng bên cửa sổ trên lầu các, bên trong Tiên Cung, cũng nhịn không được mà phải nhíu mày.

Bạch Khải nhìn thấy Kim Thái ở phía dưới bỗng nhiên đứng lên, hừ lạnh một tiếng, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nếu người này không thích phô trương khí phái để vương, thì làm sao lại chết mất nhiều thủ hạ như vậy. Chuyện đó cùng để cho người ta vung đao giết mổ ở trong này có gì khác nhau đâu, đúng là tự chuốc lấy họa vào người!

Còn Ngạc Tuyết Quân, Cơ Vũ cùng Lộ Nghiên Thanh thì đều ngần ngơ, tuy rằng cũng biết Tất Trường Xuân có bản lĩnh không sai, nhưng không hề nghĩ qua, hắn mới vừa ra tay thì đã tạo nên đả kích, khiến cho Tiên Cung không thể nào thừa nhận. Lúc này Ngạc Tuyết Quân cùng Cơ Vũ thoáng đưa mắt nhìn nhau, đều theo trong ánh mắt đối phương nhìn thấy được một tia hy vọng, hai người bắt đầu phóng nhãn đánh giá tình hình bốn phía xung quanh, cuối cùng nhất tề tập trung ở trên người của Dược Thiên Sầu...

Mà phiêu phù trôi nổi ở trên không trung bên ngoài Tiên Cung, gần vạn chưởng môn các phái tập trung đứng đây, đều nghẹn họng trân trối nhìn nhau, bọn hắn không nghĩ qua, sẽ có người dám xông vào Tiên Cung, làm trò ở trước mặt Tiên Đế, ngang nhiên đại khai sát giới, quả nhiên là gan lớn bằng trời!

"Giết!" Kim Thái đột nhiên quát lớn một tiếng, rốt cuộc lúc này thì Tiên giới chí tôn đã không còn kiềm chế nổi thêm nữa.

Trong thế giới hoàng kim, bỗng dưng sát khí thấu trời, gần ngàn bóng thân ảnh từ bốn phương tám hướng thuấn di chạy đến, chính là nhóm cung chủ Cực Lạc Tiên Cảnh, lúc trước đã may mắn chạy thoát. Lúc này cả đám giống như đàn ong vỡ tổ, hung hăng lao về phía Tất Trường Xuân mà quần ẩu, trên quảng trường hoàng kim lập tức xuất hiện những tiếng bạo nổ ầm ầm, tầng tầng lưu quang muôn màu tuôn trào ra khắp nơi, các món pháp bảo cổ quái oanh kích loạn xạ, khiến cho người bên ngoài đứng xem náo nhiệt choáng váng không thôi...

Đám người dường như đã nhìn ra, Mê Tiên Chỉ của Tất Trường Xuân cần phải có thời gian ngưng tụ, cho nên gần ngàn cao thủ đều vội vàng ra tay tập kích, hiển nhiên là không muốn để cho Tất Trường Xuân có thời gian thi triển ra Mê Tiên Chỉ thêm nữa...

"Oanh! Kim Thái, ta sẽ giết sạch đám thủ hạ tay sai của ngươi, xem ngươi còn trốn được thêm nữa hay không?" Tất Trường Xuân đang bị gần ngàn cao thủ vây quanh, hung hăng quát lớn lên một tiếng, tràng cảnh chiến đấu cơ hồ là đã tiến nhấp vào trạng thái gay cấn.

Theo sau, không ngừng trông thấy bóng người kêu rên thảm thiết bị văng ngược ra ngoài, rơi xuống trên mặt đất. Những người này nếu không phải gãy cổ, thì cũng là băng xuyên thấu ngực, hoặc toàn thân bị xả thành hai nửa.

Cũng có người từ bên ngoài vòng vây, chứng kiến đồng bạn gặp tràng cành thê thảm như vậy, liền trực tiếp hiển lộ nguyên hình Tiên Thú.

Phi xà khổng lồ, giao long dữ tợn, kim điêu giương cánh phành phạch... Bay loạn khắp trời, mỗi con Tiên Thú đều phơi bày ra hàm răng nanh sắc bén, quẫy động thân hình bay múa loạn xung quanh vòng vây, tìm kiếm cơ hội kích sát mục tiêu.

Đám Tiên Thú này đều là Tiên Cung hao tốn nhiều năm công sức thuần dưỡng từ ngày chúng nó còn là ấu thú, có được tu vi cường hãn như ngày hôm nay quả thực là một điều không hề dễ dàng, quan trọng nhất là, chúng nó đều tuyệt đối trung thành đối với Tiên Đế Kim Thái.

Chóng kiến mấy con đồng bạn, bị giết chết, một con giao long khổng lồ hai mắt đỏ tươi như máu, đột nhiên hung hăng vẫy chiếc đuôi khổng lồ bao trùm tầng lân giáp rất dày, hoành ngang quét ra, "oanh" một tiếng, trực tiếp đem chiếc cột đình hoàng kim đường kính rộng mấy chục thước, quật đổ xuống dưới.

Ngay khi cột đình hoàng kim bên tay phải đổ xuống đất, Tất Trường Xuân liền gầm lên: ""Nghiệt súc muốn chết!"

Một bóng thanh ảnh từ trong vòng vây đám nhẫn mã Tiên Cung, bất ngờ phóng vút rạ, hòng truy kích con giao long khống lồ ở bên ngoài kia. Bất quá đúng lúc này, một con chim điêu từ trên không trung đã vỗ cánh lao vút xuống, song trảo chộp đến mang theo tiếng xé gió kinh người.

Tuy nhiên bóng thanh ảnh vẫn nhanh hơn một chút, thân hình nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi tránh thoát cặp song trảo sắc bén kia, đồng thời song chưởng vươn ra túm lấy hai cổ chân mọc đầy vảy giáp của con chim điêu, ngay lập tức tiếng xương gãy giòn vang thanh thúy liền đã vang lên. Con chim điêu khổng lồ, bị trúng chiêu này, thì không khỏi ngâm lên một tiếng kêu thảm thiết rung trời, bóng người mặc trường bào thanh sắc, liền nhân cơ hội luồn xuống dưới bụng nó, đồng dạng huy chưởng bổ thẳng vào dưới bụng của con chim điêu, trực tiếp đem nó xẻ thành hai mảnh.

Tất Trường Xuân một đường phá vây lao ra, chém giết phi thường gọn gàng, khiến cho đám mãnh thú xung quanh đều không dám tới gần. Còn những người khác thì đều

Hít sâu vào một ngụm lãnh khí, Tiên Minh nhị giới tựa hồ còn chưa từng nhìn thấy qua, người nào có năng lực cận chiến cường hãn đến mức độ này, hơn nữa còn là một lão nhân có thân hình mảnh khảnh gầy yếu.

Cần phải biết rằng, trong đám Tiên Thú này, con nào tu vi kém cỏi nhất, cũng là Tiên Để sơ kỳ, bởi vì từ nhỏ đã thuần dưỡng trung thành với Tiên Đế, cho nên Kim Thái vì chúng nó mà đã hao tổn số lượng tài nguyên không nhỏ. Đứng bên ngoài ngắm nhìn Tất Trường Xuân dựa vào một thân bản lĩnh, ác chiến cùng một đám Tiên Thú có tu vi Tiên Đế sơ kỳ, hơn nữa còn đang điên cuồng oanh kích, bất luận con Tiên Thú nào gặp phải hắn đều sẽ chết thảm, điều này bảo sao chúng nhân không kinh hãi đây?

Ngay cả Kim Thái sắc mặt đều khẽ biến, hiển nhiên là đã bị tràng cảnh trước mắt chấn kinh không nhỏ. Mà Lộ Nghiên Thanh đứng phía sau lưng hắn, thì khóe miệng cũng khẽ nhếch lên, ngày hôm nay giống như lại nhìn thấy bóng thân ảnh kia chiến thiên đấu địa ở dưới nhân gian, giành lấy danh xưng Nhân Gian đệ nhất cao thủ. Bất quá chiến trường lần này đã muốn chuyển lên Tiên giới, hơn nữa còn gây náo nhiệt trong Tiên Cung, nơi thống lĩnh cả quần hùng ở khắp Tiên giới, nhưng hắn vẫn dũng mãnh như xưa, không hề thay đổi.

"Phanh!" Một tiếng nổ rung trời vang lên, theo sau là những thanh âm xương cốt nát vụn, con giao long lúc trước dùng đuôi phá hủy chỗ đứng của Tất Trường Xuân, đã bị hắn đá một cước nát đầu, máu tươi như suối phun văng ra khắp nơi, đồng thời cũng làm cho chiếc trường bào thanh sắc nhuốm đầy huyết dịch, trông thực khủng bố.

Con giao long dưới chân Tất Trường Xuân đã chết, tuy rằng nát đầu nhưng thân hình vẫn theo bản năng vẫy đuôi đánh úp tới. Tất Trường Xuân búng người nhảy dựng lên, vươn tay xuất ra ngũ trảo, trực tiếp nắm chặt lấy chiếc đuôi khổng lồ của con giao long. Theo sau, xương bả vai hơi rung lên, lóp da thịt bên ngoài thân thể con giao long liền bị chấn nát, phơi bày ra khung xương sống trắng hếu, lúc này nó vĩnh viễn đã không thể nhúc nhích thêm được nữa rồi.

Tất Trường Xuân nắm chặt khúc xương sống của con giao long trong tay, giống như điều khiển một cây trường tiên, dùng sức vung ra ngoài, "oanh oanh" vài tiếng, mấy con Tiên Thú đang vây xung quanh bị cây trường tiên khổng lồ đánh bay ngược ra xa.

Lúc này, chỉ thấy Tất Trường Xuân đứng giữa đương trường mà ra sức vũ lộng cây trường tiên xương sống, thẳng đến khi khung xương sống đứt rời vài khúc, mà những con Tiên Thú khác cũng không dám đến gần hắn nữa, thì hắn mới quăng khúc xương sống ra, cả người thuấn di biến mất ngay tại chỗ.

Kim Thái hai mắt rất nhanh đã quẳng ném lên trên đỉnh chiếc cột hoàng kim nằm phía bên tay trái, lão nhân thân mặc trường bào thanh sắc khí vũ hiên ngang đứng ở trên đó, nghênh đón gió trời, mà lúc này ánh mắt của mọi người xung quanh, cũng đều quẳng ném về phương hướng đó.

Đồng dạng, Tất Trường Xuân cũng đang nhìn chằm chằm về phía Kim Thái, chỉ thấy hắn thản nhiên nói: "Vốn tưởng rằng trong Tiên Cung lắm nhân tài ẩn dật, sẽ có cao thủ cùng ta quyết chiến một hồi. Nhưng bấy nhiêu kia đều không đáng nhắc tới, ở trong mắt ta chỉ là thổ kê chó kiếng mà thôi, chưa đủ làm cho ta tận hứng!"

Nói dứt lời, ánh mắt quét xung quanh đương trường, mười phần trung khí quát lớn: "Kim Thái nhát gan, uổng công xưng làm Tiên Đế, có người nào dám cùng lão phu quyết chiến một trận hay không... ?"

Vong Tình bất quá chỉ là bại tướng dưới tay Tiên Đế mà thôi, đã có Tiên Đế ở đây, liền không tới phiên Vong Tình ra tay biểu diễn tiểu xảo. Huống chi cao thủ dưới trướng Tiên Đế nhiều như mây, có mười hai vị đại tiên quân hùng chấn bốn phương, người nào tính ra cũng đều mạnh hơn Vong Tình này gấp mấy lần ah!"

Nghe câu khước từ uyển chuyển này, Nhiếp Tiểu Thiến không khỏi lớn tiếng quát: ""Vong Tình! Ngươi dám làm trái pháp chỉ của Tiên Đế sao?"

Vong Tình ngôi im phía dưới, căn bản là không thèm quan tâm đến nàng.

"Vong Tình đến đây là muốn chúc mừng ngày thành hôn của Tiên Đế, sau khi lễ thành hôn kết thúc, Vong Tình sẽ quay trở về Tuyệt Tình Cung, những chuyện khác cùng ta đều không quan hệ!" Dưới mặt nạ, thanh âm hờ hững thản nhiên truyền ra.

Bên ngoài Tiên Cung, gần vạn chưởng môn nhân các phái lớn nhỏ đang quan sát náo nhiệt, nghe được câu nói này, nhất thời đều "ồ" lên! Lời này của Vong Tình bỏ qua chính là muốn kháng cự pháp chỉ của Tiên Đế, lễ mừng đại hôn lần này, quả nhiên là phi thường náo nhiệt...

Trên tầng lầu bên trong Tiên Cung, Minh Hoàng thu song chưởng về phía sau lưng, bắt đầu cần thận đánh giá Vong Tình...

Lúc này Kim Thái cũng không tức giận, còn khẽ gật đầu nói: "Xem ra bản tôn đã quá nhân từ rồi, chuyện này qua đi, cũng là thời điểm ta nên chấn chính lại trật tự ở trong Tiên giới!"

Nói dứt lời, ánh mắt quẳng ném về phía thân ảnh đang đứng trên đỉnh chiếc cột hoàng kim, dùng ngữ khí uy nghiêm nói: "Tả hữu hộ pháp, mười hai đại tiên quân nghe lệnh, mau chóng tru diệt tên cuồng đồ to gan kia!"

Thanh âm tuân lệnh không ngừng vang lên, ba mươi thân ảnh còn chưa động thủ, thì đã nghe thấy thanh âm của Tất Trường Xuân vang vọng ở trong đất trời: "Thiên Địa Chính Khí, Hạo Nhiên Chính Khí, ngưng!"

Đồng thời song chưởng của Tất Trường Xuân bỗng nhiên dang rộng ra, không khí trong đất trời nhanh chóng ngưng tụ, giống như thiên uy giáng xuống trần gian, vô số khí lưu vô hình phô thiên cái địa, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn ùa đến.

Lúc này Tiên Đế Kim Thái đã dùng đến nhóm thủ hạ thân tín, cho nên bản thân Tất Trường Xuân cũng không dám khinh thường, đồng thời sau khi hiếu rõ lập trường của Vong Tình xong, hắn cũng không muốn dây dưa thêm xuống, mà toan tính trực tiếp quyết chiến cùng Kim Thái, cho nên lúc này mới dùng đến "Chính Khí Quyết" mượn uy lực của trời đất hỗ trợ. Chiêu thức này cùng Ngưng Tự Quyết bình thường Tất Trường Xuân thường hay sử dụng trong phạm vi nhỏ là hoàn toàn không cùng đẳng cấp, cần biết rằng lúc này hắn sẽ phải cùng lúc đối phó với rất nhiều cao thủ tại đương trường.

Trong phút chốc, mười hai vị đại tiên quân và mười tám vị hộ pháp còn sống lúc trước đang hung hăng lao đến tấn công, thì thân hình chợt ngưng đọng lại giữa không trung, mỗi cử động nhỏ đều phi thường gian nan. Dưới tác động của Hạo Nhiên Chính Khí, mùi máu tươi gây mũi bốn phía xung quanh đã tiêu thất không còn, biển máu dưới mặt đất cũng nhanh chóng hóa thành sương khói, cùng đám mây mù ứôi nổi bên trên, nháy mắt liền đã bị xua tan.

Trời quang vạn lý xuất hiện những tia nắng nóng như lửa đốt, ánh dương quang lan tỏa khắp nơi, càng khiến cho tòa Tiên Cung tản mát ra kim quang chói mắt, những phiến hoàng kim gồ ghề dưới mặt đất cũng đang biến đổi hình dáng ở dưới nhiệt khí thiêu đốt, giống như ngọn nến gặp lửa bình thường, rất nhanh sẽ tan chảy ra.

Phía bên dưới, Vong Tình vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, chỉ riêng địa phương xung quanh chỗ ngồi của hắn là vẫn binh yên vô sự, ngay cả chiếc bàn án bày đầy giai hào mỹ tửu vẫn đứng yên bất động như cũ.

Lúc này, từ trong nội thể Kim Thái dần dần khuếch tán ra một khối quang cầu màu kim sắc, khi hắn vung tay áo lên, khối quang cầu này liền bao phủ lên mấy người đang đứng xung quanh, che chở khoảng mười người thoát ra khỏi phạm vi trọng áp, trực tiếp bay vào đại sảnh bên trong Tiên Cung.

Mười người này bao gồm... Đại tổng quản Nhiếp Tiểu Thiến cùng sáu vị đại thống lĩnh chấp chưởng Tiên Cung, bởi ngày sau gây dựng lại Tiên Cung còn cần phải có bọn hắn ra sức, mà Cơ Vũ là Tiên Hậu của mình, tám người này hiển nhiên là phải bảo hộ rồi. Về phần Ngạc Tuyết Quân cùng Lộ Nghiên Thanh thì do xem trên thể diện của thê từ, mà nhân tiện kéo theo.

Kim Thái khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua Vong Tình, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, chậm rãi quay đầu nhìn về phía tầng lầu bên trong Tiên Cung, nhất thời hừ lạnh một tiếng. Chỉ thấy hắn vung hai ống tay áo lên, mặt đất hoàng kim đang tan chảy nhất thời đã khôi phục nguyên dạng, tất cả kiến trúc hoàng kim xung quanh đang tan chảy xuống, một lần nữa từ dưới đất mọc lên như mới!

Gần vạn chưởng môn các phái lớn nhỏ đang đứng phía ngoài quan sát trận chiến, cả đám đều lặng ngắt như tờ, hai mắt mở căng ra hết cỡ, rốt cuộc Tiên Đế Kim Thái đã xuất thủ rồi, trường hợp loại này cũng không phải, lúc nào cũng dễ dàng có thể nhìn thấy qua...

Theo sau Kim Thái hư không vung tay áo lên, mười hai vị đại tiên quân cùng mười tám vị hộ pháp liền cảm giác trọng áp bên trong không khí tụt giảm xuống rất nhanh. Nhưng thiên địa uy áp là vô cùng vô tận, thoáng tiêu giảm lại nháy mắt ùa đến. Bất quá, lúc này bọn hắn chóng kiến Kim Thái đã muốn xuất thủ, lòng tin tưởng nhất thời đại tăng, huyết mạch trong người bành trướng ngửa cổ lên hét dài vài tiếng, ba mươi người nhất tề dùng phương thức này để chống đối lại uy áp của thiên địa, nhưng có vẻ như là vô cùng gian nan!

Lúc này Kim Thái đã minh bạch rồi, nếu không phá giải uy áp của thiên địa này, coi như minh động thủ cũng sẽ là vướng chân vướng tay, hơn nữa ở bên dưới còn có Vong Tình đang mưu đồ gây rối. Vì thế ống tay áo màu kim sắc không ngừng vũ lộng tương trợ.

Ba mươi người vừa mượn được lực lượng, liền không khỏi liều mạng thúc giục tu vi bản thân, rốt cuộc càng vận chuyển càng nhanh, trải qua thêm mấy vòng uy áp, chỉ thấy chiếc cột hoàng kim bán kính rộng mấy chục thước dưới chân Tất Trường Xuân đã trở nên vặn vẹo trở thành một chiếc bánh quai chèo*, (cái bánh quẩy xoắn, quê tui gọi là như thế đấy!)

Tiên Đế còn chưa chính thức ra tay ah!... Dược Thiên Sầu đứng từ xa quan sát cuộc chiến, nhất thời trong lòng không khỏi khẩn trương lên, cánh tay ôm eo Thanh Nương đã buông ra, song chưởng gác sau lưng cũng xuất hiện một nhúm Tử Hỏa. Chỉ cần phát hiện ra tình huống không đúng, hắn liền sẽ khai thông thiên địa, tạo ra Thiên Lôi tương trợ Tất Trường Xuân. Nếu quả thực tràng cảnh đến mức độ này, hắn cũng bất chấp chuyện tình, nếU Minh xen vào sẽ khiến cho lão nhân gia mất hứng!

Lúc này Thanh Nương mới cảm thấy chân khí bất thường xung quanh người hắn, thần tình hồ nghi đưa mắt sang nhìn ngắm hắn, không hiểu là hắn khẩn trương vì chuyện tình gì?

"Tiên Đế, ngươi quả nhiên là danh bất hư truyền!" Tất Trường Xuân song chưởng biến ảo kết ấn, lạnh lùng nói: "Kim Thái! Hôm nay lão phu thật muốn nhìn xem, ngươi có thể cứu được tính mạng của bọn chúng, ở dưới Chư Thiên Hóa Lực của ta hay không!"

Vừa dứt lời, Tất Trường Xuân vung hai ống tay áo lên, uy áp trong thiên địa nháy mắt biến thành muôn hình vạn dạng, lực lượng cũng trở nên phi thường quỷ dị bá đạo, ngay cả những nơi tia nắng chiếu qua cũng vặn vẹo biến dạng!

Uy áp của thiên địa nháy mắt thoát khỏi tầm khống chế của ba mươi người kia. Bọn hắn sắc mặt đại biến, thiếu chút nữa đã sợ tới mức hồn phi phách tán, lực lượng cường hãn khủng bố trong bất tri giác đã thầm thấu qua da thịt của bọn hắn, tràn ngập trong lục phủ ngũ tạng mà tàn sát bừa bãi...

Kim Thái diễn cảm trên mặt biến ảo, trong nháy mắt công phu liền đã nhìn thấy trên không trung, không ngừng vang lên những thanh âm kêu rên thảm thiết, mười hai vị đại tiên quân cùng mười tám vị hộ pháp thân tín, cả người bỗng dưng nổ tung hóa thành ba mươi đoàn huyết vụ...

Lúc này Vong Tình đang ngồi yên lặng ở phía bên dưới, đồng dạng cũng không thể thừa nhận nổi cỗ lực lượng khủng bố kia, sớm đã thuấn di chạy lên trên đỉnh tòa nhà cao nhất bên trong Tiên Cung, ẩn giấu dưới chiếc mặt nạ màu bạc, chính là hai tròng mắt kinh nghi bất định, đang nhìn chằm chằm xuống phía bên dưới hiện trường...

Crypto.com Exchange

Chương (1-1135)